Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆Chương 658: Giáng lâm (1)


Tiếng nói của Dạ rất thấp, nhưng lại hiển hiện rõ ràng trong không gian tĩnh mịch xung quanh, bọc hàn ý sâu nặng.

Mọi người vội vã tập trung về nơi Dạ đứng.

"...... Sào Chủ?" Sư Thanh Y có chút ngạc nhiên, lẩm bẩm. Trước đó vì e ngại Cổ Thần vô tận uy áp, Dạ bất đắc dĩ phải giữ bí mật, đối thân phận Cổ Thần giữ kín như bưng. Sau khi ý thức tự chủ của nàng thức tỉnh, liền không còn đối Cổ Thần bảo trì im lặng, mỗi lần nàng tiết lộ ra một chút thông tin liền bị Cổ Thần trừng phạt cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một lần đều thấm huyết.

Để lộ ra tin tức càng trọng yếu, hình phạt mà Dạ phải chịu càng nặng nề.

Đây là lần đầu Sư Thanh Y nghe đến tên của vị Cổ Thần kia từ nơi Dạ.

Danh của thần, quá sức quan trọng.

Sư Thanh Y đối tên gọi "Sào Chủ" cũng không hiểu rõ, nhưng ấn tượng đối chữ "Sào" lại khắc sâu.

Ở thành trấn gần núi rừng nơi Dạ sống, có một phong tục thập phần độc đáo gọi là Bái Sào, lúc còn trong mộng tràng Trường Sinh, Sư Thanh Y cùng Lạc Thần các nàng lần thứ hai ôn lại năm đó đã từng trải qua Bái Sào thịnh hội.

Không ai trong thành trấn đó có thể hiểu chuẩn xác về nguồn gốc của phong tục Bái Sào này, có rất nhiều lời đồn khác nhau. Trong đó truyền lưu lại rằng, Sào là nơi sinh sống của vị thần mạnh nhất còn sót lại từ thời viễn cổ, cho nên trong thành mỗi năm cử hành bái sào thịnh hội, kỳ thật chính là đang hiến tế cho vị cổ thần kia.

Khi đó Sư Thanh Y chẳng qua đem chuyện này xem là một truyền thuyết thú vị, hiện tại hồi tưởng, chỉ cảm thấy cả người lỗ chân lông rót đầy hàn khí.

....Vị thần viễn cổ thực lực mạnh nhất sao?

Thời kỳ mà cổ thần tồn tại đã sớm mai một, Sư Thanh Y hoàn toàn không biết gì về nó, mà loại uy hiếp 'không biết' này liền giống như đối mặt vực thẳm không đáy, ai cũng không biết bên dưới có cái gì, cho dù có, cũng không biết sẽ là bộ dáng gì.

Sư Thanh Y hít sâu một hơi, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần vẫn còn nắm ở cổ tay nàng, không có buông xuống.

Mà ánh mắt Lạc Thần giờ phút này, cũng giống như vực thẳm không đáy, Sư Thanh Y không thể nhìn thấy điều gì trong đôi mắt ấy.

Nếu có, chỉ hoàn toàn là u lạnh.

"Xem ra chính là...... cái kia Bái Sào." Trái tim Sư Thanh Y không hiểu được mà hoảng hốt, cố gắng nói chuyện với Lạc Thần: "Khó trách năm đó Dạ sẽ sống ở phụ cận."

Lạc Thần "Ân" một tiếng, như thể nàng đã nghe thấy, nhưng nàng không quan tâm.

Đầu ngón tay nàng xẹt qua da thịt nơi cổ tay Sư Thanh Y, mang theo hàn ý lạnh thấu xương, khiến Sư Thanh Y run lập cập.

"Ngươi...... Có hay không thương đến nơi nào?" Sư Thanh Y thấy Lạc Thần vừa rồi tránh né, có vẻ là không muốn mình giúp nàng kiểm tra thương thế, đành phải sửa miệng hỏi.

Lạc Thần lắc đầu: "Không có."

Nhàn nhạt đáp xong, hàn ý trên mặt Lạc Thần càng thêm nặng, khẽ liếc Sư Thanh Y một cái, liền không tiếng động mà đi đến bên cạnh Dạ, đứng ở kia bất động, chăm chú quan sát Dạ.

