Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26

Yến thọ của hoàng đế vốn dĩ xa hoa, mà yến thọ của Chu Khiết so ra càng xa hoa vạn phần. Bắt đầu từ sáng sớm, cung nữ thái giám đã tất bật chạy tới chạy lui. Quét tước lại một lượt hoàng cung từ trong ra ngoài, lại giăng đèn trang trí khắp nơi, không nói còn nghĩ bọn họ cử hành đại hôn đâu.

Long Hổ quân được an bài ngay trong cung, khá gần với tẩm cung của hoàng đế. Bởi vì Chu Khiết tuổi đã cao, sức khỏe lại không còn tốt, cho nên mới để tinh anh của mình ở bên cạnh tùy thời bảo hộ, nhưng hắn lại không biết đây mới là quân bài tẩy sẽ lấy mạng hắn.

Sở Thiên Ca cùng một đám Ám Vệ đã quay về nước Sở từ sớm, Thường Hi lần đầu tiên từ bỏ giấc ngủ để đến tiễn nàng một đoạn, đến khi thấy nàng đã an toàn rời khỏi mới an tâm quay về.

Tối đó.

Bá quan văn võ từng lớp từng lớp tiến vào đại điện, lại theo thứ bậc mà ngồi xuống vị trí của mình. Dạ Khuynh Thành thân là Đại tướng quân tay nắm binh quyền, vị trí của nàng được xếp khá gần với hoàng đế. Thường Hi không có cùng nàng vào đại điện, mà là nấp ở trên nóc để dễ dàng điều động.

Sau khi mọi người đã có mặt đông đủ, Chu Khiết mới chậm rãi từ bên ngoài đi vào, long bào ánh kim sáng rực được thêu long văn, đầu đội long mão đính vàng, thế nhưng thần sắc yếu ớt lộ rõ mệt mỏi hoàn toàn không có khí độ hoàng gia, cũng không có cảm giác áp bách quần thần mà một quân vương nên có.

Đợi Chu Khiết ngồi lên long ỷ, quan viên bắt đầu hành lễ, xong xuôi thì lần lượt ngồi xuống, quá trình diễn ra vô cùng trơn tru. Thời gian một chén trà vừa qua, ở bên ngoài liền có cấp báo, Kim Lăng đại quân đã lấy lại phần lãnh thổ biên cương, hiện đang tiến sát hoàng thành, không bao lâu nữa sẽ phá được thành. Chu Khiết nghe xong thì tức giận xung thiên, ném chén rượu đến Dạ Khuynh Thành, cũng may là không trúng nàng.

"Dạ tướng quân, chuyện này là như thế nào!? Không phải ngươi đã diệt bọn chúng rồi sao, sao chúng còn có thể quay lại cắn trẫm!"

"Hoàng thượng bớt giận, Kim Lăng quốc quân sự hùng mạnh, lại có tướng tài Thường Hạo. Tuy rằng tạm thời đánh lui, thần không thể đảm bảo bọn họ sẽ không lại gây chiến." Dạ Khuynh Thành không nhanh không chậm nói, hoàn toàn không có biểu hiện sợ sệt.

Chu Khiết còn chưa có phương án đối phó, thì một chiếc chủy thủ sắc bén đã kề lên cổ hắn.

"Vì Thái Tử điện hạ xưng bá nghiệp, cẩu hoàng đế đi chết đi!" Vừa dứt lời, cổ tay cũng cùng lúc luân động, một dòng máu nóng tuôn trào đoạt mệnh cẩu hoàng đế. Hắc y nhân làm xong việc lắc nhẹ thân mình liền biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Thái tử Chu Khâm nhìn một màn này chỉ có thể câm nín, hắn vừa mừng vừa tức giận. Có người thay hắn xuống tay diệt vua, nhưng lại ở trước mặt bá quan nêu lên hắn là đầu sỏ, cho dù hắn có lên làm vua thì hành vi giết cha đoạt ngôi này của hắn sẽ bị người đời phỉ nhổ, hơn nữa kia cũng phải thuộc hạ của hắn a!

Dạ Khuynh Thành đứng lên, lớn tiếng hô: "Thái tử tạo phản, người đâu mau bắt lấy hắn!"

Bá quan văn võ từ đầu đến cuối là một mặt không thể tin được, rõ ràng Thái tử đã được sắc phong như thế nào lại giết cha đoạt ngôi, chẳng lẽ là gấp không chờ nổi cho nên mới hành động khinh suất. Một bộ phận quan lại theo phe Thái tử âm thầm đổ mồ hôi, một bộ phận theo phe hoàng tử khác thì liếc mắt khinh thường, số còn lại chính là đứng một bên xem kịch.

