Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hướng Hân gắt gao đi theo phía sau An Nguyệt, Phùng Phi cùng Trang Vinh cũng không cam lòng yếu thế.

Hướng Hân đã sớm xem hai người kia không vừa mắt, hung hăng trừng mắt nhìn, nơi này lại chỉ có nàng ta cùng An Nguyệt là con gái, tất nhiên đối với An Nguyệt càng thêm ỷ lại.

“Đại lão còn chưa nói tên chị là gì đâu, em nên gọi chị thế nào?”

“An Nguyệt.” An Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Chị An Nguyệt, sao chị lợi hại như vậy? Chị có phải xuyên qua rất nhiều thế giới hay không?” Hướng Hân sùng bái nhìn An Nguyệt.

“Cũng không tính là nhiều.” An Nguyệt thất thần trả lời.

Haiz, không biết Thư Thanh Thiển hiện tại ở đâu, An Nguyệt định đợi chút nếu gặp sẽ đưa thịt bò đóng hộp cho nàng.

Trong mắt Hướng Hân lóe ngôi sao như cũ, “Em vừa thấy chị An Nguyệt liền biết khẳng định lợi hại, không giống em, em mới vừa xuyên qua hai thế giới thôi, hơn nữa hai lần đều là pháo hôi, nhiệm vụ hoàn thành cũng rất kém.”

“Cô cư nhiên mới trải qua hai thế giới?” Trang Vinh có chút ngoài ý muốn, xem ra là tân nhân thật.

Phùng Phi cười to, “Khó trách vừa mới dọa khóc.”

Hướng Hân không phục, “Hai người bọn mi rất lợi hại sao? Còn không phải bị chị An Nguyệt lập tức chế phục.”

Phùng Phi cùng Trang Vinh kính nể nhìn An Nguyệt, “Đại lão lợi hại thế nào cô không hiểu đâu.”

Hai người bọn họ đã trải qua nhiều thế giới rồi, xa xa so với Hướng Hân càng thêm rõ ràng An Nguyệt lợi hại.

An Nguyệt không nói gì, tiếp tục quan sát dấu vết trên cỏ, nếu có dấu vết bị áp là có thể dễ dàng nhìn ra có người trải qua, đối phương mấy người.

Hiện tại nàng chỉ muốn tìm Thư Thanh Thiển.

Bởi vì đợi chút nếu trời tối, Thư Thanh Thiển không ở bên cạnh mình, rừng núi hoang vắng, vạn nhất Thư Thanh Thiển sợ hãi thì sao.

An Nguyệt tưởng tượng bộ dáng sợ hãi của Thư Thanh Thiển, nhịn không được cười một cái.

Hảo, tuy rằng không có khả năng.

Hướng Hân thấy An Nguyệt đột nhiên cười khẽ, có chút không rời được mắt.

Không thể phủ nhận, An Nguyệt vô cùng mỹ lệ, có thể nói là người xinh đẹp nhất mà nàng ta từng gặp.

Nàng đại khái cao khoảng 1m6, nhưng đối phương so với nàng ta còn muốn cao chút, ước chừng 1m7, cho dù mọi người mặc đồng dạng quần áo, đối phương xuyên một thân quân phục lục sắc đơn giản có thể ra đẹp đẽ, thon dài đĩnh bạt, eo nhỏ chân dài, tỉ lệ có thể nói là hoàn mỹ.

Đặc biệt là khoé miệng đối phương hàm chứa nhè nhẹ ý cười, đôi mắt lưu quang, tóc dài đến eo rủ sau lưng, có loại khí chất mạc danh thần bí linh hoạt kỳ ảo làm nhân tâm trì thần mê.

Hướng Hân đi tới, không khỏi càng ngày càng gần, trong lòng vui mừng.

An Nguyệt hơi nhíu mày.

Trong rừng rậm, có ba người đang đi tới.

