Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Tự truyện của Nhị sư huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết giờ này A Thành sư muội và quận chúa thế nào, kể từ lúc bọn tôi bị tách ra đến nay, đã trôi qua bốn ngày rồi. Theo lý, cớ mà tôi lấy rõ ràng nghe đáng tin hơn của A Thành sư muội, vậy mà chẳng hiểu sao đám quan binh kia vẫn khăng khăng bắt giải chúng tôi đi. Thật quá bất ngờ. Chẳng lẽ vì kẻ mà A Thành sư muội gặp là cướp, còn của tôi là quan binh, nên mới có sự khác nhau đến vậy sao.

Kể đến chuyện ấy, lúc đó tôi thật không hiểu vì sao quận chúa lại đứng dậy, ra ngoài giả vờ làm nương tử của A Thành sư muội. Nếu tôi nghe không lầm, thì rõ ràng A Thành sư muội gọi chính là "Nguyệt Nhi cô nương" mà, chứ có phải "Quận chúa", hay "Tấn cô nương" đâu. Ngay vào lúc tôi định lay tỉnh Nguyệt Nhi cô nương vẫn còn đang ngủ say dậy, thì quận chúa bỗng ngăn cản, tỏ ý rằng nàng sẽ là người ra ngoài kia phối hợp với A Thành sư muội.

Vậy ra, người xuất thân ở vương phủ đều sẽ bảo vệ hạ nhân của mình đến thế à? Dù cho sẽ phải đối mặt với cướp đường, quận chúa vẫn không hề chùn bước; Vốn là một thiếu nữ chưa xuất giá, vậy mà phải nhận làm thê tử của A Thành sư muội trước mặt mọi người, chắc chắn rất khó xử, nhưng quận chúa vẫn dũng cảm đi ra —— Liệu trên thế gian này còn có người quận chúa nào có tấm lòng lớn lao giống vậy không chứ? Quận chúa cứ thế ra khỏi thùng xe, Nguyệt Nhi cô nương cũng bị thức giấc bởi những tiếng ồn ào. Tôi biết thân phận của mình so với nàng quá hèn mọn, nhưng tình cảm sao có thể khắc chế được đây.

Mấy tên cướp kia dường như tin những lời lừa gạt của A Thành sư muội, mà tha bổng cho chúng tôi, chỉ là ngay sau đó chúng tôi lại phải đối mặt tiếp với một đám quan binh rồi.

Bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình thật long đong lận đận.

Tệ hơn là A Thành sư muội lại bắt tôi phải ra xử lý tình cảnh khẩn cấp đó. Muội ấy đâu phải không rõ tôi chỉ biết mỗi việc lên núi hái thuốc thôi. Nhưng A Thành sư muội lại tức giận, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận. Tôi chỉ mới nói mỗi câu "Vậy không công bằng", thế mà A Thành sư muội đã vô cùng kích động tuôn một tràng về "Có công bằng không" ra. Tuy chẳng hiểu A Thành sư muội rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, nhưng tôi biết, nếu tôi không ra xử lý đám quan binh ấy, thì nhất định A Thành sư muội sẽ giết chết tôi.

Chuyện A Thành sư muội và quận chúa cùng nhảy khỏi xe, tôi hoàn toàn không biết gì cả.

Khi tôi quay vào thùng xe, mới thấy bên trong chỉ còn có Nguyệt Nhi cô nương đang tràn đầy sợ hãi, cùng với Đại sư huynh vẫn hoàn toàn không có biểu cảm gì.

Trên quãng đường mà bốn quan binh kia áp giải xe chúng tôi về kinh thành, Nguyệt Nhi cô nương vừa khóc nức nở vừa ấp úng nói cho tôi biết, chuyện A Thành sư muội cùng quận chúa nhảy khỏi xe. Mặc dù nói A Thành sư muội làm vậy có chút thiếu tình huynh đệ, nhưng tôi cũng thầm thở phào. Bởi vì như thế, quan binh sẽ không bắt được quận chúa, và sẽ chẳng thể trị tội chúng tôi.

Tôi vừa một bên an ủi Nguyệt Nhi cô nương vẫn luôn khóc rấm rứt, vừa cố nghĩ xem kế tiếp mình nên làm gì.

