Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 61.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm rừng rậm càng thêm yên tĩnh, bốn phía đen nhánh, chỉ có nhu nhu nguyệt quang xuyên thấu qua nhánh cây bắn tới. Bọn họ cũng bất chấp phân phương hướng gì, rải khai hai chân liền chạy, cảm giác một hơi chạy rất xa.

Ngô Tề cong eo đôi tay chống chân hô hô thở hổn hển, cảm giác chính mình thật sự chạy không được nữa, hắn vốn dĩ là người béo nhất trong mọi người, lâu rồi chưa có vận động kịch liệt như vậy, lúc này chạy trong chốc lát cảm giác ngực kỳ buồn suyễn bất quá lên, hô hấp càng ngày càng nặng, cuối cùng từ bỏ.

“…… Không được, tôi thật sự không muốn chạy nữa.”

Đại Nguyên không màng hình tượng trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó nhìn nhìn xác định Thư Thanh Thiển không có theo kịp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Còn tốt, Thư Thanh Thiển hình như không cùng lại đây, chúng ta tạm thời an toàn.”

Trần Hoành Tuấn dựa lên cây hơi nghỉ ngơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại, “Buổi tối rừng rậm dễ dàng lạc đường, Thư Thanh Thiển hẳn là sẽ không tới, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Chuyện mới phát sinh vừa nãy quá đột nhiên, nguyên bản kế hoạch của họ trực tiếp đoạt đồ ăn, kết quả lại không nghĩ rằng Thư Thanh Thiển là sát thủ, hơn nữa sức chiến đấu của đối phương còn mạnh như vậy, xa xa vượt qua dự tính của họ.

Đại Nguyên nắm tay trái mạnh đến mức đâm vào lòng bàn tay, có chút hối hận, “Haiz, tôi đã nói kế hoạch này không quá đáng tin cậy mà, các anh còn không tin, hiện tại hay rồi, Thư Thanh Thiển trực tiếp phơi bày thân phận, nàng căn bản không sợ chúng ta.”

Ngô Tề có chút không vui, “Cậu chỉ biết nói mát tôi, sớm biết rằng Thư Thanh Thiển lợi hại như vậy, chúng ta khẳng định sẽ không chính diện cùng nàng đối nghịch, hiện tại nói cái này thì có ích gì.”

Đại Nguyên bất mãn, “Trước đó tôi đã nói rõ ràng rồi, ngày đầu tiên tôi thấy nàng cùng An Nguyệt giao thủ, hai người đều rất lợi hại, các anh còn không tin, vẫn luôn nói con gái không có gì lợi hại dễ dàng đối phó, sao hiện tại lại trách ta rồi?”

Phùng Phi sau khi nghe cũng sâu kín thở dài, “An Nguyệt rõ ràng không phải sát thủ, nhưng vẫn giúp đỡ Thư Thanh Thiển, nếu nàng có thể giúp chúng ta thì tốt rồi, chúng ta khẳng định có thể đánh thắng.”

Ngô Tề cười lạnh, “Hai người các nàng có quan hệ gì, anh còn chưa nhìn ra sao, nằm mơ đi.”

Phùng Phi mở miệng hỏi: “Các nàng có quan hệ gì, sao tôi không biết?”

Mọi người đồng thời trầm mặc, liếc Phùng Phi một cái.

Trang Vinh thấy không khí giằng co, nói, “Được rồi, mọi người bớt tranh cãi đi, hiện tại mấu chốt vấn đề là kế tiếp làm sao bây giờ?”

Phùng Phi nhíu mày nhìn rừng rậm bốn phía yên tĩnh, cảm thấy có chút buồn rầu, “Dù sao tôi không biết nên làm cái gì, chúng ta cũng không có đồ ăn, có lẽ kế tiếp hai ngày chúng ta có thể thử kiên nhẫn thắt lưng buộc bụng.”

Đại Nguyên dở khóc dở cười, “Bình tĩnh một chút, ngươi không có lưng quần.”

Phùng Phi bất đắc dĩ quán quán đôi tay, “Được rồi, đại khái minh bạch ý tứ của tôi là được, chúng ta không có đồ ăn, chẳng lẽ nói lại phải đi đoạt đồ trong tay Thư Thanh Thiển sao? Ta không dám đâu.”

Ngô Tề thở dài, “Xem ra chúng ta chỉ có thể như vậy thôi.”

