Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 143. Trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi lên xe, Tăng Khả Ny vẫn gọi cho Thịnh Nhàn, đầu bên kia chậm chạp không tiếp. Thành phố B cũng mưa tí tách, mưa đập vào cửa kính xe, để lại những vệt sóng nước.

Ngay khi Tăng Khả Ny cho rằng đầu bên kia sẽ không nhận máy, một giọng nữ vang lên, rất rõ ràng, không phải Thịnh Nhàn.

Là trợ lý của bà ấy.

"Tăng tổng?" Trợ lý cầm điện thoại trong tay: "Thịnh tổng không có ở đây, cô có việc gì không?"

Dường như bên kia có tiếng mưa đập vào cửa kính, nghe rất rõ, Tăng Khả Ny liếc nhìn bên ngoài, im lặng vài giây: "Không có gì."

Cô vốn muốn gọi cho Thịnh Nhàn nói với bà ấy không cần đầu tư thêm, nhưng khi điện thoại thật sự được kết nối, cô lại tự cười giễu, dù nói sẽ không dùng bất cứ tài nguyên nào đến từ Thịnh Nhàn, nhưng khách hàng do Carl hay ông Trần giới thiệu, có ai không có quan hệ khăng khít với Thịnh Nhàn đây, tuy rằng cô đã không ở trong ngành này hơn nửa năm, nhưng tin tức chưa từng đứt quãng, cô muốn bỏ qua, lại không làm được, muốn phản kháng, lại không có năng lực.

Người nọ luôn có thể sắp xếp mọi thứ rất tốt, dùng danh nghĩa đúng lúc.

Của hồi môn cho Dụ Ngôn.

Quá hấp dẫn, sao cô có thể từ chối đây?

Đây có lẽ là khoảng cách lớn nhất giữa cô và Thịnh Nhàn, lòng người, cũng nằm trong tính toán của bà ấy.

Tăng Khả Ny cầm điện thoại trong tay, im lặng, nói: "Làm phiền giúp tôi chuyển lời đến Thịnh tổng." Cô nuốt lại đau đớn và chua xót, nội tạng nóng ran trong lồng ngực đau đớn, cô cắn răng: "Tôi nhận."

Trợ lý cúp máy, nhìn Thịnh Nhàn, nhỏ tiếng nói: "Thịnh tổng, Tăng tổng nói cô ấy đồng ý tiếp nhận."

"Còn có, luật sư Bùi nói đã sắp xếp xong xuôi."

Thịnh Nhàn tựa trên ghế xe, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trong màn mưa phùn, viện điều dưỡng trở nên mờ ảo, người vẫn luôn đẩy xe lăn ra ngoài hôm nay cũng không thấy đâu. Bà nhìn một lát, thu tầm mắt về, hé môi: "Tôi đã biết."

Trợ lý nhíu mày: "Ngài xác định làm bảo hiểm kia?"

Thấy Thịnh Nhàn nhìn qua, trợ lý cúi đầu: "Tôi chỉ sợ Dụ tổng sẽ can thiệp."

Rốt cuộc sức khỏe của bà ấy đã ngày càng kém đi, gần đây cũng ngủ nhiều hơn, có hai lần phải lập tức đưa đi cấp cứu, dù là thế, bà ấy vẫn không chịu nằm viện, cũng không chấp nhận trị liệu quá nhiều, tuy rằng trị liệu với căn bệnh này chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian, nhưng không ai muốn bà ấy ra đi sớm, trợ lý đi theo bà ấy nhiều năm như vậy, càng không muốn từ bỏ, đã thuyết phục nhiều lần, Thịnh Nhàn vẫn đứng yên không động.

Bà ấy nói không thể quyết định mình sống ra sao, nhưng chết thế nào, phải do chính bà ấy khống chế.

Cố chấp đến đáng sợ.

Lời của trợ lý khiến Thịnh Nhàn khe khẽ thu ánh mắt về, nhếch môi cười: "Ông ấy không thể can thiệp."

"Đứa bé kia rất thông minh, chỉ cần cho một cơ hội, một khoản vốn, nó có thể chơi đùa cả cái ngành này."

