Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

☆Chương 660: Giáng lâm (kết)


Mảnh rừng sâu cắm rễ ở trong Huyết Hồ, không ngừng hướng về xung quanh cấp tốc lan tràn, Huyết Hồ nhìn qua giống như rìa của nó, rừng sâu này cũng biến thành càng ngày càng vô cùng vô tận.

Dòng nước đỏ như máu thấm vào dưới đáy rừng cây, phản chiếu ra bóng dáng méo mó trên mặt nước, rừng sâu hiu quạnh cùng màu đỏ tươi hòa quyện vào nhau, hơi thở cô độc rồi lại điên cuồng trong nháy mắt tràn vào.

Dây leo hoang dại sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, cùng cành lá đè ép chen lấn xô đẩy mà đi, khoảng cách giữa những thân cây càng ngày càng bị thu hẹp, xung quanh hầu như không còn chỗ để Sư Thanh Y đứng, những dây leo kia kéo đến gần nàng, thậm chí còn nỗ lực quấn quanh thân thể nàng, khiến nàng phát điên, hoàn toàn dùng sức lực mà vung lên Xuân Tuyết.

Nàng hỏa gấp công tâm mà chém hỗn loạn vào đám dây leo kia, chúng càng dữ tợn vây đến thì càng bị nàng cuồng bạo chém đứt, hài cốt rơi rụng thành một mảnh lớn bên dưới, trong chốc lát Sư Thanh Y đã dọn ra một lối đi hẹp trước mắt.

"Lạc Thần.... Lạc Thần!" Sư Thanh Y hít ngụm khí lạnh, cũng không biết đã tàn sát bao nhiêu dây đằng, chỉ là một bên không ngừng vung tay chém, một bên gần như tan vỡ mà nghẹn ngào gọi tên Lạc Thần.

Không có ai đáp lại nàng

Chỉ có mảnh rừng sâu hoang vắng đang không ngừng mở rộng vang động.

Mảnh rừng này tựa như thực thể sống, thậm chí còn có tiếng hít thở, mỗi một lần Sư Thanh Y chém xuống, đám dây keo kia đều sẽ phát sinh tiếng hí cổ quái thê thảm, phảng phất từ huyết nhục ngưng tụ mà thành. Huyết Lâm bị chặt đứt tạo thành lỗ hổng, Nó không ngừng run rẩy, phập phồng nhô lên rồi co rút lại, đồng thời kèm theo tiếng "Ùng ục Ùng ục" của huyết nhục bị đè ép.

Dần dần, những mặt cành lá bị chém vỡ kia cũng tự lành lại.

Sư Thanh Y cũng không tâm tư quản chuyện này, chỉ là không ngừng chạy về phía Huyết Nguyệt, nhưng bên trong mảnh rừng thâm sâu ngột ngạt này, nơi nào lại có bóng dáng Lạc Thần.

Nàng bị tuyệt vọng cùng bi phẫn xô đẩy, đầu óc quay cuồng, nàng gần như quên mất mình đang làm cái gì, những tiếng thì thầm nói nhỏ lại vang lên từ bên trong cành lá rậm rạp, ong ong không ngừng lặp lại bốn chữ 'thân thể Hồn Đọa', kích thích mỗi một dây thần kinh của nàng.

Nàng giận dữ tột cùng, vung tay lên đánh ra một mảnh thần tức như sóng xô gió cuốn, đám cành lá kia trong nháy mắt bị quét trụi, những âm thanh nói nhỏ kia cũng tắt lịm, nhưng ngay sau đó lại vang lên từ khu vực cành lá khác.

Sư Thanh Y con mắt càng ngày càng hồng, ngực chập trùng kịch kiệt, cả người vùi lấp bên trong vô tận điên cuồng, thân thể nóng bỏng, giống như máu nóng muốn trào ra từ lỗ chân lông của nàng.

Lạc Thần!
Lạc Thần!
Nàng ở nơi nào?
Nàng ở nơi nào?

Ta phải giết Sào Chủ! Ta nhất định phải giết Cổ Thần!

