Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BH] Võ Tắc Thiên chap 20-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 - Cầu thân

Thái tử Lý Hiền đã không nhịn được, thất đệ khiêu khích rất nhiều, hôm qua lại tuyên bố ngày khác sẽ hướng mẫu hậu nói muốn Uyển Nhi! Thái tử làm sao còn ngủ được, hắn đã tại Cam Lộ điện đợi mẫu hậu hai canh giờ, mẫu hậu còn chưa bãi triều.

Hôm nay nhất định phải làm cho mẫu hậu gả Uyển Nhi cho hắn!

"Hiền Nhi? Sớm như vậy, đến tìm ta có việc?" Võ Chiếu bãi triều liền nghe nói Thái tử tại Cam Lộ điện đã đợi mình hai canh giờ.

"Mẫu hậu, Hiền Nhi thỉnh an mẫu hậu." Thái tử Lý Hiền khom người thỉnh an.

"Nghe nói ngươi mới vừa tới? Hôm nay lâm triều chính vụ hơi nhiều, để cho Hiền Nhi đợi lâu." Võ Chiếu nhẹ nhẹ xoa huyệt Thái Dương, rất là mệt mỏi.

"Nhi thần biết rõ mẫu hậu vất vả, lại không biết mệt nhọc như vậy."

"Thôi, có chuyện gì cứ nói đi, không có việc gì các ngươi sẽ không đến gặp ta." Võ Chiếu sớm nhìn thấy mắt Lý Hiền lướt qua trên người Uyển Nhi, trong lòng có chút mất hứng.

"Uyển Nhi đi pha trà cho Thái tử điện hạ." Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, dường như cũng đem tâm Lý Hiền mang theo.

Võ Chiếu đè xuống bất mãn trong lòng, ai bảo Uyển Nhi như vậy làm cho người ta yêu thích.

"Hiền Nhi nhìn đủ chưa? Nếu chưa đủ ta sẽ đem nàng trở lại?"

"Nhi thần không phải ý tứ đó." Lý Hiền bối rối phủ nhận, hắn là càng ngày càng yêu mến Uyển Nhi, Uyển Nhi lớn lên càng ngày càng đẹp.

"Hiền Nhi, cũng không còn trẻ tuổi không nên tham luyến mỹ sắc." Võ Chiếu hảo tâm nhắc nhở.

"Mẫu hậu, yêu thích Uyển Nhi sao?" Lý Hiền cố lấy dũng khí hỏi.

"Yêu thích nha, không thích làm sao đem nàng giữ ở bên người." Trong lòng Võ Chiếu biết chính là việc này, không khỏi bực bội.

Uyển Nhi, Uyển Nhi, tất cả đều là Uyển Nhi! Mấy đứa con nàng không thể nói đến người khác! Biết rõ Uyển Nhi là người của nàng, liền không thể để một người ở bên người nàng giúp nàng !

"Nhi thần cũng yêu thích Uyển Nhi." Lý Hiền cân nhắc từng câu từng chữ, sợ một câu chọc mẫu hậu mất hứng, giận lây sang mình.

"Ngươi sáng sớm đến đây là nói chuyện này sao? Ngươi không nói ta cũng biết." Võ Chiếu hiện tại có chút bực bội, tại sao mình không phải đế vương, nếu là đế vương, liền phong Uyển Nhi là phi, ai cũng không thể nhìn nàng muốn nàng.

"Không phải, nhi thần..." Lý Hiền do dự nghẹn lời, Võ Chiếu chờ hắn nói cho hết lời.

"Mẫu hậu, nhi thần yêu thích Uyển Nhi, nhi thần chỉ thích một người là Uyển Nhi, mẫu hậu yêu thích Uyển Nhi như vậy, vì sao không thể gả Uyển Nhi cho nhi thần ? Nhi thần tuyệt đối sẽ không ủy khuất Uyển Nhi, nhi thần sẽ để Uyển Nhi lên làm thái tử phi, chờ sau khi nhi thần lên ngôi, nàng chính là hoàng hậu dưới một người trên vạn người."

Thái Tử Lý Hiền đúng là vẫn đi trước một bước nói ra nguyện vọng của mình, nếu mình nếu không nói, mẫu hậu gả Uyển Nhi cho thất đệ, hắn sẽ hối hận chết. Thân là Thái Tử, chẳng lẽ muốn có được một nữ nhân khó như vậy sao? Còn là một tài nữ giai nhân xuất sắc được tất cả mọi người khen ngợi.

"Không được." Võ Chiếu ném một quyển tấu chương trong tay ra, nàng đã tức giận, chính là đứa con không hiểu chuyện này còn muốn tiếp tục đến phiền nàng. Nàng biết rõ bởi vì người Hiền Nhi nói chính là Uyển Nhi cho nên nàng mới tức giận, có thể là những nữ nhân khác, duy chỉ có Uyển Nhi là không được! Đến bây giờ, nàng rốt cuộc không biết mình tức giận là vì Hiền Nhi, hay là giận chính mình ! Mình rõ ràng sẽ vì Uyển Nhi mà ghen tị với con mình, việc này truyền ra nàng chính là không ngẩng đầu lên được.

"Mẫu hậu, nhi thần chỉ là muốn Uyển Nhi, vì cái gì không được!" Lý Hiền lần đầu tiên chống đối Võ Chiếu, cũng là bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi, có thể thấy được Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng hắn sức hấp dẫn. Võ Chiếu không cho rằng con trai nàng sẽ vì chuyện này mà quá phận.

"Ngươi là muốn Uyển Nhi hay là muốn ngôi vị hoàng đế ?" Cuối cùng Võ Chiếu giương mắt nhìn con trai mình, "Chờ ngươi nghĩ kỹ, lại đến trả lời ta. Nhớ nghĩ sâu tính kỹ."

Uyển Nhi, nếu có một người vì ngươi cam nguyện buông tha ngôi vị hoàng đế, chỉ muốn cùng ngươi cả đời, ngươi có bằng lòng hay không?

"Mẫu hậu!" Lý Hiền còn bất mãn, hắn muốn nhất cổ tác khí, hắn không rõ mẫu hậu vì sao lại tức giận như vậy!

"Ngươi trở về cho ta, cút đi!" Võ Chiếu ném ra một vài tấu chương, hiện tại tâm tình nàng vô cùng bực bội.

Uyển Nhi Uyển Nhi, vì cái gì tất cả mọi người bên cạnh ta đều bị ngươi làm cho mê muội, rốt cuộc ngươi dùng ma lực gì đối với bọn họ? Mà ngay cả ta, hiện tại cũng vì ngươi mà ghen tị.

Thượng Quan Uyển Nhi đụng phải vẻ mặt ủy khuất của Thái tử Lý Hiền, không biết hắn làm sao đã bị Thiên hậu dạy bảo, vừa muốn an ủi vài câu, ai ngờ Thái tử nắm chặc ống tay áo nàng muốn nói cái gì cũng không nói liền rời đi.

Thượng Quan Uyển Nhi như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Thái tử đi xa, chỉnh lại quần áo, đẩy cửa đi vào. Nhặt lên một vài tấu chương rơi trên mặt đất, để lại trên bàn.

"Thiên hậu?" Võ Chiếu không cần đi nhìn người liền biết là Thượng Quan Uyển Nhi đến đây, chỉ có Thượng Quan Uyển Nhi mới có thể để cho nàng an tâm như vậy, vui sướng từ đáy lòng bắt đầu lan ra.

"Uyển Nhi." Võ Chiếu bắt lấy tay vuốt ve trên vai nàng, giữ tay dài nhỏ non mềm ở trước mắt, Võ Chiếu yêu thích không buông tay. Võ Chiếu vô thức suy nghĩ, nếu là đôi tay này của Uyển Nhi, nắm tay người khác, mình sẽ cảm thấy thế nào?

"Thái tử lại làm cho Thiên hậu mất hứng sao?" Thượng Quan Uyển Nhi vẫn rất công tư rõ ràng , an phận thủ thường để Thiên hậu nắm tay của nàng, chỉ là trong mắt ẩn tình khắp nơi, vẫn là Thượng Quan Uyển Nhi nói năng thận trọng nghiêm trang trước cả triều văn võ bá quan, rõ ràng là nàng muốn mê hoặc Thiên hậu.

"Uyển Nhi cảm thấy Thái Tử thế nào?" Võ Chiếu nhắm mắt lại, không nhìn tới Thượng Quan Uyển Nhi, để tránh ảnh hưởng sức phán đoán.

"Thái Tử tuấn tú lịch sự, cần mẫn mà hiếu học, tôn sư trọng đạo, mà lại không có có một chút Thái Tử tính tình." Thượng Quan Uyển Nhi nói thật ra.

Nhưng trong lòng Võ Chiếu không khỏi tư vị: "Uyển Nhi, yêu thích Thái Tử?"

Cái này có thể làm khó Thượng Quan Uyển Nhi, hết lần này tới lần khác Thiên hậu lại nắm lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi không buông, chờ đáp án của nàng.

"Uyển Nhi chỉ thích Thiên hậu một người. Thiên hậu nói chính là loại yêu thích này?"

"Ngươi cũng không ghét Thái Tử." Võ Chiếu sâu kín nói, nói không ghét cũng không có nghĩa là không thích.

"Không ghét." Không ghét nhưng là cũng không thích.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác ánh mắt Thiên hậu nhìn nàng thay đổi, tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước, trái lại nàng làm sai cái gì. Những ngày này nàng rõ ràng an phận thủ thường, tận trung chức vụ, trong lúc này cũng ít tới thăm Nghĩa Dương, Thái Bình công chúa những ngày gần đây cũng ít đến đây, chớ không phải là...

"Uyển Nhi, ta không thích sau khi ngươi ở trước mặt ta còn muốn người khác." Võ Chiếu có chút dùng lực, Thượng Quan Uyển Nhi thoáng cái ngã lệch trong ngực Võ Chiếu.

"Uyển Nhi không có." Thượng Quan Uyển Nhi nháy mắt, ngã vào trong ngực Thiên hậu, tâm có ngàn lời nói.

"Thật không có?" Võ Chiếu nâng cằm Thượng Quan Uyển Nhi, ánh mắt của nàng càng ngày càng tới gần, ở trong đôi mắt ẩn tình kia rõ ràng tất cả đều là bóng của nàng."Uyển Nhi nói không có, ta liền tin không có."

"Uyển Nhi..." Thiên hậu lần đầu tiên chủ động hôn lên môi Thượng Quan Uyển Nhi, toàn thân Thượng Quan đều xụi lơ tại trong ngực Thiên hậu .

"Thiên hậu... Vì sao..." Thượng Quan Uyển Nhi có chút giãy dụa, môi bị hôn qua càng phát ra tươi đẹp, Võ Chiếu càng nhìn càng yêu thích, làm sao còn lưu lại một khe hở.

"Ta yêu thích môi Uyển Nhi, muốn nếm thử hương vị Uyển Nhi, quả nhiên vị rất đẹp." Võ Chiếu thấy Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ, lại xoay qua chỗ khác. Uyển Nhi môi, vị đẹp nhất. Hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, quá khứ thoáng cái đã bị nàng ôn hương nhuyễn ngọc xoá bỏ, ngược lại bị Uyển Nhi câu dẫn khiêu khích.

"Ta yêu thích Uyển Nhi môi, yêu thích Uyển Nhi, bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào Uyển Nhi của ta ." Võ Chiếu ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi bá đạo nói, khí nóng bay trên cổ Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác được Thiên hậu có chút ôn nhu. Thiên hậu cũng không phải là không có cảm giác, nếu không nàng như thế nào sẽ chủ động với nàng như vậy .

Thượng Quan Uyển Nhi không biết rốt cuộc Thái Tử nói với Thiên hậu cái gì, nếu Thái Tử đến lần thứ nhất Thiên hậu liền có thể chủ động lần thứ nhất như thế, trái lại nàng hy vọng Thái Tử đến nhiều hơn vài lần.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng rất muốn biết gần đây Thái Bình cùng Nghĩa Dương thế nào, ai bảo gần đây Thiên hậu cần nàng như vậy , Thượng Quan Uyển Nhi đều không có đến gặp Nghĩa Dương. Còn phải nói rõ Thiên hậu ngày càng cần nàng, đây là chuyện tốt.

Bị Thượng Quan Uyển Nhi nhớ mong Nghĩa Dương gần đây xác thực là thường thường thấy Thái Bình, ai bảo trong lúc này Thái Bình thích xem sách tại chỗ Nghĩa Dương. Tựa hồ, Tử Yên các thực là địa phương hấp dẫn người, Thái Bình quen đến Cam Lộ điện, mỗi lần thấy Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng liền bực bội, sẽ nhớ tới hình ảnh mẫu hậu ôm hôn Thượng Quan Uyển Nhi trên sư tử thông. Mỗi lần nhìn thấy mẫu hậu nàng sẽ nhớ tới mẫu hậu gợi cảm bị Thượng Quan Uyển Nhi trêu chọc gặm cắn, một màn kia thật sự là rất có lực rung động .

Thái Bình làm không được không thèm nghĩ nữa, cho nên mắt không thấy tâm liền tĩnh, càng ngày càng ít đến Cam Lộ điện, dường như mẫu hậu cũng không có tâm tư quan tâm đến mình thường đi nơi nào .

Chỉ là nàng không rõ vì cái gì cùng là nữ nhi của Tiêu Thục phi, Tuyên Thành cùng Nghĩa Dương đối đãi với nàng khác biệt lớn như vậy. Một người Lãnh Nhược Băng Sơn, giáp thương đái bổng (trong lời nói có mỉa mai), khắp nơi không mong thấy nàng, một dạng thâm cừu đại hận bộ dáng. Người khác, Nghĩa Dương lại làm cho nàng hoàn toàn đoán không ra tâm tư.

Chính là Thái Bình vẫn là muốn đi gặp Nghĩa Dương, chỉ cần là Nghĩa Dương trong lúc này thiếu cái gì, tất cả nàng cũng có thể tìm ra được. Coi như là bù đắp phụ hoàng cùng mẫu hậu đối với các nàng có chút thua thiệt a.

"Thái Bình công chúa lại tới nữa rồi, thật không hiểu đến tột cùng Tử Yên các có cái gì, đáng để Đại Đường công chúa năm lần bảy lượt đến thăm." Tuyên Thành làm như sáng sớm biết rõ Thái Bình sẽ đến, sớm ngồi chờ nàng ở đây.

Thái Bình không biết nói cái gì cho phải, cũng may Nghĩa Dương đi ra giải vây cho nàng.

