Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 Người con gái ấy không còn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Giản Nhật Ánh tắm rửa xong thì dẫn Thụy Dung xuống lầu, chuyện này cô đâu thể nào giấu ba mẹ được, nói dối một lần thì sẽ có nhiều lần để lấp liếm cho việc trước đó, thay vì dối trá thì phải thử một lần mới biết có được hay không.

Bà Thoa cùng Ông Phúc đang ngồi xem 7 nụ cười xuân,  khi thấy con gái dẫn con dâu xuống thì liền tắt Tivi đi, hai người vừa xem trò chơi nên chưa ngừng cười được.

Giản Nhật Ánh ngồi xuống sopha, cô vỗ vỗ kêu nàng ngồi xuống cạnh mình, Thụy Dung ngoan ngoãn mà ngồi xuống cạnh cô.

Bà Thoa tự dưng hồi hộp ngang, thường thì con dâu ra mắt mới sợ ba mẹ người yêu, mà giờ bà nhìn con dâu lại ngượng quá. Bà chỉ lo suy nghĩ việc con dâu ra mắt mà quên một điều, con gái bà mới tỉnh lại mà có thể dẫn con dâu về nhà sao.

Giản Nhật Ánh đan hai tay đặt lên đùi, cô liếm môi rồi mở lời. "Em ấy tên là Thụy Dung, là con gái của vua Lý Thần Tông, lúc con hôn mê là ở cùng với Thụy  Dung, con cùng em ấy đã kết thành vợ vợ ,nên con mong ba mẹ chấp nhận chuyện của tụi con".

Bà Thoa cùng Ông Phúc nghe đến đó thì sững sờ tại chỗ, thử hỏi có ba mẹ nào nghe con cái ở chung với ma quỷ mà không sợ.Bà Thoa đứng lên kéo con gái qua chỗ của mình, Ông Phúc cũng tự mình đứng lên cách xa Thụy Dung một khoảng, ông bà đem Giản Nhật Ánh che chắn ở phía sau người.

"Cô muốn gì người chết rồi thì nên đi đầu thai đi, đừng có mà quấn lấy con gái tôi". Bà Thoa lớn tiếng nói nhưng trong lòng sợ muốn chết.

"Mẹ".

Giản Nhật Ánh mới gọi được một tiếng, còn chưa kịp nói thì đã nghe bà Thoa quát tiếp."Con Ánh còn trẻ tương lai còn dài lắm, cô đừng theo ám dẫn nó đi, tôi quen một vị thầy pháp giỏi lắm, cô không muốn bị bắt thì đi nhanh đi".

Thụy Dung không nói một lời, ngoan ngoãn mà nghe bà Thoa nói hết lời, nàng đứng lên hốc mắt đỏ hoe, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống gò má.

"Đừng bắt con xa vợ con mà". Thụy Dung khóc nấc lên mà nói, nàng đưa tay lau nước mắt , nhìn vào đáng thương vô cùng.

Bà Thoa đang ăn nói hùng hồn chợt ỉu xìu, thà hồn ma kia hầm hố bà còn chửi mắng được, chứ nhìn cổ khóc vầy thì sao mà chửi nổi.

"Mẹ ơi đừng đuổi con đi mà". Thụy Dung quỳ thụp xuống đất mà lạy bà Thoa, nàng khóc một chút thì lại bắt đầu thở dốc.

Có trời mới biết lúc Thụy Dung quỳ xuống bà Thoa đã muốn chạy lại ôm nàng, nhưng Ông Phúc cứng rắn hơn bà nên nắm tay bà lại, ông nghiêm nghị nói. "Người và ma khác nhau cô nên đi đi".

Thụy Dung đưa tay ôm lấy ngực, nàng thở hổn hển mà ngã xuống sàn nhà, Giản Nhật Ánh thấy vậy bất chấp tất cả mà chạy đến ôm lấy nàng, cô đưa tay ôm gò má nàng lo lắng hỏi. "Không phải em giả bộ sao, bệnh này có thiệt không đừng làm chị lo".

"Em không sao đâu, chỉ là đau một chút thôi mà". Thụy Dung cười cười đúng là cơn đau này so với lúc chết bị luyện quỷ thì có xá chi đâu.

