Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21

Tôi lại ngoi lên rồi đây, có ai nhớ tôi hơm? 🙂 Hình như trốn lâu quá nên nó flop dần á mọi người, cả tháng trời mà lượt đọc chỉ còn lại một nửa. Tôi buồn, mà tôi không nói á 😔

Mà thôi, đọc truyện đê! 🤧

____---____---____---____

Ngày hôm sau rút ra kinh nghiệm "xương máu", tạp vụ mang về thực phẩm tươi đúng nghĩa Lâm Khiết muốn. Nhưng là, nàng cũng không có nhốt mình ở trong bếp tự mình nấu nướng nữa. Công thức nàng học được cùng một số mẹo vặt mình phát hiện ra đều truyền lại cho đám trù sư kia hết rồi. Giờ nàng rất rảnh thời gian đi điều tra nội bộ, có Quân Sư phía sau hậu thuẫn cũng không sợ bị cản trở.

Thường Hi đi lòng vòng một lúc thì phát hiện một cái lều trại hơi khác biệt. Chính là phía trước có hai cái lính canh gác, tấm màng mỏng được xem như cửa có hoa văn màu lam khá lớn, trông rất quen thuộc. Ngẫm nghĩ một lúc mới chợt nhớ ra, là hoa văn trên quốc kì Chu Quốc a. Phỏng đoán một chút, đây có lẽ là lều của Phó Tướng Quân đi. Bởi lều của Đại Tướng Quân được dựng kế bên lều Khắc Quân Sư, mà lều của tên Quân Sư kia nằm đâu, Thường Hi rất rõ ràng.

Nhạy bén phát giác thanh âm hô hào của chúng binh sĩ, Thường Hi lần theo dấu liền thấy nơi bọn họ luyện tập. Khi Thường Hi đến họ đều đang ngồi nghỉ ngơi, mắt và lỗ tai đều chăm chú hướng lên đài cao, nơi Đại Tướng Quân, Phó Tướng Quân và Quân Sư đang đứng đó. Dạ Khuynh Thành không cần đề cao thanh âm, nội lực đã thay nàng làm điều đó, binh sĩ bên dưới mỗi một người đều nghe rất rõ lời của nàng. Dạ Khuynh Thành không có dùng lời lẽ lạc hậu, khích lệ tướng sĩ miệt mài tập luyện ra sức vì tổ quốc. Nàng đơn giản nhắc nhở bọn họ, thời gian luyện tập thì nghiêm túc luyện tập, khi nghỉ ngơi thì cứ thả lỏng nghỉ ngơi, chỉ cần không vượt quá quân quy muốn làm gì cũng được. Ngoài ra, nàng cũng nghiêm túc cùng chân thành nhắc nhở bọn họ, tuổi trẻ sẽ sớm qua đi tốt nhất là tranh thủ làm những việc mà bản thân mong muốn nhất, đừng để sau này hối tiếc không quay lại được.

Đại Tướng Quân những lời này làm chúng tướng sĩ một trận hô hào kinh thiên động địa. Từng lời từng chữ như đánh động vào tâm bọn hắn, khí thế vùng lên mạnh mẽ đến nỗi Thường Hi đứng phía xa cũng cảm giác thấy áp lực, khó thở. Không biết người nào mở đầu trước, chốc lát sau chúng tướng sĩ cùng dị khẩu đồng thanh hô: "Đại Tướng Quân uy vũ!!!"

Dưới ánh dương quang, gương mặt xinh đẹp của nàng càng thêm nổi bật trước đất trời. Ánh mắt kiên định nhìn tướng sĩ phía dưới, môi mỏng cong lên nụ cười nhạt, ngược lại làm điên đảo chúng sinh. Phó Tướng Quân đứng bên trái nàng, vô cùng rõ ràng nhìn thấy nụ cười ấy, đáy mắt xẹt qua một tia kỳ dị không ai phát hiện. Khắc Luân đứng bên phải dù nhìn thấy cũng không có quá nhiều động thái, cứ cho là nàng cười đẹp đi, hắn cũng không có thích đâu, bởi hắn đang bận nhớ lão công đến mất hết tâm tình thưởng thức rồi.

