Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triệu Tiểu Đường vừa về đến trạch phủ đã nghe thấy tiếng giận chó đánh mèo của Ngu Thư Hân. Chính là nàng ấy cầm một nhành hoa hải đường ngắt từng cánh từng cánh, miệng vẫn lầm bầm. Nàng không biết Ngu Thư Hân rốt cuộc là mắng cái gì nhưng nàng đoán được nữ nhân này thật khả ái đi.

"Triệu Tiểu Đường chết tiệt, đi lâu như vậy vẫn chưa về, ngắt chết nàng."

"Sao lại mắng người rồi!"

Ngu Thư Hân đột nhiên giật nảy buông nhành hoa xuống, khuôn mặt như vừa làm chuyện xấu bị người khác phát hiện. Bất quá đối phương chỉ nhướn mày, mang áo choàng khoác lên cho nàng, còn thay nàng chỉnh lại búi tóc.

"Trời vẫn rất lạnh, đừng để bồi nhiễm phóng hàn."

"Nàng đã đi đâu?"

Triệu Tiểu Đường vẫn tiếp tục công việc của mình, cơ bản im lặng để nàng chờ đợi. Sau khi đã hài lòng với thành quả, Triệu Tiểu Đường mới áp tai lên khuôn mặt đầy nghi hoặc của Ngu Thư Hân. Vốn dĩ Triệu Tiểu Đường cao hơn nàng ấy, nên hiện tại chính là Ngu Thư Hân phải ngước lên nhìn nàng, thật giống một đôi phu phụ mặn nồng, chỉ là mỹ mạo Triệu Tiểu Đường quá mức thoát tục, tựa như tiên tử, một với tiên tử không thuộc về nhân gian, điểm này lại khiến Ngu Thư Hân có chút si mê. Cảm nhận ấm áp mà Triệu Tiểu Đường mang lại, nàng cũng không ngượng ngùng chui vào trong lòng nàng ấy, hưởng thụ loại khí tức này.

"Nàng thật giống Tiểu hài tử."

"Ta hai mươi rồi, không phải hài tử. "

"Ra là ta nhỏ hơn nàng tận hai tuổi."

Ngu Thư Hân mỉm cười, ngẩn lên ánh mắt tràn đầy đắc ý hướng Triệu Tiểu Đường nói.

"Nàng cũng nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ ."

"Nàng là thê tử ta."

"Tỷ tỷ!"

"Thê tử."

"Tỷ tỷ. "

"Các người xem phủ trạch của ta là trại cẩu sao?!"

Cả hai đồng thời xoay người về phía giọng nói, một tiểu cô nương thoạt nhìn thật xinh xắn, lại có chút cường giả. Ngu Thư Hân đột nhiên mỉm cười vui vẻ hướng người kia nói.

"Là muội a, lần đó thật đa tạ muội cho ta thức ăn, nếu không sẽ đói chết ta thật."

Vì khí trời còn lạnh, hơi thở hòa vào không khí cũng hóa thành làn sương trắng. Triệu Tiểu Đường dĩ nhiên nhận biết Khổng Tuyết Nhi, chỉ là lực chú ý của nàng hiện tại vẫn ở trên người Ngu Thư Hân.

"Vào trong rồi nói."

...

"Tạm thời tỷ cứ ở đây, ta hiện tại chính là không có nơi nào để đi."

Nghĩ đến, Ngu Thư Hân một tâm buồn bả, nàng hiện tại đúng là không còn nơi nào để đi, Ngu phu vốn trước kia là nhà của nàng nhưng nữ nhi đã gả đi như nước đổ ngoài cửa, huống hồ nàng trở về Ngu gia liền sẽ mang tiếng xấu, nàng không thể vì bản thân mà liên lụy tất cả người nhà Ngu phủ. Nàng khẽ cười khổ, nàng thà để phụ thân xem như không có đứa con gái này còn hơn để ngài chịu nhục mạ. Càng không nghĩ đến, Triệu Tiểu Đường vòng tay ôm nàng từ phía sau, dùng dịu dàng bao bọc lấy nàng.

"Nàng còn có ta."

