Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thiên Hạ Vô Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

" Này, thỏ con, ngươi có biết ta là ai không ?"

Chú thỏ vẫn đứng trên mặt đất nhảy tới nhảy lui, hiện tại nàng vẫn còn trong hình dạng của một con thỏ, cho thấy rằng không ai có thể thấy được bản thể thật sự của nàng.

Nhưng bỗng nhiên lại bị một công tử gọi.

Mạc Hàn dùng đôi mắt thỏ của mình nhìn về phía người công tử kia.

Người này nhận ra được nàng.

Một vị tướng quân đã xuất chinh đến đại Tây Bắc cách đây một tháng trước, ba ngày trước hoàng đế tự mình nghênh đón nàng ấy chiến thắng trở về - Triệu công tử.

Nghĩ đến, Mạc Hàn đi theo Triệu Việt đến đại Tây Bắc, Mạc Hàn lúc ấy đội lốt thỏ giấu đi hình thể liền ở chiến trường nhìn Triệu Việt múa may kiếm phong, khi đó nàng còn không rõ đây là cảm giác gì.

Hiện tại thì nàng đã hiểu.

Đôi mắt của công tử này, như thế nào lại đẹp đến vậy.

Mạc Hàn đành trút xuống lớp hoá trang thỏ, biến hoá thành hình dáng con người.

 Ở nhân gian nàng có tên là Mạc Hàn.

" Tướng quân ?"

" Ngài như thế nào lại nhận ra ta ?"

Triệu Việt múa may chiếc quạt, giống như cách mà nàng ta múa may mũi kiếm trong ngày hôm đó, huỷ hoại quân địch, và cũng "Huỷ hoại" không khí yên lặng trước mắt.

Trên chiếc quạt kia, có bốn chữ được viết bằng bút lông:

Một môn tam tướng (1).

A, Mạc Hàn biết, cha của Triệu công tử cũng là một tướng quân.

Tổ tiên, đều tắm máu sa trường.

Triệu công tử đứng trước mắt, vẫn giữ nguyên tư thế oai hùng sảng khoái của nữ nhân.

" Ngươi cùng ta ra chiến trường, ta đã nhìn thấy ngươi."

" Ngài có thiên nhãn sao ?" Mạc Hàn cố ý "khiêu khích" nói, vẻ mặt khinh thường, như thể bị Triệu Việt phát hiện rất miễn cưỡng.

Triệu Việt cười nói: " Ta không có thiên nhãn, ta cũng không muốn có nó, chỉ là ngươi ở trước mặt ta quá dễ thấy được. "

Mạc Hàn nghi hoặc hỏi: " Ta không hề hiện thân a?"

" Ta không biết, dù sao, ta có thể nhìn thấy được ngươi. Trước mặt ta có một con tiểu miễn tử (con thỏ nhỏ) nhảy tới nhảy lui xung quanh ta, nhưng dường như bọn họ đều không thể nhìn thấy. Ngày ấy hoàng đế đứng ở trên thành lâu nghênh đón ta, ta lại thấy được ngươi, ngươi ở trên vai hắn, sau đó ta mới biết được, chỉ có ta mới có thể nhìn thấy ngươi."

Mạc Hàn lúc này mới trả lời câu hỏi của Triệu Việt: " Ta tự nhiên biết ngài a, Triệu tướng quân."

2.

" A, đây là hoa đào, được ngài phơi rất tốt, ngài muốn dùng pha trà không ?"

" Tự nhiên. Vốn dĩ... Là phải đem cho ngươi, nhưng hiện tại ngươi đã đến đây rồi, ta không cần cất công đem nữa, ngươi cứ lấy về đi."

" Vì sao ngài lại cho ta ?"

" Ta sẽ lẻn trộm vào nhà của ngài, đặt ở quầy trà". Mạc Hàn giống như một tiểu bí mật không ai phát hiện lại nói khoe ra, nói với Triệu Việt.

Triệu Viêt bừng tỉnh nhận ra một bất ngờ lớn, dùng phiến cốt quạt gõ nhẹ vào đầu: " A, ra là ngươi. Ta nói trà kia, thanh hương (2) như vậy. Các di nương (3) còn nói là do nhà khác đưa tới. " 

Mạc Hàn xấu hổ, cười nói: " Ta còn tưởng rằng ngài vĩnh viễn sẽ không biết là ta đâu."

