Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BH] Võ Tắc Thiên chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 - Sách cấm

Thái Bình trở về Thái Bình Quan việc đầu tiên làm là đi tìm sách, nàng vốn không thích đọc sách. Chẳng qua sách này thật là khó tìm, Thái Bình hiển nhiên đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, xem nhiều thu thập không ít sách hay, duy độc không thấy sách giống Thượng Quan Uyển Nhi.

Mẫu hậu thật sự là yêu thương Thượng Quan Uyển Nhi, sách hay đều đem cho nàng xem.

Trong lòng Thái Bình bực bội bất an, sai người đi tìm sách, một hơi xem hết không nói, lại cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ tràn trề, có cảm giác rất thông suốt. Thì ra là còn có một thế giới như vậy, nguyên lai tình cảm của mình đối với mẫu hậu không phải thiên địa bất dung!

Nam tử gọi là long dương chi hảo, nữ tử là đối thực chi sự. Thái Bình cảm thấy thật sự mở rộng tầm mắt, Thượng Quan Uyển Nhi quả nhiên là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, thậm chí ngay cả loại sách này đều đọc qua! Còn nói là mẫu hậu cho nàng biết, Thái Bình không tin!

Trách không được người bị sai đi tìm sách, người nọ nhìn ánh mắt nàng có chút trốn tránh, Thượng Quan Uyển Nhi làm cho nàng rất xấu mặt!

Vì vậy qua một đêm không ngủ, rửa mặt xong tinh thần khỏe mạnh như cũ, cất sách trong ngực, đi tìm Thượng Quan Uyển Nhi đối chất! Không phải là mình nên cảm tạ nàng sao? Thượng Quan Uyển Nhi thật là một tài nữ, xem nàng giải thích thế nào!

Chẳng qua là hiển nhiên Thái Bình đánh giá quá thấp Thượng Quan Uyển Nhi, dĩ nhiên là mẫu hậu đang xử lý chính sự, mỗi lần Thái Bình chứng kiến chồng tấu chương chất đống thì trong lòng như bị xé nát! Mẫu hậu luôn bị những tấu chương này làm phiền, thời gian ở chung với nàng đều ít đi. Mình cũng không đành lòng để những việc riêng tư làm phiền mẫu hậu, nếu như mình không đau lòng mẫu hậu, chỉ sợ cũng không có ai đau lòng mẫu hậu .

Mà dường như Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm biết mình sẽ đến chất vấn nàng, sáng sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, để cho Thái Bình buồn bực. Bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi đã có tiền lệ "Mất tích". Thiên hậu cũng chỉ mơ hồ cho qua.

Vì sao Uyển Nhi cũng xuất hiện trong cuộc sống của mình, mẫu hậu đối với Thượng Quan Uyển Nhi thật tốt quá! Đều như vậy giúp nàng nghĩ lý do!

"Thái Bình, dường như ngươi rất quan tâm Uyển Nhi?" Võ Chiếu buông tấu chương, như có điều suy nghĩ nhìn Thái Bình.

"Mẫu hậu, Thái Bình bất quá là có một số việc thỉnh giáo Thượng Quan Uyển Nhi, hôm qua từ chỗ nàng thấy được một quyển sách, muốn gặp nàng lĩnh giáo một ít." Thái Bình mất tự nhiên cười cười, rất không có thói quen nói dối trước mặt mẫu hậu. Mặc dù cái này cũng không tính là nói dối, nhưng cũng không đối với mẫu hậu nói chi tiết ra là được.

"A? hôm qua Bình Nhi còn nói không thích Uyển Nhi, hôm nay cũng muốn hướng nàng xin chỉ giáo." Võ Chiếu không khỏi dắt khóe môi, cuối cùng Thái Bình cũng thông suốt , không hiểu không ngại học hỏi kẻ dưới mới xứng đáng là tác phong của Đại Đường công chúa. Tài hoa của Uyển Nhi hoàn toàn đáng được nàng khiêm tốn thỉnh giáo.

