Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vermouth đóng lại đống tài liệu, đưa tay vào túi áo rút ra hộp thuốc lá, chợt thấy nó đã bị mở thì hơi ngẩn người, che dấu khá tốt nhưng vết mở vẫn là vết mở mà thôi. Mở ra, bên trong đã không còn điếu thuốc nào mà là một đống giấy ăn được vo lại, cô rút ra một tờ ở trên cùng, một hàng chữ hơi nghiêng ngả viết bằng son môi bắt mắt hiện ra.

"Đừng hút."

Vermouth có chút bất ngờ, vậy mà bản thân lại có thể bị trêu đùa, thật khó tin rồi!

Cô cất bao thuốc đặt biệt kia vào ngăn bàn, đứng dậy bước ra ngoài.

_______

1 năm sau...

Cô để cho tôi tìm thật mệt, Sherry.

Vermouth gõ gõ bàn, mắt chăm chú nhìn những hàng chữ tinh tế hiện lên trên máy tính.

Một năm này, cô đã phải cực kì cẩn thận đặt từng cái bẫy để dẫn dụ cô bé kia lộ diện, hiện tại mới thu được chút thành quả, phải nói rằng tính cách cẩn thận thái quá của Sherry thật đáng khen rồi. Không hổ là người trẻ tuổi như vậy đã được đề bạt vị trí cao.

Vermouth một mình lái xe đến địa điểm kia, cô biết đi một mình rất nguy hiểm nhưng làm sao bây giờ, cô muốn làm người tốt cơ mà. Vermouth cười khổ, chỉ mong cô bé kia không quá cứng đầu để hai bên lưỡng bại câu thương thì rất không vui a.

Đến bến tàu hẻo lánh, gió đêm vù vù thổi không kiêng nể chút gì, Vermouth mở cửa, bình tĩnh bước xuống xe, mái tóc bạc phiêu tán trong gió trông cực kì mỹ lệ, chiếc áo sơ mi bị gió thổi càng bó sát vào thân thể, gợi ra đường cong cùng dáng người tinh tế.

Cô nhắm mắt lại, chờ đợi.

Hơn 30p sau, hướng 4 giờ, một người đàn ông bước đến, chân đi giày đế cao su hết sức nhẹ nhàng, nện từng bước chân lên cầu thang sắt kia, ước chừng cao trên 1m80, có mặc áo khoác mỏng.

Vermouth nhếch mép, vậy là bọn họ có cả bắn tỉa, thật là hân hạnh quá rồi.

Đợi thêm 10p nữa, đằng xa có tiếng xe tiến đến, bất chợt dừng ở giữa đường một chút, 2 người một lớn một nhỏ bước xuống xe, chiếc xe tiếp tục di chuyển về hướng này, dừng lại ở hướng 10h của cô.

Tiếng cửa xe mở ra, Vermouth cũng mở mắt, một người phụ nữ bước xuống, trên xe vẫn còn một người.

"Vậy là...." Vermouth mới mở lời, họng súng đen sì đã chĩa về phía cô làm cô không khỏi bật cười vì sự manh động kia, đến nỗi người đối diện phải nhăn mày. " Mấy người thật có thành ý mà, tôi hôm nay cũng không có hứng thú chơi đùa."

Vermouth lấy từ trong túi áo ra chiếc USB, thảy về phía người kia, người nọ hoàn hảo dùng tay tiếp được.

" Cô biết tôi tìm cô không dễ Sherry, nhưng kẻ phản bội tổ chức thì kết cục không thể khác được, chắc chắn phải bốc hơi khỏi thế gian này, nhưng mà..."

" Vậy tại sao không phải tổ chức bốc hơi nhỉ?" Sherry mở cửa xe bước xuống, nhận lấy USB từ tay người kia, bình tĩnh cắm vào máy tính xách tay mình mang theo. Nheo mắt nhìn hàng chữ trên máy tính, thật ra hiện tại cô không thể phân biệt được những thông tin này có chính xác hay không, chỉ có dần dần thử nghiệm mới có thể chắc chắn được, thành phần APTX 4869.

Vermouth nghe nói vậy cũng không phản ứng gì, yên lặng chờ đợi Sherry test cái USB kia.

Sherry gập máy tính lại, trên mặt không có biểu tình gì đặc biệt, cô vẫn chưa tin tưởng được người phụ nữ xảo trá này. Đời nào bà ta lại tốt bụng đến mức đưa không cho mình cơ chứ.

" Bà nghĩ sao, Vermouth." Sherry lên tiếng hỏi, ý cô nói là về câu nói hồi nãy.

