Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10 - Phượng Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Tinh lâu là một trong tam đại thanh lâu có danh tiếng nhất kinh thành, bên cạnh Nhật Phong lâu và Nguyệt Thủy lâu. Phía trước cửa sặc sỡ màu sắc, nữ nhân đứng ở đó thật không ít, mỗi người đều đa phần một thân vải lụa mỏng manh, phần trên áo ít vải đến mức có thể thấy được nơi đặc trưng của nữ nhân nửa ẩn nửa hiện. Quan trọng hơn là, các nữ nhân này trên mặt đều có mấy tầng phấn dày, môi son đỏ tươi, tản ra xung quanh đều là mùi phấn son nồng đậm. Số lượng nam nhân đến đây tựa hồ còn nhiều hơn, từ thượng lưu đến dân thường đều có đủ, không khó để nhìn thấy hình ảnh nam nữ động động chạm chạm da thịt.

Tấn Lâm lúc này không chú ý nhiều như vậy, lập tức xông thẳng vào bên trong, chính là mới bước vào cửa đã bị một nữ nhân chặn lại. Nữ nhân này nói thật ra là một cái 'phụ nhân' đã tuổi trung niên, thoạt nhìn cách ăn mặc trang điểm không khác nhiều so với các nữ nhân lúc nảy, chỉ là nụ cười luôn giữ trên mặt ẩn hiện lộ ra sự từng trải kinh nghiệm không ít. Phụ nhân kia kéo tay Tấn Lâm:

"Ai nha, cứ tưởng Tấn công tử sau khi thành thân sẽ không đến Thiên Tinh lâu chúng ta nữa, còn sợ các cô nương ở đây không gặp được sẽ sinh tương tư, không ngờ Tấn công tử lại đột nhiên ghé thăm, không biết lần này đến là vì nhớ nhung tiểu muội muội nào ở đây, để Hồng tỷ mời nàng ra tiếp đãi công tử nga?"

Tấn Lâm không trả lời nàng, đi thẳng vào vấn đề: "Phượng Linh đâu?"

"Ai nha, thì ra là đến tìm Phượng Linh hoa khôi của chúng ta, vậy thì thật đáng tiếc, Phượng Linh bây giờ phải bồi Lý công tử uống trà, không thể tiếp Tấn công tử được a".

Tấn Lâm nghe xong, liếc mắt trừng nàng một cái, "Hắn trả bao nhiêu ngân lượng?"

"Cũng không nhiều, chỉ có một trăm lượng". Hồng tỷ một bộ dạng chờ mong nói.

"Ta trả thêm năm mươi lượng, lập tức mang Phượng Linh đến đây".

Hồng tỷ vốn là người tham tiền, chỉ cần ai cho nàng nhiều hơn, nàng sẽ thuận theo người đó, huống hồ Tấn Lâm là khách quen, thân thế lại không nhỏ, không nên đắc tội, vì thế nhanh chóng gật đầu vui vẻ, "Hảo, ta lập tức mang Phượng Linh cô nương đến, phiền Tấn công tử đợi một lát a".

Tấn Lâm sau đó được dẫn đến một căn phòng, bên trong hoàn toàn không có ai, chỉ có một ít đồ ăn được Hồng tỷ dặn dò chuẩn bị cho nàng và một bầu rượu.

Nàng ngồi đợt ít lâu, ăn qua chút điểm tâm, ước chừng gần nửa nén nhang sau, cửa phòng được đẩy ra. Bước vào là một nữ tữ vải lụa thước tha, dáng đi uyển chuyển, nàng mặc một thân hồng y chấm đất, so với các nữ nhân khác ở đây có phần kín đáo hơn, thân hình hơi cao, tóc cài trâm ngọc bích, chân mày được kẻ tinh xảo, sóng mũi cao thẳng, môi đỏ răng trắng, thoạt nhìn rất hài hòa xinh đẹp, so với Giang Hiểu Nguyệt băng thanh ngọc khiết, vẻ đẹp của nàng là yêu mị lả lướt, là kiều diễm câu nhân.

Nàng bước vào phòng, thong thả đi đến bên cạnh Tấn Lâm, thuận thế ngồi trên đùi nàng: "Vừa mới đại hôn lại không ở nhà bồi tân nương tử, tiểu Lâm Lâm đến đây là vì nhớ thương tỷ tỷ ta sao?" Nàng nở một nụ cười mê hoặc.

Tấn Lâm ngay sau đó đẩy nàng ra, ngữ khí thập phần khó chịu: "Ngươi xảy ra chuyện gì?"

"Ân, ta lại có thể xảy ra chuyện gì đâu?"

"Đừng nghĩ qua mặt ta, ngươi đã xảy ra chuyện gì, nếu còn xem trọng ta thì nói mau!"

"Ai nha tiểu Lâm Lâm, ngươi nóng cái gì chứ, chẳng phải tỷ tỷ vẫn đang bình an vô sự sao!" Nàng kéo ra chiếc ghế bên cạnh Tấn Lâm, ngồi xuống.

"Ngươi không nói cũng không sao, ta bây giờ tìm tiểu Loan tra hỏi liền biết".

"Này, ngươi..." Phượng Linh thật sự bất lực trước người này.

"Được rồi, ta nói".

"Nói mau".

"Cũng không có gì to tát, là có người muốn chuộc ta". Nàng rót ra một chén trà nói.

"Chuộc ngươi? Là người nào, lại không biết tốt xấu ngươi vậy, tự rước hổ vào nhà nga".

"Này, ngươi đừng quá đáng, tỷ tỷ ta dù gì cũng là đại hoa khôi xinh đẹp nhất Thiên Tinh lâu, có biết bao nam nhân muốn với tới mà không được, nào giống 'rước hổ vào nhà' như ngươi nói". Phượng Linh nhanh miệng phản bác.

