Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

23

Từ sớm ơi là sớm, khi mà mặt trời còn chưa ló dạng, tiểu trù sư Lâm Khiết đã bị mấy cỗ lực mạnh mẽ kéo ra khỏi giường. Nàng cố gắng giãy dụa nhưng bất thành, một thân nội lực tại đây cũng không tiện phát huy, vậy đành để bọn họ mang đi. Còn tưởng là vị đại nhân nào... À mà đây đúng là một vị đại nhân vật. Đại Tướng Quân sáng sớm rảnh rỗi không có việc gì làm nên gọi nàng đến nói chuyện phiếm sao? Không đúng nha, hai người có quen biết gì đâu, lấy đâu ra chuyện để nói.

Khẽ ấn nàng quỳ xuống, Thường Hi nhăn mày hơi khó chịu, thân là một Vương Gia từ trước đến giờ chỉ có quỳ trước Hoàng Thượng và hai vị phụ mẫu hư tình giả ý, bây giờ lại bắt nàng quỳ trước một Tướng Quân địch quốc, nói không tức giận là giả. Nhưng mà bây giờ, nàng là đang cải trang thành người bình thường, không có bối cảnh thân phận, không phải quan to chức lớn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nhìn xung quanh một chút, Khắc Luân và Phó Tướng đại nhân cũng có mặt a. Thế, đâu là nguyên nhân để nàng có có mặt tại đây?

Dạ Khuynh Thành liếc mắt sang Khắc Luân, hắn hiểu ý nên thay lời nàng nói.

"Lâm Khiết có công cứu mạng Đại Tướng Quân, xét thấy ngươi võ công cao cường nên muốn ngươi gia nhập vào đoàn quân. Đặc biệt túc trực bên người Đại Tướng Quân, vì Tướng Quân cống hiến sức mình."

Thường Hi giật mình, thầm than không ổn, đây không phải là đang gây sự chú ý sao, nếu có quá nhiều người để ý đến nàng, sau hành sự sẽ gặp nhiều khó khăn, ngàn lần không thể a! Khẽ nhìn Khắc Luân, đúng lúc hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt toàn là bất đắc dĩ.

Chỉ trách Thường Hi nàng làm người tốt không đúng lúc. Dạ Khuynh Thành trước đó đã để ý sự khác thường của nàng, hôm qua bởi vì cứu nàng ta mà mang ra vốn võ công ít ỏi đã học được, càng kéo thêm sự chú ý. Đại Tướng Quân cũng không phải kẻ ngốc, nếu như đã phát hiện ra bất thường, nàng tất nhiên phải để người này nằm trong tầm mắt, như vậy mới có thể yên tâm.

"Quân Sư ngài nói đùa, thảo dân chỉ biết vài ba quyền đủ phòng thân, làm sao dám nhận võ công cao cường."

Vội vàng bào chữa lại tận lực che dấu bản thân, Thường Hi cảm thấy nhân sinh của mình ngày càng khó khăn. Phải nhanh nhanh giải quyết xong sự vụ phức tạp này rồi quay về đoàn tụ lão bà a. Nhắc tới lão bà mới nhớ, không biết phải làm sao với hai người các nàng, nếu một mình nàng ẵm hết hai đại mỹ nhân không phải là quá tham lam rồi đi? Bản thân cũng đồng dạng là một nữ nhân, nếu đây là hiện đại còn đỡ, cố tình đây lại là cổ đại, hai nữ tử muốn ở bên nhau phải trải qua muồn trùng trắc trở. Nàng không sợ bản thân chịu khổ cực, chỉ sợ các nàng chịu tổn thương.

Biến hoá trên mặt Thường Hi không quá rõ ràng, nhưng cố tình lại bị Đại Tướng Quân nhìn ra hết.

Dạ Khuynh Thành nàng nghĩ người này cũng thật thú vị a, số người muốn được phục vụ nàng xếp dài đếm không xuể, hắn lại như vậy thẳng thắng từ chối. Hắn hôm qua biểu hiện cũng thật xuất sắc đi, giơ tay nhấc chân ra đòn đều rất bài bản, vậy mà có thể nuốt lưỡi nói mình không tốt võ. Còn có cái kia độc dược, cũng thật tốt tác dụng, xem bọn người kia như vậy đau đớn, nàng cũng có chút lạnh sóng lưng. Hắn là không muốn vì nàng ra sức sao? Mặc kệ, nàng đã nhận định hắn ở bên cạnh, hắn không có khả năng khướt từ.