Trước mắt bóng cây hỗn loạn, trong mắt nàng cũng càng điên cuồng, Xuân Tuyết thế không thể đỡ, từng thân cây cổ thụ to lớn bị Xuân Tuyết chặn ngang chém đứt, một mảnh Huyết Hồ rất nhanh bị san thành bình địa, tàn cây vương vãi khắp nơi.

Dưới chân nàng đi qua, một gốc cây còn chút hơi tàn nhô lên cành lá, giương nanh múa vuốt hướng về Sư Thanh Y quấn tới, Sư Thanh Y đang muốn nghiền nát tất cả, ai biết cánh tay nàng bị lay động một trận, mà thốt nhiên đó chính là một dải tuyết trắng dài. Nàng cho rằng lại là dây leo, đang muốn giơ tay xé đứt, nhìn thấy mặt trên vảy hoa văn tinh mỹ nhẵn nhụi, nàng không khỏi sửng sốt.

Đó là một cây roi dài màu trắng.

Lực đạo trong tay nàng trong nháy mắt triệt tiêu, cái roi dài kia cuốn lấy cánh tay nàng, kéo nàng sang một bên, Sư Thanh Y nương theo lực của roi lui về sau vài bước, đối diện chính là ánh mắt lo lắng của Ngư Thiển.

Mà gốc đại thụ đang chặn đường nàng đã bị một ánh kiếm lãnh duệ khác chặt đứt, lăn lóc trên mặt đất. Trạc Xuyên thu trường kiếm trong tay, đứng ở tại chỗ, đôi mắt vẫn nhắm chặt.

Trạc Xuyên không nói một lời, gương mặt hướng Sư Thanh Y gật đầu, bước chân vô thức mà đến gần Ngư Thiển.

"..... Sư Sư! Sư Sư!" Ngư Thiển thu lại Thiên Lân Roi, hai tay giữ lấy Sư Thanh Y, nhẹ lay động nàng: "Mau mau tỉnh lại! Không nên để những âm thanh kia nhiễu loạn tâm trí!"

Ngư Thiển nói, chiếc Thứ Lân trên người nàng tuôn ra ánh sáng, nàng cầm nó đặt vào trong tay Sư Thanh Y.

Ánh mắt Sư Thanh Y từ từ khôi phục thanh minh, hô hấp bằng phẳng một chút, nàng nhìn về phía Ngư Thiển, môi khẽ nhúch nhích lại không nói một lời.

Đám dây leo xung quanh vẫn còn vùng vẫy ngang ngược, thế nhưng rất nhanh lại Trạc Xuyên giải quyết gọn gàng.

Sư Thanh Y lần này rốt cục chậm rãi thở ra một hơi, run rẩy nói: "Lạc Thần nàng.... triệt để hồn đọa, ta không biết... ta không biết.... nàng đang ở nơi nào."

Ngư Thiển đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu rõ: "Ngươi biến thành thế này, ta cũng lường trước Lạc Thần tình huống nguy cấp. Cảnh thứ sáu đột nhiên xuất hiện mảnh rừng máu cổ quái, nó đang dùng huyễn thuật mê loạn tâm trí người, ngươi mau mau bình phục một hồi, mới có thể tìm được Lạc Thần."

Nàng nói xong, ánh mắt rơi vào Trạc Xuyên đang bảo hộ bên cạnh, dặn dò: "A Xuyên là thân thể lưu tức, sẽ không bị Huyết Lâm mê loạn ảnh hưởng, hai mắt nàng có thể nhận biết những thứ rất nhỏ mà chúng ta không thể phát hiện, ta cùng A Xuyên sẽ bồi ngươi đi tìm. Bình tĩnh, chậm rãi hô hấp."

Thứ Lân thay Sư Thanh Y chặn lại không ít âm thanh nói nhỏ kia, Sư Thanh Y điều chỉnh hô hấp, miễn cưỡng đè nén nóng nảy trong lòng, thấp giọng nói: "..... Được rồi."