Triệu Việt tò mò hỏi: " Ngươi từ khi nào nhận ra và biết được ta, tiểu miễn tử ?"

Triệu Việt theo Mạc Hàn đi tới nhà nàng ở ngoại thành. Dọc theo đường đi ấy, Mạc Hàn kể cho Triệu Việt nghe về chính mình trước đây chỉ là một con thỏ nhỏ, sau đó gặp được Quan Âm, giúp Quan Âm thêm chút nước trong vào Tịnh Thuỷ Bình (4), Quan Âm liền hoá phép khiến cho nàng có thể biến thành hình dáng con người, còn cho nàng một cái tên dễ nghe -- Mạc Hàn.

Bên ngoài thành, cây cỏ bắt đầu mọc lên, tràn đầy sức sống.

Đã lâu rồi Triệu Việt không tới nơi này.

Nàng vì đất nước, vì quê hương, vì vinh quang của Triệu gia, nhưng nàng trước giờ không được làm chính mình

Mạc Hàn không khỏi nhớ tới chuyện cũ.

Nó không phải là ơn cứu mạng gì, cũng không phải là uẩn khúc gì của kiếp trước.

Nguyên nhân là do Triệu Việt khi ấy chỉ mới mười sáu tuổi, lúc đó Mạc Hàn vẫn là một con thỏ, nàng ở bờ sông xem thiếu niên kia theo phụ thân cùng nhau múa may, cùng nhau cưỡi ngựa, nàng liền ghi nhớ khắc sâu trong lòng, chớp mắt đã một vạn năm.

Mạc Hàn từ lâu không hiểu được đó là cảm giác gì.

Cho đến khi theo chân Triệu Việt từ chiến trường trở về.

Nàng có thứ tình cảm mờ nhạt của con người, người thiếu niên kia đã trở thành một người phải gánh vác trách nhiệm to lớn.

" Thật khó để nói tiếp, năm ngài mười sáu tuổi, ta ở bờ sông đã nhìn thấy được ngài. Sau đó liền đi theo ngài luôn rồi."

" Ngài có muốn uống trà không ?" Mạc Hàn lại dâng chén trà lên, mời Triệu Việt.

Triệu Việt liền tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch.

Vẫn là hương vị quen thuộc ấy.

Nàng nhìn Mạc Hàn cười nhạt nói: " Ngươi có muốn về nhà với ta không ?"

" A ?"

" Nếu như ngươi không ngại."

Mạc Hàn ngẫm nghĩ một hồi, ngây người rất lâu mới trả lời: " Thôi bỏ đi, lòng ta gắn liền với cánh đồng này, chứ không phải ở thành trung ương."

Ánh mắt Triệu Việt thoáng hiện lên một tia cô đơn, cô tổn thương sau đó liền cáo biệt Mạc Hàn.

Lần này, Mạc Hàn không còn biến thành thỏ con theo sau Triệu Việt, nàng biết Triệu Việt có thể nhìn thấy được mình. Vậy là, những cảm giác đó, sau mấy năm làm bằng hữu đã được sáng tỏ cả.

Ngay từ lúc ban đầu, thỏ con chỉ biết đấy là một người.

Không biết nàng ta tên họ là gì. Sau này, nàng tự mình tu luyện, để có thể suy nghĩ và cảm nhận giống một con người.

Nàng càng biết được Triệu công tử là loại người ghê gớm thế nào.

Nàng đọc sách có nói qua bốn chữ, cũng nhớ kỹ, liền dùng nó để hình dung về Triệu công tử:

Thiên hạ vô song 

3.

Mạc Hàn đã không còn tìm đến Triệu Việt kể từ khi biết được nàng ta có thể nhìn thấy mình.

Nàng nghe người ta đồn rằng Triệu tướng quân lại sắp xuất chinh.

Hoàng Đế trọng dụng Triệu Việt, phong nàng làm đại tướng quân.

Dòng họ của Triệu gia, có tam đại võ tướng.

Mạc Hàn muốn đi theo, nhưng không biết phải theo nơi đâu.

