Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17

"Cháy! Cháy rồi! Người đâu, mau dập lửa!"

"Cháy rồi!..."

"Người đâu! Nhanh lên!!!"

Đêm nay trăng sáng, vốn nghĩ êm ả trôi qua, ai ngờ đâu đến giờ Hợi một trận âm thanh huyên náo vang lên từ nơi Lăng Hân Nguyệt tẩm cung. Tiếng hét chói tai cứ không ngừng vang lên đanh thức tất cả mọi người, binh sĩ tuần tra nghe thấy liền lập tức chạy đến tìm cách dập lửa.

Mà trong tẩm cung Lăng Cát Ánh Huyền đang xảy ra tình huống ám muội cũng bị loạt âm thanh này phá hỏng. Vương Hậu tức giận đến nghiến răng, vô tình không tình nguyện dừng lại việc dang dở mà mặc lại áo bào. Chờ Thường Hi chỉnh chu xong trang phục mới cùng nhau hướng tẩm cung Lăng Hân Nguyệt mà đi. Khi hai người đến nơi thì tẩm cung Lăng Hân Nguyệt đã cháy đến nửa phần, đêm nay gió lớn lại làm đám lửa cháy lan sang các viện gần đó. Lăng Hân Nguyệt cùng vài cung nữ thân cận may mắn chạy ra kịp, hiện đang ngồi nghỉ trong một cái đình cạnh hồ.

Chưa kịp hỏi thăm, Lăng Cát Ánh Huyền lại lần nữa nhức đầu khi nghe tiếng hét thất thanh từ cổng Nam báo rằng có cháy. Quái lạ, cháy cũng hẹn nhau hay sao mà hết chỗ này đến chỗ khác cháy. Lăng Cát Ánh Huyền một bên đau đầu, Thường Hi cùng Lăng Hân Nguyệt một bên nhìn nhau cười khoái trá.

Do quy mô vụ cháy rất lớn, nếu không dập lửa kịp e rằng cả hoàng cung đều muốn cháy rụi hết. Cho nên, Ám Vệ bên cạnh Lăng Cát Ánh Huyền và những người được giao nhiệm vụ theo sát Thường Hi cũng được phái đi dập lửa. Và lúc này đây, chính là thời cơ mà Thường Hi chờ đợi.

Như mẹ ta hay nói, không có cái gì mà tự nhiên hết, bởi tất cả đều đã được sắp đặt. Vâng, nguyên nhân của vụ cháy này bắt nguồn từ tiểu Công Chúa Lăng Hân Nguyệt. Nàng là muốn giúp lão sư thoát khỏi 'giam cầm' của Nhị Hoàng tỷ, đồng thời tạo cho mình cơ hội được ra ngoài dạo chơi dài hạn. Mà muốn phân tán đi sự chú ý của Nhị Hoàng tỷ cũng như đám Ám Vệ kia nàng phải chơi một vố thật lớn, nghĩ là làm nàng liền phái người đốt hẳn vài toà viện.

Thế là lợi dụng tình hình náo loạn, Thường Hi và Lăng Hân Nguyệt thuận lợi thoát ra, sau đó rất thảnh thơi mà đưa nhau đi trốn :)
Đến khi dập lửa xong đã là chuyện của một canh giờ sau. Ngọn lửa này vừa được dập tắt thì lửa giận trong lòng Lăng Cát Ánh Huyền lại được đốt lên. Cư nhiên, Thập Nhất muội nhà nàng dám giở trò, tạo cơ hội cho Thường Hi bỏ trốn, nàng cũng không thấy đâu.

'Hay cho Lăng Hân Nguyệt, để ta bắt được ngươi thì ngươi chết chắc! Còn Thường Hi, người nếu trốn thì trốn cho thật kĩ, tốt nhất đừng để thiếp tìm ra!'

Xung quanh toả ra một loại không khí quái dị, lạnh đến muốn kết băng trong phạm vi vài dặm. Ám Vệ vừa dập lửa xong còn chưa kịp thở ra thì đã bị khí tràng của nàng làm cho lạnh cóng. Chưa đầy ba tiếng đếm, đâu đã vào đấy, hàng ngũ chỉnh tề, không một ai dám nhúc nhích. Ngoài dự đoán, Lăng Cát Ánh Huyền chỉ thở dài rồi cho lui, bản thân nàng tự về tẩm cung.

