Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Thầy trò gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhóm người Đại sư huynh rốt cục đã trở về —— Nghe đâu là thế.

Hơn nữa còn là giữa đêm khuya.

Bởi thế mà giờ đây thay vì được yên ổn nằm trên giường ngủ, thì tôi lại bị sư phụ mạnh mẽ kéo ra ngoài nghênh đón bọn họ về.

"Sư phụ, người chắc chứ... Nếu về thật thì đáng lẽ ra giờ phải tới rồi?" Đứng ở trước cửa Tự miếu, nhìn đêm tối đến nỗi đưa tay cũng chẳng thấy được ngón tay, tôi lạnh run hỏi. Vừa nãy mới nằm mơ thấy bị sư phụ phạt quỳ, ông đang ngồi hăng say kể chuyện còn tôi thoải mái để hồn phiêu du, thì ở hiện thực đã bị sư phụ rống tỉnh. Và giờ cả hai còn đang phải đứng trước cửa Tự miếu đợi Đại sư huynh, Nhị sư huynh và Nguyệt Nhi, mà nghe đâu là chút nữa thôi sẽ xuất hiện.

"Không sai đâu, Đại sư huynh của con đã dùng bồ câu đưa thư cho vi sư, nói là đêm nay giờ Tý sẽ về đến." Sư phụ vuốt vuốt chòm râu.

Rét lạnh cũng chẳng ảnh hưởng được tới vẻ thong dong của sư phụ, bởi không biết từ lúc nào ông đã mặc một chiếc áo bông thật dày, hoàn toàn khác biệt với kẻ chỉ mặc duy nhất một chiếc áo mỏng manh là tôi. Xem ra lão đầu này đã có chuẩn bị trước.

Không muốn tranh luận với sư phụ xem liệu việc ông và Đại sư huynh dùng bồ câu đưa thư có đáng tin cậy, tôi lạnh tới nỗi hai hàm răng đánh nhau không ngừng, nói chi đến việc có thể thốt ra lời được. Dù đang giữa mùa hè, nhưng ban đêm ở rừng sâu vẫn lạnh đến mức khiến người ta nhớ tới cái lạnh mùa đông.

Nhóm người Đại sư huynh vẫn chưa thấy bóng, thời tiết thì càng ngày càng lạnh, làm tôi chẳng hề có hứng nói chuyện, nên cả hai thầy trò cùng lâm vào trầm mặc.

"Nhược Hề." Đột nhiên lão đầu mở lời trước.

Tôi bỗng rùng mình một cái, không phải bởi vì lạnh, mà bởi sư phụ dùng giọng điệu này gọi tên tôi, như thế có nghĩa là, ông đang muốn nghiêm túc cùng tôi trò chuyện. Tuy không hiểu vì sao gần đây ông ngày càng thường hay gọi tôi bằng tên như vậy, nhưng tôi lại chẳng hề cảm thấy vui mừng vì được thoát danh xưng công nhân bến tàu, bởi mỗi lần ông gọi tôi là có ý định muốn nói chuyện nghiêm túc, mà chưa chắc đó đã là chuyện hay.

"Quận chúa nàng..." Sư phụ chậm rãi hộc ra ba chữ.

Chủ đề nghiêm túc lần này không ngờ là về quận chúa, tôi vội vàng dựng lỗ tai lên.

"Nàng..." Sư phụ thở dài.

"Quận chúa..." Lại thở dài.

"Quận chúa nàng..." Lại tiếp tục thở dài.

Được rồi, lão đầu này lại tái phát bệnh cũ.

"Sư phụ, người có thể suy nghĩ kỹ, rồi hẵng bắt đầu nói với con cũng không sao." Thật là không chịu nổi lão đầu này nhăn nhó.

Lão đầu không thèm để ý đến lời tôi, tiếp tục nói: "Quan hệ của con và quận chúa..."