"Tuyên Thành, ngươi đối với khách nhân nói như vậy sao? Thái Bình, còn thất thần cái gì, bên ngoài lạnh như vậy, mau vào sưởi ấm thân thể."

Tuyên Thành mắt thấy Nghĩa Dương thân mật lôi kéo tay Thái Bình, tỷ tỷ ôn nhu như vậy cho tới bây giờ đều chỉ đối với một người là mình, tất cả đều bị các nàng đoạt đi rồi, vì cái gì tỷ tỷ duy nhất của nàng cũng không buông tha!

Nàng không biết trong lòng tỷ tỷ nghĩ như thế nào, nàng còn muốn vì mẫu thân báo thù. Kí ức của nàng đối với mẫu thân cùng phụ hoàng rất ít, sống tại Dịch Đình cung nhiều năm như vậy, sớm đã dần dần quên lãng hình dáng của hắn. Chỉ có tỷ tỷ, là chỗ dựa duy nhất của nàng, thân nhân duy nhất, chính là hình như tỷ tỷ không nghĩ như vậy! Tỷ tỷ cho rằng muốn đem thứ tốt nhất cho nàng, cũng không biết nàng thầm muốn cùng tỷ tỷ như vậy cả đời không bị người quấy rầy, tư thủ cả đời ? Đến nay, sợ là không thể .

Chương 21 - Tuyên Thành

Bởi vì, giữa các nàng có nhiều hơn một Thái Bình .

Trước kia, bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi tồn tại, tỷ tỷ không thể toàn tâm toàn ý đối với mình, thật vất vả Thượng Quan Uyển Nhi mới ly khai, rồi lại xuất hiện một Thái Bình.

Thái Bình là ai ? Đường đường là Đại Đường Công Chúa, làm gì phải đến lãnh cung biệt viện! Chỉ có thể cho rằng là có mưu đồ!

Trong mắt Tuyên Thành dần dần hiện lên những sắc thái khác nhau, nàng đã quên, Nghĩa Dương nói yêu mến Tuyên Thành, là chính nàng! Lòng đố kị bùng lên nhanh hơn so với tưởng tượng, không nên trong khoảnh khắc, hủy diệt không còn gì sót lại.

"Tuyên Thành, làm sao vậy?" Nghĩa Dương chìa tay sờ trán Tuyên Thành, muội muội của nàng gần đây càng ngày càng kì quái.

"Ta không sao, chỉ là có chút không thoải mái." Tuyên Thành vẫn là lựa chọn nhượng bộ, tỷ tỷ làm chuyện gì đều có nguyên nhân . Tỷ tỷ đối với ai tốt, đều có mục đích, chỉ trừ mình ra ! Tỷ tỷ chỉ có đối với mình, mới có thể không có mục đích! Chính là nàng không biết, kỳ thật Nghĩa Dương đối với Tuyên Thành mới mang theo mục đích lớn nhất, bởi vì người kia là muội muội của nàng.

"Ta dìu ngươi trở về phòng nghỉ ngơi." Nghĩa Dương dìu Tuyên Thành vào phòng, giúp nàng đắp kín đệm chăn mới đi ra, thấy Thái Bình còn đứng tại chỗ. Đứa bé này, không tìm chỗ ngồi đợi mình một lát sao?

"Thái Bình?" Nghĩa Dương vung tay về phía Thái Bình.

Thái Bình nắm bàn tay trước mắt, cười nói: "Tuyên Thành làm sao vậy? Ghen a?"

"Này nha, Tuyên Thành còn tính tình tiểu hài tử, yêu thích người khác đem nàng nâng trong lòng bàn tay." Nghĩa Dương cười đáp lại, bàn tay bị Thái Bình nắm cảm thấy rất ấm áp, vô thức không muốn rút về.

"Nàng không là thích người khác đem nàng nâng trong lòng bàn tay, mà là thích Nghĩa Dương sủng ái nàng nuông chiều nàng." Thái Bình nắm chặt bàn tay trong tay mình, cảm giác được nàng muốn giãy liền nắm thật chặt .

Nghĩa Dương ánh mắt lưu chuyển, nhìn tay bị nắm chặt, mím môi không nói, xoay người cười nói: "Trái lại Thái Bình biết rất rõ."

"Đương nhiên, Đại Đường Công Chúa nếu chút chuyện này còn nhìn không ra, truyền ra còn không bị người cười chết." Thái Bình kéo tay, Nghĩa Dương bị nàng dùng lực nhào vào trong ngực nàng.

"Thái Bình?" Nghĩa Dương nhẹ nhàng phản kháng nói, chỉ là nghe một chút cũng không có lực.

"Làm sao vậy, tỷ muội ôm một cái cũng còn phải xin phép người khác sao?" Thái Bình nguỵ biện nói.

"Thái Bình ngươi quá lo lắng, ta bất quá là muốn gọi tên của ngươi. Giải thích chẳng khác nào che giấu, chẳng lẽ Thái Bình còn có một bí mật không muốn người khác biết sao?" Nghĩa Dương phản bác, Thái Bình ôm nàng càng chặt hơn, dùng biện pháp này chứng tỏ mình không nghe theo.

"Nghĩa Dương ăn nói khéo léo, Thái Bình tự biết không phải là đối thủ."

"Đã như vậy, Nghĩa Dương muốn hỏi Thái Bình một chút, ôm đủ chưa?" Nghĩa Dương khiêu mi, Thái Bình đành phải buông lỏng tay ra.

Cũng không biết tại sao, vừa mới thất lễ ôm lấy Nghĩa Dương như vậy, hương thơm êm dịu, ôm vào trong ngực rất thoải mái. Cũng may chắc là Nghĩa Dương không biết nên không tức giận vì chuyện này a.

"Sách, đã xem xong rồi, nên trả lại cho ngươi. Thái Bình mỗi lần đến đây không phải là vì đọc sách sao." Nghĩa Dương cầm chén trà nóng, đưa cho Thái Bình."Ấm áp thân thể."

"Nghĩa Dương đối với ai cũng tốt như vậy sao?" Bản năng, Thái Bình có chút bực bội. Nàng đến không chỉ là vì đọc sách, không chỉ là vì đọc sách!

"Chỉ có một mình Thái Bình nói ta tốt." Nghĩa Dương thầm thở dài, đứng dậy vào trong phòng, sợ là muốn đi lấy sách đi.

Thái Bình nhìn thấy sách trước đó chính mình muốn lấy về, hôm nay sách để tại trước mắt mình, rồi lại không nghĩ tiếp được. Có lẽ sợ là nếu như cầm sách này đi, sau này nàng không thể tìm cớ lại tới nơi này. Có sách này, nàng liền có thể dùng cớ đọc sách, thường xuyên qua lại.

"Ừ, bảo bối của ngươi." Nghĩa Dương quơ quơ quyển sách trên tay, trong mắt lộ vẻ trêu ghẹo.

"Tỷ tỷ cần gì nói như vậy, tỷ tỷ cũng yêu thích như thế, là bảo bối, tặng tỷ tỷ thế nào?" Thái Bình thấp giọng cười nói.

"Ta cũng không dám nhận, Uyển Nhi nói, đây là bảo bối của Thái Bình, nếu ai cướp, nhất định Thái Bình sẽ quấn quít lấy người đó. Ngươi đưa cho ta, chẳng phải là muốn quấn quít lấy ta cả đời a?" Có lẽ, bởi vì một quyển sách mà dây dưa cả đời, cũng không phải chuyện xấu.

"Thế nào, tỷ tỷ chê ta phiền ?" Thái Bình bĩu môi, chậm rãi đến gần Nghĩa Dương, cùng nàng duy trì khoảng cách gần nhất. Thượng Quan Uyển Nhi thật đáng ghét, có thể nói xấu mình trước mặt Nghĩa Dương!

"Làm sao biết, Thái Bình cành vàng lá ngọc, có thể tới nơi này là phúc khí của ta, ta làm sao dám ghét bỏ Thái Bình. Ngược lại sợ Thái Bình sẽ ngại trong này sơ sài." Nghĩa Dương tươi cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ, đến mức có thể mê hoặc lòng người.

Có lẽ năm đó sau khi mẫu thân nhìn thấy nàng, cũng vui vẻ như vậy, mới có thể mê hoặc nàng đến thần hồn điên đảo a.

"Nghĩa Dương làm sao không phải cành vàng lá ngọc!" Thái Bình thở dài, đúng là mẫu hậu mình, tước đoạt vinh quang cành vàng lá ngọc của các nàng, hôm nay đáng đời bị châm chọc nói móc.

"Cành vàng lá ngọc cùng cành vàng lá ngọc giống nhau thế nào, ta cùng Tuyên Thành bất quá là đã từng thôi." Nghĩa Dương vẫn nói chuyện vui vẻ như trước, có một chút cảm xúc buồn bã, Thái Bình cũng hoài nghi người Nghĩa Dương nói có phải là nàng.

Nghĩa Dương, cho tới bây giờ đều là vui vẻ, không ai chưa từng thấy nàng không cười, Thượng Quan Uyển Nhi đã từng suy đoán, có phải bộ dáng Nghĩa Dương không cười rất xấu, vì cái gì nàng luôn luôn cười ? Chẳng lẽ nàng không có lúc mất hứng sao?

Sự thật chứng minh, lúc Nghĩa Dương không cười vẫn là rất đẹp, chỉ là toàn thân đều toả ra khí lạnh như băng, tựa như cánh đồng hoang vu bát ngát không có bóng người , cỏ dại mọc đầy, làm cho không người nào có thể tới gần. Cho nên, nàng vẫn là hay cười.

"Nghĩa Dương, ta không thể cho các ngươi sự bảo đảm gì, các ngươi sẽ không đợi cả đời ở chỗ này !" Thái Bình không nhìn được Nghĩa Dương mỉm cười như vậy, giống như là khóc.

Cười khóc, tại sao phải bi thương như vậy .

"Thái Bình, cám ơn ngươi." Để cho ta có cơ hội quen biết ngươi, để cho ta có cơ hội cảm nhận tình cảm của mẫu thân. Có lẽ năm đó mẫu thân cũng như vậy ở bên cạnh mẫu hậu ngươi.

"Ta cũng không có làm chuyện gì để cho ngươi cảm ơn, Nghĩa Dương, ta đột nhiên nhớ tới mẫu hậu tìm có chuyện, cáo từ trước." Thái Bình xoay người rời đi không quay đầu trở lại, nàng thích tới nơi này, rồi lại đối Nghĩa Dương có cảm xúc như có như không, khó nắm bắt. Không phải yêu thích giống mẫu hậu phát ra mãnh liệt từ trong lòng đến trái tim đều thấy đau, cũng không phải chán ghét giống Thượng Quan Uyển Nhi, nói không rõ ràng lại muốn minh bạch. Làm cho nàng luôn muốn trốn tránh...

Vẫn như vậy, Nghĩa Dương nhìn bóng lưng Thái Bình biến mất trong sân, vì cái gì luôn đem bóng lưng lưu lại cho mình? Vì cái gì chính mình luôn lưu lại một ít?

"Nàng đi?" Tuyên Thành đi đến, thầm hỏi.

"Không phải Tuyên Thành nhìn thấy sao?" Nghĩa Dương xoay người hướng Tuyên Thành cười, muội muội nàng thương yêu nhất.

"Nghĩa Dương yêu mến Thái Bình sao? Vì cái gì ta chán ghét Thái Bình như vậy, chán ghét đến tận xương." Tuyên Thành mặt không biểu tình, càng lộ ra vô tội, cũng nhìn theo ánh mắt Nghĩa Dương.

"Tuyên Thành của làm sao sẽ chán ghét người khác đây? Bất kể là Thái Bình hay là ai khác, Tuyên Thành đều yêu mến, nói lời chán ghét một người, sẽ bị cảm xúc bất mãn khống chế. Tuyên Thành của ta, không thể chán ghét người khác." Nghĩa Dương nghiêm túc nói, phải làm một tỷ tỷ hoàn mỹ đem bày ra.

"Thế nhưng, nếu như ta không thích Thái Bình ?" Tuyên Thành nghiêng đầu, giống như rất hoang mang.

"Nếu thật sự không thích, đó cũng là chuyện không có cách nào khác, Tuyên Thành vì cái gì không thích Thái Bình ?" Thái Bình hẳn là một hài tử người người yêu mến, đến chính mình, cũng rất yêu mến Thái Bình.

"Tỷ tỷ, ngươi không biết ta yêu mến chính là ngươi sao?" Tuyên Thành nhìn chằm chằm vào Nghĩa Dương, nàng muốn từ trong mắt tỷ tỷ nhìn ra vài phần chân thật, lại phát hiện là phí công. Tỷ tỷ đau thương, vĩnh viễn đều che giấu vô cùng sâu, làm cho người ta cho rằng cuộc sống của nàng tất cả đều là dương quang.

"Biết rõ, ta cũng yêu mến Tuyên Thành nha. Cái này cũng không ảnh hưởng việc Tuyên Thành yêu mến Thái Bình, Tuyên Thành có thể yêu mến rất nhiều người." Nghĩa Dương nhẹ nhàng cười, tựa như gió xuân ấm áp, sưởi ấm tất cả người bên cạnh nàng. Lại duy chỉ không sưởi ấm được lòng của mình...

"Đã biết rõ vì sao còn muốn đi trêu chọc những người khác. Tuyên Thành vĩnh viễn chỉ thích một mình tỷ tỷ." Tuyên Thành đè xuống phẫn nộ trong lòng, ngươi biết rõ Thái Bình đã bị ngươi hấp dẫn, cũng còn muốn đi trêu chọc Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu không phải mấy năm trước Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, hôm nay đứng ở chỗ này cũng không phải là Thái Bình !

Nghĩa Dương chưa bao giờ nói nhiều chuyện với Tuyên Thành, nàng cố gắng tối đa cho Tuyên Thành thứ nàng có thể cho. Tìm phụ hoàng giúp đỡ, để các nàng có chỗ che chở, được một chỗ nhà cửa yên tĩnh. Nghĩa Dương bảo vệ nàng, trở thành đoá hoa trong nhà, không bị bất luận kẻ nào ủy khuất cùng chỉ trích. Cho nên, trong mắt Tuyên Thành mới có thể tinh khiết như vậy quang minh như vậy. Tuyên Thành là công chúa đáng yêu nhất. Chính là, hôm nay tiểu công chúa Tuyên Thành lại còn đối với tỷ tỷ của mình không giống như chuyện tỷ muội bình thường, là chính mình quá lơ là nàng . Nàng phải nhắc nhở Tuyên Thành.

