Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.3: Rơi xuống sông Quên, ta nhớ lại cố nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quỷ giới khác một trời một vực với Thiên giới.

Bầu trời của quỷ giới là đất, bởi vì chúng sống trong lòng đất, vì thế trời lúc nào cũng tối đen. Nhưng tối tăm như thế không có việc gì, bởi vì lũ quỷ rất thích lửa, chúng thắp lửa ở khắp nơi và luôn tìm cách giữ lửa bằng cách tạo những chiếc đèn có thể chứa đựng lửa. Tuy nhiên lửa của chúng không giống lửa phàm nhân hay lửa thiêng của thiên giới, lửa của chúng là lửa hoả hoạn, lửa thiêu đốt người, lửa của trần gian kêu tí tách thì lửa của chúng còn kèm thêm tiếng than khóc thảm thiết, đó có thể là những linh hồn bị chúng dùng lửa thiêu rồi nhốt lại.

Vì thế những chiếc đèn lồng, đèn dầu kia có thể là lồng gian của một linh hồn tội nghiệp nào đó bị chúng đem làm mồi cho lửa. Yêu quỷ tôn sùng lửa, nên quỷ giới rất nóng, còn những con yêu ma không chịu được nóng rất ít lai vãng tới đây mà sẽ ẩn náu trong rừng độc hoặc nước sâu, như thế chúng vừa trú mát, vừa tránh được ánh mắt của thiên binh khi đi tuần ngang qua, và có thể dụ dỗ được người.

Quang cảnh quỷ giới trông rất hỗn loạn, nhưng đây trông có vẻ chỉ là một trấn nhỏ của chúng. Đầu người, đầu thú treo khắp nơi, hoặc bị đem bán làm thịt hoặc bị coi là vật tiêu khiển, Bạch Uyên thậm chí còn thấy những linh hồn của thú và người đang xếp thành hàng dài để chuẩn bị đi bán, trở thành nô lệ cho lũ quỷ. Diện mạo của lũ yêu quỷ cũng đa dạng vô cùng, đẹp có xấu có, có con đẹp đến mức rung động lòng người, nước da trắng nõn hồng hào, trông như cái bánh, nhưng có con trông xấu xí dị dạng, lại còn rất bẩn thỉu làm người sợ hãi. Điểm khác biệt giữa chúng và thiên giới là cái đẹp trên thiên giới luôn mang theo khí chất thoát tục như làn gió thanh, không hề có chút vẻ dụ hoặc, kiều mị như bông hoa độc, dù có đẹp đến mấy người nhìn vào cũng không nghĩ tới nhục dục, hoặc những khuôn mặt trông hung dữ khiến kẻ xấu và yêu ma phải sợ hãi.

"Mau mua lòng đi, lòng ngon đây, mua nhanh kẻo hết, còn có tim người nữa."

"Tiết mục moi nội tạng ngay tại chỗ đây, để các ngươi không nói ta bán thịt đểu nữa nhé."

"Mau làm đi."

Nàng nhìn thấy một người bị treo lên, hơn nữa vẫn còn sống, Bạch Uyên chỉ có thể trợn to mắt tuyệt vọng, nàng không thể cứu người đó được, bởi vì đây là địa bàn của quỷ, cũng như chẳng mấy khi có thần tiên giúp đỡ súc vật khỏi việc bị mổ thịt hay bị đem ăn ở trần gian vậy. Mỗi lần như thế, Bạch Uyên chỉ có thể cắn răng tự nhủ, "mạnh sống, yếu bị làm thịt". Đây cũng là lý do vì sao nàng ít khi hạ phàm, đối với Bạch Uyên, con người hay thú vật, cây cối đều là những sinh linh bình đẳng, nhưng nàng không có quyền can thiệp hay dạy dỗ họ, bởi vì không chỉ con người, ngay cả động vật hay thực vật cũng giẫm đạp lên nhau mà sống. Chủ yếu là chúng làm thế để sinh tồn, hay là để hành hạ, đem mọi sinh mạng làm thú vui như lũ quỷ này.

Những chuyện sau đó nàng không dám nhìn tiếp, chỉ có đám quỷ đang phấn khích reo ầm ĩ ở sau lưng, chúng không chú ý tới nàng.

Bạch Uyên đi được một nửa mới nhận ra một vấn đề, nàng không biết tên của con yêu ma kia.

Nàng đi vào một con ngõ khuất tầm nhìn yêu ma, sau đó hoá thành một hình dạng kỳ dị có hai đầu dính liền vào nhau, miệng có hai cái răng nanh như lợn rừng, thân thể vạm vỡ của nam nhân, ngực còn mọc rậm lông đen, người còn có sáu tay bốn chân. Ở cổ và cổ tay còn đeo vòng vàng có những viên ngọc lớn, tay cầm thương, đó là pháp bảo của thiên đình nên Bạch Uyên phải giấu chúng đi kẻo bị phát hiện.

