Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Lộ Lộ là người rất biết tự mình hiểu lấy, nàng ta biết thực lực của mình thực nhược, mà Hứa Kiệt vừa thấy là rất cường, cho nên sau khi nàng ta ban ngày gặp được Hứa Kiệt vẫn luôn muốn nịnh bợ đối phương.

Dù sao, tại thế giới cá lớn nuốt cá bé này, có thể dựa vào một cường giả là lựa chọn tốt nhất, thực đáng tiếc thái độ của Hứa Kiệt với nàng ta giống nhau.

Buổi tối hôm nay nguyên bản chính mình có cơ hội cùng Hứa Kiệt gác đêm, đáng tiếc An Nguyệt đưa ra ý kiến nàng ta không thể không cùng hai cô gái khác gác đêm.

Hướng Hân tuổi không lớn, Tưởng Băng thân thể gầy yếu, hai người thoạt nhìn sức chiến đấu còn không bằng chính mình, Vương Lộ Lộ có chút khinh thường cùng đối phương nói chuyện, chính mình ngồi một bên nhàm chán ngẩng đầu đếm ngôi sao trên trời.

Vương Lộ Lộ không muốn nói chuyện với người khác, đồng dạng Hướng Hân cũng vô tâm tình cùng nàng ta nói chuyện. Nàng ta nhìn chằm chằm vào An Nguyệt, thấy An Nguyệt chậm rãi dịch thân thể với Thư Thanh Thiển càng ngày càng gần, đôi mắt trừng đến đại.

Hai người chuẩn bị làm gì vậy?

Tưởng Băng cũng trộm nhìn Thư Thanh Thiển, sau đó lập tức dời đi ánh mắt của mình, có chút thất thần.

Ánh trăng mông lung, tinh quang mê ly, những người khác trên cơ bản đều đã nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, lúc này chỉ có ba người các nàng còn thanh tỉnh, Vương Lộ Lộ luôn ngồi cảm thấy có chút mệt, quyết định lên hoạt động, kết quả lại nhìn thấy cách đó không xa dưới bóng cây giống như có đoàn bóng ma gần đó.

Vương Lộ Lộ vốn đang duỗi người thì dừng lại.

Không biết có phải nàng ta vừa mới hoa mắt hay không, nàng ta hình như nhìn thấy dưới gốc cây kia có nhân ảnh hiện lên.

Vương Lộ Lộ nhíu mày, tựa hồ nghĩ đến cái gì, tâm đột nhiên điên cuồng mau chóng nhảy dựng lên, tiếp tục hướng bên kia xem, quả nhiên đoàn bóng ma kia lại tiếp tục di động.

Vương Lộ Lộ tức khắc lông tơ cả người đều dựng đứng.

.

Ngô Tề buổi sáng hôm nay đồng dạng bị truyền tống đến nơi đây, bất quá vị trí hắn bị truyền tống tương đối xa xôi, cho nên hắn vẫn luôn không gặp được những người khác. Trải qua lo lắng đề phòng một ngày, Ngô Tề cuối cùng cũng còn sống không gặp sát thủ.

Bất quá tới buổi tối, Ngô Tề lại không dám nhóm lửa, bởi vì hắn chỉ có một người, nếu nhóm lửa thì quả thực chính là đèn sáng trong đêm đen, nói không chừng sát thủ thực mau là có thể phát hiện sự tồn tại của hắn.

Cho nên Ngô Tề chỉ có thể tiếp tục tối lửa tắt đèn tiếp tục đi loạn, chuẩn bị tìm địa phương an toàn dừng lại nghỉ ngơi.

Kết quả hắn không đi bao lâu liền nhìn thấy phía trước châm hỏa, vì thế hắn chuẩn bị tới gần đi xem tình huống như thế nào.

Ngô Tề trốn tránh âm thầm quan sát, phát hiện nhiều người chơi bình thường tụ tập bên nhau như vậy, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở phào, vì thế giơ lên gương mặt tươi cười chân thành tha thiết nhất của mình mà đi qua, định gia nhập với mọi người.