Lời Tuyên Thành nói, là không rõ ràng, chính là Nghĩa Dương cũng không có ý định cho qua. Bởi vì người trước mắt nàng là muội muội duy nhất, thân nhân duy nhất, duy nhất không thể mất đi. Lừa gạt chỉ có thể làm cho tình cảm sinh trưởng tốt, nàng muốn cắt đứt những cảm tình có thể chết người này.

"Tuyên Thành, chúng ta là tỷ muội." Nghĩa Dương thật lòng khuyên bảo.

"Ngươi cùng Thái Bình chẳng lẽ không phải là tỷ muội?" Tuyên Thành mới phát hiện, nguyên lai nghi vấn luôn khó có thể mở miệng, một khi mở miệng, cũng không phải khó nói ra như vậy. Nàng muốn sớm nhắc nhở tỷ tỷ, không cần phải lầm đường lạc lối!

"Ngươi cũng biết nha." Nghĩa Dương cũng muốn biết rốt cuộc Tuyên Thành biết cái gì, rốt cuộc muội muội của nàng suy nghĩ cái gì, có phải Tuyên Thành không tin nàng.

"Ta đương nhiên biết, Nghĩa Dương yêu mến chính là Thái Bình, Nghĩa Dương yêu mến Thái Bình, Nghĩa Dương yêu mến nữ nhi của kẻ thù. Thái Bình, cũng là muội muội của ngươi!" Tuyên Thành lần nữa nhắc nhở Nghĩa Dương, muội muội, đều đã là muội muội, vì cái gì Thái Bình có thể, chính mình lại không thể!

"Ta biết rõ, ta đều biết. Tuyên Thành, tới đây." Nghĩa Dương ôm lấy Tuyên Thành, "Vốn không muốn nói cho ngươi biết. Vô luận đến khi nào, dù cho có một ngày ta cho ngươi biết, ta yêu nhất không phải là Tuyên Thành của ta, đó cũng là giả . Đó không phải là ta, ngươi phải nhớ kỹ, Nghĩa Dương yêu nhất chính là Tuyên Thành, yêu đến mức nào? Hai mươi năm một khắc cũng chưa từng tách ra, hai mươi năm gần nhau, ta không cho rằng ta còn có hai mươi năm có thể cùng ai làm bạn! Tuyên Thành, từ sau khi ngươi sinh ra, ngươi chính là công chúa duy nhất của ta, muội muội duy nhất. Hai mươi năm, chúng ta chưa từng chia lìa. Há lại vì gặp mặt người khác vài lần có thể chia lìa? Tuyên Thành, nếu như ngay cả ngươi đều không tin ta, như vậy ta còn có thể làm cho ai tin tưởng ."

"Tỷ tỷ, ta tin tưởng ngươi, ta tin tưởng ngươi..."

Tuyên Thành ôm lấy Nghĩa Dương, nàng không thể không có Nghĩa Dương, chỉ cần Nghĩa Dương nói, nàng phải tin tưởng, cho dù nàng muốn nàng chết, nàng phải đi chết, thì như thế nào!

Chương 22 - Tình địch

Thượng Quan Uyển Nhi muốn Thái Tử đến, quả nhiên vài ngày sau Thái Tử lại đến nữa rồi.

"Uyển Nhi." Lý Hiền tiến lên cầm tay Thượng Quan Uyển Nhi, trong mắt tràn đầy vui vẻ làm cho Thượng Quan Uyển Nhi khó chịu, thật đối với nàng giống như tình thế bắt buộc. Nàng không thích bị ai ngoại trừ Thiên hậu nhìn chăm chú như vậy

"Thái tử điện hạ." Thượng Quan Uyển Nhi cười không được tự nhiên, trong mắt Lý Hiền nhìn thấy thật sự là xinh đẹp động lòng người. Lý Hiền cho rằng Uyển Nhi tươi cười chói mắt như vậy chỉ đối với hắn mới có, lập tức càng nắm chặt tay Thượng Quan Uyển Nhi.

"Uyển Nhi, ngươi chờ ta." Lý Hiền trong mắt vui vẻ, hắn cho rằng người trước mắt sắp là người của hắn.

Đúng rồi, đường đường là Đại Đường Thái tử, tương lai à Đại Đường Thiên tử, làm sao nghĩ tới không thể cầu ái. Có ai sẽ cự tuyệt được một người thừa kế cả một quốc gia yêu thương, không có khả năng không có khả năng. Hắn dốc hết tất cả ý nghĩ không ai sẽ cự tuyệt hắn yêu thương như thế, không ai cự tuyệt .

Nếu là người khác, tất nhiên là mang ơn, vinh sủng vô hạn, đáng tiếc, Thượng Quan Uyển Nhi không phải người khác.

"Thái tử điện hạ, trước buông Uyển Nhi ra, Thiên hậu ở bên trong." Thượng Quan Uyển Nhi bối rối giãy, tay thoáng bị nắm đã hồng, Thiên hậu nhìn thấy như thế, tất nhiên là mất hứng .

"Uyển Nhi?" Dường như Võ Chiếu đối với Thượng Quan Uyển Nhi âm thanh đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần trong phạm vi thính lực của nàng, liền có thể chú ý tới Uyển Nhi bất luận đi hướng nào.

"Thiên hậu..." Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới xốc màn che, Thái Tử quá lớn mật, dám xông thẳng vào Cam Lộ điện, còn yêu mến cầm tay của nàng không buông!

Võ Chiếu nhìn lướt qua Thượng Quan Uyển Nhi, nhân tiện thấy được tay nàng mất tự nhiên. Còn tiện thể trừng mắt liếc thấy Lý Hiền tràn đầy mừng rỡ, hắn có gì mà vui vẻ ! Chuyện có thể làm cho hắn vui vẻ nhất định là chuyện mình không vừa lòng!

"Hiền Nhi, chuyện gì cao hứng như vậy ?" Võ Chiếu ngữ khí chậm dần, nàng hiện tại rất không thích bị người khác quấy rầy, nàng rất không thích bị người khác quấy rầy lúc cùng Uyển Nhi ở chung. Người bên ngoài đến đây đều là chướng ngại, đặc biệt là đứa con trong lòng chỉ có Uyển Nhi.

"Mẫu hậu, nhi thần suy nghĩ cẩn thận." Lý Hiền lớn mật nhìn mẫu hậu, hắn chưa từng trước mặt mẫu hậu trước tự tin như vậy, hắn cảm thấy có Uyển Nhi hắn đối mặt với bất luận kẻ nào cũng có thể ngẩng đầu lên .

"A? Hiền Nhi suy nghĩ cẩn thận chuyện gì ?" Võ Chiếu trừng mắt nhìn Lý Hiền, nàng rất tức giận, nàng cho rằng đứa con trai này hiểu rõ ý tứ của nàng, xem ra vẫn không thể nào hiểu được. Người như vậy, làm sao có thể làm Đại Đường Thiên tử tương lai !

Võ Chiếu đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Lý Hiền, Lý Hiền cho rằng mẫu hậu sẽ dừng lại ở trước mặt hắn nhưng không ngờ mẫu hậu lại tiếp tục đi ra phía sau. Bất quá hắn cũng không dám quay đầu lại, can đảm của hắn trước mặt mẫu hậu có hạn .

Võ Chiếu đứng ở trước mặt Thượng Quan Uyển Nhi, bất mãn liếc nhìn Uyển Nhi. Nàng sao lại làm người khác yêu mến như vậy, đứa con trai này xem ra hôm nay là tìm phiền toái đến cho nàng.

"Uyển Nhi, ngươi đi ra ngoài trước a." Dáng vẻ nói chuyện với Uyển Nhi đương nhiên không giống với người khác, Lý Hiền cảm thấy mẫu hậu đối với Uyển Nhi quả nhiên không giống bình thường, nói với nàng đều ôn nhu như vậy, mẫu hậu quả nhiên rất yêu mến Uyển Nhi.

"Dạ, Uyển Nhi đi pha trà."

Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới di chuyển thân thể bị Thiên hậu túm lại, sau đó dùng âm thanh chỉ hai người các nàng có thể nghe được nói vào bên tai của nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi nghe được Thiên hậu nhẹ nói: "Đi rửa tay!”

Thượng Quan Uyển Nhi sau khi nghe xong khóe môi giơ lên, có chút nghiêng về phía sau, tựa ở trong ngực Thiên hậu, cảm nhận được mùi hương thân thể Thiên hậu, sau đó mới lưu luyến rời đi. Các nàng cũng biết, không ai trông thấy một màn này.

Thiên hậu để ý tay của mình vừa mới bị Thái Tử nắm như vậy, Thiên hậu thật đúng là bá đạo. Bất quá, Uyển Nhi rất yêu thích Thiên hậu đối với mình bá đạo như vậy.

Võ Chiếu đợi cho Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi cửa phòng, mới lưu luyến ngồi trở lại ngự tọa. Nàng vô cùng chán ghét có người tới quấy rầy các nàng, nàng muốn thời thời khắc khắc cảm nhận được hơi thở Uyển Nhi, nàng muốn ngẩng lên liền trông thấy thân ảnh Uyển Nhi bận rộn. Chính là hiện tại có người muốn phá vỡ thói quen này của nàng, cho nên tâm tình Võ Chiếu là vô cùng mất hứng, huống chi nàng đứa con trai này còn muốn cướp đi Uyển Nhi bên cạnh nàng !

"Hiền Nhi hiểu rõ ràng chuyện gì ?" Võ Chiếu ra vẻ không biết, nàng nhắc nhở Thái Tử lần cuối, hai người chỉ có tình cảm mẫu tử là sự gắn bó duy nhất."Cần phải nghĩ kỹ, làm một Thái Tử nên làm, cần phải suy nghĩ cẩn thận ."

"Mẫu hậu, nhi thần suy nghĩ cẩn thận, nhi thần muốn Uyển Nhi!" Trong mắt Lý Hiền là niềm tin kiên định, hắn đã nhớ Uyển Nhi quá lâu. Nhất định Uyển Nhi là vì ở bên người mẫu hậu, cho nên mới một mực không đáp lại tình cảm của hắn. Chỉ cần mẫu hậu gả Uyển Nhi cho mình, mình nhất định sẽ làm Uyển Nhi hạnh phúc .

Võ Chiếu rất muốn trong cơn tức giận định tội Thái Tử, tuy nhiên hắn là con của nàng, nhưng cũng không thể hy vọng có được nữ nhân nàng yêu mến! Vì cái gì Thái Tử hắn có thể trực tiếp nói ra yêu thích đối với Uyển Nhi, trái lại chính mình có thể chiếm lấy Uyển Nhi ! Phải nghĩ biện pháp đem Uyển Nhi giữ ở bên người mới tốt, Võ Chiếu cảm thấy đau đầu .

"Ta không phải đã nói rồi sao? Không được." Võ Chiếu ngữ khí lãnh đạm, nàng chưa bao giờ biểu lộ quá nhiều tâm tình, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không thể khiến nàng ngoại lệ.

"Mẫu hậu nói nhi thần suy nghĩ cẩn thận lại đến, nhi thần hôm nay suy nghĩ cẩn thận , nhi thần yêu mến Uyển Nhi, nhi thần không thể không có Uyển Nhi!" Thái Tử Lý Hiền kiên định nói, hắn cảm thấy mẫu hậu không có lý do gì cự tuyệt, mẫu hậu nhất định là khảo nghiệm lòng quyết tâm của mình.

Võ Chiếu thật sự tức giận, cho tới bây giờ nàng không nghĩ có một ngày Uyển Nhi là của người khác. Uyển Nhi luôn ở trước mắt của nàng, Uyển Nhi đã xâm lấn đến các mặt trong cuộc sống của nàng, nàng không ly khai Uyển Nhi .

Năm đó sau khi Lý Trị yêu mến mình, còn không dám nói thẳng với Thái Tông Hoàng đế, xem ra năm đó Lý Trị không bằng đứa con trai này! Thái tử nhìn không ra mình tuyệt không ly khai Thượng Quan Uyển Nhi sao? Còn muốn từ bên cạnh nàng cướp đi Uyển Nhi, Thái tử thật là khờ. Non sông Đại Đường nếu rơi vào trong tay của hắn, làm sao lâu dài!

"Hiền Nhi, ngươi thấy hai biểu muội Võ gia thế nào? Không bằng ngươi từ đó chọn một." Rốt cuộc là con của mình, Võ Chiếu cũng không muốn vì Uyển Nhi mà trở mặt. Đứa con trai này gần đây cũng hiếu thuận, coi như là nghe lời.

"Mẫu hậu, nhi thần chỉ cần Uyển Nhi. Xin mẫu hậu tác thành nhi thần và Uyển Nhi." Lý Hiền quỳ rạp xuống đất.

Võ Chiếu nổi giận cầm lấy nghiên mực, trừng mắt Lý Hiền, cuối cùng vẫn là buông xuống.

"Hiền Nhi, thiên hạ không chỉ có Uyển Nhi là nữ tử, luận tài hoa tuy là nàng ngàn dặm mới tìm được một, cũng không phải không ai bằng. Luận tướng mạo, nàng dĩ nhiên thướt tha thuỳ mị, cũng không phải trầm ngư lạc nhạn. Hiền Nhi cần gì chỉ muốn một mình nàng, xứng đôi với Hiền Nhi còn có rất nhiều. Mẫu hậu tuyển cho ngươi thái tử phi Phòng thị ôn nhu động lòng người, huệ chất lan tâm (chỉ người cao nhã, thanh khiết), chỗ nào so với Uyển Nhi kém."

Võ Chiếu không muốn bỏ những thứ yêu thích, Thái Tử hiển nhiên không muốn quay đầu .

"Mẫu hậu, nhi thần không rõ vì sao mẫu hậu phải cản trở nhi thần cùng Uyển Nhi." Lý Hiền nói lời này giống như là Võ Chiếu chia rẽ uyên ương, đối với Uyển Nhi tình thâm như nước quả thực nhói lòng Võ Chiếu.

Cùng Uyển Nhi ân ái, ngày đêm làm bạn rõ ràng chính là mình, hắn lại cho rằng hắn được lòng Uyển Nhi, sao không thể cười! Hết lần này tới lần khác người phía dưới là con nàng, nàng cười không nổi. Chỉ có thể tự mình nội thương ...

