Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 - Đấu trí phu thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tấn Lâm và Giang Hiểu Nguyệt nán lại Thừa tướng phủ khá lâu, chủ yếu là vì Giang Minh muốn thăm dò cuộc sống của nữ nhi cùng con rể, vì vậy Tấn Lâm chỉ còn cách tìm cớ tránh đi nơi khác, nhường lại chỗ cho cha con tình thâm.

Trở lại Tấn phủ, trời đã sập tối, cả hai người cũng lập tức tách ra.

Giang Hiểu Nguyệt bước chân vào phòng, lập tức tiểu Mai đóng cửa lại, giọng điệu gấp gáp mất bình tĩnh: "Tiểu thư không xong a, lúc nãy Dương công tử cho người gửi thư tới, suýt chút nữa thư đã bị gia nô trong phủ lấy đi a!"

Giang Hiểu Nguyệt nghe xong, động tác hơi dừng lại một chút, ngữ khí âm lãnh: "Hiện tại lá thư ở đâu?"

"May mắn nô tỳ phát hiện kịp thời nên đã lấy lại được, nó ở đây". Tiểu Mai từ trong áo lấy ra một lá thư, đưa cho Giang Hiểu Nguyệt.

Giang Hiểu Nguyệt nhận lấy nhưng không lập tức mở ra xem, chỉ bảo tiểu Mai lui xuống rồi chính bản thân ngồi xuống bên giường, gương mặt thẫn thờ như người mất hồn, mắt nhìn vào hư không.

Rốt cuộc sau nửa ngày trời, người trên giường mới quyết định mở thư ra xem, rồi như không có chuyện gì xảy ra, cẩn thận gấp thư lại, đứng dậy đi đến gần cửa sổ nơi đặt ngọn nến, từ từ thiêu đi lá thư kia, cái nóng tản ra từ ngọn lửa cũng không thể xua đi sự giá lạnh tịch mịch trên gương mặt nàng.

Giang Hiểu Nguyệt đặt bút viết thư hồi âm cho người kia, biểu tình trên mặt bình tĩnh đến phi thường. Trong tâm tưởng của nàng, 'yếu đuối' là hai từ không tồn tại, nữ nhân dù là phận nữ nhi liễu yếu đào tơ vẫn có thể tự bảo vệ mình, vẫn có thể mạnh mẽ đương đầu với mọi thứ, đừng quên rằng, một khi để đối phương thấy được bộ mặt yếu đuối của bản thân chính là tạo cơ hội để họ có thể đâm mình một nhát dao, hoặc trưng ra vẻ mặt thương hại mà cùng mình đối xử, hoặc vì chuyện của mình mà trở nên thương tâm hòa bi lụy, những điều này nàng đều không cần, nàng cần chính là bản thân không để lộ biểu tình, người khác cũng không đoán ra được suy nghĩ trong lòng nàng, như vậy chính nàng cũng tự bảo vệ được mình không bị công kích, người khác cũng không vì vậy mà phiền lòng, vì thế có những chuyện, nếu không cần thiết thì không cần phải nói ra, giữ trong lòng là tốt rồi.

Chuyện của nàng cùng người kia, ngay tại thời khắc nàng quyết định gả cho Tấn Lâm thì mọi thứ cũng theo đó mà kết thúc, triệt để cắt đứt đối với tất cả mọi người đều tốt. Nàng lúc đó đã biết sẽ có ngày này, vì vậy hôm nay mới có thể bình thản như vậy đối mặt, dù vậy trong lòng vẫn không tránh khỏi chua xót, chuyện ba năm, không thể nói buông xuống là hoàn toàn buông được, nàng không phải Bồ tát, dễ dàng bỏ xuống chấp niệm mà tu thành chánh quả.

Thư gửi đi, nhiệt tình trong nàng cũng tan biến.

...........

Chuyện Tấn Lâm hôm trước bỏ ra ngoài, mặc dù không truyền đến tai Tấn Phong nhưng ít nhiều đã kinh động đến Tấn phu nhân, vì vậy Tấn Lâm mấy ngày kế tiếp đều không được bước chân ra khỏi phủ, làm cho nàng một bụng tức giận cùng uất ức, buồn chán không có nơi để giải tỏa.