Vương Lộ Lộ, nữ tính duy nhất trong ba người xoa xoa cẳng chân của mình, nói: “Anh Hứa, vì sao chúng ta phải luôn đi không ngừng nghỉ? Đồ ăn vốn dĩ không nhiều, hiện tại quan trọng nhất không phải bảo tồn thể lực sao?”

Hứa Kiệt nhíu mày lạnh, lùng nói: "Nếu cô muốn bị đào thải thì tự đi mà nghỉ ngơi.”

Vương Lộ Lộ có chút không phục bĩu môi.

Mấy người bọn họ bất quá là lâm thời tổ đội, căn bản không phải cái gì, trong lòng tự nhiên không phục.

Một người đàn ông khác tương đối thon gầy lên tiếng, Trương Bác Văn tính tình hảo chút, thấy Vương Lộ Lộ xác thật không thể đi được nữa, kiên nhẫn giải thích: “Hiện tại người chơi chúng ta nhân số nhiều hơn sát thủ, sát thủ đang theo dõi sẽ rất khó xuống tay đội ngũ vẫn luôn di động. Nhưng nếu chúng ta dừng lại sẽ rất dễ lộ vị trí, nếu sát thủ muốn tìm chúng ta liền càng thêm đơn giản.”

Vương Lộ Lộ không có biện pháp, đành phải tiếp tục đi.

Kết quả ba người bọn họ không đi bao lâu, thanh âm hệ thống lại vang lên.

[Người chơi số 7 đã bị đào thải.]

[Người chơi số 7 đã bị đào thải.]

“Sát thủ động tác sao nhanh như vậy?” Vương Lộ Lộ giật mình khi nghe hệ thống lại quảng bá lần nữa, cho tới bây giờ bất quá mới ngày đầu tiên mà đã liên tiếp chết ba người chơi rồi.

Trương Bác Văn nhíu mày, “Không tốt, trong tay sát thủ hẳn là có trang bị định vị, nếu không rừng rậm lớn như vậy, sát thủ muốn nhanh tìm người căn bản không có khả năng, này thuyết minh tôi suy luận chính xác.”

Vương Lộ Lộ nghe được lời này mà kinh hô, “Sát thủ có trang bị định vị sao? Chúng ta đây chẳng phải là đều xong đời, đối phương hoàn toàn có thể dễ dàng tìm ra chúng ta. Nhưng chúng ta căn bản không biết sát thủ ở nơi nào, trò chơi này còn chơi kiểu gì được.”

Hứa Kiệt cười lạnh, "Còn có thể làm sao bây giờ, thấy liền chạy thôi.”

Mấy người đành phải tiếp tục bảo trì di động vị trí, không dám dừng lại.

……

Rừng rậm yên tĩnh, ánh mặt trời lặng yên không một tiếng động xuyên thấu qua tầng mây, xuyên qua tầng tầng lớp lớp diệp khuynh chiếu vào trên cỏ, lá cây xanh biếc sum xuê trùng điệp, dưới ánh mặt trời phản xạ ra kim quang lấp lánh, giống như phác họa ra một bộ tranh vẽ cực mỹ.

Chỉ tiếc địa phương bên cạnh rừng rậm lại quỷ dị lâm vào hắc ám, hình ảnh tức khắc lộ ra quỷ dị. Thật giống như thế giới này lấy khu rừng này làm trung tâm, địa phương khác không được sáng tạo, như cũ là hỗn độn hư vô.

Mọi người bị nhốt tại phiến rừng rậm này, không ai có thể chạy thoát.

Thư Thanh Thiển căn cứ vị trí mặt trời để phán đoán thời gian, lúc này hẳn là đã buổi chiều khoảng 5 giờ, mặt trời sắp xuống núi rồi.

Khoảng cách nàng tiến vào địa phương này đã nhanh chóng qua mười tiếng.

Từ trước đó cho tới bây giờ tổng cộng đào thải 3 người.