"Hiền Nhi, vì cái gì không thể không có Uyển Nhi?" Võ Chiếu cũng không muốn cùng Thái Tử trở mặt, không muốn vì Thượng Quan Uyển Nhi mà trở mặt. Nàng không muốn để Thượng Quan Uyển Nhi chiếm cứ quá nhiều vị trí trong lòng nàng, cũng không biết càng không muốn càng cản trở, Uyển Nhi xâm chiếm càng nhanh.

"Mẫu hậu, nhi thần yêu mến Uyển Nhi, nhi thần yêu mến Uyển Nhi thật lòng. Từ lúc Uyển Nhi còn đang ở Dịch Đình cung, nhi thần cùng Uyển Nhi lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý với nhau), nhi thần đã sớm muốn cầu mẫu hậu gả Uyển Nhi cho nhi thần. Chứng kiến Uyển Nhi vì mẫu hậu phân ưu giải sầu, cho nên nhi thần một mực chịu đựng. Chỉ hy vọng Uyển Nhi có thể thay thế nhi thần ở bên người mẫu hậu."

Lưỡng tình tương duyệt cái gì, Thái Tử quả nhiên không phải người thường, thực có can đảm nói! Hình tượng đứa con nhị thập tứ hiếu (24 mẫu gương hiếu thảo), vì thay mẫu hậu phân ưu, dù lưỡng tình tương duyệt, cũng có thể tạm thời giao phó người yêu cả đời. Thật sự là rất kích động.

Nói như thế nào Võ Chiếu cũng là người trải qua sóng to gió lớn, nàng sẽ không cho phép Thái Tử ăn không nói có, bôi nhọ Uyển Nhi như vậy ! Coi như là con của nàng, nàng cũng không cho phép!

"Mẫu hậu, nhi thần đã nói hết, nhi thần yêu mến Uyển Nhi, mong mẫu hậu tác thành." Dường như nếu Võ Chiếu không đồng ý, thật rất không hợp lý, Thái Tử đã đẩy nàng vào bất nghĩa!

"Hừ, cùng Uyển Nhi lưỡng tình tương duyệt hình như không phải là ngươi." Nếu ta tác thành ngươi, ai tới tác thành ta ?

"Mẫu hậu, nhi thần không rõ ý mẫu hậu. Theo nhi thần quan sát, ngoại trừ thất đệ ra, Uyển Nhi cũng không cùng người khác quen biết." Lý Hiền nói những lời này vô tình để lọt rất nhiều tin tức, sợ là Uyển Nhi chịu khổ . Đáng thương Thái tử cam chịu, tự cho là mình được lòng giai nhân.

"Ngươi phái người giám sát Uyển Nhi? Giám sát Cam Lộ điện?" Võ Chiếu nhanh nhạy bắt lấy trọng tâm, Thái tử quá sơ hở. Vì một Thượng Quan Uyển Nhi, lòng dạ rối bời. Uyển Nhi thật đáng để người khác vì nàng lòng dạ rối bời, ngay cả mình trong lúc bất tri bất giác say mê nàng như vậy.

"Nhi thần, không có." Lý Hiền nói dối , hắn dù ngốc cũng hiểu mẫu hậu là thật không muốn gả Uyển Nhi cho hắn. Chỉ là hắn còn muốn cố gắng đến cùng, không tiếc cùng mẫu hậu trở mặt!

"Tốt lắm, ngươi đã nói không có, ta liền không truy cứu. Lui xuống đi, yêu cầu của ngươi ta cự tuyệt." Võ Chiếu không hề nhìn Lý Hiền, cho nên không thể trông thấy lửa giận trong mắt Lý Hiền dần dần tăng lên, bùng cháy mạnh như thế nào, giống như muốn thiêu đốt tất cả đến không còn gì! Mang theo tâm tình huỷ diệt, cùng ai đồng quy vu tận (cùng đến chỗ chết).

"Mẫu hậu, nhi thần biết rõ vì sao mẫu hậu không gả Uyển Nhi cho nhi thần. Nhi thần biết tất cả." Lý Hiền hạ giọng, hết sức nén lại lửa giận trong lòng, trong lời nói đầy ý trào phúng.

"Nhi thần biết tất cả, rõ ràng Uyển Nhi cùng nhi thần lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu lại muốn chia rẽ uyên ương sao? Nhi thần biết rõ mẫu hậu tại sao phải làm như vậy, mẫu hậu là muốn giữ lại Uyển Nhi cho thất đệ a. Ha ha, mà ngay cả cái ngôi vị hoàng đế này, đều là vì thất đệ giữ lại a." Thái Tử Lý Hiền không để ý dáng vẻ, dữ tợn cười lớn. Không ngờ đây là Thái Tử Lý Hiền khiêm tốn hữu lễ !

Chương 23 - Thổ lộ

"Nhi thần biết tất cả, rõ ràng Uyển Nhi cùng nhi thần lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu lại muốn chia rẽ uyên ương sao? Nhi thần biết rõ mẫu hậu tại sao phải làm như vậy, mẫu hậu là muốn giữ lại Uyển Nhi cho thất đệ a. Ha ha, mà ngay cả cái ngôi vị hoàng đế này, đều là vì thất đệ giữ lại a." Thái Tử Lý Hiền không để ý dáng vẻ, dữ tợn cười lớn. Không ngờ đây là Thái Tử Lý Hiền khiêm tốn hữu lễ !

Võ Chiếu rất muốn nghe xem rốt cuộc từ trong miệng Thái Tử có thể nói ra bí mật kinh thiên động địa gì, mình đem ngôi vị Thái Tử cho hắn, để cho hắn làm người kế vị Đại Đường, còn cái gì mà hắn chưa có!

"Mẫu hậu, nhi thần nghe nói nhi thần không phải con ruột mẫu hậu, mẫu thân sinh ra nhi thần là Hàn Quốc phu nhân! Cho nên, dù cho nhi thần không có ngôi vị hoàng đế, không có ngôi vị Thái Tử, chỉ muốn một người là Uyển Nhi, mẫu hậu cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

"Không, nhi thần nói sai rồi, ngôi vị hoàng đế vốn cũng không phải là của nhi thần, mẫu hậu thích Thái Bình nhất, mẫu hậu cũng yêu mến thất đệ, yêu mến bát đệ, không thích ngũ ca, không thích nhi thần! Mẫu hậu chán ghét nhi thần, cho nên mẫu hậu không muốn gả Uyển Nhi cho nhi thần. Mẫu hậu đều giữ lại thứ tốt nhất cho thất đệ, kể cả Uyển Nhi!" Lý Hiền nói đến lời cuối cùng đã bình tĩnh trở lại hắn cuối cùng đã làm rõ tất cả. Hiện tại suy nghĩ của hắn với bất luận điều gì đều rõ ràng, tất cả cảm xúc sắp sửa chui từ dưới đất lên chất chồng cùng một chỗ, liền biến thành cái dạng này.

"Ngươi nói đúng, ngôi vị hoàng đế cho tới bây giờ cũng không phải của ngươi, bắt đầu từ bây giờ càng không thể." Nàng không biết là ai đứng phía sau màn châm ngòi ly gián, nàng đã mất đi môt đứa con trai chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Nếu như Lý Hiền không phải con trai ruột của nàng, nàng sao lại để hắn làm Thái Tử! Tuy nhiên nàng chán ghét hắn như vậy, chán ghét đến không muốn gặp mặt. Chính là dù sao cũng là đứa con do mình sinh, cho nên Võ Chiếu vẫn để cho Lý Hiền làm Thái Tử. Đứa con trai này quá tổn thương lòng nàng, bởi vì người khác nói một hai câu, liền phủ nhận tâm huyết mình dưỡng dục hắn hơn hai mươi năm sao? Bởi vì Uyển Nhi, hắn không tiếc thương tổn mẹ của hắn sao?

"Mẫu hậu, nhi thần nói đúng, nhi thần thật sự nói đúng, nhi thần là con của Hàn Quốc phu nhân!" Lý Hiền bi thống ôm đầu khóc rống, hắn nhớ rõ khi còn bé chỉ có Hàn Quốc phu nhân yêu thương hắn. Hàn Quốc phu nhân tỷ tỷ của mẫu hậu, thì ra là mẫu thân sinh ra mình!

"Ngươi đã biết rõ ràng như vậy, vì cái gì còn muốn hỏi?" Võ Chiếu khiêu mi, không có phủ nhận cũng không khẳng định, nghiêm trị Thái Tử là đúng. Hắn không muốn có mẫu hậu như nàng, như vậy nàng cũng không muốn có đứa con trai này!" Được rồi, ngươi chưa từ bỏ ý định, ngươi cũng tự mình đến hỏi Uyển Nhi a."

"Tạ mẫu hậu tác thành." Lý Hiền nở nụ cười, hắn không tin Uyển Nhi sẽ cự tuyệt hắn.

"Nếu như Uyển Nhi nói đồng ý, ta không chỉ đem nàng cho ngươi, còn có thể đem ngôi vị hoàng đế cho ngươi." Võ Chiếu nhìn con mình bộ dáng mừng rỡ như điên, trong lòng vẫn là khó chịu."Bất quá phải hỏi trước mặt ta."

"Nhi thần minh bạch, nhi thần sẽ không để cho mẫu hậu thất vọng ."

Võ Chiếu có chút thở dài, ngươi đã để cho ta quá thất vọng rồi. Quan trọng là Uyển Nhi, có thể để cho ta thất vọng hay không.

"Uyển Nhi, Uyển Nhi..." Lúc này Thái tử Lý Hiền bắt lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi vừa vào cửa lại bị nắm tay, muốn giãy lại phát hiện Thái tử nắm quá chặt.

"Thái tử, người nắm đau tay Uyển Nhi." Thượng Quan Uyển Nhi không quên lén nhìn Thiên hậu.

"Ngươi có thể hỏi." Võ Chiếu không tỏ vẻ gì nhìn xem một màn này, phía dưới chính là con trai cùng tình nhân của nàng, hai người đứng chung một chỗ xứng đôi như vậy, nhưng lại rất chướng mắt.

"Thái tử có chuyện hỏi Uyển Nhi?" Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng có dự cảm bất thường, Thái tử định sẽ nói ra chuyện lớn kinh động gì.

Quả nhiên, Thái tử Lý Hiền một mực nói thẳng lời muốn thổ lộ ra.

"Uyển Nhi, gả cho ta đi. Chúng ta cùng nhau phiêu bạt nơi chân trời, không có ngôi vị hoàng đế không có cung đình chỉ có bình dân bố y." Lý Hiền thật lòng sợ là thiên hạ nữ tử đều vì lời hắn nói mà cảm động, không cần giang sơn chỉ muốn mỹ nhân, đáng tiếc Thượng Quan Uyển Nhi không phải thiên hạ nữ tử, nàng là Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi trái tim nàng đều giao cho Võ Chiếu ! Cho nên, nàng sẽ không cảm động, nàng chỉ cảm thấy khó xử, vì cái gì nói lời này không phải là một người khác trong phòng?

"Thái tử lời này là có ý gì, Uyển Nhi nghe không hiểu." Thượng Quan Uyển Nhi lạnh nhạt từ chối, nàng không thích bị Thái Tử nắm tay chặt như vậy, ánh mắt Thiên hậu lãnh đạm làm cho nàng hít thở không thông.

"Mẫu hậu để cho ta chọn là muốn ngươi hay là muốn ngôi vị hoàng đế, ta chọn ngươi, Uyển Nhi." Thái tử Lý Hiền nắm chặt tay Thượng Quan Uyển Nhi, theo như lời hắn nói, dường như Thượng Quan Uyển Nhi nên cảm kích hắn. Chỉ là hai tay hắn đang kịch liệt run rẩy bán rẻ tâm tình của hắn, thật ra thì hắn cũng không chắc chắn..

Có Uyển Nhi có ngôi vị hoàng đế, mất Uyển Nhi mất ngôi vị hoàng đế!

Hắn làm sao chắc chắn được tâm ý Thượng Quan Uyển Nhi, hắn luôn nói yêu mến, yêu mến, mà Uyển Nhi chưa từng nói qua một câu yêu mến hắn! Lý Hiền nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi mặt lạnh nhạt, lần đầu tiên bắt đầu do dự hoài nghi.

"Sau đó thì sao?" Thượng Quan Uyển Nhi giờ phút này đoán được ý trong ánh mắt Thiên hậu, thật không có, một mực không có, Thượng Quan Uyển Nhi đều muốn trông mòn con mắt, Thiên hậu làm sao có thể để mặc cho Thái Tử nắm tay nàng không buông! Không phải Thiên hậu không để cho bất luận kẻ nào đụng vào nàng hay sao?

"Uyển Nhi, gả cho ta đi." Thái Tử Lý Hiền nói lời này giống như sấm vang một cái, Thượng Quan Uyển Nhi còn chưa bao giờ được người khác cầu ái, người này là Đương kim Thái tử. Chính là nàng một chút cũng không mở lòng, nàng rất ủy khuất, ủy khuất đến muốn khóc. Sao Thiên hậu có thể cho phép người khác ở trước mặt nàng bày tỏ với nàng, còn ngoảnh mặt làm ngơ.

"Thái tử không phải đã có Thái tử phi Phòng thị ôn nhu hiền lành, còn có một bầy thiếp." Trong lòng sinh ra một chỗ trống, bị chính mình xé rách, từng chút một, giống như muốn đem cả người nàng xé ra. Cự tuyệt, hiện tại là việc duy nhất Thượng Quan Uyển Nhi có thể việc làm.

"Ta có thể bỏ các nàng." Lời nói cỡ nào động lòng người, Thái tử có thể vì nàng Thượng Quan Uyển Nhi phụ lòng người trong thiên hạ, đáng tiếc đây không phải là tình cảm Thượng Quan Uyển Nhi muốn. Cự tuyệt hắn, vốn không phải là chủ ý của nàng.

"Thiên hậu cùng Thiên hoàng, Thái tử cũng ý định vứt bỏ không để ý sao?" Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng tìm lý do, nếu như nói như vậy có thể làm cho Thiên hậu thoả mãn, nàng có thể tìm đến một ngàn một vạn lý do cự tuyệt Thái tử.

"Phụ hoàng cùng mẫu hậu hiển nhiên có thất đệ, bát đệ cùng Thái Bình ở bên người, có ta hay không đều giống nhau." Thái tử làm sao còn để ý người bên ngoài, một lòng làm cho Uyển Nhi vui vẻ

"Thái tử miệng đầy trung nghĩa liêm sỉ, nhân nghĩa đạo đức, lại làm ra chuyện rồi không chịu trách nhiệm, vứt thê bỏ tử, vi phạm luân thường, loại người bất nhân bất hiếu này Uyển Nhi là sẽ không thích." Thượng Quan Uyển Nhi lạnh lùng cự tuyệt, nàng cảm giác mình nói đã đủ minh bạch.

