Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 (QK).

Dụ Ngôn cầm tay Tăng Khả Ny kéo cô thẳng một đường đi đến phòng kí túc xá của nàng, bên trong kí túc xá hôm nay khá im ắng bởi vì các bạn học đa số đều đã đi quẩy cuối tuần nên ít có ai lại ở trong kí túc xá có giờ giới nghiêm thế này, chỉ là vẫn còn có người ở lại khi nhìn thấy Tăng Khả Ny chính là dùng ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò mà nhìn cô. Tăng Khả Ny bắt gặp ánh mắt của các bạn học, trong lòng cũng tự hiểu rõ, kí túc xá trong trường vốn không cho phép người lạ đến, thế nhưng người vốn dĩ nghiêm túc kín kẽ như Dụ Ngôn hôm nay lại cả gan dẫn người lạ là cô đến. Em ấy là thật sự không lo lắng sẽ bị truy cứu sao?

"Đừng lo, chị sẽ không bị cô chú quản túc ném ra khỏi đây đâu.". Đến trước phòng mình, Dụ Ngôn mới dừng lại. Nàng xoay người nhìn Tăng Khả Ny, nửa thật nửa đùa ném ra một câu.

"Em vì sao lại biết chị đang lo lắng sẽ bị ném ra ngoài chứ?". Tăng Khả Ny vặn hỏi, nữ nhân này... em ấy có thể đọc được suy nghĩ của người khác à?

"Trên mặt chị viết rõ ra đấy kìa.". Nàng không thèm nhìn cô, nói xong lời này liền trực tiếp mở cửa phòng đi vào.

Thế nhưng Tăng Khả Ny lại như đang suy nghĩ gì đó, vẫn còn đứng yên bất động bên ngoài. Cô nghĩ việc vào phòng của ai đó giống như đang bước vào căn cứ bí mật của người đó vậy, Tăng Khả Ny cô từ trước đến nay đều không phải người hành sự thiếu lễ độ mà tùy tiện như vậy. Hơn nữa nơi này không chỉ một mình Dụ Ngôn ở, cô sợ lỡ như mình thật sự vào bên trong rồi mà bị người khác nói lại cho bạn cùng phòng của Dụ Ngôn rằng nàng cho người lạ vào kí túc xá của họ, chỉ sợ mấy người đó sẽ làm khó nàng.

Thấy cô vẫn chậm chạp mãi không đi vào bên trong, Dụ Ngôn lại lần nữa xoay người đi ra cửa.

"Chị làm sao vậy? Không đói sao?". Nàng nhìn cô, hỏi.

"Dụ Ngôn, chị thật sự có thể vào à? Em thật sự sẽ không gặp rắc rối gì chứ? Bạn cùng phòng của em sẽ không nói gì chứ? Chị...". Tăng Khả Ny không hiểu vì sao lại nhả ra hàng loạt những câu hỏi khiến cho tai của Dụ Ngôn cũng bắt đầu cảm thấy lùng bùng. Chị ấy từ khi nào lại nói nhiều như vậy? Dụ Ngôn tự hỏi bản thân. Xong để ngăn chặn tình trạng này cứ tiếp diễn khiến cho các bạn học còn trong khu kí túc xá chú ý, nàng chỉ đành trực tiếp kéo nữ nhân kia vào bên trong sau đó dứt khoát đóng cửa lại.

Tăng Khả Ny sau khi lại lần nữa bị Dụ Ngôn dùng lực mà kéo thì cũng chỉ biết la "a" một tiếng đi vào bên trong. Đến khi mọi việc đã thành, cô đã bước trọn vào trong phòng kí túc xá của nàng, gương mặt chỉ còn mỗi biểu cảm ngơ ngác.

"Giờ thì chị không còn ý kiến gì nữa chứ?". Dụ Ngôn nói, Tăng Khả Ny đích thị là trẻ con... nàng lại lần nữa xác định suy nghĩ của mình là đúng.

