Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Gặp cướp đường, gặp quan binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù bên ngoài trời trong nắng ấm, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật bất an. Xe ngựa hảo hạng vẫn tiếp tục tiến, cái mông của tôi vẫn tiếp tục bình thường, nhưng dù vậy, tôi vẫn có một loại cảm giác không yên kỳ lạ.

Chẳng lẽ đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ mà người ta hay nói sao?

Đầu tiên là Nhị sư huynh thật kỳ quái, từ tối qua đến giờ hắn vẫn không ngừng liếc về phía quận chúa, vẻ mặt lấm la lấm lét, tôi không thể hiểu nổi hắn đang suy nghĩ gì, lúc thì nhíu mày, lúc lại thở dài. Aiz, tôi dám cá cái đầu gỗ đó đang tưởng tượng ra đủ thứ quái gì đây.

Nhưng đấy cũng không phải vấn đề.

Tiếp đến là quận chúa cũng rất kỳ quái. Từ tối qua đến giờ nàng ấy cũng không ngừng liếc về phía tôi. Có mấy lần mắt tôi và nàng cùng chạm, nàng luôn làm như không có chuyện gì rồi quay đầu đi. Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính thứ gì? Không thể ngờ quận chúa cũng là kiểu người thấy người ta mắc lỗi thì chỉ im lặng, rồi sau đó trộm cười. Có vài lần tôi lén xoay người thử sờ sờ mặt, chẳng hề có cái gì mà!

Nhưng đấy cũng không phải vấn đề.

Những người xem ra vẫn còn bình thường nhất trong xe là Nguyệt Nhi và Đại sư huynh. À, còn tôi nữa. Từ lúc lên xe đến giờ Đại sư huynh vẫn ngồi nguyên một tư thế, nhìn có vẻ như chẳng hề buồn ngủ chút nào. Hoặc có thể do mắt huynh ấy quá nhỏ, tôi không thể phân biệt được là huynh ấy đang ngủ hay thức. Nguyệt Nhi cô nương thì lại ngủ rất ngon, tư thế cũng thực bình thường. Từ hai canh giờ trước tôi có nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, lúc ấy ở trong xe chỉ có duy nhất một mình Nguyệt Nhi cô nương ngủ thôi, nói vậy là... Tuy rằng ngáy ngủ là một hành vi rất tự nhiên của con người, nhưng tôi vẫn không nhịn được cười khẽ. Có vẻ những người khác cũng nghe thấy được, chỉ là bọn họ đều chỉ cùng nhau trầm mặc, xem ra ai cũng là người có tu dưỡng cao.

Nhưng dù thế, tất cả chuyện ấy vẫn chưa phải vấn đề.

Chợt, xe ngựa bỗng đột ngột dừng lại không báo trước, khiến tôi muốn té sấp mặt luôn. Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thử, xem rốt cục phía trước đã xảy ra chuyện gì. Rồi tôi cực nhanh thụt đầu vào --- Phật tổ Như Lai ơi, Quan Thế Âm Bồ Tát ơi, Ngọc Hoàng đại đế ơi, các lão tổ tổng của họ Thành ơi --- Hóa ra đây mới chính là vấn đề!

"Trên xe nghe kỹ đây! Đem tất cả ngân lượng và thứ đáng giá trên người các ngươi giao ra, bằng không đừng mong yên ổn!" Từ ngoài xe truyền vào một tiếng quát to.

Đúng vậy, chúng tôi gặp cướp.

"Làm sao đây, làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?" Nhị sư huynh thực không phong độ cực kỳ hoảng hốt.

Quận chúa cũng vẻ mặt luống cuống nhìn tôi —— Nhìn tôi làm cái gì, những người này cũng đâu phải do tôi gọi tới!

Ách, thế nhưng Nguyệt Nhi cô nương vẫn say giấc ngủ, lại còn xoay người rồi chép chép miệng.

Người ta thường bảo, chó sủa là chó không cắn, mặc dù so sánh thế có vẻ hơi thô, nhưng lúc này, Đại sư huynh lại bất chợt đứng dậy —— Giờ tôi mới phát hiện hóa ra thùng xe được làm rất cao, cho dù Đại sư huynh có đứng thẳng người thì cũng chỉ vừa vặn chạm tới nóc. Có điều đây không phải điểm chính, mà điểm chính là cuối cùng Đại sư huynh đã được phát huy khả năng của mình! Tiến lên Đại sư huynh, bình thường người chịu trách nhiệm luyện võ chính là huynh đó!

Bình bịch vài bước, Đại sư huynh mở cửa rồi đi ra ngoài.

