Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14

***Cảnh báo có "thịt" (cảnh báo cho có lệ, chứ ta biết rõ các ngươi thích "thịt" mà :) )

_-_-_-_-_-_-_-_-_

Khi Thường Hi tỉnh lại đã là chuyện của mấy canh giờ sau. Lúc này, trời đã ngã chiều, ánh nắng màu vàng nhạt soi rọi đến từng chi tiết dát vàng nơi tẩm cung làm chúng càng thêm chói mắt. Cô đang nằm ở trên giường, hai tay bị cột lại, toàn thân vô lực. Thường Hi nhìn xung quanh một lượt cảm giác nơi này rất quen thuộc, hương hoa bách hợp thoang thoảng càng giúp cô khẳng định suy nghĩ của bản thân. Nhưng là, sao cô cứ cảm giác trên người thiếu vải? Ôi~a~ Tấm thân này đến thê tử còn chưa nhìn thấy a~ Là ai dám thay đồ cho bổn vương! Bổn vương muốn kiện!!! Thực tế, trên người cô lúc này còn chẳng có đủ một bộ đồ hoàn chỉnh mà chỉ đơn giản khoác hờ bằng một chiếc áo mỏng tang. Khụ! Tất nhiên, quần và nội y vẫn còn đó.

'Két~' một tiếng thật dài, cánh cửa phòng mở ra, rồi lại đóng lại. Thân ảnh hoàng sắc vừa bước vào làm cô khá kinh ngạc, nhưng không đến nỗi nào, vì từ khi ngửi được hương hoa bách hợp kia thì cô đã biết là ai đang giở trò.

Lăng Cát Ánh Huyền nhìn người trên giường một thân đầy thương tích liền là một trận đau lòng. Nàng đưa tay muốn sờ đến gương mặt ngày đêm mong nhớ kia, nhưng người kia lại tránh đi. Có chăng người đã là phu quân của người ta, có được một tình yêu mới nên không cần nàng nữa? Không thể! Nàng không cho phép điều đó xảy ra! Thường Hi là Phò Mã của Sở Thiên Ca? Nàng không quan tâm, theo những gì nàng nghe được, thì hai người còn chưa xảy ra cái gì chuyện. Nàng ấy chỉ có thể là của nàng, của một mình Lăng Cát Ánh Huyền nàng mà thôi.

Ngày nghe được cái tin động trời Thường Hi phải sang Sở Quốc làm Phò Mã, nàng như chết lặng đi. Rồi từ sâu trong thâm tâm nàng như có cái gì đó trỗi dậy. Nó bảo nàng không thể buông xuôi, không thể cứ thuận theo mọi sự sắp đặt như vậy. Vậy là nàng bắt đầu lập ra một kế hoạch, kế hoạch mang người nàng yêu trở về bên nàng mà không gây ra bất kì cuộc chiến nào giữa hai nước.

Trùng hợp, nàng có quen biết với Trịnh Khiêm_phó tướng của Sở Quốc, hắn cũng từng nợ nàng một ân tình. Biết tin hắn muốn tạo phản, nàng liền muốn lợi dụng hắn. Tất cả mọi việc đã xảy ra, từ khi Thường Hi biết tin mà chạy đến Bắc Huyện, đến lúc bị phát hiện rồi xảy ra giao chiến, kể cả khi cô bị thương rồi bảo Ám Vệ mang Sở Thiên Ca đi, tất cả đều nằm trong tính toán của nàng. Nàng đã phải nhẫn nhịn xuống tâm tư cá nhân suốt bao ngày chỉ để chờ đến ngày này. Thậm chí, nàng còn yêu cầu Lăng Mộc truyền ngôi lại cho mình.

Lăng Mộc vốn đã có ý định này nên khi nàng yêu cầu, hắn liền hạ chỉ thoái vị nhường ngôi rồi mang theo Thường Di đi ngao du sơn thủy, Hoàng Hậu cũng không muốn quản chuyện Hậu Cung nữa nên cũng theo Tô Như Ngọc cùng đi, vậy là bốn người lại cùng đồng hành trên một chặn đường. Khi tin tức truyền ra, tất cả đều kinh ngạc nhưng không một ai có ý phản đối, bởi vì họ đều nhận thức rõ ràng Nhị Công Chúa có bao nhiêu tài hoa. Dù nàng có là nữ nhân thì đã làm sao, nàng còn tài giỏi hơn cả khối nam nhân trong thiên hạ, thử hỏi trong số các Hoàng Tử có bao nhiêu người có năng lực như nàng? Lại có bao nhiêu người có khả năng cùng nàng tranh ngôi vị? Và với sự ủng hộ của toàn thể bách tín cùng quan viên, Lăng Cát Ánh Huyền thuận lợi lên ngôi, đồng thời trở thành Vương Hậu đầu tiên trong lịch sử Kim Lăng Quốc.

Giờ đây, nàng đã có đủ quyền lực, nàng đã có khả năng giữ lấy người mình yêu, chỉ cần nàng ấy vẫn luôn bên cạnh nàng, sóng to gió lớn gì nàng cũng không sợ. Đây là tình yêu mà nàng dành cho nàng ấy, tình yêu của nàng từ khi nào đã to lớn đến nỗi chính nàng cũng không thể đo đếm được. Có thể nói nàng mù quáng, nàng chấp nhận, nàng nguyện mù quáng vì người đó là Thường Hi, chỉ vì một mình nàng ấy mà thôi.

