Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh âm hệ thống vang xong, ngay cả người phản ứng trì độn như Phùng Phi cũng minh bạch.

“Cô…… Cô cư nhiên là sát thủ?”

Những lời này phảng phất bừng tỉnh mọi người, mọi người sôi nổi né xa ba thước, không dám gần Thư Thanh Thiển, trong mắt tràn ngập đề phòng.

Thư Thanh Thiển không nói gì, đứng trong đám người, giữa mày đầy vẻ hờ hững, hai tròng mắt đen như hồ sâu, lơ đãng đảo qua, khóe mắt có hàn quang lạnh thấu xương, một sợi tóc bên tai nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.

Nguyên bản thi thể Trương Thật ngã trên mặt đất bạch quang chợt lóe, biến mất.

Thư Thanh Thiển không hề cố tình hạ thấp tồn tại cảm của mình, nàng hơi nhấp môi, chợt giơ lên nhè nhẹ từng đợt từng đợt trào phúng, chậm rãi đi qua.

Giữa mà đêm đen nhánh, nàng cả người phảng phất đạp sương mà đến, ánh mắt lạnh băng của đối phương làm Hứa Kiệt phảng phất như đặt mình trong động băng.

Trong lòng Hứa Kiệt bất ổn thình thịch loạn nhảy, đều sắp nhảy tới cổ họng. Thấy Thư Thanh Thiển đi về phía mình, vội vàng cường trang trấn định, cầm chủy thủ đối với Thư Thanh Thiển, “Thư Thanh Thiển, cô đừng lại đây.”

Thư Thanh Thiển không dừng bước, Hứa Kiệt vẫn luôn lui về sau, cuối cùng đụng vào cây.

Hắn hơi lấy lại bình tĩnh, trên mặt miễn cưỡng bài ý cười, “Thật không nghĩ tới nguyên lai cô chính là sát thủ.”

Thư Thanh Thiển lạnh lùng nhìn Hứa Kiệt, Hứa Kiệt bị nhìn có chút da đầu tê dại, bất quá vẫn căng da đầu nói: “Cô che giấu thật tốt, bọn tôi đều bị lừa. Tôi thừa nhận cô hình như rất lợi hại, nhưng cô trực tiếp làm trò tự phơi thân phận trước mặt mọi người. Bọn tôi nhiều người như vậy, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao?”

Chủy thủ trong tay Thư Thanh Thiển huy lên, thân thủ nàng thoăn thoắt, chiêu chiêu đâm thẳng điểm yếu hại của Hứa Kiệt.

Cũng may Hứa Kiệt không phải đèn cạn dầu, hắn nghiêng người né qua yếu hại, rồi sau đó cùng Thư Thanh Thiển triền đấu. Hắn biết chính mình không phải đối thủ của Thư Thanh Thiển, vội vàng nói với vài người bên cạnh: “C-Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau tới giúp tôi.”

Trần Hoành Tuấn thấy Hứa Kiệt không địch lại, trong lòng minh bạch Thư Thanh Thiển không phải là người mà bọn họ có thể đánh thắng được. Có lẽ mọi người cùng nhau đánh còn có cơ hội bác một bác, vì thế đón lên, mấy người khác thấy thế cẩn thận nghĩ cũng đi hỗ trợ.

Hiện giờ sát thủ tự đứng ra cũng hảo, chỉ cần bọn họ bắt sát thủ trói lại, trận trò chơi này liền tính bọn họ thắng.

Thư Thanh Thiển một mình đồng thời đối mặt nhiều người, tức khắc cảm thấy áp lực tăng gấp bội. Trong thế giới này mọi người đều là người thường, tuy nàng là sát thủ nhưng cũng không có khai quải, cho dù chiêu thức lăng liệt, nhưng nếu muốn dễ dàng dùng một lần giải quyết nhiều người cũng có chút khó khăn.

Hứa Kiệt vừa đánh vừa khuyên bảo, “Thư Thanh Thiển, một cô gái như cô tội gì cùng bảy nam chúng ta đánh. Chi bằng cô đi giết mấy người nữ bên cạnh kia, dù sao cô chỉ thiếu ba người liền tính là hoàn thành nhiệm vụ. Vương Lộ Lộ, Hướng Hân cùng Tưởng Băng, cô muốn giải quyết các nàng không phải dễ như trở bàn tay sao, hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ.”

