Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 (QK).

"Em gái yêu quý của anh.". Đó là câu nói đầu tiên mà Hồ Bác Văn dành cho Tăng Khả Ny sau khi anh tỉnh lại. Cô kéo cánh cửa phòng bệnh ra, bước vào cùng với giỏ trái cây trên tay, nhìn thấy bộ dạng bị băng bó như xác ướp của anh thản nhiên vui vẻ đôi mày không khỏi nhíu lại đầy bất mãn. Tên anh họ này của cô xem ra tâm tình thật không tệ.

"Anh trai yêu quí của em, anh vẫn ổn chứ?". Cô đóng cánh cửa, nhái lại giọng điệu của Hồ Bác Văn vẫn không quên gằng từng chữ.

"Khả Ny cậu đến rồi à.". Đới Manh đứng dậy khỏi sofa, cô bỏ cuốn tạp chí trên tay xuống đi đến nhận lấy giỏ trái cây từ tay Tăng Khả Ny.

Tăng Khả Ny nhìn Đới Manh, cô không nóng không lạnh mỉm cười lễ độ với người bạn cũ. Xem bộ dáng của Đới Manh cô có thể đoán được cô ấy vẫn ở cạnh Hồ Bác Văn từ lúc chiều đến giờ, mái tóc nâu dài được buộc hờ hững, ánh mắt toát lên tia mệt mỏi rõ rệt.

"Cảm ơn cậu. Vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.". Tăng Khả Ny nói, cô cởi áo khoác ra để lên tay vịn sofa còn lại chiếc áo len cao cổ màu đỏ mận ấm áp.

Đới Manh nghe lời tiễn khách của cô cũng chỉ cười nhạt, tuy vậy lại không ngay lập tức phản ứng mà nhìn về phía Hồ Bác Văn.

"Tiểu Khả nói đúng đấy, vì đống rắc rối của tớ mà cậu gặp đủ rắc rối rồi. Đêm nay hãy về ngủ một giấc thật ngon nhé.". Hồ Bác Văn đồng tình với ý kiến của Tăng Khả Ny, anh nhìn cô, khẽ gật đầu bảo mình không sao.

"Được rồi. Vậy tôi đi đây, có chuyện gì hãy gọi ngay cho tôi nhé.". Lúc này quả thật cô không được nơi này níu lại nữa rồi, cầm lấy túi xách trên bàn, dặn dò Hồ Bác Văn vài câu gì đó về việc di chuyển, ăn uống, sau một hồi cuối cùng mới nói lời tạm biệt rời đi.

Tăng Khả Ny tựa lưng vào cửa sổ, cả quá trình chỉ chăm chú nhìn ngắm dòng người bên dưới đường, mãi đến khi âm thanh cánh cửa phòng được khép lại mới chầm chậm thu hồi ánh mắt quay về.

"Em đã ăn gì chưa?". Hồ Bác Văn hỏi cô.

"Lúc nãy em đã ăn tối cùng Nhược Lạp và Tôn Nhuế rồi.".

"Ồ, tiểu nha đầu Tôn Nhuế cũng đang ở Bắc Kinh à?". Nghe đến tên Tôn Nhuế, Hồ Bác Văn có chút ngạc nhiên, cô bé hàng xóm đã lâu rồi chưa gặp mặt rồi.

"Con bé có gửi lời hỏi thăm anh.". Sau khi rời khỏi quán ăn, Âu Nhược Lạp cho Tăng Khả Ny quá giang đến bệnh viện, còn bản thân cùng Tôn Nhuế thì quay về khách sạn. Một phần vì Tăng Khả Ny bảo không cần đến thăm, một phần vì Tôn Nhuế thân phận đặc thù xuất hiện một thân một mình tại bệnh viện thật sự không tiện nên chỉ đành nhờ Tăng Khả Ny gửi lời hỏi thăm thay mình, hẹn một hôm nào đó nhất định sẽ đến thăm, còn bây giờ phải trở lại khách sạn chuẩn bị cho lịch trình ngày hôm sau.

