Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Gặp Gỡ Toàn Gia Viên Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Viên Phong" Mắt thấy Thái Sư đã vào phòng nghĩ, Đới Manh liền gọi Viên Phong đang đứng một bên.

" Ân thiếu gia."

" Tìm lão bãn khách điếm cho ta, đưa đến đây." Phân phó Viên Phong xong, nàng nhìn qua Viên Phong dáng vẽ có chút mệt mỏi đứng một bên, nhẹ giọng nói. "Viên Vũ Trinh hôm nay đi đường vất vả ngươi nhanh chân đi nghĩ đi."

" Thiếu gia còn chưa nghĩ ngơi Viên Vũ Trinh nào dám nghỉ ngơi trước." Dư Chấn đứng một bên dù mệt mỏi nhưng rất cương quyết không dời bước.

" Ngươi thật là." Đới Manh lắc đầu với tính bướng bĩnh này của Viên Vũ Trinh , đành nói " Được rồi vậy ngươi ngồi xuống đi, ta xữ lí chuyện trong khách điếm một lát nửa thôi."

Viên Phong đi một vòng tìm kiếm lão bản cùng với tên tiểu nhị, nòi gì thì nói từ lúc cái tên hắc y nhân vọt vào khách điếm hai người tiểu nhị và lão bản đã trốn dưới bàn nằm ở một góc, nếu không chú ý sẽ không phát hiện. Hai người bọn họ thấy Đới Manh  ra tay nhẹ nhàng lưu loát đã tiêu diệt cã nhóm hắc y nhân thì càng sợ hãi hơn.

Chợt nghe thấy Đới Manh kêu Viên Phong đi tìm hai người bọn họ, liền run cầm cập không dám lên tiếng. Không nhìn thấy Viên Phong đi tới chổ bọn họ nửa liền thở phào nhẹ nhỏm, nhưng chưa kịp vui mừng đã nhìn thấy gương mặt Viên Phong trước mặt bọn họ đang ngồi nhìn họ.

" Lão bãn thiếu gia của ta tìm ngươi. Nhanh ra gặp hắn đi." Viên Phong hất tung cái bàn mà hai người bọn họ đang núp , chỉ về phía Đới Manh đang ngồi.

Mặc dù không tình nguyện nhưng cũng tiến tới nặng ra một nụ cười với Đới Manh .

" Công tử người có gì dặn dò sao?" Lão bản cung kính hỏi Đới Manh

" Hôm nay ngươi đã thấy những gì?" Đới Manh không lạnh không nóng mở lời.

Tên lảo bãn này cũng đã gần sáu mươi tuổi, hơn ba mươi mấy năm làm ăn mua bán tới bây giờ cũng hiểu được một số điều là cái gì nên biết thì biết, cái gì nên nói thì sẽ nói, nên nghe, nên nhìn thì nghe, nhìn , còn không thì giã điếc giả mù. Nghe thấy Đới Manh hỏi liền đáp lời.

" Lão phu hôm nay không thấy gì , cũng không nghe thấy gì."

" Ân chuyện hôm nay nếu có ai biết , ngươi tự biết hậu quả. Viên Phong thưởng bạc." Ánh mắt Đới Manh híp lại giọng nói lãnh đến cực điểm.

Lúc Viên Phong đưa bạc lão bản và tên tiểu nhị tiếp nhận rồi lui ra, Đới Manh phất tay.

" Đi nghĩ đi, hôm nay đi đường mệt nhọc rồi."

" Vâng thiếu gia." Huynh muội viên gia nép qua nhường cho Đới Manh đi lên lầu vào phòng, huynh muội viên gia cũng chia nhau vào phòng nghĩ.
Buổi sáng từ sớm Đới Manh đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời giường cho đến bên ngoài truyền đến tiếng gọi.

" Thiếu gia đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh ngươi nhanh xuống dùng điểm tâm kẻo nguội." Là Viên Vũ Trinh nàng dậy từ rất sớm căn dặn tiểu nhị chuẩn bị vài món điễm tâm, khi điễm tâm đã xong mà vẫn chưa thấy Đới Manh  dậy liền tiến đến phòng gọi.

