Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BH] Võ Tắc Thiên chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15 - Đọc sách

Quả nhiên là Thái Bình đến chỗ Nghĩa Dương , xem như lần đầu đến thăm hỏi.

Ngoài sân nhẹ nhàng đẩy cửa, vào bên trong .

Thái Bình cảm thấy bất an không yên, nên nói với nàng như thế nào đây? Nên xưng hô như thế nào?

Hoàng tỷ hay là Nghĩa Dương?

Thái Bình vào phòng, hình như trong phòng không có ai, xoay người cầm lấy tranh nhìn xem. Vết mực đã khô, sợ là người vẽ tranh rời đi đã lâu.

Trong tranh toàn bộ đều là một nữ tử, tất cả thần thái hỉ nộ ái ố, đi vào lòng người. Người này chính là hoàng tỷ Nghĩa Dương, vậy người vẽ tranh là ai ?

"Nghĩa Dương không thích người khác nhìn tranh nàng vẽ." Người tới lạnh lùng nói, Thái Bình vội buông bức tranh trong tay

"Ngươi là ai?" Thái Bình mất tự nhiên, người này là ai vậy ? Tuy là ăn mặc y phục bình thường , giữa chân mày có một cổ ngạo khí, nhìn tuổi tác hẳn là lớn hơn so với nàng.

"Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng." Tuyên Thành lạnh lùng nói, nàng không thích có người quấy rầy cuộc sống của nàng với tỷ tỷ, Thượng Quan Uyển Nhi không được, người này càng không được!

"Ta là Lý Lệnh Nguyệt." Thái Bình nói ra tên thật của mình, lần đầu tiên nói ra như vậy.

"Ngươi tới nơi này làm gì?" Tuyên Thành nhíu mày, Lý Lệnh Nguyệt, hảo một Lý Lệnh Nguyệt, nữ nhi duy nhất của nữ nhân kia, thật sự làm nhật nguyệt rạng rỡ.

"Ta tới tìm một người." Thái Bình đã không còn kiêu ngạo của mọi ngày, trong cái tiểu viện này, nàng cảm thấy đáy lòng chưa bao giờ bình tĩnh như thế. Giống như tất cả nóng nảy bất an trong lòng cũng thành hư không.

"Nàng chờ ngươi đã lâu."

Tuyên Thành sâu kín nói, sau đó xoay người ly khai.

Nghĩa Dương, nàng chính là người khiến ngươi trà phạn bất tư (cơm nước không lo) sao? Nữ nhi của kẻ thù, ngươi cũng nghiêng theo sao? Rõ ràng đã nói muốn cả đời cùng nhau, bích lạc hoàng tuyền (cùng trời cuối đất) ở đâu đều không trọng yếu. Ai ngờ trong lòng của ngươi lại có người khác, còn là nữ nhi của kẻ thù, ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Ngươi cần cho ta một lời giải thích!

Thái Bình như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng người kia, người này chính là Tuyên Thành a. Đều nói hai công chúa nhỏ của Tiêu Thục phi từ khi sinh ra đã trong sáng thông minh lanh lợi, lớn lên nhất định là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Cuộc sống cực khổ ở Dịch Đình cung không có bức bách các nàng, Thái Bình thấy chẳng qua là đôi mắt thuần khiết của người, đáng tiếc không thấy được ánh mặt trời bên ngoài. Chẳng qua chỉ là đóa hoa trong nhà, nếu rời khỏi nhà, sợ là khó sống a.

Mẫu hậu giết mẫu thân của các nàng , tước đoạt vinh quang công chúa của các nàng, đem các nàng cách chức làm thứ dân, đày đi Dịch Đình cung mười bảy năm! Chính mình không chứng kiến được lúc đó, bởi vì trước khi mình sinh ra tất cả đều đã kết thúc.

Nghe nói năm mình ra đời, cũng đúng năm đó Tiêu Thục phi chết, ngân trang tố khỏa (khắp nơi toàn màu trắng), là vì trận tuyết đầu đông, hài tử cuối cùng và là công chúa duy nhất của mẫu hậu.