Nàng tin vào duyên số, nàng tin nàng và Thường Hi được kết duyên với nhau. Và quan trọng hơn nàng tin Thường Hi của nàng, người đó nhất định sẽ không rũ bỏ trách nhiệm, sẽ không làm nàng thất vọng.
(Ăn người ta rồi còn muốn người ta chịu trách nhiệm, công lí đâu? =) )

____---____---____---____

"Hi ca ca, chúng ta đi đâu đây?"

"Ừm... Ta cũng không biết, nhưng mà trời đã tối rồi, trước tiên chúng ta tìm khách điếm nào đó trọ lại rồi tính tiếp."

Thường Hi mãi nghĩ lát sau mới kịp phản ứng, không lẽ lại đưa nàng đến Mộng Lâu trốn? Như vậy không hay lắm, nhưng nếu cứ mất thời gian thì hai người thật sự phải ngủ bên ngoài mất. Hai người vừa chạy vừa trốn, chạy khá xa rồi mới thấy một khách điếm chuẩn bị đóng cửa. Thế là Thường Hi vận khinh công kéo theo Lăng Hân Nguyệt chạy như bay đến. Lão bản thấy có bóng người bay đến thì giật mình, tưởng là ăn cướp liền cầm lấy thanh chặn cửa mà ném.

"Ai u, đau chết ta a~ Là ai mà thất đức ném khối gỗ này vào đầu lão tử vậy!"

"Hi ca ca, huynh không bị thương chứ."

"Không a, nhưng mà rất đau."

"A, ngươi...ngươi không phải ăn cướp?"

"Cướp cái quái gì? Ông nhìn ta giống cướp sao!?"

"A, xin lỗi. Lúc nãy hoảng quá nên ta ném đại, ngươi không sao chứ... A! Người là..."

"Suỵt! Lão bản, nhỏ tiếng thôi."

"Ách! Tuệ Vương a, sao người lại ở đây?"

"Chuyện này dài dòng lắm, chúng ta vào trong rồi hẳn nói."

"Ân, mời vào."

Lão bản sau khi xác định được người nọ là Tuệ Vương danh chấn thiên hạ thì hối hận không thôi. Tại sao ông có thể phi cái thứ vừa nặng vừa cứng kia vào đầu mỹ thiếu niên chứ? Nghe đồn, Sở Quốc Trưởng Công Chúa rất yêu thích Phò Mã nhà nàng. Chưa kể đến Công Chúa Hoàng Tử từng là học trò của Tuệ Vương nữa. Cũng may là không chảy máu, nếu không cả nhà ông đổ máu cũng không trả đủ.

"Ân, lão bản chúng ta là bị kẻ xấu truy đuổi, đang muốn tìm một nơi nghỉ qua đêm. Đây là nghĩa muội ta."

Thường Hi che dấu thân phận của Lăng Hân Nguyệt, bởi nếu để người khác biết màng là Công Chúa như vậy sẽ rắc rối không chừng còn để lộ hành tung. Lăng Hân Nguyệt bình thường ra ngoài đều cải nam trang, nàng bây giờ cũng mặc một bộ nam trang, nếu không phải những người thân thuộc nhất định không nhận ra nàng.

Ngữ khí của Thường Hi tuy có chút giống lừa con nít. Nhưng mà, ở hiện đại có câu: "Khi ngươi thành công, mọi lời nói dối đều trở thành thật. Còn nếu ngươi thất bại, một lời nói thật cũng chả ai tin." Với thân phận và danh tiếng của nàng, lão bản không thể không tin, càng không dám nghi ngờ. Vậy là hai người tạm thời có chỗ nghĩ qua đêm.

____---____---____---____

"Hi ca ca, chúng ta đang đi đâu?"

"Đến biên quan, đại ca ta đang trấn thủ ở đó, huynh ấy sẽ 'giấu' được chúng ta một thời gian."

Thường Hi mang theo Lăng Hân Nguyệt vận khinh công bay liên tục hết một ngày thì đến nơi. Binh sĩ canh cổng thấy hai người thì lập tức chặn lại.

"To gan! Ngươi có biết bản cung là ai hay không!?"

Lăng Hân Nguyệt nhìn binh sĩ kia chỉa mũi giáo vào Thường Hi thì bực mình, lớn tiếng quát. Sau đó nàng lấy ra một khối lệnh bài phụ hoàng cho nàng, lệnh bài này là minh chứng cho thân phận Thập Nhất Công Chúa của nàng. Binh sĩ nhìn thấy vội vàng bỏ giáo quỳ xuống liều mạng xin tha, Lăng Hân Nguyệt vốn muốn chỉnh bọn hắn một phen nhưng đã bị Thường Hi trước một bước kéo đi.