" Ân, ngươi xuống trước ta sẽ xuống ngay." Đới Manh bước xuống giường lại chậu nước rữa mặt, chỉnh lại tóc và y phục.

VỪa xuống đến sảnh khách điếm đã thấy có mặt đầy đũ, từ Thái Sư, huynh muội Viên gia cho đến vị hộ vệ hôm qua bị thương cũng đang ngồi tại bàn. Đới Manh tiến đến ,trên mặt cơ hồ có chút ngượng. Nhìn đến Thái Sư cuối đầu " Nghĩa phụ sớm hão."

" Ân Tiểu Manh ngồi xuống dùng bửa đi." Thái Sư mĩm cười chỉ vị trí gần đó cho Đới Manh .

Đới Manh sau lúc ngượng ngùng cũng đã lấy lại dáng vẽ ôn nhu, thong thả bình thường, ngồi xuống cùng mọi người dùng bữa. Vị hộ vệ kia vừa dùng bửa cũng không quên quan sát Đới Manh , hắn khá ngạc nhiên vì tướng mạo ôn nhu, văn nhược nhưng lại rất có khí chất cũa Đới Manh . Thấy thái sư vui vẽ đối xữ , trò chuyện với ba người kia hắn cũng buông xuống cãnh giác trong lòng. Mà cho dù hắn có cảnh giác có muốn đối với nhóm người Đới Manh làm ra hành động ngu xuẫn nào thì cũng chẳng thể động được đến Đới Manh .

Sau khi dùng bửa Thái Sư liền bảo mọi người khởi hành hồi kinh, vừa ra đến cửa khách điếm đã thấy một cỗ xe ngựa , ngay lúc mọi người định thắc mắc Dư Chấn đã tiến đến chĩ vào xe ngựa nói.

" Lúc sớm Dư Chấn đã nhờ tiểu nhị trong khách điếm thuê một chiếc xe ngựa đễ cùng Thái Sư hồi kinh."

" Ân Dư Chấn làm việc càng lúc càng tốt." Đới manh mặt mang tiếu ý gật đầu với Viên Vũ Trinh , rồi nhìn sang Thái Sư " Nghĩa phụ thỉnh lên xe."
Thái Sư gật đầu lên xe ngựa, Đới Manh đỡ Viên Vũ Trinh lên, tiếp theo là Đới Manh , sau đó Viên Phong cũng lên nhưng không vào trong mà ngồi bên ngoài ngay chổ mã phu, ném lại cho mã phu mười lượng bạc.

" Người không cần theo đánh xe, bạc này có thể cho ngươi mua lại một cổ xe ngựa khác." Nói rồi Viên Phong nhìn sang tên hộ vệ cũa thái sư vẫn đứng phía dưới nói " Vị đại ca này nhanh lên xe chúng ta còn phải hồi kinh a.

Nghe Viên Phong nhắc nhở vị hộ vệ kia liền nhảy lên xe ngựa cũng giống Viên Phong ngồi ở bên ngoài. Đoạn đường hồi kinh này vô cùng bình thường và tĩnh lặng, một chuyến đi từ sáng sớm thẵng đến tối xe ngựa liền dừng trước cữa một phũ nha rất rộng lớn, gia đinh gác cửa thấy vị hộ vệ theo bảo hộ Thái Sư liền chạy vào thông báo cùng phu nhân và tất cả các vị trong nhà.

Thời điễm Thái Sư vừa xuống xe ngựa, bên trong phủ liền vang lên rất nhiều tiếng bước chân, thính lực Đới Manh cực kì tốt nghe thấy những người đến bước chân hỗn loạn chắc chắn không có võ công, đã xác định những người đến không nguy hiễm Đới Manh liền thả lòng.

" Mừng lão gia đã về." Một đoàn người đứng tại cữa cuối người với thái sư đi đầu là một phu nhân chừng khoảng bốn mươi tuổi, bên trái là một nam tử cao lớn anh tuấn khoãng chừng hai mươi mấy, bên phải vị phu nhân kia là một tiểu cô nương dương chi bạch ngọc* khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.

* Dương chi bạch ngọc: Chỉ sự cao quý, thanh khiết

" Ân mọi người mau vào trong ta có chuyện cần nói."