Đây chính là hình dạng khi nàng hoá thành thiên tướng để đi doạ nạt quỷ. Bạch Uyên rất ít biến thành dạng này, bởi vì nàng thích cơ thể nữ tử hơn, trước khi nàng thành tiên cũng từng là nữ.

Bước chân nàng kêu huỳnh huỳnh làm cho đám tiểu yêu bị doạ sợ chết khiếp, ai trên đường cũng phải né sang bên cho nàng. Rõ ràng là bộ dạng hung dữ này của nàng khiến cho quỷ yêu không dám nghi ngờ, thực ra chúng còn không dám nhìn nàng quá lâu vì sợ bị cây chuỳ gai trên tay nàng đánh.

Có điều bộ dạng hung mãnh này lại thu hút rất nhiều con yêu tinh, chúng đều bấm loạn vì nàng mà réo lên, "Lang quân, mau nhìn ta này."

"Là quỷ phương nào mà dũng mãnh thế này? Xem, lồng ngực chàng săn chắc mới làm sao, vai chàng rộng làm ta muốn tựa đầu vào, nhìn chàng nhất định sẽ đánh bầm dập bọn thiên binh."

Bạch Uyên thở mạnh một hơi, dùng giọng nói ồm ồm mà quát lên, "Trẻ con đâu? Bản vương thèm thịt trẻ con mà sao chẳng có đứa nào?"

"Ôi, còn thích ăn trẻ con nữa, chàng quả nhiên là rất biết ăn. Thịt trẻ con ngon ngọt thơm mùi sữa, lại mềm, ai mà chẳng thích." Đám yêu tinh che miệng cười khúc khích.

"Xin hỏi chàng từ phương nào đến?" Một con yêu tinh vừa đi vừa đung đưa hông đến trước mặt nàng.

"Ta muốn ăn thịt trẻ con tươi! Ngươi có biết có đứa trẻ nào mới bị bắt xuống đây không? Mau nói cho ta biết." Nàng gầm lên.

"Lang quân hung dữ quá, nhưng có trẻ con mới bị đem xuống đây thì thiếp biết. Lang quân hỏi đúng quỷ rồi, trong trấn này chuyện gì thiếp cũng biết."

"Có thật không?"

"Tất nhiên là thật rồi, hứ."

"Nếu nàng mà dối ta, thì đừng trách ta nhai cả đầu nàng, lúc này ta đang rất đói đấy."

"Rồi mà, gì mà tham ăn thế. Nhưng đổi lại thiếp sẽ được gì nếu dẫn chàng đi?"

Bạch Uyên suy nghĩ chốc lát, sau đó nói, "Vậy thì ta đồng ý làm lang quân của nàng."

Lời nói bộc trực này làm đám yêu tinh nháo nhào cả lên, không phải vì chúng cảm thấy lời nói của nàng có vấn đề mà bởi vì chúng ghen tị. Dưới quỷ giới có tục yêu quỷ nữ có thể lấy nhiều phu, vì thế có rất nhiều yêu quỷ muốn đổi thành nữ quỷ, nhưng trừ khi trời sinh thì chúng phải có pháp lực cao mới đổi được.

Con yêu tinh kia nghe thấy thế thì bật cười, "Nhà thiếp đã có hai lang quân, không biết chàng có chịu phận làm tam phu quân?"

"Không việc gì, miễn là cho ta ăn no, nhưng nhớ rõ, ta thích nhất là ăn nam hài để bổ dương khí."

"Nam hài à?" Nó suy nghĩ, "Chàng đòi hỏi cao quá, không phải lúc nào cũng có nam tử cho chàng ăn đâu, còn là nam hài, hứ, ai mà thèm ăn chúng chứ, hôi chết đi được."

"Vậy là có hay không?"

"Có, nhưng mà không biết nó có chịu bán không, đi theo thiếp." Con yêu hờn dỗi vì bị nàng giục.

Bạch Uyên theo nó tới một biệt phủ âm u, âm u một cách lạ thường so với chốn quỷ này, cổng phủ đóng chặt, còn chẳng ghi là phủ của ai. Nàng nhìn vào trong thì thấy một toà nhà cao ba tầng đang chìm trong bóng tối.

"Lão Hắc, có nhà không?" Con yêu gõ cổng.

Trong quỷ giới có một sở thích lạ, tên của chúng lúc nào cũng phải có hắc, mặc, máu, huyết, thịt, nhục, dục, ác,... phải như thế thì nghe mới hay, nên là có rất nhiều con yêu tên giống hệt nhau.

Cánh cổng mở hé, kêu kẽo kẹt một tiếng, bên trong có ngọn lửa xanh lục bay lơ lửng.

"Nhà ai đây?" Nàng hỏi.

"Đây là nhà lão Hắc, tính lão điên lắm, mà suốt ngày ru rú trong nhà thôi, lão không thích trêu ghẹo hay vòi tiền bọn con người đâu, cứ ghét ai thì lão giết, vậy thôi."

