Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 (QK).

"Dụ Ngôn cậu biết tin gì chưa? Hồ học trưởng vừa có bạn gái mới đấy, tình sử của anh ấy đúng là phong lưu mà. Mà hình như nữ nhân này quen quen, có phải là chị gái mà cậu quen không?".

Dụ Ngôn vừa chuẩn bị chợp mắt lại nghe nàng ta nói xong vừa ngạc nhiên, vừa mơ màng không hiểu. Nàng nhìn vào màn hình laptop mà Quan Y Hồng đưa qua, trên màn hình là một đôi nam nữ đang trêu đùa nhau trông rất tình cảm mà đôi nam nữ đó không ai khác lại chính là Hồ Bác Văn cùng Tăng Khả Ny, vẫn trong bộ quần áo lúc nãy đi cùng Dụ Ngôn. Trong ảnh Tăng Khả Ny đang đánh vào vai Hồ Bác Văn còn nhìn bằng ánh mắt hờn dỗi mà Hồ Bác Văn thì ôn nhu tinh nghịch cười với cô.

Dụ Ngôn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh kia, trong đầu hiện lên bao nhiêu là câu hỏi, hai người họ làm sao lại thân thiết như vậy? Là vừa quen biết nhau liền có thể thân thiết còn bị chụp ảnh lại như vậy sao?

"Tấm ảnh này được chụp lúc nào?". Dụ Ngôn hỏi.

Quan Y Hồng thu lại laptop, đáp: "Tấm ảnh này được A Tinh của câu lạc bộ Nhiếp ảnh chụp được lúc trưa. Lúc đó cậu ta vừa đi ăn trưa về liền nhìn thấy cảnh này nên chụp lại.". Nói xong còn nhiệt tình bình luận thêm. " Chụp ảnh thật khá, trong giống như Poster phim thanh xuân vườn trường ấy nhỉ. Hôm nào tôi cũng phải đi tìm nhờ cậu ta chụp tôi với A Lam một tấm mới được. Nhưng mà không phải Hồ học trưởng đi Quảng Châu sao? Vừa trở về liền có ngay tin đồn hẹn hò, chị gái này của cậu cũng nhanh tay thật đấy, câu được cả học trưởng.".

Quan Y Hồng giọng điệu giống như chỉ là vô tình bình luận nhưng Dụ Ngôn lại nghe ra ý mỉa mai châm chọc trong đó. Quan Y Hồng bề ngoài nhỏ nhắn ưa nhìn nên được nhiều nam sinh yêu thích, nhưng thật ra cô ta tính cách chính là hay giả vờ giả vịt tỏ vẻ yếu đuối cần người che chở, lấy lòng nam nhân. Ngay từ đầu đã không ưa thích gì Dụ Ngôn nên luôn đặt điều nói xấu nàng khiến cho hai người còn lại trong kí túc xá và hầu hết mọi người đều có cái nhìn không tốt về nàng. Mà Dụ Ngôn lại chẳng thể nào thanh minh được gì, vì bề ngoài yếu đuối của Quan Y Hồng chính là lá khiêng chắc chắn bảo vệ cô ta rồi.

Dụ Ngôn không thèm để tâm đến câu nói châm chọc kia của cô ta, chỉ hừ khẽ một tiếng. Nàng thừa biết nữ nhân này đang muốn làm gì, nàng cũng không ngốc mà mắc bẫy của cô ta. Vốn dĩ mấy trò trẻ con này Dụ Ngôn không muốn để vào mắt, không muốn tự làm mình mệt mỏi.

Nàng quay lại giường, nhắm mắt lại. Nhưng hình ảnh lúc nãy lại cứ xuất hiện trong đầu, trong lòng có biết bao là nghi vấn. Cảm giác buồn ngủ trong nháy mắt liền tiêu tan không chút dấu vết. Tấm ảnh đó, nhìn không giống như bị người ta cắt ghép cũng chẳng có lí do gì người ta phải ghép như vậy cả.

Càng nghĩ càng rối, Dụ Ngôn thôi không muốn nghĩ nữa. Lấy điện thoại từ trong túi ra định mở nhạc nghe, nàng từ trưa đến giờ chính là di chuyển gấp gáp cũng chưa một lần để tâm đến điện thoại di động của mình. Màn hình vừa bật sáng liền phát hiện ra có vài tin nhắn đến, ngoại trừ tin nhắn của tổng đài và group chat thì còn có một tin nhắn chờ từ người lạ.

