Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 154: Lại Đâu Vào Đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lễ tang của ngũ công chúa được duy trì trong một tuần và Kim Thống Đế đã ban bố thánh chỉ xuống khắp Đại Kim bắt toàn bộ người dân phải treo lụa trắng bên ngoài hiên nhà trong khoảng thời gian để tang ngũ công chúa, cấm mọi hoạt động lễ hội vui chơi hay đùa giỡn bỡn cợt trên đường nếu ai bị bắt gặp vi phạm sẽ xử chém cả tam tộc.



Thánh chỉ vừa tung xuống lập tức qua ngày sau chẳng còn mống hồn ma bóng quế nào dám đặt chân ra đường nữa vì lo sợ chỉ cần nhếch mép một cái thôi là xác định xuân này con không về. Vào lúc 'cao điểm' như hiện tại việc chỉ được quanh quẩn trong khu phủ là điều vô cùng bức thiết đối với một số người, nhất là Thục Đức bị nhốt ở đây quá lâu khiến nàng thật muốn phát tiết và nạn nhân để nàng phát tiết thì chỉ có mỗi Hắc Ảnh



Những người khác thì khá thoải mái có lẽ họ đã quen với không gian yên tĩnh, cho tới một tuần sau khi thánh chỉ hết hiệu lực và mọi thứ trở lại bình thường cũng là lúc vết thương của Khuynh Thần bắt đầu hồi phục hoàn toàn. Hôm nay Khuynh Thần đã có thể tự đi lại mà không cần nhờ ai dìu dắt, sức khỏe khôi phục hơn chín phần mười và trên hết ngũ quan không còn vẻ xanh xao thừa sống thiếu chết nữa mà thay vào đó là hồng nhuận sáng lạng ngồi trong lương đình cùng Hắc, Thất, Tử trò chuyện.



Nói gần nửa ngày nàng mới thắc mắc một vấn đề, liền hỏi Tử Kỳ "Ta nghe nói ngươi và quận chúa xuống cổ mộ ngăn chặn tên trộm nào đó thì phải?"



Tử Kỳ ngã lưng bên cột nghĩ ngơi, khoát tay nói "Nhắc đến là tức ói máu rồi, cũng tại tên điên đó mà suýt nữa chôn thân dưới cổ mộ, còn ngang nhiên bỏ mặt ta với quận chúa định trốn thoát một mình nữa chứ"



"Nhắc đến chuyện này ta chợt nghĩ" Hắc Ảnh khoanh tay nói "Dự báo mà Tử Kỳ nhìn thấy trong Gương Ngọc chả làm được cái tích sự gì"



Thất Sát nhấp ngụm trà cũng ngẩng đầu lên hùa theo "Đúng đấy, dù biết trước Khuynh Thần sẽ gặp nạn, thậm chí cả đám kéo bầy đến tận kinh thành Đại Kim nhưng hoàn toàn chẳng ngăn chặn được"



"Bây giờ các ngươi trở mặt thay phiên nhau đổ thừa ta hả???" Tử Kỳ giận tái mặt, ngón tay run run chỉ thẳng hai tên ăn cháo đá bát kia, còn chưa kịp phát hỏa thì Khuynh Thần lại hỏi "Mà ngươi thấy cái gì trong Gương Ngọc thế"



"À... là hình ảnh ngươi bị ám khí đâm vào lưng ngã xuống trong cơn mưa" bị hỏi đột ngột Tử Kỳ liền theo bản năng trả lời cũng quên khuấy đi mất việc mình định làm



Là ngày đó sao? Khuynh Thần có chút ưu sầu tự trách, nàng đã đánh rơi chiếc chuỗi hạt vòng tay kỉ vật mà hoàng hậu nương nương tặng cho Khánh Ân khi còn nhỏ, đó là vật vô cùng quan trọng để Khánh Ân có thể tưởng niệm về hình ảnh mẫu hậu mình vậy mà nàng lại làm mất. Ta thật đáng trách...



Lại nhắc tới Khánh Ân, lúc Khuynh Thần nhìn thấy nàng ngồi bên mép giường một tuần trước đã không khỏi bàng hoàng sửng sốt, hỏi nàng rốt cuộc chuyện gì xảy ra tại sao nàng lại ở đây thì nàng không kể rõ đầu đuôi chỉ bảo sẽ nói cho mình biết sau. Khuynh Thần chống trán than thở: chẳng biết trong khoảng thời gian nàng nằm liệt trên giường thì chuyện gì đã xảy ra, không ai có ý định nói cho nàng nên nàng cũng không tiện gặng hỏi giờ chỉ đành chờ Khánh Ân tự nói thôi



Đang luyên thuyên thì cả bọn ngửi thấy hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong không khí, đồng loạt di chiếc mũi đến hướng phát ra mùi thơm lạ liền trông thấy tứ đại mỹ nhân cùng tiểu Hồng từ đằng xa đi tới trên tay còn bưng thêm một chiếc dĩa cỡ to. Tiểu Hồng cẩn thận đặt chiếc dĩa xuống bàn, bấy giờ cả bọn mới biết mùi hương từ đâu mà có