Cần thiết muốn nói Ngô Tề người này, đại khái đặc điểm rõ ràng nhất chính là làn da hắc, trước kia hắn có cái ngoại hiệu là hắc cầu nữa cơ.

Lúc này Ngô Tề cười rộ lên, lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn chậm rãi đi vào.

Kết quả Vương Lộ Lộ trước hết nhìn thấy chính là một loạt hàm răng sáng choang di động ở không trung.

Vương Lộ Lộ thấy một màn như vậy, trong đầu trước hết nghĩ rằng mình đã gặp quỷ, vì thế khống chế không được hoảng sợ hét lên.

“Aaaaaaa……”

Bất quá nàng ta còn chưa kêu xong, tiếp theo một cái hình người rõ ràng xuất hiện, đối phương ăn mặc chiến phục màu lục giống mình, rõ ràng là người, chỉ là có chút hắc, lúc này đang vô tội nhìn mình.

Vì thế Vương Lộ Lộ ngạnh sinh sinh đổi hai chữ "có quỷ" biến thành "sát thủ".

Vương Lộ Lộ thình lình thét chói tai thực mau đánh thức tất cả mọi người, mà nguyên bản Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt không ngủ càng phản ứng trước tiên.

Bất quá hai người đối với sát thủ là ai đều trong lòng biết rõ ràng, cho nên cũng không hoảng loạn. An Nguyệt chỉ có chút tiếc hận chính mình thiếu chút nữa liền có thể ôm được Thư Thanh Thiển, Thư Thanh Thiển ngược lại là nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Kiệt nghe thấy thanh âm đột nhiên mở mắt ra, cá chép lộn mình lên trên mặt đất, hỏi “Sát thủ đâu?” rồi nhanh chóng nhằm vào bên cạnh Vương Lộ Lộ.

Vương Lộ Lộ dùng tay chỉ, Hứa Kiệt nhìn qua người lạ.

Người nọ hoảng sợ mà nhìn mọi người, vội vàng xua tay, “Tôi không phải sát thủ, tôi thật sự không phải sát thủ mà.”

Hứa Kiệt mặc kệ nhiều như vậy, trực tiếp đi qua quá vai quăng ngã đối phương xuống trước, sau đó trở tay chế trụ đối phương.

Lúc này mấy người khác mới vây quanh lại đây, Phùng Phi cầm nhánh cây chọc chọc người kia.

“Nói, chú là ai?”

Ngô Tề không ngừng kêu đau đau đau, Hứa Kiệt hơi nới lỏng tay, lúc này Ngô Tề mới chịu đựng đau đớn nói: “Tôi tên Ngô Tề, chỉ là một người chơi bình thường, vừa mới nhìn thấy các cô cậu nhóm lửa chỗ này nên tính lại đây nhìn xem, tôi thật sự không phải sát thủ.”

Mọi người hai mặt tương xem, trong lúc nhất thời cũng lấy không chuẩn rốt cuộc có nên tin tưởng đối phương hay không.

Dù sao bọn họ tổng cộng có mười lăm người chơi bình thường, trừ bỏ ba người đã tử vong, nơi này chỉ có chín người, còn có ba người chơi bình thường lại bên ngoài cũng bình thường.

Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt đứng ở một bên quan sát, tuy trong lòng biết chuyện như thế nào lại đều không nói ra.

Lúc này Trương Bác Văn quan sát kỹ lưỡng Ngô Tề, phát hiện đối phương xác thật không giống như là nói dối, liền đối với Hứa Kiệt lắc đầu, “Hẳn là không phải sát thủ, chú xem đồng tử hắn khẽ nhếch, còn có chút mê mang cùng hơi hoảng, hơn nữa hắn vừa mới tiếp cận trên tay cũng không có vũ khí, chủy thủ còn ở sau thắt lưng, nếu hắn chuẩn bị tùy thời mà động thì hẳn nên đặt chủy thủ ở sườn eo càng thêm hợp lý.”

