Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: CP của tôi chỉ thiếu giai đoạn làm quen là kết hôn được rồi!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn nhấp nháy chiếu vào mắt Bách Hề.

"Ra rồi——————"

"Xin chào Tiểu Bách, trước đó trên mạng rất nhiều người cho rằng cô sẽ đạt được giải thưởng này, lần này thua Bùi Tiên, xin hỏi cô có cảm xúc thế nào?" 

"Hãy tiết lộ một chút về bộ phim kế tiếp, bộ phim kế tiếp sẽ là thể loại chính kịch hay cân nhắc lựa chọn phim thần tượng thế?"

"Xin hỏi..........."

Lối ra phía sau của lễ trao giải Bạch Hải Đường lần thứ 27, một cô gái trẻ mặc một chiếc váy nhung đỏ dài bước ra, các phóng viên truyền thông cầm theo máy ảnh và micro vây quanh cô, xém tí là chặn cả cửa ra, trợ lý của Bách Hề vươn hai tay bảo vệ bên người cô, thời gian vào nghề của cô còn ngắn hơn nghệ sĩ của mình, nên chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt.

Đôi mắt phượng của Bách Hề hơi rũ xuống.

Chị quản lí Mạnh vừa kêu trợ lí nhỏ bảo vệ Bách Hề, còn bản thân thì chắn trước mặt cô, đi về hướng trống cạnh đám phóng viên.

"Mọi người đừng nôn nóng, từng người một đặt câu hỏi."

"Tiểu Bách của chúng tôi là người mới, xin các vị hãy giơ cao đánh khẽ, xin nương tay cho."

Một đám người vây chặt Bách Hề đã tản ra khỏi vị trí lối ra, cách nơi này không xa cũng có một đám truyền thông vây quanh, một cô gái ngoảnh mặt nhìn về bên này.

Người phụ nữ với búi tóc gọn gàng, lộ ra chiếc cổ thon dài cực đẹp. Một bộ váy lụa trắng dài lộ lưng, xẻ chữ V sâu đến hông, xương bướm ẩn hiện. Tóc đen như mây, da trắng nõn nà.

"Chúc mừng Bùi lão sư đoạt được giải Thị hậu Grand Slam*."

*Grand Slam là danh hiệu cao quý nhất, danh giá nhất.

So với Bách Hề bên đó, Bùi Yến Khanh bên này lại trật tự yên ắng biết bao.

"Hả?"

"Chúc mừng Bùi lão sư đoạt được giải Bách Hải Đường, thành công có được Thị hậu Grand ." Phóng viện nói lại lần nữa.

Bùi Yến Khanh dịu dàng cúi mắt.

"Cảm ơn."

Phóng viên chú ý đến ánh mắt cô, tiện thể gợi chuyện: "Trước đó trên mạng rất nhiều người cho rằng Bách Hề sẽ đạt được giải thưởng, nhưng lần này cô đạt được nó, chứng minh bản thân lần nữa, có phải có cảm giác sống sót sau cơn bão không?"

Bùi Yến Khanh nói: "Tôi đã từng xem phim của tiểu Bách, cô ấy là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lòng tôi."

Phóng viên: "?"

Một phóng viên khác đánh hơi được đầu mối, lập tức truy hỏi: "Bùi lão sư và Tiểu Bách là bạn của nhau sao? Sao cứ cảm giác như rất thân thiết với nhau."

Bùi Yến Khanh lắc đầu: "Không có." Mỉm cười sau khi trả lời, "Mấy người không phải đều gọi cô ấy là Tiểu Bách sao? Sao tôi không thể gọi như thế?"

"Đương nhiên không phải." Phóng viến nói, "Chỉ là không ngờ rằng Bùi lão sư không quen biết Tiểu Bách, mà lại quan tâm đến cô ấy như thế."

Đây cũng chỉ như những lời khách sáo.