Nàng nhớ tới cái gì, liền giơ bàn tay trái lên nhìn ngón trỏ một chút, chiếc nhẫn tế tế màu đỏ kia vẫn quấn quanh trên ngón tay nàng.

Đó là Lạc Thần để lại cho nàng chủ mệnh tuyến ký hiệu.

Đôi mắt Sư Thanh Y hiện lên sương mù, cả người run rẩy, môi dưới bị nàng cắn đến chảy máu.

Lúc đó Lạc Thần đã ôm loại tâm tình gì để lưu cho nàng chủ mệnh tuyến này? Hồi tưởng lại Lạc Thần từng ở trước mặt nàng thề, đầu quả tim của nàng đau đến vô pháp tưởng tượng.

Vào thời điểm ấy, Lạc Thần cũng đã cân nhắc sẽ phát sinh loại tình huống như hôm nay, cho dù linh cảm được chính mình sắp Hồn Đọa, sắp mất đi cảm giác, sâu trong nội tâm Lạc Thần vẫn hy vọng nàng có thể thuận lợi tìm được nàng ấy.

Nàng ấy sớm lưu lại cho nàng chỉ dẫn, để nàng không còn phải khổ sở truy tìm giống như dĩ vãng sáu trăm năm trước, khi đó nàng tìm kiếm trong tuyệt vọng, bởi vì không có một chút tăm tích nào của nàng ấy.

Sư Thanh Y ngón tay run rẩy nhấc lên, chủ mệnh tuyến phảng phất nhận biết được ý đồ của nàng, ở trên ngón tay nàng giật giật, một đầu tuyến giống như làn khói hồng ngưng tụ, từ từ thành hình, càng lúc càng kéo dài, ở trên không trung chập chờn.

Sau một chốc, chủ mệnh tuyến hướng về sâu trong Huyết Lâm kéo dài mà đi.

"..... Theo sợi tơ hồng này!" Sư Thanh Y trong lòng không diễn tả được là tư vị gì, vội vã theo hồng tuyến dẫn dắt, bước nhanh tiến lên.

Ngư Thiển gọi Trạc Xuyên một tiếng, cùng nhau xuyên hành ở giữa rừng máu.

Toàn bộ Cảnh Thứ Sáu cơ hồ dung hợp cùng Huyết Hồ, rừng máu rộng lớn, cành cây chằng chịt vặn vẹo, như thể tạo thành một cái Sào huyệt khổng lồ bao gồm dây leo và thân cây.

Trước mắt Sư Thanh Y không ngừng trồi lên bóng cây trùng điệp dữ tợn, rất nhanh đã bị Xuân Tuyết dọn dẹp sạch sẽ, nàng bộ pháp như mây bay đạp lên hồ máu, trong mắt chỉ có sợi hồng tuyến cực nhỏ kia.

Hồng tuyến một mực kéo dài không có điểm cuối, chạy một lúc lâu vẫn không thấy dấu vết Lạc Thần.

Mãi đến tận khi Sư Thanh Y nhìn thấy một mảng lớn vết máu ở dưới gốc cây nọ.

Vết máu còn mới, tựa hồ mới chảy xuống không lâu, chứng tỏ có người vừa trọng thương dựa vào gốc cây này nghỉ ngơi qua.

Sư Thanh Y đưa tay ra, sờ soạng lên vết máu kia một chút.

Máu lạnh tựa băng.
Nàng hô hấp run lên.

Lượng máu nhiều như vậy, giống như bị loại vũ khí sắc bén nào đó xuyên thấu qua thân thể, nàng thậm chí đều có thể tưởng tượng những máu kia dọc theo lưỡi kiếm Cự Khuyết lạnh lẽo theo gió chảy xuôi, cùng chủ nhân của nó đau đớn thở dốc.

Chủ mệnh tuyến nhẹ nhàng xẹt qua đám lớn vết máu, ở bên cạnh bồi hồi.

"..... Lạc Thần!" Sư Thanh Y nghẹn ngào kêu lên.