"Nhà lão có nam hài?"

"Hôm qua lão mới dắt một thằng bé về."

Bạch Uyên trầm ngâm, có lẽ nàng tìm đúng nơi rồi, việc của nàng bây giờ là làm thế nào dụ chúng đưa thằng bé cho mình và dẫn nó an toàn rời đi.

"Thích bắt nam hài về khá hiếm, đã ít mà chẳng còn được coi là sơn hào hải vị, vậy sao lão vẫn bắt?"

"Thiếp đã bảo là gã ghét ai thì lão giết thôi, lão còn không thèm sợ thiên binh."

Hai loài một thần một yêu vào trong nhà, đốm lửa xanh kia đi trước để dẫn đường. Bên trong phủ cứ có mùi tanh hôi và mùi mốc ẩm, đường tối đen như mực, hoàn toàn không giống bọn yêu quỷ ngoài kia thích nghịch lửa.

Nhưng việc chúng thích lửa không đồng nghĩa chúng sẽ xuất hiện ở nơi sáng sủa, mà ngược lại, yêu quỷ khi lên trần gian rất thích ẩn nấp trong bóng tối, âm khí nhiều, giúp chúng che mắt cả thiên binh lẫn người thường. Lửa mà chúng thích là loại lửa đem lại khổ đau mà thôi, chẳng hạn như lửa hoả hoạn.

Đốm lửa xanh lục dẫn nàng đến một căn phòng đóng kín cửa, thông qua khe cửa có thấy ánh sáng màu đỏ quỷ dị, có mùi máu tanh.

"Ngươi tìm ta làm gì?" Giọng nói bên trong vọng ra ngoài, Bạch Uyên thấy rất giống với giọng con yêu hôm qua, chỉ là lần này trầm hơn chút thôi.

"Cứ mở ra rồi nói." Yêu tinh đáp.

Cửa bị đẩy ra, nàng nhìn vào bên trong thì trợn trừng mắt, trong lòng thầm mừng rỡ, đó chính là con yêu mà nàng đang tìm, nhưng mà không nhìn thấy cậu bé kia đâu.

Con yêu mang vẻ như người già ốm yếu, mặt nó xanh tái, tay chân gầy như que tăm còn dài, tóc tai xơ xác, nhưng đôi mắt nó lộ ra sự lanh lợi. Nó hết liếc yêu tinh lại liếc nàng, "Ai đây?"

"Lang quân ta."

"Lang quân ngươi? Ngươi có hai lang quân rồi mà."

"Thì sao chứ? Ngươi cứ như đám nhân gian nhạt nhẽo chỉ cho lấy một phu thôi sao?"

"Hoàng tộc có thể lấy nhiều phu hoặc nhiều thê."

"Có mấy kẻ được làm hoàng tộc chứ. Bỏ đi, ta nghe nói hôm qua ngươi mới kiếm được một nam hài?"

"Đúng."

"Đem bán lại cho lang quân ta đi."

Con yêu nhìn chằm chằm nó, "Vì sao?"

"Bởi vì chàng ta đói chứ còn vì sao? Thế nào? Không bán? Thế lão giữ cái của nợ đó để làm gì, đã bắt thì phải bắt nữ hài chứ."

"Sồn sồn lên làm cái gì, ta cũng đâu nói là không. Nhưng ta muốn biết vì sao có kẻ lại thích nam hài?"

Bạch Uyên hơi bất ngờ, nàng cứ ngỡ con yêu sẽ giữ linh hồn thằng bé đến phút chót để đợi nàng đến chuộc, hoá ra nó chẳng thèm bận tâm mà bán phăng đi, xem ra con yêu này không thèm để mắt tới thiên binh là thật.

Nếu không phải vì đang ở quỷ giới, nàng nhất định sẽ đập nó ra bã rồi.

"Ngươi biết nam hài thì có dương khí thì tại sao còn phải hỏi?" Nàng lên tiếng.

Con yêu dùng ánh mắt ngờ vực nhìn nàng, nàng vỗ xuống háng mình, nó "à" một tiếng.

"Ta chưa thấy con quỷ nào cao to như ngươi mà vẫn phải bổ chỗ đó cả." Nó nói.

"Ta là quỷ tham sắc tham ăn, ta không hài lòng với hiện tại thì có gì lạ."

"Được rồi, ta đồng ý bán với các ngươi với điều kiện các ngươi phải đổi ta hai linh hồn nữ, bởi vì linh hồn nam hài hiếm, mà thứ ta tìm được vẫn còn mới chưa bị chịu tổn hại gì."

"Cái gì? Tận hai linh hồn nữ? Xin lỗi nếu là bình thường ngươi cho không ta còn chê."

"Ngươi có lấy không?" Nó lạnh nhạt đáp.