Vội vã quay đầu, Thường Hi che đậy trái tim không ngừng nhảy thình thịch kia. Này trái tim quá không nghe lời, đập nhanh như vậy là muốn nàng bệnh tim sao a? Nói cho trái tim biết, dù có là thái y trong cung cũng chưa biết chữa bệnh tim thế nào đâu, lỡ bệnh thật thì chỉ chết. Đang thầm mắng trái tim nghịch ngợm, đại não lại truyền đến hình ảnh nụ cười xinh đẹp. Bùm! Lỗ tai liền đỏ, này là động tâm? Quá nhanh a, không khoa học! Đây là triệu chứng thích cái đẹp, ừm, chắc chắn là vậy, không thể sai được. Tự thuyết phục bản thân bằng lí do coi như hợp lí nhất, Thường Hi gật gù. Ừm, không tệ.

Ở lại cũng không có thêm thu hoạch gì, Thường Hi dứt khoát bỏ đi, tìm đến nơi nào đó có vẻ mờ ám mà trà trộn vào điều tra. Bóng lưng nàng vừa khuất, Dạ Khuynh Thành đánh ánh mắt đến gốc cây nàng vừa trốn, lại khẽ liếc sang Khắc Luân đang một bộ sầu bi thương nhớ, cánh môi lại tăng thêm độ cung, tạo thành hình bán nguyệt rực rỡ. Bất quá, tia nắng trên đầu quá chói mắt, chúng binh sĩ dù chăm chú nhìn nàng cũng không nhìn ra được nụ cười hiếm có kia.

Quẩn quanh hồi lâu, Thường Hi quyết định chọn lều của Phó Tướng là mục tiều điều tra đầu tiên. Không vì lí do gì, đơn giản là nàng muốn thế.

Lạch xạch tiếng giáp sắt, vị lính gác lúc nãy rời vị trí đi nhà xí đã trở lại. Bất quá khác biệt, da hắn dường như trắng hơn lúc nãy a, chính là rất trắng đó. Cùng thời điểm đó, bên ngoài doanh trại có một nam nhân chỉ mặc mỗi trung y, nằm bất tỉnh trong bụi cỏ. Tất nhiên là chẳng có ai phát giác.

____---____---____---____

Hoàng cung Chu Quốc.

Nam nhân văn nhã, thân mặc cung bào màu vàng nhạt, ôn thanh lễ độ không ngừng hướng nam nhân y bào đỏ rực lấy lòng. Nụ cười bên môi dường như chưa bao giờ tắt, nhưng sát khí nơi khoé mắt lại quá mức rõ ràng. Dù vậy, nam nhân nọ chẳng thèm giấu đi vì ngoại trừ thiếp thân thị vệ bên cạnh hắn, không ai nhận ra cả. Phụ hoàng hắn đã quá mức trì độn, ánh mắt cũng không còn tinh tường nữa. Đám nữ nhân trong mắt chỉ thấy vinh hoa này, căn bản không nhìn ra được hắn có bao nhiêu căm hận nam nhân mà hắn gọi 'phụ hoàng', càng không biết hắn có bao nhiêu muốn lấy mạng phụ hoàng của chính mình.

Phụ hoàng hắn đã chễm chệ trên ngai vị mấy mươi năm rồi. Đến lúc gần đất xa trời cũng muốn phế bỏ chức Thái Tử của hắn, lập Nhị đệ hắn lên làm hoàng. Hắn hận, từ nhỏ đến lớn, hắn không ngừng cố gắng nhưng không gây được sự chú ý của Chu Khiết. Hắn thôi cố gắng mà chuyển sang lấy lòng, Chu Khiết rốt cục để ý đến hắn. Hắn lại càng ra sức lấy lòng, cuối cùng hắn cũng lấy được chiếc ghế Thái Tử. Hắn cố gắng mười mấy năm qua không ngừng lấy lòng người trước mặt, vậy mà lão ta lại muốn giành lại Thái Tử vị cho Nhị Hoàng Tử của lão. Hắn vô cùng hận! Chính là hận đến muốn tự mình lấy mạng lão, muốn vức xác lão cho thú dữ ăn, muốn khiến lão vạn kiếp cũng không thể siêu sinh!