Sư Thanh Y sửng sốt nhìn Lạc Thần.

Trong lòng nàng chưa từng hoảng loạn như lúc này.
Trước mắt Dạ nôn ra máu, Sư Thanh Y đành phải tạm thời áp xuống bất an trong lòng, cũng đi qua xem xét tình huống của Dạ.

Mối liên hệ giữa Sào Chủ cùng Dạ là cắt không được, Dạ vừa rồi cố tình lộ ra tin tức trọng yếu, để làm Sảo Chủ tức giận, sự trừng phạt mà nàng phải gánh chịu lúc này là vô pháp tránh thoát, cũng không ai có biện pháp thay nàng chữa thương. Điều duy nhất mà Sư Thanh Y có thể làm, chính là trước khi Sào Chủ ra tới, bố trí cẩn thận từng bước để ứng phó với cuộc chiến tiếp theo, không để Dạ vất vả chịu thống khổ nước chảy về biển đông.

"Hiện tại có thể dự đoán......thời điểm Sào Chủ ra tới sao?" Sư Thanh Y hạ giọng hỏi Dạ.

Dạ ngã vào trong ngực Trường Sinh, gian nan nói: "....Không thể, chỉ là Huyết Hồ của ta đang kịch liệt rung chuyển."

Trường Sinh nâng Dạ lên, vành mắt đỏ bừng, gắt gao cắn môi dưới, lại chỉ có thể nhìn Dạ ở trong lòng ngực chính mình chịu khổ.

Trừ bỏ chờ đợi Sào Chủ ra tới, các nàng vốn chỉ là người đi đường giờ phút này không có lựa chọn khác.

"Luồng thần tức này là từ trên đỉnh thấm xuống, tuy rằng không biết mặt trên tình huống như thế nào, nhưng thần tức tràn xuống càng lúc càng dày." Sư Thanh Y ngẩng đầu nhìn màn sương đỏ trên cao, nơi đó thần tức không ngừng trút xuống, sương đỏ dần dần biến mỏng, nhưng vẫn nhìn không thấy rõ.

Cự ảnh Tĩnh Thù cùng Thập Vương cũng quỷ dị mà biến mất không thấy, giống như bị thứ gì phía trên cắn nuốt.

Ánh mắt Sư Thanh Y quét về phía Thập Tứ cùng các thần quan đứng phía sau, nhíu mày nói: "Thần tức này đã mạnh đến nỗi Sào Chủ vô pháp nhẫn nhịn, các ngươi mau làm tốt chuẩn bị ứng chiến."

Thập Tứ ra hiệu các thần quan bày trận, sẵn sàng đón quân địch: "Vâng, điện hạ!"

"Ta sẽ... đẩy nhanh sự xuất hiện của Sào Chủ." Dạ ho khan vài tiếng: "Kế tiếp, ta sẽ làm cho Sào Chủ càng tức giận, nếu nó xuất hiện tất nhiên sẽ từ Huyết Hồ bên người ta, các ngươi cần thiết tản ra, cách ta càng xa càng tốt."

Trường Sinh nơi nào chịu nghe theo, gấp giọng nói: "Những người khác phân tán ra bày trận, ta muốn tại đây bồi ngươi."

"A Sinh, không được." Dạ rất cương quyết.

Từ trước tới nay, nàng chưa từng hướng Trường Sinh nói 'không', nhưng hiện giờ hiếm thấy mà cự tuyệt đến chém đinh chặt sắt.

"Để ta ở lại bên ngươi." Trường Sinh thanh âm phóng mềm chút: "Ngươi không thoải mái, ta làm ngươi dựa vào."

"Không được." Dạ lần thứ hai lặp lại.

Dạ đã quyết chuyện gì, liền tuyệt không thể sửa, Trường Sinh nhất thời rơi vào tiến thoái lưỡng nan, nàng muốn nghe lời Dạ, không muốn cấp thêm phiền toái cho Dạ, nhưng tình huống hiện giờ của Dạ, bảo nàng làm sao có thể buông tâm.

