Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Lên đài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Lên đài

Đầu nàng đau quá, đau muốn vỡ ra được. Nàng muốn tránh xa khỏi thế giới ồn ào hỗn loạn này, muốn đến một nơi yên tĩnh hơn. Nàng không muốn tiếp tục thế này nữa. Có ai khi ngất đi mà đầu óc lại choáng váng đến thế này không? Nàng chỉ muốn lập tức lịm đi để cơn đau dai dẳng này không còn bám lấy mình.

Đột nhiên nghe giọng Taeyeon, Miyoung như bừng tỉnh:

"Muội sao thế?"

"Muội... Không sao."

Kim Taeyeon không nói gì nữa, Miyoung cũng im lặng. Giây phút vừa rồi nàng cứ ngỡ mình đã lăn đùng ra đây rồi, không ngờ vẫn còn đứng được.

"Không sao thật chứ?"

Miyoung gật đầu.

Ánh mắt Kim Taeyeon vẫn chưa rời khỏi gương mặt trắng bệch của nàng. Thấy vậy, nàng bèn nói bừa:

"Không ngờ, Vương Phi Phi lại dùng đến chiêu bài đó." Để lôi kéo sự chú ý của Taeyeon.

Taeyeon đáp:

"Chỉ vì hai câu đối dễ như vậy mà phải dùng khổ nhục kế hay sao?"

Miyoung thắc mắc:

"Chính người nói hai câu đối đó không dễ đối hay được."

Kim Taeyeon ngạo mạn:

"Đúng. Nàng ta không thể nào đối hay bằng ta được."

Miyoung chẳng biết nói gì với sự tự tin thái quá của Kim Taeyeon. Nếu Vương Phi Phi thực sự đối lại được, thế thì chuyện nàng ta ngất đúng lúc đúng chỗ cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên hay sao?

Lễ Seollal ngày hôm nay không thể chỉ vì một nữ nhân mà hủy bỏ được. Nên cái ghế hoàng hậu tạm thời để trống. Vốn dĩ vai trò của Vương Phi Phi trong ngày hôm nay cũng đã hoàn thành, nàng ta chẳng tốn công chuẩn bị, lại được ngồi trên ngai vàng hả hê với công sức của Son Ga In, ngất đi cũng không ảnh hưởng gì đến phần còn lại của yến tiệc. Có chăng là trông sắc mặt hoàng thượng không còn tốt như ban nãy thôi.

Park vương gia tỏ vẻ hối lỗi đứng lên tạ tội:

"Bệ hạ, là hạ thần không biết hoàng hậu nương nương không được khỏe nên mới khiến người thành ra như vậy. Xin bệ hạ trách phạt."

Kwon Ji Yong cười gượng:

"Sao ta có thể trách phạt khanh được. Tiếc là một vế đối hay như vậy lại không tìm được một nửa xứng đáng."

"Bệ hạ..." Thái hậu đột ngột cất giọng.

"Mẫu hậu có điều gì muốn nói?"

"Ai gia thấy, nếu trong chúng phi tần có ai đó đối lại được cũng không nên giấu tài làm gì."

Kwon Ji Yong nhếch miệng, thừa biết vở kịch nhà họ Park mở ra là để chừa chỗ cho Park Ji Yeon trổ tài:

"Được. Trẫm muốn xem vị ái phi nào có thể tìm được câu đối phù hợp?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đức phi. Nàng ta điềm nhiên cầm chén trà nên hớp một ngụm rồi thư thả tận hưởng cảm giác dập tắt mọi ánh mắt tọc mạch. Ai cũng nghĩ người sẽ trổ tài là Park Đức phi, muội muội của Park Vương gia, người không chỉ nổi tiếng là đức độ mà còn có thiên tư tài mạo chẳng thua kém gì đại ca mình.

Trong lúc những ánh mắt hoang mang đang không biết nên nhìn vào đâu, một giọng nói không ai ngờ tới đột nhiên cất lên:

"Xin bệ hạ để thần thiếp mạn phép đối lại vế đối của Vương gia."

Người vừa cất lời là Im tài nhân Im Yoona, người có cung cách sống kín đáo và im lặng nhất hậu cung, chỉ sau Kim Taeyeon.

Cùng vào cung với Vương Phi Phi, cùng được lọt vào mắt xanh của hoàng thượng, nhưng Im Yoona vẫn chưa một lần được ban cho ân sủng nên vẫn mãi chỉ là một tài nhân nho nhỏ, sống mờ nhạt giữa dàn hậu cung rực rỡ sắc màu.