Yêu tinh ngước nhìn Bạch Uyên, dậm chân một cái, "Xem như ta chịu thiệt vụ này, được."

"Còn một điều kiện nữa."

"Điều kiện gì?"

"Lang quân ngươi phải ăn thằng bé ngay trước mặt ta." Nó nhìn thẳng vào mặt nàng mà nói.

Quả nhiên là con yêu xảo quyệt, có lẽ nó nghi ngờ nàng đến cứu thằng bé nên mới bày ra trò này.

"Ngươi bán dễ thế không phải là lừa chúng ta chứ?" Nàng lên tiếng, "Nếu thế ngươi bắt nó về làm gì?"

"Bởi vì chướng mắt."

"Chướng mắt? Bịa cái lý do cũng đừng tuỳ tiện như thế chứ."

"Tin hay không là việc của ngươi, có mỗi việc ăn mà cũng lo nhiều thế."

Xem ra nàng không thế dụ được nó rồi, nếu giờ có nói thêm có thể sẽ khiến nó nghi ngờ, vì vậy Bạch Uyên chuyển đề tài, "Đem thức ăn lên đây ta xem, bản vương quen ăn đồ hảo hạng, nếu như không ngon thì đừng trách."

"Hừ."

Lát sau con yêu quay trở lại với linh hồn cậu bé, Bạch Uyên thầm mừng rỡ trong lòng, bề ngoài lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí là ghét bỏ.

"Lang quân?" Yêu tinh nhìn nàng.

"Xí, cái gì thế này? Thà ngươi đưa ta một con chó đói còn hơn." Nàng la lên, "Thịt thì không, toàn xương xẩu, còn chẳng có chữ nào trong đầu, chứng tỏ chẳng hiểu gì hết. Trần đời ta ghét nhất ăn loại vô học, như thế ta sẽ ngu theo, ngươi cho ta thứ này là muốn gây sự sao?"

"Ăn nói cho cẩn thận, ít nhất thì hồn nó rất trong, còn hơn là lũ béo tròn mà hôi rình."

"Chí ít cũng phải có tí thịt mỡ chứ, lại còn không có rượu, ngươi bắt bản vương ăn chay?"

"Hừ, chê nhiều như thế thì nhịn."

"Thôi đưa đây." Nàng túm lấy cậu bé trước khi bị nó đưa đi mất, "Để bản vương về bồi bổ, nhưng chỉ riêng phần hồn mà không có xác mà đòi lận hai linh hồn nữ, gian thương."

Con yêu chau mày, "Nó đắt là ở ta đã giành nó từ tay một đứa thần quan, chỉ một chút thôi ta đã bị nó giết chết đấy."

"Hô, thần quan đi quản một thằng rách rưới thế này? Ngươi bịa chuyện thì bịa vừa thôi chứ."

"Ngươi không tin thì tự xem đi." Nó giơ cổ tay của mình ra trước mặt nàng, trên đó có vết sẹo hình bươm bướm, không sai, đây là do nàng làm.

"Cái gì đây?" Nàng vẫn giả ngơ.

"Ngươi vẫn giả ngu sao? Chính là vết chém của Bạch Uyên quản tiên, ai nhìn cũng biết."

"Đó là ai ta chẳng biết, nếu đúng như ngươi nói, quản tiên không ở cõi tiên đi mà xuống dưới đây để làm gì?"

"Ngươi, trơ trẽn!" Nó gầm lên.

"Ngươi bảo ai trơ trẽn? Dám lừa gạt bản vương nay còn chửi mắng ta? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không?"

"Ta đây thấy quan tài rồi mới xuống dưới đây, ngược lại ngươi là kẻ nào mà thích ra vẻ?"

"Ngươi —" Nàng nghiến răng, gầm lên như con gấu, "Ngươi chọc bản vương tức chết rồi, hôm nay ta phải quyết sống mái với ngươi."

"Đánh thì đánh, ai sợ ai."

Thế là hai bên đánh nhau, làm yêu tinh ngơ ngác mà cũng không lên cản, nó muốn biết lang quân tương lai của nó đánh nhau ghê gớm nhường nào.

Không biết cố tình hay vô ý mà Bạch Uyên phá nát biệt phủ của con yêu, cho dù nàng không động tới phép nhưng chuỳ gai của nàng vung tới đâu là đánh trúng tới đó. Yêu ma không biết mình đụng phải nhất phẩm võ thần nên cứ loạn đánh như mèo cào.

Cuối cùng Bạch Uyên đạp nó ngã lăn ra, nhân cơ hội chúng vẫn còn ngơ ngác mà đem thằng bé kia đi, nàng đạp lên không trung, bật nhảy một cú thật xa, thấy đám yêu quỷ dưới chân ồ lên.

"Đứng lại đây, đồ ăn cướp!" Nàng nghe mang máng tiếng của con yêu, nhưng khi đó nàng sắp rời khỏi trấn mà hướng đến quỷ môn rồi.

