Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11 - Nhân duyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời bắt đầu tắt nắng, Tấn Lâm mới từ Thiên Tinh lâu thong thả trở về nhà. Nàng hôm nay thật bận rộn, vừa diễn một màn ân ân ái ái với Giang Hiểu Nguyệt xong lại phải chạy đến nơi này, cơ hồ vẫn chưa được nghỉ ngơi, thật mệt chết nàng, chẳng giống người vừa thành thân, vừa khoái hoạt lại vui vẻ a. Khoan đã, nàng...vừa thành thân?

Tấn Lâm khựng lại tại chỗ, mắt mở to vô cùng hốt hoảng, như thể vừa nhớ ra chuyện gì rất quan trọng.

Hôm nay lúc chạy ra ngoài cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, một mực chỉ lo Phượng Linh xảy ra chuyện, bây giờ nghĩ lại, nàng bỏ mặc Giang Hiểu Nguyệt một mình ở Tấn phủ, để nàng một nữ tử mới thành thân phải chờ đợi phu quân trở về, chuyện này truyền ra ngoài đối với cả hai người các nàng đều không tốt, nếu là bản thân bị phu quân mới cưới bỏ lại như vậy còn không phải rất mất mặt sao, huống hồ Giang Hiểu Nguyệt tiểu thư khuê các lại xinh đẹp như thế, còn không ủy khuất chết nàng sao, thật không xong rồi a!

Càng suy nghĩ càng cảm thấy bất an, Tấn Lâm lập tức gia tăng cước bộ, tức tốc chạy về Tấn phủ.

........

"Tiểu thư hay là đừng đợi nữa, người nói họ Tấn đó vừa mới thành thân đã chạy ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở lại, thật không cho người chút mặt mũi a" Nói đoạn vẫn không thấy đối phương có phản ứng, nữ nhân thở dài:

"Người trước hết hay là dùng qua chút thức ăn đi, người kia sợ rằng còn chưa có về sớm đâu". Người vừa nói chính là tiểu Mai, nàng đi theo Giang Hiểu Nguyệt lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy tiểu thư nhà mình chịu uất ức đến thế.

Hôm nay sau khi hầu hạ Giang Hiểu Nguyệt dùng cơm xong, nàng theo lời Giang Hiểu Nguyệt đến nhà bếp lấy chút điểm tâm đem đến phòng của tiểu thư cùng cô gia, nhưng sau khi đến mới phát hiện chỉ có tiểu thư một mình trong phòng, nàng có hỏi qua nhưng tiểu thư lại trầm mặc không nói, chỉ yên ắng ngồi trên bàn, mắt hướng ra cửa sổ, mặc dù trên mặt không để lộ biểu tình nhưng xung quanh thân người đã tản ra loại khí chất lạnh lẽo làm nàng không khỏi rùng mình, tiểu thư ba phần là đang rất ủy khuất đi, có một tình lang đối tốt với mình như Dương công tử lại không thể cùng người ở bên nhau, bị gả đến đây cho một tên con nhà giàu còn phải ở đây chờ đợi hắn trở về, sợ rằng ngày tháng sau này còn không đơn giản như vậy, thật khổ sở cho tiểu thư, càng nghĩ càng thấy chua xót.

"Ân, đã là thời gian nào?" Giang Hiểu Nguyệt **vân đạm phong khinh hỏi.

** Mây gió điềm nhiên

"Hiện tại đã quá giờ Thân rồi a".

Giang Hiểu Nguyệt nghe xong, thoáng gật đầu. Hôm nay sau khi dùng bữa liền không thấy Tấn Lâm đâu, nàng tựa hồ cũng không gấp gáp, tìm hỏi một gia nô trong phủ thì biết được Tấn Lâm đã ra ngoài, còn không để lại cho nàng một lời nhắn. Đối với nàng thì đây không hẳn là không tốt, dù sao nàng cũng đã gả đi, chuyện bây giờ chính là phải an phận làm một cái nương tử tốt, so với chuyện Tấn Lâm chạy ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì có mấy quan hệ đâu. Nàng không sợ người bên ngoài đàm tiếu, miệng chính là của họ, cho dù nàng làm tốt hay không tốt thì cũng khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, nhưng điều nàng e sợ chính là Giang Minh, chuyện này truyền đến tai người chắc chắn sẽ khiến y khó bề yên lòng, dù sao ước mong của phụ thân nàng là nhìn thấy nữ nhi sống hạnh phúc chứ không phải chịu ủy khuất như hiện tại. Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Hiểu Nguyệt dâng lên một cổ tức giận, mà cổ tức giận này tựa hồ còn vì một nguyên nhân nào khác, đến chính nàng cũng không thể nói rõ.

Trời đều muốn tối như vậy mà Tấn Lâm vẫn chưa trở về, sợ rằng lại chạy đến thanh lâu tìm nữ nhân mua vui, chuyện này chỉ sợ khó lòng giấu kín được.