Hứa Kiệt nghe Trương Bác Văn nói như vậy, cảm thấy có đạo lý, chứng kiến bộ dáng yếu gà của Ngô Tề cũng xác thật không rất giống là sát thủ, liền buông đối phương ra.

Vương Lộ Lộ thấy Ngô Tề được buông ra, vỗ bộ ngực mình tỏ vẻ bị hoảng sợ, tránh phía sau Hứa Kiệt, nũng nịu nói, “Anh Hứa, anh thả hắn như vậy thật sự không có vấn đề sao?”

Hứa Kiệt gật đầu, dù sao khi hắn lần đầu cùng Trương Bác Văn gặp mặt, đối phương nhìn thoáng qua liền phân tích rất nhiều thói quen của bản thân, cho nên hắn thực tin tưởng phán đoán của Trương Bác Văn.

Trên thực tế, giá trị vũ lực của Ngô Tề thật sự quá kém, còn có điểm hơi béo, động tác cũng không linh hoạt.

Cho dù hắn là sát thủ, hắn như vậy Hứa Kiệt một bàn tay là có thể làm phiên hai cái, căn bản không sợ.

Trải qua một nháo như vậy, thời gian cũng trôi qua thật lâu, Thư Thanh Thiển tạm thời cũng ngủ không được, trực tiếp mở miệng nói: “Mọi người đều đi ngủ đi, kế tiếp tôi tới gác đêm là được.”

An Nguyệt đứng bên cạnh Thư Thanh Thiển, nghe đối phương nói như vậy cũng gật đầu, nói với ba người vốn đang gác đêm: “Các em đi ngủ sớm một chút đi.”

Cuối cùng tất cả mọi người ngủ hạ, chỉ còn lại hai người Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt canh giữ ở biên đống lửa.

Thư Thanh Thiển không thích nói chuyện, An Nguyệt cũng chỉ lẳng lặng bồi nàng. Hai người cứ thế ngồi trên cỏ, cùng nhau ngẩng đầu nhìn từng ngôi sao nhỏ màu lam sâu kín trên bầu trời, ngẫu nhiên mây che khuất ánh trăng làm cho cả rừng rậm đều phảng phất như bị lung một mảnh khói nhẹ, sau đó mây lại thổi qua, nguyệt hoa như bạc sái huy hay là một loại mỹ lệ.

An Nguyệt quay đầu nghiêm túc nhìn Thư Thanh Thiển, khóe miệng chậm rãi gợi lên ý cười ấm áp.

Tuy bề ngoài Thư Thanh Thiển bình tĩnh, nhưng khóe mắt dư quang nhìn An Nguyệt, trong lòng lại có cảm giác kỳ diệu.

Sao trời hạ, nụ cười của đối phương tựa hồ có chút quen thuộc, giống như ở thật lâu thật lâu trước kia, nàng cũng từng gặp qua.

Cứ như vậy qua ước chừng hai tiếng, An Nguyệt đánh thức hai người Phùng Phi cùng Trang Vinh, sau đó Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt lại lần nữa nằm xuống.

An Nguyệt nhìn sườn mặt của Thư Thanh Thiển, sau đó nhẹ nhàng cười một cái, “Cảm giác cùng ngươi nằm dưới sao trời cũng thực lãng mạn.”

Thư Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn An Nguyệt, sau đó vô cùng nghiêm túc nói, “Cô không phải cùng tôi nằm dưới sao trời, nơi này còn có tám người nằm.”

An Nguyệt nghẹn lời, có chút bực mình, quăng ngã, hảo hảo bầu không khí đã bị Thư Thanh Thiển phá hủy, còn làm sao yêu đương được nữa.

Một đêm nhìn như bình tĩnh trôi qua như vậy, nhưng dưới sự bình tĩnh lại đang ấp ủ ám lưu dũng động.

