Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 (QK).

"Hồ Bác Văn!!!". Tăng Khả Ny chen lấn vào giữa đám đông người đang tạo thành một vòng tròn kia, sau khi vừa vào được bên trong đám người cảnh tượng mà cô chứng kiến được càng khiến một nữ nhân chưa từng gặp cảnh đánh nhau như Tăng Khả Ny phải sợ hãi, một gã nam nhân đang nằm đè lên người Hồ Bác Văn không ngừng đấm vào mặt anh ta.

Sau khi đẩy ngã gã nam nhân ấy ra khỏi người Hồ Bác Văn mà ngã xõng xoài ra đất, Tăng Khả Ny như phát điên lo lắng cực độ, đôi bàn tay cô không ngừng run rẩy giữa không trung, đôi mắt không biết từ lúc nào đã bắt đầu rơi lệ. Cô nhìn người anh họ bảnh bao lúc nào cũng xuất hiện với bộ dáng đẹp trai trước mặt cô đang yếu đuối nằm dưới mặt đất với gương mặt bị đánh không còn nhìn ra hình người, máu tươi theo cánh mũi và miệng Hồ Bác Văn theo nước mưa mà trôi ra khắp cả mặt đất, hơi thở yếu ớt.

"Bác Văn, anh sao vậy? Tỉnh lại đi.". Cô kề tay lên mặt anh, khe khẽ lay người gọi Hồ Bác Văn. Người anh họ này của cô trước nay tính cách tuy có phần hơi khoa trương giống như con tắc kè hoa có thể sẽ gây không ít ác cảm với người khác nhưng để gây chuyện đến mức bị đánh đến thế này Tăng Khả Ny chưa bao giờ thấy, trong lòng sợ hãi vô cùng.

Xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào hơn hẳn, cũng có vài người dần cảm nhận được bầu không khí bất ổn kia nên vì tránh sợ liên lụy phiền phức nên chọn cách âm thầm rời đi mất. Tuy vậy so với những người bỏ đi kia thì số người ưa náo nhiệt lại nhiều hơn, dần dần tụ tập lại thay thế vào chỗ của những người vừa đi kia.

Hồ Bác Văn nằm trên mặt đất dường như đã bất tỉnh rồi mặc cho nước mưa có thấm vào người lạnh lẽo thế nào hay mặc cho Tăng Khả Ny có lay người anh đến đâu cũng chẳng có phản ứng.

"Con nhỏ kia mày là ai mà xen vào vậy hả?". Người đàn ông kia, gã đã ra tay đánh Hồ Bác Văn sau khi bị Tăng Khả Ny kéo ngã ra đất sau một thoáng bất ngờ liền nhanh chóng lảo đảo đứng dậy, ánh mắt đỏ ngầu, mũi thở phì phò ra những tràn hơi mạnh bày tỏ sự tức giận. Việc có một đứa con gái ngang nhiên xông vào xô hắn giữa thanh thiên bạch nhật mà còn là ở giữa đám đông thế này rõ ràng làm cho hắn bẻ mặt, lại nhìn thấy thái độ lo lắng của cô dành cho Hồ Bác Văn lại càng khiến hắn tức điên hơn.

Tăng Khả Ny lờ đi câu hỏi của gã kia, cô một bên lo lắng cho Hồ Bác Văn, một bên lại nắm chặt điện thoại chờ xe cứu thương đến, đối với đám người hóng chuyện kia trong lòng đã sớm nguội lạnh còn đối với gã xấu xa kia cũng đã sớm không còn để tâm.

"Con nhỏ kia.". Không nhận được sự hồi đáp từ cô gã nam nhân gầm lên đầy tức giận, tiếng gầm của gã tựa như âm thanh của một con thú hoang khiến cho không ít người chứng kiến cũng phải hoảng sợ. Hắn không nói không rằng đi đến túm lấy cổ áo của Tăng Khả Ny từ phía sau mà kéo cô đứng lên đối diện hắn.

"Con mẹ mày tao gọi mày sao mày không trả lời, mày khinh tao à?". Hắn buông ra những câu tục tiễu. Tăng Khả Ny ánh mắt vẫn còn đọng lại tia hoảng sợ vẫn chưa kịp tiêu tán, cô đưa mắt nhìn gã hung bạo trước mặt trong lòng lại không hiểu được Hồ Bác Văn làm sao lại gây thù chuốc oán với loại người này.