"Đây là khoản vốn dành cho nó."

Trợ lý nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thịnh Nhàn, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm đi theo Thịnh Nhàn, cô nghe bà ấy khen ngợi người khác như vậy. Trong ngành này có đủ loại người, nhưng không có mấy ai lọt vào mắt Thịnh Nhàn, giờ đây Tăng Khả Ny không chỉ lọt vào mắt bà ấy, còn có thể được khen ngợi như thế, khiến trợ lý kinh ngạc trong giây lát.

Cô vẫn luôn cho rằng, Thịnh Nhàn chấp nhận Tăng Khả Ny là vì Dụ Ngôn, lúc này suy nghĩ lại một chút, cô đã sai hoàn toàn, nếu bản thân Tăng Khả Ny không có năng lực, sợ là Thịnh tổng thà để Dụ Ngôn trở lại, cũng sẽ không dễ dàng giao vào tay người khác như vậy.

Cô khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Thịnh Nhàn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nói: "Không đến ba năm, Toàn Cầu sẽ xuống dốc thôi."

Đây là tòa thành bà dùng xương máu cả đời mình để xây nên, cũng là gông xiềng trói chặt bà. Trợ lý nhìn vẻ mặt của bà: "Dụ tổng sẽ quản lý tốt."

"Thằng bé không có năng lực ấy, nó rất giỏi, nhưng sẽ không bao giờ sánh kịp Khả Ny."

Toàn Cầu quá lớn, cũng là cái bánh ngọt kẻ nào cũng muốn ăn, nếu bà không còn ở đây, có thể gìn giữ ba năm không xuống dốc cũng là kỳ tích, mà bà, xưa nay đều không tin vào kỳ tích.

Hiển nhiên trợ lý nghe hiểu ý của bà, vậy có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao bà liên hệ ông Trần và Carl nhiều lần, bà đồng ý chuyển nhượng tài nguyên của mình vì biết rõ, sự huy hoàng một thời này, sẽ hoàn toàn sụp đổ sau khi mình ra đi.

Nhất thời, thương cảm lan tràn trong xe, Thịnh Nhàn sống nửa đời chưa từng nhận ra loại cảm xúc này, bà đưa tay tìm tòi bên xe hai lần, quay đầu: "Thuốc."

Trợ lý cau mày: "Bác sĩ nói ngài không thể hút."

"Được rồi, cứ cho tôi đi." Thịnh Nhàn hờ hững nói: "Người sắp chết, còn cái gì mà có thể với không thể."

Trợ lý buồn phiền, khó chịu, quay người trong xe, cắn răng nói: "Ngài vào trong đi ạ."

Thấy Thịnh Nhàn nhướng mày nhìn mình, cô nói: "Ngài vào xem một chút đi."

"Không phải ngài vẫn luôn muốn vào sao?"

"Cô Dụ nhìn thấy ngài, chắc hẳn cũng rất vui vẻ."

Tiếng cười khẽ vang lên trong xe, khói trắng bay lượn lờ, Thịnh Nhàn hút thuốc, mùi khói quen thuộc đảo quanh trong phổi, bà thong thả nhả ra, hé môi nói: "Dụ Ngôn từ nhỏ đã không thân với tôi."

"Con bé sợ tôi, mỗi lần tôi trở lại ôm con bé, nó đều khóc rất to."

"Cô biết đấy, tôi rất sợ ồn."

Nhất là khi ấy, Toàn Cầu đang mở rộng, bà hận không thể biến hai mươi bốn tiếng thành bốn mươi tám tiếng để dùng, mỗi ngày dường như đều không đủ thời gian, vậy nên mỗi lần trở lại nhìn thấy Dụ Ngôn ồn ào không ngừng, bà lựa chọn từ bỏ.

Một lần từ bỏ này kéo dài đến khi cô đi học, quanh năm không thân cận, quan hệ mẹ con chỉ như hư danh, sau này Dụ Kinh Đào được điều động công tác, năm đó sức khỏe của bà cũng không ổn, làm bán thời gian nghỉ ngơi ở nhà, mới đón Dụ Ngôn đến cùng.

