Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19: Tinh thần phân tách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thổ lộ cùng Tấn Ngưng, tôi cảm thấy tâm tình của mình dường như càng rối loạn. Mạnh mẽ phân tách mình thành hai Thành Nhược Hề, một chìm đắm trong từng niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi ở chung bên quận chúa, một lại giãy giụa trong dằn vặt của dối trá bủa vây. Tôi cảm thấy mình thực ích kỷ, lừa gạt quận chúa đặt cảm tình lên một kẻ giả dối như tôi, còn tôi chỉ tự đắc vui hưởng lấy sự quan tâm của nàng, nụ cười của nàng, tín nhiệm của nàng. Tôi biết, một ngày nào đó tôi sẽ phải đối mặt với tất cả chuyện ấy, nhưng không phải bây giờ. Lòng ích kỷ của tôi nói với chính tôi như vậy.

"Thật không nghĩ tới, ở gần bên còn có nhiều cây ăn quả như vậy." Vừa bước vào rừng cây, Tấn Ngưng đã nói.

"Hẳn là do ba xú hòa thượng kia trồng." Tôi bĩu môi, đỡ quận chúa vượt qua vài đống bùn lầy dưới đất.

"Xú hòa thượng?" Tấn Ngưng ngẩn người, sau đó cười bảo, "Chàng cũng gọi Tam Thất đại sư bọn họ như thế sao? Dù sao họ cũng đón chúng ta từ quán trọ trở về."

"Ừm." Tôi gật gật đầu. Về điều đó thì quả thật tôi không bàn cãi. Nhưng Tam Thất thì hắn có chết cũng giữ chặt cái bí mật mà "Sớm hay muộn gì tôi cũng biết" làm cho tôi buồn bực, còn Nhất Cửu thì bắt tôi phải tặng chè, cũng khiến cho tôi không thực thích. Bọn hắn đúng là người tốt, nhưng nhất định không phải hòa thượng tốt.

"Nhược Hề, có chuyện gì vậy?" Tấn Ngưng đột nhiên dừng bước hỏi.

"Sao cơ?" Tôi cũng dừng lại, nghi hoặc nhìn quận chúa.

"Chàng hôm nay..." Như định nói điều gì đó, rồi Tấn Ngưng lại lắc đầu, "Không có gì, chỉ là cảm thấy hình như hôm nay chàng có tâm sự." Nói rồi, Tấn Ngưng tươi cười với tôi, nhưng tôi vẫn thấy được đôi phần gượng gạo trong nụ cười ấy.

Tôi khiến cho nàng lo lắng sao?

"Ta chỉ đang nghĩ," Tôi ra vẻ trầm tư, rồi cười bảo, "Đêm nay nấu canh gì cho nàng uống đây? Không thể ngày nào cũng chè nha."

"Nãy giờ chàng nghĩ cái đó sao?" Tấn Ngưng nghe xong, hơi nhíu mày, rồi cười đến bên cạnh, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay tôi, "Đừng nghĩ nữa, ta không cần ăn canh mỗi ngày, nơi đây không phải là vương phủ, ta cũng không còn là quận chúa."

Nghe Tấn Ngưng nói cảm thấy được lòng nàng dường như rất cô quạnh, tôi quả quyết nắm chặt tay nàng: "Vương gia nhất định không có chuyện gì, không bao lâu nữa, nàng sẽ có thể cùng ngài ấy đoàn viên."

Tấn Ngưng nhìn tôi, mặt dần dần phiếm hồng, nàng đưa tầm mắt chuyển dời vị trí, khẽ đáp: "Ta biết. Lời chàng đã nói ta vẫn không quên. Hơn nữa, có chàng ở bên cạnh ta mà."

Tôi sửng sốt. Liệu có ai biết rằng khi tôi nghe được câu nói này, cảm xúc đầu tiên nảy lên trong lòng không phải là hạnh phúc, mà là bi thương? Đúng vậy, ta ở bên cạnh nàng, nhưng ta lại dùng cái thân phận được bao bọc bởi bao lời dối trá để bên cạnh nàng, khiến nàng đắm chìm trong đó, mà nàng lại chẳng hề hay!

