Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Thanh Thiển cẩn thận nhìn kỹ An Nguyệt, trong mắt đối phương không né tránh, ánh mắt sáng quắc mang theo ý cười chân thành, khuôn mặt trái xoan tinh xảo rất linh tú, tóc dài như mực chỉnh tề rũ ở sau lưng, lộ ra đôi tai hơi đỏ lên.

Thư Thanh Thiển vẫn luôn ở trong lòng ý đồ thuyết phục chính mình là do ánh lửa chiếu rọi mới đỏ lên, đối phương vì biết mình là sát thủ, đơn thuần lấy lòng mình mà thôi.

An Nguyệt, cô rốt cuộc muốn làm cái gì?

Muốn nói đối phương thích mình, Thư Thanh Thiển thế nào cũng không tin, bởi vì các nàng hôm qua mới lần đầu gặp mặt.

Thư Thanh Thiển giãy giụa trong lòng nửa ngày, cuối cùng vẫn hé miệng, ăn miếng thịt đưa đến miệng mình.

Thịt bò đun nóng qua hương vị càng thơm, ăn vào có chút nhai kính, miệng đầy dật hương, đặc biệt là sau khi trải qua một ngày ăn bánh nén khô, lúc này có thể ăn đồ nóng hầm hập, đối lập lên càng cảm thấy món ngon mỹ vị.

“Cảm ơn, hương vị thực hảo.”

“Cô thích là được, tôi lại nướng thêm cho cô, tôi nơi này còn có một vại lận.”

An Nguyệt thấy Thư Thanh Thiển cuối cùng cũng ăn, trong lòng nhạc nở hoa, mặc kệ nói như thế nào đây là một đại tiến bộ.

Thư Thanh Thiển chẳng những ăn, còn đối với chính mình nói cảm ơn, An Nguyệt đã rất là thỏa mãn, nàng mỹ tư tư tiếp tục nướng thịt, đồng thời cảm khái nguyên liệu nấu ăn nơi này quá ít, "Haiz, đáng tiếc nơi này không có đồ ăn khác, lấy nướng ăn cũng không tồi.”

Hứa Kiệt càng xem càng thấy hai người không vừa mắt làm sao, vẫn luôn liếc mắt.

Người khác tới thế giới khiêu chiến sinh tồn tiến hành đại đào sát, còn hai ngươi tới chính là nấu cơm dã ngoại sao?

Hắn thấy hai người không coi ai ra gì, nhịn không được nói: “Tôi nói hai cô rốt cuộc sao lại thế này? Chúng ta đang thảo luận chuyện đồ ăn mà hai cô còn ăn uống, vã lại các cô quan hệ tốt như vậy sao?”

Vương Lộ Lộ cũng phụ họa, “Đúng vậy, nghe nói ban đầu Thư Thanh Thiển còn chuẩn bị đoạt đồ ăn của An Nguyệt, theo lý mà nói hai cô hẳn nên là kẻ thù, hiện tại sao có thể quan hệ tốt như vậy?”

An Nguyệt tiếp tục nướng thịt, lật miếng thịt một cái rồi tiếp tục nướng, lúc này mới giương mắt liếc nhìn hai người, không chút nào để ý nói: “Đúng vậy, tôi cùng Thư Thanh Thiển chính là quan hệ hảo, cô hâm mộ à?”

Vương Lộ Lộ cắt một tiếng, “Này có cái gì hảo hâm mộ, đừng nói là giữa hai cô có người là sát thủ đi? Đã sớm thông đồng hảo cho nên mới quan hệ tốt như vậy.”

Không thể không nói Vương Lộ Lộ thật sự đoán trúng, nàng ta càng nghĩ càng thấy khả nghi.

An Nguyệt cười một tiếng, chỉ lạnh lùng liếc Vương Lộ Lộ, hoàn toàn bất đồng với lúc nàng mãn nhãn ý cười nhìn Thư Thanh Thiển, Vương Lộ Lộ thế nhưng bị đối phương dọa đến.

Nàng ta lúc này mới ý thức được, tuy An Nguyệt ngoài mặt thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn Thư Thanh Thiển, nhưng trên thực tế càng không dễ chọc hơn.

