Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆Chương 659: Giáng lâm (2)


"Thanh Y, nàng phải ngoan."
"Thanh Y, gọi lại lần nữa, tên của ta."
"Thanh Y, ta yêu nàng, cho dù ta trở thành như thế nào, ta vẫn sẽ nhớ."
"Ta đã không còn cách nào yêu nàng nữa, nhưng ta vẫn sẽ như năm xưa, yêu tha thiết nàng."
"Thanh Y, tạm biệt."

---------------------------

Thân thể hồn đọa.....
......Đã thành?

Trong nháy mắt nghe đến giọng nói kia, một cơn chấn động cực lớn khó có thể hình dung bộc phát từ sâu trong nội tâm Sư Thanh Y, cấp tốc nghiền nát tứ chi trăm xương của nàng.

Bốn phương một mảnh đỏ như máu vẫn đang từng bước lan rộng ra xung quanh.

Thế giới của nàng phảng phất sụp đổ, rơi thành từng mảnh vào thời khắc này.

Sư Thanh Y đôi môi run rẩy, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần chỉ là nhìn lướt qua nàng, ánh mắt đặc biệt lạnh nhạt, sau đó nhìn chằm chằm vào những sợi thần xúc đang bị hồng tuyến trói buộc.

Kể từ khi biết được sự tồn tại của 'hồn đọa', hai từ này cho tới nay đều hành hạ tâm trí Sư Thanh Y, điều nàng sợ nhất cũng chỉ có một, Lạc Thần triệt để hồn đọa. Coi như nàng phí hết tâm huyết, nhưng hiểu biết đối hồn đọa vẫn hết sức nông cạn, nàng không biết một người hoàn toàn bị hồn đọa sẽ là dạng gì.

Mà bây giờ, nàng nhìn dáng dấp Lạc Thần, tựa hồ minh bạch một ít.

Vào thời điểm khẩn cấp quan trọng này, hành động của Sư Thanh Y nhanh hơn suy nghĩ của nàng, nàng bước nhanh về phía trước, Xuân Tuyết trong tay vẩy một cái, hướng Thần Xúc vung tới.

Trong tiềm thức nàng rất rõ ràng, quyết không thể để những Thần Xúc này chuyển đến trên người Lạc Thần, Sào Chủ thèm muốn Lạc Thần vốn là thân thể hồn đọa duy nhất trên thế gian này, một khi Thần Xúc chạm đến được, hậu quả Sư Thanh Y không thể nào tưởng tượng.

Lưỡi kiếm Xuân Tuyết sắc bén lạnh lẽo, vừa lướt đến liền trong nháy mắt chặt đứt đám thần xúc kia.

Thần Xúc tàn thể thoát ly hồng tuyến, rơi trên mặt đất.

Nhưng trong chớp mắt nó bị chặt đứt, những thần xúc khác lại lần thứ hai mọc ra, hơn nữa càng thêm điên cuồng múa lên, một mặt là từ miệng vết thương trên lưng Dạ mãnh liệt đâm ra, một mặt là từ Huyết Hồ, dù là Dạ đối cảm giác đau đớn đặc biệt trì độn, cũng chịu không nổi dằn vặt như vậy, khom lưng run rẩy, đau đớn ngâm lên.

Sư Thanh Y thấy Dạ càng đau đớn, trong lòng hoảng hốt, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không dám lại vung Xuân Tuyết.

"......Lạc Thần." Sư Thanh Y nhìn chằm chằm gương mặt Lạc Thần, lẩm bẩm gọi.

Lạc Thần nhìn nàng càng thêm lạnh lẽo, lòng bàn tay khống chế hồng tuyến chuyển động càng ác liệt, không hề có nửa điểm chần chờ, cứ như vậy đột nhiên một kéo, đem gốc Thần Xúc chôn sâu trong thân thể Dạ toàn bộ đào ra.

Những Thần Xúc kia nguyên bản chôn sâu giống như mọc rễ trong thân thể Dạ, lúc này cảm nhận được hồng tuyến lại đây, chúng nó như có chính mình thần trí, dồn dập hưng phấn bắt đầu bám vào hồng tuyến, hướng về trên người Lạc Thần quấn.