Chợt cảm thấy trên mặt ấm nóng, tôi lấy lại tinh thần, không biết từ lúc nào Tấn Ngưng dùng tay phải xoa xoa gương mặt tôi, nàng nhìn tôi đầy lo lắng: "Nhược Hề, chàng gầy."

Tôi cười: "Nàng còn gầy hơn cả ta, thành da bọc xương rồi!" Sau đó cố ý tỉnh bơ cầm tay nàng tránh khỏi mặt tôi, tôi không dám cùng nàng có hành vi thân mật như vậy, sâu trong nội tâm tôi như có thanh âm truyền vọng ra nói, Thành Nhược Hề, mày không xứng.

Quay lại xoa mặt mình, Tấn Ngưng cau mày, tựa hồ có chút khó chịu: "Da bọc xương?" Nhìn thấy vẻ mặt Tấn Ngưng ngưng trọng, không khỏi làm tôi mỉm cười, quả là nữ nhân sẽ luôn để ý đến bề ngoài của mình . Chẳng giống như tôi.

"Vậy, có khó coi hay không?" Tấn Ngưng đỏ mặt, nhưng vẫn lo lắng nhìn tôi hỏi.

"Hửm?" Có chút không rõ quận chúa hỏi vậy có ý gì, tôi nhíu mày. So với ngày xưa đích thực quận chúa gầy yếu đi nhiều, nhưng không vì vậy mà lệ chất thiên sinh của nàng giảm sút. Buổi sáng hôm nay khi thấy nàng, sắc mặt rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với hôm qua, hồng hào lên không ít. Dù nàng chỉ đang mặc một thân áo tơ trắng, vẫn xinh đẹp tựa như hoa sen.

"..." Thấy tôi phản ứng như thế, sắc mặt quận chúa trầm xuống, cúi đầu không nói thêm gì.

"Làm sao vậy?" Tôi hỏi, lo lắng thân thể nàng có phải không thoải mái.

"Không có gì." Rõ ràng nói ngược với lòng, quận chúa chỉ nghiêm mặt đi thẳng về phía trước.

"Ngưng nhi?" Cảm thấy nàng dường như không vui, tôi sóng vai bên nàng, thật cẩn thận mở miệng.

Im lặng thật lâu, Tấn Ngưng mới đột nhiên dừng bước, trong giọng nói còn hơi mang oán khí: "Có phải chàng không thích ta như vậy?"

"Sao... Tại sao nói thế?" Đầu óc tôi như không còn suy nghĩ.

"Gầy, khó coi." Nàng nói, đôi mi thanh tú nhíu lại, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tôi.

"A?" Tôi sửng sốt, rốt cục hiểu được vì sao quận chúa tức giận. Quận chúa như vậy từ trước đến giờ tôi chưa từng biết, nàng để ý đến cách nhìn của tôi với nàng, đến nỗi chỉ vì tôi nhất thời ngây ngốc mà tức giận. Quận chúa đáng yêu thế này khiến tôi không khỏi bật cười.

Thấy tôi cười, Tấn Ngưng thẹn quá hoá giận, không thèm quan tâm tôi, cứ thẳng tắp đi về phía trước, bỏ mặc tôi đứng nguyên một mình.

Bởi vì quận chúa đáng yêu quá, tôi cười càng lúc càng lớn hơn, nhìn quận chúa đã đi xa dần, liền bức bách chính mình tỉnh táo lại, đoán chừng xung quanh không có người, mới buông lá gan ra.

Để cho tôi càn rỡ như vậy một lần đi.

"Tấn Ngưng cô nương!!!" Tôi rống to.

Quận chúa tức thì dừng bước, xoay người lại, trên gương mặt nàng vẫn còn tức giận chưa tiêu, giờ phút này lại thêm vài tia nghi hoặc.