Vốn đang bực mình, nghe sư phụ nói tim tôi như vọt lên cổ họng, Sao lại nói về cái chủ đề mẫn cảm này?!

"Dạ... Khụ!" Tôi không tự nhiên ho khan một cái, giả bộ chẳng để tâm, nhưng thực tế thì tinh thần đã căng cứng tập trung nghe xem kế tiếp sư phụ nói gì.

"Được không?" Sư phụ hỏi.

"Gì?" Bởi vì hai câu cách quá xa nhau, tôi thật sự không hiểu ý mà sư phụ muốn hỏi.

"Quan hệ của con và quận chúa được không?" Sư phụ thực kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.

"Ách... Tạm được." Tôi sờ sờ mũi.

"Ừm..." Sư phụ gật gật đầu.

Lão đầu này lại hỏi quan hệ của mình và quận chúa được không. Vì sao đột nhiên ông ấy lại hỏi như vậy? Là vì ông đã phát hiện ra gì à? Chẳng lẽ quan hệ giữa mình và quận chúa thể hiện rõ ràng đến vậy sao? Tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình như đang tăng lên, nhịp tim cũng đập nhanh dồn dập. Bình tĩnh nào, Thành Nhược Hề, bình tĩnh!

Tôi đợi chờ sư phụ đặt thêm câu hỏi. Nhưng ông lại chỉ híp mắt, vuốt vuốt chòm râu của mình, rồi khẽ ho khan vài tiếng.

Muốn hỏi gì, muốn hỏi điều then chốt sao?

Sư phụ chìa tay phải... Gãi gãi đầu, lại để tay xuống. Hơi hướng đầu sang bên phải, dừng một chút, lại vòng trở về.

...

Đề tài chẳng lẽ thế là kết thúc.

...

Tôi kiềm nén không được: "Sư phụ... Sao người hỏi cái này?"

"A!" Tựa hồ bị tôi dọa sợ, sư phụ quay đầu nhìn tôi, một lát sau mới nói, "Không có gì, chỉ là hỏi chút thôi."

Chỉ là hỏi chút thôi à...

"Đã tốt đến nỗi không có gì giấu giếm nhau sao?" Ngay khi lòng tôi đang yên lại, lão đầu ấy lại thốt ra câu bén nhọn.

"...Gì?" Lần này không phải tôi nghe không hiểu điều sư phụ hỏi, mà chỉ thuần túy là muốn tranh thủ thời gian suy nghĩ xem nên trả lời sư phụ thế nào.

"Quan hệ của con và quận chúa đã tốt đến nỗi không có gì giấu giếm nhau sao?" Sư phụ rất chuyên nghiệp lặp lại câu hỏi từ đầu tới đuôi lần nữa.

"Cũng... Cũng không có..." Như thế nào cảm thấy ngữ khí của mình rất có mùi giấu đầu lòi đuôi vậy.

"Nàng và con rất giống nhau." Sư phụ nói, "Nhìn vào đứa trẻ đó, vi sư lại nghĩ đến con."

Tôi sửng sốt, nhìn quận chúa liền nghĩ đến tôi? Sư phụ là người đã nhìn tôi trưởng thành, giờ lại thấy tôi và quận chúa giống nhau. Điều này nghĩa là gì chứ?

"Từ nhỏ đến lớn, con chưa bao giờ thật sự biểu lộ hết lòng mình với bạn bè." Sư phụ nói, một câu nói mà cũng như câu hỏi.

Tôi chỉ có thể im lặng nghe.

"Có lẽ, quận chúa là một người phù hợp." Sư phụ không quay sang nhìn tôi, nhưng giọng nói của ông bỗng trở nên mờ ảo, không hề giống như lời được thốt ra từ một người đang đứng sát bên cạnh, "Giống như hảo tỷ muội, điều gì cũng có thể nói cho nhau."

Hảo tỷ muội ư.