"Uyển Nhi, cả ngươi cũng không muốn ta." Lý Hiền tuyệt vọng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hắn cũng đã nguyện ý vì nàng bỏ giang sơn Đại Đường, Uyển Nhi lại cự tuyệt tàn khốc như vậy.

"Thái tử..." Thượng Quan Uyển Nhi có chút đau lòng, Thái tử cũng không có làm gì sai, hắn một mực giống như một đại ca ca chiếu cố nàng. Thái tử, ngươi yêu mến gì ở Uyển Nhi, Uyển Nhi không thể thay đổi !

"Ta có chỗ nào không tốt, Uyển Nhi nói cho ta biết, ta sửa đổi." Lý Hiền chỉ nhìn Uyển Nhi, giống như một câu nói của nàng liền có thể quyết định sinh tử của hắn.

"Thái tử rất tốt, chỉ là Uyển Nhi đã có người yêu mến." Cuối cùng Thượng Quan Uyển Nhi trông thấy Thiên hậu đáp lại nàng tha thiết chờ đợi, ánh mắt không giống Thiên hậu, nàng cũng bất an .

"Uyển Nhi đã có người yêu mến? Là ai, ta làm sao không biết! Uyển Nhi, ngươi nói cho ta biết, có phải là thất đệ! Có phải là thất đệ!" Thái tử càng lúc càng vô lý, không ngại túm ống tay áo Uyển Nhi, chẳng qua Thiên hậu vẫn đang nhìn xem, thờ ơ.

Uyển Nhi chỉ có thể tự cứu, Thái tử dây dưa không ngừng, nếu lại tiếp tục dây dưa như vậy, hậu quả không thể lường được.

Thượng Quan Uyển Nhi rút cây trâm xuống , dùng sức rạch một cái, cùng Thái tử cắt bào đoạn nghĩa.

Thượng Quan Uyển Nhi tự giễu nở nụ cười, Thái tử nguyện ý vì nàng buông bỏ ngôi vị Thái tử thậm chí cả ngôi vị hoàng đế, cũng không biết tất cả nàng đều không muốn sao? Nàng cũng muốn buông những ý nghĩ thù hận và yêu thương kia, chính là hận càng nhiều yêu liền càng sâu.

"Uyển Nhi sẽ không thích tôn thất Đại Đường, Uyển Nhi sẽ không thích người giết cả nhà Thượng Quan ta! Uyển Nhi tình nguyện cả đời chỉ một mình, cũng sẽ không thích Thái tử !" Lời vừa nói ra, Thượng Quan Uyển Nhi cự tuyệt Thái tử thành công. Cùng làm cho nàng thành người có tội, nhìn khắp thiên hạ, ai dám một gậy tre đánh chết tất cả dòng họ nhà Đường.

Nên, phải hỏi Thượng Quan Uyển Nhi có gì tốt?

Võ Chiếu thần sắc phức tạp nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển Nhi quá ngốc, nàng nói lời này chắc chắn sẽ chôn vùi vô số tai hoạ ngầm. Nếu có một ngày không có nàng, ai có thể giúp đỡ nàng?

"Thượng Quan Uyển Nhi! Ngươi!" Lý Hiền giận dữ, hắn chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt như thế.

"Hiền Nhi, ngươi nghe rõ chưa? Nàng tình nguyện cô độc sống quãng đời còn lại, cũng sẽ không chọn ngươi." Võ Chiếu nhíu mày, đầu càng ngày càng đau. Ánh mắt Thái Tử nhìn Uyển Nhi vô cùng nóng ruột, đó là yêu không thể hận không thể, Võ Chiếu nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

"Mẫu hậu, nhi thần..." Thái Tử xem như tính sai, hôm nay hắn không chỉ có mất đi một chút ân sủng cuối cùng của mẫu hậu, cũng mất đi quyền lợi cùng hy vọng Uyển Nhi.

"Đi ra ngoài, hôm nay ta xem như không có chuyện gì xảy ra, không chuẩn trước mặt bất kỳ ai nói nửa câu! Nếu lại dây dưa với Uyển Nhi, ta lập tức phế đi ngôi vị Thái tử của ngươi!" Dưới cơn thịnh nộ, Võ Chiếu hướng Thái tử quát. Võ Chiếu thầm muốn bảo vệ Uyển Nhi, Uyển Nhi luôn làm cho nàng lo lắng.

Lý Hiền lau khô lệ, quỳ xuống nặng nề đập đầu một cái.

"Mẫu hậu, nhi thần đi."

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy cửa chính nhẹ nhàng đóng, thân thể đã bị ai đó ôm chặt lấy. Là hơi thở Thiên hậu, ấm áp có thể cho tất cả sống lại.

"Thiên hậu, Uyển Nhi nghĩ là Thiên hậu không cần Uyển Nhi." Thượng Quan Uyển Nhi ủy khuất nói. Nàng nên ủy khuất, nàng phải ủy khuất, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy mình gần đây càng ngày càng thích rơi lệ.

Thượng Quan Uyển Nhi chịu không nổi một chút ủy khuất Thiên hậu cho, đó là vận mệnh của nàng.

"Ngươi hận ta." Võ Chiếu cắn lỗ tai Uyển Nhi, một bên tai khéo léo đáng yêu lập tức đỏ.

Thượng Quan Uyển Nhi liều mạng lắc đầu, nhưng Thiên hậu lại càng thêm điên cuồng, Làn da Thượng Quan Uyển Nhi lộ ở bên ngoài đều bị cắn qua. Mang theo yêu hoặc hận, dấu răng lưu lại từng mảnh, cho thấy quyền sở hữu.

"Thì ra ngươi hận ta như vậy." Hận ta giết tổ phụ cùng phụ thân ngươi, hận muốn cự tuyệt tất cả người họ Lý.

Thượng Quan Uyển Nhi bị động tác Thiên hậu càng ngày càng điên cuồng tra tấn thở dốc không thôi, thân thể yêu thích chạm vào Thiên hậu, nhịn không được phát ra âm thanh rên rỉ. Âm thanh vào tai Võ Chiếu, càng cổ vũ nàng.

"Ta càng... yêu... ngươi..."

Một tia khí lực cuối cùng, Thượng Quan Uyển Nhi phát ra trầm thấp rên rỉ.

Chương 24 - Tình yêu

Người mà Thượng Quan Uyển Nhi ngày nhớ đêm mong giờ phút này đang ôm hôn nàng từ sau lưng, phần cổ lộ ra bên ngoài bị Thiên hậu ngậm trong miệng, hết sức dịu dàng. Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình sắp xụi lơ xuống đất, trước ngực bị Thiên hậu ôm chặt, hô hấp không được. Hết lần này tới lần khác vị trí mẫn cảm nhất còn đang hưởng thụ Thiên hậu yêu thương, từng chút từng chút, chưa từng khát khao như vậy.

Môi làm sao còn khép lại được, tiếng rên nhỏ tràn ra ngoài, trong phòng tràn ngập không khí động tình. Cặp môi đỏ mọng của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhếch, ẩn nhẫn , chờ mong , bất mãn ...

Võ Chiếu duỗi đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai Thượng Quan Uyển Nhi, nơi đã bị gặm cắn qua dường như trở nên đỏ hơn nóng hơn, cảnh đẹp trước mắt càng khơi dậy nhiệt tình của Võ Chiếu. Thân thể cũng sớm đã bị kích thích điên cuồng không ngờ dán chặt Uyển Nhi như thế, muốn cùng nàng tan ra làm một.

Võ Chiếu bị lời nói của Thái tử kích thích quá lợi hại, nàng chưa từng muốn ai mãnh liệt như vậy. Mà ngay cả Tiêu Thục phi năm đó, nàng cũng không có cảm giác mãnh liệt như vậy, môi Uyển Nhi từng chút một bắt đầu tách ra. Nàng nghe thấy Uyển Nhi phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vời, khích lệ nàng thăm dò nhiều hơn.

"Thiên hậu, Uyển Nhi... Đau..." Thượng Quan Uyển Nhi trầm thấp rên rỉ, Thiên hậu vừa mới cắn lấy cổ nàng, rất đau nhưng là rất mỹ diệu. Chỉ cần là Thiên hậu cho nàng , vô luận là đau đớn hay là vui vẻ, nàng đều thích .

Không ngờ Võ Chiếu nặng khẩu vị, da Uyển Nhi vốn trắng nõn đã đỏ lên một mảng lớn, giống như sắp xuất huyết. Thân thể Thượng Quan Uyển Nhi hơi cong lên nghênh hợp với Võ Chiếu, vừa vặn từ góc độ này có thể trông thấy Uyển Nhi lưng trần hoàn mỹ hấp dẫn, vô hạn xinh đẹp dụ dỗ nàng càng thêm can đảm vuốt ve, làm càng nhiều chuyện thân mật quá phận.

Tay đang đặt ở trước ngực Uyển Nhi dời đi lên, đến bả vai, Võ Chiếu dùng sức cởi ra y phục che đậy cảnh xuân vô hạn. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy trước ngực bị xiết chặt, lưng thấy lạnh, tầng y phục ngoài cùng đã bị cởi ra một nửa.

Hai tay vuốt ve phần lưng cách một tầng y phục, trong lúc hơi thở hướng lên cổ, hương vị Uyển Nhi độc hữu xông vào mũi, hương thơm thiếu nữ xen lẫn hương vị cơ thể kích thích thần kinh Võ Chiếu .

Uyển Nhi, Uyển Nhi đã câu dẫn nàng quá lâu. Ai nói nàng là không thèm để ý, ai nói nàng một mực thờ ơ ? Nàng cũng không phải là thánh nhân, huống chi đã có tiền lệ, thì làm sao có thể ngăn cản được mị lực của Uyển Nhi. Uyển Nhi lại hết sức mê hoặc lấy nàng, Võ Chiếu sao có thể không thích, sao có thể không xúc động!

Chẳng qua là một mực lãnh đạm tâm ý Uyển Nhi, vẫn cố nén ham muốn đối với Uyển Nhi. Hôm nay, dường như không cần phải chịu đựng nữa. Uyển Nhi chính là Uyển Nhi, ngoại trừ Uyển Nhi, nàng cũng sẽ không yêu thích ai như vậy.

Như vậy, điên cuồng một lần thì như thế nào?

Uyển Nhi không phải là Tiêu Thục phi thứ hai, nàng sẽ đem Uyển Nhi bảo vệ thật tốt, không cho Uyển Nhi rời khỏi nàng!

"Thiên hậu, Uyển Nhi... Lạnh..." Mùa đông ở Cam Lộ điện vẫn là rất lạnh , mặc y phục cũng không cảm thấy ấm áp nhiều, huống chi hiện tại y phục Thượng Quan Uyển Nhi không chỉnh tề.

"Uyển Nhi có muốn ta không?" Võ Chiếu mị hoặc hướng Uyển Nhi nói nhỏ, ai có thể chịu được sự mê hoặc này.

Thượng Quan Uyển Nhi bị Thiên hậu hôn lâu như vậy, cơ hồ làn da lộ ở bên ngoài đều không thể thoát khỏi, nàng nhịn được không tê liệt ngã xuống đất, chỉ là nghe một câu nói kia, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hạ thân nhiệt nóng. Nếu như Thiên hậu không ôm lấy nàng, nàng nhất định là rất chật vật ngã xuống.

Thượng Quan Uyển Nhi xoay người, đầu ngón tay khẽ chạm vào môi Thiên hậu hấp dẫn hoàn mỹ.

"Tay Uyển Nhi, đã rửa." Thượng Quan Uyển Nhi ngây ngốc nở nụ cười, nàng cảm thấy chính mình giờ phút này cực kỳ hạnh phúc. Nàng yêu thích Thiên hậu đối với nàng bá đạo, nàng yêu thích Thiên hậu cho nàng là vật sỡ hữu riêng.

"Uyển Nhi là của ta." Võ Chiếu mở môi, hàm răng cắn đầu ngón tay Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng biết chính là đôi tay này, nàng yêu nhất chính là đôi tay này của Uyển Nhi a. Nơi nàng chạm đến rồi đi qua, tất cả đều như có chút nóng. Nhưng chủ nhân đôi tay này vẫn còn không biết, mỗi lần hầu hạ nàng mặc quần áo tắm rửa, ôn nhu vuốt ve thân thể không yên. Mỗi lần Võ Chiếu đều nhịn được, nàng không thể bị Uyển Nhi dụ dỗ, nàng biết rõ Uyển Nhi là cố ý dụ dỗ nàng. Nàng sao có thể không biết Uyển Nhi cố ý dụ dỗ, lấy lòng nàng mọi nơi, nàng không chỗ nào không dịu dàng.

Chính là từng chút một, cả người thất thủ. Nàng không nói, cũng không có nghĩa là nàng không có cảm giác.

Thượng Quan Uyển Nhi cười duyên, xuân tâm trầm bổng.

"Uyển Nhi là của Thiên hậu ." Thượng Quan Uyển Nhi kiễng mũi chân, hai tay ôm lấy cổ Thiên hậu, hôn lên môi Thiên hậu. Đầu lưỡi miêu tả hình môi Thiên hậu, ăn Thiên hậu son, Thượng Quan Uyển Nhi như một như hài tử ăn thế nào cũng không no. Nàng bất mãn chỉ đụng chạm như vậy, đầu lưỡi tiến vào, cùng nghênh tiếp môi của nàng lưỡi đan vào nhau triền miên không ngớt.

Thượng Quan Uyển Nhi nguyện ý giờ phút này liền hóa thành một cái đầm xuân thủy, chỉ rung động với Thiên hậu.

"Thiên hậu, muốn Uyển Nhi a." Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình đã không còn là chính mình, như thế nào có thể nói ra lời như vậy. Chỉ là cả người của nàng đã mong đợi Thiên hậu quá lâu quá lâu, Thiên hậu mỗi lần đều là lướt qua rồi dừng lại, tiện thể cũng luôn cắt đứt ý muốn cố gắng tiến thêm một bước của nàng.

Cho tới nay, cả người đều bị hành hạ như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi không có ý định nhẫn nại thêm nữa. Nàng muốn Thiên hậu, nàng muốn Thiên hậu muốn nàng. Nàng muốn Thiên hậu cho nàng sủng ái, cả người của nàng cũng đã chuẩn bị xong, cuộc đời này nàng chỉ thuộc về một người!