"Nàng là người xinh đẹp nhất ta từng gặp!! Mặc kệ nàng gầy, hay là mập, ở trong lòng ta nàng vĩnh viễn vĩnh viễn là xinh đẹp nhất! Nếu nàng gầy đến da bọc xương, ta sẽ mỗi ngày hầm canh cho nàng uống, nuôi nàng thành mập mạp! Nếu nàng béo đến ngay cả đường cũng không đi được, ta sẽ cõng nàng tới nơi nàng muốn, chỉ cần nàng nói muốn đến nơi nào, ta sẽ đưa nàng đến tận nơi đó..." Tâm tình ban đầu chỉ là đùa giỡn, dần dần đã chuyển sang nghiêm túc, bỗng chợt phát hiện yết hầu mình như đã nghẹn ngào, Tấn Ngưng cũng chậm rãi bước từng bước đến gần, hốc mắt tôi ướt át nên không thể thấy rõ được biểu tình trên khuôn mặt ấy, chỉ cắn răng tiếp tục, "Thành Nhược Hề ta ở nơi đây hẹn ước, chỉ có nàng có thể ghét bỏ ta, ta tuyệt đối sẽ không ghét bỏ nàng! Chỉ có nàng có khả năng rời bỏ ta, ta không thể rời bỏ nàng! Chỉ là ta có hơi ngu ngốc, cho nên, nếu có một ngày, nàng phát giác Thành Nhược Hề thực chán ghét... Nàng hãy nói cho ta biết, để ta hay, nên từ lúc nào không đến phiền nàng..."

"Đồ ngốc, chàng nói cái gì vậy..." Đến trước mặt tôi, quận chúa nhẹ nhàng vươn tay xoa khuôn mặt, lúc này đây, lại là Tấn Ngưng giúp tôi lau lệ, nét mặt nàng thật dịu dàng, "Ta vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ chàng."

Nước mắt như chẳng thể ngừng lại, giờ phút này tôi có bao nhiêu hạnh phúc, thì cũng có bấy nhiêu đau khổ trong lòng.

"Nhưng mà," Quận chúa dịu dàng nói, tiếp tục cẩn thận lau nước mắt trên mặt giúp tôi, "Ta muốn thử, cảm giác khi chàng cõng, được không?"

Tôi nín khóc mỉm cười.

Nếu nàng muốn thử cả đời, ta cũng nguyện ý.

Quận chúa rất nhẹ.

Không biết là do rời đi vương phủ mà gầy, hay vốn nàng như thế. Hai tay của nàng vây quanh cổ tôi, cả thân mình phủ ở trên lưng, còn tôi thì thật cẩn thận nâng chân của nàng, trên cánh tay còn treo bao bố dùng bọc hoa quả, chậm rãi đi. Không phải bởi vì mệt, mà bởi quyến luyến thời khắc này, nên chẳng muốn đi nhanh.

Dường như tôi đã có chút hiểu lời mà sư phụ nói, "Dùng tánh mạng của mình để bảo hộ người quan trọng". Trước khi gặp và yêu quận chúa, tôi không thèm để ý đến cuộc đời mình trôi qua thế nào, không thèm để ý xem cuộc đời mình có ý nghĩa hay không, cũng không thèm để ý cuộc đời mình có ích lợi gì. Bây giờ tôi mới hiểu, đó là bởi vì tôi chưa gặp được người mà tôi muốn dùng tánh mạng ra bảo hộ. Đến khi gặp được, liền cảm thấy tánh mạng mình bỗng nhiên thật nặng, chẳng còn thể mặc kệ đời trôi. Trái tim vốn luôn chỉ có một mình đơn độc, giờ như đã tìm được âm hưởng cộng minh. Làm cảm giác kỳ diệu trong lòng tôi càng thêm lớn mạnh, khiến người ta thật muốn thư thái thở dài, và thốt "Đúng rồi, chính là như vậy".

"Nhược Hề." Giọng nói dịu dàng của Tấn Ngưng vang lên bên tai, "Ta giống như trở về thời thơ ấu."

"Hửm?" Tôi nghiêng nghiêng đầu, ý nói rằng mình không quá hiểu điều quận chúa muốn biểu đạt.

"Khi ta còn bé, hàng ngày phụ vương đều giống như vậy cõng ta đi quanh hậu viện." Tấn Ngưng tiếp tục nhẹ nói, nàng thoáng hồi tưởng, nét mặt vui vẻ nhưng cũng đau thương.

"Nhỏ như thế nào?" Tôi hỏi, nhẹ nhàng vượt qua một khối đá lớn.