Lăng Cát Ánh Huyền lấy ra một lọ dược bôi đến vết thương trên người Thường Hi, động tác thập phần ôn nhu. Thường Hi bắt lấy cánh tay đang bôi thuốc kia, ánh mắt mệt mỏi nhìn nàng, nhẹ hỏi.

"Chuyện này là thế nào?"

"Thế nào thế nào. Hi bị thương rồi được người của ta mang về đây, chuyện này còn có thể thế nào."

Thường Hi tất nhiên không tin tưởng, bởi sâu trong ánh mắt nàng có gì đó thay đổi. Nó vẫn ấm áp vẫn ôn nhu, nhưng lại nhiều hơn một tầng xa cách. Cái khí chất trên người nàng cũng có phần khác biệt, một khí chất vương giả, loại khí chất trái ngược với nàng của trước đây. Tất cả những điều đó đã gợi lên trong cô một cảm giác kì lạ, dường như có chuyện gì đó đã xảy ra mà cô không biết được.

"Phải rồi, có một chuyện vui còn chờ cùng Hi ăn mừng đây. Phụ hoàng đã truyền ngôi cho ta, giờ ta đã là Vương Hậu, đã có đủ năng lực để giữ Hi ở bên mình. Hi nói xem, có phải rất đáng ăn mừng không?"

Không ngoài dự đoán của nàng, cô nghe xong liền trố mắt ngạc nhiên. Nàng là bắt cóc cô a? Rốt cuộc thì nàng đã chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?

"Ám Vệ của ta bị chặn lại mỗi khi qua biên giới đều là ngươi làm?"

"Phải a, hơn nữa ta còn chặn luôn tin tức lan truyền ra bên ngoài, Ám Vệ mà Hi sai đi điều tra cũng bị người của ta bắt lại hết."

Thì ra đó là lí do vì sao bao lâu nay cô không nhận được tin tức gì từ họ, Ám Vệ điều tra cũng chỉ đến biên giới đều mất tích không rõ nguyên nhân.

Nàng từng chút ép đến, Thường Hi hoảng hốt muốn lui ra sau nhưng không thể vì tay vẫn bị trói. Nàng vẫn thản nhiên mặc cô vùng vẫy, nàng mạnh tay xé rách luôn chiếc ao đáng thương lộ ra da thịt trắng muốt sưng đỏ. Nàng cúi người hôn lên từng vết thương như muốn xoa dịu nó. Thân người cô nhẹ run lên bởi những cái chạm của nàng, toàn thân cô mềm nhũn, đầu óc không tỉnh táo. Cô không nhận ra rằng trong hương hoa bách hợp quen thuộc kia đã lẫn vào một mùi hương khác, mùi hương khiến thần trí con người mụ mị, đây cũng là nàng đã chuẩn bị từ trước.

Hai tay cô được giữ trên đỉnh đầu, nàng khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, lòng nàng tràn ngập vui sướng bởi người nàng yêu sắp thuộc về nàng. Luyến tiếc rời đi đôi môi, nàng dời nụ hôn xuống vùng cổ trắng để lại những dấu hôn nổi bật, từng dấu vết cứ như vậy được lưu lại, từng cái đụng chạm nóng bỏng như thiêu đốt cô khiến cô không cầm được mà phát ra những tiếng ngâm ủy mị. Nàng như được tiếp thêm động lực, đôi môi dời xuống hai tiểu bạch thỏ ngậm lấy đỉnh hồng.

"A... Đừng... Ưm~ dừng lại..."

"Dừng lại? Hi, ta không thích ăn chay."

Nói xong nàng lại cúi xuống ra sức mút khiến đỉnh hồng cương cứng. Bàn tay không rãnh rỗi xoa nắn tiểu bạch thỏ bên kia, một tay lại không an phận mò xuống nơi u cốc bí ẩn. Nhận ra dị vật tiếp cận cửa động, cô ra sức vùng vẫy, nhưng càng muốn vùng vẫy cô càng vô lực không còn sức đâu nhúc nhích. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ trêu đùa nơi cửa động rồi chậm rãi tiến vào. Đến khi cảm nhận được bức tường mỏng manh, nàng liền nhanh tay đâm vào, dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ nơi hạ thân. Cô nhíu chặt mày nhưng tuyệt nhiên không hét, móng tay bấu chặt vào da thịt sau lưng nàng.

Đợi khi cô đã đỡ đau, nàng mới bắt đầu di chuyển ngón tay. Ngón tay nàng nhịp nhàng ra vào gây ra bao thanh âm 'kì lạ' khiến người ta đỏ mặt. Ngón tay bên dưới chăm chỉ hoạt động, bàn tay phía trên cũng không quên nhiệm vụ tiếp tục xoa nắn. Không lâu sau nàng đã khiến cô đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm. Dòng nước trắng đục từ hạ thân chảy ra thấm ướt một mảnh giường, nàng đưa tay quẹt lấy nhẹ liếm. Giờ thì nàng ấy đã là người của nàng, nàng ấy có muốn chối bỏ cũng không thể.

"Giờ thì, ngoan ngoãn ở bên cạnh ta thôi, Thường Hi."

Nàng kề sát tai cô, nhẹ giọng nói. Xong, liền gục xuống ngủ mất, mà cô cũng đã thiếp đi từ lúc nào.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Thịt vầy đủ chưa? :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top