Nàng dùng tiên lực của mình nhìn thấy được ở phương xa, thấy được Triệu tướng quân dưới thân cưỡi ngựa trắng trên thân áo giáp bạch kim dũng cảm tiến lên. 

Lại đến trước Triệu phủ 

Lá cờ màu đỏ thắm được gửi cho tướng quân vẫn còn treo ở trên tường, đứng trước cửa là ba người lính, bọn họ chăm chú nhìn vào Mạc Hàn, Mạc Hàn cũng nhìn lại bọn họ.

Tiểu miễn tử nhẹ nghiêng đầu, nàng thấy cánh cửa dần dần mở ra, ảo giác khiến cho nàng hoa mắt nhìn thấy một thân bạch y công tử từ bên trong cánh cửa ấy đi ra nhìn mình mà mỉm cười, câu nói ngày ấy vẫn còn vang vảng bên tai: " Ngươi có muốn về nhà với ta không ?"

Lần này Mạc Hàn đã không còn tự chủ liền gật gật đầu.

Mạc Hàn mơ màng mà đến gần, lại bị hiện thực lôi trở lại trước mắt.

Ba người lính vươn đao ngăn cản nàng bước tới.

Mạc Hàn thở dài, xoay người rời khỏi Triệu phủ.

Nàng chỉ là một con thỏ nên việc đi vào đó không khó, điều khiến tiểu miễn tử lo lắng chính là sau khi nàng đã tiến vào trong, lại sợ vì Triệu công tử mà không thể trở ra được nữa.

Điểm nào của Triệu công tử khiến cho nàng sợ hãi đến vậy ?

Thứ nàng sợ chính là khi nhìn thấy đôi mắt, không thể dứt ra.

Mạc Hàn quyết tâm làm một " Người" thật tốt.

Làm thỏ con lâu quá rồi, nhảy tới nhảy lui sẽ rất nhàm chán. Nhưng người thì lại không dễ để làm, có một chút tình cảm cứ dằn vặt trong lòng Mạc Hàn.

Có cái thì nàng hiểu có cái lại không!

Trước khi Quan Âm rời đi, còn ở bên tai nàng nói một câu. Ngay lúc này, Mạc Hàn rốt cuộc đã nhớ ra câu nói ấy là gì:

" Làm người phải chịu nhiều khổ ải hơn so với làm tiên. Ngươi nên suy nghĩ kĩ."

Nhưng hiện tại, dường như Mạc Hàn đã kiên định, cố tình muốn làm người chứ không phải làm tiên.

Chỉ để đợi chờ Triệu công tử.

Chiến dịch đã diễn ra quá lâu.

Ban đầu Mạc Hàn chỉ biết tướng quân xuất chinh có thể lấy mạng hàng trăm quân địch để chiến thắng trở về. Về sau lại nàng nghe người ta nói về Tam Quốc Diễn Nghĩa thì mới biết được, chiến trường vô tình.

Nàng bắt đầu lo lắng cho Triệu tướng quân.

Nàng có tiên lực, chỉ là không biết vì cái gì mà nó dần dần yếu bớt.

Chẳng lẽ ta không thể làm tiên khi đã hóa thành người hay sao?

Nàng bắt đầu không thể nhìn rõ khuôn mặt của Triệu tướng quân ở phương xa.

4.

" Này thỏ con, sao ngươi lại không ra chiến trường cùng ta ?"

Mạc Hàn đang ngủ trưa trên chiếc bàn đá trong sân, nàng vẫn còn đang mộng du được chào đón ở trước Triệu phủ, đột nhiên có một cái thanh âm đánh thức nàng.

Nàng bừng tỉnh, nhìn về phía trước mặt.

Triệu tướng quân một thân bạch y, phe phẩy chiếc quạt nhìn mình mỉm cười.

Nàng vừa mừng vừa sợ, đứng lên chạy về phía Triệu Việt trước mặt, hỏi: " Ngài đã trở về ?"

Sắc mặt của Triệu Việt đột nhiên tối sầm lại, ánh mắt liếc về phía cánh tay trái, Mạc Hàn sắp bắt giữ được thì nàng lại biến hoá, chộp lấy cánh tay trái của Triệu Việt, đem tay áo vuốt đi lên, lúc này nàng mới để ý, trên cánh tay trái này có một vết sẹo dài.