"Ngươi cần thiết đi." Dạ bên môi thấm huyết, lại còn tiếp tục tiết lộ Sào Chủ hướng đi: "Liền tính Sào Chủ bây giờ vô pháp tự do hoạt động, nhưng nó có thể dựa vào Thần Xúc, cũng chính là những dây đằng kia. Bọn chúng phạm vi công kích rất lớn, các ngươi lấy vị trí của ta làm tâm điểm, từng người lui thật xa về sau tạo thành cái vòng tròn, đến lúc đó nếu có dây đằng hướng bốn phía khuếch tán, liền dẫn đầu giải quyết những cái đó dây đằng."

Trường Sinh nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên tái nhợt: "Ngươi từng nói qua, Thần Xúc của Sào Chủ cũng không thể tự do hành động, cần thiết phải chôn trong thân thể mà 'Giác' trực tiếp nuôi dưỡng, nó mới có thể phóng xuất ra ngoài, như vậy chẳng phải...."

Dạ dĩ vãng đối Trường Sinh hỏi gì đáp nấy, lần này lại không có trả lời Trường Sinh vấn đề này.

Trường Sinh thấy Dạ thế nhưng tránh né, tức khắc minh bạch cái gì, cả người run lên.

"Ngư Thiển, ta giao Trường Sinh cho ngươi, đừng để nàng tới gần." Tình thế khẩn cấp, đã là tên lắp trên dây không thể không bắn, Sư Thanh Y vội vàng dặn dò: "Ta cùng Lạc Thần sẽ ở đây bồi Dạ."

Ngư Thiển gật đầu: "Trường Sinh, đi theo ta."

"Theo Ngư Thiển đi." Lạc Thần sắc mặt không có phập phồng, liếc Trường Sinh.

"...... A Lạc." Trường Sinh lập tức rét run, muốn nói lại thôi.

Dạ hô hấp sâu nặng, đau khổ nói: "A Sinh, đi mau."

Trường Sinh cúi đầu có chút do dự, nàng cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là miễn cưỡng buông Dạ ra.

Sau đó đổi thành Sư Thanh Y đỡ Dạ.

Trường Sinh đi theo Ngư Thiển, đoàn người bốn phía tản ra, lùi về nơi xa trong màn sương đỏ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Sư Thanh Y, Lạc Thần cùng Dạ đang đứng giữa trung tâm.
Từ khoảng cách này đại khái cũng nhìn được tình huống của các nàng, cũng có thể nghe đến một chút thanh âm, nếu Sào Chủ thật sự ra tới, liền có thể nhìn lén Sào Chủ động tĩnh, lại có thể tránh những dây đằng kia trong chớp mắt đánh lén.

Trái tim Sư Thanh Y đè nặng lửa giận, thấp giọng hướng Dạ nói: "Sào chủ...... Cũng chôn xúc trong thân thể ngươi?"

Mắt thấy Trường Sinh đi xa, Dạ mới tẫn khả năng có thể kỹ càng tỉ mỉ nói: "...... Ừ, lúc trước Diễn cũng bị chôn xúc, nhưng cô ta không có Huyết Hồ, chỉ ta mới có. Sào Chủ nếu muốn ra tới, cũng chỉ có thể thông qua xúc, mà xúc chôn trong thân thể ta, tự Nó cũng mang theo Huyết Hồ, sau khi Nó phóng xuất ra ngoài, tùy thời đều có thể thông qua Huyết Hồ mà trở lại Sào. Huyết Hồ chính là cánh cửa thông đến nơi ở của Sào Chủ."

Càng nói tỉ mỉ, thân thể Dạ càng run rẩy, tựa hồ đang tẫn hết sức lực chịu đựng cực đoan tàn phá.

Sư Thanh Y hiểu được Dạ là muốn gia tăng Sào Chủ tức giận, chỉ có thể nhắm mắt yên lặng nghe.

Lạc Thần nắm Cự Khuyết, gương mặt băng sương.

Dạ giãy giụa một lúc, đỡ vai Sư Thanh Y đứng dậy, "Mà ta cũng có Huyết Hồ, kỳ thực Sào Chủ có thể thông qua Huyết Hồ của ta mà đem xúc phóng ra ngoài, nhưng nếu hiện tại Nó đã giận không thể át, có lẽ sẽ... trực tiếp từ trong cơ thể ta.... Phóng xuất."

