Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ hồng hạnh chi đầu, xuân ý hoà thuận vui vẻ, trong phòng xác thật một mảnh lạnh lẽo.

Thư Vị Nghiên nhìn bên ngoài, trong lòng hiện lên một tia hối ý.

Thư Vị Nghiên đã từng đối với Hoàng Phủ Hoành hiểu biết không thâm, chỉ biết diện mạo đối phương tuấn mỹ vô trù, ngôn ngữ thâm tình, đối với hắn tràn ngập ái mộ chi tình.

Lại không biết nguyên lai hắn phong lưu như vậy, cơ thiếp trong nhà sớm đã có hơn mười người, mỗi người đều là đóa giải ngữ hoa.

Thư Vị Nghiên cười lạnh, từ ngày đầu tiên khi nàng ta gả vào, Hoàng Phủ Hoành chưa bao giờ bước vào phòng nàng ta một bước. Hiện giờ nàng ta gả vào gần nửa tháng, toàn bộ người trong phủ đều khi dễ nàng ta.

Ban đầu hạ nhân trong phủ đối với trắc phi còn có vài phần kính ý, sau đó lại phát hiện nhị hoàng tử căn bản đối với nàng ta không thấy hứng thú, bọn hạ nhân chậm rãi đều làm càn trước mặt Thư Vị Nghiên. Quả nhiên đều là chút cơm canh đạm bạc, thậm chí còn có nhóm cơ thiếp giáp mặt nhục nhã Thư Vị Nghiên, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thư Vị Nghiên nhớ tới mấy ngày nay của mình, lại nhịn không được chảy xuống nước mắt ủy khuất.

Thời điểm nàng ta ở Thư phủ tốt xấu cũng là thiên kim Thượng thư phủ, có từng chịu ủy khuất bao giờ.

Sờ bụng mình, cúi đầu nhìn bụng nhỏ còn không phải thực rõ ràng của mình, Thư Vị Nghiên còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, lẩm bẩm nói nhỏ, “Hài tử, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn, chờ sau khi sinh ngươi, phụ thân ngươi khẳng định sẽ tới xem ngươi.”

Tới gần giữa trưa, bọn hạ nhân bưng đồ ăn lên.

Thư Vị Nghiên nhìn đồ ăn mà nhịn không được lại khóc lên, những người đó càng ngày càng quá mức, cư nhiên chỉ có hai cái màn thầu thô, một đĩa rau ngâm.

Hạ nhân đặt đồ ăn phanh một tiếng trên bàn xoay người liền đi, đều không giương mắt liếc Thư Vị Nghiên một cái.

Thư Vị Nghiên chậm rãi đi đến cạnh bàn, cầm lấy màn thầu cắn một ngụm, thô ráp khó có thể nuốt xuống, nàng ta cuối cùng nhịn không được, hung hăng quăng màn thầu xuống đất, xách làn váy lên lao ra ngoài.

Ngoài viện có hai thị vệ thủ, thấy trắc phi của nhị hoàng tử ra tới, duỗi tay ngăn trở đường đi.

Mấy ngày nay chính mình mỗi lần muốn đi ra ngoài, đàn thị vệ này đều ngăn mình lại, Thư Vị Nghiên thực tức giận, “Các ngươi tránh ra cho.”

Thị vệ không chút sứt mẻ, “Nhị hoàng tử có lệnh, trắc phi không thể tùy ý rời đi.”

Thư Vị Nghiên chống tay bên hông, bất chấp hình tượng, giọng the thé nói: “Trong bụng ta đang hoài chính là trưởng tử của nhị hoàng tử, các ngươi không sợ ra vấn đề lại đẩy ta thử xem.”

Nói xong bắt đầu đấu đá lung tung, thị vệ sợ bị thương đối phương, tự nhiên không dám mạnh mẽ ngăn trở, kết quả đã để đối phương xông ra ngoài.

Một đường chạy chậm đến phòng của Hoàng Phủ Hoành, lúc này Hoàng Phủ Hoành đang cùng cơ thiếp ở trong phòng chơi đùa, trên bàn bãi cơm trưa phong phú.

Thư Vị Nghiên nhìn này hết thảy trước mắt, tim như bị đao cắt, nhịn không được muốn rơi lệ.

Chính mình ăn cỏ ăn trấu, tướng công lại cùng nữ nhân khác ăn chơi đàng điếm, nàng ta làm sao có thể tiếp thu?

Hoàng Phủ Hoành đối với Thư Vị Nghiên có mắt không tròng, tiếp tục ôm mỹ cơ, còn tự mình đút đối phương một ngụm.