Tổ gác đêm cuối cùng là Trương Bác Văn cùng Hứa Kiệt, hai người thủ không ít thời gian, lúc này đã tiếp cận sáng sớm. Bởi vì sát thủ cả đêm đều không xuất hiện, dần dần mọi người cơ hồ hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, ngủ càng trầm.

Lúc này, Tưởng Băng lại mở mắt ra, nàng ta do dự đã lâu, cuối cùng vẫn ngồi dậy.

Trương Bác Văn thấy Tưởng Băng ngồi dậy, hắn hơi nhíu mày, bởi vì mọi người đều đang ngủ, cho nên hắn nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Tưởng Băng có chút thẹn thùng, nàng ta chậm rãi đứng lên, nhược nhược nói: “Em muốn đi tiểu tiện một chút, nhưng em có chút sợ.”

Trương Bác Văn có chút xấu hổ, Hứa Kiệt cũng không biết nên nói cái gì.

Lúc này Thư Thanh Thiển bởi vì hai người nói chuyện mà tỉnh lại, nàng cũng ngồi dậy, “Để tôi đưa cô đi.”

Tưởng Băng thấy Thư Thanh Thiển tỉnh, có chút băn khoăn, “Thực xin lỗi quấy rầy đến cô.”

Thư Thanh Thiển nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi đã tỉnh ngủ rồi.”

Trương Bác Văn thấy Tưởng Băng đi theo sau Thư Thanh Thiển, hắn cũng mở miệng nói: “Như vậy đi, tôi cũng bồi các cô, như vậy an toàn hơn.”

Tưởng Băng vừa định cự tuyệt, Trương Bác Văn liền nói: “Cô yên tâm, tôi khẳng định sẽ đứng xa xa, sẽ không nhìn lén, chỉ là thêm một người nhiều một đôi mắt thôi.”

Sau đó ba người cùng nhau rời khỏi nơi này hướng nơi xa hơn một chút mà đi đến, Tưởng Băng có chút thẹn thùng, tìm một nơi hẻo lánh, sau đó để Thư Thanh Thiển cùng Trương Bác Văn chờ ở nơi xa.

Thư Thanh Thiển đứng ở một bên không nói một lời, Trương Bác Văn vẫn luôn nhìn Thư Thanh Thiển, đột nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật cô chính là sát thủ đi.”

Thực đáng tiếc, biểu tình trên mặt Thư Thanh Thiển không biến hóa chút nào.

Trương Bác Văn thấy Thư Thanh Thiển vẫn không có biểu tình, trong lòng hơi thất vọng, bất quá hắn tiếp tục nói, “Vừa nãy Ngô Tề đột nhiên xông tới, mọi người đều nhanh chóng đứng dậy muốn tiến lên, nhưng cô cùng An Nguyệt lại có thái độ khác thường, tựa hồ đối với ai là sát thủ một chút cũng không ngoài ý muốn, này chỉ có thể thuyết minh hai cô biết ai là sát thủ, hoặc là một trong hai cô chính là sát thủ.”

Năng lực quan sát của Trương Bác Văn rất mạnh, Thư Thanh Thiển không thể không cảm thán đối phương thông minh.

Bất quá càng thông minh, càng lưu không được.

Trương Bác Văn thấy Thư Thanh Thiển trước sau không có phản ứng, sau đó cười cười, “Được rồi, có lẽ cô thật sự không phải sát thủ, bất quá cô thật kỳ quái có biết không? Kỳ thật biểu tình của cô rất thú vị, tôi cũng coi như là duyệt nhân vô số, trước nay chưa từng thấy qua người có thể quản lý cảm xúc của mình giống như cô. Tôi thật đúng là tò mò thân phận của cô rốt cuộc có phải là sát thủ hay không, tôi cảm thấy không ai giống sát thủ hơn cô.”

Thư Thanh Thiển không nói chuyện như cũ, trong lòng cũng hiểu được Trương Bác Văn đang đi bước một hướng về chân tướng.

Thực mau Tưởng Băng liền ra, sau đó hai người đình chỉ đối thoại, bắt đầu chậm rãi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top