"Đại ca, có người ra rồi kìa!" Bên ngoài có tiếng một người nhỏ giọng thông báo. Hóa ra đại ca của ngươi bị mù, đến nỗi có người ra ngoài ngươi cũng cần báo cáo?

"Đem hết tiền ra đây nữa!" Là giọng ồm ồm lúc đầu.

Nhưng Đại sư huynh lại chỉ đứng yên bất động, cứ vậy đứng thật lâu trước cửa thùng xe, không nói một lời nào —— Này này này, bây giờ không phải là lúc đùa dai đâu đấy!

Tất cả mọi người cùng im lặng, không khí trở nên lúng túng ngại ngùng.

Rồi bên ngoài dần dần trở nên xôn xao, có tiếng người trò chuyện qua lại.

"Đại ca, mắt của người kia nhỏ thật!"

"Đúng đúng, mắt hắn đang mở mà trông cứ như nhắm ấy."

"Như thế có phải sẽ khó nhìn thấy mọi vật hơn không nhỉ?"

...

Cái quái gì vậy, các người là cướp hay là mấy đại thẩm ưa hóng hớt thế!

Đột nhiên, Đại sư huynh im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng ——

"Mắt của ta, chẳng hề nhỏ chút nào."

Đại sư huynh! Đây không phải là điểm chính được không??!! Huống chi, mắt của huynh quả thực rất nhỏ!!

"Bớt nói lời thừa đi!" Giọng trầm ồm kia lại vang lên, "Muốn giữ mạng thì mau đưa tiền ra đây!!!" Rốt cục cũng quay lại nói chuyện bình thường.

Rồi lại có tiếng đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, chẳng lẽ cần phải động thủ thật sao?

"Lão huynh, ngươi nếu muốn tốt, xem xem phía sau chúng ta có bao nhiêu huynh đệ, ngươi đem tiểu đồ chơi kia thu lại đi!" Quả nhiên là khẩu khí của cướp, thật là huênh hoang. Đột nhiên bên tai tôi chợt vang lên lời sư phụ: "Con tuy là nữ nhi, nhưng đầu óc lại cực kỳ linh hoạt, lần này lên kinh, chính là muốn con nghĩ kế, đừng để hai cái đầu gỗ này phá hỏng đại sự."

"Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt"... "Đầu óc lại cực kỳ linh hoạt"...

Lời của sư phụ cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Chẳng lẽ, đây chính là lúc để tôi ra tay sao?

Ở bên ngoài, Đại sư huynh vẫn không có bất cứ hành động gì khác, dường như muốn nhất quyết tuân theo danh ngôn "Địch không động, ta không động" để đối phó. Còn đám cướp kia cũng chỉ ồn ào trò chuyện , chứ không có hành động gì thêm. Được rồi, Thành Nhược Hề, đã đến lúc mày tỏa sáng!

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy hùng dũng đi ra ngoài. Cái quái gì thế này, là thật hay giỡn vậy, nhìn quanh một lượt, đếm sơ sơ thì đám cướp này chí ít cũng phải có tới hơn hai mươi người. Coi như Đại sư huynh là giang hồ đệ nhất võ hiệp đi nữa, cũng phải bị quần cho tơi tả, huống chi hắn không phải nha.

"Đại ca, thêm một gã mặt trắng đi ra kìa!" Ai là mặt trắng hả!! Tôi trừng mắt liếc ngay về phía âm thanh phát ra, hóa ra là một tên có gương mặt giống chuột, đúng là tâm địa thế nào thì mặt trông như thế.

"Nếu không giao tiền ra thì chúng ta sẽ không khách sao đâu!" Đứng ngay chính giữa là một gã dáng người vạm vỡ có râu quai nón, gã to con đó la to. Xem ra gã chính là đại ca rồi.

"Các vị huynh đệ..." Tôi ôm quyền định cất lời, thì một tên cướp đã chen miệng nói: "Ai là huynh đệ của ngươi hả! Mau lấy tiền ra đây!!"

"Câm miệng!" Gã to con quay đầu hung hăng trừng mắt liếc người kia, sau đó lại nhìn về phía tôi: "Có lời gì mau nói!!"

Xem ra cũng không xấu xa lắm.

"Các vị huynh đệ, các vị Lương Sơn hảo hán..." Tôi lại ôm quyền hướng về bốn phía, "Bởi vì có câu trộm cũng sinh nhai, thực không dám giấu giếm, trên người tiểu sinh cũng chỉ có mấy văn tiền lẻ..."

"Lừa quỷ à! Xe ngựa cao cấp thế mà!" Một tên cướp khác lại nói leo.