Quỷ môn hiện ra trước mắt, Bạch Uyên chưa kịp vui mừng thì phát hiện nó đang khép lại, nàng hốt hoảng không hiểu chuyện gì, đành vội ném thằng bé ra ngoài trước. Thân thể này lớn nên khó mà chui qua được quỷ môn đang nhỏ dần, Bạch Uyên định hoá thành bướm thì bị một đòn giáng mạnh xuống bụng, cú đánh quá đột ngột làm nàng không kịp phòng bị.

Nàng cứ như thế lảo đảo về phía sau, lúc này mới phát hiện ra con quỷ tướng da đỏ mà đã gặp lần trước. Bạch Uyên không kịp hô lên thì đã bị nó đẩy ngã về phía sau, nàng rơi vào cổng phép của quỷ tướng, bị dịch chuyển đi tận đâu đó.

...

Bịch. Nàng ngã từ trên cao xuống.

"Đại vương, thuộc hạ đã bắt được Bạch Uyên thần hạc tới đây rồi ạ."

"Ái chà, không tệ nhỉ."

Bạch Uyên chậm rãi ngồi dậy, nàng nhìn quang cảnh xa lạ trước mặt, nơi đây rất khác với thôn trấn vừa nãy, rất đông quỷ yêu, mà rất yên lặng. Nàng tạm thời chưa hình dung ra đây là nơi nào.

"Thần hạc thấy nơi này thế nào? Đây là chốn Âm ti địa phủ đó."

Bạch Uyên trợn to mắt, Âm phủ? Âm phủ là nơi cai quản cõi âm, cũng giống như thiên đình cai quản cõi dương. Âm phủ và quỷ giới là hai nơi hoàn toàn khác nhau, Âm phủ là do thần quan quản lý và có thiên pháp đàng hoàng, còn quỷ giới là chốn hỗn loạn không chút phép tắc hay nhân tính, nơi đó chính là nơi kinh khủng nhất thế gian.

Nàng vì sao vừa từ quỷ giới văng đến tận Âm phủ rồi?

Bạch Uyên ngẩng đầu nhìn con quỷ phía đối diện, nàng lập tức chết sững. Con quỷ đang ngồi trên ngai vàng có mái tóc dài màu nâu phai xanh lục, đầu mọc cành cây khô như sừng hươu. Nó có tướng mạo tuấn tú, đôi mắt màu lục có tròng màu đen cong lại tạo nét cho nụ cười mỉm duyên dáng, trông rất nho nhã thư sinh, duy chỉ có phần mặt là giống da người, còn lại tay chân của nó đều là củi gỗ hết.

Diện mạo này của nó chỉ làm nàng nhớ đến Thanh Mộc Diệp, một trong Tứ Ác Mộng, quỷ vương của chốn rừng sâu nước độc.

Vì sao nó lại ở đây?

"Xem ra thần hạc nhận ra ta rồi, vậy thì có thể bỏ qua phần giới thiệu rồi nhỉ." Thanh Mộc Diệp đứng dậy, vóc dáng cao gầy cùng gương mặt nó sẽ lừa được rất nhiều người rằng nó là kẻ tốt.

"Ngươi muốn gì?" Bạch Uyên tạm thời không thể xác định được thực lực của Tứ Ác Mộng, nhưng cũng sẽ không mạnh đến mức có thể khiến nhất phẩm võ thần như nàng phải khổ sở. Nếu thực lực của chúng mạnh thế thì sẽ chẳng phải sống ẩn náu như này rồi.

Như đọc hiểu suy nghĩ nàng, Thanh Mộc Diệp nhếch mép cười mỉa, "Ta muốn tỉ thí với thần hạc để phân cao thấp, thần hạc thấy sao?"

Thanh Mộc Diệp được đánh giá là quỷ vương thông minh có hiểu biết sâu rộng, nó luôn khôn khéo và dễ dàng đạt được lòng yêu thích của những kẻ không hiểu nó, tính cách nó cũng khiêm tốn nhất trong Tứ Ác Mộng, và đương nhiên, sức mạnh của nó cũng kém nhất.

Một trong những điều Bạch Uyên bận tâm nhất là Thanh Mộc Diệp chính là tàn dư của Quỷ Thanh Kiếp, xét ra thì nó còn sống lâu hơn nàng rất nhiều. Nguyên nhân nó yếu nhất có thể là vì nó đã chịu mài mòn trong quãng thời gian ở trong ngục.

Nếu như thế nó hẳn đã chuẩn bị trước để đối diện với nàng rồi.

Bạch Uyên chau mày với nó, chỉ thấy nó cười lạnh một tiếng, "Mặc kệ kế hoạch của ngươi là gì, thì hôm nay ta cũng phải thay các Mẫu diệt trừ các ngươi. Đừng hòng bày trò với ta."

"Nói như thế là thần hạc đồng ý lời thách đấu của ta?" Thanh Mộc Diệp cười nhạt.