[Dụ Ngôn, là chị Khả Ny nè.] Kèm icon mặt cười.

Nàng chớp mắt vài cái nhìn chằm chằm vào điện thoại không nhịn được mà phì cười, Tăng Khả Ny để một cái avatar hình con thỏ màu hồng, nữ nhân này đến cả avatar Wechat cũng giống trẻ con như vậy sao.

Nàng chấp nhận cuộc trò chuyện cùng Tăng Khả Ny kết bạn Wechat, lại thấy Tăng Khả Ny online một tiếng trước nên liền để điện thoại vào túi quần, dù sao cũng không còn muốn ngủ nữa nên đi sắp xếp tập vào balo đi đến thư viện học sớm.

Thư viện hôm nay cũng không đông lắm, chỉ thưa thớt một vài người đang ngồi đọc sách, làm bài tập hay tra cứu trên máy tính. Thông thường nơi này chỉ đông đúc vào độ thi cử, còn bình thường thì sẽ là nơi ít được sinh viên lui đến nhất, khách quen nơi này hầu hết chính là mấy vị học bá siêng năng chăm chỉ mà thôi. Dụ Ngôn quét thẻ thư viện của bản thân ở cửa ra vào, sau một lượt ánh sáng màu đỏ scan qua tấm thẻ nhựa mỏng, thanh ngăn cửa tự động kéo lên chừa lối cho nàng vào.

Dụ Ngôn đi đến chỗ ngồi phía cửa sổ thân thuộc của bản thân, ánh sáng màu vàng nhạt của buổi chiều mùa thu khẽ len lỏi qua tấm kính, làm bóng nàng đổ vệt dài dưới đất. Dụ Ngôn lấy laptop từ trong balo cùng một vài quyển sách ra, nàng cắm tai nghe và bật lên vài bài nhạc có giai điệu mà nàng yêu thích, bắt đầu học tập. Sinh viên năm hai cũng xem như nhàn hạ, không còn nét lóng ngóng chưa thích nghi của năm nhất cũng không có sự gấp rút bận bịu của năm tư, khoảng thời gian này xem ra cũng là giây phút có thể tận hưởng một chút tư vị thanh xuân đi. Chỉ là hôm nay không có ai đó đi cùng, đột nhiên cảm thấy có chút yên ắng, không quen.

Vừa gõ được vài dòng cho bản luận văn, liền phát hiện bên cạnh dường như có thêm vài người xuất hiện. Dụ Ngôn khẽ đưa ánh mắt sang, là một nhóm người ba nữ hai nam đang cười cười nói nói, trên tay có cầm theo vài thứ linh tinh khác, ngồi xuống cạnh nàng.

"Này không phải là Dụ Ngôn đây sao?".

Một nữ nhân sau khi phát hiện ra nàng liền nói, giọng nói giống như đang rất hưng phấn như gặp được người bạn thân thiết đã lâu không gặp. Nghe cô ta nói, cả đám người cũng đưa mắt nhìn sang phía nàng. Dụ Ngôn ánh mắt hiện lên vài tia lúng túng cùng khó chịu, đối với mấy người này, nàng không có chút nhận thức nào.

"Đúng thật này, là Dụ Ngôn đó.". Nam nhân ăn vận giống phong cách hiphop với băng đô caro trên đầu, mái tóc nhuộm màu vàng sậm, ăn vận hầm hố lên tiếng xác minh.

"Không ngờ vừa đến đây liền có thể gặp được mỹ nữ của trường. Đúng thật là may mắn mà.". Cậu trai bên cạnh ăn mặc trông trí thức hơn với áo sơ mi cùng cặp kính cận dày cộm, nhưng khi nói chuyện lại là một người sổ sàng, bỡn cợt.

"Dụ Ngôn, hôm nay chị gái kia không đi cùng cậu sao?".

