Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4

Dành tặng @Esther251115
_-_-_-_-_

Như hôm qua, hai huynh muội Thường Hi Thường Hạo lại đại giá quan lâm đến Tập Thiện Đường. Và cũng như mọi lần, hai huynh muội lại la cà đến gần trưa mới chịu nhấc chân đi vào cung.

Nhìn thấy hai huynh muội từ xa, nhóm giở trò nhanh chóng chạy về chỗ và làm như chưa có gì xảy ra. Họ cũng chẳng biết được rằng, Tam Hoàng Tử khả ái đáng yêu đã vô cùng vâng lời Thường Hi mà báo lại hết tất cả cho tiểu thái giám đứng ngoài cửa.

Thường Hi bước vào, việc đầu tiên cô làm là nhìn xung quanh một lượt, chờ đến khi Thường Hạo đã yên vị cô gọi một vị Hoàng Tử đến chỗ mình và 'thỉnh' hắn ngồi lên ghế của cô. Như dự đoán, mặt hắn tái dần và cũng không có ý định ngồi lên chiếc ghế đó.

"Tứ Hoàng Tử, làm sao vậy? Không phải ai muốn cũng được ngồi đây đâu, nay lão sư đặc biệt 'ưu ái' để ngài ngồi lên, ngài phải thấy vui chứ sao mặt lại tái xanh vậy?" Thường Hi nói không phải không có căn cứ, đối với các nước khác thì không rõ nhưng ở Kim Lăng Quốc này, sư phó là một chức vị rất có vị thế trong xã hội. Muốn trở thành một sư phó bình dân đã là một việc không dễ, Thường Hi còn là sư phó cho Hoàng Gia, địa vị này không phải ai cũng có thể có được.

Để trở thành một sư phó phải đạt một số điều kiện nhất định. Ví dụ như có chỗ dạy ổn định, phải có trách nhiệm về an toàn cũng như kiến thức mà bọn trẻ nhận được. Điều quan trọng nhất chính là kiến thức và sự hiểu biết của vị sư phó đó. Nhưng cổ đại thì chung quy vẫn là cổ đại, sách thì tất nhiên có nhưng không nhiều, chưa được lưu truyền rộng rãi nên muốn có sách đã khó, để có thật nhiều sách càng khó hơn. Hơn nữa, trong quá trình dạy không may xảy ra những sự cố dẫn đến sự tình phiền phức. Cho nên, nói tóm lại sư phó là một nghề cực hiếm người chọn lựa, cũng vì vậy mà chiếc ghế riêng của sư phó cũng được hưởng ké một phần diễm phúc.

"L..l..lão sư, có thể không ngồi sao? Ta vẫn thích ngồi ghế của mình hơn." Tứ Hoàng Tử vẫn cố gắng vùng vẫy thoát thân, hắn thật sự không muốn ngồi lên cái ghế đó đâu.

"Ai nha~ lão sư nói ngài ngồi thì ngài cứ ngồi đi, không cần phải ngại." Vừa nói Thường Hi vừa nắm lấy vai Tứ Hoàng Tử, nhấc một cái trời đất quay cuồng, hắn đã yên vị trên chiếc ghế được tẩm bột ngứa và giờ thì mặt hắn đã không thể nào xanh hơn. Hắn ngay lập tức đứng dậy và chạy ra ngoài, theo lệnh Thường Hi một nhóm vệ bình tuần tra có kinh công đã nhanh chóng mang hắn đến Thái Y Viện chữa trị. Các Hoàng Tử có góp phần vào trò đùa, sắc diện đã không còn chút huyết sắc, bọn hắn nghĩ rằng lão sư nhất định sẽ dạy dỗ chúng một bài học không chừng còn thảm hơn Tứ Hoàng Huynh. Nhưng trái với suy nghĩ đó, Thường Hi chỉ đơn giản gọi người đến đổi một cái ghế khác và bắt đầu việc giảng dạy, cũng không quên nháy mắt cảm ơn Tam Hoàng Tử thật khéo để không ai nhìn thấy.

Thật tiếc thay, Nhị Công Chúa Lăng Cát Ánh Huyền đã vô tình bắt gặp cái nháy mắt đó và hiểu ra mọi chuyện. Vì sao còn chưa quan sát đến chiếc ghế lão sư đã biết nó có vấn đề? Vì sao hôm trước đột nhiên Tam Hoàng Đệ có được một gói kẹo, trong khi trù phòng không bao giờ làm kẹo? Giờ thì nàng đã rõ ràng, Tam Hoàng Đệ của nàng là tay trong của lão sư a~ Bất quá, nàng cũng không có ý định nói ra việc này đâu, đối với các Hoàng Đệ nghịch ngợm và đặc biệt là thập nhất muội, phải có người dạy dỗ bọn họ để họ bớt phá lại chút. Mà nếu đây không phải là Hi lão sư thì không biết trong một tháng phải đổi đến bao nhiêu sư phó khác a~ Bản thân nàng cũng hết cách.