Trừ bỏ nàng ban đầu liên tiếp đào thải hai người chơi, sau đó nàng lại chậm tốc độ. Thật sự là do khu rừng này quá lớn, hơn nữa người chơi lại không ngừng di động, cho nên Thư Thanh Thiển đại bộ phận thời gian đều hao phí trong việc lên đường.

Vừa mới bắt đầu những người chơi không biết sát thủ trong tay có máy định vị, còn tưởng rằng chính mình trốn rất an toàn, kết quả là cái gì tất nhiên không cần phải nói.

Bất quá sau đó mọi người đã chậm rãi phản ứng lại, không ngừng bắt đầu di động, Thư Thanh Thiển càng thêm khó có thể truy tung.

Thư Thanh Thiển lấy ra máy định vị, thấy người chơi còn lại cơ bản đều tụ tập bên nhau.

Mọi người đại khái cũng cảm nhận được sự nguy hiểm đến từ sát thủ, không  từng người trốn tránh như trước, hiện tại bọn họ đang nhanh chóng tụ tập, hy vọng có thể thông qua đoàn thể lực lượng đối kháng cùng hung thủ.

Thư Thanh Thiển minh bạch trong lòng, kỳ thật hiện tại trò chơi mới chân chính bắt đầu.

Thư Thanh Thiển cẩn thận cất máy định vị vào ba lô, sau đó lúc này mới chậm rì rì xuất hiện trước mặt mọi người, chuẩn bị làm bộ chính mình là một người chơi bình thường.

Tưởng Băng nguyên bản kế hoạch chính mình mang theo đồ ăn của mình tìm một chỗ trốn đi, kết quả lại không nghĩ rằng gặp được một người đàn ông tới cướp đồ ăn đi rồi.

Nàng có chút bất đắc dĩ, ai biểu chính mình thể lực không được, căn bản đánh không lại đối phương.

Không có đồ ăn, kế tiếp mấy ngày thể lực của nàng xói mòn càng mau, đến lúc đó cho dù cùng sát thủ mặt đối mặt cũng trốn không thoát, chỉ có thể chờ chết.

Khi Tưởng Băng tuyệt vọng ngồi dưới đất, đột nhiên có người xuất hiện trước mặt mình, sau đó cho mình một khối bánh quy.

Tưởng Băng đột nhiên ngẩng đầu nhìn người trước mặt, vội vàng đẩy mắt kính của mình, sau đó do dự tiếp nhận bánh mì, thanh âm nghẹn ngào, “Cảm ơn cô.”

Hai tay Thư Thanh Thiển cắm túi, “Chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Tưởng Băng vội vàng gật đầu, “Được.”

Vì thế Thư Thanh Thiển cùng Tưởng Băng một đường đồng hành, hai người trong rừng rậm xuyên qua.

Tưởng Băng đi theo phía sau Thư Thanh Thiển, trộm nhìn đối phương. Tuy biểu tình của đối phương lạnh như băng sương, nhưng lại nguyện ý chia sẽ đồ ăn cho mình, thật là người tốt, nàng có chút cảm động.

……

Vương Lộ Lộ đột nhiên ngưng thở, nhìn ba lô trên bãi cỏ phía trước.

Nàng ta không phải hoa mắt đi, ba lô kia bị tùy ý ném xuống đất như vậy, khóa kéo còn bị mở ra một nửa, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy đồ ăn còn dư lại trong ba lô.

Mà chủ nhân của nó không ở chỗ này.

Hứa Kiệt giơ tay ý bảo mọi người dừng lại bước chân.

Vương Lộ Lộ nhìn ba lô kia có chút tâm động, “Anh Hứa, anh nói này sẽ không phải là bẫy rập đi?”

Hứa Kiệt cũng có chút lo lắng, xem xét bốn phía xác định không có người trốn, lúc này mới đi qua cẩn thận cầm lấy ba lô.