Sư Thanh Y tâm loạn như ma, bước chân bay nhanh, hướng đám Thần Xúc kia chộp tới.

Lạc Thần cấp tốc nghiêng thân lùi lại phía sau, tránh xa Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y sững sờ trong giây lát, trơ mắt nhìn Lạc Thần mang theo thần xúc cách mình xa chút.

Nàng không ngờ có một ngày, Lạc Thần sẽ tránh nàng!

Theo Lạc Thần cùng Dạ khoảng cách kéo dài, thần xúc đã bị Lạc Thần triệt để dẫn ra.

Ánh mắt Sư Thanh Y liếc đi, chỉ thấy một đầu thần xúc từ giữa lưng Dạ bị mãnh liệt xé ra, phần cuối máu tươi đầm đìa hình dạng giống như sợi rễ cắm vào đồ vật gì đó hình bầu dục, giống như hạt cây đa.

Thần Xúc bị tách ra, Dạ thân thể nằm sấp xuống, hai tay bấu chặt mặt đất, kêu rên thành tiếng.

Trường Sinh ôm Dạ, sớm đã mặt đầy nước mắt, phần lưng của Dạ bị phá ra một lỗ thủng to, máu không ngừng chảy ra bên ngoài. Trường Sinh một tay ôm lấy Dạ, tay còn lại ở trên lưng Dạ lung tung sờ soạng, nhưng thân thể Dạ run dữ dội, lỗ máu càng lúc càng lớn, nàng muốn ấn lại giúp Dạ cầm máu cũng không thể.

Dạ cả người run cầm cập, nói không ra lời.

Những thần xúc kia đã quấn trên cánh tay Lạc Thần, một đầu giơ lên giống như trường xà, như là đang tùy thời dò xét, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Lạc Thần liếc nhìn Trường Sinh ôm Dạ khóc rống, một lát sau mới nói: "Thần xúc đã triệt để thoát ly thân thể Dạ, từ nay về sau, Sào Chủ đã vô pháp giáng lâm trên người cô ấy, cô ấy cũng không còn phải chịu nỗi khổ dây đằng xuyên thể."

Lời nói của nàng mục đích chính là muốn trấn an Trường Sinh, nhưng từng câu từng chữ nghe vào, thực sự không có một điểm cảm xúc.

Trái tim Sư Thanh Y cơ hồ chìm xuống vực sâu.

Nàng không cảm giác được độ ấm trong lời nói của Lạc Thần, trong lòng hoảng hốt đến không được.

".....A Lạc." Trường Sinh khóc lóc nhìn về phía Lạc Thần: "Vậy ngươi như thế nào cho phải! Ngươi nhanh ném xuống những thần xúc kia!"

"Ta cần đi đến một nơi xa chút, mới có thể xử lý chúng nó." Lạc Thần dùng hồng tuyến cuốn lấy thần xúc, ngăn cản chúng nó tiến một bước vào thân thể nàng, nói: "Để chúng lại nơi này, rất nguy hiểm."

Nàng nói qua, thật sâu nhìn về phía Trường Sinh, nói: "...... Trường Sinh, ngươi phải ngoan."

Trường Sinh bỗng dưng choáng váng.

Tuy rằng lời này vẫn giống như trước kia A Lạc đối nàng ôn nhu sủng nịch, không hề mang theo sóng lớn, nhưng nàng vẫn nghe ra được, A Lạc chính là đang dặn dò nàng lần cuối trước lúc đi xa.

Lạc Thần nói xong, chậm rãi quay đầu, ánh mắt dừng trên mặt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y hô hấp sâu nặng, môi run rẩy nhìn nàng.

"......Thanh Y." Lạc Thần nói chuyện rất lạnh và nhẹ, mềm mại như hoa tuyết rơi xuống trong đêm, như đang khẽ gọi tên nàng.

"Ngươi cũng phải ngoan." Lạc Thần nói.

Cũng không chờ Sư Thanh Y đáp lại, Lạc Thần bóng người đã phiên đi xa.

Sư Thanh Y nghĩ đều không muốn nghĩ, bước nhanh đuổi tới.