Sư phụ, rốt cuộc con đã hiểu nhiệm vụ lần này của chúng con gian khổ thế nào, người hãy chờ, A Mộc con nhất định sẽ không để người thất vọng!

Tất cả những điều tôi kể trên đều là chuyện đã xảy ra từ bốn ngày trước.

Hiện tôi và Đại sư huynh đang bị giam trong một địa lao tăm tối. Địa lao này rất lạnh, còn khá u ám. Nơi đây chắc chắn tập hợp không ít oán hồn, tôi còn cảm thấy dường như phòng giam này có cả một ông lão cõi âm đang ngồi trong góc. Mà nói "Chúng tôi", cũng không phải chỉ có tôi và Đại sư huynh đâu, còn thêm vài nam nhân khác nữa đấy. Nghe nói, xuất hiện tình trạng này là bởi vì chẳng hiểu sao gần đây tội phạm đột nhiên tăng mạnh, ở địa lao cũng kín hết chỗ rồi, không thể không gom mấy phạm nhân tốt vào nhốt chung một phòng.

"Chúng ta sẽ mau được thả thôi, nghe bảo hiện nay riêng tiền chi cho một ngày ăn uống của phạm nhân cũng tốn hơn mười lượng bạc." Một nam nhân gầy teo nho nhỏ ở cùng phòng giam nói cho tôi biết, "Chẳng biết bọn họ làm quan thế nào, mà bỏ được bằng đấy bạc ra nuôi chúng ta?" Hắn vừa nói còn vừa nhai một nhánh rơm lượm từ trên đất.

À, cũng phải kể đến Nguyệt Nhi cô nương nữa, đã bốn ngày rồi tôi chưa được thấy nàng. Nghe người nam nhân gầy nhỏ bảo, có lẽ là Nguyệt Nhi cô nương bị giam ở phòng dành cho nữ nhân, hóa ra ở địa lao cũng phân chia nam nữ. Tôi thật không hiểu, cho dù có nhốt chúng tôi vào chung một phòng, thì cũng đâu thể xảy ra chuyện gì được chứ.

Lúc chúng tôi vừa được đưa đến đây, cứ tưởng sẽ bị đám quan binh kia nghiêm hình tra tấn, nhưng nào ngờ mọi việc không phải vậy. Bọn hắn chỉ hỏi có một lần: "Các ngươi có phải người của Tấn vương phủ không?" Đương nhiên tôi lắc đầu ngay rồi.

Sau đó chúng tôi liền bị tống đến phòng giam lạnh lẽo này. Lính canh ngục nói, muốn được thả sớm thì mau nói thật đi, chỉ là, mỗi khi mà tôi gọi hắn muốn được trò chuyện, thì hắn đều tỏ vẻ như tai mình đã điếc rồi, không hề nghe thấy gì hết, như vậy rốt cục là sao?

Đại sư huynh thì thực bình tĩnh, mặc dù kiếm của huynh ấy đã bị lính ngục tịch thu, nhưng huynh ấy vẫn không có phản ứng gì. Bốn ngày qua, tới một câu huynh ấy cũng không buồn nói. Có điều, ở ngay cái góc mà huynh ấy ngồi, tôi cảm thấy đó cũng chính là nơi của ông lão cõi âm kia ngồi, cả hai cứ yên lặng  ở đó, không ai hỏi thăm ai, cũng không tỏ vẻ gì cả với người còn lại. Sao chợt thấy, A Thành sư muội còn đáng tin cậy hơn Đại sư huynh thế này.

Tôi rất lo lắng cho Nguyệt Nhi cô nương, đã không được ở bên cạnh quận chúa, giờ lại còn bị tách ra một mình giam riêng bên phòng nữ tử, tôi thực sự rất áy náy với nàng. Nhớ rõ khi ở trên xe ngựa, tôi đã từng hứa sẽ không để nàng xảy ra sự cố, vậy mà chẳng giúp được gì. Nhưng giờ cái tôi lo lắng hơn là, A Thành sư muội và quận chúa rốt cuộc ra sao, chỉ mong bọn họ đã bình an trở về y quán, nói cho sư phụ biết chuyện của chúng tôi này, để còn mau nghĩ biện pháp cứu chúng tôi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top