Thư Vị Nghiên thấy nhị hoàng tử không để ý tới mình, thu thập hảo tâm tình nỗ lực để mình bình tĩnh trở lại, nàng ta biết hiện tại mình khóc đã vô dụng, vì thế lạnh lùng nói: “Hoàng Phủ Hoành, ta hiện giờ tốt xấu là trắc phi của ngươi, ngươi tùy ý hạ nhân khi dễ ta như vậy sao? Mỗi ngày cho ta ăn chút thô lương màn thầu, trong bụng ta còn mang hài tử của ngươi, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Hoàng Phủ hoành vốn tâm bất cam tình bất nguyện cưới Thư Vị Nghiên, vẫn luôn cảm thấy mình bị Thư Vị Nghiên dùng kế hãm hại.

Vì sự tình lần này, thanh danh ở dân gian của hắn ngã vào đáy cốc, nguyên bản trong triều không ít đại thần duy trì chính mình, đáng tiếc hiện tại tất cả đều đảo hướng về phía tam đệ bên kia.

Càng thêm tức chính là hắn nguyên bản muốn cưới đích nữ Thừa tướng gia, Thừa tướng ở trong triều địa vị cao cả, đối với chính mình là một đại trợ lực, hiện giờ cũng bởi vì việc này đối phương quả quyết cự tuyệt.

Nếu không phải phụ hoàng mắng hắn một trận, khiến hắn đối với Thư Vị Nghiên phụ trách, hắn đã sớm lộng chết nữ nhân kia rồi.

Đáng tiếc, trước mặt người khác hắn còn không thể không giả bộ hai người thâm tình.

Hoàng Phủ Hoành nghe thấy Thư Vị Nghiên chất vấn, buông chiếc đũa ngẩng đầu liếc nhìn đối phương một cái, trong mắt tràn đầy lạnh nhạt, “Thư Vị Nghiên, ta hiện tại lưu ngươi một mạng dưỡng ngươi đã là điểm mấu chốt của ta, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Thư Vị Nghiên bị ánh mắt Hoàng Phủ Hoành dọa đến, không khỏi lui về phía sau một bước, “Nhị hoàng tử, ngươi có ý gì?”

Hoàng Phủ Hoành tiếp tục nói, “Ngươi trước đó vẫn luôn muốn gả cho ta, thậm chí không tiếc mà thiết kế hãm hại ta. Hiện giờ ngươi đến nguyện sở thường, không phải hẳn là rất thỏa mãn sao?”

Thư Vị Nghiên cảm thấy ủy khuất, “Nghiên Nhi là thiệt tình thích ngài nên mới muốn gả cho ngài, nhưng mà ta thật sự không có hãm hại ngươi. Sự tình ngày đó ta cũng không biết sao lại thế này.”

Hoàng Phủ Hoành cười lạnh, “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin hả?”

Thư Vị Nghiên lúc này chỉ cảm thấy khó lòng giãi bày, “Ta bị người đánh hôn mê, sau khi tỉnh lại liền ở phòng kia, ta thật sự không biết lúc ấy đã xảy ra cái gì.“

Hoàng Phủ Hoành không muốn nghe đối phương nhiều lời nữa, xua xua tay để thị vệ tiến vào kéo Thư Vị Nghiên ra ngoài.

Thư Vị Nghiên thấy thế bắt lấy ống tay áo Hoàng Phủ Hoành đau khổ cầu xin, đáng tiếc Hoàng Phủ Hoành trước sau không dao động.

Đúng lúc này, Thư Vị Nghiên cảm thấy bụng một trận kịch liệt đau đớn, nhịn không được ôm bụng kêu lên, “A, đau quá.”

Hoàng Phủ Hoành mắt lạnh nhìn, cười một tiếng, “Thư Vị Nghiên, ngươi không cần lại trang, kỹ thuật diễn thật ra không tồi.”

Thư Vị Nghiên liều mạng lắc đầu, nàng ta cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, “Nhị hoàng tử, cầu xin ngươi, ta thật sự đau quá, giúp ta tìm đại phu đi, hài tử, hài tử ta hình như……”

Sắc mặt Thư Vị Nghiên càng ngày càng tái nhợt, dưới váy áo dần dần có vết máu chảy ra, Hoàng Phủ Hoành rốt cuộc ý thức được không thích hợp.

Hắn âm trầm nhìn này hết thảy, sau đó nói với thị vệ: “Đi tìm đại phu lại đây.”

...

Lúc này đây, Thư Vị Nghiên ngủ suốt ba ngày mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, đại phu nói cho nàng, hài tử đã không còn.

Bởi vì nàng ta trước đó trong lúc mang thai ưu tư quá nặng, tâm tình thay đổi rất nhanh, lúc này mới dẫn tới sinh non.

