Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24

Đại quân Chu quốc hôm nay dỡ trại, bởi vì thông qua kế hoạch của Thường Hi, Thường Hạo tạm thời nhượng lại phần đất biên cương này. Nữ đế Kim Lăng quốc Lăng Cát Ánh Huyền mặc dù không biết ý tưởng của nàng, bất quá chỉ cần là Thường Hi muốn, một chút đất đai này cũng không hề gì. Đại tướng quân coi như hoàn thành nhiệm vụ, liền xốc lại đội hình, lập tức quay về. Nàng chỉ sợ ở lại thêm một ngày, Chu Khiết lại đưa ra yêu cầu gì quá đáng, lương tâm của nàng sẽ không cho phép.

Chờ sau khi đã tháo bỏ xong, đoàn quân bắt đầu tiến trình trở về. Bởi vì trong quân đã được thay thế bằng quân Dạ gia, cho nên chỉ có Phó Tướng Vương Lâm là người duy nhất Dạ Khuynh Thành không thể tin tưởng. Người này xuất thân bí ẩn, Chu Khiết nhất quyết để cho hắn vị trí Phó Tướng trong trận này, nhất định thân phận không đơn giản. Tìm người thay thế hắn không được, thủ tiêu cũng không xong, chỉ đành đề phòng được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.

Thời điểm đi đến một trấn nhỏ đã là xế chiều, tiện nghi lại có một khách điếm rất lớn, rất nổi tiếng, Dạ Khuynh Thành liền hạ lệnh dừng lại nghỉ ngơi. Thời điểm nhìn thấy tên khách điếm, Thường Hi đã thầm thở phào một hơi. Lăn lộn bên ngoài lâu như vậy, cuối cùng cũng về lại địa bàn của mình, nàng cũng yên tâm được phần nào.

Chưởng quỹ là một mỹ nhân thân hình gọn gàng, trang phục kín đáo nhưng không đủ che đi phong tư lã lướt của nàng. Thường Hi thoáng ngạc nhiên, nữ nhân yêu nghiệt trước mắt, còn không phải Tư Đồ Khuynh Vũ sao?

Tư Đồ Khuynh Vũ cũng kinh ngạc nhìn nàng, khoé mắt lại loé lên mấy phần khó hiểu. Thường Hi rõ là bị 'gả' đi Sở Quốc, tại sao bây giờ lại xuất hiện trong đại quân Chu Quốc? Nhưng thân là người làm ăn lâu năm, nàng cũng không để vẻ thất thố của mình cho người ta phát hiện. Lấy lại nụ cười thương mại, nàng nhẹ nhàng mà quyến rũ hỏi: "Không biết các vị là muốn dùng điểm tâm, hay ở lại qua đêm?"

"Cách đây nửa ngày đường nữa, không biết có còn nơi nào dừng chân?" Vương Lâm hỏi.

"Thưa quan gia, đi qua trấn này liền là đất trống, muốn tìm miếu hoàng còn khó, huống chi nơi dừng chân."

"Vậy nơi này còn bao nhiêu phòng trống?" Lời này là Khắc Luân hỏi.

"Quán nhỏ này của ta có tổng cộng 3 khu 150 phòng, may mắn vẫn còn trống hơn 100 phòng."

"Ta thuê hết." Dạ Khuynh Thành nói, lời này khiến chúng binh sĩ mừng rỡ như điên. Có ai lại không muốn ngủ ở nơi giường chiếu đàng hoàng đâu, nếu bây giờ còn đi nữa, không chừng nơi để ngủ còn không có. Và vì để báo đáp Đại tướng quân có lương tâm, chúng binh sĩ đồng loạt tuyên bố tự mình trả tiền thuê phòng. Mặc dù bọn họ biết võ học thế gia – Dạ gia rất giàu có, trả một chút tiền phòng này không đáng kể, nhưng mà Đại tướng quân có lòng là được, bọn hắn cũng không phải là người cần người ta bao nuôi.