"Mày nhìn cái gì mà nhìn, tin tao móc luôn mắt mày không hả?".

Từng câu từng câu mắng chửi thô tục không ngừng được tuôn ra, nhiều người hóng chuyện xung quanh cũng dần dần cảm thấy khó chịu, tuy vậy cũng không có ai dám xen vào.

Tăng Khả Ny từ đầu đến giờ vẫn luôn cắn chặt răng giữ im lặng dù cho cô cũng cảm thấy tức giận muốn điên lên, từ trước đến nay cô chưa từng gặp loại người nào khiến người ta phải khinh bỉ đến vậy.

Nhìn thấy được gã nam nhân định ra tay với cô, đã có vài người đứng ra bảo vệ, lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, tuy vậy cũng chẳng ai thật sự xông vào bên trong kéo hắn ra.

"Lũ tụi mày câm miệng hết cho tao. Còn con nhỏ này mày khinh tao?". Giống như đã chạm đến giới hạn, gã ta túm lấy cổ tay cô còn tay kia lại giơ lên không trung ra tay đánh cô.

Tăng Khả Ny theo bản năng nhắm chặt mắt lại chờ đợi cơn thịnh nộ của hắn giáng xuống, cô dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, đứng trước một gã điên với đôi bàn tay bị túm chặt đau nhói cũng chỉ đành vô lực, lòng đã sớm nguội lạnh chẳng có chút chờ mong gì sự giúp đỡ của đám người đang ở đấy mà hả hê quay video.

"Dừng tay. Cảnh sát đây.".

Cuối cùng cơn đau cũng không xuất hiện như trong dự tính, cảnh sát thật sự đã xuất hiện vào đúng thời khắc mà con người ta nguy cấp dù thỉnh thoảng mới có phép màu thế này diễn ra.

Gã đàn ông bị hai viên cảnh sát trấn giữ bằng còng tay, bên cạnh họ là Đới Manh, người bạn cấp ba mà cô chỉ vừa gặp lại.

"Tăng Khả Ny cậu không sao chứ?". Đới Manh vội vã hỏi Tăng Khả Ny, cô là gấp gáp cùng hai viên cảnh sát chạy đến đây, trên người đồng dạng chính là bị mưa thấm ướt cuối người xuống xem xét thương tích của Hồ Bác Văn.

"Tôi không sao, nhanh chóng đưa Bác Văn đến bệnh viện đi.".

Đới Manh nhìn vết bầm tím trên cổ tay Tăng Khả Ny cùng cả người ướt đẫm như chuột lột của cô, ánh mắt bỗng chốc xuất hiện vài tia phức tạp xen lẫn đau lòng, đôi môi khẽ nhấp nháy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Chỉ đành im lặng đứng sang một bên cho hai nhân viên cứu hộ đỡ Hồ Bác Văn lên xe.

Đới Manh nhận lấy chiếc ô mà một người cứu hộ tốt tính đưa cho, nhanh chóng giúp Tăng Khả Ny ngăn lại đợt mưa nặng hạt.

"Đi thôi, chúng ta đi đến bệnh viện, tay cậu bị thương rồi.".

Tăng Khả Ny nhìn cô, sau một lát lại lắc đầu từ chối.

"Cậu đi bệnh viện với anh ấy đi. Tôi đi cùng cảnh sát để xem xem có việc gì xảy ra. Khi nào có kết quả chẩn đoán thì gọi cho tôi.", nói xong liền cùng cảnh sát lên xe đi đến đồn cảnh sát cho lời khai.

Nhìn bóng dáng người đó ly khai khỏi tầm mắt, bên trong chiếc ô dư lại một khoảng không trống trải, Đới Manh bất giác cười tự giễu, cùng xe cứu thương vừa đến mang Hồ Bác Văn đi đến bệnh viện. Đám đông người đã tản đi hết, con đường ở cổng phía Tây lại quay về cảnh tượng im điềm vắng lặng chỉ còn hai hàng liễu rũ cùng màn mưa cô độc.