Thư Thanh Thiển không trả lời, động tác trong tay lại càng thêm nhanh. Hứa Kiệt không cẩn thận bị Thư Thanh Thiển thương cánh tay, hắn che lại miệng vết thương lui về phía sau vài bước, nhịn không được đánh chửi, “Mẹ kiếp Thư Thanh Thiển mày có bệnh phải không, nơi đó có vài thức ăn điểu mày không đánh, thế nào cũng phải giết tao thế hả?”

Nguyên bản An Nguyệt đứng một bên nghe thấy Hứa Kiệt cư nhiên dám mắng Thư Thanh Thiển, khẽ nhíu mày, tức khắc tạc mao, đột nhiên ở sau lưng Hứa Kiệt dùng sức đạp một chân. Hứa Kiệt nhất thời không tra phía trước bổ nhào vào, kết quả đụng vào chủy thủ trong tay Phùng Phi bên cạnh.

Phùng Phi thấy thế vội vàng buông chủy thủ trong tay ra, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi tôi không phải cố ý.”

Hứa Kiệt ngã trên mặt đất chịu đựng đau quay đầu lại, mới phát hiện cư nhiên là An Nguyệt ở trong tối đánh mình, tức khắc muốn bắt cuồng, “An Nguyệt cô có lầm hay không, Thư Thanh Thiển mới là sát thủ, cô cư nhiên giúp đỡ nàng.”

“Ai biểu mày mắng nàng, Thư Thanh Thiển là người mà mày xứng mắng sao?”

An Nguyệt đạp một chân còn chưa hết giận, trực tiếp dùng sức nghiền lên miệng vết thương của Hứa Kiệt, làm chủy thủ trát càng sâu, bả vai trực tiếp bị đâm thủng.

Hứa Kiệt cuối cùng nhịn không được kêu a một tiếng.

Mấy người khác nguyên bản còn đang đánh cùng Thư Thanh Thiển, thấy Hứa Kiệt bị thương, hơn nữa An Nguyệt cư nhiên còn giúp Thư Thanh Thiển, nhìn ra thực lực hai bên, cảm thấy chính mình hẳn là đánh không lại, vì thế đều sinh chạy trốn tâm.

Thấy lực chú ý của Thư Thanh Thiển bị An Nguyệt hút đi, bọn họ cho nhau nháy mắt ra dấu, chuẩn bị mặc kệ Hứa Kiệt chết sống.

Thư Thanh Thiển thấy An Nguyệt đang bắt nạt Hứa Kiệt, Hứa Kiệt ngã trên mặt đất kêu thảm thiết, khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng gợi lên một mạt ý cười, ngay cả chính nàng cũng không có chú ý tới.

Thư Thanh Thiển thu tay đến bên cạnh An Nguyệt, ôn hoà nói với An Nguyệt: “Để tôi đến cho.”

An Nguyệt thả chân xuống, trong mắt mang theo bễ nghễ, nói với Hứa Kiệt, “Lần này liền tính buông tha mày.”

Hứa Kiệt một bộ biểu tình giải thoát, nước mắt lưng tròng nhìn Thư Thanh Thiển, ý bảo nàng nhanh lên. Bởi vì giữa người chơi cùng người chơi không thể giết chết đối phương, cho nên An Nguyệt vừa mới tra tấn mình nhưng không chết được, bạch bạch phải chịu đựng đau đớn, hắn quả thực mau hỏng mất.

Thư Thanh Thiển ngồi xổm xuống, trực tiếp dùng chủy thủ cắm mạnh lên ngực đối phương, kết thúc sinh mệnh đối phương.

Máu tươi văng khắp nơi, Thư Thanh Thiển rũ lông mi thật dài xuống, bình tĩnh lau một giọt máu trên mu bàn tay.