"Ánh". Bà Thoa gọi lớn tên cô rồi nói tiếp."Qua đây con coi chừng cô ta hại con bây giờ".

"Con không qua đâu mẹ, con cưới em ấy rồi mẹ đừng đuổi vợ con đi". Giản Nhật Ánh ôm lấy nàng vào lòng ngực, không hiểu sao cô gặp nàng không lâu, nhưng trong lòng lại sợ nàng rời xa như vậy.

Bà Thoa định nói tiếp thì bị ông Phúc cản lại, ông nhìn bà lắc đầu rồi quay qua nói với Giản Nhật Ánh. "Con suy nghĩ kỹ chưa".

"Dạ kỹ rồi". Giản Nhật Ánh khẳng định nói.

Ông Phúc nhìn con gái rồi nắm tay bà Thoa kéo về phòng, ánh mắt ông nghiêm nghị mà nói nhỏ vào tai bà.

Giản Nhật Ánh đỡ Thụy Dung lên , cô nhìn bóng lưng ba mẹ mà nước mắt cũng rơi xuống, cô biết ba không chấp nhận nàng, tính tình của ba cô hiểu hơn ai hết,  ba như vậy là không cho cô ở cạnh nàng.

"Em nên lẩn trốn một thời gian, ba chị sẽ mời thầy pháp về bắt em đó". Giản Nhật Ánh để nàng nằm xuống giường nhẹ giọng nói.

"Em không sợ thầy pháp". Thụy Dung nắm tay cô cười nói. "Mà giờ em cũng đâu phải ma".

"Sao lại như vậy rốt cuộc em còn sống hay đã chết, em cứ luôn lừa dối chị như vậy sao". Giản Nhật Ánh tức giận mà hất tay nàng ra, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài nhưng nàng đã nắm lấy tay cô kéo lại, cô nhắm mắt hít sâu một hơi mới nói tiếp."Đây là lần cuối cùng chị muốn biết sự thật ".

"Thân xác hiện tại của em chết rồi, nhưng em cũng không phải là ma, em không biết phải diễn tả như thế nào cho chị hiểu, nhưng em có thể đi lại vào ban ngày mọi người cũng có thể nhìn thấy em". Thụy Dung đặt tay lên ngực mình, bên trong này không phải trái tim của nàng mà là một viên ngọc màu đen, khi chạm vào còn mang theo hơi ấm quen thuộc.

Giản Nhật Ánh nhăn mi, cô đưa tay bóp bóp giữa trán, tự dưng cô lại thấy đau đầu, trong tâm trí hiện lên những hình ảnh mờ nhạt.

Thụy Dung choàng tay qua cổ cô kéo một cái, cả gương mặt cô úp vào ngực của nàng, bên tai nghe tiếng thình thịch của trái tim đang đập. Giản Nhật Ánh gương mặt đỏ ửng, gò má chạm vào ngực nàng khiến cô xấu hổ, đã vậy nàng còn ôm chặt không buông.

Thụy Dung cười tủm tỉm tính ôm mặt cô lên hôn, chợt nàng thay đổi sắc mặt ánh mắt sắc bén mà nhìn ra ngoài cửa, nàng đứng lên trực tiếp phóng ra bên ngoài.

Một thân ảnh mặc đầm trắng đánh thẳng vào người Thụy Dung, nàng lùi lại dùng tay cầm chặt cổ tay người kia, khóe môi nàng cong lên tròng mắt cũng trở nên đỏ rực.

Xuân Lan bị giữ chặt không thể thoát ra, thấy nàng bị Thụy Dung giữ lại Trần Giao Linh liền lấy bùa phóng về phía nàng, đạo bùa lôi điện dính lên trán Thụy Dung, nàng chỉ cười mỉa mai rồi đưa tay gỡ xuống.

Trần Giao Linh không ngờ bùa chú không có tác dụng đối với Thụy Dung, cô rút ra kiếm gỗ đánh thẳng vào người nàng, nhưng kiếm chạm vào cánh tay Thụy Dung thì không có tổn thương gì cả.

Thụy Dung cười khẩy mà nói. "Bùa chú đối với tôi không có tác dụng đâu".

