Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 205: Chứng Tỏ

Gió đêm chợt động lắc lư khóm cỏ ven suối tung bay từng đàn từng đàn đom đóm tỏa chớp xanh lập lòe, trông chúng giống như những chiếc đèn trời thu nhỏ lượn lờ giữa không trung, dưới ánh sáng đêm trăng huyền ảo... ánh sáng nhấp nháy của đom đóm càng khiến cả khu rừng như bừng sáng rạng ngời nhưng duy nhất một người chẳng hề bị thu hút bởi vẻ đẹp ấy vì hiện tại thần trí đang bận đặt ở một nơi khác mất rồi


Nghe tiếng than thở thườn thược phát ra từ ai kia, Ngọc Thương bất đắc dĩ cảm thán "Đâu cần tự dối lòng, rõ ràng rất quan tâm người ta mà"


Dòng suy tư đứt đoạn Tử Kỳ nghiêng đầu chán chường lườm Ngọc Thương, dỉu cợt "Muội đang tự nói mình hả? này... đừng tưởng ta không biết muội thích ai đó nhưng cái người nào đó hình như chẳng thèm để ý". Ngọc Thương hờn giận dậm chân huỳnh huỵch, bỉu môi "Không phải là không thèm để ý mà do tên đần đó quá ngốc không nhận ra thôi"


Quên mất phiền muộn trong lòng, Tử Kỳ phì cười ha hả vòng tay ôm vai nàng, vỗ vỗ vài cái an ủi "Vậy nên muội mới suốt ngày bám theo ta để người đó chú ý chứ gì?". Ngọc Thương đẩy Tử Kỳ ra, quay ngoắt đi "Hừ... chẳng phải muội cũng đang giúp tiểu Kỳ thử lòng quận chúa đấy sao?"


Tử Kỳ dè bỉu "Muội thì giúp cái gióng toi gì?"


"Này, này... quận chúa phát ghen thế còn gì"


Nàng hất cằm cười nhạo "Ghen á? cái đó gọi là kiếm chuyện, lúc nào ta với nàng chả cãi nhau"


Ngọc Thương nhìn nàng bằng nửa con mắt xem thường, khinh khỉnh đánh giá "Hóa ra tiểu Kỳ cũng giống y chang cái tên đần độn nào đó, còn dám tự nhận mình cũng là nữ nhân, chẳng hiểu cái mẹ gì hết"


"Uây... sao dám đánh đồng ta với cái người nào đó hả?" Tử Kỳ nhất quyết không chịu thua, một mực càu nhàu "Ít nhất ta còn biết quận chúa có chút tình cảm với mình"


"Vậy cớ gì không thành tâm thành ý thổ lộ với người ta đi, bày đặt giận dỗi chạy ra đây làm gì?" Ngọc Thương một phen đớp ngược.


"Ê nhỏ kia... người đòi đi dạo là muội đó nha" thật ra... cũng muốn đường hoàng thổ lộ lắm chử, chỉ là "Tại nàng ấy thôi, xem ta như món hàng giao qua giao lại"


Nhìn Tử Kỳ nghênh ngang sống chết không thừa nhận sai, Ngọc Thương hà hơi lên nắm tay chặt cho nàng một phát ngay gáy đau đến la ó lên, chỉ trích "Vì ghen nên nàng mới hành xử như thế, tiểu Kỳ đúng là có mắt như mù, phải hiểu lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, bề ngoài nàng vậy nhưng bên trong khác hẳn hiểu chưa?"


Tử Kỳ uất ức định cựa lại: Nàng là nữ nhân còn ta thì không chắc?... tuy nhiên cũng thực sự cân nhắc lời nói của Ngọc Thương


Thời điểm hai người rời đi không lâu, Hoắc Huy thần sắc ảm đạm ngồi trong chóc lát, Ứng Gia gảy lửa không cho bị tắt đột nhiên Hoắc Huy đứng phắt dậy bảo Tú Lan "Chúng ta đi tắm" theo hầu nàng mấy năm trời chỉ cần liếc sơ qua một cái Tú Lan tổng biết cảm xúc của quận chúa hiện không được tốt nên chẳng dại nhiều chuyện, âm thầm líu lưỡi nàng sai gì thì làm nấy không dám ý kiến ý cò


Hoắc Huy vòng ra sau tảng đá lớn, thuần thục cởi bỏ từng lớp y phục sau đó bước xuống dòng suối, nước rất mát nàng thoải mái dùng ngọc thủ tẩy rửa bụi bẩn dính trên cần cổ và mình mảy, bao nhiêu muộn phiền theo dòng nước vơi đi ít nhiều, nàng dựa lưng bên bờ đá ngửa đầu đôi mị nhãn mong lung ngắm nhìn nguyệt quang tròn vành vạch treo trên đỉnh đầu, môi máp máy thầm thì "Ta đang làm gì?"


