Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 227: Lần Đầu Gặp Gỡ



"Trúc Nhiên Cung" Thục Đức ngẩng đầu nhìn tấm bảng to đùng treo trước cổng chính mà lòng chợt hồi hộp "Hóa ra tẩm cung này nằm sâu trong rừng trúc" nhìn khu rừng trúc xanh mướt rậm rạp cao chất ngất cùng gió lạnh buốt thấu xương lướt qua người làm nàng khẽ rùng mình co rúc cơ thể lại, giờ mới sực nhớ áo choàng mình để quên ở chỗ mẫu hậu, thực muốn tự tát mình quá đi à hậu đậu hết chỗ nói



Nàng hắc xì hai cái, cố gắng ma sát tay chân cho đỡ lạnh, cảm thán "Cái nơi lạnh lẽo âm u này mà dành cho người sống sao? Trông không khác gì lãnh cung dành cho mấy bà phi tần phạm tội ấy, phụ hoàng thật là sao có thể để thái tử một nước ở đây được chứ khác nào ngược đãi người ta đâu"



Ngó nghiêng trước sau không thấy lính canh đâu nàng bèn hí hửng bước vào đại, trên con đường lát đá sỏi nàng ngoảnh nhìn hai bên thưởng thức phong cảnh đâu đâu cũng toàn là trúc với trúc, có cây to như cột đình cao sừng sững ba, bốn chục trượng. Tuy bên ngoài nhìn vào có vẻ âm u nhưng khi đi sâu vào mới cảm nhận được sự an bình và tĩnh lặng, không lẫn tạp âm chỉ tồn tại tiếng lá xào xạc hòa quyện cùng tiếng chim ca ríu rít tạo nên bảng giao hưởng thiên nhiên tuyệt vời



Đi thêm một đoạn ngắn bỗng nàng phát hiện thấp thoáng trước mắt một thân ảnh nằm dài trên ghế tay chống thái dương mắt nhắm nghiền khí định thần nhàn ung dung chẳng màn sự đời lại toát lên thần thái uy nghiêm vô hình tựa như bức tượng đức phật nằm thanh khiết không nhiễm bụi trần, xung quanh còn được bủa vây bởi chim muôn thú rừng, rốt cuộc người nọ là thần thánh phương nào?



Thục Đức nheo mày cố nhìn cho rõ diện mạo nhưng khoảng cách hơi xa nàng đành len lén chậm rãi bước từng bước tới gần. Dưới ánh nắng yếu ớt mái tóc người nọ dường như phát ánh kim màu bạc, những sợi tơ vàng óng ánh rọi xuống khu rừng trúc để tiếp cận và khắc họa rõ nét ngũ quan kia, hoàn hảo tuyệt trần độc nhất vô nhị, hoàn hảo thanh cao, hoàn hảo vô đối, hoàn hảo trên cả hoàn hảo: và đó là những dòng suy nghĩ của Thục Đức khi khuôn mặt không có từ ngữ đẹp đẽ đủ diễn tả thành lời kia đập thẳng vào mặt



Không giống Hắc Ảnh của nàng đẹp theo kiểu lạnh lùng sâu sắc, người đối diện lại mang khuôn mặt vừa nhân từ lại vừa yêu nghiệt thần bí khiến cho người ta có cảm giác muốn gần nhưng không dám. Diện mạo này, khí chất này, thần thái này... chẳng lẽ người nọ chính là vị thái tử Lục Quốc đến hồi sáng nay? Oa... quả như lời đồn, soái ca từ trong tranh bước ra đây chứ đâu, chẳng biết có bao nhiêu thiếu nữ gục ngã, chết mê chết mệt, mất hồn mất vía dưới chân hắn rồi


 (Hình tượng Mộ Dung Tư Dẫn ta lấy từ Izumin nên cứ nhìn ảnh rồi ra Tư Dẫn nha)


Do mãi mê ngắm nhìn ngũ quan thiên tiên hạ phàm kia quá mà nàng không chú ý có một con bạch hổ phũ phục dưới chân ghế người họ, nghe tiếng động nó liền ngổng đầu lên nheo cặp mắt sắc lạnh xanh biếc nhìn nàng chằm chằm, nàng sợ hãi vội vàng lui lại phía sau theo bản năng nhưng ngay lúc đó một tiếng nói ôn nhu dịu dàng vang lên "Không cần phải sợ, Chiến Miêu của ta không tấn công khi chưa có lệnh đâu"



Người nọ mở mắt, song nhãn màu bạc lóe sáng nhìn về phía nàng, Thục Đức giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt quả tang giật mình sửng sốt giây lát rồi luống cuống giải thích "Ta không cố ý xâm phạm tẩm cung của ngươi đâu"



Người nọ thản nhiên nhoẻn miệng cười sau đó ngồi dậy biếng nhác che miệng ngáp lúc sau mới đáp "Thật hân hạnh được diện kiến tam công chúa"



Thục Đức bất ngờ "Ngươi biết ta?"



