Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆Chương 633: Hoàng Đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cánh cổng chỉ là một trong những bình phong, Huyễn Trận phía sau cửa phức tạp hơn rất nhiều, lối vào nối tiếp Hoàng Đô lại càng khó lường, cũng không có con số chính xác, muốn thông qua cũng cần một quãng thời gian.

Vì chờ đợi những đồng bạn bên dưới, Sư Thanh Y đặc biệt bay rất chậm, giữ các nàng trong tầm nhìn của chính mình.

Cảm giác được Lạc Thần đang núp bên trong vòng tay nàng, ôm lấy cổ của nàng, Sư Thanh Y tiếng nói càng mềm chút: "Gió có phải quá lớn, lạnh đến ngươi rồi, muốn xuống dưới sao?"

"Không lạnh." Lạc Thần mở mắt ra nhìn vẻ mặt của Sư Thanh Y: "Không xuống."

Sư Thanh Y liếc nhìn môi nàng, lông mày cau lại.

Vừa rồi bị Quỷ Chủ dùng hồng tuyến khống chế, Lạc Thần nôn ra máu, mặc dù vết máu bên môi được nàng âm thầm lau đi, nhưng Sư Thanh Y vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một chút dấu vết.

"Có phải rất khó chịu hay không?" Sư Thanh Y nói xong, chính mình đáy lòng ngược lại càng khó chịu. Nàng biết Hồn Đọa đáng sợ cùng thống khổ đến bực nào, lời này cũng không cần phải hỏi, nàng chỉ là muốn nói chút gì với Lạc Thần, để nàng ấy biết, nàng đang ở bên cạnh.

"Không khó chịu." Lạc Thần nhẹ nhàng nở nụ cười: "Ngươi đã rất lâu không ôm ta thế này rồi."

"Ừm, quá lâu.....cũng đã mấy trăm năm." Sư Thanh Y có chút nghẹn ngào.

"Ta rất muốn ôm ngươi như thế này lâu một chút." Thần sắc của nàng vô cùng nghiêm túc, "Thế nhưng ngươi bây giờ rất không thoải mái, trên này gió lớn, ta ôm ngươi đáp xuống, sau đó cõng ngươi đi, được không?"

"Lần sau ngươi lại cõng ta về, lần này tồn lại." Lạc Thần thoạt nhìn cũng không muốn xuống dưới.

"Vì sao ngươi muốn tồn lại?" Sư Thanh Y trong lòng khổ sở, rồi lại có chút không nhịn được cười.

"Lần sau ngươi không muốn cõng ta về?" Lạc Thần liếc nàng một chút.

"Cõng, ta cõng ngươi về." Bị hai chữ 'về nhà' bao phủ trong chập trùng, lại trải qua vừa rồi trận chiến kinh tâm động phách, khoảng thời gian hai người cùng một chỗ trên không trung lúc này để Sư Thanh Y cảm thấy cực kỳ quý giá, ngữ khí của nàng càng dịu dàng như nước, lại ngọt tựa như ngậm đường.

Sợ Lạc Thần lạnh, lúc nói chuyện Sư Thanh Y lại ôm nàng chặt một chút.

Các nàng trong Huyễn Trận đi một hồi, mắt thấy bạch quang dần dần trở nên mỏng manh, phía xa xa đồi núi xanh biếc cùng màn trời như có như không lộ ra đến, như cách một tầng sương mù, bầu trời phía trên ảo trận đột nhiên xuất hiện bóng dáng mấy chục người.

Sau lưng bọn họ cũng dồn dập triển khai quang cánh, hướng nơi Sư Thanh Y bay đến, người dẫn đầu trên lưng mở ra sáu cánh, những người khác trên đai lưng đều treo vũ bài, đều là thần quan.

Vừa bắt đầu bọn họ mỗi người đều ngưng ra cung tiễn trong tay, kim cung cùng kim tiễn đều ở trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, nhưng chờ bọn họ bay tới gần, lập tức đem vũ khí cất đi, cấp tốc bay lượn, hướng về Sư Thanh Y bên này.

Sư Thanh Y cũng nhìn bọn họ, trong mắt hiện lên hỉ sắc, hướng bọn họ bay qua.

Hai bên rất nhanh liền nghênh diện chạm mặt.

Thần quan đầu lĩnh khuôn mặt tuấn lãng, mi nhãn tựa như dẫn theo một chút mệt mỏi, nhưng bây giờ nhìn thấy Sư Thanh Y, cả người đều tựa như bừng tỉnh, run rẩy nói: "Điện Hạ! Lạc đại nhân!"

