Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 (QK).

"Đoạn này gương mặt em nên đau khổ một chút.".

"Chỗ này. Tay em nên để ở đây.".

"Đúng rồi, biểu cảm tốt lắm.".

Trước ngày kỉ niệm diễn ra 2 ngày, câu lạc bộ hội họa đang chăm chỉ tập luyện cho vở kịch. Kể từ sau khi có được thành viên mới, lại là một người rất có tài năng cả đội bọn họ như được tiếp thêm sinh khí, ai ai cũng chăm chỉ và cố gắng hơn rất nhiều. 

Tăng Khả Ny cầm quyển kịch bản trên tay, gương mặt nghiêm túc chỉ đạo diễn xuất. Cô cảm thấy việc mang Âu Nhược Lạp đến tham gia chính là quyết định sáng suốt nhất của mình đối với vở kịch này. Bởi vì so với những bạn nhỏ không có kinh nghiệm diễn xuất ở đây, có thêm Âu Nhược Lạp, một người vốn xuất thân từ môi trường diễn xuất chuyên nghiệp càng giúp cô giảm bớt áp lực hơn rất nhiều, ngoài ra Nhược Lạp còn có thể giúp Tăng Khả Ny đàm luận về kịch và giúp các bạn diễn khác.

"Được rồi. Tạm thời đến đây, các em dừng lại nghỉ ngơi một lát đi.". Bọn họ đã tập luyện từ 7h sáng, hiện tại đã hơn 9h. Tập luyện liên tục hơn hai giờ đồng hồ quả thật khiến người ta kiệt sức.

Tăng Khả Ny không phải là một người bốc lột người khác, hơn nữa cô càng không muốn trở thành một tên yêu quái chuyên hành hạ người trong mắt các bạn học này nên luôn chú trọng đến thời gian. Cách mỗi 40 phút sẽ cho nghỉ ngắn 5 phút sau đó cứ liên tục như vậy đến hiện tại.

Mọi người sau khi nghe được Boss cho phép nghỉ ngơi liền như đạt được "ân xá", bọn họ tựa như những quá bóng xì hơi, từ trạng thái nghiêm túc tập luyện quay trở về dáng vẻ giải lao biếng nhác.

Tăng Khả Ny đi đến thùng ướp lạnh mang nước phân phát cho tất cả, lại còn kèm theo nụ cười sáng lạng thường ngày. Mỗi bạn học mặc dù trán ai cũng nhễ nhại mồ hôi nhưng luôn cảm thấy vui vẻ, không có chút mệt mỏi nào.

Hôm nay câu lạc bộ hội họa tập trung tại phòng đa năng của trường, bọn họ cảm thấy phòng sinh hoạt nhỏ như vậy thật sự không tiện cho việc tập luyện như trước nữa nên mới quyết định đi đến đây. Tại phòng đa năng, ngoại trừ câu lạc bộ hội họa của bọn họ còn có vài câu lạc bộ khác cũng có mặt, cũng là tập luyện cho tiết mục sắp tới. Thật sự rất sôi động.

"Em cảm giác như mình vừa quay lại thời sinh viên.". Âu Nhược Lạp cầm lấy một chai nước, đi đến bên cạnh Tăng Khả Ny. Mái tóc dài thường ngày đã được cô nàng buộc cao lên, quần áo trên người là set đồ thể thao rộng rãi thoải mái.

Tăng Khả Ny vừa đưa xong một chai nước khoáng cho một bạn học, đưa mắt nhìn sang cô em gái đang hào hứng bên cạnh, nhịn không được trêu chọc cô.

"Em chỉ vừa tốt nghiệp năm nay, rời trường chưa được nửa năm sao lại hoài niệm như người già vậy.".

Âu Nhược Lạp liếc Tăng Khả Ny một cái, bỉu môi.

"Bởi vì không thể quay lại nữa nên mới hoài niệm. Chị đúng là không hiểu gì cả.".

