Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

25

Bằng vào một ngày một đêm đi đường nữa, đại quân Chu quốc đã đặt chân về được quê hương đất nước. Việc đầu tiên mà Đại tướng quân làm không phải là củng cố quân doanh, an bài tướng sĩ nghỉ ngơi. Mà là mạnh dạng ném lại hết cho Phó tướng Vương Lâm và vị Quân sư đáng thương Khắc Luân. Bản thân lại kéo theo Thường Hi, hai người một ngựa chạy như bay về Dạ gia.

"Hoan nghênh tiểu thư hồi gia."

Dạ Khuynh Thành trực tiếp bỏ ngoài tai lời chào của bọn họ, mang Thường Hi một đường tiến thẳng vào đại sảnh. Đúng như nàng nghĩ, cả ông ngoại lẫn mẹ nàng đều ở đây. Đại tướng quân chào hỏi so với cô nương bình thường tất nhiên không giống nhau. Dạ Khuynh Thành khụy một chân xuống, hai tay ôm quyền, dõng dạt từng chữ nhả ra, bá khí không biết giấu đâu cho hết. Thường Hi thấy nàng quỳ cũng giật mình quỳ theo, dù sao trước mặt cũng là trưởng bối nhà người ta, mà nàng lại đang nhập vai thuộc hạ của Đại tướng quân, nếu nàng không quỳ e là diễn không đủ sâu.

Mà ông ngoại nhà Đại tướng quân được cái suy nghĩ sâu xa, thấy bên cạnh cháu gái mình là một nam nhân da trắng mũi cao, khí độ bất phàm, trực tiếp suy ra cháu gái mang cháu rể về ra mắt. Để Dạ Khuynh Thành đọc được suy nghĩ của ông ngoại nhà mình, chắc nàng xỉu ba ngày ba đêm chưa tỉnh mất. Ngược lại, mẫu thân nhà Đại tướng quân sắc mặt nghiền ngẫm, đáy mắt dị thường hỗn loạn, không nhìn ra là thích hay không thích nàng.

Dạ Khuynh Thành trước tiên phái người sắp xếp cho Thường Hi một phòng ngủ, bản thân ở lại cùng ông ngoại và mẹ trò chuyện thêm một lúc. Có trời mới biết, Dạ đại tướng quân trên chiến trường dũng mãnh bất phục, ở nhà lại là bộ dáng tiểu nữ nhi mặc người nuông chiều.

Sự kiện Đại tướng quân thu thập được lãnh thổ cho quốc gia là đại sự cần được tuyên dương chúc mừng. Đúng lý hợp tình là phải mời đến bách quan văn võ, mở một cái yến tiệc, vì Đại tướng quân ăn mừng. Tuy nhiên, Dạ Khuynh Thành không thích náo nhiệt trực tiếp từ chối, làm cho thánh chỉ chưa kịp ban xuống đã phải vội thu hồi.

Mà Dạ Đại tướng quân ở nhà rất nhàn nhã. Mỗi ngày cùng Thường Hi lên phòng khách xuống phòng bếp, người không biết chuyện còn tưởng các nàng là một đôi tân nhân mới cưới.

Tỉ như thời khắc này đây, Dạ Khuynh Thành một bên cán bột, Thường Hi lại bận rộn băm nhuyễn thịt. Mỗi người lại cho vào một phần gia vị, khéo léo nắn thành hình, chờ một đoạn thời gian hấp chín, thế là xong phần sủi cảo.

Bởi vì Đại tướng quân bình thường ăn uống thanh đạm, cho nên cơ thể mới trông có phần hư nhược. Bất quá, để Thường Hi xuống bếp, Đại tướng quân không muốn ăn cũng khó. Trùng hợp xung quanh đây có rất nhiều rau quả tươi, còn có gia cầm vẫn tung ta tung tăng mặc kệ sự đời. Một lúc nữa thôi, thì ngoan ngoãn nằm trong chảo của Tuệ Vương rồi.

"Ấy, bên trong cái giỏ này là gì?"

Trong góc bếp có một chiếc giỏ được đan từ tre, không lớn lắm, thế nhưng được đặt trong bếp thì hẳn là thứ gì đó có thể chế biến được.

"Ta nghe hạ nhân nói đó là ớt. Là một loại gia vị du nhập từ bên ngoài, nhưng bởi vì không ai biết phải làm thế nào, cho nên vẫn để đó."