"Nhược Hề, phải chăng vi sư đã sai lầm? Nếu vi sư không để cho con giả nam, có lẽ bây giờ con cũng xinh đẹp giống như quận chúa vậy." Sư phụ vẫn quay đầu nhìn đi nơi khác.

"Vi sư nghĩ thông suốt rồi, nếu sau này con muốn lấy lại thân phận nữ tử, vi sư cũng không ngăn cản nữa." Sư phụ nói, giọng càng thêm trầm.

"Như bây giờ được rồi." Tôi nói, không mang theo cảm xúc. Tuy mỗi lời sư phụ nói đều là xuất phát từ sự quan tâm đối với tôi, nhưng tôi biết, giờ đây trong lòng tôi đang đè nén một cơn tức giận vô cùng, thực sự rất đè nén. Cái gì gọi là sai lầm rồi? Sau mười tám năm trời, chỉ một câu sai lầm, rồi để cho tôi nói với mọi người thật ra tôi là nữ tử, sau đó tiếp tục sống vui? Sống "chân chính" là mình??

"Nếu vi sư nói với con rằng, thật ra con không phải do vi sư nhặt được?" Sư phụ chợt nói.

Đầu óc tôi đột nhiên ngưng trệ.

"Nếu vi sư cho con nữ giả nam trang, không phải chỉ để con thuận tiện sống trong y quán?" Sư phụ tiếp tục nói ra những lời tôi không hiểu được.

"Sư phụ, người rốt cuộc muốn nói cái gì?" Tôi xoay người, nhìn vào sư phụ. Thân thể vừa nãy còn giá lạnh, giờ khắc này hoàn toàn chẳng còn chút cảm giác gì, thậm chí còn bắt đầu nhe nhóm lên một cơn giận lớn. Tôi biết ông không phải chỉ muốn tán gẫu về việc tôi nữ giả nam trang, lão đầu này nhất định là đang muốn kích thích tôi nổi đóa.

Sư phụ không trả lời, ông chỉ thoáng quay đầu đối diện với tôi. Tôi thấy trong đôi mắt ông có sự bi thương chan chứa, ở trong lòng tôi, ấn tượng về sư phụ luôn là một lão đầu vô tâm thẳng thắn, thế nhưng vào giờ phút này, ông lại dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi. Quận chúa đã thế, ngay cả sư phụ cũng như vậy. Tại sao gần đây tôi luôn gặp phải cái cảm xúc gọi là "bất lực" này.

Tôi cực chán ghét cái cảm xúc "bất lực" đó, bởi nó khiến tôi không cách nào giận dữ với người ta. Cuộc sống dường như đang thoát khỏi lòng bàn tay tôi kiểm soát, và tôi chỉ biết đợi chờ kẻ khác tới nói cho mình biết, những bước đường đi kế tiếp và sau này mình phải làm gì. Tôi không thích như vậy. Ở trước mặt quận chúa, trước mặt Tam Thất đại sư, hay ngay cả trước mặt sư phụ, cái diễn biến này vẫn như bóng với hình. Giờ sư phụ đang dùng cái cảm xúc "bất lực" ấy để nói cho tôi biết về thân thế, điều đó khiến tôi không cách nào nhịn được.

Nếu đã không nhịn được, thì không nên nhịn nữa.

"Nếu vậy thì có làm sao." Tôi nhếch miệng cười, giọng cực kỳ thoải mái, "Coi như sư phụ nói cho con biết, thật ra con là con gái của người, hay là huynh muội ruột với Đại sư huynh, Nhị sư huynh là phụ thân con, hoặc thật ra còn là nữ nhi hoàng đế, cũng chẳng sao cả."

"A Thành!" Sư phụ tựa hồ bị lời của tôi dọa sợ, ông thoáng đề cao giọng hơn.