Thái Sư rất vui vẽ gật đầu phất tay đi vào trước nhóm người Đới Manh đi theo và đoàn người do vị phu nhân kia đi tiếp theo vào đại sảnh.

" Đây là Đới Manh nghĩa tử của ta đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng ta, còn bên trái là Viên Phong , bên phải là Viên Vũ Trinh " Thái Sư chỉ vào từng người trong nhóm Đới Manh , rồi quay sang chĩ vào vị phu nhân đứng đầu nhóm người bên cạnh " Còn đây là thê tử kết tóc của ta, vị nam tử này là trưởng tử của ta Đới Quan Lâm Vương , còn tiểu cô nương đứng bên trái kia là ấu nử cũa ta  Đới Quan Thanh Tâm ."

Đới Manh tiến đến trước mặt vị phu nhân kia cung kính cuối đầu " Nghĩa mẫu." Rồi nhìn sang Đới Quan Lâm Vương và Đới Quan Thanh Tâm " Đại ca, Tiểu muội."

" Ân , ta có thể gọi ngươi Tiểu Manh không?" Thái Sư phu nhân gật đầu với Đới Manh , nhìn thấy ngôn từ và cử chỉ Đới Manh toát lên sự thanh tục, rất hài lòng đáy mắt ánh lên sự vui vẽ khó giấu.

" Ân người cứ gọi." Đới Manh ngẫn lên đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười và hài lòng liền cũng gật đầu đồng thuận ngay.

" Tiểu Manh hài tử ngoan." Thái Sư phu nhân cầm lấy tay Đới Manh trên mặt đã nở nụ cười.

Mặc dù Thái Sư phu nhân đã gần năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn qua sẽ chỉ cãm thấy như vừa bước vào tuổi tứ tuần thôi, không biết là do bảo dưỡng tốt hay là do thời cổ đại này không lạm dụng nhiều son phấn, đồ dùng trang điểm nên không ảnh hưởng nhiều đến làn da, nên nhìn điều tỗng cảm thấy thái sư phu nhân còn rất trẻ a, lại cũng rất xinh đẹp.
Ở hiện đại Đới Manh là một cô nhi, từ nhỏ chưa bao giờ có được một gia đình đúng nghĩa, cũng may thượng thiên đã cho Đới Manh nàng ở cô đại này tìm được một gia đình, có cã phụ mẫu và huynh muội. Nghĩ đến những tháng ngày sau nàng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh như bao người không phải ước ao thèm khát bất giác khóe môi Đới manh đã cong thành một nụ cười, nụ cười này rất chân thành làm cho Thái Sư và Thái Sư cùng hai huynh muội Viên gia, và huynh muội Đới gia nhìn đến thất thần.

Viên Vũ Trinh là người lấy lại tinh thần nhanh nhất nàng tự hỏi ' Lúc nãy là thiếu gia cười sao, ta có nhìn lầm không vậy?' , mắt thấy mọi người còn đang ngẫn người đã lên tiếng kéo mọi người về " Thiếu gia, cũng trể quá rồi."

Kế tiếp mọi người điều đã thu hồi ánh mắt vẽ thất thố vừa rồi, thái sư cười vui vẽ nói với mọi người " Tất cã đi nghĩ hết đi, Tiểu Manh , Tiểu Vương , Tiểu Tâm ở lại ta có một ít chuyện cần nói."

Mọi người liền lui xuống, còn lại huyng muội Viên gia vẫn chưa rời đi Thái Sư nhìn sang họ , Đới Manh liền nói " Viên Phong, Dư chấn hai ngươi đi nghĩ trước đi."

" Người đâu dẫn hai vị này đến khách phòng." Thái Sư hô lớn liền có một nha hoàn đi vào dắt huynh muội Viên gia đi.

" Vâng thiếu gia." Huynh muội Viên gia nép qua nhường cho Đới Manh đi lên lầu vào phòng, huynh muội Viên gia cũng chia nhau vào phòng nghĩ.
Buổi sáng từ sớm Đới Manh đã tỉnh nhưng vẫn chưa muốn rời giường cho đến bên ngoài truyền đến tiếng gọi.