"Đương nhiên nàng nổi tiếng khắp Bắc Tống mà"



"Ha ha ha... ta nổi tiếng thế à?" tiểu công chúa vểnh mặt nghênh nghênh có chút đắc ý nhưng vui chưa lâu đã bị dội ngay gáo nước lạnh



"Ừ nhưng toàn là tai tiếng" người nọ hứng thú cười phá lên



"Ặc" nàng nghẹn họng: có cần nói trắng vậy không? Thật là làm người ta tổn thương



Gặp nàng thiu thỉu buồn người nọ bèn đổi chất giọng quan tâm "Tuy nhiên nàng đáng yêu và thân thiện hơn lời đồn nhiều, lời đồn chỉ là thứ phù du còn thực tế luôn luôn khác biệt, ta cảm thấy rất may mắn khi quyết định tới nơi này để thần linh cho ta gặp được một mỹ nhân dung mạo phi phàm"



Thần linh? Cách dùng từ của đối phương hơi lạ khiến Thục Đức một thoáng không phản ứng kịp



Nói đoạn người nọ mới nhớ ra điều gì bèn chỉ dãy ghế đối diện "A, ta thất lễ quá mời nàng ngồi" hình như giọng điệu này... nàng cẩn thận ngồi xuống còn chưa yên vị liền ngộ ra sự thật lại bật ghế đứng dậy chỉ tay quát lớn "Ngươi ngươi là nữ nhân?"



Mộ Dung Tư Dẫn đang pha trà cũng không ngạc nhiên trước thái độ kinh tâm động phách của nàng "Không ngờ nàng có thể nhận ra dù ta đang trong bộ dạng này"



"Vì ta cũng biết...." tứ đại thống lĩnh đều là nữ giả nam trang a, nửa câu sau còn chưa thốt hết Thục Đức đã kịp thời nuốt lại vào trong bụng, Mộ Dung Tư Dẫn ngẩng đầu thâm thuý nhìn nàng nhướng mày bổ sung "Vì nàng cũng biết có vài người cải nam trang giống ta "



"A không không không" nàng lúng túng khua tay chối lia lịa rồi nhanh nhảu chuyển chủ đề "Nhưng tại sao ngươi phải cải nam trang? Mặc nữ trang giống như những nữ nhân khác không được sao?" điều này làm nàng nghi ngờ giới tính của tất cả mỹ nam trên đời này a



Mộ Dung Tư Dẫn biết tổng nàng đang cố đánh trống lảng nên không tiếp tục làm khó nàng đành thuận theo giải thích "Không phải, đây chỉ là sở thích của ta, ta hận bản thân mình chính vì thân thể nữ nhân này nên ta đã đánh mất nàng"



Đại não tiểu công chúa đột nhiên hiện lên gương mặt âm tào địa phủ của Hắc Ảnh liền gật đầu ra vẻ cảm thông "Cũng thật khó khăn cho ngươi, mà nàng ngươi vừa nói là ai vậy?



"Hoàng tỷ của ta"



Hoàng tỷ? Câu trả lời ngắn gọn tuy nhiên Thục Đức tinh ý phát hiện trong đáy mắt người đối diện thoáng hiện mất mát, chẳng lẽ người này có tình cảm với.... Thục Đức vội lắc đầu không dám suy diễn tiếp



Tư Dẫn khôi phục trạng thái tươi cười "Không có gì đâu chỉ là chút chuyện xưa thôi, ta làm nàng chán quá phải không?"



Tiểu công chúa nhăn mày bất mãn, chu chu cái miệng nhỏ nhắn "Nếu không vui thì đừng cố gượng ép mình cười trông ngươi như đang cười chế giễu ấy, thử cười tự nhiên như người bình thường xem nào không chết ai đâu mà lo"



Nghe nàng khuyên nhủ kết hợp cùng hành động tự banh hai bên mép miệng mình tạo thành bộ mặt cười quái đảng Tư Dẫn vô thức bật cười khúc khích "Haha nàng thật thú vị"



"Đúng rồi là như thế cứ vậy phát huy nha" tiểu công chúa vỗ tay khen ngợi "Ngươi cười rất đẹp vậy nên đừng tiếc nụ cười của mình".