Bùi Yến Khanh lại không nói như mọi khi, chớp chớp mắt: "Không tính là không quen, vừa nãy trên thảm đỏ cô ấy giúp tôi chỉnh vạt váy."

Phóng viên: "...."

***

Bách Hề cùng với người quản lí trả lời xong các câu hỏi câu phóng viên, rồi rời khỏi nơi đó.

Trợ  lý nhỏ giúp cô khoác khăn choàng lụa, Bách Hề vươn hai cánh tay thon dài, các đốt ngón tay đều tăm tắp, nhẹ nhàng giữ lấy khăn choàng, ngước mặt nhìn về hướng đèn phía sau sân khấu.

Dưới ánh sáng mạnh chiếu vào đồng tử hiện rõ màu hổ phách.

Phóng viên nhanh tay lẹ mắt bắt được khoảnh khắc đó, nhưng người khác cũng không chịu thua.

Bách Hề debut cũng chưa đến nữa năm, nhưng lại trở thành đối tượng ưa chuộng của các tạp chí thời trang, gương mặt 360 độ không góc chết, nét mặt có rất nhiều câu chuyện, dù chụp thế nào, góc độ nào, các nhiếp ảnh gia đánh giá các nữ diễn viên trong ngành không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Ngày hôm sau bức ảnh này được đăng trên mạng.

Bách Hề đứng ở lối ra của sân khấu trao giải, ngẩng chiếc cổ trắng, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào mặt cô như ánh đèn sân khấu, làn da trắng như cánh hoa, cho người nhìn một cảm giác không dễ hình dung được.

Cô đơn, mong mỏi, không cam lòng, ngây thơ, rất nhiều người dùng internet miêu tả mặt bên của cô.

Marketing hiện nay rất phổ biến, giới giải trí mua hotsearh như uống nước, duy nhất Bách Hề chỉ dựa vào một tấm ảnh góc nghiêng của bản thân khiến cho người qua đường lũ lượt tìm xem, từ khi ra mắt đến nay có vô số bức ảnh được phong thần, nhanh tay dùng hết tốc lực thay avatar của mình, phù hợp cho nam và nữ, mọi lứa tuổi.

Trợ lý cũng lướt weibo, quay đầu hỏi Bách Hề đang trang điểm trong studio.

"Tiểu Bách, đêm ngày trao giải thưởng, em nhìn đèn phía sau sân khấu và nghĩ gì thế?"

Bách Hề nhớ đến hôm ấy, nói: "Không nghĩ gì cả, phía trong góc trong cùng như có một bóng đèn đã hỏng, tối hơn so với nhưng chiếc khác."

Trợ lý gật gật đầu: "Hóa ra là thế."

Với tư cách là trợ lý của Bách Hề, cô cũng quen với việc mỗi một động thái của Bách Hề đều được hiểu theo nhiều cách khác nhau.

Ai bảo cô ấy là người được người trong giới công nhận là Bách Mỹ Nhân làm chi?

Nếu như bây giờ thẩm mỹ trên thế giới xuống cấp, ở đâu cũng có người đẹp, mà người đẹp vừa nhìn đã sáng mắt thì lại không còn ai.

Thì Bách Hề chắc chắn sẽ như rơi từ trên trời xuống, lấp đầy chỗ trống đó.

Dáng người cao, cái giá treo quần áo 170cm, cốt cách và dáng người đỉnh cao, gương mặt điện ảnh, đôi mắt đẹp.

Cô debut bất ngờ, cô vốn là sinh viên trường đại học A, thực tập cuối năm tư, dưới tòa nhà văn phòng của công ty bị một người chặn lại đưa danh thiếp, tự xưng là phó đạo diễn của một ekip nào đó.

Bách Hề nhận lấy danh thiếp, suy nghĩ ba ngày, đồng ý với đối phương sẽ thử đến đoàn phim xem sao.

Sau đó cô được đạo diễn khen ngợi, ngay lập tức bắt đầu đảm nhiệm vai nữ chính.

Năm nay khi bộ phim đầu được công chiếu, Bách Hề đã thành danh sau một đêm.