Giang Hiểu Nguyệt đang còn trong suy nghĩ, bỗng ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó Tấn Lâm bước vào, ngạo nghễ đi đến trước mặt nàng, một tay từ phía sau lưng đưa ra trước, mỉm cười sáng lạng: "Tặng cho nàng".

Giang Hiểu Nguyệt ngây người, ánh mắt chậm rãi hướng về phía đồ vật trên tay Tấn Lâm, tựa hồ như muốn quan sát thật kĩ món đồ đó.

"Tặng ta?"

"Đúng vậy. Ta sau khi dùng cơm mới nghĩ tới, chúng ta thành thân như vậy, mặc dù nàng đã nhận sính lễ, một món đồ này khó có thể so sánh, nhưng ta dù sao cũng phải đích thân tặng cho nàng một món quà, như vậy mới thể hiện ta thật sự có thành ý cưới nàng làm nương tử a".

"Nha, vì vậy người liền lập tức đi chuẩn bị?"

"Ách, đúng a". Nghĩ tới, ta thật sự nên tặng ngươi một món đồ, nữ nhân không phải đều thích được người khác tặng quà sao, bất quá lúc đầu ta chuẩn bị nó cũng không nghĩ như vậy, đây chỉ là cái cớ để biện hộ việc ta xuất phủ, ngươi nếu thông minh cũng nên biết tiếp theo phải hành xử như thế nào a.

"Nếu vậy thật nhọc công người, vì chuẩn bị một món đồ cho thiếp thân mà phải chọn lâu như vậy". Giang Hiểu Nguyệt cười, nụ cười vừa ôn nhu vừa quỷ dị.

Lần này đến lượt Tấn Lâm ngây người, nghĩ nghĩ một hồi lại nói: "Phải...phải a, ta lúc đó đi hết cả con phố cũng không tìm được thứ vừa ý, cuối cùng ở một cửa tiệm trang sức nhìn thấy món đồ này, vừa nhìn đã thấy ưng ý, nàng xem có vừa mắt không a". Đây là ta dùng rất nhiều tiền mới mua được, ngươi ít nhất cũng phải thưởng thức một chút a.

"Ân, vậy ta phải thật trân trọng đây". Đưa tay nhận lấy món đồ trên tay Tấn Lâm.

Tấn Lâm tặng là một chiếc vòng tay bằng phỉ thúy, được xen lẫn giữa sắc trắng và xanh lục, chính giữa có một hình chữ nhật, bên trên hình chữ nhật kia có điêu khắc một đóa mẫu đơn, từng cánh từng cánh hoa đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo tỉ mỉ. Chiếc vòng tay này, vừa cầu kì lại tao nhã, vừa cao quý lại thanh thoát, vừa giả giả lại thực thực, vừa cốt cách lại nhu hòa, có thể xem là trân bảo trong nhân gian.

"Rất đẹp, ta rất thích". Giang Hiểu Nguyệt cười, nụ cười ôn nhu như nước.

"Nàng thích là tốt rồi", cũng không oan uổng ta một phen vì ngươi lựa chọn a.

"Nương tử, ngươi xem chiếc vòng này đeo trên tay ngươi mới tỏa ra loại khí chất bức người vốn có của nó, giống như được làm ra là định sẵn dành cho ngươi a".

Ông trời cũng thật không công bằng, vì sao đều là nữ nhân, Giang Hiểu Nguyệt mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng **mi thanh mục tú, món trang sức y phục nào mặc trên người nàng cũng đẹp đẽ yêu mị, còn ta không những ngoại hình không nổi bật, chỉ việc ăn uống cũng giống với nam nhân, vừa thô tục vừa lỗ mãng, chẳng lẽ vì cãi trang quá lâu mà tính cách cũng bắt đầu giống nam tử thực thụ rồi, vạn tiễn xuyên tâm ta a.

** Vẻ đẹp thoát tục

"Để phu quân chê cười, nếu không nhờ người cố ý vì thiếp thân chuẩn bị, ta cùng chiếc vòng tay này cũng sợ là vô duyên đi". Mặc dù không biết lời Tấn Lâm là thật lòng hay nịnh hót nhưng Giang Hiểu Nguyệt phải thừa nhận, nàng từ nhỏ đã nhìn qua rất nhiều trang sức quý giá có giá trị liên thành, nhưng khi vừa nhìn thấy chiếc vòng tay này, nàng đã mơ hồ cảm nhận được một sự liên kết kì lạ mà nó mang lại, có lẽ giống như Tấn Lâm nói, nàng và nó đã định là có duyên từ trước, nhất định phải gặp nhau.

"Có điều..."

"Làm sao?"

"Sợ dây màu đỏ này là có ý gì?" Nói rồi giơ tay cao lên để Tấn Lâm nhìn rõ sợi dây ngắn màu đỏ buộc trên chiếc vòng tay.