Hóa ra là xuất phát từ những chiếc bánh táo này. Thục Đức bộ dạng hưng phấn bốc một miếng bánh dúi vào tay Hắc Ảnh "Bánh mới ra lò các ngươi nếm thử đi"



Tiếp nhận miếng bánh nhưng Hắc Ảnh lại do dự chưa dám ăn, hồ nghi hỏi "Các ngươi làm?" ai làm đều ổn chứ nếu tam công chúa mà làm thì xác định 'thân ở lại, mông đi nhé'



"Đại trù hướng dẫn bọn ta làm"



Khuynh Thần, Thất Sát cũng tự bốc cho bản thân một miếng, đề cao cảnh giác ngắm nghía quanh miếng bánh một hồi cảm thấy an toàn, nhìn sang Mỹ Nhi bộ mặt lạnh tanh không tí cảm xúc, Thất Sát gượng cười "Xem ra thiếu chủ đại nhân cũng giỏi phết"



Bấy giờ Mỹ Nhi mới hơi hơi phản ứng, vì được khen nên gò má nàng thoáng đỏ "Ta cũng chỉ phụ trách gọt táo thôi"



"Vậy... vậy à... thật tài tình" Thất Sát không còn gì chống đỡ



"Đừng nói chuyện nữa, mau ăn đi kẻo nguội bây giờ" Thục Đức một bên thúc giục



Hắc Ảnh rất muốn hỏi: Sao các ngươi không ăn chung? Mà lại thôi dù gì đây cũng là tấm lòng của các nàng với lúc làm bánh có đại trù hướng dẫn nên chắc không sao, chỉ mong mấy vị sát thủ phòng bếp đây đừng bỏ nhầm nguyên liệu thui.



Ba đứa nhìn nhau trân trối lần cuối sau đó làm bộ mặt điềm tĩnh bỏ miếng bánh vào miệng nhai nuốt



"Ừm... ngon đó" Hắc Ảnh gật đầu cảm thán



"Lần đầu mà làm được như vậy là giỏi lắm rồi" Khuynh Thần cũng phụ họa, đối Khánh Ân mỉm cười



Từ lúc Khuynh Thần cầm miếng bánh cho tới khi nhai nuốt, toàn bộ quá trình Khánh Ân luôn hồi hộp dõi theo sát sao, nghe Khuynh Thần nói thế nội tâm liền hạnh phúc ngập tràn, ngượng ngùng nhỏ giọng "Vậy sau này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi ăn"



"Thế thì còn gì bằng, bây giờ ta cảm thấy mình như người hạnh phúc nhất thế gian này" Khuynh Thần vươn tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay người trong lòng, không chút che đậy thể hiện rõ ràng tình cảm của mình cho tất cả mọi người chung quanh xem



Nuốt xong miếng bánh Thất Sát phát giác có điểm kỳ lạ, nàng nhìn qua người bên cạnh "Tử Kỳ sao ngươi không ăn?"



Một lời này vừa cất thì toàn thể mọi người đều tập trung ánh mắt lên người Tử Kỳ. Tử Kỳ vẫn giữ tư thế ban đầu dựa cột nhắm mắt, nàng hất đầu qua một bên dùng giọng mũi hừ một tiếng "Nếu đại trù làm thì không vấn đề nhưng để quận chúa đại nhân nhúng tay thì ta sợ lắm"



Thất Sát hỏi "Sợ cái gì?"



Tử Kỳ không kiên nhẫn đáp "Trúng thực tiêu chảy chứ gì"



Khuynh Thần cau mày cắt ngang "Ngươi đừng nói những lời khó nghe như thế, đây là công sức cả buổi của các nàng đó với lại bánh cũng rất ngon"



"Hừ... vậy thì các ngươi cứ ăn đi"



Từ đầu đến cuối chưa thốt câu nào, Hoắc Huy thực sự nhịn không nổi nửa liền lớn giọng "Ngươi quá đáng vừa thôi nha"



"Tử Kỳ, ta tổng cảm thấy hôm nay ngươi có gì lạ lắm, nói chuyện với Hoắc Huy tỷ tỷ không còn dịu dàng nữa mà thay vào đó cứ như trở về con người bốc đồng lúc trước ấy" Thục Đức trố mắt ngạc nhiên



Hắc Ảnh không cho là đúng "Ta thấy chắc hồi sáng té lộn cổ xuống giường nên thần kinh gặp vấn đề thì đúng hơn"



"Có ngươi bị thần kinh ấy" Tử Kỳ buồn bực phân bua "Đây mới thực sự là tính cách của ta"



"Chứ chẳng nhẽ tính cách mấy hôm trước không phải của ngươi?"