"Hahaha, xem ra đã bị chê cười rồi. Ngày xưa toàn là anh đi gây chuyện với người khác bây giờ lại bị người ta đánh thế này, tiểu đồ đệ Tôn Nhuế nhất định là cười vào mặt anh.". Hồ Bác Văn ngày còn bé chính là đứa trẻ cao nhất trong xóm nên rất được lũ trẻ kính nể, thường cậy như vậy đi gây chuyện quậy phá khắp nơi còn thu được một tiểu bá vương Tôn Nhuế làm đồ đệ. Nhớ đến chuyện xưa Hồ Bác Văn không khỏi buồn cười.

"Anh còn cười được à? Bị đánh thành cái bộ dạng này, em nói cho anh biết không sớm thì muộn Dì Dượng cũng phát hiện.". Chuyện náo loạn chiều nay đã sớm bị phát tán tràn lan trên diễn đàn trường đại học tạo ra một tràn bát nháo hỗn loạn. Tăng Khả Ny còn nhớ chuyện tấm ảnh chụp anh em cô lần trước chỉ vừa mới lặng xuống, lần này lại xuất hiện chuyện lớn này, thật khiến người ta đau đầu. Còn chưa kể đến chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến tai hai bật trưởng bối nhà họ Hồ, việc Tăng Khả Ny trốn đến Bắc Kinh cũng sẽ bị bố mẹ cô phát hiện ra. Lúc này cô thật sự hận không thể đánh thêm vào cái gương mặt thong dong kia của Hồ Bác Văn.

"Bố mẹ anh lúc này đang ở Mỹ, chú Tô đã mật báo cho anh biết không có chuyện gì nên em yên tâm.".

"Xem ra là anh đã chuẩn bị cả rồi nhỉ?". Cô đi đến ghế cạnh giường bệnh, ngồi xuống.

"Ngược lại là em... em có chuyện muốn hỏi anh không phải sao?".

Tăng Khả Ny nhún vai. "Nếu muốn nói anh đã sớm nói với em. Ngay lúc này anh cứ lo dưỡng thương cho thật tốt đi. À, cảnh sát cũng sẽ sớm đến hỏi anh, anh cũng nên chuẩn bị tinh thần trước.".

Hồ Bác Văn nhìn cô đầy thâm ý. Tác phong này không giống với Tăng Khả Ny mà anh ta quen biết, nếu là Tăng Khả Ny nhất định sẽ tra hỏi đến cùng. Vì sao anh ta bị người ta đánh? Người đàn ông kia là ai?. Chỉ là còn chuyện vẫn chưa giải quyết xong, lúc này anh chưa thể cho cô biết đáp án được. Có lẽ Tăng Khả Ny cũng hiểu điều này, nên không hỏi.

"Mọi chuyện... cho anh chút thời gian nữa, nhất định sẽ nói hết với em.".

"Bác Văn.".

"Hả?".

"Đới Manh.". Cô thốt lên hai tiếng như hàm chứa tất thảy những thắc mắc trong lòng, so với người đàn ông lạ mặt kia người cô quan tâm chính là cô ấy.

Hồ Bác Văn thở dài, gật đầu. "Là anh đến tìm cậu ấy. Chỉ cậu ấy mới giúp được anh.".

"Em hiểu.".

"Tiểu Khả, chuyện năm đó có lẽ cậu ấy không cố ý, cậu ấy...".

"Bác Văn". Cô ngắt lời anh."Có lẽ anh cần thay chai truyền nước rồi, em đi gọi y tá.". Nói xong lền đứng lên đi về phía cửa.

"À, Ừm. Tiểu Khả...anh xin lỗi về vở kịch.".

Tăng Khả Ny kéo cánh cửa, nhàn nhạt đáp. "Không sao, em tự có sắp xếp.". Xong đóng cửa, bỏ lại Hồ Bác Văn cùng căn phòng trống trãi.

