Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Lời Nguyền Bí Ẩn Trong Ngôi Làng Ma (P.3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P.3-Suối Nước Nóng


"Oa thật thoải mái" Thục Đức đầu gối lên tản đá ngước nhìn trời đầy mặt hưởng thụ

"Bao nhiêu phiền muộn đều trôi đi" Hoắc Huy dựa lưng đối diện Khánh Ân thở ra một hơi thoái mái

Bên kia Khánh Ân im lặng thực dùng hai tay khép chặt với nhau múc lên nước ấm hất vào mặt tạo ra từng dòng thanh tỉnh lan tràn đến đầu ốc, làn tóc như thác của nàng nhúng xuống mặt nước khi nàng lơ đãng lắc đầu bọt nước bay giữa không trung rơi vào suối hòa tàn vô tung vô tích. Khánh Ân hiện giờ cực giống tiên nữ hạ phàm không dính bụi trần

Thục Đức liếc xéo, con ngươi qua lại nhìn nơi ngực của Hoắc Huy rồi tới Khánh Ân, lúc sau cúi xuống nhìn của mình, trong lòng chậc chậc cảm giác thua thiệt khó chịu

Ngực Khánh Ân muội muội lớn nhất, tiếp đó là Hoắc Huy tỷ tỷ mới tới ta, tại sao a??? Hoắc Huy tỷ tỷ lớn hơn thì cũng chẵng sao, đằng này Khánh Ân muội muội rõ ràng nhỏ hơn ta nhưng tại sao ngực lại to nhất a? chắc chắn là có bí quyết... hừm hừm.....

Thục Đức nắm cầm suy nghĩ chóc lát, làm cái quyết định di chuyển tới gần Khánh Ân hề hề cười

"Khánh Ân muội muội, ngày thường ngươi ăn gì?"

Khánh Ân nghi hoặc quay sang nhìn Thục Đức chờ mong ánh mắt

Hỏi nàng ngày thường ăn gì? không phải đều do Bắc Tống chuẩn bị hay sao?

Thâm trầm hồi lâu vẫn phải mở miệng "Đều do Khuynh Thần làm" nói xong thấy mình thất thố nàng vội ngăn miệng sửa lời "Không, không phải... là do Khuynh Thống Lĩnh sai người làm"

Cũng như không? chã nhẽ kêu ta hỏi Khuynh Thần

"Thế ngươi có dùng thuốc bổ hay không?" Thục Đức một mực không bỏ qua, theo đuổi tới cùng đề tài

"Mỗi ngày đều do Khuynh Thống Lĩnh đem canh thuốc tới" Khánh Ân ngượng ngùng hai má phiếm hồng, khóe môi ý cười càng sâu

Thục Đức chép chép miệng, có phần hâm mộ Khuynh Thần a... chăm sóc từng ly từng tý kiểu này

"Thế hắn có chuẩn bị luôn nước tắm cho ngươi không?" nhịn không được Thục Đức đem câu hỏi mà mình muốn hỏi nhất thốt ra khẩu, quả thật ngữ ra kinh người... Thục Đức trong lòng âm thầm cười tiện

"Không, không tới mức đó" Khánh Ân lấp bấp trả lời, hai má cơ hồ nóng đến phát hỏa

"Hễ ~" chỉ một từ mà thanh âm lại được Thục Đức đề cao mấy độ vang vọng khắp nơi

"Thục Đức tỷ tỷ ngươi đừng la lớn như vậy" Khánh Ân bối rối mắt gắt gao liếc nhìn hướng ngoài suối nước nóng, nàng sợ Khuynh Thần nghe a, nếu vậy thật có đào cái hố trốn vô cũng mắc cỡ chết người

"Được rồi, không trêu ngươi" nàng trề môi, thả người lềnh bềnh trên mặt nước

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng, gió nhẹ... Đang hưởng thụ khoái hoạt như thần tiên, đột nhiên ở đâu đó phát ra tiếng "Khẹt khẹt" cả ba bị một tiếng này làm cho mất hứng, Thục Đức giận dữ trừng kẻ vừa phạm thượng với mình, nhìn ra thì là....