Đó là khoảng thời gian duy nhất bà ở lâu cùng Dụ Ngôn.

Một kỳ nghỉ hè.

Theo thời gian, Dụ Ngôn không còn xa lạ với mẹ, bắt đầu chờ mong mẹ về nhà, bắt đầu gọi điện cho mẹ, bắt đầu hỏi lịch trình của mẹ, nhắn tin cho mẹ, thậm chí buổi tối trước ngày rời nhà, Dụ Ngôn còn cẩn thận chuẩn bị quà sinh nhật.

Nhưng bà vẫn bỏ lỡ sinh nhật của mình, tối đó bà đi công tác tạm thời, ngày hôm sau mới về nhà.

Còn Dụ Ngôn đã trở lại.

Trên bàn là chiếc bánh ga-tô với ngọn nến đã tắt, còn có một món quà nho nhỏ, đó là lần đầu tiên Dụ Ngôn tổ chức sinh nhật cho bà, cũng là lần cuối cùng.

Thịnh Nhàn kể lại chuyện cũ với vẻ mặt như thường, không hề thấy một nét bi thương, chỉ có đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn thấp thoáng có chút hối tiếc, nếu lần ấy bà trở về sớm hơn một chút, có lẽ sẽ có cơ hội lần đầu tiên được con gái chúc mừng sinh nhật, thế nhưng bà đã bỏ lỡ.

Trợ lý thấy bà lại bật lửa châm một điếu thuốc, động viên: "Ngài vẫn nên vào xem một chút đi."

Cô nói, giật điếu thuốc trong tay Thịnh Nhàn: "Tôi vào cùng ngài."

Thịnh Nhàn nghiêng đầu nhìn trợ lý, im lặng, trợ lý đánh bạo mở cửa xe, mở ô đứng bên ngoài, Thịnh Nhàn ho khan hai tiếng, cũng mở cửa xe.

Dụ Ngôn ngồi trên hành lang dài nhìn cơn mưa ngoài trời, dường như thành phố này luôn mưa rả rích không ngừng, đến đây chưa được một tháng rưỡi, số ngày mưa đã chiếm một nửa, cũng may hầu như đều là mưa phùn, mang một chiếc ô là có thể ra cửa.

Chung Thần không ở đây, cô không có cách để đi ra ngoài, chỉ đẩy xe lăn ngồi trên hành lang dài, thỉnh thoảng có y tá đi qua, nhìn thấy cô sẽ ngọt ngào chào hỏi: "Cô Dụ, vẫn chưa trở lại sao?"

Cô cười: "Vẫn chưa."

Y Tá cười càng tươi: "Trời lạnh, trở lại nghỉ ngơi sớm chút, chân cô cũng không thể chịu gió lạnh."

Thời tiết gần tháng sáu không lạnh, nhưng mưa bụi vào người vẫn có chút cảm giác lạnh lẽo, Dụ Ngôn dùng chăn đắp lên hai chân, cười đáp ứng: "Cảm ơn, tôi sẽ."

Y tá thấy cô vẫn muốn ngồi thêm một lát, chỉ đành gật đầu đi làm việc của mình.

Thịnh Nhàn đứng dưới gốc cây cách đó vài mét nhìn cô, so với khi còn ở thành phố B, thoạt nhìn có vẻ đầy đặn hơn vài phần, cơ thể không còn gầy yếu như trước, trên khuôn mặt cũng có thêm chút thịt, lúc cười lên, đôi mắt đã bớt đi nét u buồn, thêm phần bình tĩnh cùng ung dung, còn có ưu nhã và cao quý.

Rốt cuộc vẫn là Dụ Ngôn, một nàng công chúa lớn lên trong bảo thành, dù là lúc nào, khí chất toát ra từ bên trong luôn khó có thể phai mờ.

Thấy Dụ Ngôn lấy thứ gì đó như một tập giấy từ bên cạnh xe lăn, bà nhìn mấy lần, trong lòng mới nhẹ nhõm, rồi nói với trợ lý: "Đi thôi."

Trợ lý còn tưởng bà muốn gặp Dụ Ngôn, lúc này chuẩn bị đi sang bên kia hành lang, lại bị mắng: "Trở lại."