Cô gái kia quay sang hỏi nàng. Nhưng Dụ Ngôn dường như không quan tâm lắm đến cô ta, vẫn tập trung làm công việc của mình. Nhận được thái độ lạnh lùng của nàng, nữ nhân đó không hề xấu hổ mà còn giống như thích thú, giọng nói tự động to hơn cố tình khiến cho tất cả mọi người đều biết điều mà cô ta đang nói. Đám người này vừa xuất hiện liền bắt đầu hướng đến nàng bắt chuyện, giống như có rất nhiều câu hỏi trong lòng chờ nàng giải đáp. Trong phút chốc Dụ Ngôn có cảm tưởng như mình là tội đồ bị một đám người thay nhau xâu xé.

" Cậu đúng là kết bạn sai người rồi, có ai mà chỉ vừa mới gặp gỡ liền cướp luôn người trong lòng của bạn mình chứ? Chị gái đó quả không tầm thường đâu, Dụ Ngôn cậu phải cẩn thận đấy. Loại con gái đó vừa nhìn là biết lẳng lơ rồi.". Nói xong còn cười khoái chí, cảm thấy bản thân nói thật hay.

"Đúng đó, Dụ Ngôn xinh đẹp như vậy mà gặp phải người bạn này thật đáng tiếc. Hồ học trưởng cũng thật xấu, rõ ràng lúc trước là theo đuổi Dụ Ngôn mà bây giờ lại thay lòng rồi. Đúng là đám đàn ông không thể tin tưởng được nữa mà.". Một nữ nhân khác liền hùa theo, giọng nói cô ta đặc sệt lại cố ý uyển chuyển tông giọng, càng thêm khó nghe.

"Ể Tiểu Chúc, cậu đừng có vơ đũa cả nắm. Đâu phải đàn ông nào cũng như vậy đâu. Tuy tớ không được cái mã đẹp như Hồ Bác Văn nhưng ít ra tớ tốt hơn anh ta nhiều.". Nam nhân tóc vàng sậm lên tiếng. Xong còn cố tình đến gần Dụ Ngôn, nói. "Hay Dụ Ngôn cậu đừng thích Hồ Bác Văn nữa, cậu hẹn hò với tôi đi.".

Nghe nam nhân nói, nữ nhân tên Tiểu Chúc liền cười nhạo anh ta, nhưng mũi dùi lại chĩa về Dụ Ngôn.

"Cậu nghĩ cậu là ai chứ, nhìn Dụ Ngôn xinh đẹp như vậy làm gì để hạng người như cậu vào mắt. Cậu ấy chỉ thích kiểu đàn ông đẹp trai giàu có như Hồ học trưởng thôi.".

Dụ Ngôn cười lạnh trong lòng, chỉnh âm lượng nhạc lên mức cao hơn hòng lấn át đi tiếng nói của đám người, những lời nói khó nghe đó nàng không muốn nó làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình dù cho quả thật trong lòng bắt đầu có chút tức giận rồi. Mấy người này chắc chắn là theo nàng đến đây hòng muốn gây chuyện, trong đám người đó nữ nhân Tiểu Chúc kia chính là thầm thương trộm nhớ Hồ Bác Văn nhưng lại bị anh ta năm lần bảy lượt nhẹ nhàng cự tuyệt, nhìn thấy Dụ Ngôn với Hồ Bác Văn khá thân thiết nên đâm ra ghét nàng. Vừa nhìn thấy cô ta ở đây Dụ Ngôn liền biết rõ mục đích của mấy người này.

Lại một lần nữa không nhận được phản ứng gì từ Dụ Ngôn, đám người cảm thấy có chút vô vị, lại bị những ánh mắt của người khác ở trong thư viện nhìn chòng chọc khiến cho họ dù có da mặt dày đến đâu cũng phải cảm thấy xấu hổ đôi phần. Thư viện là nơi vốn dĩ cần sự yên tĩnh, hầu hết hiện tại ở đây đều là học bá, còn có cả vài giáo viên dùng ánh mắt khiển trách xen lẫn khó chịu mà nhìn, bà dì thủ thư nổi tiếng khó tính dường như còn chuẩn bị đi đến đây. Cho dù vẫn chưa cam tâm vì mục đích chưa thành nhưng cuối cùng đám người đó cũng đành rời khỏi. Trước khi đi còn không quên đập tay lên bàn rõ to, cảnh cáo nàng.