Ớt?! Thời đại này cũng có ớt a, thế nhưng trước giờ nàng chưa từng nghe báo cáo qua, hẳn là nó không xuất phát từ tứ đại đế quốc rồi. Tạm gác sang một bên, đã lâu rồi nàng chưa được ăn lẩu, nhân tiện đây để cho Đại tướng quân mở mang tầm mắt.

Nghĩ đến, Thường Hi liền bắt tay chuẩn bị món ăn quốc hồn quốc túy trong lòng nàng. Đầu tiên là thái các lát thịt, miếng thịt lớn bị nàng thái mỏng chỉ bằng hai lớp giấy, cuộn trong lại màu sắc đỏ tươi, thoạt nhìn đẹp mắt hơn nhiều. Sau đó là phần nước dùng từ nước hầm gà, cùng với hành và gừng được rang sơ, nước dùng liền trở nên dậy hương và đậm đà. Đến phiên gia vị, vốn dĩ đặc trưng của món lẩu này chính là vị cay, thế nhưng xét kĩ thì người thưởng thức hôm nay bao gồm người đã có tuổi và hai nữ nhân, hẳn là không nên làm cay quá mới tốt. Xong phần gia vị chính là bắt tay vào làm sốt, ướp thịt, cùng một số món ăn kèm và nước chấm. Cuối cùng là phân biệt ra một phần cay và một phần không cay, đề phòng có người ăn không quen hương vị mới lạ này.

Không thể không nói, khi người ta tập trung làm một việc gì thì xung quanh liền toả ra một loại lực hấp dẫn, Thường Hi đều không ngoại lệ. Ánh mắt chuyên chú của nàng, thao tác nhanh gọn của nàng, phong thái chững chạc của nàng, mỗi một cái đều khiến Đại tướng quân nhìn không rời mắt. Thậm chí trong lòng nàng còn cảm thán, con người lớn lên sao có thể xinh đẹp như vậy... Ai, cái tội mê gái, nồi cháo thanh đạm của nàng kém chút thì khét rồi.

Chờ đến giờ Ngọ, bàn cơm phong phú của các nàng được dọn lên rồi. Dạ lão gia tử âm thầm đánh giá một phen, đều nói nam tử xa nhà bếp, thế nhưng nam tử mà cháu gái mang về không những biết xuống bếp, còn nấu được nhiều món như vậy, xem ra không phải một người sĩ diện hảo. Sự chú ý của lão gia tử rơi vào cái nồi lớn ở giữa bàn, sống đến nhiều năm như vậy, ông cũng chưa từng nhìn thấy món ăn nào như thế đâu.

"Ngoại công, mẫu thân, mau nếm thử đi, xem thử có hợp khẩu vị không." Dạ Khuynh Thành một bên ngoan ngoãn mời trưởng bối, một bên lôi kéo Thường Hi cùng ngồi xuống bởi vù nàng đang có ý định tránh mặt.

"Ấy, tiểu tử ngươi cũng ngồi xuống đi. Đừng khách sáo." Dạ lão gia nhìn một màn ta đi ngươi kéo trước mắt cảm thấy rất đau răng, liền lệnh bọn họ ngồi xuống, tránh cho bản thân ăn không nổi bàn tiệc này nữa.

Chờ mọi người đều ngồi xuống rồi, lão gia tử bắt đầu động đũa. Mỗi một món ông đều thử qua, hình dáng bắt mắt hương vị cũng không tệ, so với một nam tử đến bếp còn chưa từng vào, người này rõ ràng tốt hơn nhiều lắm. Hơn nữa, theo ông quan sát, tiểu tử trước mắt này cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, là một người nội liễm biết tính toán. Lại thêm cái nhan giá trị khiến nữ nhân phải đỏ mắt ghen tị này, xem ra cũng khó mà khắc cốt ghi tâm mỗi một người. Mà Dạ thiếu phu nhân, tức mẫu thân đại nhân của Đại tướng quân cũng đồng dạng đánh giá nàng. Làm cho Thường Hi ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, sau lưng đã thấm ướt một mảnh.

Mấy ngày sau đó, hai người bọn họ liền giống như một đôi vợ chồng son, như hình với bóng. Từ thành đông đến phố tây, chỉ cần nhìn thấy Dạ Khuynh Thành nhất định có mặt Thường Hi, và ngược lại.

Thường Hi dựa theo trí nhớ của mình đi lựa một ít hoa quả, nào ngờ đi về được nửa đường đã bị chặn. Nhìn đến trước mắt là ba thanh niên xanh xanh đỏ đỏ, Thường Hi thật sự rất muốn phong bế thị giác của chính mình, chọc mù mắt nàng đi a.

