Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7 - Thành hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Tề Tranh còn đang ngủ say đã bị gọi dậy để thay y phục, sau đó nàng bị bà mối kéo đi dặn dò chuyện đêm tân hôn, khiến đầu nàng đau nhứt không thôi. Nàng giả vờ chăm chú nghe, nhưng thật ra hồn của nàng đã sớm bay lên trời tìm Thái thượng lão quân đánh cờ, sớm đã không đặt ở đây a. Ước chừng khoảng một canh giờ, Tề Tranh mới được thoát li khỏi bà mối, chuẩn bị đi đón tân nương.

Hôm nay cả Tấn phủ nhượm một màu đỏ rực, khắp nơi trong phủ đều là đèn lồng đỏ, những chữ Hỉ to màu đỏ cũng được dán ở mọi nơi.

Tề Tranh lên ngựa, thẳng tiến đến Giang phủ. Dù sao đây cũng là hôn lễ do hoàng thượng ngự ban nên phải tổ chức thật long trọng cùng phô trương. Đội ngũ đón dâu bao gồm kiệu tám người khiêng, theo sau là một hàng dài những người giống trống khua chiêng, khiến cả con phố đoàn người đi qua trở nên vô cùng nhộn nhịp, người ra đường xem náo nhịp cũng ngày càng đông.

Thoáng cái đã tới trước cửa Giang phủ, đoàn người đứng đợi ở trước cửa, bà mối chạy vào thông báo cho tân nương.

Bên trong khuê phòng, Giang Hiểu Nguyệt mặc một thân hỉ phục màu đỏ, nàng ngồi trước gương, hay tay cầm yên chi lướt nhẹ qua làn môi một màu đỏ thấm. Bỗng dưng nghe thấy tiếng cửa mở rồi lập tức bị đóng lại, sau đó truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

"Tiểu thư, kiệu rước dâu đã đến, người hãy mau chuẩn bị đi đi thôi". Tiểu Mai đứng phía sau Giang Hiểu Nguyệt nói nhỏ.

"Ân, hãy mau đi thôi". Giang Hiểu Nguyệt một biểu tình âm lãnh nói, mắt vẫn dán ở trong gương.

Tiểu Mai đưa tay với lấy hồng khăn voan, sau đó từ từ giúp Giang Hiểu Nguyệt đội lên,

"Tiểu thư hôm nay thật xinh đẹp". Tiểu Mai xúc động nói. Tiểu Mai vốn là một cô nhi, lúc nhỏ thường hay bị những đứa trẻ khác trong thôn ức hiếp, sau đó bị bọn buôn người dụ dỗ rồi được Giang gia mua về lúc sáu tuổi, đã làm người hầu bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt hơn mười năm, Giang Hiểu Nguyệt mặc dù ngày thường vẫn luôn lạnh nhạt ít nói nhưng luôn đối xử tốt với nàng, xem nàng như một thân tỷ muội mà đối xử, vì vậy đối với hôn sự lần này của tiểu thư, nàng chính là lo lắng cùng bất an không kém gì Giang Minh.

Đợi sau khi cả hai bước ra khỏi phòng Giang Hiểu Nguyệt, đã thấy Giang Minh đứng ở một bên, hai tay chấp ở sau lưng, mắt nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái, hai tay Giang Hiểu Nguyệt lúc này cũng thả lỏng hơn trước, đôi môi anh đào khẽ nở một nụ cười trấn an như thể nàng có thể tự chăm sóc tốt bản thân, sau đó xoay người theo bà mối tiến ra kiệu.

Đến Tấn phủ, Tề Tranh xuống ngựa, nhớ lời dặn của bà mối, nàng đi đến bên kiệu, nhẹ nhàng đá một cái. Giang Hiểu Nguyệt sau đó cũng được bà mối dìu ra khỏi kiệu. Tề Tranh đưa tay bắt lấy bàn tay nàng, xoay người cõng nàng ở trên lưng, chậm rãi tiến vào lễ đường. Thời khắc bắt lấy tay Giang Hiểu Nguyệt, Tề Tranh không khỏi cảm thán, tay nàng không những một màu trắng nõn mà còn vô cùng mềm mại, làm Tề Tranh cứ liên tưởng như đang bắt lấy mảnh vải lụa nào đấy. Lại nói khi cõng nàng trên lưng, một mùi hương không rõ xông vào mũi Tề Tranh, gợi lên trong lòng nàng một cổ thắc mắc, đây là mùi hương gì a, mùi hương này dường như rất quen thuộc, không quá nồng như nước hoa ở hiện đại mà ngược lại rất thanh dịu tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, chẳng lẽ là mùi hương cơ thể a, thật thích.