Những thần quan còn lại cũng đều kinh ngạc không thôi, từng người sắc mặt hoảng hoảng hốt hốt, trong miệng đều gọi Điện Hạ, Lạc đại nhân.

"Thần.... thần đang nằm mơ sao?" Người đầu lĩnh ngữ khí vẫn là phong cách cổ nhân, tựa như chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, và không biết gì về những thay đổi trong ngôn ngữ của ngoại giới.

"Đình Hữu Hối, ngươi không phải nằm mơ." Gặp lại cố nhân, Sư Thanh Y trong lòng vừa chua xót lại cao hứng, một viên nỗi lòng lo lắng càng buông xuống, trên mặt nở nụ cười: "Nhìn ngươi đi, hiện giờ cũng không giống chính ngươi, đây là tác phong của Đình mạch chủ hay sao?"

Lạc Thần hai tay ôm lấy cổ Sư Thanh Y, quay mặt sang nhìn về phía Đình Hữu Hối, dùng ngữ khí quen thuộc nói: "Chúng ta đã quy gia, Trường Sinh cũng trở về rồi."

Đình Hữu Hối cơ hồ mừng đến phát khóc, theo sau cười lên, nói: "Trở về liền tốt quá, chúng ta đợi các ngài trở về, thực sự ... đợi quá lâu, lâu đến ta cùng Thập Tứ đều sắp quên mất thời gian, nhưng chúng ta hiểu được, các ngài chắc chắn trở về."

"Đình Hữu Hối!" Trường Sinh ở dưới mặt đất thấy Đình Hữu Hối, cũng thập phần cao hứng, hướng hắn vẫy vẫy tay: "Chúng ta quy gia rồi!"

Giữa các nàng cùng Đình Hữu Hối, cũng không phân biệt rõ ràng thân phận tôn ti, càng giống như bằng hữu nhiều năm.

"Trường Sinh!" Đình Hữu Hối cũng không giống những thần quan trong mộng tràng trước đây, tôn xưng Trường Sinh là Tĩnh đại nhân, mà trực tiếp gọi tên nàng.

Dạ nhìn kỹ Trường Sinh cùng Đình Hữu Hối chào hỏi, nói: "Ngươi muốn lên trên nói chuyện với hắn sao?"

"Không cần." Trường Sinh cười nói: "Chờ ra Huyễn Trận, còn nhiều thời gian ôn chuyện."

Dạ gật đầu.

Đình Hữu Hối căn dặn những thần quan phía sau, để bọn họ mau mau báo tin về: "Lập tức đánh lên Hoàng Chuông, thông báo chúng tộc nhân, Điện Hạ trở về."

Mười mấy thần quan từ trong kinh ngạc tỉnh lại, trong mắt ngậm lấy nước mắt, càng bị vui sướng triệt để xông tới não, hận không thể lập tức đem thiên đại tin tức này phát đến mỗi một góc Hoàng Đô, từng người hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần thi lễ, vội vã đi rồi.

Dù sao bọn họ, thực sự đợi quá lâu.
Mới rốt cuộc chờ đến Điện Hạ trở về.

"Tiếp tục đi!" Sư Thanh Y hướng bên dưới nói.

Trường Sinh dẫn mọi người xuyên qua Huyễn Trận, tiến về mảnh thiên địa như có như không lộ ra trước mắt.

Sư Thanh Y ôm Lạc Thần, cùng Đình Hữu Hối trên không trung một bên trò chuyện với nhau, một bên bay đi.

Đình Hữu Hối tâm tư chậm rãi từ ngạc nhiên cùng kích động khôi phục như cũ, ngữ khí tự nhiên mà cùng các nàng tán gẫu.

"Lần này theo ta trở về đều là bạn tốt, phi thường đáng tin." Sư Thanh Y giới thiệu từng người với Đình Hữu Hối: "Các ngươi không cần quá căng thẳng."

Đình Hữu Hối yên tâm nói: "Người mà Điện Hạ tín nhiệm, chính là người mà tộc nhân tín nhiệm, chúng thần sẽ khoản đãi họ như khách quý."

"Những năm này, các ngươi đều ở Hoàng Đô sao?" Sư Thanh Y cũng có chút bừng tỉnh.