"Lữ huynh, chính là tên nam nhân này ngày nào cũng bám theo Đại tướng quân!" Một tên áo xanh chỉ vào mặt Thường Hi, lớn tiếng tố cáo.

"Hừ! Ta xem hắn, bất quá chỉ là một tên thư sinh da trắng, có chỗ nào xứng với Đại tướng quân chứ. Còn không bằng một góc Lữ huynh, ta nói không ngoa đâu, chỉ có Lữ huynh xứng là tướng công của Đại tướng quân thôi." Một tên áo tím khác nhanh chóng lấy lòng, hai tên nam nhân kẻ xướng người hoạ, không ngừng tung hô một tên nam nhân khác trông chẳng khác gì tiểu cẩu.

Mà nam nhân đứng giữa vận cẩm y màu đỏ, được hoạ hoa văn vàng kim, sáng chói không cần rọi. Cũng không biết là phường may nào chịu khó như vậy, chấp nhận may ra một bộ y phục loè loẹt hại mắt như thế này. Hắn từ nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, bởi vì hắn đang quan sát "nam nhân" trước mắt. Đôi mắt hắn hơi híp lại, thâm trầm âm lãnh. Bỗng nhiên, hắn phất tay một cái, từ trong con hẻm đi ra mấy mươi cái đại hán tay cầm gậy gỗ, ánh mắt tà ác như thế, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết bọn hắn đang muốn hội đồng Thường Hi.

Mà Thường Hi nàng là ai chứ, dù trên người nàng bây giờ không có mang theo dược, cũng đã có một thân khinh công không phải ai cũng đuổi kịp. Còn bọn hắn, bất quá chỉ là một đám ra vẻ văn thân làm màu hổ báo, công phu quyền cước thì không nói, nhưng khinh công thì tuyệt đối không đọ lại nàng. Thường Hi nhún người, phốc một cái đã bay lên nóc nhà, một đám người bên dưới nháo nhào đuổi theo. Cho dù bọn hắn chạy nhanh, làm sao so với Thường Hi ở trên không trung không có vướn bận, muốn bay đi đâu thì bay, mà bọn hắn ở bên dưới sớm đã đem cả khu phố quậy cho rối tung lên.

"Đại tướng quân a, cứu ta." Thường Hi đặt túi trái cây lên bàn, làm bộ mặt ủy khuất nói.

"Làm sao? Ai làm gì ngươi." Dạ Khuynh Thành vừa dứt lời, tiếng ồn bên ngoài kéo đến sự chú ý của nàng. Nàng liếc nhìn Thường Hi, Thường Hi lại im lặng nhún vai tùy ý nàng đi xem.

Dạ Khuynh Thành vừa ra đến cửa, lập tức xuất hiện trước mặt nàng là đại hán đang giơ lên gậy gỗ, tưởng chừng chỉ chậm một giây nữa thôi thì hắn sẽ giáng xuống. Dạ Khuynh Thành phản ứng nhanh đem hắn đá ra đường, lại nhìn đến đám đông đang ồn ào trước nhà, nàng liền cảm thấy đầu đau một trận.

"Uy, Đại tướng quân, thật không nhìn ra người như thế mà cũng có người theo đuổi nha. Kia còn là hoa công tử đâu." Thường Hi hiếm có trêu chọc nàng, đổi lại là ánh mắt doạ giết của Dạ Khuynh Thành.

Dạ Khuynh Thành lắc đầu mệt mỏi, nàng sải bước đến trước mặt nam nhân quần áo lụa là nọ. Ánh mắt mang theo tám phần cảnh cáo, nhưng có vẻ như hắn ta không nhìn ra.

"Ta không biết Lữ công tử cùng nàng có khúc mắt gì, nhưng bây giờ nàng là người của ta, vẫn mong Lữ công tử nể mặt."

Tên họ Lữ kia ngược lại rất không biết điều bắt lấy cổ tay Dạ Khuynh Thành, chất vấn nàng "Ta thì có cái gì không tốt? Ngươi không chọn ta nhưng cư nhiên lại chọn hắn!?"

Dạ Khuynh Thành nhíu mày thật sâu, nàng trời sinh rất ghét cùng nam nhân đứng gần huống chi là chạm vào nàng. Nhưng lại cố kị Lữ Tể tướng ở phía sau dung túng hắn, dù sao vẫn là đại thần có trọng lượng trong triều. Cho đến khi thế cục hoàn toàn xoay chuyển, nàng không thể hành động nông nổi.