Nhận lấy lời trách móc của cô, Tăng Khả Ny chỉ cười. Phải thừa nhận, cũng như Âu Nhược Lạp, Tăng Khả Ny cũng chỉ là sinh viên mới ra trường một năm, nhưng cô lại chẳng có chút cảm giác hoài niệm nào. Có lẽ là vì cô vẫn luôn ở trường hoạt động nên mới xem như chỉ là ra trường trên danh nghĩa đi.

"Em hiện tại đã quen với nơi này chưa?". Tăng Khả Ny hỏi. Đã hơn ba ngày kể từ khi Âu Nhược Lạp tham gia đoàn kịch "nghiệp dư" này của cô. Nhớ đến quá trình thành viên mới này tham gia Tăng Khả Ny không khỏi cảm thấy có chút không thể tin được. Từ đâu mà vô tình Hồ Bác Văn gặp tai nạn, tiếp đến là việc cần tìm người thay thế lại vừa hay Âu Nhược Lạp xuất hiện mà còn là người có chút liên quan đến đại học Bắc Kinh, sau đó nhờ tiếng tăm mà bản thân từng để lại nơi này cuối cùng lại trót lọt vượt qua sự đánh giá "khắc khe" của các bạn học, trở thành diễn viên chính.

"Mọi người đều rất đáng yêu. Hơn nữa đã lâu rồi em chưa cảm thấy vui vẻ thế này.". Âu Nhược Lạp nhìn mọi người mặc dù rất mệt nhưng gương mặt ai nấy cũng rạng ngời vui vẻ, là điều mà rất lâu rồi cô không còn được nhìn thấy nữa.

Vốn dĩ giới giải trí thật sự rất khó gặp được chân tình, tất cả đối với nhau đều là đối thủ. Bởi vì sự loại trừ quá lớn và khắc nghiệt, nên ai cũng muốn tranh thủ lợi ích về mình, mặc dù Âu Nhược Lạp là diễn viên kịch, so với ca sĩ và diễn viên, hai mảng nhận được nhiều sự chú ý thì có thể nói là dễ thở hơn một chút, nhưng trong giới kịch gia vẫn tránh không được cái quy luật chung hà khắc này. Để tìm được một người bạn thật tâm thật sự rất khó. Nghĩ đến đây, cô đưa mắt nhìn Tăng Khả Ny.

Chị ấy thật sự rất đặc biệt, chẳng màng cùng người khác đối chọi, vẫn luôn giữ sự ôn hòa của chính mình. Lần đầu gặp gỡ Âu Nhược Lạp cứ nghĩ có lẽ là vì xuất thân giàu có mới khiến Tăng Khả Ny không thèm để mắt đến người khác, nhưng sau khi tiếp xúc rồi cô mới nhận ra, Tăng Khả Ny chính là bản chất hiền lành như vậy.

"Với tiến độ này em nghĩ có lẽ nay mai sẽ hoàn thành tiến độ. Chỉ là còn cảnh hôn ấy, Dụ Ngôn cô ấy dường như chưa thích ứng được.". Âu Nhược Lạp nói. Đối với vị bản diễn Dụ Ngôn, theo Âu Nhược Lạp nàng rất có năng khiếu, lại nắm bắt tâm lý rất tốt. Chỉ là mỗi lần diễn đến cảnh hôn, mặc dù không phải hôn thật sự, chỉ là khẽ tới gần nhau thôi nhưng Dụ Ngôn vẫn bị vấp phải lỗi, khi cô vừa đến gần, Dụ Ngôn đều cứng cả người lên.

Tăng Khả Ny gật đầu đồng ý với Âu Nhược Lạp. Lại theo thói quen đưa mắt tìm kiếm nàng bên trong đám đông, nhìn thấy Dụ Ngôn đang cùng bạn học trò chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười, Tăng Khả Ny bất giác cũng nở nụ cười.

"Em cũng không nhìn xem em ấy học diễn xuất được bao lâu. Hơn nữa Dụ Ngôn bình thường không thích cùng người khác tiếp xúc thân thể, cho em ấy một chút thời gian sẽ tốt thôi.".