" Nếu mấy người thích, tôi sẽ không góp vui." Vermouth nhún vai. " Tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi, làm cho Sherry biến mất."

" Một mình bà?" Sherry nghi hoặc hỏi, trước khi vào đây cô đã tra xét rất kĩ khu này, vì thấy người đến là người phụ nữ kia nên mức độ cảnh giác phải cao lên mấy lần.

" Biến mất, chính là không xuất hiện nữa." Vermouth nhẹ nhàng nói, cô tin người kia hiểu ý cô muốn nói gì.

Sherry có chút ngoài ý muốn, cô luôn luôn đề phòng bà ta, nhưng đến khi gặp mặt lại trở thành điều dư thừa, có chút làm cô hơi khó có thể tiếp thu được, cũng quẫn bách không biết phải làm thế nào.

" Về thôi." Người phụ nữa đứng đó từ đầu hiện tại mới lên tiếng, tiếng nói có chút quen thuộc làm Vermouth thoáng sững người, nhưng rất nhanh lại tự mình phản bác.

Điều này không thể nào.!

" Khoan đã" tiếng phụ nữ cấp thiết vang lên từ hướng 6 giờ, giọng người ngoại quốc làm Vermouth hơi nhíu mày.

Đồng thời, người đàn ông ở hướng 4 giờ cũng bước xuống rồi!

" Cô là con gái của người phụ nữ kia, đúng không?" Jodie nhìn thẳng hướng Vermouth, manh mối thảm án của gia đình mình lần đầu tiên tìm thấy khiến cô có chút hồi hộp.

Mọi người ở đây đều sững sờ.

Vermouth nhìn thấy Jodie thì nở nụ cười khổ, hình như hôm nay cô tính toán có chút sai lệch mất rồi.

" Cô bé năm xưa, lớn lên thật xinh đẹp, vậy mà vẫn còn nhớ tôi."

Jodie thấy cô trả lời vậy thì hơi bất ngờ, tại sao lại.... Chẳng lẽ người này chính là người phụ nữ năm đó, nhưng mà cũng hơn 20 năm rồi, sao có thể được?

" Chính là như cô nghĩ." Vermouth giọng điệu tỏ vẻ rất không quan tâm nói, dứt lời người kia lập tức chĩa súng về phía cô.

" Vậy thì đền tội đi." Jodie trong đầu óc hiện tại bị thù hận che kín, ủy khuất bao nhiêu năm nay hoá thành nước mắt giờ phút này trào ra, cô không nghĩ đến cái gì mà kế hoạch gì hết, cô muốn bà ta đền mạng.

Tiếng súng vang lên, 2 người đồng loạt ngã xuống.

Tình hình trước mắt có chút làm mọi người khó có thể tin, người đứng cạnh Sherry nãy giờ không biết từ lúc này nhảy ra chắn phát đạn kia đồng thời ôm lấy Vermouth ngã xuống đất, vai phải trúng đạn toé ra vết máu  ấm nóng chảy xuống thấm ướt chiếc áo khoác đen mỏng manh.

Vermouth không thể tin nhìn người đang ôm lấy mình, nhìn thấy lớp da mặt không được tự nhiên, cô nâng tay giật bỏ, lộ ra dung mạo thật sự của người kia.

"Sao em..." Giọng có chút khàn khàn mất tự nhiên của Vermouth vang lên, chưa nói xong người kia đã cướp lời.

" Chuyện này thực sự là chuyện dài, sẽ không để chị thất vọng." Adler cười có chút khổ não, vốn dĩ nàng ngàn lần vạn lần không ngờ tới Vermouth dĩ nhiên là sát thủ bậc này, nàng vốn dĩ có mặt ở đây cũng do sự ngu ngốc của bản thân hơn 10 tháng trước đây.

Thấy chuyển biến bất ngờ phát sinh, Jodie lúc này mới hoàn thần lại, giận dữ quát.

"Adler cô làm gì vậy, bà ta là mục tiêu của chúng ta."

"Ver, em cảm thấy mình có chút ngu ngốc ở thế giới này, chị có muốn dạy cho em chút gì không?" Adler không để ý Jodie, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế trước mắt, giọng nói mang theo chút làm nũng.

Vermouth thoáng ngẩn người, mất một chút thời gian để tiêu hoá lời của Adler. Máu trên vai Adler nhỏ xuống người cô khiến cô có chút tức giận không biết vì cái gì, cô ôm người đang nằm trên người mình dậy, mở cửa xe của mình đặt nàng vào ghế lái phụ.