"Không nên bị ánh mắt của các ngươi che mờ!!" Tôi đột nhiên phóng lớn giọng mình, khiến toàn trường có nhiều người còn sợ tới phát run. Tôi cau mày, định tiến thêm về trước một bước nhỏ, thì người đánh xe với sắc mặt đã tái mét ngồi ở trước đầu lại nhìn tôi như muốn hỏi, "Cậu có bị làm sao không thế".

"Đây chỉ là phương tiện do một người hảo tâm ở kinh thành bố thí cho chúng tôi mà thôi... Thật ra, tôi với con gái thứ ba của Quan đại lão gia ở kinh thành có tư tình, nên hiện giờ chúng tôi đang bỏ trốn..." Tôi cụp mắt, lắc đầu thở dài.

"Nói hươu nói vượn!"

"Quỷ mới tin ngươi!"

"Đại ca, chúng ta trực tiếp động thủ đi!"

"Các ngươi câm miệng cho ta!!" Gã to con vung tay lên, đám người phía sau lập tức ngậm miệng.

"Vì sao phải trốn?" Gã to con nhìn chằm chằm tôi hỏi.

Thật tốt quá, mắc câu rồi.

"Vì Quan lão gia khinh thường tôi, cảm thấy tôi không xứng với địa vị nhà ông ấy, vì thế chia rẽ đôi chim uyên ương số khổ bọn tôi, lại còn phái sát thủ đi diệt trừ tôi nữa..."

"Khinh người quá đáng!" Có một tên cướp dường như bị những lời bịa đặt của tôi làm cho cảm động thốt lên.

"Vậy đây là các ngươi đang bỏ trốn?" Gã to con lại hỏi.

"Đúng vậy! Tôi luôn tin rằng người có tình rồi sẽ được thành đôi, vì vậy tôi muốn nói cho tất cả những kẻ khinh thường người nghèo chúng tôi biết, chúng tôi không dễ bị bắt nạt đâu!" Tôi đặc biệt vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

"Nói hay lắm!!" Thậm chí có mấy người kích động đến vỗ tay.

Cho nên mới nói, việc luôn phải trau dồi học thức, rèn luyện trí thông minh là vô cùng cần thiết nha.

Lại không ngờ, gã to con kia mặt đen thùi, rồi chỉ vào Đại sư huynh hỏi: "Hai người các ngươi bỏ trốn, thế người mắt nhỏ này là ai?!"

Hóa ra là một kẻ khó đối phó.

"Huynh ấy?" Tôi liếc nhìn Đại sư huynh đang đứng ở một bên mặt chẳng biểu lộ, "Huynh ấy... Huynh ấy là Vân đại hiệp, đến trợ giúp cho chúng tôi bỏ trốn, là người giang hồ, người giang hồ!" Tôi cảm thấy như toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.

"Ngươi!" Gã to con chỉ vào tôi, "Xuống đây!"

Tôi hít sâu một hơi, chẳng lẽ lộ rồi à?

"Đại ca muốn làm gì?" Khóe miệng tôi co rúm, thử hỏi.

"Xuống đây!" Gã to con không để ý đến sự biến đổi của tôi, kêu tiếp.

Người đánh xe hảo tâm nhắc nhở: "Thành công tử, hắn gọi cậu xuống kìa."

Tôi trừng mắt với người đánh xe, rồi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống xe ngựa. Một đám cướp ở ngay trước mặt, nhìn tôi chằm chằm. Sớm biết thế này thì cứ cho bọn hắn ít tiền đi là được, cậy mạnh làm chi hả Thành Nhược Hề! Tôi dùng ánh mắt ướt nước nhìn về phía Đại sư huynh vẫn đang đứng không có chút tỏ vẻ. Đại sư huynh à, huynh mau động thủ đi ~~

Gã to con chậm rãi bước về phía tôi, theo phản xạ tôi lùi về sau vài bước. Gã to con ấy lại càng bước nhanh hơn nữa, mở rộng hai tay ra nhào về phía tôi, rồi... Ách, ôm tôi vào lòng?

"Hảo hán! Đúng là một hảo hán mà!" Gã to con vừa không ngừng cảm thán, vừa dùng hai cánh tay gấu to lớn của mình vỗ bồm bộp vào lưng tôi.

Phía sau, những người khác cũng đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay lên reo hò, tuy tôi không biết bọn hắn vì sao lại vui mừng như vậy, nhưng dù sao cũng lừa gạt được để thoát hiểm rồi ——

"Cậu hãy bảo nương tử của cậu ra đây cho chúng ta nhìn cái!" Sau khi phát tiết xong tình cảm, gã to con buông tôi ra yêu cầu.