Nghe thấy Tăng Khả Ny bênh vực người khác, Âu Nhược Lạp híp mắt thầm khinh bỉ trong lòng. Vài tháng trước Tăng Khả Ny vội vàng chạy đến Bắc Kinh là chuyện mà mọi người đều biết, chỉ là chẳng ai biết rõ vì lý do gì. Nếu không phải được Tôn Nhuế kể lại, Âu Nhược Lạp cũng không thể ngờ được Tăng Khả Ny vì một cô gái mà chạy đến thủ đô, mặc kệ vở kịch của bản thân đang diễn ra ở Thượng Hải.

"Ở đây chị là quen cô ấy nhất. Vậy nhờ hết ở chị đó.". Âu Nhược Lạp thừa nhận cô chính là một người hướng ngoại cởi mở, nhưng đối với một cô gái có tính cách lạnh nhạt như Dụ Ngôn lại có một chút khộng biết phải làm thế nào cho phải.

"Hôm nay em đi ăn trưa cùng chị và Dụ Ngôn đi. Có lẽ hai đứa thân thuộc hơn một chút sẽ tốt hơn.". Tăng Khả Ny đề nghị. Cũng như khi vào đoàn phim, hai diễn viễn chính đều cần có thời gian trò chuyện để có thể thân thiết hơn có ích cho quá trình đóng phim cùng nhau.

"Ý hay đấy. Nhưng mà trưa nay thì không được rồi, hôm nay bố em đến đây.". Âu Nhược Lạp khó xử, cô quyết định sẽ phát triển sự nghiệp tại Bắc Kinh, và hôm đây bố cô đến để xem cô đã chuẩn bị đến đâu rồi.

"Vậy thôi vậy, để chị cùng em ấy trao đổi với nhau.".

Sau khi quyết định xong, Tăng Khả Ny cảm thấy thời gian nghỉ ngơi đã đủ, kêu mọi người quay lại tiếp tục tập luyện.

-----

11 giờ.

"Hôm nay chúng ta đến đây thôi. Mọi người đã làm rất tốt rồi, mấy đứa hãy tiếp tục phát huy như hiện tại nhé.". Tăng Khả Ny đóng lại quyển kịch bản, mỉm cười hài lòng.

Cuối cùng buổi tập luyện cũng đã kết thúc, mọi người ai nấy đều hò hét vui vẻ. Quả thật hoạt động nhóm này đối với bọn họ đều rất vui, nhưng so với việc học tập nhàm chán thì lại tốn sức hơn rất nhiều, cả người đều ướt sủng mồ hôi nên đều nhanh chóng sửa soạn trở về kí túc xá hoặc nhà để tắm rửa sau đó đi ăn trưa.

Bởi vì không phải là ngày cuối tuần, vẫn còn nhiều thành viên có tiết học vào buổi sáng nên hiện tại câu lạc bộ hội họa chỉ còn lại không quá nửa thành viên. Dụ Ngôn đi đến góc phòng cầm lấy ba lô của chính mình, nàng để cẩn thận quyển kịch bản vào bên trong, chuẩn bị trở về kí túc xá.

"Dụ Ngôn.".

Tăng Khả Ny từ xa đi đến, gọi nàng.

Dụ Ngôn đeo lên ba lô, xoay người về phía Tăng Khả Ny.

Hôm nay Dụ Ngôn không có tiết buổi sáng, nàng mặc một bồ quần áo thể thao tối màu, mái tóc búi cao, còn kèm theo cả một cái kính mắt gọng tròn, vừa nghiêm túc lại có phần thoải mái, tự nhiên.

"Em đã làm tốt chứ?". Khi Tăng Khả Ny đến gần, khóe môi nàng khẽ nhấc lên, hỏi.

"Rất tốt.". Cô đưa ngón cái lên khen ngợi.

"Nhưng cảnh ấy em vẫn chưa làm được.". Dụ Ngôn nói, đây chính là điều mà nàng bận tâm.

