Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 - Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó, Tề Tranh đã hỏi rất nhiều chuyện về Tấn Lâm, hóa ra nương của nàng là đương kim tiểu thư của Lễ Bộ thượng thư Lý Hoành - Lý Như Quân, hơn mười năm trước đã gả cho phụ thân nàng là đương triều tướng quân Tấn Phong, sau đó sinh ra nàng. Còn về thân phận, trước khi nàng sinh ra, lão thái quân của nàng vốn là người mê tính, vì vậy lúc đó Tấn phủ đã mời một bà mụ đến xem bói, mụ nói nếu sinh là nam hài sẽ làm cho gia tộc hưng thịnh, phúc khí muôn đời hưởng không hết, còn nếu sinh là nữ hài sẽ đem lại tai họa, làm cho gia tộc phải suy vong. Vì vậy, lúc Lý Như Quân sinh nàng ra đã không khỏi lo sợ. Vốn không tin vào tiên đoán, nhưng sau đó vì tránh nàng bị đối xử tệ bạc, Lý Như Quân đành phải gạt cả thiên hạ, biến "nàng" thành "hắn". Từ đó, ngoại trừ Tấn Lâm và mẫu thân nàng, chỉ có nô tỳ thiếp thân Tiểu Trúc và đại phu hay chuẩn trị cho nàng mới biết thân phận thật sự của nàng. Còn về thương thế, là do mấy ngày trước nàng trong lúc đùa giỡn thì té ngã va phải đầu, bất tỉnh đã được hai ngày, chẳng trách lúc nàng tỉnh lại lại đau đầu đến vậy a.

Lúc Tề Tranh xuyên qua, Tấn Lâm chỉ mới 8 tuổi, vì vậy, nàng không những phải giả làm một người khác, một nam nhân, mà còn là một đứa trẻ. Nàng thầm nghĩ, biết đâu như vậy cũng tốt, nếu như không thể xuyên về hiện đại, ít nhất ở cổ đại làm một cái tiểu hài tử thế gia, không những không cần lo cơm ăn áo mặc mà còn có một cuộc sống thoải mái, chỉ cần nàng  không gây chuyện thì cũng sẽ không dẫn đến họa sát thân đi.

Tấn gia có ba người con, Đại công tử là Tấn Nhân, hắn năm nay 12 tuổi, từ nhỏ đã theo Tấn Phong ra chiến trường, chí khí không ít. Nhị tiểu thư là Tấn Như Uyên, năm nay đã 9 tuổi, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng có thể thấy được, nàng là một nữ tử thanh tú, chỉ là, nàng lại hay ỷ lớn ức hiếp Tấn Lâm. Cả ba đều là con do Lý Như Quân sinh ra, vì Tấn Phong là người rất chung thủy nên cả đời chỉ thú một phu nhân là nàng.

Không thể chối bỏ sự thật, Tề Tranh chỉ còn cách tập làm quen với nơi này, nàng bắt đầu đọc sách học chữ, chỉ là, đó là lúc mới xuyên qua, còn về sau, để tránh bị bại lộ thân phận, nàng thường xuyên ra vào chốn thanh lâu, tiếng xấu không ít, khiến không một nữ tử khuê các nào dám gả cho nàng.

Thời gian trôi qua, nàng đã đến đây được 10 năm, cũng học được không ít điều. Ít nhất thì, bây giờ cả kinh thành này, không ai là không biết đến nàng. "Tam công tử tướng quân phủ phong lưu thành tính", "Tấn Lâm chọc ghẹo nữ nhi nhà lành", "Tấn Lâm làm hỏng danh tiếng Tấn gia", tất cả đều là chỉ trích nàng.

Vì phẫn nam trang, nàng thường kết giao với những công tử quyền thế trong kinh thành, hơn phân nửa trong số đó là dạng không ra gì. Thật ra đối với nàng vậy cũng tốt, ít nhất như vậy, nàng không sợ bị ai ức hiếp, cũng không lo có ai dám gả cho nàng, như vậy sẽ không bị bại lộ thân phận, nàng cứ vui tươi mà sống, nhìn người khác đau khổ trong bể tình làm nàng không dám yêu đương a.

Hôm nay nàng có hẹn với Trương Thế - trưởng tử của Trương thị lang Trương Hiên và Trần Công - thứ tử của Thứ sử Trần Văn đến tửu lâu uống trà.

Lúc đi trên đường, nàng nhìn thấy một đám người đứng tụ lại một chỗ, dù sao nàng cũng là một nữ nhân, khó tránh khỏi tò mò, nàng cất bước đi đến sau đám người, chỉ nghe từ trong đám đông có âm thanh nam tử phát ra,

"Túi tiền này thật sự là của ta, là sáng nay nương tử nhờ ta đi mua ít đồ, không liên quan gì đến các ngươi".

"Nói láo, túi tiền này là của tiểu thư nhà ta, lúc nảy khi đi ngang qua đây thì bị mất, nhất định là do ngươi lấy cắp". Là thanh âm của một nữ nhân.

Tề Tranh chen vào đám người, nàng quay sang hỏi một phụ nhân đứng bên cạnh,

"Xin hỏi, chuyện gì xảy ra vậy?"

