Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[BH] Võ Tắc Thiên chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 - Sinh bệnh

Nguyệt Như Câu, ngày hôm nay Thái Bình rất được lòng Võ Chiếu, muốn ngủ lại buổi tối, tâm tình Võ Chiếu đang vui liền đồng ý.

Vì vậy tối nay, Thái Bình thấy Thượng Quan Uyển Nhi còn đang ở trong phòng mẫu hậu không lui ra, tức giận quát: "Này, Thượng Quan Uyển Nhi, trời tối rồi, trong lúc này đã sớm không cần ngươi hầu hạ, ngươi còn ở trong này làm cái gì!"

Thượng Quan Uyển Nhi không biết có nên nói hay không, nói ra chính mình khó xử, nếu không nói mình rời đi như vậy, Thiên hậu trách tội xuống lại không biết phải giải thích thế nào. Kỳ thật, nàng do dự cũng đã lâu rồi.

"Thượng Quan Uyển Nhi! Không nghe Bổn công chúa hỏi !" Tình tình Thái Bình công chúa cho tới bây giờ chỉ đối tốt với mẫu hậu, Thượng Quan Uyển Nhi là ngoại nhân tuyệt đối không thể cấp cho nàng sắc mặt tốt.

"Uyển Nhi, Uyển Nhi. . ." Thượng Quan Uyển Nhi càng khó xử .

"Uyển Nhi muốn làm ấm giường cho vi nương, Bình Nhi không cần phải khi dễ Uyển Nhi ." Võ Chiếu vừa tắm rửa thay quần áo xong, liền nghe được tiếng Thái Bình ồn ào trong điện lớn, không biết ai xui xẻo bị nàng khi dễ như vậy. Nhìn thấy vẻ mặt Uyển Nhi nhăn nhó như vậy, cảm thấy không đành lòng mới nói vài lời.

Cái gì cái gì cái gì cái gì cái gì! ! ! ! ! Thượng Quan Uyển Nhi làm ấm giường cho mẫu hậu! Ấm giường ấm giường!

Thái Bình cảm thấy mình muốn phát điên rồi, may mà buổi tối đèn không đủ sáng, nếu không mẫu hậu nhất định sẽ thấy mặt mình thẹn quá hoá giận! Làm mẫu hậu sợ sẽ không tốt.

Nói như vậy, hình như đây không phải là lần đầu tiên Thượng Quan Uyển Nhi làm ấm giường cho mẫu hậu, chẳng lẽ hơn một tháng qua, Thượng Quan Uyển Nhi ngày ngày làm ấm giường cho mẫu hậu sao? Thái Bình thấy mình một tháng không tới, Cam Lộ điện đã xảy ra quá nhiều thay đổi. Tất cả nguyên nhân là bởi vì Thượng Quan Uyển Nhi!

Như vậy sau khi Thượng Quan Uyển Nhi làm ấm giường cho mẫu hậu xong, mẫu hậu có hay không hảo tâm giữ Thượng Quan Uyển Nhi lại? Thái Bình công chúa không dám tiếp tục tưởng tượng, gần đây nàng được mẫu hậu khen ngợi có sức tưởng tượng phong phú, nhưng là nếu dùng ở đây, thật sự trong lòng tuyệt đối không muốn! Hiện tại thà rằng nàng có cái đầu ngu ngốc như thất ca ! Việc phiền não sẽ giảm bớt đi rất nhiều!

"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn làm ấm giường cho mẫu hậu. Mẫu hậu là muốn nhi thần làm ấm giường cho mẫu hậu, hay là nàng ?" Thái Bình công chúa ôm lấy eo Võ Chiếu, làm nũng. Hiện tại nàng không thể mặc cho chính mình nghĩ tiếp, rõ ràng trong một tháng nàng không ở đây Thượng Quan Uyển Nhi đã thay đổi thói quen của mẫu hậu.

Thái Bình công chúa ghen tị, hậu quả rất nghiêm trọng!