Tăng Khả Ny biết nàng đang nói đến điều gì, trong lòng thở dài. Việc phản xạ với người khác vốn dĩ chính là thói quen của con người, mà thói quen vốn dĩ không thể một sớm một chiều mà thay đổi được. Mặc dù Dụ Ngôn cùng Âu Nhược Lạp chỉ là mặt hơi gần nhau một chút, thật ra không phải thật sự hôn nhau nhưng việc gần gũi như vậy đối với nàng vẫn sinh ra phản xạ. Cô hiện tại là muốn Dụ Ngôn cùng Âu Nhược Lạp tương tác nhiều hơn để có thể thân thiết, nhưng thời gian không kịp, chỉ có thể tự mình giúp đỡ công tác tư tưởng thôi.

"Chúng ta cùng đi ăn trưa đi. Nghỉ ngơi một lát, rồi sẽ có cách thôi.". Dụ Ngôn đã tập kịch liên tục suốt 4 tiếng rồi, quả thật rất chăm chỉ. Nếu cứ tiếp tục nói về vở kịch, Tăng Khả Ny nghĩ rằng có lẽ bọn họ sẽ ở lại đây đến chiều mất.

Dụ Ngôn chần chừ một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu. 

Bởi vì đã là giờ trưa và cả hai người thật sự đã quá cạn kiệt thể lực để dành cho việc đi ăn trưa bên ngoài trường, vì vậy liền quyết định ăn ở căn tin. 

Âu Nhược Lạp cùng mọi người sau khi nói lời chào với hai nàng cũng vội vã rời đi. Tăng Khả Ny bung chiếc ô, che bản thân cùng Dụ Ngôn bên dưới, sau ấy dạo bước hướng về phía căn tin trường.

Cuối mùa thu, hai hàng cây cổ thụ bên đường vàng rực tựa như những chùm lửa đỏ, bên dưới chân hai người là những thảm lá vàng nhỏ, mỗi khi có người giẫm lên liền phát ra âm thanh "rộp rộp" vui tai. Trời vẫn đầy nắng, nhưng không còn là cái ánh nắng chói chang của mùa hạ nữa mà thay vào đó là những tia nắng nhạt mang theo chút mát mẻ của trời thu, khiến người ta thoải mái.

Dụ Ngôn hai tay cầm lấy hai dây đeo của ba lô, ánh mắt nàng chăm chú nhìn đôi chân đang chuyển động giẫm lên từng chiếc lá vàng bên dưới, vài sợi tóc bị gió nghịch ngợm bên má nàng. Tăng Khả Ny chú ý phía trước, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm sang cô gái bên cạnh, đôi mắt không nhịn được cong lên.

"Bầu trời hôm nay thật đẹp.". Tăng Khả Ny đột nhiên cảm thán.

"Huh?". Dụ Ngôn nghe giọng cô, có chút giật mình, ánh mắt di chuyển từ bên dưới chân lên sườn mặt cô, có chút ngơ ngác, lại như hiểu ra, chuyển hướng nhìn xuyên qua lớp ô mỏng trong suốt hướng về bầu trời.

Nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch hiếm thấy của nàng, ý cười trong đáy mắt Tăng Khả Ny ngày càng đậm, nhịn không được đưa tay xoa đầu Dụ Ngôn.

Cảm nhận được đôi bàn tay người bên cạnh đang khẽ vuốt mái tóc mình, Dụ Ngôn khó hiểu. Nàng đưa đôi mắt ngập tràn nghi vấn về phía Tăng Khả Ny, nhưng đáp lại chính là gương mặt tươi cười đến mức sáng lạng của cô.

"Cảm thấy em thật đáng yêu.". Tăng Khả Ny đáp. Cô thu lại bàn tay, tiếp tục chăm chú cầm ô che nắng cho cả hai người.