Sư Thanh Y sợ nàng té ngã, vội vàng duỗi tay muốn dìu nàng, Dạ lại tránh đi, Sư Thanh Y liền đỡ vào khoảng không.

"Từ cơ thể ta đi ra, Nó sẽ càng nguy hiểm hơn từ Huyết Hồ rất nhiều, các ngươi cũng nên đối ta giữ khoảng cách." Dạ lảo đảo hướng phía trước đi hai bước, cách Sư Thanh Y cùng Lạc Thần đại khái một khoảng trái phải, lúc này mới dừng lại, "Nhớ kỹ, không thể tiếp xúc thân thể của ta, bằng không lúc thần xúc ra ngoài, các ngươi cũng sẽ bị...... Xuyên thấu."

Sư Thanh Y nhìn Dạ, trong lòng tràn ngập lớn lao bi ai cùng phẫn nộ.

Loại chờ đợi này khiến cho nàng vô pháp kiềm chế nội tâm lửa giận, hận không thể lập tức đem Sào Chủ xé nát, nhưng hiện tại vẫn chỉ có thể thông qua phương thức này, mắt mở to mà nhìn Dạ lấy bản thân làm mồi nhử, không ngừng tiết lộ ra tin tức để kích thích Sào Chủ, khiến nó nhịn không được mà xuất hiện.

Bốn phía kim sắc thần tức trầm trầm phù phù, quang mang càng ngày càng sáng tỏ.

"...... Ngô...... Ngô ân......" Dạ hô hấp trầm trọng, lời nói bắt đầu trở nên rách nát: "Thần xúc chính là một phần thân thể Sào Chủ, những dây đằng kia phóng xuất, chỉ là mở đầu mà thôi. Sào Chủ hiện giờ tuy rằng tàn phế, không thể hành động, nhưng...... Nhưng Nó từng là.... thần viễn cổ mạnh nhất, liền xem như còn sót lại chút sức mạnh, cũng vượt xa.... Chúng ta có thể chống lại. Điểm này.... Các ngươi phải hiểu."

"Thần mạnh nhất?" Sư Thanh Y hô hấp phát khẩn.

Truyền thuyết Bái Sào, là có thật.

Lạc Thần nghe xong, trong mắt nhìn qua cũng không hề gợn sóng.

"Ta không có cha mẹ...... giống như giám thị giả, ta thân là chấp hành giả, cũng chỉ là một tạo vật của Sào Chủ mà thôi." Dạ cong lưng, cơ hồ sắp quỳ xuống, lại vẫn miễn cưỡng chống đỡ, "Ta cùng những người hầu kia, đều là tạo vật của Sào Chủ. Chúng ta không có trái tim, dựa vào 'giác' của thần mà sống."

Sư Thanh Y tim như bị đao cắt, không đành lòng hỏi thêm bất luận cái gì.

Mà bi thương nhất chính là, cho dù nàng không hỏi, Dạ nhất định cũng sẽ nói ra hết.

Nơi xa Trường Sinh nhìn đến dáng vẻ Dạ ngồi quỳ, lập tức đi lên vài bước, Ngư Thiển từ phía sau vội giữ chặt nàng, nàng lúc này mới dừng lại,

Ánh mắt Trường Sinh vẫn là khóa chặt thân ảnh Dạ.

"Ta không biết chính mình từ nơi nào sinh ra.... Chờ ta có ý thức, Sào Chủ đã trọng thương tàn phế, bị vây ở nơi thần tê, vô pháp hành động, chúng ta vâng theo Sào Chủ mệnh lệnh, cung Nó sai phái, thậm chí chỉ cần Sào Chủ có yêu cầu, phải dùng thân thể chính mình, cung nó thần xúc giáng lâm...." Dạ nói đến đây, lần thứ hai phun ra ngụm máu lớn.

Máu tươi phun trên mặt đất, thân thể Dạ cũng đã chịu không nổi tra tấn cùng lãnh áp, cong đổ xuống dưới.

Đôi mắt Trường Sinh hàm chứa nước mắt, nắm tay nắm chặt đến gắt gao.