"Đương nhiên là muốn Uyển Nhi ấm giường." Võ Chiếu bình tĩnh hoà nhã nói rõ, trả lời như là chuyện tất nhiên, hoàn toàn không có một chút khó xử .

Bởi vì một câu nàng vô tình nói ra đã khiến trong lòng hai thiếu nữ mười bốn tuổi ở đây ngàn vạn khó tả.

Thượng Quan Uyển Nhi thở một hơi dài nhẹ nhõm, đúng là Thiên hậu . . . Thượng Quan Uyển Nhi không thể nói rõ, nhưng nghe nàng nói như thế trong lòng cảm thấy rất ấm. Vì vậy, cũng không phát hiện ra mỗi đêm ngủ lại trong suốt hơn một tháng, hàng đêm vì Thiên hậu làm ấm giường không có bất kì câu oán thán . Nên biết rằng Thượng Quan Uyển Nhi chỉ vừa có thói quen bị người khác ôm ngủ, vả lại, tay Thiên hậu luôn đặt ở nơi không nên đặt, lúc nào Thiên hậu cũng đem nàng ôm rất chặt.

Thái Bình công chúa suy sụp hạ mặt, lời mẫu hậu nói có ý gì? Chẳng lẽ mình không thể so với Thượng Quan Uyển Nhi sao? Mẫu hậu thật bất công, vì sao để cho Thượng Quan Uyển Nhi ấm giường mà lại không cho nhi thần ấm giường ! Nhi thần cũng muốn ấm giường cho mẫu hậu, nhi thần muốn mỗi ngày đều ấm giường cho mẫu hậu !

"Mẫu hậu, nhi thần cũng muốn ấm giường cho mẫu hậu ." Thái Bình oán giận nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, quả thật Thượng Quan Uyển Nhi bị Thái Bình công chúa oán giận quá lâu, bản thân Thượng Quan Uyển Nhi không phải là thường dân, không hề bị áp lực, hoàn toàn không đếm xỉa đến ánh mắt oán giận của Thái Bình công chúa.

"Bình Nhi, thân thể của ngươi sao có thể chịu được. Bệnh vừa mới khỏi, không cần phải phô trương." Võ Chiếu thật tâm nói với Thái Bình, sợ là nàng không biết buổi tối ổ chăn ấm áp là do cung nhân làm ấm qua a.

"Không, mẫu hậu, để nhi thần ấm giường cho mẫu hậu. Thượng Quan Uyển Nhi làm được, nhi thần cũng làm được." Lúc này đương nhiên là Thái Bình cắn chặt răng thỉnh cầu.

Võ Chiếu như có điều suy nghĩ nhìn xem hai hài tử tranh cao thấp, có chút buồn cười. Bất quá nhìn thấy các nàng chơi đùa như vậy, trong lòng cũng vui vẻ theo. Nên biết đã từng là kẻ địch, rất có thể là sau này sẽ là chiến hữu.

Dân gian có câu nói "Không đánh nhau thì không quen biết ", vẫn rất có đạo lý .

Thái Bình ít khi nghiêm túc như vậy, thì tuỳ nàng. Để cho nàng chịu khổ, cũng là cần thiết.

"Uyển Nhi, đêm nay lại đành phải cho ngươi nghỉ một đêm. Trở về ngủ ngon giấc a." Võ Chiếu bất đắc dĩ cười, đối với nữ nhi của mình thật sự sủng ái quá mức .

Thượng Quan Uyển Nhi há to miệng, cuối cùng đành ưng thuận, lui xuống.

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy có chút đau đầu, hôm nay một ngày hai lần Thiên hậu cho nàng nghỉ ngơi. Như thế sau này sẽ có một ngày, Thiên hậu không cần nàng .

Đêm đông quả thật là lạnh thấu xương, mà từ trước đến nay nàng ở Cam Lộ điện chưa từng yên ổn nghỉ ngơi tại gian phòng của mình.

Thượng Quan Uyển Nhi rời đi, nhưng tâm ở lại trên giường phượng.