Hứa Kiệt kiểm tra xong, khuôn mặt vẫn luôn nghiêm nghị cuối cùng cũng có chút cao hứng, nói: “Thật tốt quá, không có vấn đề, đồ ăn nơi này không có dấu vết bị mở ra, thực sạch sẽ.”

Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, trên mặt lộ ra tươi cười.

Hứa Kiệt chia đồ ăn cho mọi người, nói: “Trước đó có nói tìm được đồ ăn mọi người chia đều. Mọi người kiên nhẫn một chút, lại kiên trì mấy ngày sẽ thắng lợi thôi.”

“Mà sao nơi này lại có một cái ba lô chứ? Là ai không cẩn thận đánh rơi sao?” Vương Lộ Lộ tiếp nhận một lọ nước uống cùng bánh quy bỏ vào ba lô của mình.

Trương Bác Văn lắc đầu, “Vật tư quan trọng như vậy sao có thể rơi xuống, tôi đoán rằng này hẳn là của người chơi nào đó bị sát thủ giết trước đó.”

Hứa Kiệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Vật tư của sát thủ hẳn còn rất nhiều, nên không cần thiết lại lấy cái này.”

Trương Bác Văn nói: “Là như thế không sai, phụ trọng đối với sát thủ ngược lại là gánh nặng.”

Vương Lộ Lộ lúc này mới cao hứng lên, “Mặc kệ nói như thế nào cũng coi như là tiện nghi chúng ta.”

Hứa Kiệt cùng Trương Bác Văn lại cho nhau ánh mắt, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Sát thủ này có thể dứt khoát vứt bỏ đồ ăn như thế, hành động quả quyết, không thèm để ý vật tư chút nào, chứng minh là người đầu óc nhanh nhạy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.

Ba người lấy xong đồ vật liền nhanh chóng rời đi, không dám lại dừng nhiều thêm một lát.

Lại đi đại khái nửa tiếng, bọn họ gặp được hai người.

Đối phương là hai cô gái, thoạt nhìn thực lực so với chính mình yếu một chút, Hứa Kiệt đảo cũng không sợ, “Các cô có chuyện gì không?”

Cô gái đeo kính đứng bên phải nói, “Xin chào, tôi tên là Tưởng Băng, anh không cần khẩn trương, kỳ thật chúng ta tới tìm các anh hợp tác.”

“Kết phường?” Hứa Kiệt nghe được lời này cũng không thả lỏng cảnh giác, “Hợp tác cái gì?”

Lúc này, Thư Thanh Thiển nói chuyện, nàng không nhanh không chậm nói: “Chỉ cần tất cả mọi người chúng ta tụ ở bên nhau, sát thủ tự nhiên không dám gần chút nữa, cho nên chúng ta hợp tác đi.”

Hứa Kiệt có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Cho nên chờ An Nguyệt gặp được đội ngũ Hứa Kiệt , phát hiện Thư Thanh Thiển cũng ở trong đó, có chút giật mình.

Bất quá cũng may nàng thực mau che giấu vẻ kinh ngạc trong đáy mắt đi.

Thư Thanh Thiển nhìn thấy An Nguyệt, biểu tình khẽ nhúc nhích, nàng không nghĩ tới chính mình sẽ nhanh gặp lại đối phương như vậy.

Bất quá nàng không nói gì, lại không nghĩ rằng An Nguyệt cũng chỉ liếc nhìn mình một cái, sau đó dời đi ánh mắt.

Hứa Kiệt nhìn thấy bốn người An Nguyệt liền chủ động mời, An Nguyệt cũng không cự tuyệt, vui vẻ tiếp nhận.

Bởi vì An Nguyệt đã đến, toàn bộ đội ngũ bọn họ hiện tại đã có ước chừng chín người. Nhiều người như vậy trong lúc nhất thời làm hắn tin tưởng mười phần, cảm thấy đối phó sát thủ khẳng định không thành vấn đề.

Thực mau, trời tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top