Nhưng hôm nay lại có chút khác nha, Thập Nhất Công Chúa không những không nghịch phá mà ngược lại còn ngồi im ru một chỗ từ đầu đến giờ, thật sự vô cùng kì lạ. Chẳng ai biết được Tiểu Công Chúa đang nghĩ gì ngoại trừ ta đâu, nên ta sẽ rộng lượng nói cho các ngươi nghe đây. Tiểu Công Chúa nhà người ta chính là có chút 'say' lão sư nhà mình rồi a~ từng cái giơ tay nhấc chân đều tỏa ra anh khí, ôn nhu thập phần làm Tiểu Công Chúa không nỡ rồi mắt. Tuy nhiên, đừng suy nghĩ quá sâu xa a~ Tiểu Công Chúa chỉ có chút 'say' cộng thêm chút ngưỡng mộ thôi, không có hơn nữa đâu.

Sau khi kết thúc buổi học, Thường Hi đưa một túi kẹo được mua trước cho Tam Hoàng Tử như đã hứa, có chút không thuận lợi là đã bị Nhị Công Chúa 'bắt gian'. Thái độ của nàng tương đối dửng dưng, tầm mắt cố ý liếc sang túi kẹo trên tay Lăng Di Hòa. Tam Hoàng Tử sợ đến không nói nên lời, dù việc hắn làm cũng không có gì gọi là quá đáng, nhưng với tâm tình của hài tử ai biết được nếu các Hoàng Đệ của hắn biết hắn thông đồng với lão sư thì chuyện gì sẽ xảy ra. Đặc biệt là Thập Nhất Muội của hắn a~ nàng mà ghi thù hắn rồi thì tương lai của hắn nhất định chỉ có một từ 'thảm' để hình dung.

Chưa kịp đợi hắn nghĩ hết viễn cảnh tương lai, thì lão sư, ca ca của lão sư và Nhị Hoàng Tỷ của hắn đã cùng nhau đi mất, để lại mình hắn lẻ loi tại Tập Thiện Đường không còn bóng người. Đột nhiên, cơn gió lớn thổi qua làm tung rèm cửa, Lăng Di Hòa cảm giác lạnh hết sống lưng, trối chết chạy ra ngoài, 'hảo đáng sợ a~'.

Về phần ba người kia, sau khi rời khỏi Tập Thiện Đường thì đã cùng nhau ra Ngự Hoa Viên ngắm hoa xem bướm. Nhưng đi được nữa đường, Thường Hạo lại 'được' Trấn Nam Vương_cha hắn kéo đến Hộ Bộ 'làm việc không công', thành ra chỉ còn lại cặp đôi được cho là 'Tiên Đồng Ngọc Nữ' cùng nhau đi thôi. Trước đây, Thường Hi đã có mấy lần vào cung nên cũng đã giáp mặt và quen biết với vài vị Hoàng Tử Công Chúa, mà thân nhất chính là Đại Hoàng Tử và Nhị Công Chúa này.

Nói về Đại Hoàng Tử, hắn là con của một Quý Phi trước đây rất được sủng ái nhưng tiếc là đã qua đời sau khi sinh hắn. Hắn là một người thông minh biết tiến biết thủ, lễ phép hoà nhã và theo nhận định của Hi lão sư mà nói, hắn có đủ tiêu chuẩn để trở thành một Hoàng Đế.

Nhị Công Chúa là tỷ tỷ đồng bào của Tam Hoàng Tử, thông minh xinh đẹp chính là hai tính từ đầu tiên được dùng để miêu tả nàng. Chưa tròn năm tuổi đã hiểu được 'Tam Cương Ngũ Thường', lên sáu tuổi liền cùng Thường Hi nghĩ ra biết bao chính sách trị quốc có ích. Một nữ nhân có gần như mọi thứ từ địa vị, dung mạo đến đầu óc như này chính là có rất, rất nhiều nam nhân trong thiên hạ mong muốn. Chỉ là...Nhị Công Chúa hình như đã có... người trong lòng rồi a~ Đây cũng chỉ là do các cung nữ thái giám trong cung truyền tai nhau thôi, chưa có gì chứng thực.

Có một vài lí do cho tin đồn trên. Thứ nhất, Lăng Cát Ánh Huyền đôi khi sẽ tự mình vào bếp làm một vài món ngọt mà trước đây đều do trù sư làm. Thứ hai, Lăng Cát Ánh Huyền đôi khi sẽ thẩn thờ như người mất hồn trong khi trước đây luôn luôn tỉnh táo. Thứ ba, Lăng Cát Ánh Huyền đôi khi sẽ giống như đang nhớ đến chuyện gì sau đó lại nhẹ giương khoé miệng, rõ là đang cười. Mà từ sau khi thường xuyên gặp gỡ Hi lão sư nhà ta thì Nhị Công Chúa mới bắt đầu xuất hiện những biểu hiện này, cho nên không ít người ngầm suy đoán người trong lòng Nhị Công Chúa chính là Tuệ Vương a~

Khi gần đến tẩm cung của Nhị Công Chúa hai người lại bắt gặp Đại Hoàng Tử, qua vài ba câu xã giao, cả ba cùng nhau đi vào bên trong. Tẩm cung của Lăng Cát Ánh Huyền rất đặc biệt, không xa hoa lộng lẫy mà ngược lại có chút đơn giản và đặc biệt là có rất nhiều hoa xung quanh. Vườn hoa này hầu như đều do chính tay Nhị Công Chúa chăm sóc, toàn bộ chúng đều là hoa bách hợp.