Xuân Lan vội phóng đến ôm lấy Trần Giao Linh kéo lùi về phía sau, ánh mắt nàng nhìn Thụy Dung có chút e dè, sao người con gái này có khí tức khác với lúc trước rồi. Nàng rõ ràng cảm nhận được sợ hãi sâu trong linh hồn, thứ này là do cấp bật tu luyện của quỷ, nàng sống hơn một ngàn năm lại bị trấn áp như vậy, thì chắc là nữ quỷ trước mặt tồn tại còn lâu hơn nàng.

"Em không đánh lại cô ta đâu lùi lại đi". Xuân Lan đưa tay che chở cho Trần Giao Linh, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Thụy Dung.

Trần Giao Linh đột nhiên đẩy Xuân Lan ra mà lao vào Giản Nhật Ánh, cô rút ra con dao màu đỏ mà đâm vào người trước mặt.

Thụy Dung nhanh tay ôm lấy Giản Nhật Ánh ,rồi xoay người đá bay con dao trên tay Trần Giao Linh, nàng nhìn cô ánh mắt toàn là sát ý.

Trần Giao Linh đưa tay ôm lấy con mắt phải, giữa những kẻ tay một dòng chất lỏng màu đỏ chảy xuống, cô không mở miệng nhưng âm thanh lại phát ra."Tìm được hai ngươi rồi".

Thụy Dung nghe xong tay chợt run lên, từng tế bào trong cơ thể căn ra hết cỡ như muốn nổ tung, nàng nghiến răng giọng nói trầm xuống." Đồ chết tiệt".

Giọng cười khàn đục vang lên trong phòng, khi Trần Giao Linh bỏ tay xuống thì con mắt phải của cô đã biến đổi, từ màu đen thuần túy thành màu đỏ rực như máu, mà bên khóe mắt dòng máu đỏ cũng lăn dài trên gò má.

Thụy Dung muốn móc tròng mắt của Trần Giao Linh ra, nàng nhanh như chớp mà lao vào giằng co với cô, Trần Giao Linh đột nhiên đánh ngang ngửa với nàng, nhưng gương mặt cô đã tái nhợt đi không như lúc ban đầu.

Xuân Lan thấy vậy cũng lao vào đánh với Thụy Dung, dù không biết Trần Giao Linh bị cái gì nhưng bảo vệ cô là trên hết, người ta bảo "hai đánh một không chột cũng què", đánh kiểu này tàn tạ là đúng.

Trần Giao Linh đánh mà không biết dừng,trên cánh tay cô bị Thụy Dung cào một đường bật máu, nhưng cô không biết đau vẫn cấm đầu xong vào đánh Thụy Dung.

Xuân Lan thấy cô bị thương liền dồn hết lực mà đánh ra , Thụy Dung cười khẩy đưa tay hất nàng văng ra một bên. Xuân Lan yếu ớt không ngồi dậy được, đòn đánh của nàng không là gì so với Thụy Dung, nữ quỷ kia ít nhất cũng hơn hai ngàn năm đạo hạnh.

Trần Giao Linh càng lúc càng đánh hăng hơn, cô như một cái xác không hồn bị điều khiển mà lao vào Thụy Dung, dù trên người máu đã thấm ướt quần áo.

Thụy Dung nhếch mép cười,  nàng đánh ra một chiêu rồi ghìm chặt Trần Giao Linh xuống sàn nhà, nàng cong hai ngón tay chọc thẳng vào mắt phải của cô, con ngươi đỏ tươi như máu bị nàng móc ra, Trần Giao Linh đau đớn ôm lấy mắt lăn lộn trên sàn nhà.

Giản Nhật Ánh nhìn thấy liền chạy vào nhà vệ sinh mà nôn, cô không thể tin là Thụy Dung lại móc luôn con mắt của Trần Giao Linh, gương mặt cô tái nhợt đi tay cũng bắt đầu run lên. Cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cơ thể cô, tim cô đập liên hồi theo từng hơi thở khó nhọc, em ấy ra tay tàn độc quá.