Im Yoona có nhan sắc không quá rực rỡ, mặn mà, mà nhẹ nhàng thanh tú như cách sống của nàng ta. Đôi mắt sáng trong như làn nước mùa thu, đôi mày lá liễu, vầng trán cao, chiếc mũi dọc dừa cân xứng, nếu chỉ có một cụm từ dùng để miêu tả người con gái này, đó chỉ có thể là "băng thanh ngọc khiết".

Kwon Ji Yong gật đầu ra hiệu.

Im tài nhân bước lên đài cao. Phong thái thanh cao, thoát tục. Nét chữ thanh mảnh, dễ nhìn. Vế đối ngay ngắn nằm trên tờ giấy trắng. Im tài nhân cất giọng:

"Chẩm nại lê minh bất đổng ai thương. Song nhân thành đan.

Thùy năng vong ký na đoạn thì quang. Ly biệt dung dị tái kiến nan."

Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên át đi tiếng kinh ngạc của Miyoung. Ngó xuống thấy Kim Taeyeon cũng đang nhìn mình, ánh mắt không rõ là phức tạp hay đơn thuần kinh ngạc.

Im tài nhân cúi đầu định đi xuống, thái hậu vội nhắc nhở:

"Hóa ra Im tài nhân lâu nay vẫn khiêm nhường, chưa chịu bộc lộ tài năng, muốn ai gia thưởng thế nào đây."

Im tài nhân cúi đầu:

"Tần thiếp chỉ xin được đối đáp lại vế đối của Park vương gia, không mong được nhận thưởng."

Thái hậu gật gù:

"Im tài nhân thật là khiêm tốn."

Kwon Ji Yong lên tiếng:

"Vế đối của nàng rất hay, rất vừa ý trẫm. Không biết Park vương gia cảm thấy thế nào?"

Park In Sung đứng dậy nhìn hoàng thượng, nhưng ánh mắt thán phục kia rõ ràng là dành cho Im Yoona:

"Im chủ tử vừa khéo nghĩ ra một câu đối tài tình, tại hạ bái phục."

Kwon Ji Yong nói lớn:

"Được, người đâu, ban thưởng cho Im tài nhân. Từ nay nàng có thể chuyển tới Thiền Xuân viên. Không khí ở đó thanh tịnh, rất thích hợp để nàng ngâm thơ, cũng hợp với phong thái của nàng. Trẫm phong cho nàng làm chính lục phẩm lương đệ, nàng thấy thế nào?"

Im tài nhân quỳ sụp xuống:

"Tạ ơn bệ hạ."

Nghe đến đó, Miyoung không khỏi nghĩ thầm, nếu cũng với câu đối đó mà người viết là Kim Taeyeon, phải chăng giờ nàng ta đã được thăng chức lên làm tòng tứ phẩm Kim tần rồi? Nhưng với tính khí của Kim Taeyeon, đừng nói là không phải câu do nàng ta nghĩ ra, mà dù có nghĩ ra thật cũng chẳng thèm thể hiện tài năng. Nàng tin chắc về cầm, kỳ, thi, họa, Kim Taeyeon thừa ăn đứt mấy nàng có phân vị ngồi tít trên cao kia, thậm chí là cả Im lương đệ hay Park Đức phi.

Có điều, có tài nhưng biết khi nào nên thể hiện mới là người thực sự biết dụng tài.

Như Im Yoona kia, chẳng cần sủng hạnh, chẳng cần mưu mô, chỉ cần biết tỏa sáng đúng thời điểm là đã có thể thẳng đường thăng tiến.

Miyoung tò mò muốn biết, khi nào cơ hội thăng tiến lên ngai vàng của Kim Taeyeon mới đến?

"Thất thần gì thế?"

Giật mình ngoái lại, nàng thấy ngay bản mặt quen thuộc của nàng công chúa háo sắc họ Kwon tên Yuri.

"C...Công..."

"Suỵt."

Yuri vội đưa tay lên miệng ra dấu.

"Theo ta."

Miyoung chưa kịp hiểu chuyện gì, cũng không kịp từ chối. Định hỏi xem chỗ của y là ở tít trên cao kia mà cớ sao lại tung tăng ở đây thì đã bị y một tai bịt miệng, một tay lôi đi xềnh xệch.