"Một bầy khỉ???" Hoắc Huy biến sắc che lại thân người

Giời ạ!!! Bọn chúng là khỉ chứ có phải nam nhân đâu mà ngươi phản ứng thái hóa thế? Thục Đức dỡ khóc dỡ cười, ứ quan tâm trên người không một mảnh vải mạnh mẽ bật dậy chỉ tay hướng bọn khỉ hô khẩu hiệu

"Bọn súc sinh kia, biết bổn cung đang tắm mà dám phá đám? Tội đáng chết vạn lần"

Bây giờ đến lượt Khánh Ân khóc không ra nước mắt... xin lỗi bọn chúng không biết ngươi là ai

Thế nhưng bọn khỉ một trận ồ cười, kêu lên đắc ý. Hoắc Huy lội tới ấn xuống Thục Đức xấu hổ nói

"Thục Đức muội muội tại sao ngươi lại phơi thân thể cho bọn khỉ thấy a"

"Giời ạ, ta đẹp ta có quyền" Thục Đức không hiểu thế nào là e lệ của một nữ tử, nàng ưởn ngực tự tin tràn trề, tiếp tục hạ lệnh mà biết trước rằng chã ai nghe theo

"Còn không mau cút cho bổn cung" nàng phẫn nộ dậm chân tại chỗ

Đức muội... ta thật sự phải bái ngươi làm sư phụ a~, Hoắc Huy chột dạ, tay che ngực còn bảo trì tư thế

Bọn khỉ làm như hiểu Thục Đức đang sỉ vả chúng, hái trên cây quả một đường ném hướng ba người

Thục Đức máu dâng tới não, bóc khói, nàng hai tay nhặt lên quả mà bọn khỉ ném tới phi trả lại, thét lớn "Này thì ăn đi"

Nhìn hai bên trận chiến ác liệt Hoắc Huy với Khánh Ân không biết làm sao đành như pho tượng đứng nguyên tại chỗ nhìn màng kịch không hồi kết này

Lát sau một con khỉ to lớn, giống như khỉ đầu đàn ra hiệu rút lui

Thấy bọn chúng quay người chạy trối chết, Thục Đức hất mặt kiêu ngạo cười hả hê

"Ha ha ha... biết lợi hại của bổn cung chưa?"

"Thục Đức tỷ tỷ, Hoắc Huy tỷ tỷ... y phục của chúng ta bị lấy mất rồi" Khánh Ân hoảng hốt loạn xạ quơ tay chỉ về phía một con khỉ nhỏ đang gom quần áo của các nàng nhảy lên cây rời đi, trước khi đi nó còn hồi đầu khẹt khẹt nhe răng cười

"Á... con khỉ vô văn hóa...." Hai nàng rơm rớm nước mắt vô vọng kêu lên

Bên ngoài cả bốn nghe được tiếng thét rúng động đất trời thất thanh nối đuôi nhau truyền ra, phút chóc mở to mắt nhìn nhau kinh dị, vội vàng nhảy xuống tản đá phi thân vào trong suối nước nóng

"Có chuyện g............" Tử Kỳ mở miệng hỏi mới được một nửa đã bị ba nàng hất nước vào mặt, không chỉ Tử Kỳ, dính miễng chai còn có Hắc Ảnh, Thất Sát với Khuynh Thần

"Á............Á..............Á............... Bọn Dâm Dê" ba nàng tức khắc quay phắt người ra sau đưa lưng về phía cả bốn, đồng thanh triệu hồi tiếng thiến heo

Hiểu được đang là thân nam tử, bốn vị Tứ Đại Thống Lĩnh cao cao tại thượng dời tầm mắt sang nơi khác, ngại ngùng gãi đầu

"Còn đứng đó ngốc làm gì? mau đi lấy lại y phục cho bọn ta a" Hoắc Huy một bên che ngực một bên cuồng loạn gào thét

"Nga...." Bốn người nhất nhất gật đầu, đang định rời đi lại như nhớ tới cai gì hướng các nàng ngây ngô cười hỏi "Nhưng ai lấy y phục của các ngươi?"