Nàng chỉ tắm trong chóc lát, lau chùi thân thể khô ráo mặc y phục mới xong liền đi lên bờ ai ngờ chân trước vừa hạ liền dẫm phải bề mặt đá rong rêu trơn trượt thế là trẹo chân té ngã nhào chỉ kịp kêu thét lên một tiếng thảm thiết, thanh âm dữ dội đó vang tới tận chỗ Tử Kỳ và Ngọc Thương, Tử Kỳ theo bản năng khựng lại lóng tai nghe ngóng... không sai, nó chính là tiếng kêu của quận chúa, lồng ngực bỗng giật thót một cái


Để đề phòng trường hợp nguy cấp xảy ra nên hai người chỉ đi dọc rìa suối, khẩng trương men theo rìa suối chạy ngược trở về, Tử Kỳ phi với tốc độ xé gió cũng không quan tâm Ngọc Thương có đuổi theo kịp hay không lúc này trong đại não nàng chỉ tồn tại mỗi một điều đó là an nguy của quận chúa, tận đáy tâm tự trấn an bản thân: Không sao đâu, có Quách quản gia ở đó chắc hẳn nàng vẫn bình an vô sự


Chưa đầy một phút đã nhìn thấy ánh lửa bập bùng trước mặt, nỗi hoang mang hồi hợp trái tim khiêu càng thêm mãnh liệt, vừa tính cất tiếng gọi quận chúa thì ngoài dự đoán trông thấy Ứng Gia đang bế nàng trong lòng, Ngọc Thương ở đằng sau trố mắt ngạc nhiên, bất thình lình Tử Kỳ nổi cơn lôi đình thịnh nộ dậm từng bước chân nặng nề về phía hai người, toàn thân tỏa hàn quang đầy sát khí mỗi bàn chân nàng nhấc lên đều lưu lại một cái hõm sâu


Răng mài ken két gắt hỏi Ứng Gia "Ngươi làm gì thế hả?" ngay lúc này Tử Kỳ hoàn toàn quên bén mất Ứng Gia là nữ tử chỉ nhận định giới tính của người đối diện qua trang phục bên ngoài, tâm trí gần như hoàn toàn mất kiểm soát. Gặp bộ dạng nàng như đồ tể sắp hành quyết tội nhân khiến vài người khíp vía đổ mồ hôi lạnh, Hoắc Huy vội vàng giải thích "Ta bị trật chân nên Quách quản gia hảo tâm giúp ta thôi"


Trật chân? Tử Kỳ đơ ra giây lát nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại thở phào nhẹ nhõm, phát giác hồi nãy mình có hơi hành động khiếm nhã, thoáng xấu hổ làm bộ ho khang che giấu rồi hắng giọng bảo Ứng Gia "Trao nàng cho ta", cẩn thận đặt nàng ngồi lên một tảng đá thấp bằng phẳng, Tử Kỳ ngồi xỏm xuống đối diện nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân bị trật của nàng tiếp đó cởi hài ra hình như đụng phải chỗ đau Hoắc Huy khẽ nhăn mặt hô nhỏ


Tử Kỳ lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu lo lắng hỏi "Đau lắm hả?"


Đây không phải lần đầu tiên Tử Kỳ quan tâm nàng nhưng có vài người đang đứng hóng hớt phía sau nên làm nàng ngượng chết đi được không biết nên chui xuống cái hốc nào để trốn cho vừa, đành cúi gầm mặt ngại ngùng lắc đầu "Không đau lắm" ba người đằng sau cũng coi như biết điều nên lẳng lặng lượn đi chỗ khác chừa lại không gian riêng tư cho hai người


Nương theo ánh lửa bên cạnh bàn chân nàng từ mắt cá chân trở xuống đang có dấu hiệu sưng tấy, nhất là mắt cá, Tử Kỳ trầm ngâm nhíu nhíu mày rồi lộ nốt chiếc hài còn lại, chân này cũng bị sưng đỏ bấy giờ Tử Kỳ mới sực nhớ lại buổi chiều Hoắc Huy có bảo mình không giỏi đi bộ hóa ra là do khớp chân nàng yếu, Tử Kỳ tự mắng chửi mình hàng vạn lần tại sao không nhận ra sớm hơn


Cắn môi dưới ngẩng đầu nhờ Tú Lan đun dùm một chậu nước ấm, lát sau tiếp nhận chậu nước vừa mới sắn tay áo thì Ứng Gia tiến lại gần đưa cho nàng một nhành thảo dược nói rằng nó có công hiệu chửa lành nhanh vết sưng chân của quận chúa, Tử Kỳ cảm tạ nhận lấy, đỡ hai chân của Hoắc Huy ngâm vào trong nước, cẩn thận xoa nhè nhẹ lên vùng bị trật của nàng. Hoắc Huy ban đầu có chút ngượng nhưng rất nhanh hưởng thụ


Nhìn khuôn mặt ngưng trọng của Tử Kỳ cùng hành động cẩn thận xoa chân từng li từng tí, nàng mím môi hỏi "Tại sao ngươi... lại quan tâm ta?. Tử Kỳ phì cười như thể đang nghe nàng kể chuyện tiếu lâm, đương nhiên đáp "Vì ngươi là Thống Lĩnh phu nhân tương lai của ta nếu không lo cho ngươi vậy lo cho ai?"