"Không nhớ." Tấn Ngưng lắc lắc đầu, hơi vuốt ve sợi tóc của tôi, "Năm, hoặc sáu tuổi?"

Tôi không nói gì, một bên thật cẩn thận xem đường, một bên nghiêng tai lắng nghe.

"Bởi mẹ sớm mất vì bệnh, nên phụ vương đặc biệt yêu thương ta. Ta muốn cái gì ông cũng sẽ cho ta cái đó, chính là đôi khi, ta vẫn sẽ ích kỷ, muốn được thử cảm giác bị mẹ quở mắng." Tôi không nghe ra tâm tình của Tấn Ngưng khi nói lời ấy, nhưng tôi cảm nhận được lòng mình bởi lời nói này mà mơ hồ đau.

Cảm thấy tay quận chúa vây quanh cổ tôi thêm chặt, nàng lại nhẹ hỏi: "Nhược Hề, loại tâm tình này chàng biết không?"

"Có." Tôi gật gật đầu.

Tôi đương nhiên biết. Hay là, không ai có thể hiểu được như tôi. Từ nhỏ đến lớn, không ai nghiêm túc cùng tôi tán gẫu qua vấn đề này, cho dù là sư phụ, ông cũng rất ít cùng tôi nhắc tới. Có lẽ là sợ tôi thương tâm, tất cả mọi người coi đề tài này trở thành cấm kỵ, cho rằng nói nó là chạm vào tử huyệt của tôi —— Tôi là cô nhi. Nhưng chẳng ai biết, tôi luôn muốn tìm một người để cùng tâm sự, muốn hỏi một chút cuộc sống có cha mẹ kề bên là như thế nào. Hồi nhỏ không có cơ hội, trưởng thành rồi lại chẳng muốn tìm người để hàn huyên, hoặc vốn là tìm không thấy.

"Phụ vương rất thương ta, nhưng có đôi khi, ta cảm thấy yêu thương của ông đối với ta còn đan xen áy náy." Tấn Ngưng còn nói, "Loại áy náy này dù cho ông đã che giấu rất tốt, nhưng ta vẫn cảm nhận ra."

Tim tôi ngừng lại.

Cảm giác áy náy khi yêu thương.

"Trừ bỏ phụ vương..." Tấn Ngưng lại thay đổi ngữ khí nghiêm túc, đưa mặt thật bên sát tai tôi nói dịu dàng, "Chàng là người duy nhất cõng ta."

Tôi cười, không trả lời.

Cảm giác áy náy khi yêu —— Trong đầu tôi giờ chỉ còn những lời ấy. Tấn Ngưng là một người nhạy bén, có phải nàng đã sớm nhận ra? Nhận ra rằng trong nội tâm tôi thống khổ cùng khoái hoạt giao chiến?

"Nhược Hề." Không hề biết tôi vừa thất thần, Tấn Ngưng lại nói, "Thả ta xuống đây đi, Tự miếu ở phía trước kia rồi."

Tôi sửng sốt, lập tức khom thân thể xuống.

"Chuyện của chúng ta..." Quận chúa vừa xuống, liền lấy khăn tay giúp tôi lau mồ hôi, "Trước đừng nói cho những người khác, chờ phụ vương..." Còn chưa nói hết, mặt Tấn Ngưng đã đỏ hơn trước mấy lần, không nói lời nào nữa.

Đột nhiên cảm giác hạnh phúc vừa như thật gần, lại cũng vừa như thật xa. Tôi làm sao lại không muốn đợi vương gia cùng quận chúa hội tụ, liền hướng vương gia cầu hôn, cùng Tấn Ngưng gần nhau những ngày tiếp. Nhưng không nói đến tôi và Tấn Ngưng có địa vị khác biệt, mà còn chính bởi thân phận thật sự của tôi, đến cuối cùng, quan hệ của nàng với tôi cũng chỉ có thể là câu chuyện cười.

"Ngưng nhi." Nhìn vào khuôn mặt Tấn Ngưng, tôi đột nhiên mở miệng, thậm chí còn không tự chủ, "Ta..."

"Hử?" Nghi hoặc nhìn tôi, đôi mắt của nàng trong veo, trong suốt đến tôi còn có thể nhìn thấy được bóng hình phản chiếu của mình. Tôi sao có thể diêm ố nàng? Tôi sao dám bôi nhọ nàng?