Giới giải trí này không thiếu kỳ tích, một mai cực kỳ nổi tiếng hay không xuất đầu lộ diện chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Nhưng tháng trước giải thưởng "Bách Hải Đường" được đưa vào ba giải thưởng lớn của mảng phim truyền hình, Bách Hề được đề cử là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đồng thời đã chứng minh được tài năng diễn xuất của mình.

Bộ phim đầu tiên kể từ khi ra mắt đã được xướng tên đề cử, sau khi tin tức được truyền ra ngoài khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao, đây gọi là gì? Trời giáng xuống sao tử vi.

Thế là cư dân mạng nói bóng nói gió tạo áp lực cho phái thực lực đã debut mười năm, là Bùi Yến Khanh khi chỉ thiếu một giải Bách Hải Đường sẽ là thị hậu có tất cả trong tay, cộng đồng mạng cầu nguyện sôi nổi muốn Bách Hề có thể vinh dự lấy được xướng danh thị hậu, trở thành người đầu tiên của thế hệ mới.

Kết quả đã có, cộng đồng mạng cũng tâm phục khẩu phục, kéo nhau chạy đến weibo của Bùi Yến Khanh chúc mừng.

Tuy Bách Hề bộc lộ tài năng, trên đà phát triển, nhưng so với Bùi Yến Khanh vừa có quốc dân độ ( độ nhận diện với công chúng trong một đất nước) vừa có kĩ năng diễn xuất thì vẫn còn cách một khoảng rất xa.

[Danh xứng với thực, chúc mừng thị hậu Bùi lão sư toàn thắng.]

[Chúc mừng chúc mừng chúc mừng, Bùi Tiên của chúng tôi muốn đấu thêm một ván nữa.]

[Chị đã vào đoàn phim làm việc chưa? Bà Bùi xin hãy mau mau vào đoàn đi ạ! (loa)]

[Sống trên đời chỉ để được nhìn thấy Bùi Tiên hợp tác với Bách Mỹ Nhân.]

[Đã xem phỏng vấn sau lễ trao giải chưa, "Cô ấy là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng tôi", trời ơi hít ke xĩu mất thui! Cơm này ngon à nha!]

[CP của tôi chỉ thiếu giai đoạn làm quen là kết hôn được rồi!!!]

[Tiểu Bách đã xem chưa nhỉ? Mau đến làm quen với Bùi Tiên đi @Diễn viên Bách Hề]

............

Chưa qua được vài hôm, ước nguyện của cộng đồng mạng đã thành hiện thực.

Nhà vệ sinh của câu lạc bộ cao cấp có thắp nến thơm, theo lý mà nói thì mùi hương nồng nàn này có thể che lấp mọi mùi khác, nhưng lúc này quanh quẩn bên mũi Bùi Yến Khanh lại là một mùi hương khác, gần giống với hoa hồng, lại mang chút cảm giác như hương gỗ tươi mát của cây sồi xanh.

Bùi Yến Khanh cùi đầu nhẹ, nhìn về phía người đột nhiên va thẳng vào lòng cô.

Gương mặt trẻ tuổi, dáng vẻ hai mươi mấy tuổi đầu, khuôn mặt hồng hào, đôi môi đỏ, là vẻ đẹp khiến người khác loạn nhịp khi nhìn gần.

.......Là cô ấy.

Bùi Yến Khanh nhắm nhẹ mắt, sau đó mở mắt he hé, ánh mắt hướng về phía bồn rửa tay bằng gốm sứ.

"Cô Bách?"

Bên vai lại năng nề hơn, đối phương áp mặt lên vai cô.

"....."

Bùi Yến Khanh lập tức nín thở, ánh mắt né tránh khỏi xương quai xanh và ngực trong bộ lễ phục trễ vai của cô gái ấy, bàn tay quân tử giữ eo cô gái, tìm cửa phòng gần nhất, dùng lưng để đẩy cửa, để khi toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô ấy đè lên người sẽ không mất sức.