Nhưng dù nàng không làm gì cũng có Thường Hi thay nàng ra mặt, Thường Hi bắt lấy cổ tay hắn, siết chặc. Họ Lữ đau đến nghiến răng, nhưng vẫn cố kìm nén không hét ra tiếng. "Ngươi làm gì!!?"

"Lữ công tử, ngươi thấy đau sao? Vậy tướng quân nhà ta thì không biết đau sao? Bỏ tay thối của ngươi ra!" Sau đó lại cầm lấy cánh tay Dạ Khuynh Thành làm ra vẻ mặt thương xót thổi vết hằn cho nàng. Dân chúng xung quanh nhìn thấy một màn, tâm liền lạnh xuống. Dạ Khuynh Thành là Đại tướng quân của bọn họ, nàng đã mang về biết bao nhiêu chiến công hiển hách, ở trong lòng của họ từ lâu đã đem cả Dạ gia tôn thờ như thánh thần. Mà bây giờ thánh thần của họ cư nhiên bị một tên phá gia chi tử phi lễ, hỏi bọn họ làm sao có thể không tức giận.

Cả đám đông lần lượt di chuyển, tách biệt Thường Hi cùng Dạ Khuynh Thành, hộ các nàng ở phía sau. Cũng may, có người sớm chạy đi báo quan, bây giờ quan binh đã đến giải toả đám đông, đám hoa công tử đó cũng vì nghi kị ở trước Tướng quân phủ, cho nên không có làm ra hành động quá mức.

. . . . .

"Ngươi nói xem, khi nào thì vũng nước đục này được khuấy lên?" Uống một chén trà lạnh, Đại tướng quân rất bình thản hỏi. Tựa hồ việc quốc gia này có nội chiến đi chăng nữa, cùng nàng cũng chẳng có chút liên hệ.

"Ngươi giống như rất mong đại sự xảy ra? Không phải ngươi đều không hứng thú với hoàng vị sao, bây giờ lại gấp như vậy?" Thường Hi tự mình thưởng rượu của mình, đây bất quá là rượu trái cây nàng ngâm thôi, uống một hai chén cũng không say được.

"Gấp, tất nhiên phải gấp. Ta còn muốn xem xem Chu Khâm cùng Chu Nhất Lâm một hồi đại chiến đây."

Còn tưởng nàng ta muốn xem thiên hạ đổi chủ cảnh tượng hào hùng thế nào, dù sao đối với một tướng quân chỉ quan tâm đến an nguy đất nước, muốn xem một ít cảnh tượng kì vĩ cũng không lạ. Hoá ra là chỉ tò mò huynh đệ nhà người ta xé nhau ra làm sao... Đây chính là thú vui tao nhã của nữ nhân sao?

Chờ đến ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, trùng hợp hôm nay chính là hội Trung Thu. Từ sáng sớm, đường xá đã tấp nập các gian hàng bày biện các loại lồng đèn, hoa đăng. Mà bên trong khách điếm, tửu lâu cũng có không ít người đến đặt một gian phòng, chờ đến tối cùng thưởng rượu ngắm cảnh, đây là một trong số ít các hình thức tiêu khiển có thể chơi được ở Chu quốc này. Bởi vì hôn quân vô đạo, bá tánh lầm than, ngay cả dịp tết lớn cũng khó mà tổ chức được một buổi lễ đúng nghĩa. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho bách quan trong triều một lòng hướng về Dạ đại tướng quân, chỉ mong nàng mau chóng diệt trừ hôn quân, thay trời hành đạo.

"Đến, bên này bên này!"

"Thường Hi, sang kia xem..."

"Cái này ngon lắm đó, muốn ăn sao?"

Cả một buổi sáng, Dạ Khuynh Thành xoay Thường Hi như dế, mà nàng chẳng còn sức lực để phản kháng nữa. Trong khi đó, mọi người đều ngầm hiểu ngày mai là một ngày trọng đại, Long Hổ quân - cấm vệ quân Chu quốc sẽ tập trung về đây tham dự thọ yến của Chu Khiết. Mà bên trong Long Hổ quân từ sớm đã bị cài cắm một nửa người của Thái tử, một nửa còn lại là Dạ gia quân. Long Hổ quân này thoạt nhìn là đội quân mạnh mẽ và trung thành nhất với hoàng đế, nhưng thực chất sớm đã không còn, mà hoàng đế ăn chơi sa đoạ nhiều năm làm sao còn để ý đến.