"Ách, đây..." Ta làm sao biết a, ta lúc đó cũng chỉ để ý đóa mẫu đơn kia, nhớ ngươi lúc sáng có nói ý nghĩa tượng trưng của mẫu đơn gì đó, nghĩ rằng ngươi sẽ thích nên mới lựa chọn, nào có quan tâm đến sợi dây gì kia đâu.

"Là tượng trưng cho nhân duyên giữa chúng ta". Nếu đã không biết, vậy thì cứ cố gắng bịa ra một câu chuyện, dù sao ta ở trong việc này cũng rất có năng khiếu a. "Nàng nói xem, chẳng phải Nguyệt Lão khi se duyên sẽ dùng một sợi dây màu đỏ sao, ta là cố tình nhờ người ta buộc sợi dây này, tượng trưng cho chúng ta dù có xa cách thì nhân duyên vẫn sẽ dính chặt lấy nhau, giống như sợi dây này buộc chặt lấy chiếc vòng, ta cũng sẽ ôm chặt lấy nàng, vĩnh viễn không rời a".

Lời này vừa nói ra, tiểu Loan đứng trong góc cũng cảm thấy ngượng ngùng, liền rón rén nhấc chân rời khỏi phòng, đóng kín cửa.

Nhân duyên sao? Giữa ta và ngươi, sẽ có thể có nhân duyên gì đây?

Ta vì mạng sống mà phụ đi phần tình cảm của người kia, đối với chàng là bất nghĩa, người như ta, còn có thể xứng đáng nhận được hạnh phúc sao? Không, không thể. Ta từ ba tuổi đã mất nương, phụ thân suốt ngày bận việc triều chính, ta từ đó cũng giấu kín tâm tư ở trong lòng, đối với người ngoài làm ra bộ mặt tươi cười nhưng trong lòng tĩnh lặng như nước, là người kia ba năm trước kéo ta ra khỏi hố sâu, để ta nhìn thấy ánh mặt trời, làm cho ta cảm nhận được phần cảm tình bị cất giấu trong lòng, ta phụ chàng, là phụ đi phần tình cảm của chính mình, từ nay sợ rằng sẽ lại bị chôn vùi trong thế giới của bản thân, vĩnh viễn không thoát ra được. Ta và ngươi, chỉ có thể là duyên, không phải nợ.

Một người như ngươi, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể để một mình ta ở trong lòng, mà ta, đã không thể dành tình cảm cho bất kì người nào nữa, nhân duyên ta đã sai một lần, hà tất phải sai lần thứ hai?

"Hảo, phu quân đối tốt với ta như vậy, ta cũng không thể không đáp lại, vì vậy ngươi đêm nay hay là ngủ dưới đất đi".

"Ách, ngủ...dưới đất?" Tấn Lâm há hốc miệng kinh ngạc.

Không phải chứ, ta tặng cho ngươi chiếc vòng tay đắt như vậy, ngươi lại để ta ngủ dưới đất, dưới đất lạnh như vậy, ta từ nhỏ đến lớn còn chưa từng nếm trải qua, ngươi một cái muốn lấy oán báo ân, đây thật ra là đạo lí gì a!?

"Ân, có vấn đề sao?"

"Nương tử, có phải ngươi nhầm lẫn gì không a, sao ta lại phải ngủ dưới đất a?"

"Ân, phu quân có phải đã quên, chuyện ngươi chạy ra ngoài hiện tại cha nương vẫn chưa biết, nếu lỡ để một gia đinh hay nha hoàn nào bẩm báo lại với họ, vậy ngươi còn không phải rất thảm sao, vì vậy ngươi tối nay ngủ dưới đất, ta cũng sẽ niệm tình ngươi có lòng hối cãi, còn tặng ta chiếc vòng này mà xem như không có gì xảy ra, cũng sẽ dặn dò gia nô trong phủ giấu kín chuyện, ngươi nói không phải rất chu toàn sao?" Giang Hiểu Nguyệt cười như không cười.

Thật là biết tính toán a, ngươi biết ta vốn dĩ ở trong phủ không có tiếng nói còn cố ý làm như vậy là muốn ép ta thuận theo, uổng công ta chuẩn bị chiếc vòng tay, ngươi cái đồ nữ nhân độc ác, dám để phu quân mới cưới ngủ dưới đất, ngươi nhất định sẽ chết vì lạnh giống như con người của mình vậy, hừ.

Biết rõ không thể phản bác, Tấn Lâm sau đó đi đến cái tủ trong góc, lấy ra một cái chăn, lại đi đến bên giường lấy một cái gối, lúc đi ngang còn không quên cho Giang Hiểu Nguyệt một ánh mắt căm phẫn.

Bữa tối, đôi phu thê mới thành thân đều không dùng qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top