---

Buổi đêm lạnh lẽo còn mang hơi ẩm của cơn mưa ban chiều đọng lại, Tăng Khả Ny ngồi trong công viên bệnh viện, hít thở chút không khí trong lành. Cái mùi hương của bệnh viện khiến cô khó chịu, trong lòng thấy ngột ngạt không thôi. Nhìn ánh đèn đường màu vàng dìu dịu đổ lên trên người tạo ra một vệt bóng đổ dài dưới đất, Tăng Khả Ny không khỏi thở dài mệt mỏi. Trong tâm trí không ngừng nhảy múa suy tư, tạo ra vô vàn những viễn cảnh cùng những bức tranh sinh động, cuối cùng lại xuất hiện gương mặt của một người. Dụ Ngôn, đột nhiên cảm thấy thật nhớ em.

'Liệu có nên gọi cho em ấy không?'. Cô tự hỏi. Trời đã trễ thế này có lẽ Dụ Ngôn đã ngủ mất rồi...

'Hay là nên nhắn tin nhỉ? Nếu em ấy đã ngủ thì thôi, còn nếu em ấy chưa ngủ thì thật tốt. Chỉ là mình làm vậy có phiền không?'.

Tăng Khả Ny đá những viên sỏi nhỏ dưới chân, cười tự giễu bản thân. Cuối cùng lại như hạ quyết tâm, không muốn làm phiền em ấy.

"Đinh.". Là tiếng thông báo của điện thoại.

Tăng Khả Ny cảm khái, lúc vừa hạ quyết tâm khôn muốn chạm đến điện thoại thì định mệnh lại khiến người ta phải chạm vào. Và...

"Đúng là định mệnh nhỉ?". Tăng Khả Ny nhìn dòng tin nhắn vừa được gửi đến, cảm thán.

Là tin nhắn từ nàng. Dụ Ngôn.

[Tăng Khả Ny, chị có ở đấy không?].

[Chị đây. Sao thế?].

Một thoáng im lặng. Tăng Khả Ny cũng không thấy gấp gáp, kiên nhẫn chờ nàng.

[Chị vẫn ổn chứ?]. Dụ Ngôn cứ ấn đi ấn lại mãi một nội dung xong lại xóa, chẳng biết nên nói thế nào cho phải, cuối cùng gửi đi một dòng này. Chuyện chiều nay đã ngập trên diễn đàn trường, Dụ Ngôn không khó để phán đoán thời gian, rõ ràng là sau khi Tăng Khả Ny tiễn nàng về kí túc xá, lúc ra đến cổng trường liền gặp chuyện. Tuy không phải lỗi của bản thân, thế nhưng Dụ Ngôn không khỏi cảm thấy cũng có một phần trách nhiệm, nhưng so với việc đó nàng càng cảm thấy lo lắng cho Tăng Khả Ny hơn, rõ ràng chị ấy cũng bị người kia động tay.

Tăng Khả Ny nhìn một dòng này, khóe môi bất giác mỉm cười ấm áp, ngón tay thon dài cũng tự nhiên nhanh chóng nhập lại hồi âm.

[Chị không sao.].
Nhưng lại nghĩ ngợi không thôi, nếu như chuyện này đã bị truyền đi đến vậy, đối với mối quan hệ của cô cùng Hồ Bác Văn lần này sẽ không tránh khỏi bị người khác lần nữa nghi ngờ. Xem ra cũng chẳng thể che giấu thêm được nữa rồi, hơn nữa sớm muộn cũng đến tai Dì cô, rồi chắc chắn bố mẹ cô cũng biết chuyện.

Dụ Ngôn nghe cô bảo không sao, trong lòng tất nhiên cũng thôi lo lắng. Dẫu sao lúc chập tối nàng đã nhìn thấy cô ở nhà hàng Trung hoa, bộ dáng tuy có phần mệt mỏi nhưng cũng không đến mức suy kiệt, vẫn còn thần sắc mạnh mẽ.

[Vậy thật tốt...]. Nàng gửi đi một dòng này, thế nhưng tựa hồ vẫn còn đang nhập thêm gì đó.