Tư Dẫn nhìn nàng bằng con mắt khác xưa "Lần đầu tiên ta gặp một người con gái vui tính như nàng thảo nào Hắc Thống Lĩnh nổi tiếng cứng rắn lạnh lùng lại bị chinh phục"



Thục Đức xấu hổ gãi trán "Thực ra ta thành thật lắm có gì nói nấy à nên nhiều khi hơi thô lỗ, đúng rồi" Thục Đức cao hứng đề nghị "Chắc ngươi lớn tuổi hơn ta hay ta gọi ngươi là tỷ tỷ, không tốt lắm mặc nam trang mà gọi tỷ tỷ thì có phần kỳ cục vậy ca ca cũng không ổn" gặp nàng khó khăn vò đầu bứt tóc Tư Dẫn thoải mái thở dài "Cứ gọi ta là Tư Dẫn được rồi không cần xưng hô rắc rối thế đâu phiền phức lắm"



"he he he ngươi nói cũng đúng ta làm hơi quá rồi" nàng cười ngượng ngùng vài tiếng Tư Dẫn cũng lắc đầu cười theo, hai người ngồi trò chuyện rất ăn ý nhưng chủ yếu là Thục Đức bô bô cái miệng không ngừng còn Tư Dẫn thì chỉ chăm chú lắng nghe nàng luyên thuyên một vài câu chuyện thú vị khi nàng kể về Hắc Ảnh trong đôi mắt đen láy dáy lên ánh sáng lấp lánh như vạn tinh tú trên bầu trời đêm niềm hạnh phúc ngọt ngào thể hiện trên từng câu chữ cuối cùng nàng chốt "Ngươi thấy đấy người đâu mà quá đáng chỉ giỏi ăn hiếp ta thôi"



Tư Dẫn hé môi cười quái dị "Dối lòng quá nha chắc hẳn nàng rất quan tâm đến Hắc Thống Lĩnh nên chuyện nhỏ như cây vừng hạt đậu của người ta nàng cũng biết"



"Hứ ai thèm quan tâm đến tên vô cảm đó, suốt ngày chỉ biết công việc" nàng hắng giọng khinh khỉnh nhằm che giấu khỏa tâm đen tối của mình hùng hổ chem thêm "Đó là kẻ đáng ghét nhất thế gian chỉ biết đem ta ra làm thú vui xong rồi vứt sang một bên như tiểu đồ chơi" đang mạnh mồm thêm mắm dặm muối chợt có một giọng nói âm trầm như luồng hơi lạnh toát phả vào phía sau gáy nàng "Hóa ra trong lòng ngươi ta xấu xa đê tiện đến mức đó"



Hoàn toàn theo phản xạ tự nhiên nàng trả lời hớ "Phải a" dứt câu xong mới phát hiện có điều gì đó không đúng trán bắt đầu lấm thấm mồ hôi lạnh cần cổ cứng nhắc nuốt ngụm nước bọt lửng thửng quay đầu lại thấy một đống đứng lù lù như thiên sơn dã nhân không khỏi hét toán "Trời đất quỷ thần ơi sao ngươi lại ở đây?"



"Câu này ta hỏi ngươi mới đúng" thần sắc Hắc Ảnh tối sầm trán nổi mấy tầng hắc tuyến ngữ điệu lạnh lẽo "Sao bảo ở trong cung hoàng hậu chờ ta mà khi ta đến đón lại biến mất tiêu"



"Ừ thì..." Thục Đức chột dạ biện hộ "Người ta đợi ngươi gần nửa ngày trời đến Đại Thần Điện tìm thì không thấy nên đi loanh hoanh kiếm ấy mà"



Hắc Ảnh cười hiểm "Giỏi nhỉ đi loanh quanh tìm kiếm từ Đại Thần Điện mà lạc trôi đến tận nơi này?" Thục Đức đứng phắt dậy chống nạnh phàn nàn "Ngươi còn dám trách ta? tại ngươi trễ nãi chứ bộ"



"Ta bận chút việc nên đến trễ"



Nghe lý do Thục Đức càng nổi nóng "Công việc công việc suốt ngày công việc, công việc của ngươi quan trọng hơn Lời Hứa với ta sao hả? vậy thì lo đi làm công việc của ngươi đi đừng quan tâm ta, bộ ngươi cho ta là Hòn Vọng Phu chắc suốt ngày chỉ biết chờ đợi ngươi"



Hắc Ảnh cau mày giống như đang kềm nén, cố gắng nhỏ nhẹ "Không thấy ta đến thì phải biết điều một chút ngồi chờ chứ, sao lại chạy lung tung"



"Ngươi vô lý vừa vừa phải phải thôi" Thục Đức không kiên nể gì nữa hỏa khí ngút trời, ngực kịch liệt phập phồng cáu kỉnh cự lại "Đã trễ hẹn còn vô lý, ngươi chỉ biết nghĩ cho bản thân thôi sao? đồ độc tài" chân mày kiếm của Hắc Ảnh chéo xuống một đường, thấy đối phương im lặng nhẫn nhịn tiểu công chúa được nước lấn tới xô nàng một cái "Sao? Trúng tim đen ngươi rồi hả?"