"Cái gì mà thách với không thách, cho dù ngươi bỏ chạy ta vẫn túm cổ ngươi để về chịu tội thôi."

"Chà, nếu thần hạc đã nói như thế thì ta đã tự đâm chính mình rồi nhỉ, không còn lối thoát cho ta —" Nó chưa kịp nói hết câu thì thấy một đàn bướm lao đến, Thanh Mộc Diệp vội né sang một bên nhưng gương mặt tuấn tú của nó đã có một vết xước.

"Đại vương." Quỷ tướng thấy thế thì lo lắng hô lớn, lại thấy nó giơ tay chặn lời mình lại.

"Căng thẳng quá nhỉ." Nó nhìn nàng đang bày bộ mặt nghiêm trọng ra, "Vậy thì tiếp chiêu ta đi."

Hai bên tranh đấu trên cầu gỗ một hồi liền có thể nhìn ra thắng thua rõ ràng, Thanh Mộc Diệp có những kỹ năng lạ nhưng toàn bộ nhanh chóng đã bị Bạch Uyên phá hỏng, bản thân nó khá loay hoay với đàn bướm ngày một nhiều hơn. Bướm pha lê đại diện cho phép thuật của Bạch Uyên, do bởi nàng yêu thích hình dạng đó nên lúc thi triển phép mới trông như thế, chứ không phải là nàng triệu hồi một đàn bướm ra đánh hộ mình đâu.

Đám quỷ thấy tình hình trước mắt thì sốt ruột, có điều Thanh Mộc Diệp đã dặn trước chúng không được nhúng tay vào. Tên quỷ tướng chắp tay ra sau lưng, miệng lẩm bẩm đếm, cặp mắt của nó chưa từng rời khỏi trận chiến lần nào.

"Chịu thua đi." Lúc này Bạch Uyên giơ tay lên cao định tung đòn kết thúc, nào ngờ lồng ngực nàng quặn đau, cả người đột nhiên mất sức, thần lực đột nhiên bị rút sạch.

Nàng trợn to mắt, nàng biết đây là tình huống gì, đây là lúc cơ thể nàng xảy ra bất thường, khiến nàng trở nên yếu ớt kỳ lạ.

Nhưng vì sao phải là lúc này?

"Ha ha." Tiếng cười của Thanh Mộc Diệp vọng vào trong tai nàng, đi sâu vào trong đầu nàng. Cả người nàng bị rút cạn sức lực, không gian cứ như bị bóp méo, tầm nhìn mờ đi và tối lại, nàng thấy Thanh Mộc Diệp đang đứng dậy do lúc này bị nàng đến nằm đất.

Nó từng bước tiến lại gần nàng, còn nàng thì cứ trơ mắt nhìn nó vươn tay về phía mình, cho đến khi nó bóp lấy cổ nàng.

"Bạch Uyên thần hạc sơ suất rồi, thần hạc sao không tự hỏi vì sao ta lại mời thần hạc tới đây? Ta đương nhiên tự biết bản thân đấu không lại thần hạc." Nó xách nàng lên cao, đến khi hai chân nàng không thể chạm đất nữa.

"Ngươi... đã dùng trò gì?"

"Ha ha, thần hạc trách nhầm ta rồi, là do thân thể thần hạc không tốt đấy chứ."

"Việc ngươi làm thật vô nghĩa, cho dù giết chết ta, ngươi vẫn không thể làm gì đâu, tà vĩnh viễn không thể thắng chính."

Thanh Mộc Diệp bật cười lớn, khuôn mặt nó có vết thương như vết nứt do bị ai lấy rìu chặt thân cây, "Phải, ít nhất là trong lúc này, nhưng nếu như có thần hạc thì khác."

"Ta không bao giờ theo ngươi đâu." Nàng đáp.

"Thần hạc cho rằng ta đang mời gọi ngươi gia nhập, nhầm to rồi, thứ ta muốn là thứ đang cho ngươi mượn linh lực cơ."

"Cái gì?"

"Thần hạc chưa bao giờ tự hỏi vì sao thân thể mình có lúc lại yếu đi chưa? Đó là bởi vì đồ mượn, đồ cho mượn thì chỉ thế thôi. Thần hạc không biết tận dụng báu vật, thế thì nhường cho ta vậy, để ta không phụ lòng người cho ngươi mượn."

"Ngươi đang nói cái gì?" Lồng ngực nàng phập phồng vì tức giận.

"Nói nhiều như thế, không bằng cho thần hạc xem." Dứt lời, Thanh Mộc Diệp dùng bàn tay có đầu ngón tay nhọn hoắc đâm thủng người nàng, làm Bạch Uyên đau đớn đến suýt thét lên, cuối cùng nàng lại cố gắng nhẫn nhịn, "Ngươi..."