"Tuy rằng là Sào Chủ tạo vật, nhưng chúng ta...... Trước nay chưa thấy qua Sào Chủ chân thân, chỉ thấy qua thần xúc của Nó." Hai chân của Dạ đánh run, nhưng vẫn kiên cường không chịu quỳ, "Nghe qua Nó... thanh âm. Nó đích xác tên gọi, chính là một chữ 'Sào', nhưng chúng ta hoàn toàn không biết 'Sào' rốt cuộc là cái gì, chỉ xưng Nó là Sào Chủ, Nó là một sự tồn tại không cách nào hình dung, chỉ cần, chỉ cần sức mạnh Nó khôi phục, nó có thể đem toàn bộ thế giới này... nuốt vào trong... Vực của Nó."

"...... Vực?" Sư Thanh Y cả người lẫm áp.

Nàng biết trên đời này tồn tại Vực, lúc các nàng đi vào Cây Đa kia, liền biết được Vực huyền diệu đến mức nào.

Vực là cực độ hư vô, không gian quỷ dị, có lớn có bé, thiên kỳ bách quái, biến ảo muôn vàn. Chúng nó giấu ở những góc khuất mà phàm nhân khó có thể chạm tới, nếu không cẩn thận bước vào Vực, liền rất khó thoát ra.

Vực là một loại tồn tại tự nhiên.

Mà Dạ nói rằng, Sào có thể tự hành thi triển nó vực.

Hiện giờ Sào chỉ là cái tàn phế, nếu nó ở vào trạng thái đỉnh phong, nó vực có thể cắn nuốt toàn bộ thế giới, vậy kia là loại tồn tại kinh hoàng đến bực nào, Sư Thanh Y quả thực vô pháp tưởng tượng. Ở thời hồng hoang xa xăm kia, nơi chúng thần đấu đá lẫn nhau, vị thần có được loại sức mạnh đáng sợ này, lại sẽ như thế nào đối đãi những vị thần khác?

Mà quan trọng là, một tồn tại khủng bố như vậy, làm sao sẽ tàn phế?

...... Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Huyết Hồ là...... một bộ phận của Sào vực." Dạ hoàn toàn chịu đựng không nổi nữa, quỳ xuống, phần lưng banh đến tận cùng, chỉ nghe xuy xuy tiếng huyết nhục bị xé rách, hai sợi dây đằng từ giữa lưng nàng phá thể mà ra.

Sư Thanh Y quả thực tức giận đến điên rồi, rút ra Xuân Tuyết liền phải tiến lên, muốn đem hai sợi dây đằng khốn kiếp kia chém đứt.

"...... Còn không có hoàn toàn ra tới!" Dạ cong lưng ngăn cản: "Lại...... Chờ một chút."

Sư Thanh Y mắt đỏ quay cuồng tựa dung nham, bên trong tràn đầy nước mắt, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống, Xuân Tuyết bị nắm chặt đến toàn thân run dữ dội.

Lạc Thần trong mắt lãnh duệ hơi túng lướt qua, ngón tay nắm lại đã thật lâu không mở ra, lần này rất nhanh thả ra tơ hồng, đem một chút 'giác' hấp thu được truyền qua cho Dạ, giúp Dạ giảm bớt thống khổ.

"Dạ!" Trường Sinh nhìn dây đằng từ trong thân thể Dạ chui ra, ở nơi xa khóc kêu: "...... Đủ rồi! Đủ rồi!"

"Sào sắp xuất hiện, nó biết chúng ta đang chờ nó, tất nhiên sẽ mở ra nó vực." Khóe miệng của Dạ đều là máu tươi, lời nói đã có chút hỗn loạn, "Vực chính là Nó sân nhà...... Ở nó vực, chúng ta thực bị động, nơi đó nó có thể tạo ra mọi thứ, tạo các loại không gian hư vô, chúng ta cơ hồ để mặc cho nó xâu xé."

Lại thêm mấy sợi dây đằng xuyên thấu thân thể Dạ, phóng đi ra.

Huyết Hồ bên người Dạ cũng chợt nứt ra rồi, mặt trên phiến sắc đỏ lạnh lẽo.