"Bọn... bọn... khỉ"

Khỉ? Cả bốn run run khóe miệng... thật không ngờ bọn khỉ cao tay dữ dậy, trong lòng đưa lên ngón cái cảm thán

Nửa canh giờ sau....

"Y phục của các....." lại chưa để người ta nói hết câu, còn thưởng cho người ta một ngụm nước giải khác, đây là lần thứ hai trong ngày các nàng bị hất nước a... Hắc Ảnh nhổ nước trong miệng ra, tức giận đến nổi gân trừng mấy vị tiểu thư kia

"Ngươi đừng nhìn chằm chằm a, để y phục ở đó rồi ra ngoài đi"

Hắc Ảnh thở não nề, lắc đầu đặt y phục xuống tản đá cùng ba người phía sau rời đi chốn thị phi

Bốn người đứng chờ đến nhàm chán, nội việc thay y phục thôi cũng lâu lắc, lại thêm nửa canh giờ sau

"Khánh Ân muội muội ngất xỉu rồi, Khuynh Thần ngươi mau vào đây" bên trong có tiếng thúc giục gấp gáp của Hoắc Huy với Thục Đức khiến Khuynh Thần không kịp suy nghĩ lao vào

"Ân nhi" nhìn thấy thân ảnh gầy gò, thần sắc trắng bệnh nằm trên đùi Hoắc Huy làm tim Khuynh Thần như ngừng đập nữa nhịp, quỳ một chân xuống bên người Khánh Ân, Khuynh Thần thay nàng bắt mạch, biết được nguyên nhân sau mới thở phào nhẹ nhõm đối với những người xung quanh vẻ mặt lo lắng trấn an

"Nàng chỉ là ngâm mình trong nước nóng lâu quá nên mới ngất đi" dùng tay đẩy vài sợi tóc dính trên trán Khánh Ân ra, lấy bên trong áo một chiếc khăn tay lau mặt cho nàng, Khuynh Thần nhẹ nhàn ôm Khánh Ân vào lòng bế nàng lên đối mọi người nói

"Trở về thôi, công chúa cần nghĩ ngơi" vừa rồi quá mức lo lắng mà lỡ gọi ra khuê danh của Khánh Ân, quả thật khi nàng chuyển đầu nhìn Hoắc Huy và Thục Đức, cả hai đang dùng ánh mắt tìm hiểu xem mình vì thế muốn nhanh chút tốc tốc quay về làng

Một đêm Khuynh Thần luôn luôn tại bên người Khánh Ân chiếu cố, hai ngày liền không ngủ nhưng sức nàng không hề cạn, chỉ cần nhắm mắt dưỡng thần là có thể bồi lại tinh lực. Hơn nửa đêm Khánh Ân nhập nhèm hí mở mắt, mơ hồ không rõ người ngồi ở đầu giường là ai, theo bản năng khàn khàn giọng nói

"Nước, nước..."

Khuynh Thần theo tĩnh tâm thức dậy, nàng đi đến bàn rót một chén trà trở lại giường, nâng đầu Khánh Ân giúp nàng uống nước

"Từ từ" Khuynh Thần cười ôn nhu vuốt trán nàng

Cơ thể mất nước được hồi phục, Khánh Ân đã có thể thấy rõ người đối diện, nhỏ nhẹ lên tiếng xác định

"Khuynh... Thần?"

"Là ta" ấm áp mỉm cười quả nhiên chỉ có thể là Khuynh Thần

"Ta đang ở đâu" nàng đau nhức đầu nhìn xung quanh gian phòng giản đơn

"Đừng di chuyển, sẽ choáng" Khuynh Thần nhẹ giọng trách cứ, giúp nàng nằm lại giường, nói tiếp "Thân thể nàng không khỏe mà trong doanh trướng lại lạnh, nên ta nhờ trưởng làng tìm một ngôi nhà trống cho nàng nghĩ tạm"

"Ra vậy" Khánh Ân nhắm mắt cảm nhận đầu hạ xuống đau đớn, lại mở ra mắt cùng Khuynh Thần bốn mắt nhìn nhau