Tử Kỳ tiếp tục bổ sung "Là do tác động của âm khí tích tụ lâu năm bên dưới cổ mộ khiến tính cách con người bị thay đổi ngược lại, tựa như tên Vân Nhị ấy... hắn vốn là dạng cáo già đối mọi thứ thận trọng, chỉ hắn có thể lợi dụng người khác còn người khác thì đừng hòng lợi dụng được hắn vậy mà chỉ vì một câu dụ dỗ lại khiến hắn dễ dàng sập bẫy dẫn đến cái chết. Còn tên Thực Chính nữa, tên này không hề kêu ngạo, hắn là dạng điềm tĩnh với cái đầu lạnh, suy xét thấu đáo trước sau như một thế mà tự dưng biến đổi thành kẻ nóng nảy không tự chủ được bản thân"



Rồi híp nửa con mắt nhìn đến Hoắc Huy "Quận chúa đại nhân đây cũng vậy nè... bình thường dữ như chằn tự nhiên xuống cổ mộ cái hiền đột xuất luôn"



Núi lửa trên đỉnh đầu Hoắc Huy đang sắp bùng nổ thì Hắc Ảnh đột ngột chen ngang "Còn việc ngươi tỏ tình với quận chúa thì sao? chẳng lẽ cũng do âm khí?"



Tử Kỳ rõ ràng chột dạ, thấp giọng nói "Cái này... dĩ nhiên là thật lòng rồi nếu quận chúa đồng ý ngay thì ta sẽ suy xét"



Toàn thể hóa đá... nửa câu đầu thì nghe rất hay nhưng nửa câu sau thì... bản thân tỏ tình với người ta mà lại lật chuyện như người ta tỏ tình mình ấy, người đâu mà mặt dày như cái mặt đường.



Quả nhiên Hoắc Huy giận đến cực điểm "Bộ tưởng ta thèm chắc? dù ngươi có tỏ tình ngàn lần cũng đừng hòng ta chấp nhận"



Tử Kỳ cũng không chịu thua kém, gân cổ rống lại "Đây cũng ứ thèm nhé, không chấp nhận thì không chấp nhận dù sao cũng không ai thèm cưới bà chằn đâu, ở giá suốt đời đi"



Càng cãi càng hăng, cả hai chẳng thèm để ai vào mắt cứ thế mỗi người một câu góp nhặt yêu thương khiến khung cảnh hoàn toàn trở nên buồn cười như cái nháo kịch, cả bọn đứng một bên vừa xem bi hài kịch vừa ăn bánh uống trà như chẳng hề có chuyện gì xảy ra



Hắc Ảnh: "Tử Kỳ, nó mắc triệu chứng gì vậy?"



Khuynh Thần: "Theo viện hàn lâm tâm thần chứng nhận, triệu chứng này được gọi là ngu lâu dốt bền"



Thất Sát: "Chuẩn như cơm má nấu"



Thục Đức, Khánh Ân: "Thật không thể tưởng tượng được"



Mỹ Nhi: "...."



"Ở đây xảy ra chuyện gì mà náo nhiệt quá vậy?" từ đằng xa xa phía hành lang, Bạch Từ tay phe phẩy chiết phiến vừa đi tới vừa hỏi "Sao Tử Kỳ với quận chúa cãi nhau căn thế kia?"



"Đừng quan tâm bọn họ, bộ có chuyện gì à?"



"Các ngươi tập trung đông đủ thì đỡ ta phải tập hợp" Nàng đối Khuynh Thần hỏi "Thân thể ngươi thế nào rồi?"



Đặt chén trà xuống bàn, Khuynh Thần ngắn gọn đáp "Sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục"



"Vậy vài ngày nữa mọi người có thể trở về Bắc Tống rồi"



Hắc Ảnh nắm cằm suy nghĩ, nói cũng phải... các nàng ở lại đây lâu quá rồi, giờ Khuynh Thần cũng đã được cứu, Khánh Ân công chúa thoát khỏi xiềng xích ở cạnh Khuynh Thần xem như hai người đã thoát qua kiếp nạn này, ám vệ của hoàng đế cũng rút khỏi phủ Tư Lệnh, còn về thánh chỉ để tang một tuần cũng hết hiệu lực, đây đúng là thời điểm rất tốt rời kinh



Đang định thay mọi người đáp ứng thì Khuynh Thần bỗng dưng giành trước "Trước khi đi ta có thể đưa Khánh Ân đến một nơi được không?"



"Đến một nơi?" ngớ ra một hồi, Bạch Từ liền mỉm cười "Được chứ nhưng nên đi vào buổi tối cho an toàn"



Khuynh Thần gật đầu cảm tạ "Ta biết rồi, đa tạ ngươi"



"Vậy để ta sai người chuẩn bị" gấp quạt, Bạch Từ thâm ý bổ sung "Thời điểm đêm mai rất thích hợp cho một chuyến dã ngoại".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top