Trên mặt đất không biết từ lúc nào đã tràn ngập một tầng nước cạn, giống như máu trong Huyết Hồ, xung quanh là một mảnh màu đỏ trống vắng cô độc, trên đầu có vầng trăng đỏ như máu,giống như con mắt của loài quái thú khổng lồ đang quan sát thế gian, mà thần tức kim sắc ở trong phiến hồng lạnh lẽo này không ngừng qua lại.

Không gian Huyết Hồ càng khuếch trương càng lớn, phảng phất dung hợp cùng Cảnh Thứ Sáu, nhất thời không nhận rõ được nơi này rốt cuộc là Huyết Hồ, hay là Thiên Hoàng Tuyên Cổ.

Dạ nói Huyết Hồ là một bộ phận Vực của Sào Chủ, Sào Chủ vực năng khuếch tán có thể nuốt chửng toàn bộ thế gian, kể từ cảnh tượng bây giờ đến xem, Huyết Hồ đang từng bước xâm chiếm Cảnh Thứ Sáu, hai mảng không gian xuất hiện trùng điệp.

Nhưng Sư Thanh Y đều không quan tâm những chuyện này, trước mắt nàng chỉ có đạo bạch ảnh kia.

Nàng giẫm đạp lên mặt Huyết Hồ, khiến cho nước văng tứ phía, thấm ướt vạt áo của nàng.

Bóng dáng Lạc Thần ở trước mặt nàng chợt gần chợt xa, như vậy phập phù, có lúc nàng cảm giác mình đến gần nàng ấy rồi, có lúc lại cảm giác làm sao đều chạm không tới Lạc Thần. Cả người nàng đều hoảng hốt lên, như phạm vào tâm bệnh, cảm giác mình đang truy đuổi một giấc mộng xa không thể với.

"Lạc Thần!" Sư Thanh Y thở hổn hển, trong tiếng gọi đã nhiễm lên nức nở.

Lạc Thần không hề đáp lời nàng.

Mãi đến tận khi Lạc Thần đi tới trung tâm Huyết Hồ, mới ngừng lại, nơi đó gần gũi nhất với vầng Huyết Nguyệt trên nền trời.

Bên trong đất trời yên tĩnh đến đáng sợ, Sư Thanh Y thậm chí nghe được tiếng hô hấp của mình.

"Lại gọi một lần." Ánh mắt Lạc Thần sâu thẫm, nheo mắt nhìn nàng nói: "Tên của ta."

Sư Thanh Y nuốt xuống nước mắt, ôn nhu gọi: "Lạc Thần."

Thường ngày nàng gọi như vậy, Lạc Thần luôn sẽ mặt mày ngậm cười nhìn sang.

Nhưng bây giờ, trên mặt Lạc Thần không tồn tại bất kỳ cảm xúc nào.

Như là... nàng ấy đã không còn cảm xúc.

"Tốt." Lạc Thần hơi rũ mắt, tựa hồ muốn đem tiếng gọi ôn nhu này khắc vào trong xương tủy. "Như vậy rất tốt."

Những thần xúc kia bị nàng hồng tuyến khống chế, trên cánh tay nàng bay múa, cơ hồ có loại cảm giác cuồng loạn, nhưng nàng vẫn yên tĩnh như vậy, cùng những thần xúc trên người hoàn toàn không hợp.

"Ta sợ lần sau ngươi gọi ta, ta đã không cảm giác được ngươi." Lạc Thần nói: "Lần này để ta... nhiều nghe mấy lần."

"Làm sao như vậy!" Sư Thanh Y run giọng nói: "Ta biết Sào Chủ lập tức muốn giáng lâm, thế nhưng chúng ta còn có thời gian, ta cũng đã an bài, nó trốn không thoát!"

Nàng đi phía trước vài bước, nỗ lực động viên: "Lạc Thần, ngươi đừng cử động, để ta đến... ta sẽ thay ngươi xử lý những thần xúc kia. Một khi để chúng nó chuyển sang cơ thể ngươi, hậu quả khó lường. Chuyện của Dạ đã xong, thần xúc liền giao cho ta đi, ngươi tin tưởng ta, ta có thể giải quyết chúng nó."

"Nó trốn không thoát." Tiếng nói Lạc Thần tràn đầy hàn khí: "Ta cũng chạy không được."