Thế là theo sự sắp xếp của Dạ Khuynh Thành, ai về phòng nấy. Thường Hi và nàng cùng phòng, Khắc Luân cùng Vương Lâm một phòng, còn lại thì mấy người chen một phòng hoặc tìm nơi nào đó sạch sẽ mà ngủ. Hết cách a, đại quân mấy vạn người biết lấy đâu ra nhiều phòng như vậy, đành ủy khuất bọn họ chật chội một phen.

Sau khi dùng thiện, Đại tướng quân phải đi tắm sạch thân thể, nàng không thể chịu nổi cảm giác mồ hôi ướt át trên người. Thường Hi tranh thủ nàng tắm liền chạy xuống tìm Tư Đồ Khuynh Vũ hỏi chuyện.

"Này, Khuynh Vũ, ngươi đi theo ta."

"Đi đâu thế, lão bản~" Bất ngờ bị người kia kéo đi nàng không chút nao núng, vẫn như thế thanh âm quyến rũ tận xương.

"Ai, ta có việc muốn hỏi ngươi a. Ngươi như thế nào ở đây vậy? Mộng Lâu ở Kinh Thành bây giờ ai quản?"

"Ai dô, còn tưởng tìm người ta để hỏi thăm sức khoẻ, không ngờ ngươi vô tâm vô phế như vậy, chỉ biết lo lắng sự nghiệp thôi." Tư Đồ Khuynh Vũ hơi ủy khuất nói. Thời điểm nàng nhìn thấy người này, nàng có bao nhiêu vui vẻ, lại thấy nàng đến tìm mình còn không cao hứng đi. Thế quái nào, câu đầu tiên nàng hỏi là quan tâm sản nghiệp của nàng, hừ, mỹ nữ cũng biết giận nhé.

"Ta... Ta xin lỗi, ta cũng không phải có ý đó." Thường Hi biết sai liền nhỏ giọng xin lỗi, nàng không cố ý làm người kia buồn.

"Ta ở đây còn không phải để quên tên đầu đất nào đấy làm ta thất tình sao?"

"A? Ngươi thất tình? Là ai có bản lĩnh đó vậy." Thường Hi cười cười hỏi, nàng thật không biết cũng không nghĩ đến người đó chính là bản thân. Đã sớm nói rồi, nàng hoàn toàn mù tịt về phương diện tình cảm của chính mình.

"Nói ngươi ngốc cũng có cơ sở lắm." Tư Đồ Khuynh Vũ nhỏ giọng mắng, sao nàng có thể lưu tâm một cái đầu gỗ lâu như thế.

"Ngươi nói gì?"

"Không có gì!" Tư Đồ Khuynh Vũ gằng giọng đáp, nếu nàng còn tiếp tục vấn đề này, khẳng định sẽ bị người kia làm cho tức chết.

Tư Đồ Khuynh Vũ đánh lạc hướng bằng cách hỏi đến nguyên do tại sao Thường Hi xuất hiện ở đây. Thường Hi không chút giấu diếm nói ra kế hoạch cho nàng biết, bởi vì đây là người rất thân thuộc nên nàng cũng không hề cố kị.

"Ra vậy. Làm gì thì làm, ngươi nhớ cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì liền không xong đâu."

"Ta biết rồi, ngươi yên tâm. Dù sao bên cạnh ta bây giờ cũng có vô số Ám Vệ tùy thời bảo hộ, sẽ không sao đâu." Thường Hi hiếm khi nhu hoà nói ra lời lẽ trấn an, thật sự làm Tư Đồ Khuynh Vũ bình tâm không ít.

"Bây giờ ta phải đi tẩy trần đây, mồ hôi ám người khó chịu chết đi được." Thường Hi nhăn mày nói, biểu tình lộ ra chán ghét nhìn y phục của bản thân. Bộ dạng này làm Tư Đồ Khuynh Vũ xém chút phì cười.

Thường Hi về đến phòng mình đã bắt gặp thân ảnh Đại Tướng Quân ngồi bên bàn trà, ánh mắt chăm chú vào quyển sách trên tay. Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu nhìn xem người mà nàng chờ đợi nãy giờ. Thời điểm vừa tắm xong định gọi hắn thì mới giác hắn biến đâu mất tiêu, bên ngoài phòng cũng không có. Nàng đành quay về phòng xem chút sách, tiện thể chờ tin báo từ gia gia truyền đến.