Võ Chiếu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, xoay người, vừa đi vài bước, dường như nhớ ra chuyện gì đó, lúc này mới quay đầu: "Uyển Nhi, đi theo ta."

Thượng Quan Uyển Nhi sắp bị những lời này làm cho khóc, nàng mới vừa cho là Thiên hậu lại muốn rút lui. Mình dùng hết cả người, nghênh hợp tâm ý của nàng, nếu là vẫn không thể được tâm ý của nàng, Thượng Quan Uyển Nhi không dám tưởng tượng thêm.

Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng có cảm thấy đoạn đường này dài như vậy, nàng nhìn thấy một bên mặt Thiên hậu, càng bị Thiên hậu hấp dẫn. Tại sao có thể có người xinh đẹp như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi không biết rốt cuộc năm nay Thiên hậu bao nhiêu. Nàng cảm thấy tuổi tác gì đó, căn bản cũng không lưu lại bất kì dấu vết nào trên thân thể Thiên hậu.

Trong lúc đang nhìn Thiên hậu, Thượng Quan Uyển Nhi sinh ra một tia sợ hãi. Ba năm trước đây lúc mình đến đây, Thiên hậu chính là dáng vẻ như vậy, ba năm sau trái lại Thiên hậu càng trẻ hơn, nếu là mười năm sau, đợi cho mình già rồi, Thiên hậu có chê nàng khóe mắt có nếp nhăn hay không ? Thiên hậu có hay không ghét bỏ mười ngón tay nàng không còn mềm mại nữa? Thiên hậu có hay không ghét bỏ thân thể nàng không đủ cân xứng?

Phương hoa dịch thệ, dung nhan dịch lão.

Thượng Quan Uyển Nhi đặt mình trong tình yêu, đã quên Thiên hậu vì sao mà chọn nàng, mà không phải là người khác. Vì sao chỉ chọn nàng, có lẽ Thượng Quan Uyển Nhi luôn không hiểu được vì cái gì phải là nàng. Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi cũng sợ, có phải hay không chờ mình già rồi, Thiên hậu không thích mình, sẽ có một người khác thay thế mình thành Thượng Quan Uyển Nhi.

Xuyên qua đại điện, vén lên màn che, đi tới trước giường.

Võ Chiếu nắm tay Thượng Quan Uyển Nhi, có chút dùng lực, kéo nàng vào lòng. Đem nàng ôm thật chặt trong ngực: "Uyển Nhi, ngươi chuẩn bị xong chưa?"

"Thiên hậu, Uyển Nhi đã sớm chuẩn bị xong, thân thể Uyển Nhi tùy thời vì Thiên hậu chuẩn bị ."

Hai người ngã xuống giường, Thượng Quan Uyển Nhi bắt đầu cởi bỏ y phục trên người, nàng không thể chờ đợi được muốn tiếp nhận Thiên hậu vuốt ve, yêu thương. Thoát đến khi chỉ còn một tầng áo lót, Thượng Quan Uyển Nhi thấy Thiên hậu chỉ nhìn động tác tay nàng, không khỏi xấu hổ đỏ mặt, không phải là mình quá nóng lòng. Nhưng là nếu như mình không chủ động một chút, Thiên hậu nói không chừng sẽ tiếp tục ôm nàng ngủ. Đây là chuyện nàng không muốn phải nhìn nhất, nàng không muốn nhịn nữa bị Thiên hậu khởi lửa, chỉ chờ đêm dài từ từ dập tắt.

Võ Chiếu đè tay Thượng Quan Uyển Nhi lại, kỳ thật nàng cũng muốn nàng, chỉ là nàng muốn thấy Uyển Nhi chủ động hướng nàng cầu hoan. Nàng muốn nhìn thân thể Uyển Nhi chủ động hướng nàng tách ra, Uyển Nhi là một đoá hoa xinh đẹp nở rộ, cần dùng hết toàn tâm thưởng thức .

Y phục trên người bị giật xuống, ném ở một bên. Võ Chiếu cởi bỏ áo lót trên người Uyển Nhi. Sớm biết một khi nếm hương vị của nàng, cảnh giác cũng không thể, cho nên mới một mực chịu đựng. Nhưng nếu lại không động thủ, Uyển Nhi có thể sẽ là của người khác. Uyển Nhi của nàng có thể sẽ là của người khác, đây là chuyện tuyệt đối không cho phép xảy ra!

Thượng Quan Uyển Nhi bị Thiên hậu cởi bỏ tầng y phục cuối cùng, thân thể lập tức đến gần Thiên hậu, cùng thân thể Thiên hậu không lưu một khe hở dán hợp chặt chẽ. Thân thể kịch liệt va chạm, phát ra âm thanh vui mừng. Các nàng cũng chờ đợi giờ khắc này quá lâu, nơi đó có củi khô nơi đó có lửa, ai là củi khô ai là lửa? Cần gì phải phân ra rõ ràng như vậy, các nàng muốn là thân thể của nhau, các nàng đều vì chút đụng chạm mà vui sướng .

Môi là công cụ tốt nhất, có thể nhanh chóng đến tim nhau. Võ Chiếu hôn qua da thịt kích thích từng dòng điện, toàn thân tâm đều khoái hoạt, Uyển Nhi môi khó nhịn phát ra rên rỉ.

Hôn qua cổ bị giày vò đã lâu, Võ Chiếu rất hài lòng với ấn ký của mình, cổ Uyển Nhi đã hiện rõ dấu hôn, dấu hôn cho thấy quyền sở hữu. Theo cổ gặm cắn, chỉ nghe Uyển Nhi mỹ diệu đáp lại, hai tay vuốt ve xoa nắn ngực mềm mại của Uyển Nhi, vừa vặn có thể cầm trong lòng bàn tay, cảm xúc dâng lên không ngừng kích thích nàng. Cuối cùng môi đi đến trước ngực Uyển Nhi, đỏ tươi, mềm mại, trắng nõn, Võ Chiếu không biết nên hạ miệng ở đâu mới tốt.

Thượng Quan Uyển Nhi khó nhịn thoáng liếc nhìn Thiên hậu lại nhìn mình ngẩn người, thật ra thì Thiên hậu bất quá là muốn thưởng thức như vậy một hồi mà thôi, nhưng Thượng Quan Uyển Nhi không muốn thế. Thiên hậu lâm trận bỏ chạy quá nhiều lần, nhiều đến mức nàng đã có vết trong lòng. Vì vậy cắn răng một cái, hai chân hơi dùng lực ôm lấy thân thểThiên hậu, Thiên hậu quả nhiên chui tại trước ngực của nàng.

Thân thể tại tiếp nhận từng đợt từng đợt khoái cảm, kích thích tai Thượng Quan Uyển Nhi, thân thể được Thiên hậu vuốt ve, gặm cắn, đau đớn cùng hạnh phúc. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hạ thân tràn đầy khó chịu, khó nhịn ma sát thân thể Thiên hậu, đương nhiên Thượng Quan Uyển Nhi biết kế tiếp Thiên hậu phải làm như thế nào làm mới có thể để cho nàng cả người đều thỏa mãn. Những xuân cung đồ kia không phải là xem không, Thượng Quan Uyển Nhi khao khát ngón tay Thiên hậu vuốt ve, nàng có thể tưởng tượng đầu ngón tay Thiên hậu bên trong nơi tư mật nhất của nàng, sẽ đem đến khoái cảm như thế nào. Chỉ cần tưởng tượng thêm một chút, Thượng Thượng Quan Uyển Nhi cũng đã không chịu nổi. Nàng cảm thấy hạ thân càng ngày càng nóng, thân thể càng ngày càng nóng, nhìn thấy Thiên hậu ở trước ngực nàng đột nhiên muốn khóc, chỉ có nước mắt giờ khắc này mới là phương thức biểu đạt tốt nhất.

Nơi nào còn cần đầu ngón tay Thiên hậu, Thượng Quan Uyển Nhi chỉ cần tự tưởng tượng là đủ rồi, đầu ngón tay Thiên hậu thon dài, xuyên qua bụi rậm đi vào nơi tư mật nhất của nàng, nàng chưa bao giờ bày ra nơi này trước bất kỳ ai, nàng chỉ muốn cho Thiên hậu tất cả.

Môi Thiên hậu rời đi trước ngực nàng, Thượng Quan Uyển Nhi vô ý nhìn lướt qua ngực bị Thiên hậu mút thỏa thích, nàng chưa từng thấy bộ ngực tròn trịa như vậy, đây là của mình sao? Nơi đây cũng được Thiên hậu yêu thương qua, một dòng điện lướt qua, Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy thân thể mình bị Thiên hậu ma sát ra lửa.

"Uyển Nhi, nơi này đã chuẩn bị xong." Võ Chiếu liếm liếm ngực Thượng Quan Uyển Nhi đang đứng thẳng, nàng yêu thích thân thể Uyển Nhi, được nàng yêu thương trước hưởng thụ sau, tất cả nàng đều yêu thích.

Thượng Quan Uyển Nhi quaymặt đi, trong lòng thầm nói, Thiên hậu, Uyển Nhi nơi đó cũng đã chuẩn bị xong.

"Uyển Nhi không phải hối hận." Võ Chiếu đã không thể khống chế ở mình, thân thể Uyển Nhi gửi lời mời nàng, thân thể khắp nơi đều nóng nghênh hợp với chính mình, trong mắt đầy dục vọng, nơi nào sinh ra yêu nghiệt này!

"Thiên hậu, Uyển Nhi, đã sớm chuẩn bị xong. Cả đời Uyển Nhi tất cả đều vì Thiên hậu ."

Bụng, là trước hết là dịu dàng hưởng thụ chỗ đó. Thượng Quan Uyển Nhi mị nhãn như tơ, nhìn thấy Thiên hậu dùng đầu lưỡi xinh đẹp lướt qua bụng nàng, hạ thân nổi lên một dòng nước ấm, trong lúc này khô nóng không chịu được, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là nhịn xuống.

Không thể để cho Thiên hậu cảm thấy nàng phóng đãng, muốn dè dặt muốn nhẫn nại. Thượng Quan Uyển Nhi lúc này, còn muốn rụt rè còn muốn nhẫn nại, chính là người khác không nghĩ như vậy.

Tay Võ Chiếu xoa đùi Thượng Quan Uyển Nhi, dọc theo chân của nàng cái trượt vào, cảm thấy nhẵn nhụi bóng loáng, chạm tay có thể thấy một mảnh sớm đã ẩm ướt. Đó là mùi vị nơi đó của Uyển Nhi, Võ Chiếu rất muốn nếm thử, có phải là mỹ vị ngọt ngào giống như nàng. Hành động luôn nhanh hơn so với thân thể, môi đã sớm tham luyến hương vị như có như không, là hương vị nơi tư mật nhất của Uyển Nhi.

Tham luyến phần ẩm ướt kia, Võ Chiếu cảm thấy lời lẽ cũng không đủ dùng, Võ Chiếu cảm thấy chút ẩm ướt ấy đã không thỏa mãn được nàng. Thân thể Uyển Nhi đang ở trước mắt nàng, ngọn nguồn vị ngọt ở nơi nào .

Cỏ thơm um tùm, ẩm ướt cả vườn xuân sắc, trong mắt Võ Chiếu chỉ có cảnh đẹp trước mắt! Uyển Nhi dáng vẻ xinh đẹp thưởng thức sau, đêm còn rất dài! Quan trọng là trước mắt!

Võ Chiếu không buông tha bất luận một tia trơn ướt nào, đó là hương vị của Uyển Nhi, không thể lãng phí. Đầu lưỡi liếm láp, ngay cả đùi cũng không buông tha, trong môi chính là mỹ vị ngọt ngào, rốt cục vẫn phải đến lối vào suối ngọt, đó là nguồn suối... Võ Chiếu cảm thấy thân thể của mình đã nóng đến không chịu được, hạ thân cũng bắt đầu dâng lên một trận khí nóng, đó là cùng Uyển Nhi cảm giác giống nhau.

Đầu lưỡi câu dẫn ra một tia ngân tuyến, để vào trong môi, thưởng thức vị suối ngọt mỹ vị, chẳng qua một tia ngân tuyến này sao có thể giải được khát. Võ Chiếu không biết mình kế tiếp phải làm gì, bản năng nàng không muốn đi sâu nghiên cứu, bản năng nàng chỉ muốn nén tâm ý đi.

Thượng Quan Uyển Nhi muốn kẹp chặt hai chân, không để cho Thiên hậu xem chỗ tư mật của nàng nữa, Thiên hậu không chỉ có nhìn, còn ăn nơi đó của nàng ... Thật muốn ngăn cản, nhưng thân thể rất thích thú, giống như tất cả đều tốt đẹp, trống rỗng lâu như vậy thể xác và tinh thần hợp tại cùng một chỗ. Nhưng bộ dáng này, xấu hổ muốn chết, Thiên hậu không nên nhìn , Thiên hậu không nên nhìn ...

"Thiên hậu, không cần phải... Nhìn. . . Nơi đó. . ." Thượng Quan Uyển Nhi gắng gượng nói ra miệng, nhưng người nghe lại cho là dục cự hoàn nghênh (bên ngoài muốn cự tuyệt nhưng bên trong lại nghênh đón), rõ ràng là câu dẫn.

Võ Chiếu hiển nhiên chỉ nghe được một nửa: "Uyển Nhi, ta đang nhìn."

Võ Chiếu ngậm lấy bụi hoa Uyển Nhi, đầu lưỡi liếm láp, mút thỏa thích hương vị tư mật nhất thuộc về Uyển Nhi.

"Thiên hậu... Uyển Nhi... Cầu xin... Người... ..."

Lời nói gắng gượng ai còn nghe được, ai còn có thể nghe được đến?

Đêm còn rất dài, đây là mùa đông, hay là mùa xuân tháng ba? Thượng Quan Uyển Nhi không nhớ rõ năm tháng....

Xịt máu mũi ~__~

Chương 25 - Vết cắn

Một đêm tham hoan, chẳng biết lúc nào hai người đã ngủ thật say.

Nguyệt Nương đã gõ cửa vài tiếng, cần phải vào triều .

Lúc này Uyển Nhi mới tỉnh lại, Võ Chiếu cảm giác được Uyển Nhi tỉnh, bởi vì nàng kẹp ở đùi mình, vừa động lại ma sát rất nhiều lửa. Hình như một đêm không chợp mắt, nàng chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Uyển Nhi trong ngực, phu phục hà cầu (không cầu gì hơn)!