Nàng buồn buồn thiu thỉu nói "Thì là Mộ Dung cô nương đó"


"Ngươi và muội ấy hoàn toàn khác nhau" nói đoạn Tử Kỳ nhấc chân quận chúa ra khỏi chậu lấy bố khăn lau sạch, nhai lá thảo dược cho nhuyễn nhả vào lòng bàn tay rồi thoa lên vùng bị trật cuối cùng dùng vải trắng cố định, nâng mâu cùng nàng bốn mắt đối diện "Từ nhỏ ta và nàng xem nhau như tỷ muội ruột thịt không hơn không kém, muốn ta chứng minh sự khác biệt giữa hai người không?"


"Chứng minh?" nàng nghểnh cổ còn đang lờ mờ khó hiểu thì Tử Kỳ đột nhiên đứng thẳng người lên, hai tay chống xuống hai bên hong nàng nghiêng đầu dán môi mình lên thần cánh hoa anh đào ngọt lịm của nàng khiến Hoắc Huy sững sờ bất động, đồng tử mở trao tráo nhìn ngũ quan phóng đại của người kia gần trong gan tất


Tử Kỳ không có ý định dừng lại tỉ mỉ liếm liếm vành môi nàng, Hoắc Huy cả người cứng ngắc tùy tiện cho Tử Kỳ làm xằng làm bậy được nước lấn tới Tử Kỳ vươn tay xoa lên gò má non mịn của nàng, ngón tay cái chạm dưới cằm nhẹ nhàng đẩy xuống tách đôi môi đang mím chặt chừa một cái khe hở nhỏ đủ để Tử Kỳ trượt đầu lưỡi vào, hai đầu lưỡi ướt át vừa đụng chạm Hoắc Huy đã nhịn không được từ trong yết hầu ú ớ phát ra một tiếng "Ưm" câu nhân


Khi vừa làm vậy chính bản thân nàng cũng giật mình, đôi gò má nổi lên hai cục đỏ ửng xấu hổ, tay theo bản năng bám gắt gao lấy vai áo của Tử Kỳ, mắt chậm rãi nhắm nghiền:


Mùi vị của nụ hôn làm ta say đắm, nó giống như một chất gây nghiện khiến ta chẳng cách nào thoát ra, hay nói chính xác hơn là tự bản thân ta sa ngã vào... mà chẳng hề hay biết


Ta sẽ hạ độc nàng, một chất kịch độc mang tên 'ái tình' mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm ta sẽ hạ từng chút một khiến cho nàng trúng độc nặng tới mức trong trí não chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của ta


Hàng ngàn con đom đóm nhấp nháy như hàng ngàn tinh tú lấp lánh từ bầu trời lén chạy xuống nhân gian vây quanh cả hai vẽ nên bức tranh lãng mạng đầy sắc màu mà không một vĩ nhân nào có thể làm được


Cách đó không xa dưới bóng cây u tối có hai vị khách chứng kiến hết thảy, Ngọc Thương khoát tay áo đảo gót bỏ đi, Ứng Gia thấy thế bèn hỏi "Như vậy ổn chứ?". Ngọc Thương dừng nửa nhịp bán ngoảnh mặt "Ý gì?"


"Không phải tiểu thư thích Tử thống lĩnh hay sao? chẳng lẽ tiểu thư dễ dàng chịu thua?"


Ngọc Thương bực mình gắt gỏng "Ý ngươi muốn ta trở thành tiểu tam chen vào giữa họ à? ta không nghĩ mình đê tiện đến mức không biết xấu hổ" lòng thầm mắng: cái tên ngu đần. Thấy Ứng Gia vẫn chôn chân tại chỗ nàng bắt đầu lớn giọng "Còn đứng đực ra đấy làm gì? không mau hầu hạ ta tắm rửa". Ứng Gia bất lực thở dài lặng lẽ bước theo sau nàng