Nếu nói Thư Thanh Thiển lạnh như băng sương, xem mỗi người giống như là cục đá. Còn An Nguyệt kia chính là cố tình làm bậy, âm tình bất định, không biết nàng kế tiếp muốn làm gì.

Vương Lộ Lộ cảm thấy có chút sợ hãi, rụt cổ trốn phía sau Hứa Kiệt.

“Tôi chính là cảm thấy hai cô có chút kỳ quái, thoạt nhìn một chút không lo lắng sát thủ, hoài nghi một chút cũng thực bình thường mà.”

“Phải không?” An Nguyệt xem thần sắc của mọi người ở đáy mắt, có người không dám ngẩng đầu nhìn mình.

Hướng Hân lại bĩu môi nói, “Tôi mới không tin An Nguyệt là sát thủ, cô ấy đã cứu tôi, cô đừng nói hươu nói vượn.”

Phùng Phi tùy tiện cười một cái, “Đại lão rất lợi hại, đương nhiên không sợ sát thủ không phải thực bình thường sao. Cô cho rằng người khác đều yếu gà như cô hả.”

Vương Lộ Lộ không ngại bị Phùng Phi nói như vậy, tức đến dậm chân.

Lúc này Tưởng Băng mở miệng nói, “Thư Thanh Thiển đã cứu tôi, tôi tin Thư Thanh Thiển không phải sát thủ.”

Vương Lộ Lộ cắt thanh, “Hai cô đều có hiềm nghi, hỗ trợ nói chuyện cho nhau cũng có khả năng.”

Hướng Hân không phục lớn tiếng nói: “Vương Lộ Lộ, tôi thấy cô chốc lát nói người này là sát thủ, chốc lát nói người kia là sát thủ. Có phải trừ cô ra thì người khác đều là sát thủ hay không.”

Lúc này Hứa Kiệt chen vào nói, “Hảo, chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề đồ ăn đi, mọi người cảm thấy biện pháp thống nhất giao đồ ăn cho tôi này thế nào?”

Thư Thanh Thiển ăn xong đồ ăn trong miệng, sau đó lại uống miếng nước. Nàng rất muốn nhìn xem Hứa Kiệt này muốn làm gì, vì thế lạnh lùng nói, “Tôi cảm thấy chẳng ra gì cả.”

Thư Thanh Thiển trực tiếp quét mặt mũi Hứa Kiệt như vậy, Hứa Kiệt cảm thấy có chút không cao hứng, “Biện pháp của tôi nơi nào không được, cô nói thử xem.”

“Anh xác định anh không phải muốn lấy đồ ăn đi chứ?”

Thư Thanh Thiển nói xong, mọi người biến sắc. Nguyên bản có mấy người tâm động lúc này cũng ý thức được không thích hợp, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hứa Kiệt.

Hứa Kiệt thấy tình cảnh như vậy thì vội vàng nói: “Mọi người yên tâm, đồ ăn chỉ là tạm thời đặt cùng nơi, mọi người cùng nhau trông coi, cũng không phải giao hết đồ ăn cho tôi. Còn cô, cô có biện pháp nào tốt hơn không?”

Thư Thanh Thiển đương nhiên sẽ không nói, nàng chính là sát thủ, sao muốn giúp đối phương ra chủ ý chứ.

Phương pháp này thoạt nhìn không tồi, nhưng trên thực tế căn bản trăm ngàn chỗ hở.

Nếu sát thủ vẫn luôn không động thủ giết người, nhân số không giảm bớt. Song đồ ăn đang không ngừng tiêu hao, không cần sát thủ động thủ, bọn họ tuyệt đối sẽ tự loạn trước.

An Nguyệt nghe thấy Hứa Kiệt lại bắt chẹt Thư Thanh Thiển, có chút không cao hứng, “Mọi người nguyện ý giao đồ ăn ra, nhưng tôi thì không muốn. Mọi người một đội, tôi không gia nhập nữa.”

Hứa Kiệt có chút bất mãn, “Vì sao cô lại không muốn? Chẳng lẽ cô chính là sát thủ ư?”