"Mẫu hậu, không cần phải trêu ghẹo nhi thần, thật sự là nhi thần có chuyện tìm Thượng Quan Uyển Nhi!" Thái Bình nhịn không được làm nũng, mẫu hậu nhất định biết rõ Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi nào!

"Đây mới là tác phong nên có của Đại Đường công chúa, Uyển Nhi đáng cho Thái Bình khiêm tốn thỉnh giáo. Đi đi, nàng mới đi Dịch Đình cung có nửa canh giờ." Võ Chiếu lại cầm lên một quyển tấu chương, lật xem.

Vì sao Thái Bình cảm thấy khi mẫu hậu nói ra ba chữ "Dịch đình cung" tràn đầy oán khí ? Chẳng lẽ là không muốn để cho Thượng Quan Uyển Nhi đi? Ở đó có người nào? Bất quá trước tiên vẫn là đi tìm Thượng Quan Uyển Nhi đã, hiện tại cỡi ngựa còn có thể vượt qua nàng!

"Nhi thần ngày mai lại đến thăm mẫu hậu." Thái Bình cười liền cầm roi đi.

Võ Chiếu không khỏi cười cười, mình làm sao vậy? Rõ ràng Uyển Nhi mới đi nửa canh giờ, thời gian trôi qua thật là chậm. Uyển Nhi mới đi một hồi, liền nhớ nàng. Mới vừa gọi trà gọi luôn cả tên, hay mình già thật rồi? Dường như trí nhớ cũng không tốt lắm.

Đêm qua tay Uyển Nhi di động trên người nàng, Võ Chiếu hiện tại còn có thể cảm nhận được, đó là hương vị của thiếu nữ, nhàn nhạt có thể chết người.

Thân thể người trẻ tuổi thật tốt đẹp, Võ Chiếu cảm thấy nếu không ôm Uyển Nhi vào lòng, nàng liền ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon. Uyển Nhi cũng có thể làm cho nàng an tâm, nếu nàng không ở nơi này, mình thậm chí ngay cả tấu chương đều không đọc nổi.

Đã thành thói quen có Uyển Nhi ở bên người, thích được Uyển Nhi hầu hạ.

Uyển Nhi, nhanh trở về đi.

Uyển Nhi trở về liền hạ đạo chỉ, nếu nàng muốn gặp ai liền để cho người đó đến Cam Lộ điện, mình bất cứ lúc nào cũng có thể thấy Uyển Nhi. Nhân tiện còn có thể nhìn thấy người Uyển Nhi muốn gặp, rốt cuộc là người nào, một tháng liền muốn gặp mặt một lần?

Võ Chiếu sẽ không thừa nhận mình có ăn chút dấm chua, muốn tích lũy từng chút một đem Uyển Nhi làm của riêng, khi nào thì mới trở về đây?

Thái Bình công chúa, đạo bào màu trắng, tiên phong đạo cốt, giương lên roi ngựa, lộ vẻ liều lĩnh.

Trong Đại Minh cung ngoại trừ Thái Bình công chúa ra, cũng không ai dám cưỡi ngựa nhanh như vậy.

Nhanh như tia chớp, sớm đã không thấy bóng dáng bọn cung nữ thái giám ở sau lưng nàng, Thái Bình cưỡi ngựa thành thục như vậy, rõ ràng trước mắt đã là Dịch Đình cung.

"Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi nào!" Thái Bình trên ngựa, kéo cương ngựa, lớn tiếng hỏi.

Tất cả cung nhân đang làm việc đều dừng tay lại, từ trong cửa cung, nhìn thấy một người mặc áo đạo bào trắng cưỡi trên một con ngựa cao to, không biết phải làm sao.

"Bổn cung đang hỏi các ngươi, Thượng Quan Uyển Nhi ở nơi nào!" Thái Bình nhịn không được vung trường tiên lên, người nơi này ánh mắt đờ đẫn, luôn phải làm việc, Thượng Quan Uyển Nhi muốn tới gặp ai!

"Thượng Quan Uyển Nhi ở Tử Yên các." Có người nói thật nhỏ.