Thái Bình chỉ dựa vào cảm giác, từng bước một đi tới, nàng muốn biết cuộc sống của các nàng trong những năm gần đây như thế nào.

Có lẽ không có những thứ hư danh kia, cuộc sống mới có thể đơn giản. Giống như là nàng cùng mấy ca ca, sợ là tuyệt đối sẽ không có tình cảm thân thiết gần gũi như Nghĩa Dương cùng Tuyên Thành vậy.

Bất kể nói thế nào, mẫu hậu tước đoạt tình thương của các nàng, tình thương của mẹ tình thương của cha, mà những thứ này Thái Bình nhận được nhiều nhất. Phụ hoàng đến nay làm sao còn nhớ tới các nàng? Mà ngay cả mẫu thân của các nàng đến lúc này cũng đã rời đi mười bảy năm...

Nhớ tới các nàng, Thái Bình liền cảm thấy thương cảm, có phải mẫu hậu quá tàn nhẫn hay không? Các nàng nói như thế nào cũng là hoàng tỷ của mình, là trưởng công chúa. Nếu không thấy cũng không sao, thấy được, luôn muốn đền bù một chút.

Mỹ nhân trên giường, mỹ nhân mệt mỏi chải đầu, nằm biếng nhác, tơ phục khẽ hở, xương quai xanh lộ ra bên ngoài. Trường sam hồng nhạt bao quanh đường cong, ba ngàn tóc đen chỉ cài một cây ngọc trâm, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, làm sao không chút cảm thấy có người ở bên ngoài.

Hai mắt Thái Bình nhịn không được nhìn, người này chính là đại hoàng tỷ Nghĩa Dương sao? Hôm đó vội vàng, chưa kịp nhìn rõ, dung nhan quả thật là trầm ngư lạc nhạn, dáng vẻ bế nguyệt tu hoa. Đáng tiếc bị giam ở Dịch Đình cung, không thể thấy ánh mặt trời.

"Ngươi đã đến rồi?" Nghĩa Dương giống như là đã sớm biết, nhân lúc Thái Bình ngẩn ngơ, buông sách, nở nụ cười rực rỡ.

""Ừ, ta tới." Thái Bình tự nhiên lên tiếng, giống như là bằng hữu quen biết nhiều năm.

"Ta biết ngươi sẽ đến." Nghĩa Dương nhịn xuống tất cả háo hức trong lòng, chỉ nở ra một nụ cười hoàn mỹ. 

"Tỷ tỷ làm sao biết ta sẽ đến?" Thái Bình nhanh chóng quét mắt nhìn sách trên tay Nghĩa Dương, quyển sách kia là của mình không sai.

Nghĩa Dương chỉ bất động thanh sắc nói : "Tử Yên các hiển nhiên có thứ muội muội muốn ."

"Tỷ tỷ nói vậy cũng biết ta vì sao tới nơi này, ta phải nhanh lên một chút rời khỏi đây." Nếu mẫu hậu biết , sợ là sẽ nghi ngờ .

"Chẳng lẽ chỗ của ta có hồng thủy mãnh thú (nước lũ thú dữ), muội muội vừa mới đến liền muốn rời đi sao? Ta và ngươi lần sau gặp mặt, chẳng biết là lúc nào ." Nghĩa Dương sâu kín nói, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này, để cho nàng cứ như vậy từ bên người nàng rời đi.

"Ta không phải là ý này..." Thái Bình chỉ đành phải ngồi xuống.

"Muội muội chính là tới nơi này tìm sách?" Nghĩa Dương lắc cuốn sách trước mắt, Thái Bình nhìn thấy, đỏ mặt. Tỷ tỷ biết sao tỷ tỷ biết sao? Nàng biết mình đọc loại sách cấm này, sẽ có ý kiến gì đây?

"Đúng vậy." Thái Bình muốn lấy quyển sách trên tay Nghĩa Dương , Nghĩa Dương chỉ đành phải đem sách đưa cho Thái Bình.