Hãy nói ra đi, chấm dứt hạnh phúc tại nơi này. Đem cái chuyện cười này nói ra hết, có lẽ nàng còn có thể nể đoạn cảm tình này tha thứ cho?

"Ta..."

"Ngưng nhi!" Xa xa bỗng truyền đến tiếng gọi, tôi nhận ra được đó là Trần Tử Nghĩa.

Ông trời, ngài nhất định phải như vậy chơi tôi sao.

Chỉ chốc lát sau, Trần Tử Nghĩa đã chạy tới bên chúng tôi, hắn thở phì phò, hoàn toàn coi tôi như người vô hình, chỉ tỏ vẻ lo lắng nhìn Tấn Ngưng: "Ngưng nhi, ta tìm nàng hơn nửa ngày."

"Trần công tử, huynh tìm ta có chuyện gì." Tấn Ngưng xoay người, thoáng cười xấu hổ.

"Chẳng phải mấy ngày nay thân mình nàng không được khỏe sao? Mẹ ta đem theo thuốc bổ, muốn trưmg cho nàng uống." Trần Tử Nghĩa gãi gãi đầu cười, sau đó mới nhìn đến tôi, "A Thành, vừa vặn ngươi đã ở đây, thuốc bổ ta đem đều đặt trong phòng bếp, phiền ngươi đi trưng một chút."

"Ừm." Tôi gật gật đầu, xoay người muốn đi.

Hay là chờ lần sau nói. Chính là lần sau, tôi còn có dũng khí sao.

"Nhược Hề," Tấn Ngưng gọi tôi, "Chớ đi."

Tôi nghi hoặc dừng lại.

"Trần công tử." Tấn Ngưng quay đầu lại, nói với Trần Tử Nghĩa, "Huynh gọi ta Ngưng nhi không quá thích hợp, vẫn là..."

"A..." Trần Tử Nghĩa sửng sốt, lập tức hiểu được, "Vậy... Ngưng... Tấn cô nương nói đúng, ta còn là... Nàng có thể gọi ta là Tử Nghĩa không, việc này không can hệ."

Tấn Ngưng chỉ cười cười: "Thân thể ta đã tốt hơn rất nhiều, không cần phải ăn thuốc bổ nữa, làm phiền Trần công tử lo lắng."

Bị cự tuyệt Trần Tử Nghĩa vẻ mặt xấu hổ, tôi không đành lòng thấy mọi việc quá căng, nên nói: "Vẫn nên ăn một ít tốt hơn, hiện giờ thân mình nàng vẫn chưa quá khỏe."

Tấn Ngưng ngước mắt lên nhìn nhìn tôi.

"Phải, đúng vậy... A Thành nói rất đúng, vẫn là dùng chút đi." Trần Tử Nghĩa vô cùng vui sướng khi tôi cho hắn một nước cứu cờ.

"Ta tới phòng bếp trước, lát nữa nàng cũng về phòng đi." Tôi cười cười với Tấn Ngưng, cầm hoa quả trong tay xoay người rời đi.

"Nhược Hề." Tấn Ngưng bước theo cùng, "Ta và chàng cùng đi."

"Phòng bếp khói dầu nhiều..." Tôi vừa định khuyên can, lại thấy ánh mắt Tấn Ngưng như hơi nén giận. Được rồi, từ khi bắt đầu hiểu nhau hơn, tôi mới biết tính cách Tấn Ngưng hờn giận không ít.

"Vậy Trần công tử..."Tôi nói với Trần Tử Nghĩa vẫn đứng đằng sau, "Chúng ta đi trước."

"Ngưng... Tấn cô nương..." Từ sau truyền đến tiếng hắn yếu ớt gọi.

Tấn Ngưng không để ý đến, tôi biết là nàng đang giả bộ không nghe, chỉ có thể cười cười đi cùng nàng.

Trần Tử Nghĩa, đừng trách ta bỏ lại ngươi như vậy, không phải ta phiền ngươi quấn quít quận chúa, mà là phiền ngươi cắt đứt cái dũng khí khó khăn mới có được của ta, cái này tính như là trừng phạt nho nhỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top