Một mùi rượu thoang thoảng bay đến bên mũi.

"Cô Bách?"

Bùi Yến Khanh nghĩ cô ấy không thể tỉnh táo ngay lại được, đổi tư thế lấy hai tay đỡ lấy chiếc cổ thon dài, yên tâm dựa vào vách ngăn, đồng thời lâu lâu lại gọi bên tai cô ấy.

......

"Cô Bách, tỉnh lại đi."

Ý thức của Bách Hề chắc hẳn là đã đi về nơi nào mất rồi, thi thoảng lại ngắt quãng, hình như cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi cô.

Âm thanh lạ lùng nhưng lại dịu dàng đến tận xương tủy.

Bách Hề nhắm mắt trong cơn mê, và lại mê man sâu hơn.

Cô mở đôi mắt hổ phách, ánh sáng nhanh chóng chiếu vào đồng tử.

Đèn bên trong nhà vệ sinh không quá sáng, dưới ánh sáng cường độ thấp, người phụ nữ gần ngay trước mắt mặc một bộ quần áo giản dị màu trắng, đeo kính mắt gọng vỏ đồi mồi, dáng người mảnh mai, trông trang nghiêm thanh lịch.

"Cô tỉnh rồi sao." Người trước mặt thả lỏng thở ra một hơi.

"Bùi....Yến Khanh?" Bách Hề khựng một giây mới nhận ra cô, lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay đối phương, đổi cách gọi kính trọng, "Bùi lão sư."

Sững một nhịp, cô nói: "Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều một chút."

Hai má Bách Hề hơi ửng hồng, rõ là đang say, lông mi cũng đọng vài giọt nước mắt, nhất là màu mắt hổ phách dưới hàng lông mi, giống như có một tầng sương mỏng che lấp.

———Tôi thấy tội.

"Cô ở phòng nào, tôi đưa cô về?"

"Không cần đâu." Bách Hề khách sáo nói, "Tôi tự mình đi được, cảm ơn Bùi lão sư."

Nói xong cô nghiêng nghiêng ngả ngả dựa tường đi ra bên ngoài, đôi giày cao gót mười phân gõ nặng nề từng tiếng cọc cọc trên sàn.

Làn da mỏng manh của gót chân dưới sợi dây giày buộc ngang đã đỏ tấy.

Bùi Yến Khanh cúi xuống liếc nhìn một lúc.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý.

"Na Na, phiền cô giúp tôi lấy đôi dép lê đế bằng đến đây, đưa đến phòng VIP bên trái nhà vệ sinh."

Bách Hề nghe thấy tiếng ngắt cuộc gội điện thoại sau lưng, tiếp đến là tiếng bước chân, cổ tay lạnh ngắt của cô siết chặt lại, lại bị đối phương nhẹ nhàng ôm lấy, ngẩng mặt bắt gặp ánh mắt dịu dàng của người phụ nữ.

"Có thể đừng trở về phòng VIP đó không?"

Bách Hề trầm mặc, nói: "Nếu như Bùi lão sư yêu cầu, thì có thể."

Người trong giới giải trí có ai mà không cậy mạnh hiếp yếu, phân cấp thứ bậc ở mọi nơi. Giống như người mới non nớt là Bách hề, chỉ có thể như bùn để người khác tùy ý nhào nặn.

Bùi Yến Khanh không giải thích gì nhiều, vươn tay nói: "Đưa điện thoại cho tôi."

Bách Hề lấy điện thoại từ trong túi xách ra, bấm vào một cái tên trong danh bạ, nói: "Quản lý của tôi, chị Mạnh."

Hi vọng chị Mạnh có thể nhanh đến đưa cô về.

Bùi Yến Khanh nhận lấy điện thoại trong tay cô, gọi điện cho chị Mạnh dưới sự quan sát của Bách Hề.

Cuộc gọi đã được kết nối.