"Tử Yên các? Tử Yên các là địa phương nào? Dẫn đường cho Bổn cung!"

Thái Bình thấy có người chạy phía trước, liền đi theo sau.

Đường nhỏ quanh co, lãnh cung biệt viện, tự nhiên không có phong thái như Đại Minh cung, cuối cùng lại đi đến khúc kính thông u (đường mòn quanh co dẫn vào nơi tĩnh mịch). Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi ở phía trước, nàng còn không có đi vào.

Thái Bình hất trường tiên lên, kẹp thân ngựa, đến trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi .

"Thượng Quan Uyển Nhi!" Thái Bình nhịn không được giận dữ hét, từ hôm qua nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, lòng mình liền không yên, một đêm không chợp mắt, lại còn muốn tới tìm nàng!

"Thái Bình công chúa? Làm sao tới Dịch Đình cung a?" Thượng Quan Uyển Nhi nghiễm nhiên một bộ dáng không biết chuyện, chỉ híp mắt, dục thuyết hoàn hưu (muốn nói lại thôi).

"Thượng Quan Uyển Nhi, rõ ràng ngươi xem loại sách đó! Ngươi!" Thái Bình nổi đóa, tìm Thượng Quan Uyển Nhi lâu như vậy, rõ ràng nàng đến Dịch Đình cung, lại vẫn như vậy đứng yên một chỗ.

"Thế nào? Chẳng lẽ công chúa tự tìm đọc, công chúa nói sớm Uyển Nhi đưa cho công chúa không được sao, công chúa phải thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) đi tìm." Thái Bình nghe lời Thượng Quan Uyển Nhi nói, âm thanh đầy ý giễu cợt.

"Thượng Quan Uyển Nhi! Không có ai nói với Bổn cung sách ngươi nói là của mẫu hậu !" Thật đáng ghét hiện tại trong mắt trong lòng Thái Bình chỉ nghĩ đến hình ảnh trong sách, thật sự là rất có cảm giác thay thế .

"Thế nào, sách này rõ ràng viết rất tốt, chẳng lẽ công chúa nhìn ra ý gì khác sao? Công chúa nếu không tin lời Uyển Nhi nói, tự nhiên có thể đi hỏi Thiên hậu một chút."

Thượng Quan Uyển Nhi, giai nhân áo trắng, đứng chắp tay, cười mà không nói.

Thái Bình cứng họng, Thượng Quan Uyển Nhi biết mình sẽ không đi hỏi mẫu hậu vấn đề như vậy, còn nói như vậy! Thật là ghét chết!

"Chẳng qua là Uyển Nhi cảm thấy cốt truyện trong sách rất tốt, tuy là dân gian truyền lưu, các hàng chữ như nước chảy mây trôi, Uyển Nhi vốn thích xem chuyện xưa cung đình. Công chúa, chẳng lẻ còn nhìn thấy ý gì khác sao?" Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười tìm không lộ ra bất kỳ một chút sơ hở nào, hết lần này tới lần khác trong mắt Thái Bình vô cùng chướng mắt.

Thái Bình nghẹn lời: "Thượng Quan Uyển Nhi, trong sách có cái gì trong lòng ngươi biết rõ!"

"Uyển Nhi không biết rõ lắm, kì thực vừa nhìn trang đầu, tối hôm qua Thiên hậu có chiếu, Uyển Nhi bồi Thiên hậu đánh cờ. Chẳng lẽ công chúa nghiên cứu vô cùng tỉ mỉ? Có thể cho Uyển Nhi biết một ít, Uyển Nhi hiện tại không biết chuyện xưa trong sách tiếp theo như thế nào." Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt, một bộ dáng động lòng người đã khiến cho Thái Bình giận điên lên.

Tại sao tại sao Thượng Quan Uyển Nhi hoảng sợ liền có thể hạ bút thành văn, mình hiện tại giống như bị nàng cắn một cái !

Thượng Quan Uyển Nhi giơ lên khóe môi, trầm thấp nở nụ cười.