Đại tướng quân uy vọng chỉ đứng sau hoàng đế, bây giờ hoàng đế đã chết rồi vậy nàng liền trở thành người mang tính quyết định. Rất nhanh binh sĩ đã bao vây lấy Thái tử chuẩn bị trói hắn lại, Thái tử quát một tiếng, một nửa Long Hổ quân hành động. Dạ Khuynh Thành cũng theo kịp ra dấu, một nửa Long Hổ quân còn lại liền trấn áp bọn họ, hai bên giằng co lẫn nhau không ai rảnh rỗi đi cứu Thái tử nữa.

Đương lúc cục diện rối rắm, bên ngoài hoàng thành 'rầm' một tiếng, Kim Lăng đại quân đã phá được cổng thành, năm vạn tinh binh giáo mũ chỉnh tề lần lượt tràn vào rất nhanh liền chạy đến hoàng cung.

Bá quan văn võ lấy Đại tướng quân dẫn đầu đi ra đón địch, Thường Hạo dựa theo quy trình trước tiên đề nghị nàng bó tay chịu trói, như vậy có thể suy xét tha cho toàn gia. Lúc này đại bộ phận lại bị phần thành hai phe, một phe chịu hàng một phe chống đối. Dạ Khuynh Thành đứng ở giữa nghe một đám người ồn ào sắp không chịu nổi, nàng tước lấy kiếm của một binh sĩ, làm người tiên phong đứng ra chống giặc. Võ tướng thấy Đại tướng quân rút kiếm cũng liền theo sau hỗ trợ, một bộ thấy chết không từ thà quyết tử chứ không đầu hàng!

Hai bên tiến vào trạng thái giương cung bạt kiếm, không biết là ai trước tiên mở màn, một trận hỗn chiến cứ thế diễn ra. Kim Lăng đại quân theo thế tiến công, binh sĩ Chu quốc liều mạng chống đỡ, chủ tướng hai bên thì ở một góc khác đọ chiêu, tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Một đám nữ nhân nhân cơ hội bỏ trốn, vừa bước chân ra khỏi hoàng cung đã bị loạn tiễn bắn chết. Binh sĩ canh gác và cấm quân cũng bị những kẻ trong bóng tối diệt sạch. Mà kẻ đứng phía sau chính là người bày nên cục diện hôm nay, Tuệ Vương Thường Hi.

Nàng cũng tra ra được vị Nhị hoàng tử bí ẩn kia hoá ra lại là Phó tướng Vương Lâm mà Chu Khiết đã cài vào đại doanh. Mục đích có thể là giám sát Dạ Khuynh Thành, cũng như theo dõi động thái của Dạ gia.

Vì để bảo vệ địa vị của mình, hẳn là Vương Lâm cũng đã có chuẩn bị, nàng phải sớm tìm ra phe cánh của hắn rồi cung cấp lại thông tin cho Lăng Cát Ánh Huyền, để nàng phái người theo dõi bọn chúng, nếu là chúng có âm mưu phản nghịch thì kịp thời xuống tay để tránh hậu hoạ.

Ở bên kia, trận chiến đang rơi vào hồi bế tắc, dĩ nhiên lực lượng quan viên và vốn binh sĩ ít ỏi chẳng là gì so với đại quân Kim Lăng. Dần dần, thế cục dồn ép về một phía, Chu quốc hoàn toàn không có cơ hội đối đầu. Cuối cùng, Dạ Khuynh Thành bị bắt, Chu quốc buộc phải kí hiệp ước sáp nhập Kim Lăng quốc, đổi tên thành Chu Châu. Dạ Khuynh Thành sau đó cùng với gia gia và nương lên xe ngựa đến Kim Lăng, đối với Chu quốc, nàng sớm đã không còn chút luyến tiếc. Vốn dĩ Dạ gia đã nuôi hi vọng có thể phục hưng đại nghiệp, đưa Chu quốc quay về quỹ đạo vốn có. Thế nhưng hoàng đế say mê tửu sắc, Thái tử dã tâm xâm lược, triều thần tham nhũng hối lộ, làm bá tánh khốn khổ thiếu ăn thiếu mặt, một Dạ Khuynh Thành đảm đương không nổi.