Mấy người khác nhìn Thư Thanh Thiển đắm chìm trong máu tươi, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của đối phương ở dưới ánh trăng vẫn quạnh quẽ như vậy, không hề gợn sóng, phảng phất như chuyện nhỏ không đáng kể, tức khắc sợ tới mức hai đùi run rẩy, đó là một loại sợ hãi đến từ đáy lòng, không có nửa phần ý tứ muốn tái chiến, sau đó đồng thời lui ra phía sau xoay người trực tiếp bỏ chạy vào chỗ sâu rừng rậm.

Thư Thanh Thiển không có để ý bọn họ đào tẩu, dù sao mình còn có máy định vị, có thể tùy thời biết vị trí của bọn họ. Hơn nữa, hai ngày kế tiếp bọn họ không có đồ ăn, căn bản không đáng sợ hãi.

Lúc này thanh âm của hệ thống lại lần nữa vang lên.

[Người chơi số 3 đã bị đào thải.]

[Người chơi số 3 đã bị đào thải.]

Sau đó thi thể Hứa Kiệt hóa thành một đạo bạch quang.

Thư Thanh Thiển nhặt chủy thủ trên mặt đất lên, cầm lấy ba lô chứa đầy đồ ăn, một lần nữa trở lại đống lửa biên ngồi xuống.

Rừng rậm tạm thời khôi phục yên lặng, Vương Lộ Lộ cho tới bây giờ mới dám ra đại khí, thật sâu thở một ngụm.

Thư Thanh Thiển mở ba lô ra, bên trong còn thừa đại khái mười mấy túi bánh quy, mấy bình nước khoáng, đủ vài người các nàng kiên trì đến hậu thiên.

Vương Lộ Lộ không ngờ Thư Thanh Thiển cho chính mình một chai nước, một túi bánh quy, cô ta thấp giọng nói cảm ơn.

Vừa mới này hết thảy biến cố tới quá nhanh, cô ta căn bản còn chưa kịp phản ứng thì sự tình cư nhiên đã kết thúc, đám nam nhân kia lại vắt giò lên cổ chạy, Thư Thanh Thiển thắng.

Này quả thực có chút không thể tưởng tượng.

Đương nhiên, còn có vấn đề nghiêm trọng là Thư Thanh Thiển chính là sát thủ.

Vương Lộ Lộ trước đó vẫn luôn nhắm vào Thư Thanh Thiển cùng An Nguyệt, chủ yếu là thấy hai người các nàng xinh đẹp nhất, cho nên trong lòng có chút ghen ghét, lại không nghĩ rằng nguyên lai đối phương thật là sát thủ, này thật sự quá đáng sợ.

Trong lòng Vương Lộ Lộ đối với sát thủ vẫn có chút sợ hãi, cách Thư Thanh Thiển rất xa, ngồi bên cạnh Tưởng Băng ăn lên, ít nhất cô gái Hướng Hân này thoạt nhìn văn nhược không có lực công kích gì.

Tưởng Băng nhìn Thư Thanh Thiển, trong lòng có chút khó chịu, “Nguyên lai chị thật sự là sát thủ, cho nên chị trước đó cứu em là vì lợi dụng em sao?”

Thấy Thư Thanh Thiển không phủ nhận, Tưởng Băng cúi đầu gỡ mắt kính xoa xoa, trên thực tế lại đang lau nước mắt.

Còn hảo, tuy Thư Thanh Thiển không có làm chuyện có lỗi với nàng, thậm chí còn giúp nàng, nhưng nàng vẫn luôn xem đối phương là bằng hữu, loại cảm giác bị người lừa gạt luôn có chút khó chịu, nhịn không được trong lòng có chút chua xót.

Thư Thanh Thiển không có cảm giác gì, tiếp tục mặt vô biểu tình ăn uống.

An Nguyệt không ngừng thêm nhánh cây vào đống lửa, hỏa thiêu đốt càng vượng. Nàng thấy Thư Thanh Thiển ăn xong, cười nói với Thư Thanh Thiển: “Cô ngủ sớm một chút đi, đêm nay tôi gác đêm cho.”

Thư Thanh Thiển nhìn An Nguyệt, biết không cần nói thêm cái gì, sau đó gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top