Tăng Khả Ny sau một lúc ngơ ngác thì cũng hiểu rõ vấn đề, giờ thì cô cũng đã đi vào rồi, ngượng ngùng lo lắng gì đó cũng dẹp qua hết một bên, thay vào đó là sự hào hứng tò mò xâm chiếm cả tâm trí. Đây là lần đầu tiên Tăng Khả Ny đi vào nơi riêng tư của Dụ Ngôn, dù chỉ là ở kí túc xá nhưng cô cũng thấy vui rồi, lúc trước chỉ là đứng bên dưới kí túc chờ nàng, bây giờ đã trực tiếp vào bên trong. Nên có thể nói mối quan hệ giữa hai người đã trở nên thân thiết hơn không.

"Chị cứ ngồi tự nhiên đi nhé.". Dụ Ngôn nói, nàng quay lưng về phía Tăng Khả Ny, đứng ở góc bếp nhỏ loay hoay làm gì đó.

Cô khẽ ừ một tiếng trả lời nàng, nhưng tâm trí bây giờ lại bắt đầu đổ dồn vào mọi thứ xung quanh, cái cảm giác ái ngại e dè lúc ban đầu dần dần bị sự tò mò xâm chiếm. Tăng Khả Ny đưa mắt nhìn quanh một loạt căn phòng, đây là kí túc xá 4 người nên diện tích cũng xem như rộng rãi. Kiểu dáng giống như vừa được đổi mới lại vậy, sơn trên tường vẫn còn một màu tươi tắn đẹp đẽ không có chút gì giống như bị tác động của thời gian, hoặc giả là do người sống ở đây bảo quản thật tốt.

Trong phòng có 4 chiếc giường hai tầng, tầng trên là đệm ngủ, bên dưới là bàn học. Có cả một nhà vệ sinh riêng và một khu bếp. Tăng Khả Ny có chút tò mò đặc biệt, ở kí túc xá của cô không có góc bếp riêng thế này do sợ cháy nổ diễn ra, đến nhà vệ sinh còn phải dùng tập thể mỗi tầng một chỗ vệ sinh. Vậy nhà trường ở đây thật sự cho phép nấu nướng trong kí túc xá? Nếu thật vậy thì quá hào phóng rồi. Cô đưa ra mọi nghi vấn của bản thân đến với Dụ Ngôn, chờ nàng giải đáp.

"Thật ra là không có bếp riêng ở đây đâu. Là em cố tình đấy. Nhưng chỉ mỗi hôm nay thôi.". Nàng đáp, còn bổ sung thêm, trường đại học của nàng không cho phép tự ý nấu ăn trong khu kí túc xá, nguyên nhân cũng chính vì sợ xảy ra cháy nổ không kiểm soát được. Tuy vậy vẫn có rất nhiều sinh viên lén lút đem bếp vào trổ tài nấu nướng, có khi còn nấu mì trứng cho cả một tầng kí túc cùng ăn, nhộn nhịp vô cùng.

Nghe nàng nói Tăng Khả Ny trong đầu chợt hiện lên khung cảnh cả mấy chục người trong một tầng kí túc tụm năm tụm bảy lại chia nhau một nồi mì, cảnh tượng thật sự vui vẻ cũng làm cô nhớ đến thời sinh viên của mình.

"Dụ Ngôn, chị không ngờ em cũng lách luật.". Cô trêu nàng, chân lại đi đến cái bàn học mà cô nghĩ là của Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn vẫn đang chuẩn bị lẩu, sắp xếp chén đũa, nghe được lời trêu của Tăng Khả Ny cũng chỉ cười cười không nói gì. Ở giữa phòng có một cái bàn nhỏ cùng bốn cái ghế, chiều cao cỡ chừng đến thắt lưng nàng, Dụ Ngôn sau khi chuẩn bị nước dùng xong hết thảy đều lần lượt bày ra đấy. Còn Tăng Khả Ny lại như một đứa trẻ tò mò đang thích thú với điều mà mình vừa khám phá ra, vô cùng tập trung. Cô nhìn một lượt vào nơi có vẻ có sinh khí nhất cả căn phòng, là bàn của Dụ Ngôn. Trong hết thảy bốn chỗ ở đây thì nơi này là nơi có bày đồ nhiều nhất, những bàn khác hoặc là trống trơn không có gì hoặc là chỉ có những thứ lặt vặt linh tinh không quan trọng. Nhìn vào đấy Tăng Khả Ny cũng mơ hồ đoán ra, những người bạn cùng phòng của Dụ Ngôn không ở cùng em ấy, điều này cũng giải đáp cho việc Dụ Ngôn không e dè gì nà dẫn cô đến đây.

