Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11

Về đến Công Chúa Phủ đã là giờ trưa, Thường Hi và Sở Thiên Ca sau một hồi vận động cũng đã đói bụng liền phân phó thị nữ dọn thức ăn lên. Nhìn người kia ăn uống hăng say vẫn không quên gắp ít thức ăn cho mình, lòng Sở Thiên Ca liền một mảnh ấm áp, đây là kết quả mà nàng chờ đợi từ rất lâu rồi.

Ăn uống xong xuôi, Sở Thiên Ca có việc phải vào cung nên Thường Hi chỉ có thể tự mình giải trí. Cô ra ngoài dạo phố, chính là để tiêu hoá bớt thức ăn, phụ là muốn biết chút ít về đường xá. Bản thân đã là phò mã của Trưởng Công Chúa mà không biết đường đi thì lời lẽ thối tha từ những cái mồm không sạch sẽ sẽ được thoát ra bên ngoài làm ô nhiễm không khí a.

____---____---____---____

"Hoàng tỷ a, sao ngươi một chút biểu hiện cũng không có vậy~"

"Vậy đệ nói ta phải có cái biểu hiện gì?"

"Phò mã của tỷ là bị người ta căm ghét thách thức, tỷ một chút lo lắng cũng không có. A~ Hay là vì tỷ vốn không có tình cảm với người ta nên mới dửng dưng như vậy~" Sở Nguyên Tông bộ dáng không sợ chết chọc ghẹo nói, hắn thừa biết vì sao tỷ tỷ mình muốn chiêu Thường Hi làm phò mã, nhưng cái hắn muốn nghe là một lời nhận định của Sở Thiên Ca.

"Hồ ngôn loạn ngữ! Ai nói ta không thích nàng, ta... Bởi vì ta tin nàng sẽ không thua nên mới không cần lo lắng." Nhận ra kịp thời mình sắp thất thố, Trưởng Công Chúa liền thể hiện trình tổ lái cực gắt sang hướng khác chẳng liên quan gì mấy -_-

"Nói vậy, vậy là tỷ phu của đệ có võ công hả?" Sở Nguyên Tông mang bộ mặt hết sức tò mò hỏi.

"Tỷ phu của đệ a, còn giỏi hơn ta nữa. Đệ tốt nhất đừng chọc giận nàng, cũng đừng trách ta không cảnh cáo trước."

"Đệ mới không ngốc đi chọc giận tủ phu~" Sở Nguyên Tông vô cùng 'ủy khuất' nói, hắn biết dù tỷ phu không thật sự làm gì mình thì hoàng tỷ của hắn cũng sẽ thay mặt dạy dỗ hắn.

Từ bên ngoài, một lão thái giám tiến vào kính cản thưa: "Bẩm Hoàng Thượng, Lưu Chấn đại nhân cầu kiến."

"Cho vào."

"Vâng." Lão thái giám nhanh chóng lui ra và 'thỉnh' vị Lưu Chấn đại nhân kia vào.

"Hừ! Vừa nhắc hắn liền đến, cũng thật hảo."

"Thần, Lưu Chấn tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế. Tham kiến Công Chúa."

Sở Nguyên Tông vẫn nhàn nhã ăn đậu phộng, cũng không có ý định cho hắn đứng lên, thân là thần tử Lưu Chấn cũng không thể tự ý đứng dậy thậm chí là ngước nhìn nên chỉ có thể tiếp tục quỳ. Tầm nữa khắc sau, cảm giác đã đủ lâu Sở Nguyên Tông mới cho phép hắn miễn lễ.

"Lưu đại nhân đến đây tìm trẫm không biết là có việc gì?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần muốn thỉnh Hoàng Thượng làm người chủ trì cho trận đấu giữa thần và Trưởng Phò Mã."

Sở Nguyên Tông nghe hắn nói thầm khen hai tiếng giỏi lắm. Nếu như hôm qua là hắn uống say nói bậy, Sở Nguyên Tông cũng nhất quyết tính tới. Dù sao Lưu Chấn cũng là trọng thần triều đình, là nhi tử độc nhất của Tả Bộ Thị Lang, mà tên Lưu Chấn này Sở Nguyên Tông từ lâu đã không vừa mắt. Nếu bị hoàng tỷ phu đánh cho thảm không phải quá mất mặt Lưu gia sao, hắc hắc, Sở Nguyên Tông mới không bỏ qua cơ hội hiếm có này.

"Được a, trẫm sẽ chuẩn bị sẵn võ đài cho hai người. Trước, ngươi nên về nghỉ ngơi, khi nào dựng võ đài xong trẫm sẽ chọn ngày cho hai người đấu."

"Đa tạ Hoàng Thượng."