" Người ta nói tướng quân bất khả chiến bại, là quỷ kiến sầu (5). Hôm nay ta mới biết, hoá ra tướng quân cũng bị thương."

Ngữ khí kia của nàng chỉ tràn đầy sự đau lòng không thôi.

Triệu Việt còn trẻ tràn đầy sức sống, dù miệng vết thương vẫn còn chút đau nhưng ngoài miệng vẫn còn nói lí được: " Tướng quân ta vẫn là bất khả chiến bại, vết thương nhỏ này thì là cái gì."

Mạc Hàn dùng chút tiên lực cuối cùng thổi ra một hơi, giúp Triệu Việt vuốt phẳng miệng vết thương.

Triệu Việt nhìn thấy hết thảy sợ đến ngây người.

" Ngươi quả thực có thần lực ?"

Mạc Hàn kiêu ngạo bước đi: " Cái này thì có là gì, tướng quân ở chiến trường bất khả chiến bại. Ta chỉ là thỏ, ở cánh đồng này cũng có nhiều đất để dụng võ."

" Ha ha ha ha ha ha ha ha." Triệu Việt bị nàng chọc cười. 

" Vấn đề ta hỏi ngươi, ngươi có trả lời ta đâu."

Mạc Hàn nghĩ nghĩ, đáp: " Ta biết lúc ngài lại xuất chinh sẽ phải đi rất xa."

Triệu Việt tức giận, dùng phiến quạt che giấu sự giận dữ ấy, nói: " Ngươi chạy trốn nhanh như vậy...... Sao lại không thể đuổi kịp."

" Ta mỗi ngày đều tính, tính đến ngày ngài sẽ trở về, kết quả ngài vẫn chưa về."

Bộ dáng của tiểu công tử lúc này giống như tiểu hài tử không được ăn hoa quế đường6.  

Mạc Hàn đáp lại nàng: " Ta mỗi ngày đều đếm ngược trông chờ ngày ngài quay trở về...... Chỉ là, ta quyết tâm làm người, tiên lực không đủ. Sau đó không thể nhìn thấy được ngài, ta lại muốn biến thành thỏ đi tìm ngài nhưng lại biến không được. Vừa rồi là chút tiên lực cuối cùng ta còn lại."

Triệu Việt đã sống hai mươi năm người, nàng có hiểu được cảm xúc lúc này của Mạc Hàn.

Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay Mạc Hàn, ngữ khí ôn ôn nhu nhu. Tại đây Mạc Hàn say sưa trong thanh âm ấy, lắng nghe nàng nói:

" Cùng ta về nhà đi, Hàn Hàn."

Lần này Mạc Hàn không còn cự tuyệt, nàng gật gật đầu, rốt cuộc nàng đã có thể quang minh chính đại bước vào Triệu gia.

Ban đầu nàng ở nơi đất hoang làm một con thỏ thiên hạ vô song, lại vô tình gặp thiên hạ vô song tướng quân. Hiện tại, nàng cùng tướng quân thiên hạ vô song.

Thỏ con bị Triệu tướng quân bắt giữ, đã dần dần hiểu ra tình cảm kia rốt cuộc là gì.

Nàng tình nguyện làm người, không bao giờ muốn làm tiên nữa.

" Tướng quân "

Triệu Việt quay đầu lại ôn nhu chăm chú nhìn Mạc Hàn " Làm sao vậy ?"

Mạc Hàn đem môi nhẹ nhàng đến gần sát bên tai Triệu Việt, như một nụ hôn và khẽ thì thầm: " Ngài quả thực, thiên hạ vô song."

____Hết____

1.Một dòng họ ba đời làm tướng

2.Hương thơm thanh khiết

3.Vợ bé, vợ lẻ của cha

4.Tịnh Thuỷ Bình của Quan Âm Bồ Tát

5.Là một nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung, rất xấu nhưng võ công lại cao cường. Ai bị tội chỉ cần nhìn mặt hắn sẽ mất vía. Quỷ còn ngao ngán huống chi là người...

6. Một loại đồ ngọt của Trung Quốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top