Vì thân người Giang Hiểu Nguyệt khá nhẹ nên Tề Tranh cũng nhanh chóng cõng nàng đến lễ đường. Ở đây có rất nhiều người, đa phần là các quan lại trong triều có giao tình ít nhiều với Tấn Phong và Giang Minh.

Hoàng thượng sai người đến truyền chỉ, vì người bận chuyện công vụ nên không thể đích thân tới tham dự hôn lễ, chỉ sai Lý công công tới ban thưởng một ngàn lượng vàng, chúc tân lang tân nương "vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão".

Sau khi bái đường, Giang Hiểu Nguyệt được người hầu đưa tới phòng tân hôn, còn Tề Tranh bị giữ lại tiếp rượu với quan khách. Theo kế hoạch của Tấn phu nhân, trang phục tân lang của Tấn Lâm được chuẩn bị có tay áo đặc biệt rộng, chỉ cần lén giấu một cái túi vào bên trong thì có bao nhiêu rượu cũng không là vấn đề, vì vậy ngoài vài ly rượu Tề Tranh uống lúc đầu để cơ thể vướng mùi rượu thì số rượu sau đó đều chui vào bên trong cái túi kia, điều này khiến cho một kẻ tửu lượng thấp như Tề Tranh cũng dương dương tự đắc, ung dung khoái hoạt.

Nửa canh giờ sau, Tề Tranh một bộ dáng giả vờ say rời khỏi nơi nồng nặc mùi rượu này, lảo đảo bước về phòng. Đến trước cửa, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả khiến nàng do dự, giống như bên kia cánh cửa là một thế giới mới đang đợi nàng bước vào, mà nàng rõ ràng không biết đó là phúc hay họa. Đến tận khi nha hoàn từ trong phòng đẩy cửa ra nhìn thấy nàng rồi giật mình kêu lên "Tam thiếu gia!", nàng mới biết được mình đã thất thần, sau đó mới gật đầu rồi bước vào phòng.

Giang Hiểu Nguyệt ngồi yên trên giường, đầu vẫn đội khăn voan không thấy được khuôn mặt, kế bên là bà mối và hai nha hoàn. Tề Tranh bước tới cạnh bàn, giơ tay rót một ly trà đưa lên uống, thủy chung không nhìn đến Giang Hiểu Nguyệt, bà mối thấy vậy liền nhanh miệng nói :"Ai nha Tấn công tử, ngài xem có phải nên lấy khăn voan trên đầu tân nương xuống không a".

Tề Tranh nghe nói vậy cũng lập tức cười to, "Đúng, đúng a".  Nàng bước tới trước mặt Giang Hiểu Nguyệt, đưa tay nhẹ nhàng nhấc khăn voan lên.

Khăn voan được nhấc lên, Tề Tranh đầu tiên là bất ngờ, sau đó là khó tin, dung nhan trước mắt thật là làm người ta cảm thấy đẹp mắt, sóng mũi hơi cao, chân mày đen mà thanh thoát như làn sóng nhẹ nhàng ngoài biển khơi, đôi môi đỏ thắm như những cánh hoa mẫu đơn xinh đẹp, làn da lại càng trắng nõn mịn màng, đặc biệt là đôi mắt sâu không thấy đấy như hút người ta vào trong đó, thật là động lòng người a. Điều kì lạ chính là Tề Tranh cảm giác như đã từng gặp qua nàng ở đâu đó, nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi. Nàng không cười, điều đó làm Tề Tranh đang nhìn đến ngẩn ngơ bỗng bị đánh trở về thực tại. Tề Tranh xoay người trở lại bên bàn, rót một ly trà rồi một hơi uống cạn, sau đó lại là một ly, hai ly...

Từ khi Tấn Lâm bước vào phòng, ngón tay Giang Hiểu Nguyệt đã siết chặt đến trắng bệch không thấy tia máu, dấu của móng tay ấn vào còn lưu trên da thịt, đến bây giờ mới bắt đầu thả lỏng.

Bà mối thấy cả hai không ai nói câu gì, cũng không có hành động gì thì vội nói, "Tấn công tử, Tấn thiếu phu nhân, hai người còn chưa uống rượu giao bôi a".

Tề Tranh chậm rãi xoay đầu nhìn bà mối, tự hỏi sao bà mối này phiền phức đến như vậy, rồi sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, từ từ đi đến bên cạnh Giang Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng mỉm cười nói, "Đến đây, ta bồi nương tử uống rượu a", một tay đưa ra trước như muốn đỡ nàng đứng dậy.

Giang Hiểu Nguyệt nghe thấy đầu tiên là không có phản ứng, nàng chỉ hơi cúi đầu xuống đất không nói gì, khi Tề Tranh sắp mở miệng nói thêm gì đó mới thấy nàng từ từ đứng dậy, bàn tay khẽ đặt lên bàn tay của Tề Tranh, chậm rãi đi đến bàn ngồi xuống.