"Công chúa, đó bất quá là chuyện xưa của Vệ hoàng hậu cùng Trần hoàng hậu, vốn là dân gian cố tình viết thêm thắt vào. Không nên tưởng thiệt ."

Thái Bình dùng sức nắm chặt roi ngựa, có chút ủy khuất, mình một đêm không chợp mắt, tìm đến Thượng Quan Uyển Nhi đối chất. Lại chỉ nghe nói tất cả đều là giả, tất cả đều là giả!

Lập tức có chút ủy khuất, mình bị mấy chuyện xưa của nữ tử trong sách làm cảm động, vốn tưởng rằng là thật . Trước kia lúc đọc 《Hán thư 》 đọc 《 Sử ký》, rất bất mãn đối với phi tần công chúa trong hậu cung, sai sự thật không nói mà phần lớn lại là nói quá.

Đọc sách này, trong lòng thoáng trấn an, lại cho rằng đây cũng là thật sự. Trần hoàng hậu cùng Vệ hoàng hậu trong đó tình cảm mập mờ, một người sống khá giả đến khi bị bệnh chết, một người hàm oan tự sát.

"Chẳng lẽ là công chúa tưởng thật a?" Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng nhịn cười, nàng cảm thấy âm thanh của mình tràn đầy châm chọc.

"Hừ! Ai cho là thật !" Thái Bình tức đỏ mặt, vốn định chất vấn lời Thượng Quan Uyển Nhi nói, lại bị nàng chất vấn ngược lại, giống như mình làm việc gì trái với lương tâm vậy.

"Không thật là tốt nhất, lún sâu xuống bùn, chớ trách Uyển Nhi không nhắc nhở công chúa." Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng nói, sách là sách hay, học để mà đem dùng, mới gọi là tinh thông.

"Không cần ngươi nhắc nhở Bổn cung! Bổn cung tự minh bạch!" Thái Bình không biết tại sao, chỉ cần nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi mình liền không giữ được bình tĩnh..

"Uyển Nhi chỉ là sợ công chúa học để mà đem dùng, dùng sai chỗ rồi. Quán Đào công chúa tuy là thương yêu Trần hoàng hậu nhất, cũng vẫn còn có Thái hậu."

Lời Thượng Quan Uyển Nhi nói, Thái Bình tất nhiên nghe được rõ ràng. Lấy mình so với Quán Đào công chúa, dùng mẫu hậu so với Trần hoàng hậu, tương đối giống hảo mẹ con!

"Chẳng lẽ Bổn cung không có thể lựa chọn làm Quán Đào công chúa yêu mến Trần hoàng hậu sao?" Thái Bình cắn răng, bất mãn trong lòng.

"Bình Dương công chúa có thể sớm thoát ra chuyện thị phi, cũng nhận được kết cục viên mãn, công chúa cũng có thể ." Thượng Quan Uyển Nhi nói không để cho Thái Bình công chúa lâm vào quá sâu, không biết chính mình cũng đã đem tình cảm thế vào .

"Bổn cung không phải Bình Dương công chúa!"

"Bình Dương công chúa cũng rất hạnh phúc, nàng một lòng vì người che giấu tài hoa mười mấy năm, đây không phải chuyện nữ tử nào cũng có thể làm được ." Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, nàng cảm giác mình chính là Thiên hậu người kia,tình nguyện đợi ở bên người nàng mười năm không thay đổi, khoảng cách ở sau lưng nàng chỉ trong chớp mắt.

Trích:

- Quán Đào công chúa là mẹ của Trần Kiều (Trần hoàng hậu)
- Vệ Tử Phu (Vệ hoàng hậu) ở trong cung của Bình Dương công chúa thì gặp Hoàng đế bị đưa vào cung, sau này Bình Dương công chúa trở thành em dâu của Vệ hoàng hậu.
- Trần hoàng hậu và Vệ hoàng hậu tranh nhau giành lấy sự sủng ái của hoàng đế.
(Mọi ẩn tình phía sau mời các bạn tự tưởng tượng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top