" Thiếu gia đã tỉnh chưa? Nếu tỉnh ngươi nhanh xuống dùng điểm tâm kẻo nguội." Là Viên Vũ Trinh nàng dậy từ rất sớm căn dặn tiểu nhị chuẩn bị vài món điễm tâm, khi điễm tâm đã xong mà vẫn chưa thấy Đới Manh dậy liền tiến đến phòng gọi.

" Ân, ngươi xuống trước ta sẽ xuống ngay." Đới Manh bước xuống giường lại chậu nước rữa mặt, chỉnh lại tóc và y phục.

Vừa xuống đến sảnh khách điếm đã thấy có mặt đầy đũ, từ Thái sư, huynh muội Viên gia cho đến vị hộ vệ hôm qua bị thương cũng đang ngồi tại bàn. Đới Manh tiến đến ,trên mặt cơ hồ có chút ngượng. Nhìn đến Thái Sư cuối đầu " Nghĩa phụ sớm hão."

" Ân Phong nhi ngồi xuống dùng bửa đi." Thái Sư mỉm cười chỉ vị trí gần đó cho Đới Manh .

Đới Manh sau lúc ngượng ngùng cũng đã lấy lại dáng vẽ ôn nhu, thong thả bình thường, ngồi xuống cùng mọi người dùng bữa. Vị hộ vệ kia vừa dùng bửa cũng không quên quan sát Đới Manh , hắn khá ngạc nhiên vì tướng mạo ôn nhu, văn nhược nhưng lại rất có khí chất cũa Đới Manh . Thấy thái sư vui vẽ đối xữ , trò chuyện với ba người kia hắn cũng buông xuống cãnh giác trong lòng. Mà cho dù hắn có cảnh giác có muốn đối với nhóm người Đới Manh làm ra hành động ngu xuẫn nào thì cũng chẳng thể động được đến Đới Manh .

Sau khi dùng bửa Thái Sư liền bảo mọi người khởi hành hồi kinh, vừa ra đến cửa khách điếm đã thấy một cỗ xe ngựa , ngay lúc mọi người định thắc mắc Viên Vũ Trinh đã tiến đến chĩ vào xe ngựa nói.

" Lúc sớm Dư Chấn đã nhờ tiểu nhị trong khách điếm thuê một chiếc xe ngựa đễ cùng Thái Sư hồi kinh."

" Ân Dư Chấn làm việc càng lúc càng tốt." Đới Manh mặt mang tiếu ý gật đầu với viên vũ trinh, rồi nhìn sang thái sư " Nghĩa phụ thỉnh lên xe."

Thái Sư gật đầu lên xe ngựa, Đới Manh đỡ Viên Vũ Trinh lên, tiếp theo là Đới Manh , sau đó Viên Phong cũng lên nhưng không vào trong mà ngồi bên ngoài ngay chổ mã phu, ném lại cho mã phu mười lượng bạc.

" Người không cần theo đánh xe, bạc này có thể cho ngươi mua lại một cổ xe ngựa khác." Nói rồi Viên Phong nhìn sang tên hộ vệ cũa Thái Sư vẫn đứng phía dưới nói " Vị đại ca này nhanh lên xe chúng ta còn phải hồi kinh a.

Nghe Viên Phong nhắc nhở vị hộ vệ kia liền nhảy lên xe ngựa cũng giống Viên Phong ngồi ở bên ngoài. Đoạn đường hồi kinh này vô cùng bình thường và tĩnh lặng, một chuyến đi từ sáng sớm thẵng đến tối xe ngựa liền dừng trước cữa một phũ nha rất rộng lớn, gia đinh gác cửa thấy vị hộ vệ theo bảo hộ Thái Sư liền chạy vào thông báo cùng phu nhân và tất cả các vị trong nhà.

Thời điễm Thái Sư vừa xuống xe ngựa, bên trong phủ liền vang lên rất nhiều tiếng bước chân, thính lực Đới Manh cực kì tốt nghe thấy những người đến bước chân hỗn loạn chắc chắn không có võ công, đã xác định những người đến không nguy hiễm Đới Manh liền thả lòng .

" Mừng lão gia đã về." Một đoàn người đứng tại cữa cuối người với Thái Sư đi đầu là một phu nhân chừng khoảng bốn mươi tuổi, bên trái là một nam tử cao lớn anh tuấn khoãng chừng hai mươi mấy, bên phải vị phu nhân kia là một tiểu cô nương dương chi bạch ngọc * khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi.