"Ân

Khổng Tuyết Nhi  nhịn xuống bất mãn trong lòng, rõ ràng đây là phủ trạch của nàng nhưng rốt cuộc lại bị xem là người ngoài. Nhưng nói đến Triệu Tiểu Đường, hiện tại cho dù là trong bộ dạng của nha hoàn Ngu Thư Hân, tuy vậy vẫn không che giấu được sự thanh thuần hiếm có.

"Người ma khác biệt, ngươi không sợ ảnh hưởng nàng sao?"

Lại là câu nói này, một lần nữa khiến tâm Triệu Tiểu Đường như trùng xuống, vì vậy tay cũng buông lỏng cái ôm. Chỉ là, Ngu Thư Hân cong môi, đem bàn tay người phía sau siết chặt.

" Ta không nàng ấy đi, nàng ấy dám đi sao."

"Tỷ không biết tác hại của nó sao ?!"

"Ta không biết, cũng không muốn biết, ta trước đây đều bị người khác xem là ngốc nghếch, không giống người bình thường, hiện tại có thêm một hồn ma như nàng ấy ở bên cạnh thì có khác gì. Ta hiện tại, cái gì cũng không cần, chỉ cần nàng ấy, mạng của ta dù mất cũng cam lòng."

"Không cho nàng nói bậy."

"Tiểu Đường, ta biết ta như thế nào mà."

Đoạn đối thoại này, Khổng Tuyết Nhi nuốt không trôi, không phải loại câu từ không dễ nghe mà là nàng nghe được trong đó, tha thiết có, u buồn có, còn có chút tuyệt vọng cùng cam chịu. Nàng cũng không phải loại người thích chia rẽ uyên ương, nhìn đến các nàng bên cạnh nhau hòa hợp như vậy, dường như lão thiên gia ưu ái cho Ngu Thư Hân một Triệu Tiểu Đường mang đầy sủng ái dành cho nàng ấy vậy. Khổng Tuyết Nhi không muốn tiếp tục ở tại đây ăn cẩu lương, ngạo kiều khinh bỉ các nàng mới rời đi.

"Thư Hân, ngày mai nàng có thể đến Triệu phủ mang bài vị của ta về được không?!"

Triệu Tiểu Đường là người chết, lại còn là hồn ma vất vưởng , một khi bài vị được đặt vào nhà sẽ không thể rời đi. Khi đó nàng sẽ không thể ở bên cạnh Ngu Thư Hân bảo hộ nàng ấy được. Nhưng nếu muốn mang bài vị đi chỉ có thể là phu thê cùng nhau, Ngu Thư Hân chính là lựa chọn tối ưu nhất.

"Nhưng ta không biết Triệu phủ là nơi nào. "

" Không cần lo, bốn cái quỷ linh nhi này sẽ chỉ đường cho nàng."

Triệu Tiểu Đường phất ống tay áo, từ dưới mặt đất liền xuất hiện bốn nữ hài chỉ hơn sáu tuổi mặc trên người những bộ y phục màu sắc, trên má thì hồng hào nổi bật. Ngũ quan chúng không đáng sợ, so với hài tử bình thường liền có thể khả ái hơn.

"Băng Thanh Ngọc Khiết, các ngươi từ này ngoài ta ra, người các ngươi cần bảo hộ và trung thành còn có nàng ấy, nghe rõ chưa."

"Nghe rõ ."

Sau đó, Triệu Tiểu Đường lấy từ ống tay áo ra vài thổi kẹo đậu xanh ném cho chúng. Bốn tiểu quỷ nhận được phần thưởng liền khúc khích rời đi. Ngu Thư Hân ngây ngốc nhìn Triệu Tiểu Đường cùng bốn hài tử từ lòng đất chui lên, rất giống chủ tớ nhưng nàng không đoán ra được việc gì chỉ chờ đợi nàng ấy giải thích.

"Đấy là bốn tiểu quỷ ta nuôi khi còn sống, nàng không cần để tâm, chúng đối với ta rất trung thành, sau này đối với nàng cũng như vậy, chỉ là đôi lúc hơi phá phách, nghịch ngợm."

"Nàng nuôi để làm gì?"