----

"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ sớm đến.". Tăng Khả Ny cho điện thoại trở lại túi quần sau khi cuộc gọi với Đới Manh kết thúc, hiện tại đã hơn sáu giờ tối, cô với bộ quần áo ướt sủng với từng giọt nước nhỏ giọt xuống sàn tạo thành một vũng nước lớn bên trong văn phòng của đồn cảnh sát.

"Nước nóng đấy, cháu uống đi cho ấm người.". Một viên cảnh sát tốt bụng đưa cốc nước ấm đến trước mặt cô, chính là người lúc nãy đã thẩm vấn cô  về vụ ẩu đả chiều nay. Chú ấy là một người đàn ông trung niên với dáng người cao lớn, làn da màu nâu rám nắng, gương mặt đã xuất hiện nhiều nếp nhăn ngay khóe mắt, nhưng lại nổi bật hẳn với cái bụng bia to ưởn như thai phụ gần bảy tháng. Tuy vậy trên người viên cảnh sát lại toát ra sự từng trải cùng chính trực khiến người khác có thể an tâm.

"Cảm ơn chú.". Cô đưa tay nhận cốc nước, cảm nhận được từng đợt ấm áp truyền qua lòng bàn tay vốn đã đông cứng vì lạnh, thật thoải mái.

Người cảnh sát khẽ cười, đôi mắt một mí của ông khi cười sẽ nheo híp lại, tựa hồ muốn như đang nhắm mắt vậy.

"Người trẻ các cháu sau này cũng không nên giao du với đám người xấu xa đó, chẳng học được điều gì tốt đẹp đâu. Đối với con gái như cháu lại càng phải cẩn trọng.". Ông ấy nói.

Làm cảnh sát đã nhiều năm, ông đã nhìn thấy biết bao cuộc ẩu đả giữa những người trẻ với nhau, kết quả cũng đều tương tự... nhiều đứa trẻ chưa trưởng thành cứ thích giao du với đám người xấu xa, sau cùng dẫn đến va chạm bạo lực. Đối với đám con trai có thiêng hướng mạnh mẽ, gần với nắm đấm thái độ của ông vẫn luôn là hung hăng quản giáo thế nhưng đối với những cô gái như Tăng Khả Ny ông lại dùng thái độ dịu dàng nhắc nhở, chính là luyến tiếc so với con trai con gái va vào ẩu đả, va vào đám người xấu lúc nào cũng chịu thiệt thòi nhiều hơn.

Tăng Khả Ny gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ. Tuy cô thật sự chẳng có chút dính dáng nào với gã nam nhân bạo lực kia, nhưng những lời nhắc nhở của chú cảnh sát cô vẫn sẽ ghi nhớ, hòng để truyền đạt lại với kẻ gây chuyện Hồ Bác Văn.

"Chú, người đàn ông kia sẽ bị phạt thế nào?".

"Tạm thời sẽ bị tạm giam 24 giờ, còn để nói xử lí thế nào còn chờ xem người anh họ kia của cháu có muốn đâm đơn kiện hắn tội bạo hành hay không.".

Gã nam nhân kia sau khi bị đưa về đồn vẫn không có biểu hiện sợ hãi hay lo lắng gì mà ngược lại vẫn giở thói hung hăng, nhiều lần giãy dụa chửi bới in ỏi khiến cảnh sát cũng phải đau đầu, sau một màn nghiêm mình thẩm vấn thì đã đưa hắn vào buồng giam làm bạn với đám muỗi mồng về đêm.

Theo lời khai của gã nam nhân, hắn họ Lý tên Bạo đang hành nghề khuâng vác hàng hóa ở chợ thủy sản. Nửa năm gần đây vợ hắn lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt còn nhiều lần đề cập đến việc muốn ly hôn, hắn không hiểu rõ nguyên nhân vì sao vợ hắn lại nằng nặc cương quyết như vậy, tuy vậy vì con trai mình nên hắn năm lần bảy lượt trốn tránh cho qua. Nhưng đỉnh điểm nhất là ngày hôm kia, Lý Bạo sau khi cùng các anh em ăn uống trở về liền bắt gặp cảnh tượng vợ hắn ôm ấp một nam nhân khác ngay trước nhà hắn, bên cạnh còn lại có mặt cả con trai của hắn và vợ. Sau khi trở về hắn buông lời chất vấn vợ, tuy nhiên vẫn không nhận được lời giải thích thỏa đáng mà ngược lại nhận được tờ đơn ly hôn đã được soạn sẵn từ lâu.