"Ý của bổn tướng đã quyết, ngươi không cần tìm cách từ chối. Khắc Luân, thay hắn an bài, ta muốn nhanh nhất thấy hắn mặc lên võ phục!"

Dạ Khuynh Thành kiên định nói, xong liền nhanh chóng rời đi không để nàng có cơ hội tiếp tục phản đối. Thường Hi trong lòng gào thét. Này cũng thật quá bá đạo đi, ít ra cũng phải chờ ta giở ra tam chiêu trong truyền thuyết: một khóc, hai nháo, ba thắt cổ rồi hẳn đi chứ! Nhưng mà ngẫm lại, hình như không phù hợp với hình tượng ổn trọng lạnh lùng đã xây dựng lắm, nên thôi.

Phó Tướng hoàn toàn bị xem như người vô hình Vương Lâm cũng theo Đại Tướng Quân rời đi. Giờ chỉ còn Thường Hi Khắc Luân hai người trong lều, Thường Hi có hơi mất bình tĩnh lắc vai Khắc Luân chất vấn. Hắn cũng áy náy hướng nàng xin lỗi, đó hoàn toàn là chủ ý của Dạ Khuynh Thành, hắn đã nhiều lời khuyên ngăn nhưng bất thành. Ngồi vị trí Đại Tướng Quân nhiều năm đã tôi luyện được cho Dạ Khuynh Thành một ý chí sắt thép khó lay chuyển. Nàng đã nhận định điều gì nên làm thì nhất định phải làm cho bằng được. Dù bây giờ là mẫu thân nàng khuyên, nàng chưa chắc đã nghe, huống chi Khắc Luân một cái trúc mã.

Thường Hi thở dài một hơi, lại đánh một dấu nợ trong lòng. Người thiếu nợ tất nhiên là của nàng ca ca Thường Hạo, vì giúp hắn mà nàng gặp biết bao phiền phức. Khi nào xong việc, nhất định phải hướng hắn đòi một cái đại lễ, nếu không thì đừng hòng yên. Coi như bây giờ đi hầu Đại Tướng Quân, một cái mỹ nữ ngự tỷ, đối với một người xém chút nhan khống như nàng cũng xem như an ủi.

____---____---____---____

Rất nhanh chóng thay xong trang phục, Thường Hi di chuyển đến Đại Tướng Quân bên người. Thực chất Dạ Khuynh Thành đã có sẵn mấy cái thiếp thân tỳ nữ, hoàn toàn không cần đến Thường Hi động tay động chân. Công việc của nàng chỉ là đứng đó, ai muốn nhìn thì nhìn, không nhìn thì để Đại Tướng Quân nhìn. Ý chính là ở dưới mí mắt Đại Tướng Quân, nàng không có khả năng tác quái.

Đêm đến, Dạ Khuynh Thành vẫn phải xử lí một ít công vụ còn tồn động. Bị Đại Tướng Quân giữ lại bên người Thường Hi tất nhiên chưa được phép đi ngủ, ta nói nó tức á!

Bỗng nhiên từ trên nóc lều "Xoạt!" một tiếng, rách lều. Một nhóm hắc y nhân bay xuống, tay lăm le chiếc kiếm sắc bén. Lạy trúa, Thường Hi nàng không có giỏi võ a, trên người cũng không có mang độc, sao lại tập kích vào giờ này vậy trời! Làm vậy rồi ai cứu nàng?

Hắc y nhân đầu lĩnh nhanh chóng xác định được mục tiêu, chỉa kiếm đến Dạ Khuynh Thành. Một tiếng "sát" tất cả hắc y nhân đồng loạt lao đến. Dạ Khuynh Thành cũng rất nhanh phản ứng, rút ra bảo kiếm bên cạnh, xông lên ứng chiêu. Thường Hi rối rắm, nên hay không nên cứu nàng? Nàng bây giờ là địch nhân, xét thấy không nên cứu. Nhưng không cứu rồi ai bảo vệ nàng, vậy là phải cứu rồi! Ài, xem như Thường Hi này kiếp trước trước nữa mắc nợ ngươi, mới đi theo ngươi ngày đầu tiên đã bị người ta ám sát.