Thụy Dung cầm con ngươi màu đỏ trên tay, ánh mắt sắc lẻm mà bóp mạnh một cái, con ngươi vì chịu lực mà vỡ tung ra, máu theo từng kẻ tay nàng chảy xuống sàn nhà.

Xuân Lan lao đến ôm lấy Trần Giao Linh vào trong lòng, nàng đưa tay chạm vào mắt phải của Trần Giao Linh, rồi kinh ngạc mà nhìn Thụy Dung, con ngươi của cô vẫn còn vậy thứ bị móc đi là cái gì.

Thụy Dung cười thành tiếng, kẻ thừa kế của kiếp này giống như mấy chục năm về trước, người này không muốn theo gót của tổ tiên, không muốn luyện nàng thành quỷ.

Trần Giao Linh ngước mặt nhìn Thụy Dung, trong ánh mắt có chút gì đó không thể nói thành lời, vậy người con gái này chính là thần giữ cửa mà bà nội  từng nói. Bà nội đã kể với cô đời trước gây ra nghiệt, nên bà phải làm việc thiện thật nhiều để trả lại, nhưng nghiệp này quá lớn không biết trả bao lâu mới hết. Lúc bà còn rất trẻ đã gặp hai người con gái, mà chính xác là một người một quỷ, khi gặp nữ quỷ bà liền nhận ra lúc mình còn nhỏ đã bị nàng ta chọc rất nhiều lần.

Mẹ của bà từng nói tổ tiên đã dùng tà thuật cổ để ép nữ quỷ đầu thai, sau khi nàng ta mười tám tuổi thì sẽ chết đi, rồi họ sẽ chọn ngày đem luyện thành quỷ, nhưng mà sẽ bắt đầu trước khi nàng chết. Trải qua từng kiếp đau đớn, trong ký ức luôn nhớ về từng kiếp của bản thân, cũng như nổi đau khủng khiếp khi bị ngải ngấm vào người.

"Sao lại nhìn tôi muốn xin lỗi thì muộn quá rồi". Thụy Dung nhìn ánh mắt của Trần Giao Linh khi nhìn nàng thì cười khổ nói.

Trần Giao Linh cúi đầu rồi quỳ thụp xuống đất, cô dập đầu thật mạnh xuống sàn nhà. "Thật sự xin lỗi".

Trần Giao Linh nói xong lại dập đầu thật mạnh, tự tận đáy lòng cô mang một nổi ân hận to lớn, cô hận tại sao mình không được sinh ra cùng thời với nàng ấy, nếu là như thế cô có thể ngăn chặn đau đớn mà Thụy Dung gánh chịu suốt bao lâu nay.

"Cô rất giống Mai Châu , mấy chục năm trước khi cô ấy còn là một cô nhóc vừa bước chân vào con đường hành pháp, cô ấy cũng quỳ thế này xin lỗi tôi". Thụy Dung cười tủm tỉm nói, cô gái này làm nàng nhớ đến Mai Châu, không biết giờ đây cô ấy còn hay mất rồi.

"Bà nội con kể rất nhiều về bà đó". Trần Giao Linh khi nói tới bà nội thì vui vẻ không thôi.

"Ê đừng kêu tôi bằng bà". Thụy Dung lập tức nói, mặc dù nàng lớn thiệt nhưng ai kêu bà là quạo liền á nha.

Trần Giao Linh cười hề hề mà gãi đầu, Xuân Lan thấy vậy thì độ cô đứng lên, nàng ngập ngừng hỏi Thụy Dung. "Chị bao nhiêu tuổi rồi".

Thụy Dung trề môi không thèm trả lời, nàng nhìn Xuân Lan mà nói. "Tuổi tác là bí mật của phụ nữ".

Giản Nhật Ánh nôn xong đi ra thì trận chiến kết thúc lâu rồi, cô dựa vào tường nhìn Trần Giao Linh đang lành lặn đứng đó, cô dụi mắt mấy lần rồi nhìn con mắt của Trần Giao Linh, mắt cô ta đâu có bị móc ra.

Thụy Dung nhìn vẻ mặt của Giản Nhật Ánh thì lòng buồn thiu, nàng tự nói với bản thân rằng cô chỉ là không thể nhớ nàng mà thôi, chứ không phải đang sợ nàng.