Ông trời à, sao ngài vẫn muốn làm khổ con.

"Tôi không có nương tử." Tôi cười gượng nhìn gã to con.

"Gặp được chính là duyên phận, Hùng Thập Đại ta bội phục nhất chính là những thư sinh nghèo có cốt khí như cậu! Đừng xấu hổ, để đại ca ta thấy nương tử cậu đi!" Hóa ra gã to con này tên Hùng Thập Đại, thật đúng là người cũng như tên.

"Ha ha... Đúng vậy, đúng vậy." Tôi gượng cười xoay lại, thấy Đại sư huynh vẫn như cũ mặt không chút biểu tình, người đánh xe thì nhìn tôi với vẻ mặt không biết nên gọi là gì, rồi sau đó quay đầu đi.

"Được rồi, vậy để tôi cho các vị đại ca thấy thê tử của mình..." Tôi cười cười gật đầu, sau đó hô lớn về phía sau: "Nguyệt Nhi! Nguyệt Nhi! Các vị đại ca muốn gặp nàng!"

Nguyệt Nhi, rất xin lỗi cô.

Bên trong xe dường như phát ra vài tiếng lao xao, nhưng vẫn không thấy có người ra ngoài.

"Nguyệt Nhi cô nương có gì không tiện sao?" Hùng Thập Đại lại dùng tay gấu vỗ vào bả vai tôi hỏi.

Tôi cười đến mắt cũng híp thành một đường: "Ha ha, Nguyệt Nhi! Nàng chỉ cần ra đây một chút thôi!" Tôi van tỷ đấy, Nguyệt Nhi tỷ tỷ!

Đột nhiên, hai mươi mấy vị thổ phỉ phía sau ai nấy cũng mở to hai mắt, há hốc mồm.

"Oa! Tiên nữ! ..."

"Thật xinh đẹp!"

"Tiểu tử, ngươi thực có phúc!"

Các vị không khoa trương chứ, tuy rằng Nguyệt Nhi cũng có diện mạo xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không thể đến mức "Tiên nữ" được nha. Tôi quay đầu lại, cằm thiếu chút nữa cũng rớt xuống đất. Ra ngoài không phải Nguyệt Nhi, mà là Tấn Ngưng quận chúa.

"Đây là Nguyệt Nhi cô nương? Cậu được đấy, tiểu tử!" Hùng Thập Đại dùng bả vai đụng đụng tôi.

"Ha ha..." Tôi cười khờ.

Tôi gây họa rồi.

"Nguyệt Nhi ra mắt các vị đại hiệp." Quận chúa hơi hơi hành lễ, đầu chỉ cúi nhẹ một cái rồi ngay lập tức ngẩng lên, cười cười với mọi người, khiến rất nhiều tên cướp lâng lâng đến thở nhẹ.

Tôi nhất định đã gây ra đại họa rồi.

Hùng Thập Đại lại vỗ bờ vai tôi: "Hôm nay đại ca ta vui vẻ, các người theo chúng ta về trại uống vài chén đi, thế nào?" Uống vài chén?! Chúng ta đang bỏ trốn thì vì sao phải cùng các ngươi đi uống vài chén chứ!!!

"À... Như vậy không tốt lắm đâu." Khóe miệng tôi giật giật.

"Tiểu tử, ngươi chẳng nể mặt đại ca chút nào!" Mặt con chuột chạy lại gần nói, hai chiếc răng cửa lớn lộ cả ra ngoài. Ngươi cứ chờ đấy, có cơ hội nhất định ta sẽ giúp ngươi nhổ đi.

Tôi không chống đỡ nổi nữa: "Nhưng mà, không phải... Chúng tôi còn đang phải chạy trốn sao..."

"Bớt nói thừa đi, nhăn nhăn nhó nhó!" Hùng Thập Đại không hề khiêng nể lại dùng tay gấu vỗ mạnh vào bả vai tôi, làm tôi lảo đảo té úp sấp vào xe ngựa, ở ngay dưới chân quận chúa.

"Đại ca, dám chắc tiểu tử này là muốn vội vã về nhà thành thân, còn động phòng đó!" Không biết kẻ khốn khiếp nào nói ra một câu như vậy, ngay lập tức đám người chung quanh cùng cười rộ lên.

"Nói không chừng người ta đã động qua rồi!!" Lại một câu như thế cất lên. Tiếng cười bởi vậy càng lớn hơn nữa.

"Ha ha... Ha ha..." Tôi chỉ biết cố gượng cười theo, trong lòng thì cảm thấy đám người này nhất định đang muốn ném tôi vào hố lửa.