Lý Bạo vô cùng tức giận, bỏ nhà đi cả đêm hôm ấy không về, không ngờ đêm ấy trong lúc tình cờ đi ngang khu trường đại học nhìn thấy được gã nam nhân đã qua lại bất chính với vợ đang lái xe rời khỏi trường, hỏi ra mới biết được kẻ qua lại với vợ hắn chính là Đại thần có tiếng của đại học Bắc Kinh, Hồ Bác Văn. Lý Bạo đứng canh ở trường hai ngày liền nắm rõ được lúc nào Hồ Bác Văn xuất hiện, nhân cơ hội đấy mới đi đến dùng nắm đấm giải quyết nhân tình của vợ, dẫn đến trận ẩu đả ngày hôm nay.

Tăng Khả Ny nghe xong ngọn nguồn sự việc thái độ rõ ràng không tin, người anh họ Hồ Bác Văn của cô tuy quả thật là quỷ đào hoa nhưng tuyệt đối sẽ chẳng động đến người đã có gia đình. Những lời mà Lý Bạo nói cô tất nhiên sẽ xem như là một chuyện vô lý, hắn chính là đã nhận nhầm người, hoặc có hiểu lầm nào đó, anh trai cô nhất định không phải là loại người trơ trẽn cướp vợ người khác được.

"Mọi việc hôm nay xem như đã xong, đợi anh họ cháu tỉnh lại phía cảnh sát sẽ đến lấy lời khai. Vậy cháu ở đây chờ bạn đến đón nhé, chú phải vào trong làm việc tiếp đây.".

"Dạ vâng, cảm ơn chú ạ.".

Sau khi viên cảnh sát quay trở vào nơi làm việc thì vài phút sau Âu Nhược Lạp cũng đến. Cô sau khi nhận được cuộc gọi của Tăng Khả Ny liền nhanh chóng chạy đến đây, mọi chuyện đã diễn ra đều là do Tăng Khả Ny ngắn gọn tóm tắt cũng không nắm rõ được tình hình, chuyện trước mắt vẫn là nhanh chóng đón cô đi ra khỏi đồn cảnh sát.

"Tăng Khả Ny, chị không sao chứ?". Âu Nhược Lạp chống tay lên gối thở gấp, việc di chuyển gấp gáp thế này quả thật lâu rồi cô chưa từng trải nghiệm lại, có chút thở không thông.

"Chị không sao, chúng ta đi thôi.". Tăng Khả Ny nói xong thì đứng dậy khỏi ghế, hướng đến chỗ cánh cửa mà đi.

"Được rồi, chờ đã, cho em thở cái đã. Em đã phải dùng tốc độ của Quicksilver để đến đây đó.".  Âu Nhược Lạp nắm lấy cánh tay Tăng Khả Ny bảo cô dừng bước nhưng khi chạm vào cánh tay lạnh băng của cô thì lại như nhớ ra được việc Tăng Khả Ny đã dầm mưa rất lâu rồi, nếu cứ tiếp tục không sớm thì muộn cũng sẽ mắc bệnh. "Đi thôi, chắc chị mệt rồi. Em đưa chị về nhà tắm rửa rồi chúng ta đi ăn tối.".

Hai người một trước một sau lần lượt rời khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài bầu trời đã sớm tối, từng con đường của thành phố cũng đã sớm sáng đèn, cơn mưa dai dẳng từ lúc sáng cũng đã dứt. Âu Nhược Lạp chỉnh lại nhiệt độ trong xe cho ấm hơn sau đó đưa cái khăn bông màu trắng sang cho Tăng Khả Ny lau tóc, rồi khởi động xe chạy đi.

"Anh họ chị tình trạng sao rồi?". Khi hai người dừng lại đợi đèn đỏ Âu Nhược Lạp mới lên tiếng hỏi Tăng Khả Ny, cô thật ra đối với người anh họ của Tăng Khả Ny không hề có chút quen biết thế nhưng vẫn cũng hỏi thăm qua.