Trần Giao Linh không đánh với Thụy Dung nữa, cô thu dọn đồ rồi đi xuống lầu, Bà Thoa vừa nhìn thấy cô đã hỏi.
"Sao rồi con".

"Con không giúp được dì". Trần Giao Linh lắc đầu nói tiếp. "Thôi thì dì nhận con dâu đi".

Bà Thoa nghe xong thì mặt như tro tàn, con gái bà sao lại gặp chuyện không may thế này, kêu bà sống với ma quỷ bà nào dám.

Ông Phúc ngồi trên ghế gương mặt trầm tư nhìn lên lầu hai, trong đầu ông có hai luồng suy nghĩ đối lập nhau, một bên ông muốn tác thành cho con gái, một bên lại sợ con ma kia bắt cô đi. Ông là người có chủ kiến chuyện gì cũng có thể quyết định rõ ràng, vậy mà giờ phải lưỡng lự không biết làm sao.

Ông Phúc nhìn chăm chăm vào cửa đến khi nhìn thấy gương mặt cô gái kia, nàng ta đứng trên hành lang mà nhìn về phía ông, trong ánh mắt hiện lên sát ý rõ ràng. Ông Phúc rùng mình một cái rồi cúi mặt nhìn xuống đất, ông nuốt nước miếng tay nắm chặt vào nhau ,rồi ngẩng mặt lên nhìn thẳng về phía Thụy Dung. Trong ánh mắt ông có sự cương quyết không tỏ ra sợ hãi, ông là trụ cột gia đình, ông mà sợ thì còn ai bảo vệ vợ con ông chứ.

Thụy Dung đứng đó nhìn ông một hồi lâu, cho đến khi Giản Nhật Ánh đưa tay ra ôm lấy eo nàng kéo vào. Thụy Dung liền nhân cơ hội ,đưa tay chỉ chỉ vào cánh tay của cô đang chặn ngang eo mình, rồi hất cằm nhìn về phía ông Phúc.

Ông Phúc sững sờ khi bị nàng khiêu khích, cũng hiểu ý ma nữ muốn nói, ông thở dài một hơi rồi cũng bắt đầu chấp nhận sự thật không thể thay đổi.

Bà Thoa nước mắt lã chã rơi xuống, bà sợ ma quỷ bắt con gái đi mất."Ông ơi mình kiếm thầy khác đi".

"Thôi khỏi đi bà". Ông Phúc lắc đầu mà nói. "Này là số của con nhỏ rồi".

"Số cái gì mà số, ông muốn để con ma nữ kia bắt con gái ông đi sao". Bà Thoa quát lên trong nghẹn ngào.

"Con không có bắt chỉ đi".

Giọng của Thụy Dung chợt vang lên phía sau lưng bà Thoa, bà giật mình quay lại thì đã thấy nàng đứng đó từ lúc nào.

"Cô muốn cái gì". Bà Thoa sợ hãi mà lùi về sau tí nữa bật ngửa mà té rồi.

"Con muốn làm vợ chị Ánh". Thụy Dung trả lời ngọt xớt.

"Vậy mà cô nói không bắt nó đi, ma muốn cưới người thì liền bắt hồn người ta đi". Bà Thoa liền cãi lại, bà tự dưng hết sợ nàng luôn rồi.

"Vậy con không bắt chỉ đi thì mẹ cho con ở với chỉ nhe". Thụy Dung chỉ chờ có cơ hội liền nói.

Bà Thoa im lặng một chút khi nghe Thụy Dung nói, bà quay qua nhìn ông Phúc rồi gật đầu nói. "Không bắt con tôi đi thì tôi cho".

Thụy Dung mừng rỡ mà nhào vào lòng bà Thoa, khiến bà sợ muốn chết, nhưng khi chạm vào cơ thể ấm nóng của nàng bà lại thấy hoang mang, sao bà nghe nói ma quỷ lạnh như cục nước đá mà.

"Cô có phải ma thiệt không,sao mà cơ thể cô nóng dữ vậy,  hay con gái tôi mới tỉnh lại nên nhầm lẫn". Tự dưng ôm được cơ thể có độ ấm giống mình bà Thoa hết sợ rồi, giờ nàng có khác gì bà đâu, hay con gái bà còn lớ mớ chưa tỉnh.