Võ Chiếu nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Chỉ cảm thấy Uyển Nhi động đậy một chút liền lại dừng lại, nàng cho rằng Uyển Nhi lại nằm ngủ, cảm giác hơi thở càng ngày càng tới gần, bỗng nhiên môi bị ngậm lấy.

Tiếp theo chân cũng bắt đầu ma sát nhẹ, Võ Chiếu cảm thấy nơi bị Uyển Nhi ma sát qua lại bắt đầu khô nóng, đứa bé này không thể để cho nàng yên ổn sao? Thật sự là yêu nghiệt!

Không tự chủ bắt đầu hôn trả, Uyển Nhi thật sự động lòng người, sáng sớm đã nhiệt tình như vậy .

"Thiên hậu, người đã tỉnh?" Thượng Quan Uyển Nhi trong mắt hàm xuân, làm nũng nói.

"Ừ, Uyển Nhi cũng tỉnh?" Vừa bị hôn rõ ràng Võ Chiếu cũng phạm sai lầm giống như Thượng Quan Uyển Nhi, nếu không tỉnh lại làm sao mở mắt nói chuyện!

Thượng Quan Uyển Nhi cười, vùi ở trong ngực Thiên hậu tiếp tục tham luyến vuốt ve nhất thời .

"Uyển Nhi, hôm nay ngươi không cần lâm triều sớm ." Võ Chiếu nhìn Uyển Nhi thật lâu, mới thầm nói một câu làm cho Thượng Quan Uyển Nhi không giải thích được.

"Uyển Nhi, có thể, Thiên hậu, cũng rất mệt mỏi, Uyển Nhi nguyện ý phụng bồi Thiên hậu cùng lâm triều." Thượng Quan Uyển Nhi xấu hổ đỏ mặt, cho tới bây giờ chưa từng nói một câu mà khó khăn đến như vậy.

Võ Chiếu mất tự nhiên xoay người lại, không nhìn tới dáng vẻ Uyển Nhi thẹn thùng, Uyển Nhi thật là quá đáng yêu, liếc nhìn nàng một cái, mình sẽ không nhịn được ăn nàng. Bây giờ là lúc nên lâm triều, không thể lại trì hoãn, bất quá vẫn có thời gian cho một cái hôn.

Võ Chiếu xoay người, đem người của nàng áp dưới thân, hôn lên môi nàng tươi đẹp ướt át. Từng chút từng chút vô hạn mềm mại liếm, dán hợp, đầu lưỡi duỗi ra tiến vào trong môi Uyển Nhi, câu dẫn lưỡi nàng triền miên không ngớt.

Vừa hôn qua, Võ Chiếu thở dài một tiếng, rốt cục nàng đã hiểu vì sao từ xưa tới nay quân vương không tảo triều.

"Không phải ta không cho Uyển Nhi lâm triều, mà là Uyển Nhi tai, Uyển Nhi cổ, Uyển Nhi thân thể không để cho Uyển Nhi lâm triều."

Võ Chiếu bỏ lại một câu nói, lưu luyến vào triều.

Đáng thương Thượng Quan Uyển Nhi bị hôn đến không thở nổi, đại não qua hơn nữa ngày mới bắt đầu hiểu được lời Thiên hậu nói trước khi đi.

Lỗ tai, cổ, thân thể không để cho mình lâm triều? Thượng Quan Uyển Nhi khoác áo ngủ của Thiên hậu, xuống giường phượng, hai chân cố gắng duy trì thăng bằng, nhìn qua gương đồng nàng thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng đỏ. Nơi nào còn có thể lâm triều! Sợ là ngay cả ra cửa cũng không thể!

Tai, cổ, một vết cắn trên phần da lộ ra bên ngoài, tất cả đều là dấu vết được Thiên hậu yêu thương qua. Thượng Quan Uyển Nhi nhắm mắt lại, vén lên áo ngủ, không ngoài dự đoán, mà ngay cả trên người đều có dấu vết. Thiên hậu, thật sự là...

Thượng Quan Uyển Nhi làm sao còn có thể ngủ được, bất quá Thượng Quan Uyển Nhi dáng vẻ này lại không dám đi ra ngoài, dấu vết Thiên hậu để lại chỉ còn thiếu trên mặt thôi. Chỉ là Thượng Quan Uyển Nhi vừa nghe được Thiên hậu bãi triều, vẫn là ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ thật tốt.

Người trong gương đồng, mặt phấn má đào, môi đỏ mọng răng trắng, nhân diện đào hoa tương ánh hồng. (Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng).

Xấu hổ như một tiểu nhi nữ, thần thái yểu điệu, Thượng Quan Uyển Nhi không biết. Đây cũng là mình tiếp nhận Thiên hậu sủng ái qua sao?

Mặc dù hai chân đau nhức, eo không còn chút sức lực nào, Thượng Quan Uyển Nhi vẫn cười e thẹn đi dâng trà cho Thiên hậu.

"Mẫu hậu, Thái Bình nhớ mẫu hậu, mẫu hậu hôm nay trên triều có việc gì vui? Mẫu hậu hiện tại càng ngày càng trẻ, nhi thần nhìn thấy mẫu hậu càng sống càng trẻ, vui mừng ghen tị chết!"

Thượng Quan Uyển Nhi tại bên ngoài màn che liền nghe được tiếng ai làm nũng , không cần nghĩ cũng biết ai là bạch tuộc dán trên người Thiên hậu. Cho tới bây giờ Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng thống hận người này như vậy, tại sao nàng không sớm không trễ lại tới vào lúc này. Người này hết lần này tới lần khác, là người Thiên hậu yêu mến nhất. Thượng Quan Uyển Nhi có thể khẳng định, Thiên hậu yêu mến Thái Bình công chúa rất nhiều! Nàng không biết hiện tại Thái Bình cùng Nghĩa Dương như thế nào, xem ra Thái Bình công chúa còn không hết hy vọng . Vừa nghe thấy tiếng của Thái Bình công chúa, tay Thượng Quan Uyển Nhi đã nắm lại.

"Uyển Nhi, ngươi đã đến rồi." Võ Chiếu nhìn lên thấy Thượng Quan Uyển Nhi tiến vào, không tự chủ bật cười.

Thái Bình nghi hoặc nhìn mẫu hậu cùng Thượng Quan Uyển Nhi, thật quá đáng ghét, mẫu hậu cao hứng như vậy nhất định là có liên quan đến Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình đi đã đủ vững vàng, nhưng ánh mắt Thiên hậu cùng Công chúa không rời khỏi thân thể của nàng, giống như mình che giấu bị hai nàng nhìn thấu.

Muốn nhìn hay không nhìn! Hai mẹ con các ngươi cứ tiếp tục, xin không cần nhìn ta! Thượng Quan Uyển Nhi đã tức giận, chỉ là sắc mặt như gió mát lướt qua, chập chờn nhiều vẻ.

"Thượng Quan Uyển Nhi, mấy ngày không thấy, chân của ngươi làm sao vậy? Bị thương?" Thái Bình hảo tâm hỏi, nàng cảm thấy Thượng Quan Uyển Nhi đi tới rất kỳ quái, đi chậm không nói, còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Hoàn toàn không giống dáng vẻ của nàng lúc trước, dù sao Thượng Quan Uyển Nhi cũng là trợ thủ đắc lực của mẫu hậu, mình nên quan tâm đến.

Thượng Quan Uyển Nhi hắc tuyến (đen mặt) liên tiếp, lời công chúa hỏi có phải quá trực tiếp không? Đáng giận hơn là Thiên hậu lại còn giả bộ như không biết! Chẳng qua từ ngữ của Thượng Quan Uyển Nhi không thua thiệt người khác, dù cho có bị hại thua nàng cũng muốn kéo Thiên hậu theo nàng!

"Uyển Nhi ngày gần đây hơi mập, hôm qua vận động quá độ, cho nên có chút mệt mỏi." Thượng Quan Uyển Nhi cười chân thật, Võ Chiếu nghe xong thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra ngoài..

"Khái khái khái (ho khan)..."

"Mẫu hậu? Người có sao không, Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Thái Bình vội vàng đưa tay ra, đã bị tay Thượng Quan Uyển Nhi tới trước. Trên lưng mẫu hậu là tay của Thượng Quan Uyển Nhi ! Quá chướng mắt !

"Thiên hậu, không sao chứ?" Thượng Quan Uyển Nhi quả nhiên không đếm xỉa đến lời nói của công chúa, nàng làm sao để cho Công chúa và Thiên hậu ở chung! Gần đây trực giác Thượng Quan Uyển Nhi rất nhạy cảm, Thái Bình công chúa sẽ là tình địch của nàng cả đời!

"Uyển Nhi, ta không sao." Võ Chiếu nhẹ nhàng cầm tay Thượng Quan Uyển Nhi, để ở trong lòng bàn tay nhéo một cái lại nhanh chóng buông ra. Chẳng qua là hai nữ tử tài hoa nhất Đại Đường, dĩ nhiên là nhìn thấy rõ, làm sao có thể không thấy được!

Thượng Quan Uyển Nhi khóe mắt xinh đẹp liếc nhìn công chúa một cái, nhìn thấy trong mắt Thái Bình rất tà ác. Nếu như Thiên hậu không ở trong này, hai người bọn họ ở riêng trong này, chắc rằng chuyện sẽ phát triển theo hướng không tốt.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ta khát nước, ngươi đi dâng trà cho ta!" Thái Bình tức giận cắn răng, mặc dù mỗi lần chỉ cần Thượng Quan Uyển Nhi ở đây, Thái Bình nhất định sẽ tức giận. Chẳng qua là lần nào cũng sai nàng đi bưng trà rót nước, Thái Bình chỉ muốn cùng ở riêng với mẫu hậu mà thôi!

"Bình Nhi, ngươi uống chén này đi, Uyển Nhi mới vừa bưng tới, còn ấm lắm." Võ Chiếu không muốn để cho Uyển Nhi lại vất vả, mới vừa nhìn thấy nàng ngay cả đi bộ đều có chút run rẩy, không thể để cho nàng lại vất vả.

Chẳng qua là lời này đến trong tai Thượng Quan Uyển Nhi cùng Thái Bình thì lại có ý nghĩa khác nhau, Thượng Quan Uyển Nhi oán hận nắm chặt góc áo, bởi vì nàng sợ nhìn thấy Thái Bình công chúa tươi cười đắc ý, sẽ xúc động đem chén của Thiên hậu đoạt lại. Thái Bình công chúa cùng Thiên hậu uống chung một chén trà, không phải một hai ngày, nhưng hôm nay Thượng Quan Uyển Nhi nhìn thấy vô cùng tức giận! Mà Thái Bình, cũng tức trong bụng, rõ ràng là mẫu hậu sợ Thượng Quan Uyển Nhi mệt nhọc. Bất quá mình sai nàng bưng chén trà, mẫu hậu liền đau lòng .

"Hai người các ngươi, làm sao." Võ Chiếu cau mày, nàng cảm thấy Uyển Nhi cùng Thái Bình rất kỳ quái, hai người giống như là đang phân cao thấp.

"Không sao!" Hai người tính cách không hợp có linh cảm đặc biệt, hai miệng một lời.

"Còn nói không sao, Uyển Nhi đi nghỉ ngơi chút đi, Thái Bình ngươi nói xong, cũng đi về nghỉ." Võ Chiếu bất đắc dĩ ra lệnh, hai đứa bé này vẫn là không hợp, gặp mặt chính là áp suất thấp.

"Uyển Nhi đi xuống trước." Thượng Quan Uyển Nhi u oán liếc nhìn Thiên hậu một cái, Thiên hậu đối với nàng quá lãnh đạm, mình còn ăn mặc trang điểm một phen, mắt Thiên hậu cũng không có nhìn nàng một cái! Đáng tiếc hôm nay phí công! Không, nàng sẽ không lãng phí !

"Mẫu hậu, trên tai Thượng Quan Uyển Nhi ... Thế nào có dấu vết hồng hồng ..." Thái Bình ghé vào bên tai mẫu hậu, nghi ngờ nói. Nàng thuần khiết, còn không biết cái gì gọi là vết cắn, Võ Chiếu biết rõ mình chính là đầu sỏ gây nên cái "Dấu vết hồng hồng" này.

Võ Chiếu bình tĩnh cười một tiếng: "Bình Nhi, hình như rất để ý Uyển Nhi?"

Cao minh thay đổi đề tài, không hổ là Thiên hậu đương triều, trái lại lời này giống như là Thái Bình cùng Uyển Nhi có chuyện gì người khác không thấy được.

"Mẫu hậu, không phải nhi thần để ý Thượng Quan Uyển Nhi!" Rõ ràng nhi thần để ý chính là mẫu hậu! Tại sao nhi thần để ý Thượng Quan Uyển Nhi, chẳng qua là nhi thần vô tình thấy dấu vết không rõ trên người Thượng Quan Uyển Nhi ! Rốt cuộc là cái gì chứ, Thái Bình rất tò mò. Có lẽ chỉ có thể đợi đến một ngày nàng may mắn, mới có thể biết được là cái gì sao.

"Tốt lắm tốt lắm, đúng là Bình Nhi đối với chuyện của Uyển Nhi có chút để ý." Không thấy Thái Bình nói với nàng Thái Bình yêu mến ai, cũng thấy nàng hay chạy tới nơi này. Cam Lộ điện ngoại trừ Uyển Nhi còn có ai làm cho Bình Nhi nóng ruột nóng gan như thế, Võ Chiếu cảm thấy Thái Bình là yêu mến Uyển Nhi. Thái Bình là hài tử yêu mến ai sẽ muốn khi dễ người đó, Uyển Nhi a Uyển Nhi, ngươi thật đúng là nhiều người yêu mến, đem một đám con ta tất cả đều mê hoặc đi, ngay cả ta cũng không thể rời bỏ ngươi.

Chương 26 - Trêu đùa

"Mẫu hậu thích Uyển Nhi như vậy sao?" Thái Bình vùi đầu sửa lại tấu chương, nàng làm sao có tâm tư nhìn tấu chương, sớm đã bị Thượng Quan Uyển Nhi quấy đến tâm phiền ý loạn!

"Thái Bình cũng yêu mến Uyển Nhi?" Võ Chiếu nhàn nhạt hỏi, nàng cảm thấy Thái Bình rất không bình thường, chỉ cần chuyện liên quan đến Uyển Nhi liền rất không bình thường. Chẳng lẽ Bình Nhi với Uyển Nhi... Võ Chiếu cảm thấy rất đau đầu...