Hai ngày trôi qua, đối với Tấn Lâm như hai mươi năm sống trong lao ngục. Không thể không nói, nàng ở hiện đại bận rộn thế nào, đã hình thành nên thói quen, đến nơi này lại nhàn hạ không ngờ, rảnh rỗi đến mức cảm thấy thời gian trôi qua thật vô nghĩa, không động lại một chút cảm giác lưu luyến nào.

Nghĩ đến, cũng là do nàng tạo nên hoàn cảnh này, nếu không, lấy thân phận nam tử hiện giờ của mình còn không phải bận bịu muốn chết sao, như huynh trưởng Tấn Nhân mấy năm nay đều chinh chiến nơi sa trường, nhiều nhất là gửi thư về báo bình an, đâu giống như mình hiện tại ăn không ngồi rồi như phế vật.

Nghĩ tới đây, Tấn Lâm bất giác nhớ đến Giang Hiểu Nguyệt, nàng cơ hồ đã hai ngày chưa gặp nàng ta đi, nàng ta hẳn còn rảnh rỗi hơn mình, nương tử bình thường phải chăm sóc phu quân cùng cha mẹ chồng, nàng lại được phu phụ Tấn Phong xem như ngọc quý trong tay, một chút việc nhà cũng không cần động, đối với mình cũng không thèm màng tới, há chẳng phải cả ngày đều thư thái nhàn hạ sao, cũng quá có lợi cho nàng rồi.

Thù lần trước còn chưa trả, nhân lúc hiện tại rảnh rỗi, phải cùng nàng tính toán một lòng cho xong, ai bảo nàng dám ức hiếp mình, luật pháp không cho ta trị nàng, ta một cái sinh viên trường luật sẽ dụng tâm trị nàng, hừ.

Tấn Lâm trở về phòng, đã thấy Giang Hiểu Nguyệt một mình ngồi trên giường. Nàng cúi đầu, tựa hồ còn chưa phát hiện có người bước vào, ánh mắt chăm chú hòa kiên nhẫn dán chặt vào mảnh vải trong tay, đôi tay khéo léo nhẹ nhàng luồn từng mũi kim qua lớp vải giống như sợ làm tổn thương đến nó. Nàng đưa tay vén mấy sợi tóc phủ bên sườn mặt, mắt vẫn như cũ không dịch chuyển, hình ảnh này làm cho người đang đứng ở cửa cũng sững sờ, cảm giác như người vợ hiền ở nhà chờ trượng phu trở về, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, Tấn Lâm nghĩ không nên phá vỡ, bất quá suy nghĩ này chỉ lóe qua rồi bị dập tắt ngay sau đó.

Nàng đi đến bên bàn ngồi, nhẹ ho khan hai tiếng: "Bên ngoài trời lạnh như vậy, người khác có thê tử châm trà bồi bên cạnh thật tốt, chẳng giống như..." Tấn Lâm úp mở, khẽ thở dài, lắc đầu tỏ vẻ chán chường.

Giang Hiểu Nguyệt nghe nói, lúc này mới phát hiện ra Tấn Lâm, cả người thoáng giật mình nhưng nét mặt vẫn như cũ ung dung bình thản, nghe được ngữ khí châm chọc kia, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên rồi như có như không đáp: "Là ta sai lầm rồi, còn nghĩ đích thân thêu áo ấm cho phu quân, hảo hảo để chàng không bị lạnh, không ngờ thứ chàng muốn lại không cùng tâm ý ta ăn khớp, xem ra áo này là không nên thêu tiếp nữa, thật đáng tiếc". Nàng luyến tiếc nói, ngữ khí và vẻ mặt đều là vô hạn tiếc thương.

Ách, vậy cũng được sao? Ngươi không nói, ta còn không nghĩ ngươi là thêu cho ta, cái áo kia màu sắc vừa sậm lại có vẻ thô ráp, trong số y phục của ta cũng không có cái nào giống như thế, là do ta quá nông cạn hay là ngươi cố tình muốn chỉnh ta đây, khối băng độc ác này! Khóe miệng Tấn Lâm há to khó tin, cơ mặt đều cơ hồ bị đông cứng lại, tiếp xúc với nữ nhân này, mình thật không lường nổi trắng đen nữa rồi.