Thư Vị Nghiên biểu hiện ngược lại làm người có chút ngoài dự đoán, nàng không khóc nháo, thực bình tĩnh mà tiếp nhận này hết thảy.

Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Hoành đi thăm Thư Vị Nghiên, thấy nàng ta nằm trên giường, khóe miệng nàng ta thậm chí còn có một tia ý cười, có chút khó hiểu.

Hoàng Phủ Hoành có chút tò mò, “Ngươi không thương tâm? Không hận ta?”

Thư Vị Nghiên tiếp nhận thuốc bổ hạ nhân bưng tới uống xong, sau đó phóng chén tới một bên, sau đó đối với Hoàng Phủ Hoành lộ ra một nụ cười cao thâm khó đoán, “Hoàng Phủ Hoành, ta nói cho ngươi một bí mật.”

Hoàng Phủ Hoành hơi nhíu mày, hắn tổng cảm thấy Thư Vị Nghiên trước mặt giống như thay đổi cá nhân, “Ngươi muốn nói gì?”

Thư Vị Nghiên nhếch khóe miệng, “Ngươi biết không? Kỳ thật Tiêu Tòng Vân là nữ tử.”

Hoàng Phủ Hoành đầy mặt khiếp sợ nhìn Thư Vị Nghiên, “Ngươi nói cái gì?”

Thư Vị Nghiên che miệng cười khẽ, “Ngươi không thể tưởng được đi, kỳ thật Tiêu Tòng Vân là nữ, ta đã từng cũng không nghĩ tới.”

Hoàng Phủ Hoành lắc đầu, dùng biểu tình xem kẻ điên nhìn ngắm trước mắt này, hắn căn bản không tin, “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Tiêu Tòng Vân sao có thể là nữ?”

Thư Vị Nghiên buông tay xuống, nhàn nhạt nói, “Nhị hoàng tử ngươi nếu không tin, có thể đi cẩn thận tra một chút.”

Hoàng Phủ Hoành mang theo đầy bụng nghi hoặc rời đi, tổng cảm thấy Thư Vị Nghiên điên rồi.

Thư Vị Nghiên điên rồi sao? Nàng ta không điên.

Nàng bất quá là sống lại.

Thư Vị Nghiên nhìn trước mắt tươi sống này hết thảy, trong mắt tràn ngập vui sướng.

Nàng ta vốn tưởng rằng chính mình đã chết, cũng may trời cao chiếu cố, làm nàng ta trở lại ba năm trước.

Hiện giờ nàng ta đã biết hướng đi sự tình, lần này định có thể xoay chuyển càn khôn.

Đời trước Thư Vị Nghiên thiết kế Tiêu Tòng Vân thành công, tuy gián tiếp hại chết tiểu muội, nhưng cũng bức Tiêu Tòng Vân bất đắc dĩ tự phơi chính mình kỳ thật là nữ tử, cuối cùng Tiêu Tòng Vân bất đắc dĩ chỉ có thể từ đi chức quan khôi phục nữ nhi thân, trở thành bình dân. Chỉ tiếc Tiêu Tòng Vân mệnh không nên tuyệt, không bao lâu hoàng đế vây săn, gặp được nguy hiểm lại được Tiêu Tòng Vân cứu, lập hạ công lớn, bất quá bởi vì nàng trước sau là nữ tử, cuối cùng lưu tại kinh thành phong tiểu quan.

Lúc ấy thế lực của nhị hoàng tử đã như mặt trời ban trưa, thực mau được phong làm Thái Tử.

Hoàng Phủ Hoành dựa theo ước định cưới mình làm trắc phi, bất quá đồng thời cũng cưới đích nữ Thừa tướng gia làm chính thê.

Đến nỗi đứa nhỏ trong bụng này, đời trước nàng ta cũng không thể sinh hạ, cho nên nàng ta lúc này cũng không phải thực thương tâm.

Khi đó nàng ta còn không biết trời cao đất rộng, mỗi ngày cùng chính thê đấu nước sôi lửa bỏng, sau đó lại sinh non hài tử, khiến Hoàng Phủ hoành đối với mình sinh ra thương tiếc, hai người ân ái chút thời gian.

Không quá mấy năm tiên đế qua đời, Hoàng Phủ hoành kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Hoàng Phủ hoành có mới nới cũ, trong cung mỹ nhân vô số, chính mình lại không thể không tranh đấu cùng với phi tần mới tới, Thư Vị Nghiên cuối cùng chết thảm trong cung.

Chẳng qua sống lại mà đến, thế giới này tựa hồ lại có chỗ không quá giống nhau.