Bởi vì trước kia có người ở bên người hàng đêm khó ngủ, hôm nay người mất, thay đổi cả địa điểm, thật không quen. Cho nên Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không thể nào cảm thấy ngủ ngon, về sau chỉ có thể tranh thủ lúc ban ngày rảnh rỗi ngủ êm ở trên giường.

Quả nhiên về đêm, Thái Bình công chúa biểu hiện hoàn toàn khác, vì sao ổ chăn mẫu hậu lạnh như vậy . Vì sao giường trong cung Thái Bình ấm áp như vậy ! Thực nên để cho mẫu hậu dời đến tẩm cung của nàng ngủ!

"Bình Nhi, được không để mẫu hậu gọi Uyển Nhi đến?" Võ Chiếu thử hỏi một câu, xem ra sắc mặt Thái Bình không được tốt xem. Buổi tối ở Cam Lộ điện thật rất lạnh.

"Không nên! Mẫu hậu! Nhi thần chịu được!" Thái Bình cắn răng một cái chui vào ổ chăn, may mà mẫu hậu cũng đón lấy theo vào.

Trải qua chuyện lần này, sau này dù Thái Bình công chúa nói gì, Võ Chiếu tuyệt sẽ không đồng ý cho nàng ngủ lại lần nữa. Phải biết rằng nàng không nỡ để cho nhi nữ bảo bối nhà mình sinh bệnh vì chuyện này. Thật không biết rốt cuộc trong ngự y trong cung lên làm ngự y như thế nào, rõ ràng chỉ là phong hàn nhẹ cũng làm cho Bình Nhi chịu khổ một tháng.

Thái Bình công chúa nằm ở trong lòng mẫu hậu ngủ một đêm, nhưng thật ra là xúc động đến mức ngủ không được, buổi sáng sau khi thức dậy liền trợn tròn mắt, giống như nàng lại nhiễm phong hàn.

Đáng thương chỉ có một đêm, mà ba người đều ngủ không ngon giấc. Thái bình phô trương làm ấm giường cho Võ Chiếu, nàng được nuông chiều đâu có biết thời tiết đầu đông lạnh ra sao. Cũng không biết phô trương thế nào, lại nhiễm phong hàn.

Bởi vì nhiễm phong hàn lần nữa nên khi Thái Bình...tỉnh lại, mẫu hậu đã vào triều . Nàng thức dậy bộ dạng uể oải, không thiết nhìn đến Thượng Quan Uyển Nhi, chính mình phô trương là không đúng, nhưng người ta nhiễm phong hàn vừa mới khỏi! Làm sao lại thành cái dạng này!

"Công chúa có muốn truyền thái y vào chẩn bệnh ở đây?" Thượng Quan Uyển Nhi hảo tâm hỏi.

Nhưng mà lời này đến tai Thái Bình nghe như thể châm chọc chế giễu, càng cảm thấy buồn bực.

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi vừa lòng chưa. Bổn công chúa lại cảm lạnh, ngươi có thể một mình chiếm lấy mẫu hậu !" Thái Bình công chúa vừa nghĩ tới một tháng không được gặp mẫu hậu, có chút bực bội.

"Ý của công chúa, Uyển Nhi không rõ." Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt tràn đầy lửa giận của Thái Bình. Trên khóe miệng giương lên một đường cong nhỏ, tuyệt không sợ hãi.

"Ngươi không rõ? Hừ, tài nữ được mẫu hậu khen ngợi thật không hiểu ý tứ trong lời nói của Bổn công chúa sao?" Cuối cùng Thái bình cũng thay y phục, nhưng như thế nào cũng không buộc được áo choàng cho tốt. Càng tức giận ngồi xuống, rõ ràng chỉ là cái áo choàng nhỏ của chính mình cũng buộc không được!

Thượng Quan Uyển Nhi buồn cười đi tới, không để ý Thái Bình công chúa đang tức giận, duỗi ngón tay ngọc thon dài ra, khéo léo cởi bỏ dây buộc, xoay hai ba vòng buộc thành một cái nơ bướm xinh đẹp.