Lúc này Trần Hoành Tuấn nguyên bản vẫn luôn ở bên cạnh trầm mặc đột nhiên đứng thẳng cơ thể, trực tiếp đi sâu vào trong rừng cây.

Phùng Phi thấy thế vội vàng giữ chặt Trần Hoành Tuấn, “Anh làm gì vậy?”

Trần Hoành Tuấn bình tĩnh mà phân tích, “Chúng ta vừa nãy bảy người đều đánh không lại Thư Thanh Thiển một người, hiện tại chỉ còn lại năm người thì càng không thể, một khi đã như vậy chúng ta cần gì phải lại tiếp tục tụ tập cùng nhau, còn không bằng mỗi người mỗi ngã.”

Trần Hoành Tuấn xem như là người lợi hại nhất trong năm người họ, nếu Trần Hoành Tuấn lại đi, đội ngũ bọn họ chỉ còn bốn người, đối mặt với Thư Thanh Thiển càng thêm nguy hiểm.

Trang Vinh nhìn Trần Hoành Tuấn chuẩn bị rời đi, cũng có chút sốt ruột, “Chúng ta ít nhất người nhiều có thể chiếu ứng lẫn nhau một chút, anh cứ đi như vậy, nếu Thư Thanh Thiển phát hiện thì trốn cũng không thoát đâu.”

Trần Hoành Tuấn lắc đầu, “Không cần các anh quản, các anh quản hảo chính mình là được.”

Dứt lời Trần Hoành Tuấn không hề dừng lại, khăng khăng rời đi.

Ngô Tề nhìn Trần Hoành Tuấn rời đi, trong lòng có chút không vui, “Đệt, có người thật đúng là cho rằng chính mình rất lợi hại muốn làm độc hành hiệp, xem anh có thể căng bao lâu.”

Trần Hoành Tuấn nghe thấy Ngô Tề nói mát trên mặt cũng không phản ứng, khóe miệng gợi lên một mạt cười nhạo mà mọi người nhìn không thấy, sau đó tiếp tục đi về phía trước, thực mau biến mất không thấy.

Trong lòng Trần Hoành Tuấn rõ ràng thật sự, hiện tại dưới loại tình huống này, nếu hắn đi cùng với đối phương mới là phiền phức.

Tuy nhìn người nhiều, nhưng thực tế vài người bọn họ căn bản đánh không lại Thư Thanh Thiển, mấu chốt là như thế này thì Thư Thanh Thiển dễ dàng theo dõi đến bọn họ.

Song, nếu hắn một mình hành động, Thư Thanh Thiển thế tất sẽ lựa chọn theo dõi nhóm người hơn là theo dõi hắn một người.

Dưới loại tình huống này theo dõi nhóm người càng thêm thuận tiện, có thể dùng một lần giải quyết mấy người, mà bản thân sẽ có cơ hội tranh thủ càng nhiều thời giờ, chỉ cần chịu đựng hai ngày liền hảo.

Dù sao hệ thống cấp vũ khí là chủy thủ, loại đồ vật này tuy sắc bén nhưng phải công kích tầm gần, nhưng người chơi khẳng định sẽ không ngây ngốc đứng tại chỗ chờ, cho nên nếu Thư Thanh Thiển muốn đuổi theo đối phương khẳng định sẽ mất không ít thời gian.

……

Củi gỗ bùm bùm châm, ngẫu nhiên mang theo một ít hoả tinh, mang đến ấm áp vào ban đêm.

Sau khi An Nguyệt nói nàng sẽ gác đêm, Thư Thanh Thiển thực mau liền ngủ.

Thư Thanh Thiển ngủ thực kiên định, bởi vì nàng tin tưởng An Nguyệt sẽ giải quyết hảo hết thảy.

Thấy Thư Thanh Thiển ngủ, Vương Lộ Lộ vẫn luôn thấp thỏm bất an rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, nhón mũi chân nhìn Thư Thanh Thiển xác thật ngủ say, lúc này mới nhỏ giọng nói, “Làm tôi sợ muốn chết, nàng sẽ không đợi chúng ta ngủ rồi lặng lẽ giết hết chúng ta chứ.”

An Nguyệt buồn cười nhìn Vương Lộ Lộ, “Cô cảm thấy nàng muốn giết cô còn cần chờ cô ngủ mới động thủ sao?”

Vương Lộ Lộ có chút vô ngữ.

Được rồi, An Nguyệt nói có lý.