Trên bàn của Dụ Ngôn đích thị rất gọn gàng, không có nhiều sách vở lắm, chỉ có một cái laptop cùng vài quyển sổ nhỏ và vài cái khung ảnh kiểu dáng khác nhau. Bên trong đó có một tấm ảnh gia đình của Dụ Ngôn, có bốn người, ừm hửm, Tăng Khả Ny ngạc nhiên, em ấy có em gái?

"Dụ Ngôn, đây là em gái em sao?". Cô chỉ tay vào bé gái đang cười tươi rói, mặc trong mình bộ đầm công chúa, ánh mắt sáng ngời tinh nghịch bên trong tấm ảnh.

Dụ Ngôn nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu xác nhận.

"A, sao chị chưa từng nghe em nhắc đến? Con bé thật dễ thương.". Cô đặt khung ảnh lại vị trí cũ, sau đó đi đến cái bàn nhỏ đã được bày thức ăn mà ngồi xuống đối diện Dụ Ngôn.

Dụ Ngôn đưa chén qua cho cô, đáp một câu. "Bởi vì chị không có hỏi em.".

Nghe nàng nói, Tăng Khả Ny chỉ dở khóc dở cười.

"Em đây chính là phải đợi hỏi mới nói ra sao?".

Nàng nhìn cô đầy ngờ vực như muốn biểu đạt chị sao lại hỏi loại câu hỏi kì lạ như vậy. Nhưng cũng ngoan ngoãn đáp lại. "Làm người không thể dễ dàng nói hết mọi thứ về bản thân cho người khác biết được.".

"Thế sao hôm nay em lại nói cho chị biết?". Tăng Khả Ny tiếp tục buông ra một câu hỏi nữa. Chính là loại câu hỏi mà Dụ Ngôn không tài nào hiểu được vì sao lại có thể tồn tại cấu trúc câu thế này.

"Là vì chị hỏi em.".

"Chỉ có vậy?". Cô nheo mắt, giống như đang chờ đợi gì đó.

Dụ Ngôn khó hiểu nhìn cô, Tăng Khả Ny chị ấy hôm nay sao lại có nhiều vấn đề tò mò đến vậy. Nhưng không hiểu sao nàng không thấy phiền phức lắm, lại nghiêm túc suy xét tiếp xem nên trả lời cô thế nào.

"Thật ra còn vì chị là người tốt.". Sau một hồi suy nghĩ, Dụ Ngôn cuối cùng cũng cho ra đáp án. Mà Tăng Khả Ny nghe xong cũng cảm thấy hài lòng, vui vẻ.

"Được rồi, ăn thôi. Chị thật đói.".

"Chị nếm thử xem có vừa miệng không.". Nàng nói với cô.

Tăng Khả Ny vô cùng háo hức muốn nếm thử, đây chính là món ăn mà Dụ Ngôn chính tay chuẩn bị cho cô, Tăng Khả Ny cô lần đầu nhìn thấy Dụ Ngôn vào bếp nấu ăn, tuy không biết ngon dở ra sao nhưng trong lòng mặc định rằng Dụ Ngôn em ấy tài giỏi như vậy, thức ăn em ấy nấu ra nhất định sẽ ngon.

Tăng Khả Ny nếm thử qua nước dùng nóng hổi ngay lập tức vị giác liền bị kích thích, mùi vị cay nồng chua ngọt này quả thật rất giống với mùi vị món lẩu mà cô yêu thích ở quê nhà. Đây là mùi vị của Vũ Hán nơi cô sinh ra, tuy có phần hơi nhạt hơn nhưng vẫn có được mùi vị, đã hai hay ba năm rồi cô chưa từng thử lại, không ngờ bây giờ lại được nếm qua ở nơi này, cảm giác có chút không nói nên lời.