Vết máu đường đi đã hiện ra, dọc theo lối đi chật hẹp giữa tảng lớn cây cối hướng về phía xa kéo dài, Sư Thanh Y không dám trì hoãn nữa, một đường lần theo vết máu khiến người giật mình kia mà chạy, mặc cho đám dây leo to gan cản đường nàng, đều bị nàng một tay chém đứt một tay xé nát, không chút nào lưu tình.

Chạy nhanh một hồi, Sư Thanh Y phát hiện vết máu dưới chân đã tụ họp đến một vũng máu khác, diện tích mảnh vết máu này khiến người nhìn mà kinh hãi, chủ mệnh tuyến đối mảnh vết máu này cũng phản ứng mãnh liệt, mà đoạn đường tiếp theo vết máu thưa thớt, như là vết thương của người kia đang dần lành lại, chỉ là trong lúc chạy đi gián đoạn nhỏ giọt xuống.

Hai vết máu cuối cùng hướng về một nơi duy nhất.
Sư Thanh Y đối vết máu kia có đại khái phán đoán, càng ngày càng lòng như lửa đốt, điên cuồng mà đuổi theo phương hướng hai vết máu.

Mà phía đối diện giữa những bóng cây đan xen, mơ hồ hiện ra ba thân ảnh nữ nhân. Trường Sinh ở bên trái, dìu Dạ đi ở giữa, bên phải là Ninh Ngưng đang đỡ một cánh tay khác của Dạ.

Dạ ho khan vài tiếng, mặt đất nàng đi qua lại nhỏ xuống vài vết máu.

".... Dạ." Trường Sinh mau mau dừng lại: "Chúng ta nghỉ một lát."

"Chủ nhân!" Ninh Ngưng cũng lo lắng không thôi.
Huyết Hồ biến đổi lớn, Ninh Ngưng nguyên bản ở tại Huyết Hồ cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

"Không có chuyện gì." Dạ trầm thấp nói: "Theo vết máu Lạc Thần."

Nàng vô cùng chắc chắn, tảng lớn vết máu lan tràn qua nơi này đều là Lạc Thần lưu lại.

Trường Sinh vành mắt đỏ ửng, một bên lo lắng Lạc Thần đã biến mất không tăm tích còn để lại một đường đầm đìa máu tươi, một bên lo lắng Dạ bị thương nặng, A Cẩn nhà nàng cũng không nhìn thấy, những người khác trong đội ngũ đều bị mảnh rừng máu này chia rẽ, Trường Sinh cơ hồ có loại cảm giác uất nghẹn, nhưng vẫn đánh lên tinh thần, ngăn cản những dây leo kia tập tích, bảo hộ Dạ một đường xuyên qua.

Sư Thanh Y thoáng cái đã đến bên cạnh các nàng, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên cũng theo sát không rời.

Trường Sinh nhìn thấy các nàng, buồn vui đan xen, lúng túng: "A Cẩn, A Lạc nàng đã ..... "

Sư Thanh Y trong lòng chua xót, nhưng vẫn an ủi Trường Sinh: "Chủ mệnh tuyến của nàng ở đây, sẽ mang ta tìm đến nàng, ngươi cùng Dạ, Ngư Thiển, Trạc Xuyên, Ninh Ngưng tuyệt đối không được tách ra, cánh rừng này hết sức phức tạp, một khi rơi xuống Huyết Lâm hậu quả khó mà lường được. Chờ ta tìm thấy Lạc Thần, lại trở về cùng các ngươi hội hợp. Trạc Xuyên có thể nhận ra khí tức khác biệt trong rừng, nàng sẽ dẫn đường cho chúng ta, ngươi không cần lo lắng."

"Được, được." Trường Sinh gật đầu liên tục.

Chủ mệnh tuyến tiếp tục kéo dài về trung tâm, đội ngũ di chuyển nhanh chóng, Dạ giơ tay ấn trước ngực, ngẩng đầu nói: "Phía trước.... chính là lối vào Thần Tê, các ngươi nhìn thấy.... trăng máu trên bầu trời sao? Mặt trên nứt ra khe hở chính là vị trí lối vào. Nó đang mở ra, nhưng... trăng máu ở trên cao, chúng ta lại ở dưới đáy, cho dù làm thế nào cũng với không tới."