Lăng Cát Ánh Huyền sau khi phân phó thị nữ mang điểm tâm lên thì tự mình rót một chung trà đưa cho Thường Hi trước. Nàng nói: "Đây là trà Thiết Quan Âm, là một trong số các loại cống phẩm từ Ô Tộc. Ô Tộc tuy không to lớn hùng mạnh, nhưng kỹ thuật trồng trà của họ chính là điều mà biết bao người muốn, dù vậy thì kỹ thuật đó vẫn luôn là bí mật. Nghe nói, tiểu Hoàng Đế Sở Quốc vì muốn có được bí mật đó mà trao đổi biết bao nhiêu thứ đồ tốt. Kết quả, Ô Tộc trả lại toàn bộ và không tiết lộ bất kì điều gì, cuối cùng chỉ có thể thương lượng nhập khẩu hằng năm."

"Ra là vậy a~ nếu Công Chúa không nói ta cũng chẳng biết." Thường Hi cười cười hướng Ánh Huyền nói, lại uống một ngụm trà, hương vị rất tốt.

"Hừ! Ngươi đó, cả ngày không vào cung thì trốn suốt trong phủ, cũng đã trắng thành tiểu bạch kiểm luôn rồi." Ánh Huyền không câu nệ trách cứ, ngón tay chọt chọt vào má Thường Hi. Thật sự rất mềm, rất trắng, bảo dưỡng thật tốt a~

Hi lão sư nhà ta nghe được Công Chúa mang mình so sánh như tiểu bạch kiểm thì xém chút đã mất hết hình tượng phun trà ra ngoài rồi. 'Nói gì chứ, người ta có chỗ nào giống tiểu bạch kiểm!!!'. ( 😅Thiệt ra là...chỗ nào cũng giống hết á, chấp nhận sự thật đi 😌).

Đại Hoàng Tử từ khi bước vào đã bị bỏ quên cũng chẳng buồn lên tiếng, hắn rất tự nhiên ngồi xuống, rót một chén trà, uống một ngụm. 'Hậu ngọt thanh khiết, rất được a~'. Liếc mắt nhìn đến cặp đôi đang 'tú ân ái' phía đối diện, hắn cũng lười lên tiếng. Muội muội hắn đã có một cái bảo bối để quan tâm rồi, đã quên mất có một ca ca tốt là hắn rồi, buồn sâu sắc. Nhưng hắn cũng đã quen... bởi vì ngày nào mà chẳng thấy! Kể ra là thấy tức, nên thôi nghĩ kể.

Đương lúc hắn còn đang ghen ăn tức ở vì chưa có ái nhân chăm sóc thì thị nữ đã mang lên mấy đĩa điểm tâm, tất cả đều là những món mà Thường Hi thích ăn. Chỉ đáng giận Hi lão sư nhà chúng ta, có đồ ăn ngon là mắt sáng rỡ, không hề để ý tại sao người ta biết được sở thích của mình, càng không cần nói đến có biết được tâm ý của người ta hay không. Lăng Giang Hải nhìn người đối diện mà thầm cầu phúc cho muội muội mình mau dụ dỗ được hắn, nhìn vậy thôi chứ có nhiều người yêu thích Hi lão sư lắm a~

Lại nhìn đến trên bàn bày ra mấy đĩa thức ăn gồm hai món mặn, một món canh và hài đĩa đồ ngọt -.- nhìn thôi là đã muốn ăn rồi, huống chi tay nghề của Nhị Công Chúa phải dùng từ tuyệt hảo để hình dung nha. Nào là "Hoa Quế Cao" "Bánh Dẻo Nhân Đậu Đỏ" tất cả đều do Nhị Công Chúa đích thân chuẩn bị từ rất sớm.

Sau khi thưởng thức xong mỹ thực thì trời đã quá trưa, sau khi tạm biệt hai huynh muội Hải Huyền, Thường Hi lăn tăn đi đến Thái Hoà Điện- ngự thư phòng của Hoàng Thượng để 'bàn việc chính sự'.

__---__---__---__---__

Hoa Quế Cao

Bánh Dẻo Nhân Đậu Đỏ

(Ta có chút băng khoăng, không biết Nhị Công Chúa nên là gì trong hậu cung của Hi lão sư đây? 😌)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top