Nhìn đám người lần lượt thoái lui mang lại sự yên tĩnh ban đầu cho thư viện, Dụ Ngôn thả lỏng bản thân khỏi vị trí phòng bị, âm lượng cũng chỉnh lại mức vừa phải, lúc nãy vì không muốn nghe mấy lời hồ ngôn toái ngữ kia mà phải ủy khuất bản thân nên tai có chút đau nhói khó chịu. Vốn nghĩ sẽ có một buổi chiều yên tĩnh cuối cùng lại bị phá vỡ không còn lại chút gì, Dụ Ngôn cảm thấy hôm nay nàng chính xác đã không xem ngày rồi. Lại nhớ đến Tăng Khả Ny cùng mấy lời nhạo báng của đám người kia, Dụ Ngôn cảm thấy trong lòng nhen nhóm chút tức giận. Nàng từ trước đến nay tâm tính chính là bình bình đạm đạm, lạnh nhạt không chú tâm đến chuyện gì nhưng hôm nay không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Ngay vào lúc cảm xúc u ám liền nhận được một tin nhắn tới, là của Tăng Khả Ny.

[👋]: Tăng Khả Ny.

[👋]: Dụ Ngôn.

[Em còn ở nhà sao?]. Tăng Khả Ny hỏi.

[Em đang ở trường].

[Có bận học gì không?].

[Không có.].

[Chị gọi điện nhé?].

[👍].

"Xin chào mỹ nữ.". Tăng Khả Ny cất giọng đầu tiên, giọng nói cô qua điện thoại khàn khàn buông câu đùa.

Dụ Ngôn không nói gì, chỉ khẽ ừm một tiếng, hành động này quả thật rất hợp với tính cách của nàng. Tăng Khả Ny xem như cũng đã quen dần với việc này, không lấy làm khó chịu mà ngược lại bắt đầu tíu tít chuyện trò.

"Chuyện gia đình của em đã ổn chưa?". Cô hỏi, nhìn biểu tình gấp gáp của Dụ Ngôn lúc trưa làm cô không khỏi lo lắng.

"Đã ổn rồi...". Lại giống như đang suy nghĩ gì đó, sau một lát liền nói tiếp. "Chị đang ở đâu vậy?".

Bên chỗ Tăng Khả Ny đang ở khá ồn ào với nhiều tạp âm xen lẫn vô cùng hỗn loạn, huyên náo khiến cho cô không nghe rõ lời nàng nói, liền đi đến một chỗ khuất người yên tĩnh hơn.

"Dụ Ngôn chỗ chị hơi ồn, lúc nãy em vừa nói gì nhỉ?".

"Chị làm sao biết được tên Wechat của em?". Dụ Ngôn đổi câu hỏi, hỏi Tăng Khả Ny đang ở đâu giống như nàng đang điều tra hành tung của chị ấy vậy, cũng may lúc nãy Tăng Khả Ny không nghe thấy.

"À về việc này... em có nhớ chị từng nhắc đến một người bạn mà chị quen trong câu lạc bộ mỹ thuật của em không? Là người đó cho chị đấy... trong group chat có tài khoản của em.". Tăng Khả Ny nói, lúc trước cô từng chia sẻ với Dụ Ngôn rằng cô có một người quen đang học trường này, còn tham gia câu lạc bộ mỹ thuật mà Dụ Ngôn đang làm thư kí, chỉ là cô không nói ra tên người đó nên Dụ Ngôn không biết thật ra chính là Bí thư câu lạc bộ mỹ thuật Hồ Bác Văn.

Cùng lúc đó Hồ Bác Văn đang cầm hai que kem từ xa đi đến chỗ Tăng Khả Ny, trên trán anh ta còn lấm tấm màn mồ hôi mỏng, gương mặt rạng ngời.

"Tiểu Khả, anh trai mua kem cho em nè.". Đi đến cạnh Tăng Khả Ny liền vui vẻ đưa que kem cho cô.

Nghe giọng anh ta ,Tăng Khả Ny bất giác che đầu điện thoại lại sợ Dụ Ngôn nghe thấy, dùng ánh mắt mà truyền đạt thông tin cho Hồ Bác Văn bảo anh im lặng.

Không nghe nàng lên tiếng, Tăng Khả Ny gọi nàng. "Dụ Ngôn, em còn ở đó không?".

"Ừm. Em ở đây.".