Sư Thanh Y ngửa đầu liếc nhìn, Hồng Nguyệt treo cao càng lúc càng lớn, hiển nhiên là cách các nàng càng ngày càng gần, giống như cái đĩa máu khổng lồ, treo trên dày đặc ngọn đại thụ.

Trường Sinh bận bịu nói: "Ta cùng A Cẩn.... bay lên."

Dạ lắc đầu: "Thần Vực biến hóa bất thường, coi như bay lên cũng sẽ không chạm đến, kỳ thực vĩnh viễn vô pháp tiếp cận."

"Vậy muốn đi vào thế nào?" Sư Thanh Y bước chân không có mảy may dừng lại, trong lòng nàng linh cảm bất an càng mãnh liệt, Lạc Thần hẳn là đang hướng về phía Thần Tê.

"Dựa vào.... rơi xuống." Dạ đáp.

"Rơi xuống?" Sư Thanh Y bước chân lập tức rối loạn.

".... Ừ." Dạ nói: "Tuy nói Huyết Hồ là thần cho ta, nhưng ta dùng nhiều năm như vậy, coi như thần đang khống chế nó, ta cũng có thể thay đổi nó. Vực thiên biến vạn hóa, chỉ cần ta thay đổi vị trí Huyết Hồ, chúng ta sẽ có một cơ hội Rơi Xuống."

Sư Thanh Y còn chưa thật hiểu rõ Rơi Xuống là làm gì, nàng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng nếu Dạ nói có cơ hội, vậy Dạ tuyệt đối sẽ làm được.

"Chỉ là dưới tình huống Sào chủ khống chế Vực, Rơi Xuống.... rất khó chuẩn xác." Dạ lại dừng bên một vũng máu: "Ta cần.... thời gian."

Nàng nhìn vết máu kia, không nhúc nhích, sau đó ánh mắt chậm rãi dời lên, dừng ở bên trên cành lá đang được dây đằng che chắn nghiêm mật.

Trên cành lá có rất nhiều máu, từng dòng đỏ tươi không ngừng dọc theo đầu lá nhỏ xuống.

Chủ mệnh tuyến phản ứng đặc biệt mãnh liệt, không ngừng đảo quanh mảnh lá cây nhuốm máu kia.

Sư Thanh Y hô hấp đột nhiên thắt lại.

Mọi người đều chăm chú nhìn phiến vết máu này.

Cổ họng Sư Thanh Y nhẹ nhàng trượt một hồi, bước chân như thể rót đầy chì, từng bước nặng nhọc mà tiến về gốc cây kia.

Hô hấp cùng bước chân như thế trầm trọng, một hồi, tiếp theo một hồi.

Nàng có thể nghe được bên trong cành lá mơ hồ có chút tiếng hít thở, tiếng hít thở này nhẹ nhàng như vậy, rồi lại nghe ra vô tận thống khổ.

Nàng duỗi tay tới, mãnh liệt đẩy ra phiến huyết lâm trước mắt, nhìn sang.

Lá cây bị đẩy ra, bạch y nữ tử cong người, đứng quay lưng về phía nàng.

Không, đó đã không thể xem như bạch y rồi.

Đã sớm bị máu tươi nuốt chửng từ trên xuống dưới, nhuộm thành một mảnh đỏ thẫm tê tâm liệt phế.

Màu đỏ kia chói mắt đến vậy, cơ hồ đâm xuyên đôi mắt Sư Thanh Y, mà từng dòng máu tươi vẫn còn theo huyết y nhỏ giọt xuống.

Nữ nhân hai tay nắm chuôi Cự Khuyết, lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên thân thể nàng ấy.

Sư Thanh Y cả người cứng ở tại chỗ, như thể bầu trời đang quay cuồng.

Nàng từng nghĩ đến mấy khả năng, nhưng vô pháp tưởng tượng Lạc Thần sẽ dùng Cự Khuyết.... thương tổn chính mình đến mức này.