Triệu Tiểu Đường là bị nạn mà chết, không bệnh tật cũng không yếu kém như nàng, nàng ấy cớ gì phải nuôi lấy bốn cái quỷ linh nhi này. Cầm lấy bàn tay đang bấu chặt vào khăn tay của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường khẽ áp một nụ hôn lên má nàng.

"Nếu ta nói ta nuôi vì nàng, nàng có tin không?"

"Vì ta?"

"Phải, vì nàng."

Ngu Thư Hân mặc dù không hiểu nhưng vẫn không hỏi thêm điều gì nữa, bởi vì nàng biết nàng ấy có tính toán riêng của mình.

"Cũng khuya rồi, nàng nên đi ngủ sớm."

Nhìn sắc trời bên ngoài đã chuyển thành một màu đen kịt, Ngu Thư Hân thân thể mới hồi phục chưa lâu, khí lạnh ban đêm sẽ ảnh hưởng đến nàng. Ngoan ngoãn nghe lời Triệu Tiểu Đường, nàng đến trước gương đồng, đem từng món trang sức tháo xuống, cho đến khi động đến một vật lạ trên búi tóc mình Ngu Thư Hân mới kinh ngạc.

" Cái này, nàng...Làm sao có nhiều ngân lượng như vậy, nàng không trộm chứ?"

Cây trâm này vốn dĩ rất đắt, nàng nghĩ đến Triệu Tiểu Đường cũng giống như nàng, trên người đều không có gì cả, lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy chứ. Ngu Thư Hân nghiêng đầu hướng Triệu Tiểu Đường chất vấn, cũng vô tình để nàng thấy được khuôn mặt kiều diễm của mình. Ngu Thư Hân khi đem tóc buông xuống liền toát ra một loại mị lực vô hạn, có thể khiến người khác động tâm không ít, nàng cũng không ngoại lệ. Triệu Tiểu Đường đem một bên tóc Ngu Thư Hân vén ra sau vành tai, tay còn lại cầm lấy cây trâm cài đặt xuống bàn gỗ.

"Đi ngủ thôi."

Triệu Tiểu Đường không nói, Ngu Thư Hân cũng không muốn hỏi nữa, chỉ là động tác quá mức ôn nhu khiến nàng vô thức đắm chìm trong đó, hưởng thụ loại sủng nịch này. Nhân cơ hội Ngu Thư Hân đang ngẩn người, Triệu Tiểu Đường cười tà liền ôm ngang nàng lên, hướng phía giường mà đi.

"Nàng đây là...a, không được."

Nguy hiểm cận kề, Ngu Thư Hân chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng, nhìn xem khuôn mặt gian manh của người kia, còn đâu hình tượng bạch hạc thượng tiên nữa chứ. Nhưng các nàng là phu thê, chuyện gì nên làm thì vẫn phải làm, nhất thời Ngu Thư Hân còn chưa chấp nhận được, huống hồ người kia là nữ nhân thì làm thế nào đây. Suy nghĩ mông lung của nàng không khiến thời gian ngừng lại được, chính là nàng bị đặt lên giường lớn, bị Triệu Tiểu Đường áp bên trên, bộ dạng có thể nói là không thể phản kháng.

" Sao lại không được, nàng là thê tử của ta, động phòng là chuyện thường tình nha."

"Nàng vô sỉ."

Ngoài từ này không còn từ khác diễn tả khuôn mặt như đạo tặc hái hoa của Triệu Tiểu Đường lúc này, nàng ấy khí chất tiêu soái bao nhiêu hiện tại đều bị đánh bay mất. Tên hái hoa tặc chính hiệu Triệu Tiểu Đường chuẩn bị ăn sạch sẽ nàng đang cười. Màn che được buông xuống, Ngu Thư Hân chỉ có thể kêu khổ, nàng không đấu lại Triệu Tiểu Đường, nàng chấp nhận số phận rồi.

Yên tĩnh bên ngoài không thể xóa đi nhiệt tình bên trong, Ngu Thư Hân thân thể bị Triệu Tiểu Đường triệt để chiếm lấy, lần lượt tiếng la thất thanh vang lên. Khổng Tuyết Nhi ở nơi gần biệt viện của các nàng cũng không tài nào ngủ được, chỉ có thể trốn vào chăn đỏ mặt bất mãn.