"Đại ca, không tốt rồi. Đại ca!!" Ngay lúc hình tượng của tôi sắp hoàn toàn bị phá hỏng, từ xa có một người vội vã chạy tới gần.

"Sao thế? Có chuyện gì nói mau!" Hùng Thập Đại quát.

"Trước... Phía trước có quan binh đang tới!" Người nọ chỉ về phía sau xe ngựa.

"Quan binh? Tại sao lại có quan binh?!" Mặt con chuột cực kỳ hoảng sợ, hai cái răng vâu lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

"Mẹ nó!" Vì kích động, Hùng Thập Đại phun ra một câu cực kỳ không văn nhã, sau đó mạnh quay đầu nhìn tôi, hai mắt trợn trừng lên như quả trứng.

Nhìn ta làm gì?! Không chờ tôi kịp phản ứng, Hùng Thập Đại lại dang rộng hai tay ôm tôi vào ngực —— Aaa, cái mùi nồng nặc chuyên thuộc về nam nhân sơn trại này sắp làm tôi ngất xỉu đấy.

"Xem ra trời không muốn toại lòng người, nếu có duyên, hai huynh đệ chúng ta nhất định phải cùng nhau uống vài chén!" Thính lực của tôi có phải đã có vấn đề không, vì sao nghe trong giọng nói của hắn dường như có chút nghẹn ngào??

"Được được được, nhất định nhất định!" Rất muốn mau chóng thoát khỏi đám sơn tặc này, đầu tôi gật gù còn hơn gà mổ thóc.

"Hảo hán tên là?" Hùng Thập Đại buông tôi ra, hỏi.

"Thành..." Cảm thấy nói tên thật cho bọn hắn biết là quá mạo hiểm, tôi tùy tiện bịa ra, "Thành Tiểu Long."

Hùng Thập Đại không chút nghi ngờ vỗ bả vai tôi: "Tên hay lắm!!" Tên này có gì mà hay???!!!

"Ha ha... Ha ha..." Tôi tiếp tục cười gượng.

"Sau này còn gặp lại!" Hùng Thập Đại hai tay ôm quyền, dùng ánh mắt "Vì bằng hữu có chết cũng cam lòng" ngập tràn tình nghĩa huynh đệ nhìn tôi, rồi xoay người rời đi.

Ngay lúc tôi đang muốn quệt mồ hôi trên đầu xuống, thì Hùng Thập Đại lại quay người.

"Đại ca, không biết còn có chuyện gì?" Tôi cố gắng giữ cho giọng điệu của mình nghe thật lễ phép.

Vẻ mặt Hùng Thập Đại nghiêm túc nói: "Tiểu Long đệ." Nghiêm trọng cảnh cáo ngươi bỏ ngay cái xưng hô ấy cho ta!!! "Đám quan binh kia có thể vì các ngươi mà tới, các ngươi cũng phải cẩn thận!" Nói rồi, cắn môi gật đầu với tôi, sau đó xoay người rời khỏi.

Sau khi chắc chắn rằng đám sơn tặc kia đã khuất bóng, tôi mới nhẹ nhàng thở phào. Không thể ngờ, lúc đi thì gặp xe xóc, lúc về lại gặp cướp đường. Đang nghĩ không biết phải nên cầu xin thế nào để quận chúa thứ tội bảo toàn cho cái mạng nhỏ, thì đại tiểu thư như nàng lại ngồi chồm hổm xuống, nói: "Làm sao bây giờ, nếu thật như lời bọn hắn, đám quan binh kia là hướng về phía chúng ta..." Quận chúa cúi thấp, mùi hương trên người nàng phả tới mặt tôi --- Đúng là cách biệt một trời với cái mùi nồng nặc của đám nam nhân sơn trại kia mà ~

"Quận chúa, chúng ta cứ vào trong đi, để người đánh xe có thể chạy tiếp, vừa đi rồi vừa tính thử." Tôi vừa nói, vừa leo lên xe ngựa.

"Ừ." Nét mặt quận chúa đầy vẻ yên tâm nhìn tôi, rồi gật gật đầu. Nhìn thấy quận chúa tin tưởng tôi như vậy, tuy rằng không biết vì sao, nhưng tôi vẫn vô cùng áy náy, thật ra trong lòng tôi chẳng dám chắc chuyện gì. Nói không chừng, kẻ thù kia của vương gia đã nắm lấy cơ hội này mà cáo trạng lên hoàng thượng, đám quan binh này nếu thật sự hướng về phía chúng tôi, thì hậu quả chỉ có ngồi đại lao rồi sau đó mất đầu.

Nếu thật như vậy, sư phụ, sau này ngài phải tự mình sắc thuốc đi nha.