"...... Cái gì?" Trái tim Sư Thanh Y đột nhiên rơi xuống.

"Ta đã hoàn toàn hồn đọa." Lạc Thần nhìn nàng, nói: "Ngươi cũng biết, cái gì gọi là hồn đọa?"

Sư Thanh Y vai không ngừng run cầm cập, gian nan lắc đầu.

"Dĩ vãng ta cũng không biết, hiện nay, ta hiểu rồi. Ta còn có một chút thời gian, ta nghĩ báo cho ngươi." Lạc Thần hô hấp đều đặn, tiếng nói lạnh tựa băng sương: "Sau này, ta và ngươi ở bên nhau sẽ giống như người dưng, ngươi hiểu được sao?"

"..... Người dưng?" Sư Thanh Y vành mắt ửng hồng, xem như chính mình nghe nhầm: "Ngươi đang nói cái gì? Chúng ta bên nhau nhiều năm như vậy, ngươi bây giờ muốn cùng ta.... trở thành người dưng?"

"Ta biết ngươi không thể nào tiếp thu." Lạc Thần nói: "Nhưng đây là sự thật."

Lúc Lạc Thần nói những lời này, gương mặt hoàn toàn bình tĩnh, sự bình tĩnh này lại khiến Sư Thanh Y rơi vào tuyệt vọng. Một mặt nàng bị Lạc Thần lạnh lẽo bao trùm đến khó có thể hô hấp, mặt khác lại cảm giác được đây là chút ôn nhu cuối cùng còn sót lại của nàng ấy.

Nàng ấy muốn tại đây nói hết chân tướng cho nàng biết, làm nàng tới lúc đó nghênh tiếp sự thật tàn khốc đẫm máu này, không đến nỗi quá mức bàng hoàng luống cuống.

"Ta đã không cách nào như dĩ vãng đợi ngươi." Lạc Thần ngắm nhìn đôi mắt Sư Thanh Y: "Chuyện này không phải ta có thể khống chế. Rất nhanh, hồn đọa cuối cùng sẽ nuốt chửng ta đối với ngươi nhận thức, ta nhận biết ngươi, lại không cách nào yêu ngươi."

Sư Thanh Y khóe môi bị nàng cắn chảy máu, nàng cảm giác toàn bộ thế giới đều trống rỗng, chỉ có tiếng nói của Lạc Thần, từng câu từng chữ, đều sắc tựa như đao.

"Ngươi nói là.... ngươi sẽ .... không còn cảm xúc nữa?" Trong đầu Sư Thanh Y một mảnh hỗn loạn, nhớ lại Lạc Thần khoảng thời gian gần đây các loại dị dạng.

Chẳng trách... Lạc Thần có lúc không tự chủ toát ra đối với mình lạnh lẽo, đặc biệt là ở mộng tràng Trường Sinh, lúc các nàng ở trong thùng nước tắm rửa, trong nháy mắt Lạc Thần ngước nhìn nàng, có loại lạnh lẽo tàn khốc đến mức khiến nàng run rẩy cả người.

Hiện tại Sư Thanh Y mới thấm thía cảm nhận, điều đó đã không phải ngắn ngủi thoáng hiện, mà cuối cùng trở thành sự thật không thể thay đổi.

Từ lúc bước vào Cảnh Thứ Sáu, Lạc Thần đối nàng lạnh nhạt không chỉ một lần, thậm chí còn không thèm đáp lời nàng.

Không phải Lạc Thần không muốn, nàng ấy làm sao có thể không muốn, mà là nàng ấy.... không làm được.

"Ta từng hỏi ngươi, không có cảm xúc, là một loại cảm giác thế nào." Lạc Thần không chính diện trả lời câu hỏi của Sư Thanh Y, chỉ là đạm nhạt nói: "Hiện tại, ta đã hiểu đó là loại cảm giác gì."

Sư Thanh Y không kịp nói cái gì, nước mắt so với ngôn ngữ sớm một bước lăn xuống, cùng máu trong Huyết Hồ hòa lẫn.

"Ngươi đây là đang.... nói lời từ biệt cùng ta sao?" Sư Thanh Y nghẹn ngào, nhẹ giọng hỏi.