...

Ngu Thư Hân chính là bị dằn vặt cho đến giờ tý mới có thể yên giấc được, Triệu Tiểu Đường nhìn xem tác phẩm kinh điển của mình trên cơ thể xinh đẹp của Ngu Thư Hân. Những vết đỏ hồng trải dài đến tận đầu gối nàng ấy, nghĩ đến Triệu Tiểu Đường một mặt kiêu ngạo. Vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường ước thời gian này chính là mãi mãi, được ở bên cạnh nàng ấy. Nhưng khi hoàn thành tình kiếp này, nàng không biết kiếp sau và kiếp sau nữa, nàng và Ngu Thư Hân sẽ lại là phu thê của nhau hay không. Người ta nói đi đến cầu Nại hà uống lấy chén Mạnh Bà thang thì ký ức về kiếp trước sẽ theo mây khói tan biến đi. Nếu có thể nàng bằng lòng làm một hồn ma không thể siêu sinh như thế này, ở bên cạnh nàng ấy, bảo hộ nàng ấy đời đời kiếp kiếp. Triệu Tiểu Đường bàn tay đan chặt lấy từng ngón tay Ngu Thư Hân, thân thể bên trên ôm lấy nàng, chỉ muốn thời khắc này dừng lại mãi mãi.

Nghĩ nghĩ một chút, cũng đã đến lúc nàng trở về Triệu phủ rồi. Trở lại gian phòng Khổng Tuyết Nhi chuẩn bị cho nàng, thay nữ trang lại cho thân thể Tiểu Nhan, cuối cùng hồn cũng xuất ra khỏi nhục thể, trả lại Tiểu Nhan ngủ không biết thiên địa gì cả.

Tấm bảng to lớn phía trước đại môn vẫn còn treo vải trắng, hai bên là hai cái dênd lòng ghi một chữ tang. Triệu Tiểu Đường xuyên qua bức tường, nơi này vẫn như trong ký ức trước khi chết của nàng, chỉ là có vài phần tang thương, bi thảm. Nàng nghe được tiếng khóc của mẫu thân, tiếng thở dài của phụ thân, còn có tiếng oa oa của Tiểu đệ đệ mười tuổi của mình. Nàng cảm thật may mắn, phu mẫu nàng vẫn còn có người chăm sóc.

Nàng đi qua từng gian phòng, không còn ánh đèn, đêm tối tĩnh mịch hơn bao giờ hết, chỉ có tiếng gió thổi hòa lẫn tiếng thút thít, mọi thứ thật im lặng. Sẽ không có gì xảy ra cho đến khi nàng đến từ đường, nơi thờ bài vị người nhà Triệu phủ.

"Phi, nữ nhân thối, cuối cùng ngươi cũng chết, haha, lão nương còn tưởng ngươi sẽ sống thọ lắm, đúng là ông trời có mắt mà haha."

Nàng nếu nhớ không lầm đây chính là giọng nói nhị di nương, nàng sinh thời đối với người này có chút ấn tượng. Nhị di nương so với nàng chỉ lớn hơn 8 tuổi, là con gái Tần phủ thứ sử. Nàng ta gả vào Triệu gia, trở thành di nương của nàng cũng hơn một năm, rốt cuộc hôm đó đi thắp hương đã xảy ra tai nạn khiến nàng tử. Nàng ban đầu chỉ nghĩ đến bản thân sơ xuất mà té ngã cho đến khi giọng nói nàng ta vang lên lần nữa.

"Tính ra ngươi mạng lớn, hôm đó có lẽ sẽ không chết, chính là ta, tiếp một chút sức, hahaha, chỉ trách Triệu Tiểu thư đây đến chết cũng không biết nguyên do, haha."

Khuôn mặt Triệu Tiểu Đường lành lạnh, chỉ nhìn nàng ta khinh bỉ. Người đàn bà ngoan độc như vậy, sớm muộn quả báo cũng sẽ đến.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top