"Ta làm sao không hiểu tâm ý của ngươi chứ, nương tử tận tay thêu áo cho ta, Tấn Lâm này có phúc đức gì mới có được diễm phúc này, ta trân trọng không hết thì sao lại từ chối đây, nương tử ngươi cứ thêu tiếp thêu tiếp đi, ta bây giờ đi châm trà để hảo hảo bồi ngươi uống", Tấn Lâm nhấn mạnh âm điệu, như là sợ Giang Hiểu Nguyệt không nghe ra ý tứ trong câu nói, sau đó miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, ba chân bốn cẳng cầm ấm trà chạy đi mất.

Đợi khi Tấn Lâm trở lại, trên tay đã là một ấm trà vừa châm hảo.

Giang Hiểu Nguyệt lúc này không còn thêu thùa nữa mà chuyển sang đọc sách, vẻ mặt vẫn là say mê chăm chú.

Tấn Lâm thấy vậy, hai chân rón rén đi tới, nhẹ nhàng rót ra một chung trà, không nói một lời đưa đến trước mặt Giang Hiểu Nguyệt.

Người kia nhận thấy, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tấn Lâm, rồi như khó hiểu hỏi: "Ân?"

"Ta đã nói bồi ngươi dùng trà, đây là trà do ta chính tay châm, tài nghệ của bổn thiếu gia, ngươi cũng nên thử qua một chút đi". Hừ, xem ta trị ngươi thế nào.

"A, phu quân thật có lòng, ta thật nên lĩnh giáo đây, đáng tiếc hôm nay thân thể ta có chút không tốt, trà này sợ rằng không thể uống, nhọc lòng phu quân rồi".

"Ngươi...ngươi...ngươi vì sao lúc nảy không nói sớm, nhất định là cố ý muốn chọc tức ta phải không?!"

"A, ta khi nào thì nói muốn uống trà, là ngươi tự nói muốn vì ta mà châm, ta từ chối cũng thật phụ tấm lòng của ngươi đi".

Ngươi cái nữ nhân này, ta thật muốn biết còn chuyện gì ngươi không bịa ra được! Ngươi hay là đừng tên Giang Hiểu Nguyệt nữa, cái tên hay như vậy không hợp với ngươi, đổi thành Giang Lật Lộng đi, hay là Giang Ác Phụ, Giang Hồ Ly...đúng vậy, chính là Giang Hồ Ly, vừa gian xảo lại thích dùng vẻ đẹp hại người, tên này dành cho ngươi thì không ai có thể hợp hơn nữa!

Đột nhiên miệng Tấn Lâm cười gian trá, tiến đến bắt lấy cổ tay Giang Hiểu Nguyệt, người ép sát vào người nàng, miệng ghé vào tai nàng, nhỏ giọng, "Có phải kẻ làm phu quân là ta quá tất trách, mới để Hiểu Nguyệt như thế này không khỏe đi?" Tay đưa lên vuốt tóc nàng, giọng nói càng ủy mị khó tả: "Không bằng hôm nay để ta hảo hảo chăm sóc ngươi, làm chuyện mà phu thê nên làm a?"

Giang Hiểu Nguyệt giống như không nghe thấy, tâm tư vẫn còn bị động tác kia của Tấn Lâm tác động, quyển sách cầm trong tay cũng rơi xuống, xúc cảm khi bàn tay đó chạm vào tay nàng, còn có hơi thở khi nói chuyện phả vào bên cổ nàng, có chút tê dại, cộng thêm tư thế ái muội làm cho nàng có chút không thoải mái, nhưng cũng không phải loại chán ghét muốn đẩy hắn ra, bản thân nàng cũng không biết đây là loại cảm giác gì.

Tấn Lâm nhìn vành tai hơi đỏ lên của Giang Hiểu Nguyệt, lại nhìn đến biểu hiện mất tự nhiên của nàng, tự nhiên hiểu được chiêu của mình đã phát huy tác dụng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý, lời lẻ càng quỷ dị khó tả: "Hay là để ta dìu ngươi đến bên giường, ân?"