Nàng tận mắt thấy nó đang lấy ra một viên ngọc phát ra ánh sánh đỏ rực rỡ đến mức nàng thấy chói mắt, Bạch Uyên nghĩ mình chưa từng nhìn thấy viên ngọc này bao giờ. Tiếp sau đó nàng bị Thanh Mộc Diệp quăng sang một bên không thương tiếc, nàng lăn đến gần thành cầu, bên dưới là dòng sông Quên đang chảy xiết.

"Khà khà, phải, chính là thứ này, thứ có nguồn linh lực khủng khiếp đến thần quỷ đều có thể dùng được, là báu vật trân quý nhất thế gian này." Thanh Mộc Diệp trở nên điên loạn khi nhìn thấy viên ngọc có màu đỏ máu kia, nó còn giơ cao lên trời, đám yêu quỷ ở đằng sau lập tức quỳ thụp xuống, "Chúc mừng đại vương, chúc mừng đại vương."

Bạch Uyên nghiến răng, nàng không còn đủ sức để đứng dậy nữa, cứ như toàn bộ sức lực trong nàng đã kéo đi theo viên ngọc kia. Nàng cố gắng lục lọi ký ức về nó, nhưng nàng nhớ không ra.

Thanh Mộc Diệp bỏ viên ngọc vào mồm như uống đan, nàng thấy người nó co giật kỳ lạ, sừng trên đầu mọc dài hơn, tay chân mọc dài hơn trước, thậm chí còn bắt đầu mọc lá. Gương mặt trông có vẻ tiều tuỵ nay dần có nét trưởng thành chín chắn, thậm chí trông còn đẹp đẽ hơn trước, mái tóc nâu phai xanh lục dài ra như bờm sư tử. Thanh Mộc Diệp đang biến thành một kẻ khác, cấp bậc của nó tăng nhanh khủng khiếp làm nàng không dám tin vào mắt mình.

Xung quanh có rung chấn, mặt đất rung ầm ầm, đột nhiên có những mầm cây xuyên thủng đất đá mà chồi lên, rồi nhanh chóng trưởng thành thành những đại thụ mất nghìn năm mới có thể cao lớn đến thế.

"Ha ha ha." Tiếng cười của Thanh Mộc Diệp vang vọng đi tận xa, giọng của nó trở nên có nội lực hơn, Bạch Uyên chợp hiểu ra nó đang trở về thời trước khi bị mài mòn, không, hơn cả thế.

"Mau nhìn đi, ha ha ha, đây mới là sức mạnh chân chính của nó. Bạch Uyên thần hạc, mở to mắt mà nhìn ta hoá thần đi!"

Hoá thần?

Nàng cứ ngỡ là mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ ngay giây sau đó hình dạng của Thanh Mộc Diệp lại tiếp tục biến đổi, mặt sông đột nhiên dậy sóng tạo thành lốc xoáy, gió bão nổi lên thổi tung cả đất đá. Hình dạng nhân của Thanh Mộc Diệp biến mất, thay bằng một đại thụ khổng lồ, đây mới chính là hình dạng thật của nó, giữa thân đại thụ là hai con mắt và một cái miệng, cũng chính là gương mặt của nó. Bạch Uyên tận mắt thấy cành cây héo rũ của nó đang trở nên tươi tốt mà mọc nhanh hơn, Thanh Mộc Diệp sắp đột phá rồi, nhưng đột nhiên nó lại kiềm chế nguồn linh lực dồi dào chạy khắp người.

Bạch Uyên muốn tự nổ để cảnh báo thiên giới, nhưng nàng không còn đủ linh lực để làm nữa, chưa kể lồng ngực nàng đang bị thủng một lỗ.

"Hừ hừ, trở về thôi, nếu đột phá ở ngay đây thì chúng sẽ phát hiện ra mất, ta vẫn chưa thể điều khiển tốt sức mạnh trong mình đâu."

"Đại vương." Con quỷ tướng chạy đến bên nó, "Sao đại vương không thử tìm xem ai là kẻ cho nàng ta thứ trân báu này, nếu như đại vương tìm được rồi thì sau này cứ đi tìm thẳng kẻ đó mà cướp đồ quý đi là được."

Nghe thấy lời nó nói, cả Bạch Uyên lẫn Thanh Mộc Diệp đều sửng sốt. Thanh Mộc Diệp không cần suy nghĩ đã bật cười lớn, "Đúng, nói rất đúng."

"Bây giờ quỷ lực của ta đã đủ để đọc trí nhớ của những kẻ yếu ớt rồi, sao ta không thử nhỉ."

Nàng kinh hãi nhìn nó tới đây, nàng không thể nhớ người đã cho nàng mượn linh lực là ai, nhưng nhỡ như nó tìm ra được thì sao? Nàng không thể để chuyện đầy rủi ro này xảy ra.