Nàng cố cựa mình thoát ra nhưng vô ích. Kwon Yuri tuy chỉ là một công chúa, nhưng từ nhỏ đã được rèn luyện nên sức khỏe có thể được ví với hoàng tử, thậm chí là hoàng thượng. Nàng cố ngoái lại nhìn bóng lưng người mà nàng luôn theo sát nãy giờ. Quay lại đi, quay lại nhìn ta đi! Nếu không quay lại nhìn, khi nào người đó mới phát hiện ra sự biến mất của nàng?

Vừa đi Miyoung vừa nghe tiếng Yuri lẩm bẩm:

"Tên nô tài vô dụng, bảo đi kêu nàng lại thành ra suýt hại nàng ngất xỉu."

Miyoung vận hết sức bình sinh dùng hai tay lôi tay Yuri ra, nói lớn:

"Cái gì? Vừa nãy tôi suýt ngất đi là tại cô?"

Nói năng không cẩn trọng nên từ ngữ cũng chẳng kịp lựa chọn chính xác, nhưng Miyoung mặc kệ, điều nàng quan tâm bây giờ là câu trả lời.

Kwon Yuri buông người Miyoung ra, đểu cáng cười giả lả:

"Ừ thì, hắn ta hiểu nhầm nên mới..."

Chưa kịp nói hết câu, Miyoung đã bực dọc quay người đi mất.

"Ê, khoan, nàng không được đi!"

Kwon Yuri vội túm lấy nàng, nài nỉ:

"Ê khoan, đừng đi mà, có chuyện này ta muốn nói!"

Miyoung chẳng buồn quay đầu lại:

"Chuyện thì công chúa muốn nói lúc nào chẳng được."

"Nhưng chuyện này... A! Nàng muốn ra ngoài thành chơi với ta không?"

Bước chân Miyoung khựng lại.

"Sao, thế nào?"

Miyoung quay đầu lại, ngờ vực nhìn vào tia nguy hiểm nơi đáy mắt Kwon Yuri:

"Đổi lại?"

Yuri cười:

"Thông minh lắm. À, chuyện là, nếu nàng giúp ta chuyện này, đừng nói là ra ngoài kia chơi, nàng muốn ra luôn cũng được. Chuyện là..."

"Là...?"

Miyoung không thể che giấu được mong muốn thoát ra khỏi nơi này của mình. Nếu thực sự được rời khỏi đây, âm mưu vào lãnh cung thay Taeyeon hồi nào không còn, mối nguy hiểm từ cha con nhà họ Vương cũng mất. Tính mạng nàng chẳng phải càng an toàn hơn sao?

Nhưng nhìn điệu bộ của y, nàng đã chắc mẩm chuyện có thể khiến Kwon Yuri đắn đo tới lui không dễ làm.

Hít một hơi thật sâu, cuối cùng Yuri nhẹ nhõm thốt ra:

"Lên vũ đài thay ta múa một điệu."

Miyoung trợn mắt:

"Công chúa, người điên rồi!"

Yuri ái ngại gật đầu:

"Đúng vậy, chắc ta điên rồi. Nhưng nếu nàng không giúp ta, ta... ta thực sự không còn cách nào..."

"Mặc kệ người. Có bao nhiêu cung nữ ngoài kia, vì sao cứ phải là tiểu nhân mới giúp được công chúa chứ?"

Yuri ấp úng: "Thì đúng vậy... Nhưng mà, chẳng lẽ nàng không muốn ra ngoài kia chơi sao?"

Miyoung thở dài:

"Nếu ta lên đó múa, chẳng biết còn giữ được mạng để đi chơi nữa hay không?"

"Sao lại không chứ? Ta đảm bảo với nàng đó, sẽ không có chuyện gì bất trắc đâu. Nếu chẳng may mà có thì... nàng quên ta là ai rồi sao? Là công chúa đương triều. Công chúa đương triều đó!"

Là người hay tính toán, Miyoung không khỏi cân nhắc. Song nhìn thế nào, khả năng nàng còn giữ lại mạng rồi trở về để thoát ra ngoài rất thấp. Nhưng nếu lần này không liều thì đến khi nào nàng mới còn cơ hội lần thứ tư?

Nàng thở dài:

"Công chúa vẫn chưa trả lời. Tại sao lại chọn ta?"

Kwon Yuri vội nói:

"Có bao nhiêu là cung nữ, nhưng chẳng có ai đáng tin bằng nàng cả."