Dạ lão tướng quân trong tâm sớm lạnh, chỉ hận không thể một hơi thanh tẩy cả triều đình, để cho minh quân lên thay thế, vì xã tắc an yên. Lần này, hắn đã gặp được cứu tinh, Tuệ Vương Thường Hi xuất hiện giúp hắn đạt được mục đích, cho dù Chu quốc có trở thành lãnh thổ của quốc gia khác thì thế nào, chỉ cần người nọ là minh quân hắn nguyện ý trở thành tội nhân phản quốc.

Mấy ngày sau, tình hình bắt đầu an ổn lại, Lăng Cát Ánh Huyền ra tay hào phóng đại xá ba năm miễn thuế, còn phái trung thần đến giám sát tình hình đời sống nhân dân. Ngoài ra, nàng còn trả lại ruộng đất cho nông dân, khuyến khích giao lưu trao đổi hàng hoá, cải cách bộ máy chính quyền, dần dần Chu Châu cũng đi vào quỹ đạo, dường như không một ai luyến tiếc Chu quốc ngày xưa.

Thường Hi mang theo tâm tình hứng khởi quay về Sở quốc, sau khi giải quyết xong quốc gia đại sự cả người nàng liền không nhịn được mà thả lỏng, rất nhanh liền ngủ mất. Xe ngựa chạy suốt một ngày đường, cuối cùng dừng lại khách trạm, bởi vì còn nửa ngày đi đường nữa mới đến được Sở quốc. Thật ra thì nàng chỉ cần vận khinh công bay một canh giờ là đến, nhưng nàng thật sự quá mệt, sợ rằng gấp gáp chạy về lại làm Sở Thiên Ca đau lòng.

Ở bên trong quán trọ lại đột ngột gặp đến một đám ma nữ tỷ tỷ suýt doạ nàng hôm trước, Thường Hi chột dạ xoay người nhưng còn chưa đi được nữa bước đã xui xẻo bị người ta phát hiện. Thiếu nữ áo trắng dẫn đầu nhìn thấy nàng, động tác thực mau phóng tới, giống như lúc trước chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thường Hi. Bàn tay lành lạnh túm lấy cổ áo, Thường Hi rùng mình cứng nhắc xoay đầu lại nhìn nàng, miễn cưỡng nhấc lên nụ cười, giả điên.

"Vị cô nương này, ngươi làm gì a?"

"Mấy ngày không gặp liền quên mất rồi? Có nhớ lần trước ta nói, nếu gặp lại mà ngươi gọi sai tên của ta thì sẽ thế nào không?" Nam Cung Tuyết Nhược cười, nhưng ánh mắt vẫn là trong trẻo lạnh lùng hoàn toàn nhìn không ra ý cười. Nàng là cung chủ Tuyết Vân cung, từ nhỏ đến lớn nhận qua vô vàng sủng ái, nhan sắc của nàng càng là tuyệt đại phong hoa, tùy tiện đứng ở trên đường cũng có một đống người nguyện ý vì nàng lên núi đao xuống biển lửa. Cho nên, tâm tính của nàng chính là nàng ngược kiêu ngạo, chỉ có nàng nhìn trúng người khác, không kẻ nào được phép nhìn trúng nàng.

Nghe nói, một vị hoàng tử nào đó của Chu quốc từng gặp qua nàng sau đó lưu luyến không quên, một hai muốn tuyển nàng làm phi. Nàng một lời cũng không nói trực tiếp phái người đi lấy đầu hắn, hoả thiêu phủ hoàng tử. Thế nhưng Chu Khiết không hề đả động đến, tựa hồ hắn hoàn toàn không biết, tấu chương nộp lên nhắc nhở về việc này đều bị hắn nhắm mắt làm ngơ. Chuyện này lan truyền ra ngoài, liền không còn ai dám đặt tâm tư lên người Tuyết Vân cung cung chủ nữa.

Thường Hi thỉnh thoảng có nghe được tin đồn của nàng, bất quá loại thông tin truyền miệng như thế này có bảy phần không đáng tin, cho nên nàng cũng không quá để ý. Bây giờ trực tiếp cảm thụ sự bá đạo này, xem ra không tin không được. Thường Hi gian nan mà nhớ lại, qua mấy cái hít thở nàng rốt cục nhớ ra: "Nam Cung Tuyết Nhược, tại hạ từng gặp qua cô nương."