"Chúng thần đều ở đây." Đình Hữu Hối cảm khái nói: "Năm đó Điện Hạ vì Hoàng Đô bôn ba, ở bên ngoài Huyễn Trận kiến tạo cổng lớn cùng công sự phòng ngự, lại căn dặn tộc nhân chớ có ra ngoài, tất cả chờ người trở về, chúng thần cẩn tuân quân lệnh, kể từ lần cuối Điện Hạ rời đi Hoàng Đô, chúng thần chưa bao giờ bước ra Huyễn Trận nửa bước. Chuyện ngoại giới, chúng thần không biết gì."

Lạc Thần yên tĩnh nghe.

Năm đó Sư Thanh Y làm sao lấy sức lực một người dẫn dắt Hoàng Đô, nàng cũng không rõ ràng, nàng chỉ có thể tìm thấy những mảnh vỡ quá khứ từ lời kể của Đình Hữu Hối.

Huyễn Trận cùng cổng lớn như bình phong ngăn giữa hai thế giới, Đình Hữu Hối không biết năm đó ngoài cổng lớn đã xảy ra cảnh tượng khốc liệt gì, nói: "Dù những năm này không có chuyện gì xảy ra, nhưng chúng thần ngày ngày không dám buông lỏng, hằng ngày phái người đến đóng giữ bên Huyễn Trận, vừa rồi thần quan đồn giữ phát hiện Huyễn Trận có dị biến, lần đầu tiên trong rất nhiều năm có người tiến vào Huyễn Trận, liền hồi báo cho thần cùng Thập Tứ, thần lập tức dẫn thần quan lại đây kiểm tra, không ngờ chính là Điện Hạ...các ngài trở về."

Hắn nói đến đây, vui mừng khôn xiết.

Sư Thanh Y nhìn xuống, nhìn Trường Sinh dẫn theo Hiệp ở phía sau không hề thần trí, thở dài.

Nàng nợ Hiệp cùng Hạ gia, thực sự nhiều lắm. Vừa nghĩ tới Hiệp thời gian còn lại không còn nhiều lắm, trong lòng càng dâng lên bi phẫn khó có thể ức chế.

Đình Hữu Hối cũng chú ý tới Hiệp, nói: "Hồi lâu chưa từng gặp Hạ gia chủ, vì sao sắc mặt ngài ấy cùng năm đó quá khác biệt, ngài ấy không được khỏe sao?"

"Hạ, hắn kỳ thực đã..." Sư Thanh Y dừng lại, thấp giọng nói: "Chuyện này rất phức tạp, về lại nói tiếp."

"Thập Tứ đâu?" Nàng ngược lại hỏi.

"Nàng ấy cho là có kẻ địch đến phạm, lĩnh một nhóm ảnh vệ cùng thần quan, đang tiến hành bố phòng ngoài Huyễn Trận. Thần mới phải đi đầu vào tìm hiểu." Đình Hữu Hối cười nói: "Nếu Thập Tứ biết được 'kẻ địch' là Điện Hạ, không biết sẽ là cảm tưởng gì."

Lúc này bạch quang tán đến càng nhanh, trước mắt chỉ còn dư lại một tầng sương mù mỏng manh chống đỡ, phía sau sương mù, một nhóm thân ảnh bị bóng tối vây quanh, chính là tụ tập một nhóm người rất đông.

Trong đó một bóng người thon gầy liền đứng bên mép sương mù, nhìn là một nữ nhân.

Có người đi qua cùng nữ nhân kia nói chuyện, nữ nhân lập tức lui về phía sau vài bước, tựa hồ nghe được một tin tức không thể ngờ.

Sư Thanh Y nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, mỉm cười ôm Lạc Thần đáp xuống, hai người đạp trên mặt đất, trước mặt là tầng cuối cùng mông lung bạch quang.

Hết thảy đều yên tĩnh, bị Huyễn Trận ngăn cách, cho dù cự ly rất gần, các nàng cũng nghe không được lời nói của những người ở phía bên kia bạch quang.

Sư Thanh Y cất bước, mà nữ tử bên kia bạch quang vừa quay đầu lại, đang lo lắng muốn xông vào bạch quang.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đồng thời xuyên qua tầng bạch quang mỏng manh kia, tất cả đột nhiên trở nên rõ ràng.

Có làn gió mềm nhẹ dắt hương vị ánh mặt trời ấm áp thổi lại đây.

Âm thanh cũng có thể nghe thấy được.

"Ngươi nói cái gì? Điện Hạ cùng Lạc đại nhân trở về?"

"Ngươi.... ngươi nói thật không?"

"Điện Hạ...."

Những ảnh vệ cùng tụ tập một chỗ vừa nghe xong thần quan báo tin, đang dồn dập kinh ngạc, ở kia kích động trò chuyện, chuẩn bị tiến vào Huyễn Trận nghênh đón Điện Hạ.