Lạc Thần nhíu mày, đại khái thần xúc trên cánh tay nàng không an phận, nàng mắt lạnh liếc qua, những sợi hồng tuyến cuốn chặt chút, lúc này mới nói: "Ừm, ta sợ sau này không kịp từ biệt ngươi, liền cùng ngươi trở thành người dưng rồi."

Sư Thanh Y ổn định thân thể, tận lực khống chế, không để cho mình lảo đảo.

"..... Người dưng." Trái tim Sư Thanh Y như bị dao cắt, đã không biết làm sao suy nghĩ, Lạc Thần hiện tại quá bình tĩnh, nàng cũng chỉ có thể chống đỡ một tia lý trí mỏng manh cuối cùng, không đến nỗi tan vỡ trước mặt Lạc Thần, chỉ là nỉ non: "Chờ ta... chờ ta giết Sào chủ, hồn đọa có thể giải sao?"

'Không thể."

Gương mặt Sư Thanh Y có chút cứng đờ giật giật, nhìn Lạc Thần.

"Hồn đọa,.... thân thể hồn đọa....." Bốn phía lại vang lên loại thanh âm thần kinh kia, là như vậy hưng phấn: "Thành, rốt cuộc xong rồi."

Loại thanh âm thì thầm này càng ngày càng vang, số lượng cũng biến càng ngày càng nhiều, nhưng xung quanh cái gì cũng nhìn không thấy, cũng không biết những tiếng nói này đến tột cùng từ đâu tới, phảng phất đến từ một không gian hư vô, tạm không thể nhận ra.

Sư Thanh Y đứng chôn chân trước mặt Lạc Thần, tâm tình nỗ lực đè nén trong nháy mắt bị những tiếng nói kia kích thích vỡ tung, máu trong mắt nàng gần như sắp bạo phát, rống lớn: "Câm miệng! Cút ngay!"

Nàng vung tay lên, thần tức mãnh liệt phần phật mang theo mười phần áp chế, đem những tiếng nói kia đánh tan đi.

Bốn phía lần thứ hai thanh tịnh.

Sư Thanh Y hai vai kịch liệt lay động, nàng gian nan hít ngụm khí, nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần lại giống như đáy hồ nước u lạnh sâu thẳm, không hề chập trùng.

Một tiếng xé rách quỷ dị vang lên.

Huyết Nguyệt trên đỉnh đầu nứt ra một cái khe, như là có thứ gì không nhìn thấy đang chui ra.

"Thanh Y." Lạc Thần sâu xa nói: "Lại gọi một lần."

Nàng vừa dứt lời, những thần xúc đang quấn trên cánh tay nàng tựa hồ cảm thấy đồ vật từ bên trong Huyết Nguyệt ra tới, đột nhiên nhộn nhạo lên, hướng về Huyết Nguyệt điên cuồng bay múa.

"Ta yêu ngươi." Tiếng nói Lạc Thần tan ở trong gió. "Bất luận ta biến thành ai đi nữa, ta đều sẽ nhớ."

Ba chữ này, thường ngày Sư Thanh Y rất hiếm khi nghe được, nàng đều oán trách Lạc Thần không biết nói tình thoại, làm nàng phải sử dụng hết vốn luyến đi thả kiều, mới được nàng ấy hống qua một hai lần.

Nhưng lúc này đây, Sư Thanh Y tình nguyện không nghe.

Đây cũng là Lạc Thần lần duy nhất và cuối cùng, không hề chập trùng nói ra một câu tình thoại như vậy.

Nàng cũng vĩnh viễn không thể nói nữa rồi.

Sư Thanh Y tựa như người điên mà lao nhanh về phía Lạc Thần.

Mặc kệ phát sinh cái gì, cho dù cùng ôm nhau tử vong, nàng vẫn nghĩa vô phản cố muốn lao tới bên nàng ấy.

Vô số dây leo từ Huyết Hồ bay lên, mà những thần xúc kia giống như cắm rễ trong Huyết Hồ, khuếch tán ra vô số cành lá, chúng nó lấy Lạc Thần làm trung tâm, theo nàng quấn đi lên, che khuất thân thể nàng, hướng về bốn phương tám hướng ngang dọc tản đi.

Xích lạp, xích lạp.