"Chuyện xưa trong sách thật sự rất thú vị, chỉ không biết là thật hay là giả." Nghĩa Dương tự nhận xét, làm sao có thể để cho sách lại vào trong tay của nàng ?

"Tỷ tỷ, có đọc qua?" Thái Bình có chút kinh hoảng, Nghĩa Dương cũng đọc sao? Như vậy...

"Đọc hết một lần."

"Chẳng lẽ tỷ tỷ không có cái nhìn gì khác?" Dù sao tình cảm nữ tử cùng nữ tử trong đó thế nhân đều không thể hiểu được, huống chi hay là chuyện hậu cung.

"Có thể có ý kiến không? Muội muội muốn ta cho ý kiến không?" Nghĩa Dương mỉm cười lại đem vấn đề đổ cho Thái Bình

Thái Bình rốt cuộc là quá trẻ tuổi, làm sao so được với Nghĩa Dương đạo hạnh thâm sâu, hai ba câu liền bị kéo đi vào.

"Chuyện nữ tử trong đó, tự nhiên không so được với chuyện nam nữ được thế nhân thừa nhận. Cũng biết ngày nay nam hôn nữ gả cũng là theo dòng dõi gia thế, con cháu dân nghèo cùng tiểu thư nhà giàu cũng giống nhau là thế nhân không dung." Thái Bình nói ra ý nghĩ của mình, đây là lần đầu tiên nói với người khác, người này còn là tỷ tỷ của nàng.

"Lời này là đúng, có thể yêu thích một người thật không không dễ dàng, bất kể nàng là nam hay nữ, bỏ lỡ cả đời liền phí hoài." Mỹ nhân Nghĩa Dương nằm nghiêng trên giường, mị nhãn như tơ. Câu dẫn hồn Thái Bình, giờ phút này Nghĩa Dương giống như người từ trong tranh đi ra.

"Tỷ tỷ nói có lý, bất kể nàng là nam hay nữ." Bất kể nàng là mẫu thân hay là tỷ tỷ!

Nghĩa Dương mím môi cười yếu ớt, nàng quấn quýt bộ dáng rất đáng yêu. Chỉ là người làm cho nàng yêu thích là ai ?

"Chẳng lẽ muội muội yêu thích ai?" Là Uyển Nhi , dường như khả năng không lớn.

"Tỷ tỷ nói đùa." Thái Bình che dấu cười cười, chỉ hy vọng nhanh trở về mới tốt.

"Muội muội nếu không chê liền tới đây ngồi một lát đi, nơi này ấm áp hơn." Nghĩa Dương đứng dậy nhường lại chỗ ngồi, Thái Bình chỉ đành phải ngoan ngoãn ngồi lên.

"Sách này, ta còn muốn tinh tế nghiên cứu, không bằng ta cùng nhau xem đi.." Đầu Nghĩa Dương tự nhiên nằm ở trên vai Thái Bình, hai tay kéo qua sau lưng Thái Bình, hình thành một tư thế ôm. Đáng tiếc mục đích cuối cùng của nàng là quyển sách kia... Thái Bình cũng không có lý do cự tuyệt. Nhưng vẫn giãy dụa...

"Tỷ tỷ không phải xem qua rồi sao?" Thái Bình ngoại trừ cùng mẫu hậu ôm thân mật như vậy, còn chưa bao giờ cùng người khác ôm qua như vậy. Nàng chán ghét cùng thân thể người khác đụng chạm, lại không ghét Nghĩa Dương . Ngược lại có chút thích.

"Muội muội không phải cũng xem hết rồi sao?" Đầu ngón tay Nghĩa Dương như có như không lướt qua mu bàn tay Thái Bình, sau đó lật ra trang sách.

"Cùng nhau xem không tiện a." Thái Bình hơi giãy giụa.

"Như thế nào không tiện, xem sách phải chuyên tâm mới tốt." Nghĩa Dương dứt lời nghiêm túc bắt đầu đọc sách, Thái Bình bất đắc dĩ đành phải duy trì tư thế này bắt đầu đọc sách.