"Ngủ đi, có gì thì gọi ta, ta luôn ở đây" Khuynh Thần kéo lên chăn bị lệch đắp ngay ngắn lên người nàng

"Ngươi..." muốn nói lại thôi miệng mấp máy rốt cuộc ngậm chặt, lòng nàng rất muốn hỏi tại sao Khuynh Thần năm lần bảy lượt đối tốt nàng như vậy? nhưng dù có hỏi thì câu trả lời chỉ có một đó là... im lặng... Khánh Ân thở dài chính thức nhắm mắt ngủ

Ngồi mép giường Khuynh Thần sắc mặt ảm đạm biết rõ Khánh Ân muốn nói gì nhưng nàng không có can đảm để trả lời, từ trong miệng phả ra làng hàn khí lạnh lẽo, nàng ngước đầu nhìn ngoài cửa sổ âm u tối đen tâm càng theo đó mà thâm trầm như rớt xuống đáy vực

Ta còn có thể như thế này bao lâu? Còn có thể bảo hộ bên người nàng bao lâu?

Khuynh Thần thất thần nhìn ngủ nhan khôi phục hồng hào đang chìm trong giấc mộng, thầm thì nói không rõ

Sáng hôm sau bên ngoài một trận ồn ào, để không đánh thức Khánh Ân, Khuynh Thần nhẹ chân đi ra khỏi nhà gỗ tìm hiểu chuyện

Cách đó không xa nhiều dân làng cầm cuốc xẻng bu đầy doanh trướng cùng quân lính chén ép, một người đại diện bự con hùng hổ bước ra rống to

"Các người mau cút khỏi đây, từ khi các ngươi đến đây mọi chuyện đã rắc rối thêm"

"To gan, vô lễ... hoàng thượng đang đứng trước mặt các ngươi còn không quỳ xuống hành lễ" Lâm Trạch mắt nhượm một màu đỏ, ra lệnh cho toàn binh lính rút kiếm chặn bọn người làm loạn

"Hoàng thượng thì sao? cũng sẽ chết hết"

"Tất cả thu binh khí lại cho ta, không được thương đến họ" Tống Huy Tuấn nhíu mày phất khởi tay đối trước mặt binh lính hạ lệnh

"Có chuyện gì vậy?" Khuynh Thần đi tới hỏi

"Cây cầu treo duy nhất từ Tây Thành dẫn đến làng đã bị gãy, nói đúng hơn là có người dụng ý phá hủy" Thất Sát nhàn nhạt đáp

"Bọn họ rống giận vì chuyện này?"

"Ừm, bọn họ cho rằng chuyện này là do hôm qua chúng ta tự tiện đi đến khu rừng dành cho thần thánh nên làng mới bị nguyền rũa" Tử Kỳ chuyển tầm nhìn qua Thục Đức với Hoắc Huy đang xấu hổ cúi đầu, cũng vì chuyện này mà ngoại trừ Khuynh Thần với Khánh Ân, các nàng đã bị Tống Huy Tuấn tụng kinh hết nữa ngày

Hắc Ảnh vuốt cầm tiếp lời "Có lẽ hắn đã lợi dụng trời chưa sáng binh lính quá mệt mõi và mất cảnh giác để ra tay"

"Nhưng tại sao hắn phải phá cầu?" im lặng đã lâu Hoắc Huy nhấc đầu khó hiểu hỏi

"Để nhốt chúng ta lại đây, biến chúng ta thành những kẻ xúc phạm thần linh khiến dân làng phẫn nộ, nếu quân lính triều đình cùng dân làng chém giết lẫn nhau, ngư ông đắc lợi chính là hắn" Hắc Ảnh mắt sắt bén khiến người không rét mà rung

"Bây giờ phải làm sao?" Thục Đức tiến đến nắm ống tay áo của Hắc Ảnh lay lay cắn môi dưới hỏi, cũng không thèm quản hiện giờ sắc mặt Hắc Ảnh khó coi cỡ nào

"Đầu tiên cần trấn an dân làng, tìm ra kẻ chủ mưu, sau đó chờ quân lính sửa chữa lại cầu mới có thể an toàn rời khỏi đây" Tống Huy Tuấn không biết khi nào đã tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top