Một nén nhang sau mỹ nhân từ dưới suối bước lên như đóa bạch liên nở rộ trên mặt nước, cả người trần trụi ướt đẫm toát lên nét đẹp băng thanh ngọc khiết đứng trước mặt Ứng Gia, phun một chữ "Lau" quá quen thuộc với chuyện này nên trong tay đã thủ sẵn bố khăn cẩn thận lau sạch ngọc thể của nàng, suốt quá trình Ngọc Thương mắt cứ lăm lăm theo dõi đối phương như muốn nhìn ra sự thay đổi hiện trên khuôn mặt anh tuấn của nàng tuy nhiên ngay cả nhăn cũng không hề có khiến Ngọc Thương vô cùng thất vọng, rõ ràng người đang đứng trước mặt nàng đây không có chút cảm xúc rung động gì với nàng ngay cả khi nàng lỏa thể


Thay xong y phục, Ngọc Thương quay đi lạnh nhạt nhắc nhở "Lần sau đừng có tùy tiện đụng chạm vào người khác, quận chú là người đã có hôn phu, ngươi làm vậy khác nào vô lễ"


"Xin lỗi tiểu thư" Ứng Gia khom lưng làm động tác hối lỗi


Thời điểm quay về khu lều thì chỉ còn mỗi Tử Kỳ ở đó, một khắc trước khi nụ hôn nóng bỏng vừa kết thúc Hoắc Huy nghẹn đỏ mặt xấu hổ tới mức muốn độn thổ, quên luôn cái chân đau nhảy thẳng xuống tảng đá chui tọt vào trong lều đắp chăn kín mít. Tử Kỳ mang theo quần áo định đi tắm thì đụng phải hai người, Ngọc Thương hướng Tử Kỳ phao mị nhãn đầy thâm ý rồi lướt ngang qua, Ứng Gia đi phía sau thì bị Tử Kỳ giữ bả vai ngăn chặn, thấp giọng hỏi "Ngươi không có ý gì với quận chúa đấy chứ?"


Tuy là câu hỏi hết sức bình thường nhưng Ứng Gia lại nghe ra ngữ điệu đe dọa ẩn chứa bên trong, có vẻ như Tử Thống Lĩnh còn hiểu lầm mình chuyện ban nãy, do mình bế quận chúa hoặc đưa thảo dược chăng?


Ứng Gia cười cười chắc nịch khẳng định "Ngài yên tâm, sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu"


Tử Kỳ vỗ vỗ bả vai nàng, gật đầu hài lòng "Vậy tốt, ta không muốn xuất hiện thêm tình địch"


Đêm nay Ứng Gia tự nguyện canh gác ca đầu tiên như thường lệ ngồi xuống cạnh lều của Ngọc Thương để nàng an tâm nghĩ ngơi, cả ngày đi đường vất vả nên mọi người ngủ rất say chưa đầy nén nhang đã không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa. Ứng Gia rướn người nhặt lấy cành cây khô ném vào trong lửa, nhánh cây bốc cháy kêu 'tanh tách'


Lực chú ý tiếp tục đặt xuống dung nhan kiều diễm của Ngọc Thương lại vô tri vô giác buông tiếng thở dài: Chắc tiểu thư còn giận ta lắm vì đã giấu giếm ngài... thần trí bắt đầu mơ hồ quay ngược quá khứ hai năm trước, vài ngày sau khi phu nhân qua đời


Ngọc Thương hai hàng nước mắt đầm đìa mạnh bạo dọng huỳnh huỵch lên người Ứng Gia, gào lớn "Tại sao lại giấu ta? tại sao không nói cho ta biết việc mẫu thân mắc bệnh nặng không thể chửa khỏi?"


"Xin lỗi tiểu thư nhưng đây là mệnh lệnh của phu nhân, ngài không muốn tiểu thư lo lắng" Ứng Gia đứng im như bao cát tùy ý cho nàng phát tiết


"Ngươi là đồ khốn, ta ghét ngươi... ngươi không khác gì phụ thân vô tâm vô phế, cho dù ta gửi hàng trăm bức thư bảo rằng nương bệnh nặng cầu xin ông ấy đến đây gặp nương lần cuối nhưng rồi tới khi mẫu thân mất ông ấy vẫn bặt vô âm tín" nói đoạn nàng xoay người tháo chạy ra khỏi cửa chính lâu đài, Ứng Gia vội vàng đuổi theo kéo tay nàng lại "Tiểu thư định đi đâu?"


Ngọc Thương giùng giằng muốn giãy thoát "Ta phải đến Lục Quốc, xem thử ông ấy làm cái quái gì ở đó"


"Tiểu thư không thể đến Lục Quốc" Ứng Gia nắm lấy hai vai nàng cố trấn tĩnh nàng lại, Ngọc Thương nước mắt nước mũi tèm nhem la rống "Tại sao?"


"Tại vì...." biết chẳng thể giấu nàng lâu nữa, Ứng Gia cắn răng gian nan gặng từng chữ khó khăn "Lão gia đã mất... một năm trước rồi".













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top