Mưa rơi xuống chiếc ô màu vàng, tiếng lộp bộp vang dần trong không khí, trợ lý ngây ngẩn: "Ngài không vào gặp Cô Dụ?"

Thịnh Nhàn lắc đầu: "Không cần."

Trợ lý còn muốn nói, Thịnh Nhàn đã ra ngoài trước, lập tức bị cơn mưa làm ướt đẫm. Trợ lý hết cách đành đi theo sau. Lúc về xe, Thịnh Nhàn ngồi vào ghế lái, nói với trợ lý vẫn che ô đứng ngoài: "Cô gọi xe trở về đi."

"Vậy ngài..."

Thịnh Nhàn đặt hai tay lên vô lăng: "Tôi tự lái xe trở lại."

Trợ lý vẫn đứng dưới trời mưa, nhìn vào mắt bà thật sâu: "Vậy ngài đi đường cẩn thận."

Thịnh Nhàn nghiêng đầu: "Đưa tôi thuốc."

Trợ lý nắm bao thuốc lá, do dự vài giây rồi vẫn đưa cho bà, trong mắt đã ngân ngấn nước, Thịnh Nhàn nhíu mày: "Gọi xe đi. Cô biết nên làm thế nào?"

Trợ lý bám vào cửa sổ xe, hé môi: "Ngài nhất định phải như vậy sao?"

Thịnh Nhàn châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Sớm muộn đều sẽ như vậy."

Bà nói rồi nổ máy, nghiêng đầu, nghiêm nghị nói: "Tạm biệt."

Tiếng tạm biệt của trợ lý nghẹn lại trong miệng, chậm chạp không thể thốt nên lời, cô nhìn chiếc xe màu đen dần biến mất trong màn mưa, hòa làm một cùng cảnh sắc, cúi đầu cắn chặt răng, hai mắt nóng lên đỏ ngầu.

Thịnh Nhàn đã lâu không lái xe, bà mở cửa sổ, mưa bụi hắt vào, rơi trên mặt bà, bà khẽ híp mắt, quần áo ẩm ướt dính vào cơ thể, nhơm nhớp không thể tả, trước đây bà chưa từng chật vật thế này, nhưng giờ đây lại muốn buông thả một hồi.

Loa trong xe được bật, âm nhạc nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, Thịnh Nhàn lái xe về thẳng thành phố B, lúc sắp vào cao tốc, bà đưa tay vào trong túi tìm tòi, chưa đến hai phút liền chạm đến một chiếc hộp cứng, không lớn bằng lòng bàn tay, là một hộp ghi âm.

Thịnh Nhàn cúi đầu nhìn, ánh mắt phức tạp, đây là quà sinh nhật duy nhất Dụ Ngôn tặng bà.

Mấy giây sau, bà ấn hộp ghi âm, giọng nói lanh lảnh non nớt vang lên, bà nghiêng đầu nhìn chiếc hộp, tháo dây an toàn, đạp chân ga, xe tăng tốc phóng đi!

Dưới màn mưa dày đặc! Chỉ nghe thấy một tiếng vang cực lớn trong khoảng không!

BÙM!

Một chiếc ô tô màu đen đâm sầm vào lan can, thân xe biến dạng nghiêm trọng, cửa kính trước lập tức vỡ tan, một cái bóng vọt ra! Thứ bị văng ra sau đó là một hộp âm nhạc, còn có thể thấp thoáng nghe được âm thanh từ bên trong: Mẹ, sao mẹ vẫn chưa trở về, con đang đợi mẹ về ăn sinh nhật, con muốn...

Chiếc hộp rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lạch cạch, âm thanh từ bên trong đột ngột dừng lại.

Tăng Khả Ny vẫn không đến kịp để gặp Dụ Ngôn, khi đến viện điều dưỡng, cô mới biết một tiếng trước, Dụ Ngôn nhận được tin Thịnh Nhàn gặp chuyện. Nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng kia, cô vỗ tay lái.

Lúc đó Thịnh Nhàn đang ở chỗ Dụ Ngôn?

Hai người --- gặp nhau sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top