Mà nữ tử kia là người thứ nhất xông vào.

Trong nháy mắt Sư Thanh Y cùng Lạc Thần bước ra bạch quang, thế giới như yên tĩnh lại, tiếng nói chuyện đột ngột im bặt, tất cả mọi người quay đầu, gần như sững sờ nhìn.

Nữ tử kia chạy đến quá nhanh, muốn vọt vào bạch quang, suýt chút nữa đụng vào trên người Sư Thanh Y, nhưng nàng phản ứng mau lẹ, thời khắc sắp va tới, ổn định bước chân, run rẩy đứng ở tại chỗ nhìn Sư Thanh Y cùng Lạc Thần.

"Thập Tứ." Sư Thanh Y mặt mày tràn ra mỉm cười, nhìn nữ tử: "Đã lâu không gặp."

Lạc Thần sắc mặt cũng có chút gợn sóng, thấp giọng nói: "Thập Tứ."

Nữ tử kia gương mặt tinh xảo, nhìn thanh tuyển trắng nõn, con mắt như ngọc, vóc dáng cũng không tính cao. Nàng đứng tại chỗ, ánh mắt dính trên người Sư Thanh Y rồi lại dời qua Lạc Thần, cơ hồ có chút nín thở ngưng thần, liền hô hấp đều đã quên.

Một lát sau, nàng khom người quỳ xuống, chắp hai tay trên trán thi lễ: "Thần hạ.... Thập Tứ, bái kiến Điện Hạ, bái kiến Lạc đại nhân."

Lễ này đã khắc vào trong xương cốt, giống như Điện Hạ nhà nàng chưa từng rời đi.

Tiếng nói của nàng đều nhiễm lên run rẩy.

"Đã nhiều năm không gặp, ngươi vẫn như trước, tính khí vẫn vậy, ta đã nói không cần hành lễ." Sư Thanh Y đi qua, đỡ nàng đứng lên, nâng cánh tay nàng: "Những năm qua ngươi cùng Đình Hữu Hối bảo vệ Hoàng Đô, thực sự khổ cực ngươi."

Thập Tứ vẫn chôn đầu, vẫn chắp tay trước trán, không nhìn thấy mặt.

Sư Thanh Y thính lực tốt, có thể dễ dàng nghe được nàng hỗn loạn hô hấp.

"Thập Tứ?" Sư Thanh Y nói: "Ngẩng đầu."

Thập Tứ xưa nay xem lời nói của Sư Thanh Y như quân lệnh, nàng tuyệt đối tuân theo, nửa điểm cũng không làm trái.

Nàng theo lời ngẩng đầu lên.

Bên trong đôi mắt hàm chứa nước mắt.

Nàng trầm mặc như băng tuyết, nhưng nước mắt lại chảy dài trên má, rơi đến trên cằm. Không nức nở, không tiếng khóc, nhưng đã đầy mặt nước mắt.

".... Thần hạ thất nghi." Thập Tứ có chút run cầm cập nói.

"Chuyện này có gì thất nghi?" Sư Thanh Y vành mắt cũng ửng hồng, trong lòng chua xót, nhưng nàng ở trước mặt Thập Tứ đều cười vui vẻ, trêu ghẹo nàng ấy: "Nhưng nếu ngươi nhìn thấy chúng ta mà không có phản ứng gì, ta sẽ nghĩ rằng ngươi không lương tâm, sớm đem chúng ta quên mất."

Thập Tứ lập tức nói: "Thần hạ muôn lần chết, cũng không dám quên!"

Lạc Thần từ trong túi đeo lưng lấy ra khăn giấy, đưa cho Thập Tứ.

Thập Tứ sửng sốt, nhìn một chút ba lô, lại nhìn khăn giấy.

Lạc Thần không nói gì, cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thập Tứ, khăn giấy hút nước mắt, từ màu trắng chuyển thành ướt át.

" ..... Đa tạ Lạc đại nhân." Thập Tứ nói: "Thần hạ xấu hổ."

Ánh mắt của nàng vẫn không dời khỏi khăn giấy.

"Ngươi lại xấu hổ." Sư Thanh Y nở nụ cười: "Nhiều năm không thấy ngươi xấu hổ, ta bây giờ có điểm không quen."

Thanh âm của nàng trở nên khinh doanh hơn.

Hết thảy đều không thay đổi.