Một đường băng qua tràn đầy vết máu, đều là Lạc Thần không ngừng dùng Cự Khuyết đâm thủng thân thể lưu lại.

Lạc Thần xuống tay không hề do dự, mãnh liệt đem Cự Khuyết rút khỏi thân thể, kéo ra một chùm tơ máu, nàng một tiếng cũng không rên, phảng phất đây không phải thân thể của nàng nữa.

Nàng nắm Cự Khuyết ròng ròng máu tươi, chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Sư Thanh Y.

Trong con ngươi một mảnh u lạnh băng lam.

Sư Thanh Y cũng nhìn nàng, cùng lúc đó, nước mắt cứ như vậy lăn xuống.

Trong rừng tĩnh mịch.

Vô số hồng tuyến đang thay thân thể sắp bị phá vụn của Lạc Thần may vá lại, vội vàng muốn đem nàng vũ khí hoa mỹ vô song duy nhất trên thế giới chữa đến trạng thái tốt nhất.

Trường Sinh căn bản không dám tin tưởng con mắt chính mình, khóc ra thành tiếng, hai chữ "A Lạc" đều không thốt nên lời, Dạ cau mày, Ngư Thiển trên mặt cũng tràn đầy bi quan.

Mà ánh mắt Lạc Thần chỉ lạnh lẽo nhìn các nàng.

Cũng nhìn nước mắt trên mặt Sư Thanh Y.

Vào thời khắc này, vô số tiếng xột xoạt lại vang lên, mang theo một loại bệnh trạng mà lẩm bẩm: "Thân thể Hồn Đọa, tại sao đến lúc này ngươi còn muốn chống lại ta! Ngươi mưu toan tàn phá thân thể, thừa dịp hồng tuyến phân tán tinh lực chữa trị, muốn cản lại ta đối với ngươi khống chế, có thể kiên trì bao lâu? Vô ích thôi, rất nhanh ngươi sẽ không còn loại cảm giác phản kháng này!"

"Ngươi sẽ không còn cảm giác gì, ha ha .... ha ha!" Một đám tiếng nói sắc nhọn khác phụ họa: "Cảm giác gì cũng không còn!"

Sư Thanh Y vung tay, thần tức mãnh liệt nghiền ép đám giọng nói vừa tới đột nhiên kia.

Xung quanh cành lá bắt đầu kịch liệt run rẩy, không có gió thổi, nhưng đám cành lá kia dường như cảm thấy được một loại sức mạnh nghiền ép khủng bố, vội vàng đối cái kia cúi đầu nghe lệnh. Mà khe hở trên Huyết Nguyệt càng ngày càng lớn, như thể nứt ra một cái miệng.

Một loại âm thanh quỷ dị vô pháp hình dung từ trong Huyết Nguyệt truyền xuống, đầu tiên là trầm thấp, mơ hồ không ngớt, sau đó từ từ rõ ràng chút.

Lạc Thần hờ hững đi tới vài bước, lúc đi ngang qua Sư Thanh Y, nàng tựa hồ làm một động tác nghênh đón, mà lúc này những sợi hồng tuyến kia một mặt chữa trị thân thể nàng, một mặt bay lên trên không trung. Chúng nó bơi lội xuống thấp, nằm úp sấp dưới vết giày của Lạc Thần, từng bước tạo nên bậc thang máu, nâng bước chân nàng lên, hướng về nàng xưng thần.

Hồng tuyến từ thấp tới cao, trên không trung trải một cái cầu thang đỏ vô hình, đưa Lạc Thần lên cao.

Mà Lạc Thần bước chân phiêu nhiên, dọc theo những bậc thang hồng tuyến kia chậm rãi đi lên.

Nàng đi đến giữa không trung, ngay sát bên vầng trăng máu đang treo trên đỉnh rừng cây, ánh mắt buông xuống, nhìn Sư Thanh Y phía dưới.

Sư Thanh Y ngẩng đầu, nhìn Lạc Thần ở trên chỗ cao.