Đương lúc Thường Hi quay cuồng bởi sự náo nhiệt của kinh thành, thì từ bên kia đường xuất hiện một người làm cho nàng chết đứng. Người nọ mi thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo, ba ngàn thanh ti được vấn lên theo quy củ, bạch y phất phơ khiến cho người ta ảo giác như nàng là trích tiên hạ phàm. Bốn mắt nhìn nhau, không chút tiếng động, thiên ngôn vạn ngữ đều bị chặn lại nơi cuống họng.

Dạ Khuynh Thành cảm giác Thường Hi kì lạ, cứ chăm chăm nhìn sang đường, nàng cũng dõi mắt sang. Người kia nàng cũng biết, lúc trước bị Chu Khiết ép đi cầu hôn nghị hoà, đối tượng là Trưởng công chúa Sở quốc, nàng đã từng gặp qua hai ba lần, dung nhan tuyệt diễm này chắc chắn không nhầm được. Nhưng nếu người đó là Sở Thiên Ca, vậy không phải là thê tử của nữ nhân bên cạnh nàng sao? Dù sao hôn sự của các nàng cũng là hệ trọng quốc gia, các nước lân cận ít nhiều cũng biết một hai.

. . . . .

Dưới cái nắng chói chang, có một cặp thê thê ôm nhau không ngại nóng, chỉ hận không thể càng ôm càng chặc. Sở Thiên Ca dù có nhớ nàng, có đau lòng nàng, nàng cũng có kiệt ngạo của mình. Người trong lòng nói đi là đi, thứ duy nhất nàng nhận được chỉ là phong thư báo bình an, thử hỏi nàng làm sao không giận. Cho nên, ôm được một lúc, nàng bắt đầu giãy dụa tránh thoát, cố làm ra biểu tình lạnh lùng nhìn người nọ. Mà Thường Hi vốn dĩ không tinh trong vấn đề tình cảm, làm sao biết được tâm tư của nàng.

"Phò mã cũng thật biết hưởng thụ, ở nhà có kiều thê ngóng trông, bản thân lại ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Ách! Ta không có..." Thường Hi rất đáng thương nghĩ, nàng là bị người ta kéo vào vòng tranh đấu có được không, thời gian của nàng đều để giúp đỡ ca ca, nào có rảnh rỗi đi trêu chọc cô nương nhà ai.

"Không có? Lần trước là thanh mai trúc mã Lăng Cát Ánh Huyền, sau đó muội muội nàng Lăng Hân Nguyệt, bây giờ đến Dạ tướng quân. Nàng nói xem, tại sao xung quanh nàng lúc nào cũng có ong bướm vây quanh?" Dù Trưởng công chúa gần như chỉ ở phủ công chúa hoặc vào cung, nhưng mà Ám Vệ của nàng lâu lâu cũng tra ra được một ít tung tích.

Thường Hi trầm mặc, rất muốn cùng nàng giải thích, nhưng bây giờ bọn họ vẫn đang đứng ở đại lộ, không tiện nói nhiều. Cho nên Thường Hi để cho Dạ Khuynh Thành quay về trước, nàng muốn cùng Sở Thiên Ca trình bày rõ ràng.

. . . . .

Bên trong một phòng khách điếm, nơi mà Sở Thiên Ca đang tạm trú. Sở Thiên Ca cả người vô lực tựa vào Thường Hi, đôi khi lại chọc lên ngực nàng nhằm phát tiết, tất nhiên là chẳng có lực sát thương nào. Thường Hi cũng mặc nàng càng quấy, chậm rãi kể cho nàng đầu đuôi sự việc, sau đó rất nghiêm chỉnh hứa hẹn sau này nhất định sẽ đưa nàng cùng đi.

Thời điểm nhìn trời thì phát hiện, hoá ra đã đến tối mất rồi. Thường Hi dưới sự câu kéo của nàng mà ngủ lại, bất quá vẫn phải căn dặn nàng sáng mai nhất định phải rời đi sớm. Bởi vì, ngày mai chính là ngày mà vận mệnh của cả Chu quốc bắt đầu xoay chuyển. Sở Thiên Ca dù sao cũng là Trưởng công chúa nước khác, Thường không muốn thấy nàng bị kéo vào chiến sự không đáng có.

______------______------______

Chap này tôi viết vội để báo cho mọi người biết là tôi vẫn còn sống, nên có sai sót thì mọi người nhẹ nhàng nhắc nhở thôi ạ. Cảm ơn đã chờ ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top