Tăng Khả Ny dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo vẫn kiên nhẫn chờ nàng, không có ngắt ngang.

[Gửi lời hỏi thăm của em đến Hồ học trưởng nhé.]. Hóa ra nàng là muốn nói điều này.

[Dụ Ngôn, em không có gì muốn hỏi chị sao?]. Tăng Khả Ny không hiểu vì sao bản thân lại gửi đi cái dòng tin nhắn kì lạ này, chỉ là bây giờ muốn xóa đi cũng chẳng còn kịp nữa. Chẳng qua trong lòng vạn phần giống như có một tầng mây mù lượn lờ bao phủ, Dụ Ngôn biết rõ mình cùng Hồ Bác Văn quan hệ không tầm thường nhưng lại không hề hỏi đến, làm cô vô duyên vô cớ cảm thấy có phần tức giận tự động sinh ra. Thế nhưng bình tĩnh lại rồi mới cảm thấy chính mình thật buồn cười, nàng không hỏi đến thì làm sao lại khiến bản thân mình sinh khí đây.

Cô vừa thẹn thùng vừa tò mò không biết người kia liệu sẽ trả lời thế nào, sẽ thật sự đặt câu hỏi cho mình sao, mím môi chờ đợi. Còn phía Dụ Ngôn bỗng nhiên im bặt, không có chút động tĩnh nào, đã hơn 5 phút trôi qua khiến Tăng Khả Ny sự chờ đợi cùng theo từng nhịp đồng hồ mà nguội lạnh. Có lẽ em ấy chẳng biết phải làm sao, Dụ Ngôn tính cách lãnh đạm sẽ chẳng vô duyên vô cớ hỏi sự tình mình. Cô tự nhủ với mình như vậy.

Thở một hơi dài mang theo lớp hơi nước mỏng manh tan vào không khí, mùa đông đến rồi, Tăng Khả Ny cảm thán. Cô cho điện thoại vào lại túi quần, hai bàn tay có chút lạnh lẽo sương đêm mà chà xát vào nhau. Khuôn viên bệnh viện về đêm không hề cô quạnh, ngược lại còn có nhiều người đẩy vài cái xe lăn cùng người thân vui vẻ chuyện trò hóng gió, thỉnh thoảng xe nghe được tiếng âm thanh còi hú của xe cứu thương phát ra trong đêm tối.

Tăng Khả Ny đứng dậy khỏi ghế, lắc lắc cái cổ đã tê rần bước đi quay về phòng bệnh. Cô nhẩm tính toán thời gian có lẽ y tá đã kiểm tra cho anh họ cô xong từ lâu, vừa vặn xuất hiện sẽ đúng lúc. Hai người quen biết từ nhỏ, tuy lúc nào gặp mặt cũng đối chọi nhau nhưng ở cái thành phố xa lạ không một ai thân thích này Tăng Khả Ny cũng không thể để anh họ một mình ở bệnh viện được.

Vừa quay trở lại phòng bệnh, Hồ Bác Văn không chờ được cô nữa nên đã mệt mỏi an giấc từ lâu, trong phòng ánh đèn đã tắt thay vào đó là đen ngủ mờ ảo, điều hòa phòng cũng được chỉnh lại vừa phải ấm áp. Tăng Khả Ny yên lặng di chuyển đến sofa ngồi xuống, bên dưới ngăn bàn trà có một bộ chăn gối nhỏ chu đáo chuẩn bị cho thân nhân, tuy vậy Tăng Khả Ny chỉ nhìn qua một chút không động đến. Cô lấy ra laptop từ trong túi đựng mà cô mang theo, định xử lí chút công việc còn dang dở. Vào tháng sau vở kịch của cô sẽ được cho công diễn rộng rãi toàn quốc, nên tất nhiên sẽ có nhiều việc để làm, cũng đã dần đem chuyện khó xử lúc nãy sớm quăng ra phía sau đầu.