"Con chết lâu rồi". Thụy Dung không muốn lừa dối người nhà của cô, nàng phải nhận được sự chấp thuận mới vào ở trong nhà này được.

"Nói xạo nè ma thì phải lạnh chứ". Bà Thoa không tin hỏi tiếp.

"Nhờ chị Ánh nên con không có lạnh". Thụy Dung vừa nói hai gò má vừa ửng đỏ lên, nàng nhìn lên lầu rồi quay qua nói với bà Thoa. "Con xin phép lên phòng".

Bà Thoa vừa nghe xong câu nói thì đã không thấy Thụy Dung đâu, bà ngồi xuống bên chồng, hai người nhìn nhau rồi thở dài thườn thượt, thôi con cái lớn rồi nó tự biết tìm hạnh phúc.

Thụy Dung vào phòng kiếm Giản Nhật Ánh, việc đầu tiên khi được chấp nhận là phải hôn cô cho đã, nàng nhào lên người cô mà hôn lên môi cô.

Giản Nhật Ánh giật mình thì đã bị Thụy Dung khóa môi, tay chân cô lúng túng không biết đặt đâu cho phải phép, thôi thì ôm eo nàng luôn cho rồi.

Nụ hôn này là lần đầu tiên cô còn tỉnh táo mà hôn, Giản Nhật Ánh cảm thấy tim đập thình thịch, cơ thể nóng bừng lên, gò má cũng đỏ lựng vì nụ hôn sâu.

Từ trước đến giờ cô có quen ai đâu mà biết cảm giác này gọi là gì, chỉ thấy tay mình như không khống chế được mà ôm chặt eo nàng, Giản Nhật Ánh dùng sức đẩy nàng nằm xuống giường đổi tư thế cho nhau. Cô tách khỏi môi nàng mà thở lên hồng hộc, bụng dưới cũng nóng rang lên, nơi tư mật có cảm giác nôn nao. Giản Nhật Ánh cảm thấy xấu hổ, cô cũng từng trải qua cảm giác này khi vô tình xem trúng một đoạn phim, cô mím môi rồi cúi xuống hôn lên môi nàng.

Thụy Dung đưa tay ôm lấy cổ cô, hơi thở trở nên gấp gáp, âm thanh hôn môi vang lên trong phòng, nước bọt dường như tiết ra nhiều hơn bình thường, nó theo khóe môi mà chảy dọc xuống cổ. Ánh mắt cô dịu dàng nồng ấm, bàn tay phải không biết tự bao giờ đã leo lên ngực nàng, cảm giác mềm mại đầy ắp khiến cô càng thêm nóng bừng cơ thể.

Lý trí của cô dường như không còn nữa, thì đột nhiên cô lại dừng lại và tách khỏi môi nàng, cả hai đều thở lên khó nhọc, gò má cũng đỏ bừng cả lên. Bàn tay phải của cô vẫn còn đặt trên ngực nàng, Giản Nhật Ánh xoa một cái thì thấy có vật nhỏ nổi lên, áo ngực của nàng đâu mất rồi.

Thụy Dung hé môi thở dốc, bờ môi cô sưng đỏ,do thấm nước bọt trỗ nên ẩm ướt, trong miệng nàng hừ nhẹ ra một tiếng do ngón tay cô chạm phải vật nhỏ kia, lúc cô đổi chỗ là nàng khiến nó biến mất rồi.

Giản Nhật Ánh nuốt nước miếng rồi rút tay lại, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiến xa hơn, cô muốn học hỏi kinh nghiệm trước để không làm nàng khó chịu.

"Chị không muốn sao". Thụy Dung gương mặt chù ụ khi thấy Giản Nhật Ánh dừng lại không làm gì nữa.

"Chị muốn cho em cảm giác tuyệt vời, giờ chị chưa sẵn sàng để làm chuyện đó". Giản Nhật Ánh nói xong thì vội bước nhanh vào nhà vệ sinh.

Thụy Dung nhìn theo bóng lưng của cô mà nói nhỏ." Lời này chị nói mấy chục năm rồi mà có làm được đâu".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bh