Miyoung hơi mềm lòng, dịu giọng hỏi:

"Sao ta lại đáng tin chứ?"

Như bắt được vàng, Kwon Yuri hớn hở nói:

"Vì nàng thực sự rất... đáng tin!"
Nhìn biểu hiện không thể đểu giả hơn trên gương mặt đen thùi lùi, Miyoung ngán ngẩm:

"Ta có điên mới tin người ấy."

Kwon Yuri túm tay nàng chặt hơn, nói, giọng nghiêm túc:

"Ta không đùa nữa, được chưa. Thật lòng, nếu không phải chuyện quan trọng, cần người biết tín nghĩa thì ta không cần năn nỉ nàng thế này. Còn về chuyện vì sao cứ nhất định là nàng... Đúng là có nhiều cung nữ, ta có thể chọn bừa rồi ra lệnh, là xong. Nhưng... nàng, ngay từ lần đầu tiên gặp nàng, ta đã biết nàng là người trung thành. Nàng thà quay về đây với chủ tử chứ không cần cuộc sống tự do ngoài kia, dù ta dụ dỗ thế nào, nàng cũng nhất quyết không chịu. Một người hết lòng vì chủ tử như vậy, chắc chắn rất biết lễ nghĩa."

Miyoung nghĩ thầm: "Trung thành cái con khỉ ấy! Lúc đó là ta không muốn gặp khó khăn ở ngoài nên mới ngu ngốc đâm đầu vào nơi này, vừa để kiếm miếng ăn, vừa để đợi hoàng đế tương lai lên ngôi."

Kwon Yuri thấy nàng im lặng, tưởng đã có tác dụng bèn tiếp:

"Còn nữa, tính cách nàng hào sảng. Bị ta đưa đến một nơi như Mẫu Đơn các, bị ta bỏ mặc cũng không để lộ với ai. Thậm chí kể cả khi... khi nàng phải chịu phạt vì ta. Ta rất biết ơn và cảm thấy có lỗi với nàng. Nếu không phải tại ta thì dung nhan xinh đẹp của nàng đâu có thành ra như vậy. Ta muốn đến tìm nàng để đền bù cho nàng, không ngờ, nàng lại không cần, thậm chí... cũng không hoàn toàn trách ta."

Miyoung lại nghĩ: "Ta không nói là vì không thể nói. Chẳng nhẽ chuyện cùng với công chúa đương triều đến lầu xanh lại có thể bô lô ba la với Lee Sun Kyu hay Jung Sooyeon sao? Còn về chuyện hủy dung, nếu mặt ta mà bị rạch thật thì Kwon Yuri chắc chắn cũng không được yên."

Trông bộ dạng của Miyoung như đã bị những lời vừa rồi làm cho mủi lòng.

Kwon Yuri rất hài lòng về tài thu phục lòng người của mình, nhưng những lời vừa rồi cũng không hẳn là giả dối. Cuối cùng, Miyoung đành nói:

"Chẳng nhẽ không múa không được sao?"

Yuri lắc đầu:

"Vừa nãy nàng cũng thấy còn gì, Son gia đã cố tình lộ liễu đến thế, bọn ta cũng cần đáp trả chứ. Thông minh như nàng chắc cũng hiểu, nếu lát nữa Son Ga Young độc tấu thành công thì biểu ca ta còn mặt mũi nào nữa."

Suy nghĩ đắn đo một hồi, cuối cùng đành ngước lên nhìn ánh mắt cầu khẩn của Kwon Yuri, nàng nói:

"Thôi được."

...

Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên. Miyoung không thể ngoái đầu lại được nữa. Nàng hít một hơi thật sâu, can đảm bước lên một bước, rồi hai bước, cuối cùng, Miyoung đã đứng ở nơi cao nhất của Hy Hoa đài, xung quanh bốn bề là chỗ ngồi của hoàng thân quốc thích, của văn võ bá quan, của nữ nhân tam cung lục viện, của cung nhân, thái giám, ngự nữ, ngự y,... Tất cả đều đang hướng ánh mắt về phía nữ nhân đứng giữa vầng sáng chói lòa đơn độc trên đài.

Không có nữ nhân áo đỏ hay Son Ga Young nào cả.

Chỉ có mình nàng.

Hết chương 21.

Butt: Chuẩn bị có kịch hay để xem ha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top