Tiếng dây leo vặn vẹo lan tràn toàn bộ thế giới.

Dây leo cành lá tứ ngược tốc độ nhanh cực kỳ, trong khoảnh khắc Sư Thanh Y đã bị một mảnh rừng to lớn sâu thẳm vây quanh.

------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Một chương này là cả thế giới Dò hư lăng kịch bản điểm trọng yếu, cũng là lớn nhất cảm tình bước ngoặt.

Kỳ thực lúc viết chương này, tôi không thể nói rõ là bản thân đau khổ hay bình tĩnh. Có thể vì A Lạc cùng Sư Thanh Y cáo biệt, nàng quá bình tĩnh, nhưng lại giấu giếm thật sâu thống khổ.

Tôi cũng không cảm thấy chương này ngược hay không ngược, nói thế nào cũng không diễn tả được hết, đây là nội dung vở kịch khách quan phát triển, các nàng nhân sinh đã sớm là hiện thực sống động trước mắt tôi, bi hoan ly hợp đều có định số, tôi có thể làm chính là hoàn chỉnh truyền đạt lại cho các bạn xem.

Phần nội dung này tôi đã lên đại cương từ nhiều năm trước, đến bây giờ mới có thể viết ra. Tôi tin tưởng mọi người đều biết hồn đọa kết cuộc, chính là không thể tự mình khống chế, hồn đọa chính là vô tình không cảm xúc, tôi đã nhiều lần miêu tả Lạc Thần loại kia lạnh nhạt, chỉ vì một chương này lót đường.

Các bạn sớm đã thành thói quen Sư Sư cùng Lạc Thần một đường yêu nhau, chưa bao giờ tách ra, mà một chương này đến rồi, sẽ mở ra nội dung hoàn toàn mới, nhưng vẫn theo quỹ đạo vốn có của nó. Mà tính cách Lạc Thần, nàng xác nhận bản thân mình sắp hồn đọa, nàng tất sẽ cùng Sư Sư cáo biệt, để Sư Sư hiểu rõ chân tướng.

"Nàng đã không còn cách nào yêu nàng, nhưng nàng vẫn như năm xưa, yêu tha thiết nàng."

------------------------------------------------

<Tấn Giang bình luận khu>

*Tôi suy sụp, hoàn toàn suy sụp, tôi đã khóc ngất.......

*Tôi không thể chịu đựng được nữa, mặc dù tôi hiểu rằng các nàng sẽ tốt hơn trong tương lai, nhưng chương này thật sự khó chịu.

*Lạc Thần nói rằng, ngay cả khi Sào Chủ chết đi, nàng cũng không thể khôi phục. Tôi muốn biết, khi Sào Chủ chết đi, Lạc Thần có còn sống không? Còn sống là còn hy vọng, rốt cuộc Dạ cũng đã thay đổi từ một NPC vô cảm thành một người có nhiều cảm xúc.

*Lần nào cũng là Lạc Thần, cô ấy chỉ là một phàm nhân, nhưng cô ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ suốt mấy ngàn năm, tôi sẽ khóc đến chết mất.....

*Là một độc giả đã theo DHL suốt mười một năm, tôi cảm thấy chương này quá hụt hẫng, hai người Lạc Sư đã ở bên nhau ngàn năm, quá nhiều biến cố đã xảy ra, họ luôn có thể tìm về bên nhau, nhưng lần này Lạc Thần lại chính thức nói lời chia tay.... Mắt tôi như nhòa đi....

"Thanh Y, nàng phải ngoan."
"Gọi lại, tên của ta."
"Ta yêu nàng. Cho dù ta trở thành như thế nào, ta cũng sẽ nhớ."
"Nàng không còn có thể yêu nàng nữa, nhưng nàng sẽ vẫn yêu nàng như xưa."

Tôi tin rằng, sau tất cả, Sư Sư sẽ lại tìm thấy Lạc Thần, nàng sẽ luôn tìm thấy nàng ấy, nàng ấy sẽ luôn đợi nàng, như lời Lạc Thần cầu hôn Sư Thanh Y ngày ấy.....

"Lấy hồng tuyến đánh dấu, dù bị ngăn cách bởi núi sông, ta cùng nàng cũng không cách biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top