"Sao vậy? Không ngon sao?". Nhìn thấy biểu tình của cô không giống bình thường, Dụ Ngôn trong lòng không khỏi lo lắng. Nàng là biết Tăng Khả Ny quê nhà Vũ Hán, hôm nay chính là muốn nấu đãi cô ăn nên không thể sơ sài, ban đầu chỉ là định đưa cô đến một quán lẩu có hương vị của người dân Vũ Hán mở bán nhưng lại cảm thấy nơi đó nàng chưa từng đến ăn qua, lỡ thức ăn ở đấy không tốt thì sao. Nên đã tìm lên mạng tra cách làm món lẩu khẩu vị người Vũ Hán trên mạng rồi tự mình làm, vì là lần đầu tiên làm thử, không biết có thể hoàn toàn giống hay không.

"Thật sự rất ngon đó. ". Tăng Khả Ny nói, đây chính là lời nói thật lòng của cô.

Đã lâu rồi Tăng Khả Ny chưa trở về nhà, hoàn toàn chưa từng quay trở về Vũ Hán, thời gian qua hình thức liên lạc duy nhất kết nối cô với gia đình là điện thoại. Bố mẹ mỗi khi nhớ sẽ gọi điện cho cô hay là trực tiếp đến Thượng Hải gặp cô, còn cô thỉnh thoảng sẽ tìm xem tin tức kinh tế lâu lâu sẽ được nhìn thấy bố xuất hiện, lần trở về gần nhất chính là lần nghỉ đông năm ngoái ở đến khi vào xuân liền rời đi, trong khoảng thời gian đó cô cũng chưa từng ăn lại món lẩu này.

Nghe lời này của cô, Dụ Ngôn trong lòng cũng thả lỏng, mỉm cười hài lòng.

"Ngon thì tốt rồi. Chị cứ ăn thoải mái nhé.".

Tăng Khả Ny không khách khí mà gật đầu, cứ thế mà càng quét hết thảy thức ăn có trên bàn, gương mặt thõa mãn vui vẻ vì được ăn ngon. Tăng Khả Ny cô chính là một nữ nhân có lòng thành kính tuyệt đối với thức ăn, nên khi ăn đều là tập trung mà thưởng thức, sức ăn của cô cùng Tôn Nhuế có thể xem là lớn nhất trong hội, hai người ăn rất nhiều nhưng lại chẳng bao giờ có thể béo lên được, khiến cho không ít người ghen tỵ ra mặt trong đó còn có thể kể đến Triệu Tiểu Đường cùng Lưu Lệnh Tư. Dụ Ngôn lại khác, nàng không có chấp niệm ăn uống như Tăng Khả Ny, so với việc ăn uống thì Dụ Ngôn hứng thú với việc nấu ăn và nhìn mọi người ăn hơn. Nên trong buổi tối hôm nay, hầu hết thức ăn đều là Tăng Khả Ny ăn, còn Dụ Ngôn nàng ở cạnh bên bồi cô, trò chuyện với cô. Hai người nói với nhau rất nhiều chuyện, kể cho nhau nghe rất nhiều điều của bản thân. Tăng Khả Ny nói với Dụ Ngôn cô muốn trở thành tác giả kịch tốt nhất, Dụ Ngôn nói với Tăng Khả Ny nàng có mong muốn được đứng trên sân khấu biểu diễn, đây chính là ước mơ của nàng, ước mơ mà nàng vẫn tự giữ kín trong lòng chưa từng nói ra, chưa từng thổ lộ ấy vậy mà trong một đêm thu tháng Chín, bên trong căn phòng kí túc ấm áp, đối diện là nữ nhân mà nàng chỉ vừa quen hơn một tháng... nhưng khiến nàng có thể nói ra điều vẫn luôn cất giấu không chút lo sợ sẽ bị người khác mỉa mai, không chút lo sợ sẽ bị cợt nhã, bảo rằng ước mơ của nàng quá viễn vông vô thực.

"Một ngày nào đó em nhất định sẽ đứng trên sân khấu hát lên bài hát mà em viết ra, bên dưới sẽ là ánh đèn lấp lánh của fan hâm mộ cổ động. Dụ Ngôn, ước mơ của em không sai. Vậy nên cứ tự hào mà theo đuổi nó.". Tăng Khả Ny nói với nàng, cô đã nhìn thấy bản nhạc Dụ Ngôn còn viết dở dang kẹp bên trong quyển sách, cây guitar nằm bên cạnh góc bàn được đặt cẩn thận nâng niu... từ đó cũng lờ mờ suy đoán. Ngày đầu gặp gỡ liền biết Dụ Ngôn không hợp với nơi này, nơi nàng học tập để sau này trở thành một nhân viên công sở tất bật việc văn phòng, em ấy có hào quang sân khấu, sân khấu mới là nơi em ấy thuộc về.