Hừm, Lưu Chấn cũng thật to gan, nói chuyện với Hoàng Thượng nhưng ánh mắt lại không thành thật nhìn đến Sở Thiên Ca. Ánh mắt không tốt lành của hắn, thật sự khiến người ta chán ghét. Cũng may cho hắn, Sở Thiên Ca không thèm nhìn đến, nếu không hắn đã bị chỉnh đến thảm. Sau cùng hết chuyện, Lưu Chấn cũng không có lưu lại làm gì liền hành lễ lui ra. Trước khi lui hắn vẫn không quên phóng ánh mắt vô vàng ái mộ, muôn ngàn luyến tiếc và vô cùng đáng ghét đến Sở Thiên Ca. Lui ra bên ngoài, Lưu Chấn vẫn chưa có ý định ra về, hắn là muốn chờ Sở Thiên Ca biết đâu nàng hồi phủ lại được một lúc chung đường. Không phụ tâm ý của hắn, nói chuyện với Sở Nguyên Tông xong, Sở Thiên Ca liền muốn hồi phủ. Đáng tiếc, Lưu Chấn mới không có diễm phúc được đi cùng nàng, bởi vì phò mã nhà nàng đang đứng ở kia, chờ nàng trở về.

Thường Hi sau khi dạo chơi mấy vòng kinh thành liền đâm ra chán nản, lúc này mới nhớ đến Công Chúa nhà mình còn chưa có về bèn mang mấy người theo mình vào cung đón nàng. Thân là phò mã Sở Quốc, thị vệ canh gác đã từng nhìn thấy cô liền nhận ra, Thường Hi cứ như vậy thuận lợi đi vào. Ai ngờ, vừa đến trước tẩm điện của tiểu Hoàng Đế lại nhìn thấy một màn Lưu Chấn đeo bám Công Chúa nhà mình. Tiểu tâm tư nhỏ nhen nổi lên, dù bản thân chưa chắc chắn có thích nàng hay không nhưng dù gì thì bây giờ nàng đã là thê tử của mình, không thể không để ý! Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng tiến đến muốn cắt đuôi tên phiền phức Lưu Chấn kia. Lại nhìn đến nắng đã quá gắt, không thể cứ như vậy mà đi hết quãng đường dài ngoằn này, Khương Đình tinh ý nhận ra liền dâng đến một chiếc ô. Cảnh tưởng lãng mạng cứ thế hiện ra: thiếu niên vân đạm phong khinh, phiêu dật trước gió cầm theo một chiếc ô đi đến chỗ nương tử của mình che nắng giúp nàng, thiếu nữ kia có chút ngượng ngùng nép vào người thiếu niên, cảnh tượng hạnh phúc khiến người ta nhìn vào cũng thấy ấm áp. Và, khung cảnh này sẽ càng tuyệt vời hơn nếu không có bóng đèn led siêu sáng, siêu chói thương hiệu Lưu Chấn đang nghiến răng nghiến lợi bên kia. Mà~ cứ việc vứt hắn sang một bên cũng được, nam phụ bách hợp thôi mà, chả làm được trò trống gì ở đây đâu.

____---____---____---____

Một giọng nói lanh lảnh vang lên khắp một vùng trời, làm Sở Nguyên Tông đang uống vội chút trà liền bị sặc.

"Mời phò mã gia và Lưu đại nhân tiến lên võ đài~!"

Thân ảnh bạch sam phấp phới, mang chút bá đạo ngang ngược, khoé môi hơi giương nụ cười, phong thái thập phần tự tin lại không làm người ta cảm thấy khó chịu, mà ngược lại những người có mặt tại đây trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nể phục. Ngẫm nghĩ lại, đây là Tuệ Vương nước Kim Lăng, thông minh tài trí thế nào bọn họ đều được nghe. Không lý nào một người khôn ngoan như thế lại đẩy mình vào hoàn cảnh nguy hiểm, không chừng là đã có chuẩn bị trước. Trận đấu này, người thắng kẻ thua, chưa đến phút cuối chưa thể khẳng định được.

Nam nhân phía đối diện là một thân tử sắc, tay cầm một thanh trường kiếm, bộ dạng hống hách của hắn thật làm mấy lão thần âm thầm lắc đầu. Còn Lưu Diên cha hắn cùng với hắn quả là cha con ruột thịt, tâm tư nông cạn giống hệt nhau, Lưu Diên dù đã làm quan nhiều năm nhưng vẫn không nhìn ra được thế cục thực sự. Cả Lưu Chấn và Lưu Diên đều nghĩ rằng chiến thắng nằm ngay trong tay nên chẳng kiêng dè gì, có bao nhiêu ngông cuồng tự đại đều hiện hết lên mặt.

"Hoàng tỷ, tỷ nhìn, cái tên Lưu Chấn đó thật sự quá đáng ghét rồi. Có nên nói với tỷ phu phế hắn luôn không?" Sở Nguyên Tông thật sự chướng mắt nam phụ bách hợp kia, liền nói khẽ với hoàng tỷ hắn một cái độc ác ý nghĩ.