Dạ đã trở thành huyết nhân, vẫn còn tiếp tục: "Chỉ là.... Chỉ là hiện giờ nó lực lượng suy kiệt, nếu muốn mở ra vực, cũng chỉ có thể lấy ta Huyết Hồ...... Làm cơ sở......"

"Đừng...... Đừng!" Trường Sinh bị Ngư Thiển gắt gao ôm lấy, thân thể không ngừng giãy giụa, nước mắt rơi xuống như mưa, gào khóc: "Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, đừng.... đừng rời bỏ ta!"

Trên mu bàn tay Sư Thanh Y hiện lên gân xanh, hai vai kịch liệt mà run rẩy.

Lạc Thần cúi đầu, chỉ có thể nhìn đến tơ hồng nơi ngón tay nàng phát ra càng nhiều, không ngừng đem 'giác' chữa trị cho Dạ, cũng nhìn không tới biểu tình của nàng.

Trường Sinh tê tâm liệt phế khóc nức nở cùng với dây đằng phá thể xé rách thanh, ở trong sương đỏ vang lên tới.

"A Sinh.... đừng khóc... đây là chuyện cuối cùng.... Ta có thể làm." Dạ thở hổn hển, đầu đã nâng không đứng dậy, toàn bộ thân thể sắp quỳ bò trên mặt đất, thần xúc phá thể đau đớn tựa hồ bắt đầu làm ý thức của nàng tan rã, chỉ nghe nàng lẩm bẩm nói: "Đây là ta... cơ hội cuối cùng. Nếu... nếu lần này ta thua, A Sinh về sau.... Đối ta khóc cũng vô dụng rồi."

"Chỉ cần ta......một ngày không có tự do, ta đối với ngươi.... cũng chỉ có thể như vậy..." Dạ ho khan, mỗi một lần khụ là máu tươi tuôn trào, "Từ bây giờ....Nó đã ...... đã không còn là chủ nhân của ta nữa..."

Dạ cả người run rẩy lên, nàng nhìn Trường Sinh, vài giọt nước mắt từ đáy mắt của nàng chảy xuống, dừng ở bên trong vũng máu, đem màu đỏ nồng đậm kia hóa khai chút.

Nàng ngơ ngẩn nhìn nước mắt chính mình từng giọt rơi xuống, tựa hồ trong nháy mắt ngốc lăng.

Nàng vốn là một người không tim, cũng không có cảm xúc.

Nàng chỉ là một tạo vật của thần, lúc này lại có thể rơi lệ.

Đây là giọt nước mắt đầu tiên nàng rơi ra trong cuộc đời của tạo vật này.

Theo nước mắt rơi xuống, ý thức của nàng dần tan đi, hình ảnh Trường Sinh ở kia đối nàng gào khóc cũng dần nhạt nhào, tựa hồ trôi thật xa.

Dạ ngã xuống.

Miệng Huyết Hồ càng nứt càng khai.

Khoảnh khắc chi gian, lấy Dạ làm tâm điểm, phiến huyết hồng ở cảnh thứ sáu không ngừng khuếch tán, hướng bốn phía đi, dần dần, tầm mắt Sư Thanh Y nhìn đến đều bị đầy trời màu đỏ khuynh đảo.

Màn trời phía trên treo mặt trăng máu, đó là vầng trăng quanh năm treo phía trên Huyết Hồ.

Lạc Thần giẫm bước bên trong phiến máu loãng đỏ thắm, đạp không bay lên, Cự Khuyết đảo một vòng rơi xuống, trong nháy mắt chém đứt toàn bộ dây đằng trồi ra từ thân thể Dạ.

Đám dây đằng còn chôn ở bên trong thấy vậy, co cụm lại, trong lúc nhất thời không có vọng động.

Lạc Thần ngón tay nhẹ động, tơ hồng chui vào miệng vết thương trên lưng Dạ, cuốn lấy những sợi thần xúc kia.

Hai tay Dạ chống trên mặt đất, tiếng thở dốc run rẩy bị đè ở yết hầu: "....Lạc Thần, đừng dùng tơ hồng tiếp xúc chúng nó! Chúng nó đang đợi ngươi, liền sẽ chuyển dời đến thân thể ngươi!"