Nhưng Chu Khâm, hắn là Thái Tử, để vững vàng trên chiếc ghế này bao năm qua chứng tỏ hắn vẫn biết cân nhắc, đủ xảo quyệt. Nếu Chu Khiết đột ngột qua đời, cộng thêm ẩn ý muốn phế bỏ Thái Tử của Chu Khiết mấy ngày trước, Chu Khâm tất nhiên sẽ là người đáng nghi nhất. Hắn nhẫn. Mặc ngoài vẫn là lấy lòng lão hoàng đế, nhưng mặt tối phía sau chính là ngày ngày bỏ độc vào đồ ăn thức uống của Chu Khiết, làm cho hắn tích độc vào người, chết dần chết mòn. Liệu lượng không quá nhiều, nhưng cũng không ít, trong vòng nửa tháng chắc chắn chết. Như vậy, vừa loại bỏ được mối đe doạ đến Đế vị của hắn, cũng thuận lợi đưa hắn xưng hoàng. Sau này giang sơn đều sẽ là của hắn!

Không dừng lại ở đó, dã tâm của Chu Khâm thậm chí còn lớn hơn cha hắn ngày trước. Đợi hắn yên ổn trên hoàng vị, hắn sẽ thâu tóm lại quyền lực Dạ gia, làm họ không có khả năng trở mình nữa. Đến lúc đó, mặc cho Dạ Khuynh Thành có khinh khi hắn, có bỏ hắn ngoài tầm nhìn cũng phải khuất phục trước hắn, bị hắn đặt dưới thân dày vò! Nhất định là như vậy!!!

Tạm thoát khỏi dòng suy nghĩ tự kỉ của mình, Chu Khâm lại cười cười hướng phụ hoàng hắn bồi rượu, bàn tay không an phận di chuyển đến nữ nhân của Chu Khiết, ánh mắt lộ ra dâm dục. Cha con hắn nhìn nhau cười cười, mang theo đám nữ nhân lăn đến giường, một cuộc vận động hoan ái lại diễn ra. Từng thanh âm như rên rỉ, lại như thống khổ không ngừng thoát ra, phiêu đãng vào không khí. Trong đám nữ nhân đó, có Hoàng Hậu của Chu Khiết, mẫu phi của Chu Khâm, Thái Tử Phi của Chu Khâm và vài phi tần khác.

Hoàng Triều Chu Quốc, không chỉ mỗi Hoàng Đế Chu Khiết là đồ bỏ. Mà toàn bộ, đều đã thối nát từ xương tủy rồi.

____---____---____---____

[Đây là gốc tâm sự, có thể bỏ bỏ qua :3]

Nói một chút về câu chuyện của mình hồi tuần trước. Trước tiên, chuyện này không phải quá nghiêm trọng, cũng không xảy ra trên người mình, nên bạn nào đã lo lắng cho mình thì mình xin cảm ơn cũng như xin lỗi vì làm các bạn lo lắng.

Nếu bạn nào có đu Thanh 2 chắc cũng biết một số cp điển hình nhờ ☺️ Mình đã lỡ lọt hố Độc Gia Đới Ngôn, đu chương trình sáu tháng trời, theo dõi hai chị được một hai tháng gần đây, nhưng mình đã thật sự mong chờ hai chị được debut cùng nhau cơ. Đến tận đêm chung kết mình vẫn không ngừng cầu trời cho hai chị có thể cùng nhau đi hoa lộ. Nhưng mà á, trời đã không nghe thấy lời khẩn cầu của mình, mình buồn lắm á, buồn đến khóc sưng cả mắt. Tâm tình buồn buồn pha lẫn tiếc nuối kéo dài tận mấy ngày sau đó nữa kìa, thậm chí khi viết ra những dòng này mình lại nhịn không được muốn khóc.

Nhưng mà may mắn, mình đã lấy lại được tinh thần nhờ mấy bạn dễ thương trên group. Nếu không có cẩu lương real, chúng ta chỉ cần tạo ra cẩu lương fake! Ngang ngược chính là châm ngôn, cho nên bây giờ mình đã ổn lại rồi, không drop nữa đâu 😄 Hứa luôn á!

Tâm sự nhiêu đủ rồi nhờ, nói hồi nữa mấy bận lại bảo mình nhiều chuyện, là mình tổn thương á 🙃

Thế nha! Chúc một buổi tối tốt lành ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top