Huyết Nguyệt ngay phía sau Lạc Thần, màu máu chiếu vào khiến gương mặt lạnh tựa băng sương của Lạc Thần chìm trong vầng sáng mông lung.

"Thân thể Hồn Đọa." Tiếng nói bên trong Huyết Nguyệt lần nữa truyền ra.

Thanh âm này bao trùm toàn bộ Huyết Hồ, mỗi một chữ xuyên vào mắt vào tai, phảng phất từ vạn năm viễn cổ xa xưa truyền đến, thân thể phàm nhân dĩ nhiên chịu không nổi loại uy áp khủng bố này.

"Trở thành Vật Chứa cho ta."

Thanh âm kia nói.

Lạc Thần giơ tay lên, mấy sợi hồng tuyến đột nhiên trải ra không trung, nàng giẫm lên bên trên hồng tuyến, một thân huyết y tung bay, đôi mắt lạnh lẽo vắng lặng buông xuống, bễ nghễ mà nhìn xem những phàm nhân bên dưới.

Nàng, đã là thần linh giáng lâm.

-----------------------------------

* Tác giả có lời muốn nói:

Cổ Thần tại sao cần Lạc Thần, tại sao phải khống chế Ninh Ngưng ở Thần Chi Hải cứu Lạc Thần, phía trước kỳ thực ta đã viết rất rõ ràng.
Cổ Thần tàn phế, không cách nào tự do hoạt động, Nó cần một Vật Chứa, chỉ có thân thể Hồn Đọa mới có thể làm được.
Bổn văn này sẽ sớm kết thúc thôi.

----------------------------------------
<Tấn Giang Bình Luận Khu>

*Điện Hạ tự đâm mình, Vương hậu của nàng cũng tự đâm mình, thực xứng đôi vừa lứa! Thực sự là ngọt ngào đấy! (Từ một độc giả đã phát điên vì Quân!)​​

**Tôi chỉ muốn nói một điều, nếu Lạc Thần bị tổn thương, chính là người yêu của tất cả độc giả bộ truyện này bị tổn thương.

Nếu Con Dao không lớn và nhỏ hơn, liệu Lạc Thần có chảy máu ít hơn không? Tại sao tác giả muốn phát triển cốt truyện kiểu này? Hứng thú lắm đúng không? Đủ để gây ấn tượng mạnh cho những độc giả suốt mười năm qua theo bộ truyện này chưa? Quân Đao?

*Quân đâm cả Lạc Thần! Tác giả thực sự là "người chiến thắng trong cuộc chơi này", Quân! Ngài chính là trùm cuối của truyện!

* Dao lại đâm tôi một lần nữa!

*Dao: một thanh kiếm tốt vừa dùng để giết quái vật, vừa để tự đâm chính mình. Đẹp lắm!

*Tôi xin được báo cáo hack, phó bản: Thiên Hoàng Tuyên Cổ, đối tượng hack: một từ Điện Hạ, một từ Vương hậu, một từ Chiến Quỷ mắt đỏ, một từ Chiến Thần mắt lam!

*Tôi đoán được ý đồ của Cổ Thần và sự hữu dụng của thân thể Hồn Đọa. Mấu chốt là Quỷ Chủ chế tạo ra Hồn Đọa và bà ta có những sợi tơ để điều khiển Lạc Thần. Bà ta toan tính những gì? Biến Lạc Thần thành vật chứa Cổ Thần, sau đó bà ta có thể thông qua điều khiển Lạc Thần, để điều khiển Cổ Thần?

*Tôi còn nhớ Lạc Thần từng nói với Thanh Y "đôi khi để ta bị thương mới tốt....ta nên bị thương nặng càng tốt...." bởi vì hồng tuyến sẽ phân tâm chữa trị vết thương, nhưng hiện tại thật sự nặng quá, vẫn không ngăn được Hồn Đọa,  mặc dù có thể làm chậm nó, nhưng vô ích!

Tốt lắm, máu của Lạc Thần đã đủ để cả nhà tác giả dùng bữa trưa chưa?

Gọi pizzaa cho tác giả nào các bạn!

——————————————-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top