Nam Cung cung chủ ánh mắt sáng lên, rất nhanh liền tiêu thất, trở lại bằng phẳng không gợn sóng như ban đầu. Nàng kéo Thường Hi đến ngồi bên cạnh, bản thân dựa đến càng gần làm cho Thường Hi một phen lúng túng. Nàng đây là người đã có gia đình nha, không thể ở bên ngoài thân cận nữ nhân khác, như vậy rất không đứng đắn.

Bàn tay lành lạnh của Nam Cung Tuyết Nhược sượt qua cổ Thường Hi, để cho nàng bừng tỉnh, Thường Hi ổn định thân mình chủ động kéo ra khoảng cách giữa các nàng, sau đó làm như không có việc gì chuyển đề tài.

"Không biết Tuyết Vân cung cung chủ giữ tại hạ ở đây là có việc gì?"

"Bổn cung chủ có hứng thú với ngươi, tiểu mỹ nhân." Nàng chậm rãi phun châu nhả ngọc, Thường Hi nghe xong trong lòng liền chấn động.

"Bổn cung chủ hỏi ngươi, Tuệ Vương Thường Hi làm sao lại là một cô nương?" Nàng nói, càng về sau thanh âm càng nhỏ khoảng cách kéo đến càng gần, cuối cùng là dán sát ở bên tai nàng. Hô hấp nóng bỏng làm cho Thường Hi căng thẳng, khả năng biểu đạt ngôn ngữ cũng theo đó treo lên đọt cây, suốt một buổi đều không thấy nàng trả lời.

Lát sau, Thường Hi biểu tình khó hiểu hỏi nàng: "Tuệ Vương Thường Hi làm sao có thể là một cô nương được?"

Nam Cung Tuyết Nhược nhếch môi, ánh mắt xoáy sâu nhìn thẳng vào nàng, ngữ khí đều đều: "Ta là hỏi, ngươi, Tuệ Vương như thế nào là cô nương?" Ngón tay nàng nhấc lên, đặt ở trước ngực Thường Hi, không cho phép nàng trốn tránh.

Thường Hi âm thầm đổ mồ hôi, cẩn thận dò hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được?" Trong vô thức, nàng đã dựa vào bên người Nam Cung Tuyết Nhược, Tuyết Vân cung chủ thế mà lại không đẩy nàng ra ngược lại còn rất hưởng thụ.

"Cơ quan tình báo của Tuyết Vân cung rất lớn, đừng nói là tứ đại đế quốc, thậm chí những nơi thâm sâu cùng cốc cũng bị người của ta nhìn qua một lượt."

Nói như vậy, thì Tuyết Vân cung của nàng đông đảo hơn tổ chức ám vệ của Thường Hi rất nhiều lần, bởi vì người của nàng chỉ vừa đủ phân bố trên tứ quốc. Nhưng là nàng điều tra Thường Hi là có mục đích gì, nếu không phải có ý đồ nào đó hẳn sẽ không cần tra ra những sự việc sâu xa như thế.

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"

Nam Cung Tuyết Nhược hơi ngẩn ra, sau đó bật cười khanh khách, thanh âm trong trẻo của nàng làm Thường Hi càng khó hiểu hơn. Qua một lúc sau, nàng mới thôi cười, ánh mắt vẫn như cũ xoáy vào tâm can: "Ta chỉ có hứng thú với cái đẹp, ngoài ra, điều gì ta cũng không quan tâm."

Thường Hi nội tâm thở phào một cái, thảo nào lần đầu gặp nàng còn gọi mình tiểu mỹ nhân đâu, nếu là như vậy thì cứ mặc kệ nàng đi, chỉ cần nàng không tính kế lên người mình thì không sao cả.

Sau đó hai người ở trò chuyện đến nửa đêm mới quay về phòng đi ngủ. Thời điểm sáng sớm hôm sau, khi Nam Cung Tuyết Nhược còn muốn tìm Thường Hi cùng ăn bữa sáng thì phát hiện nàng đã đi mất, nàng tức giận giậm chân, người kia vậy mà không thèm chào nàng một tiếng đã rời đi, lần sau gặp lại nàng cho nàng ăn chút trừng phạt mới được.

Cùng lúc đó, Thường Hi đã đặt chân đến Sở quốc, nàng cũng không chút ngần ngại ra lệnh cho xa phu phóng thẳng về phủ công chúa, nơi có thê tử chờ đợi nàng đã lâu.

_____---_____---_____

Thú thật thì ý tưởng của tui đang phong bế dần, nên tình huống giải quyết có ngắn gọn xúc tích quá, chưa đủ tinh vi. Mong chư vị đọc giả góp ý nhẹ tay ⊙﹏⊙

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top