Phụ nhân kia quay sang nhìn nàng, thấy nàng một mặt nam tử khôi ngô cũng đáp lời,

"Lúc nảy nam tử kia đang đi đường thì bị đám người kia chặn lại, nói là hắn lấy cắp túi tiền của tiểu thư nhà họ, thật không hiểu sao những người có tiền luôn thích ức hiếp người nghèo như chúng tôi, rõ ràng không bằng không chứng sao có thể kết tội người khác như vậy chứ. Ta thấy công tử cũng là một mặt dễ nhìn, hi vọng sẽ không giống họ, ức hiếp kẻ yếu thế".

Tề Tranh lúc này hiểu rõ sự tình, nàng nặn ra một nụ cười gượng, nói cảm tạ phụ nhân rồi quay sang đám người, chỉ thấy một nam nhân trên mặt có một vết sẹo dài, đầu tóc hơi rối, ăn mặc vải thô, tuổi hơn tứ tuần đang cầm một túi tiền nói với một nha hoàn và một vị tiểu thư đứng đối diện.

Tề Tranh nhìn nha hoàn kia, nàng một thân y phục màu vàng nhạt, trên mặt có một tia lanh lợi nhưng cũng có phần chua ngoa. Tề Tranh lại nhìn vị tiểu thư kia, nàng cũng như mình, người mặc một thân bạch y, dáng người thon thả, nàng trên mặt có che khăn trắng, mắt phượng mày ngài, đôi mắt trong trẻo không vướng bụi trần, mái tóc dài xỏa xuống lưng, hẳn là một nữ tử chưa chồng đi, thật đẹp. Chỉ là, toàn thân nữ tử kia lại tỏa ra một loại khí tức lạnh lẽo, khiến Tề Tranh không khỏi rùng mình, hoa đẹp là hoa có gai a.

Nàng nhìn chằm chằm vị tiểu thư kia, lúc này lại nghe thanh âm của nam tử kia vang lên,

"Ta thấy vị tiểu thư này ăn mặc cũng thật tốt, sao lại không biết dạy bảo nô tỳ, còn muốn giở trò lấy tiền của ta!?"

"Ngươi đừng nói bậy, là ngươi lấy tiền của tiểu thư nhà ta, còn ở đó hồ nháo".

Tề Tranh đứng ở một bên xem lúc này lại lên tiếng,

"Ai nha, giữa ban ngày lại xảy ra chuyện gì thế a". Nàng vừa nói vừa đi tới cạnh vị nam tử kia.

"Ngươi là ai, sao lại xen vào chuyện của chúng ta?" Nha hoàn kia hỏi Tề Tranh.

"Tại hạ là ai không quan trọng, chỉ là muốn hỏi vị cô nương này, ngươi có cách nào chứng minh túi tiền kia là của tiểu thư nhà ngươi?" Tề Tranh phe phẩy chiết phiến hỏi.

Nha hoàn kia nghe Tề Tranh hỏi, nghĩ thầm hắn là đến nói giúp tên kia sao, xem ra nam nhân đều là một dạng như nhau a. Nàng tức giận đáp lời,

"Dĩ nhiên, tuy túi tiền là của tiểu thư nhà ta, nhưng ta là người cất giữ nó, ta đương nhiên biết trong đó có bao nhiêu tiền". Nàng vẻ mặt đắc ý nói, lúc nói còn liếc sang nam tử đang cầm túi tiền kia.

"Vậy xin hỏi vị huynh đài này, ngươi có biết trong túi có bao nhiêu tiền không?" Tề Tranh quay sang hỏi nam tử kia, nàng là một bộ mặt thú vị chờ xem kịch hay.

"Ta đương nhiên biết". Nam tử không chút do dự đáp.

Việc này cũng nằm trong suy đoán của Tề Tranh, xét thấy vị tiểu thư kia ăn mặc chắc chắn không phải người bình thường, sẽ không có khả năng đi giành một ít bạc này làm mất mặt bản thân đi, ngược lại là nam tử kia, hắn mặc một thân vải thô, có thể đoán không phải loại người có tiền, nhưng túi tiền hắn đang cầm lại được may bằng một loại vải thượng hạng của Tô Châu, đường may tinh tế, hắn quả thật có khả năng mua đi. Vậy nên, rất có khả năng hắn là người nói dối. Nếu hắn nói mình biết trong túi có bao nhiêu tiền, thì có thể lúc vừa lấy được túi tiền, hắn đã mở ra xem thử.

"Vậy đi, hai vị lần lượt nói cho ta biết số tiền trong túi này, ai nói đúng sẽ là của người đó".

Cả hai làm theo lời nàng nói, quả nhiên không sai, cả hai đều nói trong túi có ba mươi lượng bạc.

"Cả hai vị đều nói đúng số tiền trong túi, bất quá vị cô nương này vừa nói với ta, lúc làm ra túi tiền này đã thêm vào đó một mùi hương rất đặc trưng, nếu nó là của ngươi, ngươi hẳn là biết điều cô nương kia nói là thật hay giả đi ?" Nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi nam tử kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top