"Còn chị sau này sẽ trở thành một tác gia đại tài với tâm hồn của hảo hài tử.". Dụ Ngôn trêu cô. Lời nói của Tăng Khả Ny giống như liều thuốc dần dần tiêm vào tâm trí nàng, lần đầu có người cùng nàng nói về ước mơ, lần đầu có người bảo nàng hãy mạnh dạng theo đuổi thứ nàng muốn, có chút không quen, lại có chút cảm động, cái cảm xúc xa lạ này khiến nàng không thích ứng kịp, khiến nàng muốn trốn tránh, Dụ Ngôn nghĩ có thể là do nàng không muốn cùng người khác nói quá nhiều về những việc nghiêm túc sâu kín trong lòng đi.

"Vậy hôm nay Tác gia đại tài mang tâm hồn của hảo hài tử này sẽ ban cho ngươi vinh dự được ta rửa bát cho.". Tăng Khả Ny cười vui vẻ cùng nàng đùa giỡn, tiếp theo đó liền đứng dậy khỏi ghế mang chén đũa vào góc bếp, xoắn tay áo lên rửa chén.

Nhìn thấy một loạt động tác nhanh nhẹn của cô, Dụ Ngôn lúc này mới kịp phản ứng. "Để đấy em rửa cho.".

"Em yên tâm chị không có làm bể chén của em đâu.". Nói rồi liền cho xà phòng vào miếng xốp, bắt đầu chà rửa.

Dụ Ngôn nhìn cô như vậy cũng thôi không muốn tranh nữa, bản thân liền dọn dẹp lại đống bừa bộn bên ngoài. Hai người ấy vậy mà lại khá ăn ý, bên trong góc bếp là tiếng nước chảy gột rửa, bên ngoài là âm thanh dọn dẹp.

Sau một lúc, Dụ Ngôn quyết định đi pha trà hoa cúc cho Tăng Khả Ny. Trời cuối thu bắt đầu trở lạnh, buổi tối uống trà sẽ giúp giữ ấm cho cơ thể tốt hơn.

"Tăng Khả Ny chị lấy giúp em hai cái cốc với.". Dụ Ngôn đứng phía sau cô đang loay hoay với hai cái túi lọc trà, bình thường nàng rất ít khi uống trà nên hơi vụng về một chút.

Tăng Khả Ny vừa rửa xong cái chén cuối cùng, sau đó lại đưa mắt tìm kiếm tung tích hai cái cốc mà Dụ Ngôn muốn lấy.

"Cốc nước em để ở đâu đấy?".

"Em đặt đâu đó ở gần chỗ chị ấy.".

Cô xoay người tìm một lượt nữa vân không thấy. "Chị không nhìn thấy cái cốc nào ở đây hết.".

Nghe cô nói, Dụ Ngôn có phần khó hiểu, rõ ràng lúc chiều nàng có mang hai cái cốc mới mua đến, không thể nào không thấy được. Nghĩ vậy Dụ Ngôn liền bỏ ấm trà qua một bên, đi vào góc bếp tìm cùng cô.

Cùng lúc đó bên trong Tăng Khả Ny mở ra ngăn kéo tủ treo tường liền phát hiện ra hai cái cốc của Dụ Ngôn, cô hào hứng cầm lấy hai cái cốc vào tay xoay người định nói cho nàng biết thì Dụ Ngôn không hiểu từ lúc nào đã đứng sau cô, ngay lúc Tăng Khả Ny vừa xoay người lại khiến Dụ Ngôn hơi lảo đảo ngã về phía sau... may mắn được cô nhanh tay kéo lại được, ôm sát vào lòng.

Đầu Dụ Ngôn theo quán tính va phải người Tăng Khả Ny, nàng liền hốt hoảng một chút mà nắm chặt lấy lưng áo cô, cả người đổ dồn hết lên người cô. Như một con mèo nhỏ gặp phải chuyện hoảng hốt liền tìm một nơi nép vào.

Hết chương 8 (QK).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top