“Mặc kệ các ngươi, dù sao tôi cũng mệt rồi.” Nói xong, Hướng Hân cầm áo đắp lên người mình rồi nhắm mắt ngủ, nàng niên cấp tiểu, không cảm thấy Thư Thanh Thiển là sát thủ có cái gì, ít nhất có thể cảm giác Thư Thanh Thiển là người tốt.

Tưởng Băng ngồi nhìn Thư Thanh Thiển, lại nhìn An Nguyệt, trầm mặc thật lâu sau cuối cùng mở miệng nói: “Cô đã sớm biết thân phận của chị ấy là sát thủ đúng không?”

An Nguyệt tùy ý gật đầu, “Đó là đương nhiên, Thanh Thiển rất tín nhiệm tôi.”

Tưởng Băng lại có chút không mấy cao hứng, trong lòng ê ẩm, nguyên lai Thư Thanh Thiển tín nhiệm đối phương như vậy, nàng khẳng định so ra kém đối phương quan trọng, Thư Thanh Thiển khẳng định cũng chưa từng xem mình là bằng hữu.

Tưởng Băng nghe thấy An Nguyệt nói như vậy quả nhiên ánh mắt ảm đạm, sau đó cũng một mình ngủ thiếp đi.

An Nguyệt thấy Tưởng Băng không vui, nàng ngược lại cười đôi mắt cong cong, nàng đã sớm khó chịu khi thấy Tưởng Băng vẫn luôn đi theo Thư Thanh Thiển rooig.

Sau khi Tưởng Băng đi theo Thư Thanh Thiển ánh mắt vẫn luôn mơ hồ, An Nguyệt cảm giác góc tường của mình tùy thời đều có khả năng bị đào, tất nhiên cảnh giác vạn phần.

Thư Thanh Thiển một giấc ngủ tỉnh, trời còn chưa sáng.

Ba người khác thì vẫn đang ngủ say, chỉ có An Nguyệt ngồi bên đống lửa, tựa hồ đang bận rộn gì đó.

Thư Thanh Thiển đến bên cạnh An Nguyệt, thấy trong tay An Nguyệt đang cầm một cái đầu gỗ uốn lượn, nàng đang đặt lên lửa nướng, sau đó điều chỉnh góc độ uốn lượn, biểu cảm vô cùng chuyên chú.

An Nguyệt phát hiện Thư Thanh Thiển tỉnh lại, trên mặt lộ ra tươi cười, “Ngủ tiếp trong chốc lát đi, còn sớm mà.”

“Tôi hết buồn ngủ rồi, cô ngủ một lát đi.” Giọng nói của Thư Thanh Thiển khó được mang theo một tia khàn khàn lười biếng sau khi vừa mới tỉnh ngủ, có chút trầm thấp, An Nguyệt cảm thấy cực kỳ dễ nghe, không khỏi híp mắt, nhìn chằm chằm vào môi của Thư Thanh Thiển.

Môi của Thư Thanh Thiển hơi khô, dù sao mấy ngày nay mọi người đều rất ít uống nước, nàng không khỏi vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm láp một chút, sau đó môi trở nên hồng nhuận, An Nguyệt cố nén xúc động quay đầu, tiếp tục mài giũa đồ vật trong tay.

“Tôi không còn buồn ngủ, cái này sắp xong rồi, chờ tôi làm tốt rồi ngủ tiếp.”

Thư Thanh Thiển nhẹ nhàng hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

An Nguyệt cười đáp, “Một cái vũ khí.”

Sau đó An Nguyệt tiếp tục dùng chủy thủ chậm rãi đánh bóng đầu gỗ. Ước chừng qua nửa tiếng, Thư Thanh Thiển rốt cuộc đã nhìn ra này cư nhiên là một cái cung.

Cây cung này không tính rất lớn, nhưng hẳn là An Nguyệt cố ý tuyển bó củi, lực đàn hồi của cung tiễn chủ yếu ở chỗ khom lưng mà không phải dây cung, cho nên Thư Thanh Thiển vừa thấy liền biết đây là một cây cung tốt.

An Nguyệt giao cung làm tốt cho Thư Thanh Thiển, lúc này mới đi ngủ.

Lúc sau Thư Thanh Thiển ở hừng đông phía trước bắn vài mũi tên.

Thư Thanh Thiển lấy máy định vị của mình ra, lại lần nữa tìm vị trí đối phương, tin tưởng bản thân lần này có cung tiễn trợ giúp càng thêm nhẹ nhàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top