Tôi không để tâm đến phản ứng của sư phụ, tiếp tục cười nói: "Đã qua mười tám năm rồi, không phải sao? Thân phận của con thế nào, thật ra chẳng hề quan trọng. Thành Nhược Hề con mười tám năm nay chính là kẻ sống giả nam như thế này. Nếu từ nhỏ sư phụ đã nói rằng là người nhặt được con, đối với con vô tâm không để ý, sau bao nhiêu năm con kiên cường sống, mới nói rằng thật ra con có người thân.."

"Nếu đúng như người làm vậy..." Tôi bĩu môi, "Thì thật không có đạo đức."

Tôi thừa nhận, là tôi không dám đối mặt, là tôi sợ hãi. Tôi không muốn tiếp tục kiên cường, ít nhất ở phương diện này.

"Tiểu tử này!" Sư phụ trừng mắt, rồi lập tức trầm tĩnh cười cười, "Nhược Hề, quả nhiên con đã trưởng thành."

Sư phụ tươi cười khiến lòng tôi trấn định, tuy không biết ông cười cái gì, nhưng tôi cũng cười ngây ngô theo ông. Tất cả mọi việc đều là chuyện đã rồi, cuộc sống từ trước đến giờ thế nào thì cứ để nó tiếp tục như thế đi, tôi vẫn tiếp tục là đứa trẻ mà sư phụ nhặt được, ngày ngày giả nam sống ở y quán lo việc sắc thuốc, chẳng cần đối mặt với cái gì gọi là thân thế, chẳng cần dùng cái gọi là thân phận thật để đối mặt với Tấn Ngưng. Đợi cho nhiệm vụ này kết thúc, tôi lại quay về sống của mình lúc trước.

Hai thầy trò cứ đứng cười ngây ngô như vậy, rồi sư phụ bỗng trừng mắt quát lên: "Con vừa mới nói cái gì?! Cái gì mà con gái của vi sư? Cái gì mà Nhị sư huynh là phụ thân con?! Lời này có thể nói bừa sao?!"

Tôi lập tức tỏ ra buồn rười rượi, quỳ xuống van nài: "Sư phụ ~ Con sai rồi ~ "

"Lá gan con càng lúc càng lớn! A Thành, nhớ năm đó vi sư nhặt được..." Sư phụ lại bắt đầu cằn nhằn lải nhải, đây là cảnh trong mơ hóa thành hiện thực sao, nhưng tâm tình tôi giờ phút này quả thực thoải mái.

Còn chưa chờ sư phụ lải nhải xong, xa xa đã truyền tới tiếng vó ngựa. Tiếng vọng càng ngày càng lớn, từ xa chậm rãi tới gần.

Sư phụ lập tức ngừng miệng, sau khi cẩn thận nghe ngóng, mới lẩm bẩm: "Là bọn A Vân."

Tôi đứng lên, cũng nghiêng tai lắng nghe. Chỉ lát sau, ở không xa phía trước dường như có một chiếc xe ngựa ngừng lại, tôi hơi do dự, rồi khẽ hô: "Nhị sư huynh?..."

Một hồi tĩnh lặng, tưởng rằng sẽ cứ tĩnh lặng như vậy, nhưng đột nhiên có một bóng đen từ bỗng đâu chạy tới, hung hăng... Ôm lấy sư phụ ——

"Sư ~ phụ!!" Cái giọng nhão nhẹt này chắc chắn là của Nhị sư huynh.

"A Mộc, đã trở lại rồi, đã trở lại rồi, thật tốt quá..." Thậm chí giọng nói của sư phụ cũng trở nên nghẹn ngào, vỗ nhè nhẹ lên lưng Nhị sư huynh. Tôi còn nhớ rất rõ mấy ngày trước khi sư phụ thấy tôi, ông chỉ nhàn nhạt thốt một câu "A Thành? Thật đúng là về rồi?", Đãi ngộ sao khác biệt vậy.