Đột nhiên nhận được lời khen ngợi từ cô, Dụ Ngôn trái tim chẳng hiểu vì sao lại đập mạnh một cái. Trong lòng có chút cảm giác không biết diễn tả thế nào. Từ trước đến giờ mọi người đều nói nàng là người lạnh nhạt, khó gần, chỉ có Tăng Khả Ny lại nói nàng đáng yêu.

"Em không có.". Dụ Ngôn nhỏ giọng phản bác.

"Nhưng chị lại cảm thấy như vậy nha.".

"Em thật ra rất vô vị.". Nàng nói.

Tăng Khả Ny vẫn giữ đều tốc độ bước chân, cuối đầu chạm mắt với nàng.

"Không đâu, em thật ra rất thú vị đó. Lão Hồ cũng nói như vậy.".

Dụ Ngôn nghe cô nói, khẽ trầm mặt.

"Chị cùng Hồ học trưởng rất thân thiết sao?". Nàng hỏi.

Dụ Ngôn chẳng hiểu vì sao mình lại hỏi điều này. Nhưng mỗi khi nhớ đến sự lo lắng và ánh nhìn thân thiết của cô và Hồ Bác Văn, bản thân lại không nhịn được tò mò muốn biết, mặc dù nàng hiểu rõ việc này chẳng tốt chút nào cả.

"Không có nha. Sao vậy? Không phải em nghĩ chị và Lão Hồ có gì đó chứ?". Tăng Khả Ny trêu nàng. Quả thật đám nhóc ở Câu lạc bộ mỹ thuật vẫn luôn đồn đại và nghi vấn những chuyện linh tinh này. Không phải đến đứa nhóc nghiêm túc này cũng tin là thật đấy chứ?

Suy nghĩ của bản thân trong phút chốc bị vạch trần, Dụ Ngôn bỗng cảm thấy có phần xấu hổ. Im lặng không đáp.

Nhận thấy câu trả lời trong im lặng của Dụ Ngôn, Tăng Khả Ny cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng cũng không tiếp tục trêu nàng nữa, tránh làm cô nhóc da mặt mỏng này khó xử.

"Tối nay chị đến chỗ em được chứ?". Tăng Khả Ny chuyển chủ đề.

"Sao cơ?". Dụ Ngôn khó hiểu, hỏi.

"Không được sao?".

"Không phải không được. Chỉ là em chưa biết chị muốn đến làm gì.".

"Về cảnh hôn ấy. Chị nghĩ mình có thể giúp em thả lỏng một chút. Nếu em không tiện cũng không sao đâu.". Tăng Khả Ny thành thật nói. Thời gian không còn nhiều, tranh thủ không bằng tối nay cũng được. Chỉ là không biết Dụ Ngôn có rãnh hay không.

Nghe câu trả lời từ cô, Dụ Ngôn khẽ "à" một tiếng tỏ ý đã hiểu.

"Để em về hỏi xem bọn họ có trở lại hay không rồi báo lại với chị có được không?". Nàng muốn về xem xem liệu những người bạn cùng phòng kia có trở lại hay không. Dụ Ngôn không muốn Tăng Khả Ny chạm mặt phải những người ấy.

Tăng Khả Ny cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề, việc gặp mặt ở kí túc xá quả thật rất bất tiện. Nếu vậy, không bằng đến chỗ cô ở vậy.

"Hay là em đến chỗ chị có được không? Chị cũng ở gần đây thôi.".

"Như vậy được chứ ạ?". Dụ Ngôn chần chừ.

"Đừng lo, chị sẽ không bắt cóc em đâu.". Tăng Khả Ny tiếp tục trêu chọc nàng. Việc đến nơi cô ở cũng có thể xem như giúp Dụ Ngôn có thêm một chút cảm giác thân thiết hơn, biết đâu sẽ có ích cho vở kịch. Hơn nữa cô với nàng đều là nữ, nên sẽ chẳng có gì phải ngại ngùng đâu đúng không.

"Vậy 7 giờ tối nay được không?". Dụ Ngôn nói.

"Được, chị đến đón em.".

Hết chương 17 (QK).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top