Nha hoàn sau đó rót cho hai người hai ly rượu, đưa tới trước mặt mỗi người. Tề Tranh nhận rượu xong đã thấy Giang Hiểu Nguyệt cầm trên tay ly rượu, nàng vòng tay qua tay Giang Hiểu Nguyệt, một hơi uống cạn ly rượu, sau đó nhìn qua Giang Hiểu Nguyệt, thấy nàng cũng đã uống cạn rượu thì mới rút tay về, quay mặt về phía bà mối, một bộ dáng "ngươi còn không đi thì sẽ có chuyện đó".

Bà mối thấy bộ dạng này của nàng thì che miệng cười khúc khích, sau đó một bộ mặt gian trá cười nói, "Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, nô tài kính chúc nhị vị sớm vì Tấn gia khai chi tán diệp,"

"Chúng ta xin phép cáo lui trước a ". Sau đó cùng hai nha hoàn lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Tề Tranh xoay người nhìn Giang Hiểu Nguyệt, nàng đột nhiên không hiểu vì sao lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, mọi chuẩn bị trước đó như bị vứt đi đâu hết, chẳng còn nghĩ được thứ gì. Nàng nhìn chằm chằm Giang Hiểu Nguyệt một lúc lâu, sau đó như chợt nghĩ ra được gì, đưa tay lên đỡ đầu, chân mày khẽ nhíu, "Đau đầu quá a", nàng giả vờ nói. Sau đó cũng không đợi Giang Hiểu Nguyệt có phản ứng, lảo đảo bước tới cạnh giường, lăn người nằm vào phía trong, đắp chăn lại, nhắm mặt tựa như ngủ.

Giang Hiểu Nguyệt nhìn động tác của nàng, dường như là hơi kinh ngạc, sau một lúc lâu mới thấy nàng nhẹ nhàng thổi tắt nến, sau đó đi đến giường nằm xuống cạnh Tấn Lâm.

Cảm nhận được nửa bên giường vừa có người nằm xuống, đại não Tề Tranh căng thẳng đến mức bản thân nàng cũng phải tự mắng mình đúng thật là điên rồi, tự dưng lại xoay người vòng tay ôm Giang Hiểu Nguyệt. Tay của nàng để trên người Giang Hiểu Nguyệt, chỉ cần hơi chuyển lên trên một chút là có thể chạm vào bộ phận kia.

Dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, Giang Hiểu Nguyệt đưa mắt về phía nàng, trong lòng dâng lên một cảm giác thú vị, vị phu quân nổi tiếng phong lưu này của nàng ở trước mặt nữ nhân sẽ có bộ dáng này sao, chính là đột nhiên khiến nàng muốn trêu đùa mà vô thức cười hỏi, "Phu quân muốn làm gì, ân?"

Chữ "Ân" cuối cùng bị kéo dài ra, sợi dây đang bị căng ra trong đầu Tề Tranh cũng lập tức bị kéo đứt.

"Ta...ta buồn ngủ, chúng ta...chúng ta mau ngủ thôi". Sau đó rút tay về, xoay người lăn vào tận phía trong, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Giang Hiểu Nguyệt thấy nàng như vậy càng không muốn buông tha, tiếp tục hỏi: "Phu quân vì sao lại nằm sát tường như vậy, sẽ không lạnh sao?"

Thân hình người kia dường như cứng đờ, sau một hồi mới cười ngây ngô trả lời: "Không...không lạnh, ta chính là muốn chừa một khoảng giường để nương tử có thể ngủ hảo thoải mái a".

"Vậy thiếp thân chính là phải cảm tạ ý tốt của phu quân rồi, bất quá ta chính là sợ phu quân bị lạnh, không bằng nằm lại gần một chút đi".

"A a không sao, chỉ cần nương tử thoải mái là được, ta là nam nhi bị lạnh một chút cũng chẳng sao a".

"Nếu vậy để thiếp thân giúp phu quân đắp hảo chăn a". Giang Hiểu Nguyệt giọng điệu trêu chọc.

"A a không cần phiền như vậy, để ta tự làm, để ta tự làm". Vừa nói vừa kéo chăn đắp cẩn thận, chỉ chừa lại phần đầu lộ ra ngoài, cười ngượng nhìn Giang Hiểu Nguyệt: "Mau ngủ thôi".

Một ngày này mệt mỏi như vậy, Giang Hiểu Nguyệt cũng không muốn kéo dài nữa, nhanh chóng đáp ứng: "Ân, mau ngủ thôi".

Một đêm thanh tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top