Có tiếng cụng ly ồn ào và những lời nịnh nọt quen thuộc trên bàn rượu.

Giọng nói của chị Mạnh vang lên trong những tiếng ồn ào: "Tiểu Bách, Em về chưa thế? Đã uống bao nhiêu rồi? Chi bằng em trở về nghỉ ngơi trước...."

Lời vẫn chưa nói xong, điện thoại đã rơi vào tay một ai đó, giọng nói của người đàn ông trung niên say rượu vang lên: "Tiểu Bách à, mọi người đều đang đợi cô, cô là nhân vật chính, hôm nay không thể không có cô."

"Mau quay lại, nghe thấy không?" Lúc sau, lại là giọng điệu ra lệnh cưỡng ép.

Không cần giới thiệu, Bùi Yến Khanh cũng đoán được đối phương chắc hẳn là quản lí cấp cao của công ty.

Ánh mắt cô lướt qua gót chân sây sát của Bách Hề, dùng ngữđiệu lịch sự nói: "Xin chào, tôi là Bùi Yến Khanh, chị của Tiểu Bách, em ấy ở chỗ tôi."

Bách Hề vô cùng ngạc nhiên nhướn mày nhìn cô.

Chỉ thấy người phụ nữ nói vài câu khách sáo với bên kia, rồi đưa lại điện thoại cho cô, nói: "Quản lí của cô muốn nói chuyện với cô."

Bách Hề vừa nhìn Bùi Yến Khanh, vừa đưa điện thoại lên tai.

Chị Mạnh nói: "Tiểu Bách, hãy đi theo cô ấy."

Bách Hề chưa mở miệng, nhưng chị Mạnh biết được thắc mắc của cô.

Chị Mạnh nói lớn tiếng hơn chút, cố ý để để những người trong bửa tiệc nghe thấy, cô nói: "Biết là em với chị em đang cãi nhau, chị ấy cũng đến dỗ em rồi không phải sao, ngoan, về nhà với chị em đi."

Bách Hề: "?"

Chị Mạnh nhìn quanh các người đàn ông có suy nghĩ khác trong căn phòng VIP, hít một hơi trong lòng, thầm nhủ: còn đỡ hơn là ở đây.

Cúp điện thoại, tiếng nói trong phòng VIP nhỏ đi, một lúc sau lại sôi nổi trở lại, nhưng không ai gặng hỏi Bách Hề đã đi đâu nữa.

Bách Hề chọn tin người quản lý của cô, cô cất điện thoại đi, dáng vẻ như đang làm theo lời dặn dò của người trước mặt.

Trợ lý của Bùi Yến Khanh cũng vừa đến.

"Chị Bùi." Trợ lý cầm trên tay đôi dép lê do phòng VIP cung cấp, ánh mắt lướt trên người Bách Hề vài vòng, bình tĩnh đặt nó trước mặt cô, có thể nhìn ra đây không phải lần đầu làm việc này.

Trừ những khi tham gia sự kiện hoặc các lễ trao giải, thì ngày thường các nữ minh tinh rất ít mặc trang phục cao cấp. Những khi rời khỏi sự kiện, họ sẽ luôn thay một bộ quần áo giản dị để hoạt động, như là Bùi Yến Khanh.

Đôi khi cũng cần phải mặc một khoảng thời gian dài, đa số là khi người khác yêu cầu bọn họ làm bình hoa để ngắm, ví dụ như Bách Hề.

Bách Hề chú ý đến động tác thuần thục của cô trợ lý, ánh mắt hơi di chuyển, dựa bên tường thay đôi cao gót ra.

Gót chân đã bị bó chặt suốt một ngày bây giờ đã được thả lỏng, giẫm lên dép lê lại có cảm giác mềm mại lạ thường, nhẹ như đám mây.

Cô mím môi, nhìn trong ánh mắt có sự phức tạp khó phát hiện của Bùi Yến Khanh.

Cô nghe trợ lý hỏi cô: "Chị Bùi, có cần em làm gì nữa không?"