An Nguyệt nhẹ nhàng câu khoé miệng bên trái, cười khẩy nói: “Nếu tôi là sát thủ thì sẽ đào thải anh trước tiên, bởi vì anh nói vô nghĩa thật nhiều. Anh vẫn nên hỏi người đang ngồi khác ai nguyện ý gia nhập đi.”

Hứa Kiệt thấy biểu tình mọi người xung quanh, quả nhiên không ít người đều thực do dự, thanh thanh giọng mở miệng nói, “Mọi người cảm thấy chủ ý này thế nào? Ai nguyện ý tham gia thì giơ tay.”

Tổng cộng chỉ có ba người giơ tay, thực rõ ràng đại bộ phận không nguyện ý giao đồ ăn của mình ra. Ba người này sở dĩ đồng ý là vì bọn họ không còn dư đồ ăn nhiều.

Hứa Kiệt giải thích nói: “Chúng ta làm như vậy có thể kiềm chế hành động của sát thủ, hơn nữa ai không muốn giao đồ ăn ra, chúng ta tuyệt đối có lý do để hoài nghi đối phương là sát thủ.”

Hứa Kiệt nói không ít lời, trải qua hắn một trận du thuyết, có không ít người cảm thấy rất có lý, Vương Lộ Lộ càng tích cực giao đồ ăn của mình cho Hứa Kiệt.

Đồ ăn của Phùng Phi cùng Trang Vinh cũng tương đối thiếu, suy xét rồi cũng giao đồ ăn cho Hứa Kiệt.

Đồ ăn thiếu tự nhiên đồng ý phương pháp này, Ngô Tề do dự cũng đồng ý.

Ba lô của Thư Thanh Thiển vốn dĩ không nhiều đồ ăn, lúc này giao cho đối phương cũng không đau lòng, trực tiếp giao cho Hứa Kiệt.

Nàng muốn xem xem Hứa Kiệt sẽ làm như thế nào.

Tưởng Băng thấy Thư Thanh Thiển giao, chính mình cũng không lưu lại.

An Nguyệt nguyên bản không muốn giao đồ ăn ra, nàng căn bản không sợ Hứa Kiệt. Nàng còn tưởng rằng Thư Thanh Thiển sẽ không giao ra, lại không ngờ Thư Thanh Thiển giao.

Nếu Thư Thanh Thiển giao, nàng tất nhiên cũng giao theo, tuy nàng vừa mới lời thề son sắt nói mình không tham gia.

Nàng chính là không nguyên tắc như vậy, bất quá có giữ lại một thịt hộp.

Vương Lộ Lộ thấy vậy, nhịn không được trộm trợn mắt. Hứa Kiệt tất nhiên cũng thấy, bất quá chưa từng có phân cưỡng cầu.

Hướng Hân tất nhiên làm giống An Nguyệt.

Người trước hết ý thức được không thật khéo chính là Trần Hoành Tuấn, hắn nhìn những người đó giao đồ ăn ra, thực mau ý thức được đồ ăn căn bản không đủ.

Đồ ăn nơi này mặt ngoài thoạt nhìn có không ít, nhưng bọn hắn hiện tại nhiều người như vậy, tuyệt đối kiên trì không được bao lâu.

Ba người bọn họ vừa mới nhận thức đối phương, nguyên bản không muốn dễ dàng giao đồ ăn của mình ra. Nhưng trên thực tế Hứa Kiệt rất biết du thuyết, đối phương nhân số đông đảo, mọi người đều lấy đồ ăn của mình ra, thực mau đều nhìn chằm chằm vào ba người bọn hắn mới tới.

Trần Hoành Tuấn có chút do dự, hắn căn bản không muốn gia nhập, nhưng trên thực tế căn bản không phải do bọn họ lựa chọn, ba người bọn họ đành thành thật giao đồ ăn.

Sau đó Hứa Kiệt kiểm kê đồ ăn của mọi người, lại để mọi người thay phiên thủ đêm nay, bảo đảm vạn vô nhất thất.

Buổi tối bình tĩnh trôi qua, thoạt nhìn không có bất luận dị thường gì.