* Dương chi bạch ngọc: Chỉ sự cao quý, thanh khiết

" Ân mọi người mau vào trong ta có chuyện cần nói."

Thái Sư rất vui vẽ gật đầu phất tay đi vào trước nhóm người Đới Manh đi theo và đoàn người do vị phu nhân kia đi tiếp theo vào đại sảnh.

" Đây là Đới Manh nghĩa tử của ta đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng ta, còn bên trái là Viên Phong, bên phải là Viên Vũ Trinh " Thái Sư chỉ vào từng người trong nhóm Đới Manh , rồi quay sang chĩ vào vị phu nhân đứng đầu nhóm người bên cạnh " Còn đây là thê tử kết tóc của ta, vị nam tử này là trưởng tử của ta Đới Quan Lâm Vương, còn tiểu cô nương đứng bên trái kia là ấu nử cũa ta Đới  Quan Thanh Tâm."

Đới Manh tiến đến trước mặt vị phu nhân kia cung kính cuối đầu " Nghĩa mẫu." Rồi nhìn sang Đới Quan Lâm Vương và Đới Quan Thanh Tâm " Đại ca, Tiểu muội."

" Ân , ta có thể gọi ngươi Phong nhi không?" Thái Sư phu nhân gật đầu với Đới Manh , nhìn thấy ngôn từ và cử chỉ Đới manh toát lên sự thanh tục, rất hài lòng đáy mắt ánh lên sự vui vẽ khó giấu.

" Ân người cứ gọi." Đới Manh ngẫn lên đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười và hài lòng liền cũng gật đầu đồng thuận ngay.

" Tiểu Manh hài tử ngoan." Thái Sư phu nhân cầm lấy tay Đới Manh  trên mặt đã nở nụ cười.

Mặc dù Thái Sư phu nhân đã gần năm mươi tuổi nhưng thoạt nhìn qua sẽ chỉ cãm thấy như vừa bước vào tuổi tứ tuần thôi, không biết là do bảo dưỡng tốt hay là do thời cổ đại này không lạm dụng nhiều son phấn, đồ dùng trang điểm nên không ảnh hưởng nhiều đến làn da, nên nhìn điều tỗng cảm thấy Thái Sư Phu Nhân còn rất trẻ a, lại cũng rất xinh đẹp.

Ở hiện đại Đới Manh là một cô nhi, từ nhỏ chưa bao giờ có được một gia đình đúng nghĩa, cũng may thượng thiên đã cho Đới Manh nàng ở cô đại này tìm được một gia đình, có cã phụ mẫu và huynh muội. Nghĩ đến những tháng ngày sau nàng sẽ có một gia đình hoàn chỉnh như bao người không phải ước ao thèm khát bất giác khóe môi Đới Manh đã cong thành một nụ cười, nụ cười này rất chân thành làm cho Thái Sư và Thái Sư cùng hai huynh muội Viên gia, và huynh muội Đới Manh nhìn đến thất thần.

Viên Vũ Trinh là người lấy lại tinh thần nhanh nhất nàng tự hỏi ' Lúc nãy là thiếu gia cười sao, ta có nhìn lầm không vậy?' , mắt thấy mọi người còn đang ngẫn người đã lên tiếng kéo mọi người về " Thiếu gia, cũng trể quá rồi."

Kế tiếp mọi người điều đã thu hồi ánh mắt vẽ thất thố vừa rồi, Thái Sư cười vui vẽ nói với mọi người " Tất cã đi nghĩ hết đi, Tiểu Manh ,  Tiểu Vương , Tiểu Tâm ở lại ta có một ít chuyện cần nói."

Mọi người liền lui xuống, còn lại huyng muội Viên gia vẫn chưa rời đi Thái Sư nhìn sang họ , Đới Manh liền nói " Viên Phong , Viên Vũ Trinh hai ngươi đi nghĩ trước đi."

" Người đâu dẫn hai vị này đến khách phòng." Thái Sư hô lớn liền có một nha hoàn đi vào dắt huynh muội Viên gia đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top