"Hôm nay chị có chút việc bận, trả lại cho em một ngày yên bình đấy. Nhớ đừng bỏ bửa nhé.". Tăng Khả Ny giọng nói tinh nghịch, mỗi ngày cô đều bám dính lấy Dụ Ngôn cho dù nàng không nói ra cô cũng tự cảm thấy bản thân có chút phiền phức, Dụ Ngôn cũng cần có không gian riêng của bản thân, cô phải tôn trọng em ấy. Hơn nữa hôm nay đã định trước nếu không đi theo Hồ Bác Văn thì anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, bám dính không tha.

Dụ Ngôn lúc nãy vừa nghe được giọng nam nhân truyền tới, còn gọi Tăng Khả Ny bằng cái tên hết sức thân thiết lại nhớ đến tấm ảnh kia, Dụ Ngôn bình thường không phải người thích để tâm đếm chuyện cá nhân của người khác nhưng không hiểu sao nàng đối với Tăng Khả Ny chính là đối xử khác biệt, đối với Hồ Bác Văn cũng khác biệt. Trong điện thoại kia là Hồ học trưởng sao?

Nghi vấn trong lòng này không thể nào hỏi ra được cũng không muốn hỏi, Dụ Ngôn chỉ đành nuốt nó xuống, sau khi nói thêm vài câu không đầu không đuôi với Tăng Khả Ny nữa thì tắt máy, tiếp tục vùi đầu vào bài luận văn của mình.

"Là Dụ Ngôn sao?". Hồ Bác Văn đưa que kem sang cho Tăng Khả Ny sau khi cô để lại điện thoại vào túi quần.

Tăng Khả Ny nhận lấy que kem, gật đầu.

"Nếu em ấy mà biết được anh là anh trai của em thì không biết sẽ thế nào ha.". Hồ Bác Văn nói, vừa nghĩ đến việc đó trong lòng anh ta cảm thấy phi thường tò mò cùng thích thú.

Tăng Khả Ny không thèm để ý đến anh ta, chỉ hừ lạnh. "Anh còn có tâm trạng sa, em không biết làm cách nào nhưng anh phải xử lí cái tấm ảnh đó đi. Nửa năm không gặp không ngờ anh lại nổi tiếng đến thế, vừa xuất hiện liền có tin đồn bủa vây còn lôi cả em gái vào. Em cũng tò mò nếu để Dì cả biết anh như vậy thì sẽ như thế nào ha.".

"Chuyện này cũng không trách anh được. Là vì anh trai em quá mức đẹp trai, quá mức tỏa sáng nên mới được người ta chú ý. Nhưng em cũng phải công nhận một điều rằng chúng ta lên hình quá đẹp rồi, chính là mang cái nhan sắc tuyệt vời của gia đình chúng ta cho mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng đó.". Xong còn tự hào mà nháy mắt với Tăng Khả Ny.

Cô nhìn Hồ Bác Văn bằng ánh mắt sợ hãi, xa lánh, miệng không ngừng nói "anh bệnh thật rồi, thật đáng sợ" chân bắt đầu vận động hết công suất nhanh chóng bỏ đi. Về việc tấm ảnh chụp hai người Tăng Khả Ny và Hồ Bác Văn đã biết được, lúc nãy chính một người đàn em khóa dưới đã gửi cho anh xem, sau khi xem xong không hề có chút bối rối nào mà còn rất hào hứng khoe với Tăng Khả Ny, nói rằng người chụp ảnh chụp không tồi, anh ta rất hài lòng còn lưu về máy đòi đi đóng khung treo trong nhà. Trong khi đó Tăng Khả Ny lại có thái độ hoàn toàn đối lập, việc cô đến Bắc Kinh còn đeo bám cái trường đại học này là vì muốn kết thân với Dụ Ngôn, không muốn làm tiêu đề bàn tán mà đặc biệt chính là không muốn cùng người anh họ phong lưu này cùng nhau xuất hiện. Cuối cùng Hồ Bác Văn vừa trở lại trường, hai người chỉ là đi dạo cũng không thoát được tai mắt của đám người ngồi không rảnh rỗi.

"Này, Tăng Khả Ny em đừng có thái độ đó. Quay lại đây chúng ta đi chơi tàu lượn siêu tốc, anh còn chưa được chơi trò đó mà.". Nói xong liền đuổi theo cô.

Hết chương 6 (QK).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top