Trở vào thùng xe, tôi nhìn thấy Nguyệt Nhi tỏ ra vô cùng lo lắng quan sát kỹ nét mặt của quận chúa, thấy vẻ mặt đại tiểu thư vẫn bình thường, không hề có chút phật ý khi phải mạo danh làm thê tử của tôi, mới khẽ thở phào. Sau đó thì liếc về phía tôi, bao nhiêu căm tức đều theo ánh mắt trừng trừng muốn truyền tải cho tôi biết.

Đầu Nhị sư huynh ướt đẫm mồ hôi, hệt như hắn mới là người vừa ra ngoài kia liều sống liều chết. Đại sư huynh cũng trở vào thùng xe, không nói câu nào mà chỉ ngồi về chỗ cũ. Bao nhiêu tình cảm sùng bái của tôi đối với hắn giờ đã bay sạch, người này ngoại trừ giả dạng oai phong, cùng đôi mắt nhỏ ra, thì đúng là chả dùng được vào việc gì.

Xe ngựa lại tiếp tục tiến.

Mọi người đều cùng im lặng.

Lúc đó, phía sau bỗng vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc.

"Làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ! Quan binh tới kìa!!!" Nhị sư huynh lại một lần nữa thể hiện sự không phong độ của hắn.

Hiển nhiên Đại sư huynh vẫn ngồi im như tượng gỗ rồi.

Quận chúa và Nguyệt Nhi thì đầy hoảng sợ nhìn sang tôi.

Sư phụ, lần này ngài xếp đặt cho con tốt quá, lúc trở về con nhất định sẽ tận lực hiếu thuận ngài.

"Mọi người đừng hoảng hốt." Tôi nuốt nuốt nước bọt, cố kiềm chế cho chính bản thân mình cũng đừng hoang mang như vậy, "Nhị sư huynh, lần này cần nhờ vào huynh đấy."

"Vì cái gì!!!" Nhị sư huynh giật thót nhìn tôi, dùng tốc độ nhanh nhất ép cả người dán vào vách xe ngựa.

"Tướng mạo của huynh nhìn khá thật thà, chỉ cần nói xạo đôi chút, quan binh sẽ không làm khó huynh." Tôi kiên nhẫn giải thích.

"Vậy không công bằng!" Nhị sư huynh vẫn như cũ dính chặt vào vách.

Núi lửa của tôi cuối cùng phun trào.

"Vì sao không công bằng??!!" Tôi kích động đứng lên chỉ vào Nhị sư huynh quát, mọi người trong xe đều bị dọa, sợ tới mức run lên, "Vừa rồi Đại sư huynh ra thì chỉ để cho người ta chỉ trỏ mắt huynh ấy nhỏ, rồi cứ đứng ngây ra. Còn huynh, huynh thì chỉ biết ngồi trong này mà ẻo lả nói 'Làm sao bây giờ ~ làm sao bây giờ ~', kết quả còn không phải do ta ra ngoài giải quyết! Giờ đây thân thể của ta vì mới trải qua kinh hoảng cực độ mà muốn được nghỉ ngơi một chút, chẳng lẽ thế cũng không được sao?! Như vậy còn không công bằng?! Làm sao không công bằng?! Huynh nói đi! Huynh nói đi! Huynh nói cho ta nghe!!"

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn tôi, cả Đại sư huynh cũng nhíu mày lại.

Đột nhiên tôi cảm thấy hình tượng của mình đã bị tổn hại nghiêm trọng.

"Huynh, huynh biết rồi." Thân mình Nhị sư huynh cứng ngắc, chỉ biết gật gật đầu.

"Biết là tốt rồi." Tôi khôi phục lại giọng nói bình thường, ngồi trở về chỗ.

"Bên trong xảy ra chuyện gì thế! Sao ồn ào vậy?" Phía ngoài có tiếng quan sai truyền đến, vừa nghe đã biết là của một quan binh mày rậm mắt to.

Xe ngựa ngừng lại, bên ngoài loáng thoáng có tiếng của người đánh xe: "Ôi chào các vị quan gia!" Cứ như dáng vẻ trơ như tượng gỗ ban nãy của hắn trước mặt đám cướp chưa từng tồn tại.

"Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì?" Vị quan binh kia hỏi.

Tôi trừng mắt nhìn Nhị sư huynh, ý bảo hắn mau mau hành động.

Nhị sư huynh hô: "Chúng tôi... Chúng tôi không có chuyện gì cả!" Huynh đệ, nếu muội là bọn hắn, nghe lời huynh nói chắc chắn sẽ cảm thấy được chiếc xe này nhất định có vấn đề.