"Tốt rồi."

"Đừng nên hi vọng Bổn công chúa cảm ơn ngươi!" Thái Bình bực bội, ai cần Thượng Quan Uyển Nhi buộc dây áo choàng đẹp như vậy.

"Công chúa cũng không nên suy nghĩ bậy bạ mới tốt, sinh bệnh kỵ nhất là không được tức giận. Chẳng lẽ công chúa lại còn muốn bệnh một tháng sao? Công chúa vắng mặt, Thiên hậu, sẽ cô quạnh." Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười, trong mắt trong lòng mang theo vui vẻ. Nếu nụ cười này để cho người bên ngoài nhìn thấy, nhất định là mặt mày rạng rỡ, như mặt trời rực rỡ trong mùa đông .

Hết lần này tới lần khác chỉ có một người tuyệt đối không nhìn nó, còn có thể xem là bết bát nhất. Thượng Quan Uyển Nhi cười quá yêu nghiệt, rõ ràng là cười giễu nàng ốm yếu!

"Thượng Quan Uyển Nhi, ngươi lợi hại!" Thái Bình nén giận, nàng chán ghét Thượng Quan Uyển Nhi . Gặp tại Dịch Đình cung liền biết rõ sự lợi hại của nàng, tất cả ca ca đều yêu mến nàng muốn gần gũi nàng.

Thái Bình không nghĩ ra, Thượng Quan Uyển Nhi ngoại trừ bên ngoài biết làm thơ, nàng còn biết cái gì? Cưỡi ngựa bắn cung?

Nếu bàn về thiên văn địa lý, nàng cũng không hiểu được!

Lục ca, thất ca đều vô cùng say mê nàng, luôn chạy đến Dịch Đình cung. Ban đầu còn tưởng rằng là đi thăm Nghĩa Dương tỷ tỷ cùng Tuyên Thành tỷ tỷ, Thái Bình đi theo hai lần mới biết, thăm tỷ tỷ là giả, gặp giai nhân mới là thật.

Hôm nay, nàng cũng đoạt mẫu hậu đi rồi !

"Thượng Quan Uyển Nhi, chuyển lời với mẫu hậu, nói Bình Nhi thân thể còn chưa khỏi bệnh đã hồi cung nghỉ ngơi, chờ sau khi khỏi bệnh lại đến học với mẫu hậu." Thái Bình nói một hồi đã cảm thấy hơi mệt , phong hàn thật đúng là không qua loa được. Cũng cố không tiếp tục cãi nhau với Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không có tâm tư cãi nhau với Thái Bình công chúa, hiện tại nhìn thân ảnh người trước mắt, có chút hoảng sợ.

"Tối hôm qua ngủ không ngon giấc sao?" Võ Chiếu cả ngày mới nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi, sợ là ngủ không được ngon giấc. Chính mình làm sao điều không phải, sợ là những ngày qua Thượng Quan Uyển Nhi nằm trong ngực đã thành thói quen. Như vậy ấm áp ôm vào lòng, mùi thơm làm cho người ta an tâm.

Thượng Quan Uyển Nhi dụi mắt, thấy Thiên hậu chuyên tâm xem tấu chương, còn tưởng rằng chính mình nghe nhầm .

"Bình Nhi còn là tiểu hài tử, ngươi không cần phải cùng nàng so đo." Võ Chiếu thả tấu chương trong tay ra, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới biết thì ra mình không có nghe lầm.

"Uyển Nhi biết rõ." Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu đáp.

"Ân, đi nghỉ ngơi một chút a, có chuyện ta sẽ gọi ngươi. Người của ta, không cho phép dễ dàng sinh bệnh." Võ Chiếu lại cầm lấy tấu chương, bất động thanh sắc nhìn xem.

Thượng Quan Uyển Nhi há to miệng, vẫn không nhúc nhích nhìn Thiên hậu, trong lòng có chút cảm động. Nhìn thấy bóng lưng kia lao lực, mắt có chút mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top