Tiểu muội chưa ch·ết, nữ nhi thân của Tiêu Tòng Vân chưa bị cho hấp thụ ánh sáng, ngược lại thuận lợi được phong làm đại tướng quân, còn mình bị người hãm hại, danh dự quét rác gả cho nhị hoàng tử.

Cũng may hiện giờ đích nữ Thừa tướng gia chưa gả lại đây, này đối với chính mình cũng coi như có chỗ lợi.

Thư Vị Nghiên nằm trên giường tự hỏi rốt cuộc sao lại thế này, mặc kệ như thế nào chính mình cần thiết phải được Hoàng Phủ Hoành sủng ái trước, trở thành chính thê, đồng thời phải giúp Hoàng Phủ Hoành trở thành Thái Tử.

Chờ ngày nào đó đối phương đăng cơ, mình chính là Hoàng Hậu.

Trong lòng nàng ta đã sớm không có tình yêu, chỉ cần vị trí vinh sủng tôn quý kia thôi.

...

Lại nói ngày ấy Hoàng Phủ Hoành nghe xong lời nói của Thư Vị Nghiên, tuy không tin nhưng hắn vẫn sai người lén lưu ý Tiêu Tòng Vân.

Dần dần hắn cũng phát hiện manh mối, tỷ như Tiêu Tòng Vân trước nay không lộ cơ thể trước mặt người khá, cũng không ai gặp qua bộ dáng khi hắn tắm, tựa hồ cố tình trốn tránh mọi người.

Sau khi lâm triều.

Hoàng Phủ Hoành thấy Tiêu Tòng Vân đi ngang qua mình, quan sát kỹ lưỡng đối phương, phát hiện Tiêu Tòng Vân tuy cử chỉ cũng không nữ nhi tư thái, thân xuyên triều phục to rộng giấu đi thân hình, chợt xem dưới xác thật sẽ không liên tưởng đến hắn là nữ tử.

Bất quá diện mạo Tiêu Tùng Vân mi thanh mục tú, hầu kết hoàn toàn không rõ ràng, nhìn kỹ thế nhưng không một căn chòm râu.

Càng quan trọng hơn là Tiêu Tòng Vân hiện giờ đã hơn hai mươi tuổi, lại chưa từng vào pháo hoa nơi, tựa hồ đối với nữ tử không có hứng thú.

Muốn nói Tiêu Tòng Vân kỳ thật là nữ tử, thật là có vài phần tính khả thi.

Ánh mắt Hoàng Phủ Hoành sáng ngời, nhìn chằm chằm vào chính mình, Tiêu Tòng Vân ý thức được cảm thấy có chút không thích hợp, trong lòng cảnh giác.

“Tiêu đại tướng quân.”

Hoàng Phủ Hoành đột nhiên mở miệng gọi lại Tiêu Tòng Vân.

Tiêu Tòng Vân bèn dừng lại bước chân, đối với Hoàng Phủ Hoành hành lễ.

“Không biết nhị hoàng tử có chuyện gì?”

Hoàng Phủ Hoành nhìn Tiêu Tùng Vân cười nói, “Ta suy nghĩ Tiêu đại tướng quân sinh một đôi cực hảo đơn phượng nhãn, nếu thay nữ trang, nghĩ đến cũng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đi.”

Tiêu Tòng Vân nghe thấy lời này nhị hoàng tử, tức khắc sắc mặt biến đổi, trong lòng kinh ngạc, “Nhị hoàng tử ngươi đây là có ý gì?”

Thấy Tiêu Tòng Vân khó được sắc mặt thay đổi, tuy chợt lóe qua nhưng vẫn không thể gạt được hắn.

Tâm tình Hoàng Phủ Hoành rất tốt, “Ha ha ha, ta bất quá chỉ đùa một chút, Tiêu đại tướng quân cần gì phải xem thật, hay là bị ta nói trúng tâm sự rồi?”

Tiêu Tòng Vân híp hai mắt lại, nỗ lực làm mình trấn định, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Biết nhị hoàng tử không mừng hạ quan, nhưng hà tất mở miệng nhục nhã hạ quan như thế.”

Hoàng Phủ Hoành lại không nói chuyện nữa, thỏa mãn cười to rời đi.

Tiêu Tòng Vân nhìn bóng dáng Hoàng Phủ Hoành viễn đi mà lâm vào trầm tư, chẳng lẽ nói nhị hoàng tử đã biết thân phận thật của mình?

Không, hắn không có khả năng có chứng cứ.

Những năm gần đây nàng vẫn luôn che giấu thực hảo, trừ bỏ tổ mẫu, không ai biết mình là nữ tử.

Bất quá, Hoàng Phủ hoành vừa mới nói rốt cuộc có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top