Đến doanh trướng Thống Lĩnh, còn chưa kịp đi vào đã nghe một thanh âm thở dốc, dù cực nhỏ nhưng vẫn không qua được thính giác nhạy bén của Thường Hi. Định là kéo Lăng Hân Nguyệt đi nơi khác lát sau hẳn đến thì nàng đã đột nhập thẳng vào trong, theo sau đó là hai ba tiếng hét vang lên cùng lúc.

'Hạo ca, huynh không thể trách muội à nha (;^ω^ )'

____---____---____---____

"A hem! Vậy, hai người đến đây là muốn 'lánh nạn'?"

Thường Hạo hắng giọng, cố xua đi không khí xấu hổ đang bao trùm. Khắc Luân lại ngại đến mức hoá thân thành đà điểu chui vào cái ổ mang tên Thường Hạo.

"Phải, chỉ vài ngày thôi, sau khi tìm được nơi vui chơi chúng ta sẽ đến đó."

'Hừ! Nha đầu nhà ngươi, mang Công Chúa đến quấy rối phu phu nhà ta ân ái không nói, lại còn tìm đường đi chơi không mang ta theo! Cầu cho Vương Hậu sớm bắt được sâu lười nhà ngươi, sau đó hảo hảo dạy dỗ, để ngươi không dám chạy lung tung nữa.'

Trong lòng thổ tào ngoài mặt tươi cười Thường Hạo, bộ mặt giả dối sớm bị Thường Hi phát hiện ra nhưng vẫn mặt dày tiếp tục diễn, chí ít có thể qua mặt được tiểu Công Chúa, cũng không uổng công hắn ở tiền kiếp nhiều lần hoá thân làm nhiệm vụ, kĩ năng diễn xuất không bị mai một nhiều lắm. Khi mọi chuyện đâu đã vào đấy, Thường Hi và Lăng Hân Nguyệt như được trút bỏ gánh nặng, thong thả đi về doanh trướng của bản thân vừa được chuẩn bị xong đánh một giấc, một giấc này của hai người chính là đến nắng lên cao ba sào mới chịu dậy.

Mặc kệ hai tên kia, Thường Hạo lại tiếp tục 'đại sự' còn dang dở. Nhưng mà, thật tội nghiệp, lão bà nhà hắn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, mà hắn lại không (dám) nỡ đánh thức ái nhân. Thế là, mang theo ủy khuất cùng không cam lòng, Thường Hạo nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, không biết từ truyền ra tin tức Thường Hi Tuệ Vương và Thập Nhất Công Chúa Lăng Hân Nguyệt đang toạ tại doanh trại biên quan. Thông tin này chỉ mới truyền đến phạm vi toàn trại đã bị dập tắc, nếu để nó tiếp tục truyền ra, hành tung của hai người bị lộ chỉ là chuyện sớm muộn.
(Đi trốn vợ mà làm như bị truy sát ha, tội vl =) )

Nhưng dù vậy, binh sĩ toàn trại như được tiếp thêm sức mạnh, cả ngày đều hừng hực ý chí, làm việc đều nhanh nhẹn chu toàn hơn. Rất nhạy bén nhận ra sự khác thường và nhanh chóng tìm hiểu nguyên nhân, Thường Hạo mặt dày mày dạn đi năn nỉ Thường Hi ở lại thêm tháng nữa hẳng đi. Bởi Chu Quốc hiện tại tuy an ổn, nhưng mà cẩu Hoàng Đế Chu Quốc dã tâm thật lớn, nếu không cho lão ta nếm mùi thất bại, lão tuyệt đối sẽ không bỏ qua mảnh đất giàu có Kim Lăng Quốc.

Nghĩ đến chuyện này, Thường Hạo lại không khỏi thở dài. Lão bà nhà hắn thân là Quân Sư Chu Quốc, mà hắn lại là Thống Lĩnh trấn ải biên quan Kim Lăng Quốc, một khi chiến tranh nổ ra hai người phải đứng ngược chiến tuyến. Chưa kể trên chiến trường, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân, nếu lỡ như làm bị thương ái nhân, hắn làm sao chịu nổi. Hắn thực sự rối, bởi hắn không biết nên đánh hay hoà, đánh thì không nỡ, mà hoà thì lại vướng cẩu Hoàng Đế kia. Nếu Thường Hi ở lại giúp, biết đâu hắn có thể nhanh chóng giải quyết xong mớ bồng bông này, sau đó liền rước lão bà về dinh.

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

Follow mị đi, please~ 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top