"Là như vậy a, vậy đó là ai, ta thật muốn xem thử đây". Tấn Lâm tò mò hỏi.

"Là Lý công tử, người vừa bị ngươi đuổi đi".

"Nga, xem ra là ta không đúng rồi". Nàng gật đầu tự nhủ, trên mặt vẫn không có vẻ gì như áy náy.

"Ngươi còn nói, còn không phải tại ngươi..." Lời còn chưa nói hết, cánh cửa bỗng dưng 'cót két' một cái, sau đó có một nữ nhân bước vào, đóng cửa lại.

"Tấn công tử nhất định không được để tên họ Lý đó chuộc tiểu thư ra a". Nàng hướng Tấn Lâm khẩn cầu.

Phượng Linh nghe vậy lập tức cắt lời: "Tiểu Loan, không được nói bừa".

Tấn Lâm không để ý đến lời Phượng Linh, lập tức quay sang tiểu Loan: "Vì sao lại không thể?", lại thấy Phượng Linh trừng mắt với tiểu Loan, vì thế nói thêm một câu: "Cứ nói, có ta ở đây, sẽ không để ngươi bị ai đó bắt nạt". Nói rồi còn quay sang hời hợt liếc Phượng Linh một cái.

"Ngài không biết, Lý đại nhân kia thực chất là một tên háo sắc, ở nhà đã có năm thê bảy thiếp còn muốn lấy tiểu thư, đây cũng không phải vấn đề, vấn đề chính là chính thê của hắn nổi tiếng ghen tuông, bao nhiêu thê thiếp của hắn đều bị ả ta ức hiếp, nhưng chính thê này lại là con gái của một quan lớn trong triều, còn được cưới hỏi đàng hoàng, vì thế họ Lý kia cũng chỉ có thể tỏ vẻ như không biết, nhắm mắt làm ngơ, tiểu thư gả cho hắn chắc chắn sẽ chịu nhiều ủy khuất a".

Tiểu Loan nói không sai, Tấn Lâm đối với chuyện nam nhân có năm thê bảy thiếp cũng thật bất mãn, vì sao nam nhân có thể một lúc yêu nhiều người, thú nhiều thê thiếp, đối với người này người nọ có thể lúc sủng lúc khinh, càng đáng nói hơn, vì sao hôn nhân là quan hệ giữ hai người, nhưng quyền hưu thê chỉ mỗi nam nhân mới có, chẳng lẽ nữ nhân ở cổ đại không đáng được tôn trọng như vậy sao?

Nàng hai năm trước đã tập tành vào thanh lâu, trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng chính là hai năm trước tại nơi này, dùng ngàn lượng để gặp gỡ mỹ nhân, từ đó cùng Phượng Linh quen biết. Phượng Linh chính là kiểu người rất tinh ý, đối với Tấn Lâm là nam nhân nhưng không có **yết hầu đã để ý từ lâu, sau nhiều lần tiếp xúc thì biết được thân phận thật sự của nàng, Tấn Lâm vì thế cũng không tiếp tục giấu giếm, xác thực chuyện mình là nữ nhân. Chính là, Phượng Linh không những không đem chuyện này nói ra, không dùng nó để uy hiếp nàng, còn đối đãi với nàng như thân tỷ muội, vì vậy nàng mỗi khi rảnh rỗi thường đến tìm Phượng Linh trò chuyện, quan hệ càng lúc càng thân thiết. Chính vì vậy, tìm cho Phượng Linh một phu quân tốt cũng là việc nàng nên làm đi, nhưng nghe những lời tiểu Loan nói, tâm tình của nàng liền rơi xuống cực điểm. Phượng Linh tuy là nử tử thanh lâu nhưng dung mạo xuất chúng, lại thêm bán nghệ không bán thân, vì cớ gì họ Lý kia muốn chuộc liền chuộc, để nàng phải chịu uất ức đây.

** Phần thịt nhô ra ở cổ của nam giới

Càng nghĩ càng thấy giận, Tấn Lâm đập mạnh tay lên bàn: "Tiểu Loan nói là thật?"

Phượng Linh nghe hỏi, đầu tiên là trầm mặc, một hồi lâu sau mới nghe nàng nói: "Ngươi đừng để ý lời tiểu Loan, nam nhân chẳng phải đều như vậy sao, hơn nữa nữ nhân ghen tuông là chuyện rất bình thường, huống hồ ta bây giờ cũng đã quá tuổi thành thân, hiện tại không gả còn đợi đến khi nào, chẳng lẽ đợi vài năm nữa già nua không ai nhìn mới chịu để người ta chuộc sao?"

"Ngươi không phải nói bản thân là đại hoa khôi sao, hơn nữa 18 tuổi thì tính là quá tuổi cái gì!", ở hiện đại 18 tuổi chỉ mới học đại học có được không.

"Dù sao ta chính là chán làm kỹ nữ rồi, mỗi ngày đều phải gặp gỡ đủ loại người, hơn nữa ta ở lại đây chỉ sợ các muội muội khác làm ăn không được a". Nàng lắc đầu thở dài.

"Chán? Vậy được, ngày mai ta liền chuộc ngươi ra, chính là ngươi không được gả cho tên họ Lý đó". Tấn Lâm nghiêm túc nói.

"Chỉ bằng ngươi? Chẳng lẽ ngươi lại muốn chạy đi xin tiền của nương ngươi a?"

"Ngươi không cần biết, chính là ta nhất định sẽ thành công chuộc được ngươi". Cho dù chuộc không được cũng sẽ không để ngươi phải chịu uất ức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top