Kỳ thật tối nay mọi người ngủ không yên, thậm chí có người dưới đáy lòng cầu nguyện sát thủ mau chóng động thủ giết người, chỉ cần không giết chính mình là được rồi.

Đáng tiếc buổi tối hôm nay bọn họ vẫn luôn không có nghe được thanh âm của hệ thống vang lên.

……

Chờ mọi người lại lần nữa tỉnh lại, bọn họ đã ở thế giới này đãi ngày thứ ba.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ vẻ mặt may mắn.

Mặc kệ thế nào, qua hai ngày bọn họ liền có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này rồi.

Đáng tiếc, này phân cao hứng không liên tục bao lâu.

Một đám người bọn họ mấy ngày nay không được ăn no, ngày đầu tiên mọi người còn không cảm thấy, ngày hôm sau cảm thấy có thể kiên trì, ngày thứ ba đã cảm giác bực bội.

Thời gian dài, mọi người cảm thấy đãi ở chỗ này quả thực nhàm chán vô cùng. Hai ngày trước mọi người vẫn luôn đi trong rừng rậm còn không cảm thấy, nhưng rừng rậm lớn như vậy, đều đã đi qua biến, phương tiện giải trí nào cũng không có. Hơn nữa ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mỗi ngày khẩu nhiệt canh đều uống không, buổi tối ngủ lấy thiên vì bị lấy mà vì tịch, ngày đầu tiên còn cảm thấy mới lạ không tồi, nhưng thời gian dài chỉ còn lại bực bội.

Ngày thứ ba, ban ngày một người cũng không có chết. Mọi người ở cực độ nhàm chán vượt qua, bọn họ hiện tại thậm chí không muốn nói chuyện, không muốn lãng phí thể lực một chút nào.

Liên tục ăn bánh nén khô mấy ngày, mặc cho ai cũng không còn hứng thú.

Thực mau lại đến buổi tối.

Lửa trại lại lần nữa cháy lên, Hứa Kiệt nhìn đồ ăn còn lại, đã không còn nhiều lắm.

Trước đó hệ thống cấp đồ ăn nhiều nhất ăn ba ngày, hiện giờ đã ba ngày, mà hôm nay sát thủ không có động thủ giết người, nhân viên không thiếu nhưng đồ ăn vẫn luôn bị tiêu hao, căn bản không đủ chia.

Hứa Kiệt liếm môi một chút, đám đàn ông cùng nhau đi ra ngoài tiểu tiện đều tụ tập lên, mở miệng nói, “Chúng ta đi xuống như vậy không phải biện pháp, cần thiết giải quyết vấn đề này.”

Phùng Phi ngẩn người, “Nhưng khu rừng này không có đồ ăn khác, chúng ta nên làmgì bây giờ?”

Hứa Kiệt quét một vòng, sau đó trầm giọng nói, “Hiện giờ tổng cộng mười hai người, nam bảy người, nữ chỉ có năm. Dù sao nữ khẳng định đánh không lại chúng ta, chi bằng trực tiếp đoạt đồ ăn còn lại đi, các chú thấy thế nào?”

Trần Hoành Tuấn nhìn Hứa Kiệt, minh bạch ý tứ trong lời nói của đối phương. Đối phương lúc này nói ra, rõ ràng đã trải qua một ngày suy nghĩ cặn kẽ.

Mọi người vừa mới bắt đầu vẫn luôn sảo, cảm thấy biện pháp này quá mức tàn nhẫn.

Hứa Kiệt nói, “Nếu không áp dụng loại biện pháp này, nói cách khác từ ngày mai bắt đầu mọi người đều không có đồ ăn. Thời gian còn hai ngày nữa, đến lúc đó tất cả mọi người tinh bì lực tẫn, sát thủ muốn giết ai còn không phải dễ như trở bàn tay, các chú tự ngẫm lại đi.”

Lần này sát thủ quá mức cấp giảo hoạt, có thể vững vàng. Bọn họ cho tới bây giờ không có chứng cứ vô cùng xác thực để chứng minh ai là sát thủ.

Hiện tại loại phương pháp này tuy có chút đê tiện, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top