"Vì sao vừa rồi lại lớn tiếng như vậy??" Vị quan binh kia quả nhiên sinh nghi.

"Tôi, tôi, tôi..." Nhị sư huynh gấp đến độ mặt đỏ bừng. Hình như để Nhị sư huynh giải quyết việc này là một sai lầm nghiêm trọng!

"Tôi cùng thê tử bỏ trốn!!" Nhị sư huynh mở miệng nói bừa.

Tất cả đồng loạt quay về phía hắn nhìn trân trối. Đại ca à, chiêu này chỉ dùng được với cướp đường muốn giựt tiền thôi, còn đây là quan binh đó! Bọn hắn là ăn lương triều đình mà!

Bên ngoài tức thì im lặng, dường như bọn hắn cũng không ngờ đến có câu trả lời này. Ngay lúc chúng tôi không biết nên xử trí thế nào, thì bên ngoài có tiếng người nhỏ giọng hỏi: "Hay là người của Tấn vương gia? "

Lòng tôi thấp thỏm.

"Các ngươi rốt cuộc là ai?" Vị quan binh kia lại lên tiếng.

Tôi men theo rìa cửa sổ lén nhìn ra ngoài, thấy có bốn quan binh ngoài đó, nhưng tất cả đều đứng ở một bên xe ngựa, Tuyệt... Thế này thì có cách thoát rồi. Tôi ra hiệu ý bảo Nhị sư huynh tiếp tục nói chuyện kéo dài thời gian.

"Tôi, tôi đã nói rồi, chúng tôi đang bỏ trốn!" Nhị sư huynh lại tiếp tục nói liều.

"Các người đi ra cho ta!!" Ngữ khí của vị quan binh kia bắt đầu trở nên nghiêm khắc.

Tôi đến bên quận chúa, nhỏ giọng nói với nàng: "Xem ra đám quan binh này thật sự vì ngài mà đến, chúng ta cần phải nhanh nhanh rời đi!"

Sắc mặt quận chúa tái nhợt, lo lắng hỏi: "Vậy ta nên làm sao bây giờ?" Nguyệt Nhi cô nương cũng nắm chặt lấy ống tay áo quận chúa. "Nhảy xuống xe ngựa." Tôi vừa nói, vừa khẽ khàng mở cửa sổ bên còn lại ra, ngoài đó là một cánh đồng cỏ dại rậm rạp mọc cao hơn cả người, rất tốt.

"Cao quá, tôi sợ!" Nguyệt Nhi cô nương đột nhiên thốt.

"Đừng lo, cô không cần nhảy." Tôi liếc nàng ta một cái, "Không thể đi quá nhiều người, sẽ phát ra tiếng động lớn. Quan binh chắc chỉ biết được khuôn mặt quận chúa, đầu tiên tôi và quận chúa sẽ xuống xe trốn đi, để cho quan binh không tra ra được, sau đó lại trở về hội họp." Quận chúa nghe hết lời tôi nói, cũng cắn môi gật đầu.

"Nhị sư huynh, giờ huynh ra ngoài ứng phó với bọn hắn." Tôi nói với Nhị sư huynh.

"Huynh nên nói gì bây giờ??" Vẻ mặt Nhị sư huynh cực kỳ khổ sở.

"Tùy tiện! Cố gắng kéo dài thời gian!" Bây giờ muội chẳng rảnh để mà chỉ huynh đâu, Nhị sư huynh à, là chuyện rơi đầu đấy!

Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn thử, lựa chọn nơi đáp thích hợp rồi vịn lên cửa nhảy bật ra ngoài. Đồng thời cùng lúc đó, Nhị sư huynh cũng mở cửa xe bước ra trước mặt các quan binh. Phịch —— Tôi đã an toàn đáp đất.

"Xin chào các vị quan sai đại ca!" Nhị sư huynh cố ý nói thật lớn. Tôi phất tay ý bảo những người trong xe mau đưa quận chúa xuống đây.

"Ngươi nói là ngươi đang bỏ trốn?" Một quan binh hỏi.

"Thật ra cũng không phải..." Nhị sư huynh cố gắng phân bua.

"Thế là sao, rõ ràng vừa nãy là ngươi nói ngươi đang bỏ trốn!" Vị quan binh đó quát.

"Có lẽ là ngài nghe lầm..." Nhị sư huynh vẫn cố dây dưa.

"Ta rõ ràng nghe được chính ngươi nói ngươi đang cùng thê tử bỏ trốn! Các ngươi cũng nghe thấy phải không?" Vị quan binh đó một mực không tin.

"Vâng, đúng vậy ạ!" Mấy quan binh khác cùng lên tiếng phụ họa.