"Lạc Thần!" Trái tim Sư Thanh Y đột nhiên trầm xuống, rút ra Xuân Tuyết muốn đi ngăn cản.

Nhưng Lạc Thần mắt điếc tai ngơ, đáy mắt lạnh băng, tựa hồ đã sớm biết kết quả, càng tăng thêm tơ hồng trong tay, mạnh mẽ đem Thần Xúc từ thân thể Dạ chuyển dời ra tới, triệt để kết thúc thống khổ của Dạ.

Không biết từ nơi nào vang lên sột soạt sột soạt tiếng rầm rì, loại thanh âm này vô pháp diễn tả bằng ngôn từ, nó không liên quan giới tính, không liên quan tuổi tác, không hề giống bất luận thanh âm nào trên cõi trần thế này, cũng không bất luận thứ gì có thể chứa đựng nó.

Nó không hình không dạng, như thể không chốn ở, không hề tồn tại.

Rồi lại tồn tại mãnh liệt đến không ngờ.

Bất quá có thể nghe ra được vô tận vui sướng cùng bệnh trạng từ bên trong nó.

Dường như cuối cùng Nó cũng đợi được mục tiêu thèm muốn của mình, ở kia tố chất thần kinh mà không ngừng lặp lại: "Chủ nhân, chủ nhân, thân thể hồn đọa, Ngài muốn thân thể hồn đọa, đã chiếm được rồi, rốt cuộc đã thành!"

----------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Này một chương quá khó khăn, cảm xúc cũng đặc biệt tra tấn, ta viết đến thần trí đều phải thống khổ cùng thác loạn, vẫn còn hai phần, các ngươi trước xem, ta chậm rãi tu chỉnh.

------------------------------------

<Tấn Giang bình luận khu một mảnh hỗn loạn!>

*Tôi đau khổ đến mức không gõ chữ được. Tôi nghĩ tác giả quá lạm dụng việc tra tấn. Dạ không nên bị tra tấn như vậy, Lạc Thần lại càng không nên, Lạc Thần nàng đã quá khổ rồi. Tuy tôi chỉ là một người qua đường không nên, không thể, cũng không cách nào can thiệp vào cốt truyện mà tác giả đã viết, nhưng thực sự là tra quá, chịu không nổi nữa!

* Cuối cùng Dạ cũng có được cảm xúc của một con người. Nguyên văn tác giả viết 'Đây là giọt nước mắt đầu tiên nàng rơi ra trong cuộc đời của tạo vật này' thật sự thấm thía. Nàng được định nghĩa là một tạo vật, không phải người, không phải thần, cuối cùng nàng có được cảm xúc, nàng là một con người rồi! Nàng đã có thể chân chính yêu A Sinh của nàng mà không phải sợ nữa, đúng không, dù nàng sẽ chết, nàng thà rằng đổi cái chết để lấy tự do! Hoặc là nói, nàng đổi cái chết để lấy cơ hội được một lần yêu A Sinh.....Cp của tôi lại âm dương cách biệt nữa rồi !!!!! Trời ạ!!!! Chúng ta đã hụt mất Đường Tẩu rồi!

*Thật tra!!! Điện Hạ mới là vị thần mạnh nhất, Sào gì kia đừng mơ chiếm lấy thân thể Vương Hậu nhà ta* Hận tác giả!!!!!

* Lạc Thần dùng bản thân để thu hút dây đằng, nàng muốn cứu Dạ, nhưng nếu Nó chiếm cứ thân thể Lạc Thần, thì những chương tiếp theo chúng ta sẽ phải điên cuồng ăn kiếm!

*Mọi người bình tĩnh, chúng ta vẫn còn Đường Tẩu, nhưng khả năng rất cao là chương sau chúng ta mất Vương Hậu!

*Điện Hạ nổi giận rồi, nhưng mà trận này đánh thế nào? Lỡ tay là chém luôn vợ!

*Đọc đến Sào, vực của nó, tôi lại nghĩ đến "Thiên đạo", "Pháp tắc", 'Lĩnh vực".... những khái niệm tương tự trong các bộ huyền huyễn khác. Sào không hình không dạng, không sắc không âm, Nó là một dạng tồn tại kiểu như "Pháp Tắc" đúng không? Não của tôi sắp hỏng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top