"Mẫu hậu, nhi thần không thích nàng!" Thái Bình tức đến đỏ mặt, mắt thấy tình cảm của mẫu hậu cùng Thượng Quan Uyển Nhi dần tốt lên, dường như tâm ý của mình vĩnh viễn cũng không truyền đạt được .

"Dường như Thái Bình có chút quá để ý Uyển Nhi, Uyển Nhi là rất ưu tú không sai. Thái Bình yêu mến công tử nhà ai nói với mẫu hậu, mẫu hậu sẽ vì Thái Bình làm chủ." Võ Chiếu không muốn để cho nhi nữ bảo bối lầm đường lạc lối, trước tiên nhất định làm tốt việc đề phòng.

"Mẫu hậu, nhi thần, nhi thần sẽ nói với mẫu hậu." Nhi thần sẽ nói với mẫu hậu, nhi thần yêu mến mẫu hậu đến mức nào, trong lòng nhi thần yêu mến mẫu hậu thế nào.

"Hảo, mẫu hậu chờ ngày Thái Bình tìm được như ý lang quân, lúc mẫu hậu mười bốn tuổi đã vào Đại Minh cung, Thái Bình cần phải nhanh lên a." Khi mười bốn tuổi, dường như là đã qua lâu, so với Thái Bình bây giờ còn trẻ hơn vài tuổi.

"Mẫu hậu, đều chỉnh lý xong rồi, nhi thần về cung trước." Thái Bình nhíu mày, ngắt lời mẫu hậu nói, nếu như lại từ trong miệng mẫu hậu nghe được lời nói như vậy, nàng sẽ điên mất. Nàng hiện tại thật muốn tìm người nói chuyện một chút, nàng ngay cả một người để nói chuyện cũng không có! Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, những lời này ta làm sao có thể mở miệng nói với ngươi! Ai... Hiện tại rõ ràng là trời đông giá rét, vì sao Thái Bình cảm thấy nàng có chút thương xuân đây ...

Tình cảm đối với mẫu hậu chỉ có thể để trong bụng sao? Không muốn, không muốn a, tâm ý của mình làm sao mới có thể truyền đạt cho mẫu hậu!

Võ Chiếu hơi sững sờ, Thái Bình thật sự là càng ngày càng kì quái. Nàng tuổi này đúng là suy nghĩ nhiều, giống như Uyển Nhi, là tuổi có tình đầu. Uyển Nhi, Uyển Nhi ? Võ Chiếu cảm giác mình một khắc cũng không thể rời bỏ Uyển Nhi, loại tâm tình này lại không muốn để cho Uyển Nhi biết, thật sự là mâu thuẫn.

Thượng Quan Uyển Nhi hữu ý vô ý hơi mở rộng cổ áo, lộ ra điểm ô mai như ẩn như hiện, nổi bật lên làn da nàng trắng nõn như ngọc càng thêm tinh xảo trong sáng. Lười biếng nghiêng sang một bên, Thiên hậu đang ở bên trong, Thiên hậu còn không có liếc nhìn mình một cái, tại sao mình có thể tùy tiện đi đây! Nghỉ ngơi cái gì, chỉ cần ở bên ngoài màn che là được rồi nha.

Như thế lúc Thái Bình đi ra nhìn thấy một màn làm cho người ta huyết mạch phun trào, Thượng Quan Uyển Nhi dáng vẻ câu dẫn này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào! Cả ngày vây quanh ở bên người mẫu hậu, sao có thể được!

Trong lòng Thái Bình biết nói không lại Thượng Quan Uyển Nhi, mỗi lần đều là nàng chiếm hạ phong, trầm thấp cười một tiếng: "Uyển Nhi, ngươi hôm nay hảo phong tình nga."

Thượng Quan Uyển Nhi không đề phòng giật mình, Thái Bình công chúa uống lộn thuốc sao? Nàng cho tới bây giờ chưa từng nói ôn nhu nhỏ nhẹ với nàng như vậy. Thật là quá đáng sợ, nàng vẫn khá thích khi Thái Bình công chúa trợn mắt tròn xoe với nàng! Không, sai rồi, nàng mới không thích Thái Bình công chúa !

"Uyển Nhi, trên người của ngươi..." Thái Bình gõ gõ đầu, bên tai Thượng Quan Uyển Nhi, cổ hơi lộ ra, rõ ràng là có người cố ý! Trong sách nói rất rõ ràng, nàng sao quên được! Bất quá là nhất thời không nhớ ra được mà thôi! Dấu hôn dấu hôn! Người nào đối với Thượng Quan Uyển Nhi hạ miệng ác như vậy! Sao nhẫn tâm như vậy! Chẳng lẽ là sở thích? Thật sự là ác vị!

"Này, Công chúa thất thần quá lâu!" Thượng Quan Uyển Nhi tức giận đỏ mặt, sớm biết vậy không mở cổ áo ra, ai bảo có chút ngứa . Bị Thái Bình nhìn như vậy thật sự là không thoải mái! Nàng hiển nhiên biết rõ Thái Bình công chúa cũng là người yêu sách ! Đối với một ít chuyện, trong lòng hai người đều biết rõ ràng! Chỉ có người như Thiên hậu bận rộn chính vụ, mới không có thời gian xem những thứ sách kia!

Thấy Thái Bình không có phản ứng, Thượng Quan Uyển Nhi cũng học Thái Bình công chúa cười quyến rũ: "Công chúa không nên đem ta biến thành Thiên hậu, ta còn tưởng rằng công chúa chỉ nhìn thấy Thiên hậu mới có thể mê muội như vậy."

Thái Bình không giận ngược lại còn cười, nàng bây giờ là hiểu được, dường như mình không vui, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ rất vui vẻ, cho nên tuyệt đối không thể để cho nàng thấy mình không vui!

"Uyển Nhi nói đúng."

"Uyển Nhi chẳng biết từ lúc nào cùng công chúa thân mật như vậy, công chúa không phải là chán ghét Uyển Nhi sao? Làm sao sẽ..." Thượng Quan Uyển Nhi cười càng sáng lạn hơn, nàng thích nhìn thấy Thái Bình công chúa khó xử, khoái cảm dùng từ ngữ đánh bại tình địch làm cho nàng rất hưng phấn. Nàng thấy Thiên hậu quan tâm Thái Bình như thế nào, đem nàng đặt ở vị trí nào, cho nên ghen tị, hết lần này tới lần khác Thái Bình công chúa lại yêu mến Thiên hậu như vậy! Thượng Quan Uyển Nhi làm sao cũng không dập tắt hết lửa ghen trong lòng.

"Hừ, Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi đây là đang ghen tị sao?" Thái Bình giương mắt liếc Thượng Quan Uyển Nhi, như gió đi ra cửa.

Thượng Quan Uyển Nhi tặc luỡi, trêu đùa không thành bị trêu đùa, khi dễ không thành bị khi dễ. Tại sao nàng cùng Thái Bình công chúa không hợp đây, cả hai cùng ghét, chính là nói các nàng a! Nàng tin tưởng nàng ghét Thái Bình công chúa, Thiên hậu thì yêu mến Thái Bình công chúa! Cho dù biết đó là tình thương của mẹ, không phải tình yêu, nàng cũng không thích! Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác tình cảm của mình đối với Thiên hậu ngày càng bá đạo, mẫu thân của mình đối với mình chưa từng cưng chiều qua như vậy!

Đúng vậy, Thái Bình công chúa nói đúng, nàng chính là ghen tị nàng chính là ghen!

Thiên hậu, Thiên hậu, người làm cho Uyển Nhi ghen thành điên ! Như thế, người phải thật lòng với Uyển Nhi, người lúc nào mới có thể thật lòng đây? Uyển Nhi, có phải yêu cầu quá nhiều hay không?

Thượng Quan Uyển Nhi vén lên màn che, chỉ nhìn Thiên hậu một cái, lòng của nàng lại bắt đầu rạo rực. Tiếp tục như vậy không được, là không được. Thiên hậu không thích người không phân biệt được công tư, mình sở dĩ có thể ở bên người Thiên hậu là bởi vì mình có thể giúp được Thiên hậu chính vụ, đây là lý do duy nhất mình có thể ở bên người Thiên hậu!

Vì vậy, tư thế ôm hôn từ phía sau bị Thượng Quan Uyển Nhi đổi thành bóp vai...

"Tay Uyển Nhi quả nhiên rất hợp tâm ý của ta, rất thoải mái..." Võ Chiếu bắt lấy môt tay Thượng Quan Uyển Nhi, đặt ở trên môi nhẹ ngửi, sau đó liền buông ra. Uyển Nhi vừa mới cùng Thái Bình nói chuyện, Võ Chiếu nhất thanh nhị sở, như người lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Cam Lộ điện có rất nhiều cơ quan ngầm, bất quá vốn là muốn nhìn Uyển Nhi thật lâu, có thể ở đây giương mắt liền nhìn thấy nàng. Cho nên, Cam Lộ điện không có góc chết, đặc biệt là tư thế Thượng Quan Uyển Nhi thích nằm nghỉ ngơi, Võ Chiếu sớm đã "Đặc biệt bảo vệ" qua.

Cho nên, vừa mới thấy Uyển Nhi cùng Thái Bình thân mật lẫn nhau, câu dẫn cùng phản câu dẫn, hấp dẫn cùng phản hấp dẫn, Võ Chiếu thân tới kỳ cảnh! Uyển Nhi a Uyển Nhi, ngươi để cho ta nói cái gì cho phải! Thái Bình a Thái Bình, ngươi thật sự cũng là yêu thích Uyển Nhi sao? Hay là yêu thích cũng không tự biết .

"Thiên hậu, Uyển Nhi bóp vai cho Thiên hậu a." Rõ ràng đã bóp một hồi lâu, hiện tại mới xin phép, có phải đã có chút quá muộn hay không . . .

"Uyển Nhi vừa mới ghen phải không? Tới đây ngồi vào trên chân của ta, ta cho ngươi xoa bóp." Võ Chiếu vừa nói tay kéo, Thượng Quan Uyển Nhi liền ngã ngồi ở trong ngực của nàng, nhìn khuôn mặt nàng đang xấu hổ, liền muốn khi dễ. . .

Cho nên, mỹ nhân thật là họa thủy a. . .

"Thiên hậu, Uyển Nhi không sao, Thiên hậu, Uyển Nhi..." Thiên hậu làm sao còn để cho nàng xoa bóp, chân của nàng đã bắt đầu xụi lơ . 

"Uyển Nhi, chẳng lẽ không thoải mái sao?" Hết lần này tới lần khác Thiên hậu còn muốn hành hạ nàng như vậy, có phải là nàng xem sách quá nhiều lần hay không? Cho nên thích khắp nơi liên tưởng , thật sự là quá không nên nha. Nếu Thiên hậu biết, sẽ ghét nàng. Thiên hậu yêu thích Uyển Nhi không phải dáng vẻ này. Thượng Quan Uyển Nhi cảm giác mình đã không còn là mình, nàng muốn nghênh đón Thiên hậu làm bất cứ chuyện gì, như vậy Thiên hậu có chán ghét hay không ?

"Uyển Nhi, rất thoải mái." Thượng Quan Uyển Nhi cũng hít một hơi lãnh khí, cả người lại bắt đầu cảm thấy tê dại, mỗi một chỗ thân thể được Thiên hậu chạm vào đều làm cho nàng vui sướng, kích thích lòng nàng.

"Uyển Nhi hôm qua có mệt hay không?" Võ Chiếu vừa nói còn không quên dùng sức nhéo đùi Thượng Quan Uyển Nhi một cái, cùng với cảm giác hơi đau do dấu vết đêm qua điên cuồng lưu lại, khóe miệng Thượng Quan Uyển Nhi phát ra mỹ diệu đáp lại.

"Uyển Nhi, không có mệt mỏi ." Thượng Quan Uyển Nhi chui trong ngực Thiên hậu, ý của mình bị Thiên hậu nhìn thấy rõ, rõ ràng Thiên hậu đang trêu chọc nàng. Đúng, chính là trêu chọc, Thượng Quan Uyển Nhi thích từ trêu chọc này, thích Thiên hậu trêu chọc nàng.

"Thật không có?" Võ Chiếu khiêu mi hỏi, Uyển Nhi Uyển Nhi, giờ phút này nàng ôm Uyển Nhi, cùng thân thể của nàng dán hợp đến như thế, lại nhìn không thấy khoảng cách, Uyển Nhi sẽ rời nàng đi, Uyển Nhi sẽ giống như Tiêu Thục phi không muốn nàng, tất cả mọi người đều sẽ rời bỏ nàng. Gần đây số lần nàng nhớ tới Tiêu Thục phi càng ngày càng nhiều, rõ ràng không thấy trên người Uyển Nhi bất luận bóng dáng gì của Tiêu Thục phi, nhưng tại sao vẫn là dễ dàng như vậy nhớ tới nàng đây?

Tiêu Thục phi... Ngay cả tên của nàng vẫn còn nhớ, Võ Chiếu có thể nghe được lòng mình phát ra trầm thấp xúc động, đó là tâm kêu gọi...

Mất đi một lần, không, căn bản chưa từng có, sao gọi là mất đi, cho nên, nàng không chịu nổi Uyển Nhi sẽ phản bội nàng! Đặc biệt là thấy Uyển Nhi cùng người khác có đôi có cặp, cho dù là cùng con trai của nàng, cùng nữ nhi của nàng cũng không được!

Võ Chiếu buông Thượng Quan Uyển Nhi ra, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nên tới hay là muốn tới, vốn là không muốn gặp , nhưng vẫn là người không thể không thấy. Ai bảo hắn là phu quân của nàng, cũng là người có liên hệ chặt chẽ với Tiêu Thục phi a.

"Uyển Nhi, cuối năm nay Hoàng Thượng sẽ tới trong cung, ta muốn náo nhiệt một phen." Là muốn náo nhiệt không sai, chẳng qua là không biết nên náo nhiệt thế nào. Võ Chiếu đáy lòng bất an lại chờ đợi, rốt cuộc chờ đợi cái gì, nàng cũng không biết.

Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thiên hậu, Hoàng Thượng muốn tới , Hoàng Thượng muốn tới ... Nàng còn chưa từng gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Thượng là phu quân Thiên hậu sao? Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười, loại chuyện này, nàng còn hoài nghi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top