"Tình trạng không tốt lắm, bị đánh gãy hai cái răng, xương hàm cùng xương sườn cũng có phần thương tổn.". Tăng Khả Ny lặp lại những lời mà lúc nãy Đới Manh đã nói với cô, trong giọng không hề mang chút cảm xúc nào. Đới Manh bảo Hồ Bác Văn đã tỉnh lại rồi, Tăng Khả Ny không cần lo lắng, cứ về nhà nghỉ ngơi trước rồi đến bệnh viện sau. Cứ nghĩ Tăng Khả Ny sẽ từ chối ý tốt của cô không ngờ vậy mà chỉ nhàn nhạt đồng ý, sau khi nói vài lời khách khí rồi ngắt máy. Chỉ là trong lòng Tăng Khả Ny bấy giờ có một bụng nghi vấn khiến cô không còn chút tâm trạng nào mà tiếp tục thực hiện mấy cái hành động cương quyết cự tuyệt gì, sự xuất hiện của Đới Manh dạo gần đây còn thường xuyên lén lút gặp gỡ với Hồ Bác Văn đã khiến cô khó hiểu, hôm nay lại nghe được chuyện hoang đường mà Lý Bạo kể càng khiến cô khó chịu, còn vở kịch vẫn còn dang dở phía trước, hàng loạt chuyện bủa vây khiến Tăng Khả Ny bây giờ ngoại trừ im lặng cũng chẳng biết phải có thái độ thế nào.

"Được rồi chị cũng đừng lo lắng quá, em đưa chị về nhà tắm rửa trước rồi đi ăn, giờ này chắc hẳn chị đã đói rồi.". Âu Nhược Lạp vỗ vỗ vai cô an ủi.

Đã gần tám giờ tối, bên trong nhà hàng Trung Hoa có tiếng tại Bắc Kinh, Tăng Khả Ny đã thay ra bộ quần áo cũ kia đổi lại bằng trang phục ấm áp hơn, cùng Âu Nhược Lạp còn có cả Tôn Nhuế dùng bửa tối. Tôn Nhuế sau khi kết thúc lịch trình hôm nay đúng lúc nhận được cuộc gọi của Âu Nhược Lạp nên lập tức đi đến, trong khoảng thời gian cả hai người chờ đợi Tăng Khả Ny sửa soạn Tôn Nhuế đã phần nào nắm được chuyện gì đã xảy ra. Khác với Âu Nhược Lạp, Tôn Nhuế và Tăng Khả Ny quen biết nhau từ bé nên đối với người anh họ Hồ Bác Văn của Lão Tăng, Tôn Nhuế tất nhiên có quen biết. Khi nghe đến chuyện Hồ Bác Văn bị người ta đánh đến mức phải nhập viện Tôn Nhuế không khỏi cảm khái trong lòng, ông anh trai này không ngờ lâu ngày không gặp đã trở thành cái dạng này rồi.

"Uống chút rượu cho ấm người.". Tôn Nhuế rót cho Tăng Khả Ny một chén rượu gạo, lại nói tiếp. "Lão Tăng, mới hai tháng không gặp sao chị lại gầy thế này rồi.".

"Còn em sao lại chạy đến đây rồi?". Tăng Khả Ny nhìn Tôn Nhuế, sau đó chậm rãi uống cạn chén rượu.

"Không phải do em có lịch trình sao? Không ngờ mới ngày đầu tiên đến lại nghe được drama thế này.". 

Hai tháng trước khi Tôn Nhuế nghe được tin Tăng Khả Ny muốn đi đến Bắc Kinh ở một thời gian liền không khỏi khó hiểu một phen, chẳng phải Triệu Thiết Ngưu vẫn còn miệt mài kinh sử ở Singapore sao, chị ấy chạy đến Bắc Kinh để làm gì? Nghi vấn trong lòng tất nhiên cũng có hỏi qua Tăng Khả Ny nhưng chỉ nhận được câu trả lời đơn giản "Muốn đi tìm cảm hứng sáng tác", Tôn Nhuế tất nhiên chẳng tin cái lý do này của cô, hỏi cả Đồng Đồng cũng chẳng tìm được nguyên nhân vì vậy cái nghi vấn này chỉ đành nuốt vào bụng chờ ngày bất ngờ chạy đến đánh úp Tăng Khả Ny... cuối cùng ngày đầu tiên chạy đến liền gặp phải chuyện này.