----
Dụ Ngôn mệt mỏi quay trở về phòng kí túc xá của mình, nàng đưa tay mở công tắc đèn khiến cho cả căn phòng chìm ngập trong bóng tối bất chợt sáng bừng lên. Cả một buổi chiều rong ruổi khiến cho Dụ Ngôn không khỏi mất đi năng lượng, nàng chính là cùng Châu Tử Thiến đi ăn tối với bố mẹ nàng, sau đó còn đi dạo chơi khắp nơi cho đến khi tối muộn mới có thể trở về kí túc xá.

Tự rót cho bản thân một cốc nước ấm, cảm nhận dòng nước ấm áp từ từ trượt xuống cuống họng đã khô cằn, lòng Dụ Ngôn tự nhiên thấy thoải mái hơn hẳn. Cả buổi tối nàng đã bồi Châu Tử Thiến và bố mẹ đi ăn tối, hiếm khi nào nàng cảm thấy bố mẹ hào hứng đến thế, Tử Thiến miệng rất ngọt ngào dỗ cho bố mẹ Dụ Ngôn vui vẻ không thôi chỉ trách bản thân hôm nay có chút mệt nên đã xin phép đi về trước.

Buổi diễn kỉ niệm thành lập trường đã gần diễn ra, Dụ Ngôn ngồi vào bàn cầm lấy cây guitar, nàng không thể để cho thời gian của bản thân trải qua một cách lãng phí được... hơn nữa cũng đã hứa với Tăng Khả Ny rồi.

Tăng Khả Ny...

Nàng vẫn chưa trả lời tin nhắn của chị ấy.

Tăng Khả Ny đã hỏi nàng rằng có điều gì muốn hỏi chị ấy không... nhưng Dụ Ngôn phải đáp thế nào đây?

Dụ Ngôn thừa nhận rằng nàng thật sự có hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi muốn hỏi Tăng Khả Ny... thế nhưng nàng phải dùng danh phận nào để hỏi đây. Vốn dĩ một người bạn như nàng lại chẳng có cái quyền gì để tra hỏi khỏa lấp sự tò mò khó chịu của chính mình.

Dụ Ngôn thơ thẫn nhìn ra bên ngoài ban công, bản phổ nhạc phát ra âm thanh xào xạc do gió từ ban công thổi vào... mùa đông đến rồi, từng cơn từng cơn gió lạnh buốt cả cơ thể lẫn cả lòng người. Dạo gần đây Dụ Ngôn chẳng hiểu vì sao mình lại bắt đầu để ý nhiều thứ vụn vặt như vậy, nàng có lẽ đã thay đổi rồi... bắt đầu cảm thấy tò mò về một người, bắt đầu rời khỏi sự cô độc bấy lâu.

"Tăng Khả Ny, chị thật ra là ai?".

Hết chương 13 (QK)

------------------------------

Đôi lời của tác giả lười biếng:

Hello mn, đã lâu rồi nhỉ. Mùa hè đã trôi qua thật mau, The9 cũng đã ra mắt 4 tháng rồi và con thuyền chuối của tụi mình vẫn lênh đênh trên biển. Mình không rõ đến bây giờ tất cả thuyền viên có còn sự sôi nổi nhiệt huyết thuở moment còn nhiều không nữa🤣 mình cũng từng có một khoảng thời gian cảm thấy chán nản vì không có một chút tương tác nào từ cả hai nhưng cuối cùng thì mình vẫn yên vị trên thuyền🤣.

Lảm nhảm nãy giờ cũng hơi nhiều rồi, nhưng điều mình muốn nói là thật sự cảm ơn các reader đến lúc này vẫn kiên nhẫn chờ đợi mình cum bách. Thật sự cảm ơn mọi người.

Thời tiết dạo gần đây thật tồi tệ, mọi người ra đường nhớ mang theo ô với áo mưa, cũng phải ăn mặc thật ấm tránh bệnh nha.

Yêu mọi người rất nhiều❤ Ngủ ngon🌙❤




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top