Bùi Yến Khanh nói: "Liên hệ với người phụ trách của câu lạc bộ, để cô Bách nghỉ ngơi trong phòng của tôi."

Trợ lý nói được, gọi điện thoại cho người phụ trách của câu lạc bộ.

Bây giờ Bùi Yến Khanh mớiquay mặt về hướng Bách Hề, nói: "Tôi đưa cô lên trên nha?"

Bách Hề gật gật đầu, xách đôi giày cao gót lên.

Cô ấy cao và ưa nhìn, ngay cả khi đi dép lê cũng có một chút rực rỡ không thể tả, giống như ngọc châu.

Bách Hề đi từng bước từng bước đến cạnh Bùi Yến Khanh, gật đầu nói: "Phiền cô quá."

Thang máy vận hành ổn định, Bách Hề nhìn hình ảnh phản chiếu của người phụ nữ qua cửa thang máy, rõ là chỉ mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng lại rất xinh, ngay cả đường cong của chiếc cổ khi cô ngước mặt nhìn số trên thang máy cũng rất đẹp.

Bách Hề thu ánh nhìn trở về,

Ding——

Cửa thang máy mở ra, hành lang yên tĩnh của câu lạc bộ dành riêng cho khách VIP được trải thảm đỏ mềm mại. 

Trợ lý đi đằng trước dẫn đường.

Bùi Yến Khanh đi sau, Bách Hề theo sau cô nửa bước.

Ánh mắt Bùi Yến Khanh để ý cô, nhìn vào dáng người khập khiễng của cô, khi cô vấp ngã đã nhanh chóng đỡ lấy cô.

"Cảm ơn." Bách Hề dựa trán trên vai cô, không để ý đến phép lịch sự, hiển nhiên là không còn cách nào khác.

"Xin lỗi Bùi lão sư, tôi...hơi chóng mặt." Bách Hề hô hấp không đều nói bên tai cô.

Hơi thở nhẹ nhàng bên tai, như đang thổi vào tai cô, cảm giác có một luồng cảm giác ngứa ngáy chạy dọc sống lưng.

Bùi Yến Khanh khép lại đôi môi mỏng, không biết là đang nói với mình hay nói với cô ấy: "Không sao."

Trợ lý quay đầu nhìn hai thấy hai người đang ôm nhau, mơ hồ không rõ chuyện gì đang diễn ra: "?"

Sau đó mới chợt nhận ra là Bách Hề níu kéo nghệ sĩ nhà mình, thế nên cô đi đến: "Chị Bùi, để tôi dìu cô Bách cho nha? Tối nay chị cũng đã uống rượu, không nên quá sức....."

Lời vẫn chưa nói xong, một cánh tay của Bùi Yến Khanh ôm lấy eo Bách Hề, né tránh bàn tay của trợ lý, liếc nhẹ cô ấy một cái.

"Tập trung đường đi."

".......Được."

Trợ lý lặng lẽ đi về phía trước, không dám nghĩ rằng bản thân bị chị ấy xem là tọc mạch nhiều chuyện.

Cô đi theo chị Bùi nhiều năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp trường hợp này.

Mở cửa phòng, trợ lý nheo mắt nhìn sắc mặt Bùi Yến Khanh, hỏi dò: "Thế em đi trước nha? Chị Bùi, em về nói với bọn họ do chị quá say nên đi nghỉ trước, được không ạ?"

Bùi Yến Khanh gật đầu.

"Chốt đơn." Cuối cùng trợ lý cũng dò được tần số suy nghĩ của cô, nghe lời đưa người đến cửa, cấp tốc nói: "Chúc chị Bùi ngủ ngon."

Bùi Yến Khanh nhịn không được, cười cười.

Bên tai có tiếng thút thít, người phụ nữ cúi đầu nhìn cô gái trong lòng đang say khước mất đi ý thức.

——————————————————————

Nào mà up tiếp thì hỏng có biết, tạm biệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top