"Đồng Đồng vẫn khỏe chứ?". Tăng Khả Ny thái độ chính là không muốn nhắc đến chuyện hôm nay nữa nên chuyển đổi đề tài, Tôn Nhuế và Âu Nhược Lạp cũng nhanh chóng hiểu ý phối hợp theo. Ba người tâm trạng không tệ, trò chuyện về những chuyện xảy ra gần đây, bầu không khí xem như tốt đẹp.

"Đới Manh sao lại xuất hiện ở đây?". Tôn Nhuế hỏi Tăng Khả Ny khi hai người đang đứng ở bệ rửa tay trong nhà vệ sinh, có một số chuyện dù không muốn nhưng vẫn phải hỏi rõ.

Tăng Khả Ny nhìn dòng nước trong suốt mang chút ấm áp chảy xuyên qua kẽ tay, khẽ lắc đầu.

"Chị không biết, lần đầu gặp lại là do Hồ Bác Văn làm trung gian.".

Tôn Nhuế xoay người rút lấy vài miếng khăn giấy lau khô tay, cô nhìn quanh một chút sau khi phát hiện nhà vệ sinh vắng vẻ không có ai khác mới tựa người vào thành bệ rửa, chờ đợi Tăng Khả Ny làm sạch tay.

"Năm đó xảy ra chuyện như vậy chị ấy lại không nói lời nào mà mất tích, sau bao nhiêu năm liền đột ngột xuất hiện trở lại rốt cuộc là có ý gì đây?".

"Chuyện này có lẽ em nên đi đến hỏi cậu ta.". Cô đưa tay nhận lấy khăn giấy mà Tôn Nhuế đưa đến, gọn gàng lau sạch vết nước. "Có lẽ chỉ là trùng hợp tái ngộ thôi, thế nhưng chị vẫn không ngờ Bác Văn vẫn có thể điềm nhiên thân thiết như vậy.". Nói xong, ném khăn giấy vào sọt rác.

"Lão Tăng.". Tôn Nhuế gọi cô, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò cùng e dè lúng túng, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm mới lên tiếng hỏi. "Chuyện năm đó, thật sự là do ba người làm sao?".

Tăng Khả Ny nhìn cô, ánh mắt tựa hồ như một mặt hồ lớn, tĩnh lặng nhưng sâu chẳng thấy đáy khiến lòng Tôn Nhuế không khỏi mơ hồ, không thể nhìn thấu.

"Chúng ta đi thôi, đừng để Nhược Lạp chờ lâu.".

Không nhận được đáp án cho mình, Tôn Nhuế cũng chỉ đành thở dài cho qua, cô biết chính mình có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết được năm đó đã xảy ra chuyện gì, Tăng Khả Ny nhất định không nói, cũng chẳng một ai có thể rõ câu trả lời. Năm đó chuyện xảy ra cả hai còn chưa quen biết Đồng Đồng, Triệu Tiểu Đường thì đang ở xa ngàn dặm, đối với tình cảm gắng bó rất lâu kia vĩnh viễn vẫn luôn bị một bí mật che dấu, chẳng thể phơi bày.

Sau khi cả hai vừa rời đi không lâu, cánh cửa của hai gian phòng nhà vệ sinh đồng loạt mở ra. Dụ Ngôn gương mặt vẫn mang nét bình thản thường ngày, bên cạnh là Châu Tử Thiến không giấu khỏi sự thích thú trong đáy mắt, cười thập phần vui vẻ.

"Ngôn, em đã bảo với chị rằng chị ta không phải là người bình thường mà, hôm nay không ngờ trùng hợp đến vậy có thể chứng thực lời em nói.".

Nàng cảm nhận sự phấn khích trên gương mặt non trẻ của nữ nhân cạnh bên, cười đáp.

"Người ta chỉ là quen biết đi ăn cùng người nổi tiếng, em liền có thể gắng cái mác 'không phải là người bình thường' cho chị ấy sao?".

"Ngôn, xem ra chị vẫn không tin em.".

Dụ Ngôn nhìn Châu Tử Thiến, lên tiếng phủ nhận.

"Chị không phải là không tin em, có điều những điều em nói chẳng nói lên được gì cả. Được rồi đừng nhiều lời nữa, bố mẹ đang chờ chúng ta. Mau đi thôi.".

Hết chương 12 (QK).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top