"Được." Cô khẽ xoa đầu người kia, Adler thoải mái híp mắt lại, bỗng dưng nàng cảm thấy thực sự an tâm hơn bao giờ hết.

Những người đứng bên ngoài nhìn hết trong mắt tất cả cử động của hai người, ai nấy đều không thể hiểu mối quan hệ của hai người này.

" Sherry, thành ý tôi cũng đã đưa cho cô, tin hay không tự mình kiểm chứng thì tốt rồi. Còn cô bé này." Vermouth đảo mắt về phía Jodie vẫn vững vàng giơ súng về phía mình.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm lọt vào tai Vermouth, cô ngừng nói, nhìn về phía người kia, quả là không ngoài dự đoán, người kia là Akai Shuuichi.

Vermouth thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Jodie, Sherry thì đã yên vị ngồi trên xe, có lẽ cô cảm thấy mình đã hết việc để ở ngoài kia.

"Như đã nói, mấy người muốn nhằm vào tổ chức tôi sẽ không góp vui." Hơi ngừng lại một chút, cô chuyển hướng nhìn vào bên trong xe, thấy người kia đang yên tĩnh nhắm mắt thì hơi nở nụ cười, sau đó tiếp tục nhìn Jodie.

" Ba mẹ cô chết giống với ba mẹ cô ta." Vermouth hất cằm về phía Sherry đang ngồi trong xe. " Tin hay không thì phải do cô rồi." Nói xong định quay người mở cửa xe, nghĩ nghĩ một chút thì hơi dừng lại nhìn về Akai Shuuichi " Cô nên hỏi cậu ta."

Ưu nhã mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn cho người bên cạnh, thắt dây an toàn cho bản thân, bình tĩnh nhấn ga xe rời đi, phía dưới gầm xe nãy giờ, yên tĩnh đặt một chiếc hộp nhỏ mở sẵn, bởi vì chiếc xe di chuyển mà một vài tờ giấy trong đó bay lên.

3 người im lặng như tờ nhìn tình cảnh này, Akai bước đến nhặt những tờ giấy kia lên, nhìn thấy dòng chữ trong đó thì hơi bất ngờ.

" Kiểu giúp đỡ này thật không ai muốn cảm ơn mà." Akai bất đắc dĩ nói, lại nhìn về hướng chiếc xe đã khuất bóng từ lâu.

Jodie vẫn chưa lấy lại tinh thần, kẻ thù của cô bấy lâu nay, trong một đêm bỗng biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng những mớ cảm xúc hỗn loạn đan xem khiến cô khó nói thành lời.

Sau đó Sherry dựa vào thành phần APTX 4869  Vermouth đưa thành công tạo ra thuốc giải, điều này đến thực sự quá dễ dàng đến nỗi cô không biết phải diễn tả cảm xúc bản thân ra sao.

Akai cầm bản danh sách những người trong tổ chức áo đen, bắt đầu lập kế hoạch trừ khử bọn họ một cách cẩn thận. Cậu không biết tại sao lại tin tưởng những gì Vermouth để lại, chỉ là cảm thấy bà ta rốt cuộc vẫn chưa bao giờ hoàn toàn xấu xa.

Mary từ đầu đến cuối vẫn chưa lộ diện, bà cảm thấy mình cũng không cần thiết phải ra tràng.

______

Vermouth rời khỏi nơi kia thì lập tức lái xe đến bệnh viện gần nhất, sợ người kia sẽ xảy ra việc gì không may.

Máu ở vết thương cũng đã đông lại, chỉ là vẫn mất khá nhiều máu nên Adler có chút suy yếu không muốn nhúc nhích tí nào, phải nói là thật đau quá đi mà. Lúc đỡ đạn cũng không thấy đau như hiện tại.

Nằm trên giường bệnh trắng tinh, Adler dụi dụi vào lòng người đang ngồi kế bên, không muốn nói gì cả.

Vermouth mặc kệ để cho cô làm bừa, dù trong lòng có thật nhiều nghi vấn, nhưng cô biết hiện tại không phải là lúc để hỏi, thời gian vẫn còn rất nhiều....

Adler quậy quậy một lúc thì cũng buồn ngủ, trước khi hai mắt hoàn toàn nhắm lại, nàng có chút ủy khuất nói.

"Thật nhớ chị."

_________

Chương này viết mất 2 tiếng huhuhuhu. Bỗng dưng hối hận mình tại sao lại viết loằng ngoằng tự làm khó bản thân làm chi. Dù dì đang viết tềnh êu tềnh báo cơ mà (ノT_T)ノ ^┻━┻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top