Bạch Uyên liếc sông Quên ở sau lưng mình, đó chính là nguồn nước cho những chén canh trước khi đầu thai. Mục đích của chén canh đó là để xoa dịu các linh hồn mang nhiều nỗi nhớ với trần thế, khuyên nhủ chúng mau quên đi nỗi buồn đau và thù hận để có thể thanh thản đi đầu thai, tuy nhiên đồng thời nó cũng sẽ làm ta quên đi mất cả những niềm vui cùng những người mà ta thương yêu.

Tuy nuối tiếc nhưng vì đại cục, Bạch Uyên sẵn sàng đánh đổi. Nàng cố gắng cử động thân thể đã tàn phế này, nàng không đủ sức đứng dậy nhưng vẫn đủ sức lăn xuống sông.

"Ngươi làm gì thế, kháng cự cũng vô ích." Thanh Mộc Diệp thấy nàng đang giãy giụa thì nói, nhưng sau đó nó hiểu ra nàng muốn làm gì mà thét lên, "Đừng hòng làm chuyện đó!"

Thấy nó đang lao về đây, Bạch Uyên hét lớn, "Hạc tiên, giúp ta lần cuối." Nói xong lăn mạnh xuống sông, nàng nhìn dòng nước đang chảy xiết như tâm trạng của nàng hiện tại. Khi mặt nàng chuẩn bị chạm xuống mặt sông thì bị khựng lại, Thanh Mộc Diệp đã dùng cành cây của mình bắt nàng lại.

"Đừng hòng làm chuyện đó." Nói rồi Thanh Mộc Diệp cố gắng xâm nhập vào ký ức của Bạch Uyên, trong đầu nàng lập tức hiện ra những tháng ngày ở trên núi Cảnh Vân múa hát và bị Phúc Ông khiển trách. Bạch Uyên cố gắng vùng vẫy nhưng không thể, nàng thấy có một con hạc đang bay tới đây.

Đó chính là hạc tiên mà nàng vừa gọi. Chim hạc lao thẳng đến mặt Thanh Mộc Diệp mà tới tấp tấn công, nó đương nhiên cũng sẽ không chịu để yên cho hạc tiên mà dùng cành cây khác túm lấy nó, quăng hạc sang một bên.

Hạc mới chỉ là cấp bậc tiên, làm sao mà đọ lại một con quỷ sắp thăng cấp thần.

Nhưng hạc không dễ dàng từ bỏ, nó định cất cánh để tấn công lần nữa thì đám thuộc hạ của Thanh Mộc Diệp bao vây lấy, chặn không cho hạc đi.

"Đừng cố chấp nữa thần hạc, ngươi đang che giấu thứ gì?" Thanh Mộc Diệp nhìn Bạch Uyên vùng vẫy mà cười lớn, nó đã đọc được kí ức ngày nàng vừa được hoá tiên, trước đó là chuỗi ngày rèn luyện cực nhọc, bỏ thói ham ăn tục uống,...

Nhưng khi nó đọc đến lúc Bạch Uyên đang trên đường tìm môn phái để tu hành, đột nhiên mọi thứ trở nên mờ mịt, khung cảnh bị uốn éo. Tiếp sau đó mọi thứ tối đen, ký ức của nàng đã bị phong ấn.

Vừa chạm tới phong ấn, ngay lập tức một luồng linh lực mạnh khủng khiếp phóng thẳng vào người Thanh Mộc Diệp, làm nó đau đớn đến ré lên, vô tình thả Bạch Uyên đang bị treo lơ lửng rơi xuống sông.

"Aaaaa." Tiếng thét thảm thiết của nó thu hút sự chú ý của bầy thuộc hạ.

"Đại vương!"

"Ngăn nàng ta lại!"

Còn Bạch Uyên ở phía kia không hiểu chuyện gì, nàng chỉ biết mình sắp rơi xuống sông. Và tùm một tiếng, nước đập thẳng vào mặt nàng.

Ùng ục. Bọt nước nổi lên.

"Lòng ngươi mang theo thiên hạ. Ta cũng không thể giữ ngươi ở bên cạnh nữa. Hãy đi tìm tiên đạo của chính mình, hãy thành một kẻ thần tốt để không phụ lòng Ma Tổ."

"Đây là linh lực của ta cho ngươi được nén lại thành một viên ngọc, coi như lời chúc phúc của ta và sự ban phước của Ma Tổ dành cho ngươi."

"Đi đi, đừng chần chờ nữa. Hãy giải cứu nhân thế như nguyện vọng của ngươi."

Giọng nói trầm thấp của một nữ tử vang lên trong đầu Bạch Uyên, đôi mắt to của nàng dần cụp xuống, ẩn sau hàng mi dài là nỗi nhung nhớ và chua xót.

Giữa lòng sông Quên, nàng nhớ ra sư phụ của mình.

"Sư phụ." Môi nàng mấy máy gọi nhẹ cái tên đó bằng tất cả sự tôn kính của mình.

Nàng dần chìm xuống đáy sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top