"Ngươi đã đi đâu vậy?"

"Ta...ta đi gọi người mang ít đồ ăn đến. Dù sao đi đường suốt một ngày, ngươi không đói, ta cũng sắp đói chết."

Dạ Khuynh Thành buông xuống sách thư, từng bước tiến đến Thường Hi trước mặt. Thường Hi phát giác không ổn, từng bước lùi lại, đến khi đã gần sát cửa nàng muốn xoay người chạy ra ngoài, lại bị Dạ Khuynh Thành nhanh hơn một bước đè cửa lại, đồng thời ép sát nàng vào cửa. Thường Hi cúi đầu, không dám nhìn thẳng dung nhan tuyệt mĩ trước mắt, sợ nàng đã phát giác ra điều gì.

"Nói đi...ngươi, thật sự là ai." Phả hơi nóng vào tai Thường Hi, khắc sau một màu hồng ẩn ẩn đỏ đã hiển hiện kéo dài từ tai xuống tận cổ. Thường Hi càng ra sức thu mình, càng bị nàng ép chặt.

"Ta...ngươi...ít nhất, ngươi phải để ta tắm rửa thay bộ y phục khác đã chứ, thật sự khó chịu muốn chết."

Dạ Khuynh Thành nghe vậy không đáp, nhưng động tác tránh sang một bên biểu thị nàng đã thoả hiệp. Thường Hi chạy như bay đến sau bình phong, bằng tốc độ nhanh nhất tẩy rửa thân thể, thay ra y phục khác. Sau khi chỉnh trang xong xuôi, nàng mới thong thả đi ra. Bây giờ trên người nàng không còn là vải thô bố y, mà là một bộ hắc sắc y phục được dệt từ lụa, chi tiết được may chỉ vàng tinh tế, tôn lên thân phận không tầm thường. Mái tóc đen dài được búi cao, phần dưới tùy ý xoã, nổi bật gương mặt trắng trẻo mịn màng.

Khẽ huơ tay qua lại mấy lần, thế mà Đại Tướng Quân vẫn chưa chịu thoát khỏi thất thần, Thường Hi nhíu mi ho một tiếng. Dạ Khuynh Thành cũng không lúng túng, bằng tốc độ mắt thường không kịp nhìn thấy, nàng đã lấy lại thần sắc ban đầu.

"Ta tên thật là Thường Hi, là Vương Gia Kim Lăng Quốc, phong hào Tuệ Vương. Ta nhận sự ủy thác của Quân Sư nhà ngươi Khắc Luân, trà trộn vào đây để điều tra chút việc. Tuy nhiên, đó là kế hoạch ban đầu. Không ngại nói cho ngươi biết, sau khi biết được Dạ gia các ngươi cũng có ý muốn tạo phản, ta đã muốn thuận nước đẩy thuyền trợ giúp ngươi một tay. Lời ta nói đều là sự thật, không tin ngươi có thể đi hỏi thanh mai trúc mã ở phòng bên cạnh."

Dạ Khuynh Thành lắc đầu khẽ cười, nàng thừa biết Khắc Luân đã hành động, cũng biết người này là do hắn đưa vào, tất nhiên nàng tin tưởng lời người này nói. Dù sao hai người là bằng hữu từ thuở nhỏ, sẽ không khó hiểu nếu hắn muốn giúp nàng. Nhưng người trước mặt...

"Ngươi vì sao lại muốn giúp Khắc Luân?"

"Nếu ta nói ta vì hắn là ta tẩu phu (tẩu tẩu + tỷ phu) tương lai, ngươi có tin không?" Dù không nắm chắc lắm, nhưng nàng có linh cảm vị Đại tướng quân này sẽ không quá bất ngờ về mối quan hệ của kẻ kia.

"Ta tin."

Thường Hi kinh ngạc nhìn nàng, tuy nàng cảm nhận được chút ít, nhưng khi nghe được câu trả lời chắc chắn kia, nàng cũng không khỏi thở phào một hơi.