Nghe được lời này, Giang Hiểu Nguyệt mới bị kéo trở về thực tại, vẻ mặt ngưng trọng, mình đây là bị trúng tà thuật gì, ngẫu nhiên bị mấy hành động của hắn tác động, nếu còn không chống trả, sợ rằng tên này còn muốn được nước làm tới, làm ra chuyện không đúng đắn với mình!

Một tay đưa lên gỡ cánh tay còn đang nắm lấy tay mình, sau đó dùng sức đẩy người đối diện ra xa, làm ra bộ mặt quỷ dị so với Tấn Lâm còn muốn gấp mấy trăm lần: "Nga, đúng lúc hai chân ta ngồi lâu có chút nhức mỏi, cổ vì phải cúi đầu thêu thùa cũng cảm thấy tê cứng, ngươi dìu ta đến bên giường hay là sẵn tiện giúp ta hảo xoa bóp đi, phu quân?" Hai chữ "phu quân" cố tình được kéo dài ra.

Tấn Lâm nghe xong, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tái xanh, mồ hôi bắt đầu chảy xuống cổ áo, nữ nhân này thật biết cách chọc tức người khác, mình một cái luật sư còn không nói lại nàng, đối diện với nàng thì toàn bộ lí lẻ đều bị bay đi đâu hết, khả năng lập luận một điểm cũng không có, còn kéo dài thì sớm muộn cũng sẽ chết vì đau tim a! Đã như vậy, hay là cứ làm theo lời nàng ta, xem thử ai mới là người chịu thua trước, hừ. Nụ cười quay trở lại trên khuôn mặt, "Được, ta sẽ".

Giang Hiểu Nguyệt nghe xong cũng là hơi bất ngờ, bất quá không để lộ ra mà chỉ gật đầu thuận theo.

Đợi sau khi Giang Hiểu Nguyệt đã ngồi trên giường, Tấn Lâm mới ngồi xuống trước chân nàng, ngẩng đầu lên cho Giang Hiểu Nguyệt một ánh mắt gian trá, hai tay cũng theo đó nâng lên một chân của nàng, bắt đầu xoa bóp.

Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy Giang Hiểu Nguyệt may mắn, có được phu quân cưng chiều nàng, nhưng chỉ nàng mới biết được, khi Tấn Lâm xoa bóp chân mình, lực cánh tay còn nhẹ hơn gảy đàn, hơn nữa ngón tay cứ không ngừng lên xuống vuốt ve bắp chân của mình, dù là cách một lớp vải nhưng vẫn đủ gây ra cảm giác ngứa ngáy, nhượng khuôn mặt nàng vì nóng mà đỏ lên, nếu còn tiếp tục, sợ rằng mình còn không thẳng chân đá chết tên hỗn đản này, từ khi sinh ra còn chưa có ai dám trêu chọc mình như vậy đâu!

"Đủ rồi, không cần tiếp tục xoa nữa".

Tấn Lâm nghe xong, đắc ý lại bắt đầu trỗi dậy, giả bộ khó hiểu: "Ân, sao vậy, không thoải mái?"

Đã biết mà còn hỏi, muốn ta luống cuống còn không có đâu!

"Rất thoải mái, chẳng qua chân đã có cảm giác tốt hơn, không dám nhọc lòng ngươi vì ta mà xoa nữa," mắt thấy Tấn Lâm muốn mở miệng nói gì đó, nhanh chóng tiếp lời: "Nếu để người khác nhìn thấy cảnh tượng này, ta làm sao còn mặt mũi đối diện với phụ thân cùng mẫu thân, phu quân cũng làm sao làm được đấng nam nhi, cho nên, vẫn là để ta nhượng tiểu Mai xoa bóp, như vậy mới là cách tốt nhất".

Chịu thua rồi sao, xem ra ván cờ này là ta thắng rồi. Tấn Lâm nồng đậm đắc ý.

"Nương tử suy nghĩ thật chu đáo, cứ làm vậy đi,"

"A, ta chợt nhớ có việc phải đến thư phòng một chuyến, ngươi hảo hảo nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt đi".

"Ân". Cũng may hỗn đản này không truy tới cùng, nếu không mình thật sẽ giết chết hắn! Giang Hiểu Nguyệt thầm mắng, trong lòng vẫn không nguôi tức giận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top