"Sư phụ." Không biết từ lúc nào Đại sư huynh cũng đã tới, gọi to sư phụ. Thật không hiểu nổi sao cảm xúc của ba thầy trò này có thể mãnh liệt như thế, chỉ là mừng đón thôi mà cũng tỏ ra vui vẻ nhường này.

"A Mộc cũng bình an về rồi, thật tốt quá." Sư phụ tiếp tục nghẹn ngào, tôi ở cạnh bên liếc mắt, Ngài không phải luôn luôn dùng bồ câu đưa thư với hắn à!? Lão đầu này đúng là quái đản.

"Thành công tử." Chợt có tiếng gọi yếu ớt.

Tôi lấy lại tinh thần, Nguyệt Nhi đã tới đứng trước mặt tôi. Nàng gầy đi rất nhiều, xem ra bất kể là quận chúa hay là Nguyệt Nhi, mấy ngày qua cũng đều không tốt.

"Nguyệt Nhi cô nương, quận chúa bình an vô sự, đừng lo." Tôi lập tức nói vào điểm chính, cũng chính là vấn đề mà Nguyệt Nhi quan tâm. Vẫn thật không hiểu nổi, sao mấy nam nhân bên kia lúc tương phùng không giống như tôi đi.

"Thật chứ?... Vậy, vậy tốt quá." Nghe xong nàng rất vui mừng, không cầm được mà rơi nước mắt. Chép chép miệng, không phải tôi thành kiến, nhưng nhìn người ta thể hiện tình cảm thế này, thật thuận mắt hơn rất rất...rất nhiều so với đám nam nhân vẫn còn cùng ôm một chỗ kia.

"Sư đệ!!!" Một đôi cánh tay ở đâu đột nhiên ôm tôi chặt chẽ.

"Nhị sư huynh... Buông..." Tôi liếc mắt. Nhị sư huynh, thật sự đủ rồi.

Có điều các huynh bình an trở về, tôi cũng yên tâm, chỉ thứ lỗi tôi không thể biểu đạt tâm tình mình bằng cách bày tỏ cuồng nhiệt như vậy.

Lần này sư phụ lại là người ra tay cứu vớt: "A Thành, đã trễ, trước tiên con đưa Nguyệt Nhi đến phòng quận chúa đi, có lời gì ngày mai hãy nói." Nói nhiều là ba người ý!

"Dạ." Tôi gật đầu, thoát khỏi ôm ấp của Nhị sư huynh, ra hiệu bảo Nguyệt Nhi theo mình.

"Thành công tử, mấy ngày qua quận chúa có khỏe hay không? Có gầy không? Hay có bị bệnh..." Nguyệt Nhi đi phía sau tôi không ngừng lải nhải, tôi dừng bước, chỉ vào gian phòng đã tắt đèn cách đó không xa, "Có lời gì hãy tự mình nói cùng quận chúa, còn nữa, trong chùa có người ngoài, cho nên không được gọi nàng là quận chúa, phải gọi tiểu thư."

"Vâng..." Nguyệt Nhi vội vàng đi đến phòng kia, vừa được vài bước bất chợt ngừng lại, "Thành công tử, người không vào sao..."

"Nhanh đi gặp tiểu thư nhà cô, nàng rất nhớ cô, tôi còn muốn quay về phòng ngủ." Tôi cười phất tay.

"Vâng." Lại gật đầu, Nguyệt Nhi mới xoay người bước tiếp.

Tôi lén lút đứng ở phía xa, nhìn Nguyệt Nhi đi đến trước phòng quận chúa rồi gõ cửa.

Chỉ lát sau cửa mở.

Quận chúa nét mặt sửng sốt, rồi lập tức tươi cười, cùng Nguyệt Nhi ôm nhau mà khóc.

Lòng tôi theo quận chúa cũng trở nên ấm áp, Nguyệt Nhi đã trở lại, nàng sẽ không còn cô đơn.

Thật tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top