Sau đó, Thường Hi lấy ra một cái rương nhỏ, không sai biệt lắm là chiếc mà Vương Lâm đã điên cuồng tìm kiếm. Bên trong là thánh chỉ và một món đồ vật vô cùng lợi hại, Ngọc Tỉ truyền quốc. Thánh chỉ bên trên viết rõ đương kim hoàng thượng Chu Khiết nếu không may qua đời, thì hoàng vị sẽ được nhường lại cho Nhị Hoàng Tử Chu Nhất Lâm. Cùng với Ngọc Tỉ làm vật giám định, dù cho triều thần phản đối, cũng không thay đổi người.

Dạ Khuynh Thành nhíu mày nghi hoặc, vị Nhị Hoàng Tử này từ khi sinh ra đều là giấu trong hậu cung, chưa một ai diện kiến qua. Kể cả con người ra sao, năng lực thế nào cũng chả biết được. Nhưng nếu đó là con trai Chu Khiết, vậy tám phần không phải người tốt.

Còn không phải có Thái Tử vị Chu Khâm luôn chờ sẵn sao. Chu Khiết làm sao lại đổi ý truyền ngôi cho người này?

Thường Hi xem xong thì cười cười, nhàn nhạt nói: "Ta thấy, Dạ gia các ngươi không ra tay, không sớm thì muộn cũng có kẻ khác soán ngôi."

"Ý ngươi là..."

"Theo như người của ta nghe ngóng được, Chu Khiết sắp phế bỏ Thái Tử. Mà Chu Khâm hẳn cũng đã biết được, vậy ngươi nghĩ hắn sẽ ở yên sao? Nhưng mà ngươi yên tâm, không có Ngọc Tỉ truyền quốc trong tay, dù hắn có lật đổ được Chu Khiết, cũng không nắm được thiên hạ."

"Ngươi có kế sách gì?"

Sau đó, hai người bọn họ thì thầm to nhỏ đủ thứ vấn đề cho kế hoạch sắp tới. Thẳng một đường đến nửa đêm, Thường Hi đã buồn ngủ không chịu nổi mới chịu buông tha lên giường đi ngủ. Ờ, tất nhiên là hai người ngủ một giường. Dù Thường Hi đã cố thuyết phục Đại tướng quân rằng nàng có thể ngủ dưới đất, nhưng Dạ Khuynh Thành lại kiên trì đề nghị, còn nói nếu như nàng không nghe thì không để nàng ngủ nữa. Thường Hi cũng lười cùng nàng tranh cãi, lúc này mới ngoan ngoãn leo lên giường.

Dạ Khuynh Thành mệt mỏi một ngày trời rất nhanh liền ngủ, Thường Hi lại trằn trọc không ngủ được. Nàng vốn không quen ngủ cùng người khác, hôm qua cũng là căng mắt đến gần sáng mới ngủ được một chút. Đột nhiên, trong không khí có mùi lạ, dù rất nhạt nhưng Thường Hi có thể lờ mờ đoán ra. Muốn hạ dược một người chuyên luyện dược như nàng, xem như hắn tới số!

Bằng động tác nhẹ nhàng nhất tránh làm Dạ Khuynh Thành tỉnh giấc, Thường Hi khoát lên ngoại bào liền xông ra ngoài xem kẻ nào gan lớn như vậy. Bên ngoài là một hắc y nhân che kín mặt, vừa nhìn thấy nàng liền quay đầu bỏ chạy. Thường Hi cũng không ngại đuổi theo, đến khi ra khỏi khách điếm, hắc y nhân mới dừng lại. Hai bên giao đấu vài chiêu, hắc y nhân võ công vô cùng tinh diệu, võ mèo ba cẳng của Thường Hi vốn không phải đối thủ. Tuy nhiên, nàng là ai chứ, đồ đệ độc nhất của Ám Dược, thiếu môn chủ Độc Môn, võ công nàng không giỏi nhưng hạ độc nàng rất tài.

"Nếm thử Bột Ngứa của ta đây!!!" Quăng đến một nắm bột, Thường Hi liền nhân cơ hội hắn sơ ý, co giò chạy mất! Dù sao hắn cũng dính thuốc rồi, ngày mai liền sẽ xuất hiện vô số mụt đỏ kéo dài tận mấy ngày, nếu còn gặp lại nàng nhất định sẽ nhận ra.