"Không cần, vẫn có thể dùng hắn đi canh giữ biên quan. Nhưng nếu hắn có ý định cùng sống cùng chết với nàng...thì mất đi một Lưu Chấn, thậm chí là thêm một Lưu Diên cũng hoàn toàn không có vấn đề gì."

"Đệ...đệ biết rồi, đều nghe theo hoàng tỷ." Sở Nguyên Tông rụt cổ trước khí áp nặng nề kế bên, cứ hễ hắn nói chuyện gì liên quan đến an nguy của phò mã nhà nàng thì kết quả hắn nhận được luôn là như thế.

Tiếng kẻng vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Lưu Chấn nâng lên trường kiếm nhanh nhẹn tấn công, khi thấy kiếm đã đến gần sát Thường mà cô vẫn không có động tĩnh, hắn nhếch mép xem thường vì nghĩ cô đang sợ không dám nhúc nhích. Cô bắt đầu lui lại, kiếm chiêu thì liên tục tiến tới, cô rút chiếc phiến từ bên hông ra đỡ kiếm. Nhẹ tránh sang một bên, cô âm thầm phóng ngân châm điểm nguyệt đạo ở cánh tay của hắn làm hắn tê liệt, vô lực buông kiếm. Hắn lại vận lên nội công, chưởng lực mang theo tám thành công lực tấn công trực diện, mục đích chỉ có một, giết chết Thường Hi.

Lần này cô không tránh mà dùng chưởng đối chưởng, nhưng chưởng lực của cô chỉ mang theo ba thành. Hai nguồn nội lực giao nhau mang theo uy áp ép người ta hít thở không thông, Lưu Chấn không chống đỡ nổi bị đánh bay, rơi xuống đài. Thường Hi bình tĩnh thu lại chưởng phong, từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút thần sắc mệt mỏi. Vừa nhìn, tất cả đều rõ ràng Lưu Chấn chẳng bao giờ có thể trở thành đối thủ của cô. Nhưng bọn họ là bọn họ, còn Lưu Chấn và Lưu Diên vẫn là hai tên ngốc không có thuốc chữa, đây là sự thật không cần bàn cãi.

Lưu Diên lo lắng chạy đến đỡ lấy nhi tử mình, ánh mắt căm phẫn cùng thù hận phóng thẳng đến người đang ung dung trên võ đài. Lưu Chấn cũng không có ý định ăn vạ, nhưng tuyệt nhiên không bỏ qua. Rơi xuống đài rồi thì làm sao, ngày hôm nay hắn nhất định phải giết chết Trưởng Phò Mã, giết chết tên Tuệ Vương Thường Hi đó, hậu quả thế nào hắn không quan tâm. Đầu tiên là cướp đi Công Chúa mà hắn nhiều năm tưởng niệm, giờ đây lại đánh bay hắn khiến hắn nhục nhã. Mối thù này, hắn nhất định phải trả!

"Làm sao có thể...một tên tiểu bạch kiểm làm sao có thể thắng được ta...ta vốn dĩ luyện võ nhiều năm, có sư phụ chỉ dạy làm sao có thể thua ngươi! A!!!" Lưu Chấn điên tiết rống lớn, con ngươi dần hiện lên những tơ máu.

'Hừ! Ngươi có sư phụ, ta không có chắc, sư phụ của ngươi còn phải gọi sư phụ ta một tiếng tiền bối, ngươi thì tính là gì. Chưa hạ độc làm ngươi mất khả năng vận động bằng thân dưới là nhân từ lắm rồi, hứ!'

Rút ra chủy thủ giấu trong người, Lưu Chấn điên cuồng tấn công. Sở Thiên Ca lúc này vô cùng sốt ruột liền phi thân xuống dưới đài cùng Lưu Chấn đối chiến. Chưa được mấy chiêu Lưu Chấn đã rơi xuống thế hạ phong, binh lính ập đến áp giữ hắn cùng Lưu Diên. Sở Nguyên Tông mượn gió đẩy thuyền đày Lưu Chấn ra biên quan, Lưu Diên vì niệm tình lớn tuổi, hạ ba bậc quan phẩm. Văn võ bá quan không ai dám có ý kiến bất đồng, đồng loạt cúi đầu hô Hoàng Thượng anh minh.

____---____---____---____

Tại biên quan Kim Lăng Quốc.

"Đại tướng quân, quân sư Chu Quốc đã đến, đang chờ được yết kiến."

"Ân, mời vào."

"Tại hạ Khắc Luân, lần đầu diện kiến tướng quân."

"Bản tướng Thường Hạo, Khắc Luân quân sư hữu lễ." Đáy mắt xẹt ngang một tia tính toán, Thường Hạo quyết tâm phải thu thập được tên quân sư kiệm lời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top