Thời gian không có mang đi Hoàng Đô, nó vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, người năm đó cũng đều còn ở. Nàng một mình giãy giụa trong dòng lũ thời gian, nhấp nhô cất bước, nhưng nàng dốc hết sức mình để lại cho Hoàng Đô che chở lớn nhất, bảo đảm nó vĩnh viễn không có việc gì.

Bây giờ nàng trở về.
Giống như năm đó nàng từ bên ngoài trở về như thế.

Rất nhanh Trường Sinh dẫn theo đoàn người bước ra khỏi bạch quang, Thập Tứ mau mau hành lễ: ".... Tĩnh đại nhân."

Trường Sinh cười nói: "Thập Tứ."

Sư Thanh Y hướng Thập Tứ giới thiệu Vũ Lâm Hanh các nàng.

Thập Tứ lần lượt chào hỏi, chờ thấy được Vũ Lâm Hanh, trong mắt nàng nhất thời choáng váng, hình như có nghi hoặc.

"Vũ.... đại nhân?" Thập Tứ lẩm bẩm, nàng nhìn về phía Sư Thanh Y, Sư Thanh Y chỉ là nhìn nàng cười, cũng không nói gì, vì vậy nàng cũng không hỏi lại.

Vũ Lâm Hanh trải qua Hoàng Đô mộng tràng, đối Hoàng Đô hết thảy kỳ thực đã sớm quen thuộc, có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua Thập Tứ, vì vậy cười híp mắt vẫy tay: "Hey, bạn trẻ."

"Hey... là ý gì?" Thập Tứ ngây ngẩn cả người.

"Hey chính là hey." Vũ Lâm Hanh thấy nàng sững sờ, cảm thấy thú vị, cố ý trêu nàng.

Thập Tứ rũ con mắt, không biết rõ.

"Hey chính là một lễ nghi chào hỏi." Vũ Lâm Hanh cười nói: "Ngươi thấy Điện Hạ nhà ngươi, là có thể hướng nàng nói hey, biểu thị ngươi đối với nàng thi lễ."

"Lễ này trang trọng không?" Thập Tứ khiêm tốn thỉnh giáo.

"Trang trọng vô cùng." Vũ Lâm Hanh lừa người không nháy mắt: "Đây chính là lễ nghi cao nhất."

Thập Tứ vội vàng dùng động tác giống Vũ Lâm Hanh, hướng Sư Thanh Y cùng Lạc Thần phất phất tay: "Hey, Điện Hạ. Hey, Lạc đại nhân."

Sư Thanh Y: "...."

Lạc Thần mặt không có biểu cảm gì.

Sư Thanh Y bất lực trừng mắt nhìn Vũ Lâm Hanh: "Ngươi dạy hư nàng."

Vũ Lâm Hanh cười đến nước mắt đều sắp phát ra.

"Điện Hạ, chính là không thể 'hey' sao?" Thập Tứ quan sát Sư Thanh Y cùng Lạc Thần phản ứng, nhất thời vô cùng sốt sắng.

".....Có thể 'hey'." Sư Thanh Y cười: "Ngươi muốn hey liền hey, không có chuyện gì.

--------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thập Tứ, đã lâu không gặp.

Thập Tứ vốn không trường sinh, như mọi người biết được ở cổ đại thiên, nàng là Nhược Diêu ở Tây Hoàng Đô. Còn Thần Hoàng sẽ ở Đông Hoàng Đô.

Nàng là ảnh vệ của Tư Hàm, những ảnh vệ này cũng sẽ sinh bệnh mà chết, hết tuổi thọ mà chết, nhưng năm ấy Thập Tứ còn trẻ tuổi, do vận may mà nhận được Thiên Hoàng Tuyên Cổ thần tức, cho nên vẫn lấy dáng vẻ tuổi trẻ sống đến bây giờ.

Sở dĩ Thập Tứ nhận được thần tức, chuyện này có liên quan đến Sư Thanh Y, bổn văn ở Huyền Lữ Thiên sẽ giải thích.

Ta ở weibo đăng ca khúc đầu tiên làm nhạc đệm cho Kịch truyền thanh Dò hư lăng Hiện đại thiên, ca khúc này ta viết nhạc và lời, sau đó chúng ta còn có rất nhiều ca khúc, cùng các phần kịch. Ta không mở liên quan đến tác phẩm trao quyền, cho nên kịch bản ta chính mình làm, lần này album tốn rất nhiều tiền, thế nhưng mọi người có thể nghe miễn phí.

Chỉ cần chấm điểm ghi lại bình luận động viên ta là được!

"Về nhà thật tốt, có thể ngọt ngào hằng ngày~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top