Chạy ra đường lớn, nàng lại phát hiện một toán "ma nữ" trang phục trắng toát dọa nàng sợ hết hồn. Người đi đầu phát hiện ra nàng, chớp mắt cái đã bắt được cổ nàng.

Dung mạo xinh đẹp của người này dù là mang mạng che mặt cũng không che dấu được. Thiếu nữ híp mắt nhìn Thường Hi, cảm giác được nàng không có khả năng chống trả mới chậm rãi buông ra. Bất quá thuộc hạ của nàng ta đã bao vây xung quanh, Thường Hi muốn thoát ra cũng không có khả năng.

Từ trên trời lại phi xuống một nhóm người áo trắng nữa, Thường Hi đếm sương sương số đầu người liền không nhịn được thầm than. 'Ma nữ bây giờ đều hoạt động theo đoàn đội thế này sao? Như vậy rồi sau này nàng làm sao dám đi vệ sinh ban đêm nữa a...'

"Cung chủ, không tìm thấy tiểu Huyền nhi." Cái người vừa đáp xuống đất cúi đầu cung kính nói. Mà tiểu Huyền nhi trong miệng nàng lại chính là Tiểu Bạch mà Thường Hi vô tình nhặt về lúc trước. Rõ ràng là thỏ trắng lại bị nàng gọi là tiểu Huyền, nếu Thường Hi biết được, khẳng định sẽ vỗ ngực xả giận, trên đời hoá ra còn có người ngang ngược hơn nàng!

"Tiểu mỹ nhân, làm sao vậy? Nhìn thấy ta liền hoá ngốc rồi?" Thanh âm của nàng ôn nhu đến cực hạn, trực tiếp khiến cho đám người xung quanh kinh hãi. Cung chủ của bọn họ bình thường đều là người không mặn không nhạt, đối với cái gì cũng biểu lộ binh thường. Chỉ khi nào nàng thực sự câm hận ai đó, rất muốn mang người đó đi tróc gân lột da mới dùng ngữ khí này. Bất quá tiểu cô nương này, bọn họ vãn là lần đầu tiên gặp mặt, hẳn sẽ không chọc đến nàng mới đúng a.

Mà Thường Hi nghe nàng nói xong mới nhìn lại bản thân. Do lúc nãy so chiêu làm cho vạt áo lơi ra, xương quai xanh ẩn hiện, nếu nhìn xuống dưới một chút liền hiện ra...bộ phận có thể xác nhận giới tính. Thường Hi hoàn hồn kéo áo lại, mặc kệ trên mặt ngượng ngùng, nàng vẫn cố làm ra biểu tình lạnh nhạt không chút để ý, coi như vớt lại chút hình tượng. Động tác này của nàng vậy mà lại chọc cho thiếu nữ áo trắng kia bật cười, hơn nữa còn là cười đến xán lạn. Làm ơn biết thương người một chút đi, thuộc của nàng sắp rơi luôn hai mắt xuống rồi.

"Tiểu mỹ nhân, nhớ cho kỹ, ta là Nam Cung Tuyết Nhược. Lần sau gặp lại dám gọi sai tên của ta, ta liền trừng phạt ngươi." Nói xong liền dẫn người đi mất, áo trắng tung bay trong không trung, người gan gọi các nàng "tiên nữ", người nhát lắp bắp kinh hãi kêu "ma nữ"...

__________________

Lâu lắm mới có cảm hứng viết tiếp, đã để mọi người chờ lâu!

Bởi vì trước mắt có quá nhiều thứ muốn hoàn thành, cho nên ta sẽ đẩy nhanh tiến trình của tác phẩm này. Bất quá khi nào mới viết tiếp thì ta không chắc 😌

Nhưng mà nhất định ta sẽ hoàn thành sớm nhất có thể, bởi vì năm sau là ta đến cuối cấp rồi... Chúc các ngươi ngày mới tốt lành! Cảm ơn đã theo dõi ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top