Xem ra, ăn lương triều đình không chừng thật sự sẽ khiến người ta thông minh hơn hẳn.

Quận chúa cau mày, vươn người ra ngoài cửa sổ, tôi dang hai tay về phía nàng, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đón lấy.

Do dự một lúc, cuối cùng quận chúa vẫn nhắm chặt hai mắt rồi nhảy —— May quá, tôi vừa vặn đón được nàng ôm trong ngực mình. Cảm giác duy nhất lúc này là, thân thể của quận chúa thật mềm mại quá, đúng là cách biệt một trời với lúc ôm gã sơn tặc kia —— Nghĩ gì vậy chứ, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vẩn vơ! Tôi vội giấu cả mình và quận chúa vào trong đám cỏ dại.

Quan binh: "Trong xe còn có người nào?"

Nhị sư huynh: "Trong xe? Ách..."

Quan binh: "Ta càng ngày càng thấy ngươi có vấn đề!"

Nhị sư huynh: "Bên trong, bên trong còn có thê tử của tôi!"

Quan binh: "Tam Cửu, đi vào lục soát!"

Vị quan binh tên Tam Cửu lập tức nhảy xuống ngựa tiến đến.

Nhị sư huynh: "Các ngươi muốn làm gì?! Đừng có làm loạn!"

Một hồi huyên náo.

"Bên trong chỉ có một nam một nữ, không biết có phải người của vương phủ hay không." Quan binh tên Tam Cửu kia nói.

"Áp giải bọn hắn về thẩm tra." Vị quan binh đầu lĩnh nhìn nhìn Nhị sư huynh, rồi kêu người đánh xe quay đầu xe lại.

"Các người... Các người muốn làm gì!" Nhị sư huynh càng chống cự mãnh liệt.

Thấy bốn vị quan binh kia rời đi áp giải theo chiếc xe ngựa cao cấp của mình, ngồi núp trong đám cỏ dại mà tôi chỉ biết ngây người nhìn theo. Sự tình đã phát triển hoàn toàn không theo như ý chúng tôi muốn.

"Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đi theo không?" Nhìn chiếc xe ngựa càng ngày càng xa, quận chúa lo lắng quay sang tôi hỏi.

"Như vậy chẳng khác nào chui đầu vô lưới." Thấy xe ngựa rẽ ngoặt rồi dần biến mất, tôi mới cùng quận chúa rời khỏi đám cỏ bước ra ngoài đường.

"Nhưng bây giờ..."

"Đi tiếp thôi." Tôi nhìn bốn phía xung quanh một lượt, "Nếu tôi nhớ không lầm thì cách đây không xa có một dịch trạm nhỏ, chúng ta cứ đến đó nghỉ ngơi trước đi."

"Vậy còn Nguyệt Nhi..." Sắc mặt quận chúa có chút tái nhợt.

"Đừng lo lắng, quan binh không biết ba người bọn họ rốt cuộc là ai, chỉ là hành vi của Nhị sư huynh trông quá đáng nghi mà thôi." Tôi vừa nói, vừa tháo túi nước bên hông ra đưa cho quận chúa, "Nếu không tra được gì, bọn họ sẽ rất nhanh được thả ra. Quận chúa, ngài uống chút nước đi, rồi chúng ta tiếp tục lên đường."

Quận chúa chần chờ đón lấy túi nước trên tay tôi, sắc mặt của nàng càng ngày càng tái, hệt như không có chút máu nào.

"Quận chúa, ngài có cảm thấy choáng váng không?" Để đảm bảo, tôi hỏi thử.

"Choáng váng? Hình như, có một chút..." Quận chúa cười cười, nhưng chỉ cần nhìn thoáng là tôi biết nàng đang gắng gượng.

Nguy rồi, đây là hiện tượng cảm nắng. Thân mình chỉ vừa mới khỏi bệnh, lại còn phải bôn ba trên đường, thời tiết thì oi bức, còn bị dọa một phen... Lại còn không hiểu sao bỗng phải giả danh làm thê tử của tôi... Muốn không cảm nắng e cũng khó.

"Quận chúa, hay là chúng ta tìm một đại thụ râm mát nghỉ ngơi trước đi." Nếu giờ quận chúa mà té xỉu, thì đúng là thảm, lỡ tái phát bệnh nữa thì càng phiền toái vô cùng.

"Ta không sao... Chúng ta cứ tiếp tục... đi..." Còn chưa kịp nói cho hết câu, quận chúa đã ngất đi rồi.

Hơn nữa, trời bỗng đổ cơn mưa rào.

Hay thật, tình cảnh bây giờ thật đúng là 'tuyệt'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top