Thái Bình từ từ quên cảnh vật bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách, mà Nghĩa Dương làm sao có tâm tình đi đọc sách. Nàng không nghĩ Thái Bình đáng yêu như thế, dễ dàng bị dụ vào trong ngực. Nghĩa Dương luôn biết rõ nàng đọc xong rồi, sau đó lật sang trang kế tiếp. Như thế tạo thành ăn ý khó tả.

Đối với Nghĩa Dương, rốt cuộc dĩ nhiên là người so với sách thú vị hơn nhiều.

Nghĩa Dương tinh tế quan sát Thái Bình, hơi thở gần ngay trước mắt, hai hàng lông mày bởi vì đọc sách, ban đầu hơi nhíu lại một chỗ, sau đó lại giãn ra. Hỉ nộ ái ố tất cả đều viết ở trên mặt.

Nghĩa Dương khi còn bé, mẫu thân cũng từng vuốt đầu tiểu Nghĩa Dương, nói nàng nghe không rõ. Nghĩa Dương, hôm đó ngươi gặp qua tiểu công chúa đã mất. Ngươi thích tiểu công chúa đã mất, nếu nàng còn sống, sau khi lớn lên các ngươi sẽ là hảo tỷ muội. Nếu là nàng còn sống, sau khi lớn lên, ngươi cũng nhất định sẽ thích nàng.

Nghĩa Dương đến bây giờ còn nhớ rõ tiểu công chúa vừa mới ra đời, phụ hoàng mẫu phi đều nói nàng là tiểu công chúa xinh đẹp nhất, mà Nghĩa Dương nhìn thấy tiểu công chúa vừa mới sinh ra mấy ngày, khuôn mặt trắng nõn nà nhỏ nhắn, thật là thích muốn nặn một cái.

Nghĩa Dương nhớ rõ nàng còn lén hôn lên trán tiểu công chúa một cái, đáng tiếc tiểu công chúa hôm nay đã sớm không còn đây, mà tiểu công chúa muội muội cũng đã trưởng thành. Nàng, còn là tiểu công chúa của nàng sao? Mẫu hậu nói nàng sẽ thích tiểu công chúa, là nàng sao?

Thái Bình thấy chuyện Vệ Tử Phu ra sức câu dẫn như thế nào, nhất thời miệng đắng lưỡi khô, thoáng tỉnh ngộ lại, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Nghĩa Dương. Phát hiện mình lại thoải mái nằm trong ngực Nghĩa Dương, Nghĩa Dương từ phía sau lưng ôm nàng, hai người cùng xem một quyển sách cấm! Nhớ lại hình ảnh trong sách, làm sao còn có thể lại an phận!

"Ta, ta phải đi về ." Thái Bình muốn từ trong ngực Nghĩa Dương thoát ra, lại phát hiện mình toàn thân xụi lơ, không còn một chút khí lực.

"Nhanh như vậy? Ta còn chưa nhìn đủ ." Nghĩa Dương khiêu mi, nàng còn không nhìn đủ đương nhiên là chỉ người.

"Sắc trời đã tối, ngày khác lại đến thăm tỷ tỷ." Thái Bình cảm thấy hơi thở Nghĩa Dương ở trên cổ nàng, tê dại, vô cùng thoải mái. Mà lời nói ấm áp nhỏ nhẹ vang ở bên tai, chọc người đến cực điểm.

Môi Nghĩa Dương dường như muốn dán bên tai Thái Bình, Thái Bình đột nhiên muốn đặt lên đôi môi đỏ mọng trước mắt. Lại đột nhiên bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, vội giãy ra đứng dậy.

"Được rồi, sách, liền để ở chỗ này, ngày khác sẽ cùng muội muội đọc." Nghĩa Dương thu hồi sách, khẽ nâng lên khoé môi, lộ ra vui vẻ như có như không.

Thái Bình hơi lạnh sống lưng, một bên thầm vỗ đầu, tại sao mình đối với Nghĩa Dương sinh ra loại ý nghĩ này ? Thật sự là quá không nên !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top