Lén lút rút ra ba cái chủy thủ, lại vận một chút khí ném đến ba tên lơ là nhất, chủy thủ cắm sâu vào cổ, ba tên xui xẻo lập tức chết. Gì chứ cái mấy trò này, Thường Hi nàng tự tin bản thân đứng thứ hai không ai dám giành thứ nhất. Dù sao kiếp trước, 'Sát thủ chi Vương' danh hiệu, cũng là treo trên đầu nàng suốt một đời người, chỉ là sau khi nàng chết có ai lấy được không thì không rõ. Nhưng mà hình như, nàng lại gây sự chú ý rồi, không chỉ đám sát thủ mà Dạ Khuynh Thành cũng nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Tự đào hố chôn mình là cái gì cảm nhận, Thường Hi đã chân chính lĩnh ngộ được rồi.

Nhân lúc hắc y nhân dời đi sự chú ý, Dạ Khuynh Thành huy kiếm đến chém chết những tên còn lại, nhanh đến mức chưa kịp chớp mắt. Quả không hổ danh Chiến Thần, ra tay quyết đoán như vậy, lại gọn gàng như vậy, thật muốn nhìn thấy nàng trên chiến trường sẽ là hình dạng gì.

Dạ Khuynh Thành cất đi bảo kiếm, lại nhìn đến Thường Hi, thấy người kia thất thần nàng cũng không nói, trực tiếp kéo tay người nọ sang doanh trại Khắc Luân. Dù sao lều cũng rách rồi, không dùng được nữa đành phải sang 'bóc lột' Khắc Luân một chút. Thường Hi ngơ ngác bị nàng mang đi, một chữ cũng không kịp nói trong đầu là hàng đống câu hỏi. Bây giờ đã gần nửa đếm rồi a, nàng còn kéo đi đâu?

Chưa đầy một khắc sau, Khắc Luân vô cùng đáng thương bị đá ra khỏi lều trong tình trạng chưa tỉnh ngủ, bộ dạng như hài tử bị giành mất kẹo ủy khuất mang gối sang lều Phó Tướng ngủ tạm. Căn lều này bây giờ thuộc quyền sở hữu của Đại Tướng Quân. Bên trong chỉ có một chiếc giường, Dạ Khuynh Thành đề nghị cùng nhau ngủ.

"Không thể. Tướng quân cứ ngủ trên giường đi, ta tìm chỗ khác ngủ." Nói xong liền muốn đi ra ngoài, nhưng đã bị Dạ Khuynh Thành trước một bước chặn lại.

"Aiz, có sao đâu, đều là nữ nhân mà. Ngươi có thể làm gì ta sao?" Dạ Khuynh Thành nhướng mi, hứng thú hỏi.

"Nếu ta thực sự có thể 'làm gì' tướng quân thì sao?" Thường Hi không trả lời mà hỏi ngược lại.

"Ngươi dám?" Dạ Khuynh Thành híp mắt, trên môi vẫn là nụ cười đặc trưng.

"Ta tất nhiên không dám." Ngu mới nói dám á! Ngươi không chém ta mới lạ.

Dạ Khuynh Thành chỉ cười không nói, lần nữa kéo Thường Hi đến bên giường. Lần này không có lí do để bỏ chạy, Thường Hi mới ngoan ngoãn nằm xuống. Còn chưa kịp thả lỏng liền bị Dạ Khuynh Thành ôm lấy, cả cơ thể đều căng thẳng.

"Ta có thói quen ôm đồ vật khi ngủ, không ôm không ngủ được." Dạ - lương lẹo lấp liếm - Khuynh Thành lên tiếng biện hộ cho bản thân.

Một lúc sau cảm nhận được hơi thở đều đều ở bên cạnh, Thường Hi mới thả lỏng thân mình, chậm rãi kéo xuống mí mắt. Dù sao buổi sáng ngủ còn chưa thẳng giấc đã bị réo dậy, cả ngày phải đi theo bên người Đại Tướng Quân, còn phải thức khuya theo nàng, lúc nãy còn bị doạ cho một trận kinh hách. Nàng đủ mệt! Cho nên, nhắm mắt lại không bao lâu nàng liền ngủ mất.

Một đêm vô mộng.

____---____---____---_____

Đăng cho các ngươi biết là tác giả vẫn còn sống!

Cảm ơn đã chờ đợi cũng như ủng hộ thời gian qua. Cầu mong tương lai đừng bỏ rơi ta a, ta hảo cảm kích! ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top