Mùi thuốc súng nồng nặc ở giữa thời điểm đang gay gắt thì rất kịp thời có một người tiến tới can ngăn "Hắc thống lĩnh xin đừng trách nàng cũng do ta giữ hàng lại đây nói chuyện hơi lâu"



Hắc Ảnh bất đắc dĩ quay đầu nhìn Mộ Dung Tư Dẫn, dù sao ở trước mặt người lạ mà giải quyết chuyện riêng cũng không hay lắm nàng hít sâu một hơi điều hòa tâm trạng, quả thật lúc nãy mình có hơi to tiếng vô lý sao mình lại quên nàng là người thích tự do không muốn bị trói buộc một chỗ chứ, không đúng... đó không phải lý do khiến mình tự dưng nổi giận vô cớ mà vì trông thấy nàng cùng người này trò chuyện vui vẻ mới là lý do chính



"Thật xin lỗi đã khiến thái tử điện hạ chê cười rồi"



Tư Dẫn khoát tay lịch sự "Đừng bận tâm, yêu nhau thì đôi lúc cãi nhau là chuyện thường tình mà, ta rất thông cảm"



"Xem ra ngài rất thấu hiểu tâm lý hoàn cảnh người khác nên dễ dàng ứng phó trong mọi trường hợp"



"Trong những lúc như vừa rồi thì đó là suy nghĩ bình thường thôi Hắc thống lĩnh à, ngài không nên đánh giá ta quá cao" người nọ bình thản đáp "Cũng không nên vì chút hiểu lầm nhỏ nhặt mà làm mối quan hệ gầy dựng bao lâu nay của cả hai bị rạn nứt như thế có thể vô tình giúp những kẻ khác đạt được mục đích của mình"



"Kẻ khác?" Hắc Ảnh ngờ vực hỏi "Không biết điện hạ đang ám chỉ ai vậy? chẳng lẽ có kẻ xấu xa nào đó đang âm mưu tính kế gì với ta sao?"



Tư Dẫn cong môi cười như không cười "Hắc thống lĩnh hiểu lầm ta rồi, ta không có ý đó đâu chỉ là đang hảo tâm nhắc nhở Hắc thống lĩnh thôi, mong ngài sẽ cẩn thận nắm giữ hạnh phúc thật chặt trong tay"



"Đa tạ điện hạ hảo tâm cho ta một lời khuyên tốt, ta sẽ chú ý đề phòng" Hắc Ảnh híp nửa tròng mắt nhìn đối phương trong lòng không biết đang tính toán cái gì, giọng điệu kia nghe cứ như lời hăm dọa vậy nhưng không thể hiện rõ ràng chỉ như nói bâng quơ dường như muốn làm cho người khác hữu ý vô ý nghe rồi tha hồ suy đoán tâm tư, không thể xem thường người này rõ ràng chuyện năm đó đã khắc sâu thành mối hận thù không gì cứu vãn nổi, lại nhớ sai lầm năm đó Hắc Ảnh nghiêm túc nói "Điện hạ về chuyện ba năm trước ta thành thật lấy làm tiếc"



"Thống lĩnh xin ngài đừng phiền muộn về chuyện năm đó nữa ta đã quên nó lâu rồi" Tư Dẫn híp mắt cười vui vẻ "Mọi ngọn nguồn đều do phụ hoàng ta khởi xướng, các ngài chỉ làm đúng nghĩa vụ thôi vì vậy ta không trách bất cứ ai cả" Hắc Ảnh cảm giác có chút sợ không biết giấu đằng sau nụ cười mỉm kia là điều gì nguy hiểm, người này gây cho nàng một áp lực đè nặng vô hình mà trước nay chưa từng có, nó không thể hiện ra ngoài nét mặt. Điều đáng sợ nhất của một con người là lòng sâu không đáy rốt cuộc người này đang toan tính cái gì? hay chỉ do mình quá đa nghi?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top